TruyenHHH.com

Edit Nguoc Van Toi An Hanh Thi Anh An Du Cong Tu Vinh An Quyen 1

Edit: Meo Meo thích đào hố~ - 
Beta: Sa ~
=============

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ cầu thang.

"Nhanh như vậy đã thu dọn xong rồi sao?"

Hám Định Quyền kinh ngạc nhướng mày, điếu thuốc trong tay hắn mới cháy được một nửa.

"Chỉ trở về lấy một bộ váy ba lê thôi mà." Phi Hồng cười khẽ: "Trừ anh ra, nơi này cũng không có thứ gì đáng để em lưu luyến."

Thái tử nghe thấy lời này thì vô cùng hài lòng.

Dự án xây dựng biệt thự Hương Điệp Hồ là do chú của hắn phụ trách, hắn tốn rất nhiều công sức mới tra được tên chủ hộ.

Hám Định Quyền hiểu rất rõ, quan hệ của Thích Yếm và vị đại tiểu thư này chắc chắn không bình thường, nhưng cho dù bọn họ là vì yêu sinh hận hay xung đột lợi ích thì hắn cũng chẳng quan tâm. Dù sao nàng thiên nga đen này cũng đã bị hắn thuần phục, Thích Yếm đã không có cách nào thay đổi được sự thật này.

"Em còn biết múa ba lê nữa sao?" Tàn thuốc đỏ lòe bị người đàn ông dụi mạnh xuống gạt tàn, ánh mắt hắn toát ra vẻ tham lam: "Về sau chỉ được phép múa cho tôi xem thôi."

"Còn phải xem tâm trạng của em đã."

Phi Hồng ném nhẹ chiếc túi xách vào người hắn, tiện thể nhào vào lòng hắn cười: "Ngài phải thể hiện thật tốt nha, ngài thái tử."

Hám Định Quyền cười lớn: "Đó là vinh hạnh của tôi."

Hắn cầm lấy chiếc túi xách, cúi người ôm gọn thiếu nữ bước ra khỏi biệt thự.

Phi Hồng ôm lấy cổ của người đàn ông, đôi hoa tai bằng vàng lắc lư chao đảo, cô bỗng nhìn thấy một dáng người đang đứng ở cầu thang.

Khuôn mặt người kia tái nhợt, lạnh băng, như sắp nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng Thích Yếm không đuổi theo, chỉ mặc cho ô tô rồ ga phóng thẳng.

Anh chầm chậm bước xuống cầu thang đến cạnh sofa, trong gạt tàn có một điếu thuốc đã hoàn toàn biến dạng, cứ như một lời cảnh cáo ngầm nào đó.

Thích Yếm cười lạnh.

Muốn cảnh cáo anh?

Ai chơi ai còn chưa biết đâu.

-

Hôn lễ đã được định ngày, Hám Định Quyền càng không thèm kiêng dè, ngang nhiên đưa Phi Hồng về nhà.

Lễ mừng thọ lần trước của Hám lão gia là bữa liên hoan nội bộ gia tộc, còn hôm nay mới là bữa cơm thân mật trong gia đình, người tham dự chỉ có ngài Hám, phu nhân Hám và tiểu thư thứ hai của nhà họ Hám.

Hám Định Quyền có một cô em gái tên là Hám Như Ý, nếu so với người mẹ chồng tương lai còn giả vờ cư xử khách sáo thân thiện kia, thì cô em chồng này đến giả vờ cũng không thèm, tính cách cô ả chẳng khác gì một quả pháo, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ, làm người ta vô cùng đau đầu.

Nghe nói rất nhiều bạn gái trước của Hám Định Quyền đều thua trong tay con nhóc này, từ đó về sau không còn mặt mũi nào bước vào nhà họ Hám lần nữa.

Tỷ như hiện tại ——

Thấy phu nhân Hám mẹ mình đang bận bịu trong bếp còn Phi Hồng lại thản nhiên ngồi trên ghế chơi điện thoại, Hám Như Ý lập tức thấy khó chịu.

"Sao cô không vào bếp giúp một tay?"

Phi Hồng ngẩng đầu, nở một nụ cười đoan trang hiếm thấy: "Tôi không biết nấu ăn, vào đó chỉ làm vướng tay mọi người chứ không giúp được gì. Hơn nữa, anh của cô mấy hôm nay rất thích bộ móng đính hoa mới của tôi, nhỡ đâu hỏng thì anh ấy sẽ đau lòng lắm."

Nói rồi, Phi Hồng vươn bàn tay của mình ra. Móng tay của cô đính đầy những bông hồng trắng lấp lánh như pha lê, đây là kiểu dáng mà Hám Định Quyền cố ý lựa chọn để chuẩn bị cho hôn lễ, phối với bộ váy cưới màu trắng sẽ cực kỳ phù hợp.

Hám Như Ý tức giận trợn mắt nhìn anh ruột như muốn nói: "Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của anh xem, sao lại có thể dung túng một con hồ linh tinh thành thế này được?"

Hám Định Quyền chỉ cười nói: "Như Ý, em không đấu lại được chị dâu đâu, từ bỏ đi."

Hám Như Ý nghe xong thì càng tức.

Cái gì gọi là đấu không lại cơ?

Cô đã 17 tuổi đấy, chẳng lẽ còn bị cô ả xấu xa này đùa bỡn chắc?

Quá coi thường cô rồi đấy!

Hám Như Ý đã hạ quyết tâm muốn dạy cho cô ả xấu xa này một bài học, nhưng cô lại chỉ thấy vô cùng thất vọng, bởi vì cả ba mẹ hay anh cô ta đều đứng về phía Phi Hồng, bảo vệ cô! Bọn họ còn bảo bây giờ đã muộn nên để Phi Hồng ở lại đây một đêm, lại còn ở chung phòng với Hám Định Quyền nữa!

Rõ ràng cả hai đã ngầm chấp nhận cho hai người này ở chung trước hôn lễ.

—— Chẳng lẽ cái nhà này đã không còn chỗ cho cô dung thân sao?

Hám Như Ý tức giận đập bàn, bỗng nhiên liếc mắt một cái, kéo ngăn kéo ra.

"Rầm rầm rầm."

Cửa phòng bị gõ vang dội.

"Em gái anh lại đến đó." Hám Định Quyền đau đầu: "Con nhóc này vẫn chưa chịu từ bỏ."

"Con bé vẫn còn nhỏ, tất nhiên sẽ sợ em cướp mất anh, không yêu thương em ấy nữa." Phi Hồng rất hiểu chuyện, khoác áo ngủ lên cho hắn: "Anh đi tắm rửa trước đi, để em ra gặp em ấy."

"Vất vả cho em rồi."

Hám Định Quyền nhéo nhéo mặt Phi Hồng, bước vào phòng tắm.

Em gái hắn và vị hôn thê của hắn không cùng một đẳng cấp, hắn chẳng việc gì phải lo lắng, cùng lắm là con bé Như ý này sẽ bị dạy dỗ một chút thôi.

Dù sao thì bị người trong nhà dạy dỗ vẫn tốt hơn bị người ngoài dạy dỗ.

Ngoài phòng, Hám Như ý sốt ruột gõ cửa: "Mau mở cửa ra, mới có 9 giờ tối, tôi không tin hai người đã đi ngủ rồi!"

"Lạch cạch."

Khóa cửa mở.

Vẻ mặt Hám Như Ý giảo hoạt mở chiếc hộp trong tay ra.

"Phụt!"

Một đống tơ trắng bỗng bắn phụt ra ngoài.

Ủa?

Tại sao lại không có tiếng hét chói tai?

Hám Như Ý ngẩng đầu lên nhìn. Người phụ nữ đứng dựa vào khung cửa, tóc đen ướt đẫm xõa trên vai, chiếc áo dài khoác ngoài màu hồng nhạt lỏng lẻo để lộ ra chiếc váy ngủ bằng ren màu ngọc trai với phần cổ chữ V khoét sâu gợi cảm, ánh sáng chiếu lên chỗ sáng chỗ tối, tựa như một biển tuyết trập trùng.

Mà đống tơ nhện giả Hám Như Ý vừa phun lên, giờ phút này đang dính trên cổ và xương quay xanh của Phi Hồng, cô còn nụ cười vô cùng tà khí, giống hệt như yêu tinh chuyển thế.

Hám Như Ý trợn mắt nhìn.

Phi Hồng cúi người, khẩy khẩy con nhện đen với đôi mắt đỏ lòm trong hộp: "Thì ra em thích mấy con vật nhỏ này sao? Để hôm nào chị dâu tặng em nhé, đồ giả thì có gì hay đâu, chơi đồ sống mới thú vị."

Hám Như Ý: "! ! !"

Mẹ nó biến thái à!!

Cô là người ngay thẳng, không thèm chơi, cáo từ!

Hám Như Ý quay người định chạy, nhưng thoắt cái đã bị Phi Hồng túm lại.

"Chị muốn làm gì!" Vẻ mặt cô bé đầy vẻ đề phòng, lập tức xù gai lên: "Tôi cảnh cáo chị, nếu chị dám động đến tôi, tôi sẽ..."

Hai tay của người phụ nữ nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Hám Như Ý: "???"

Chẳng mấy chốc, mặt của cô bỗng đỏ rực như sắp nhỏ ra máu.

"Buông buông buông buông... buông ra!"

Cô ả xấu xa này thế nhưng dám giở trò uy hiếp cô!

Hơi thở của Phi Hồng phả lên tai cô: "Em gái, chị dâu cũng thông báo cho em biết, đừng chơi mấy trò trẻ con đáng yêu này nữa, em phải biết rằng chị dâu rất thích mấy thứ ngọt ngào, ví dụ như, sẽ không kháng cự nổi khi bị mấy em gái nhỏ làm nũng. Vì thế, một là em ngoan ngoãn dâng anh trai mình lên để hắn làm người đàn ông của chị, hai là..."

Cô cố ý đè thấp giọng dụ dỗ.

"Em đến làm bạn gái của chị nhé."

Cô nhóc buộc tóc hai bên nháy mắt đần người ra.

"Chị chị chị...."

"Tôi tôi tôi..."

"Mẹ, con sợ huhuhuhuhu!!!"

Bé con thắt bím bị dọa hết hồn.

Cô bé ré lên một tiếng chói tai, ngã sóng soài ra đất rồi lồm cồm bò dậy chạy mất dép.

Phi Hồng nhíu mày, còn bé đúng là vừa ngã một cú đau điếng, dép tuột mất rồi cũng không dám quay lại nhặt.

Cô bước đến nhặt dép lên, định nhờ anh cô bé trả lại.

Hám Như Ý đứng trong góc nhà nhìn mà lạnh cả người, cô bé đột nhiên nhớ đến câu chuyện về chiếc giày thủy tinh của cô bé Lọ Lem.

Huhuhu người phụ nữ này là đồ cuồng lolita!

-

Ngày hôm sau, bàn ăn của nhà họ Hám vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chén đũa va chạm vào nhau, đến Hám Định Quyền cũng phải nhìn em gái hắn mấy lần. Con nhóc lúc nào cũng ồn ào quậy phá giờ lại ngồi ăn ngoan ngoãn như vậy, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Hám Như Ý ra sức và miệng, suýt chút thì bím tóc hai bên cũng chấm cơm luôn.

Phi Hồng cười nhẹ, "Em gái, đừng chỉ ăn cơm không thế, ăn thêm chút thịt đi."

Thịt?!

Đại yêu tinh muốn ăn thịt cô sao?!

Huhuhu.

Con bé lắc đầu như trống bỏi, vô cùng hoảng sợ: "Đừng đừng đừng, đừng ăn em, chị ăn anh của em đi, anh ấy thịt nhiều lại còn rắn chắc nữa, chắc chắn rất ngon!"

Hám Định Quyền: "?"

-

Sau khi Phi Hồng thu phục toàn bộ đám người nhà họ Hám, việc chuẩn bị hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi.

Ngày diễn ra hôn lễ, Thích Yếm cầm thiệp cưới, bảo bí thư lái xe đến địa điểm ghi trên đó.

Nhà họ Hám đúng là tư bản đích thực, khoa trương mua cả một nhà máy rượu xa hoa, tốn công chuẩn bị hội trường cho một đám cưới thế kỷ.

"Giám đốc Thích, Kim tiểu thư sẽ kết hôn cùng với Hám tiên sinh thật sao?"

Thư ký đã thấy hơi sốt ruột, bởi vì chỗ ngồi của anh ta không phải ở ghế phụ mà là ngồi cùng với Hạ tiểu thư ở ghế sau. Cô gái này rõ ràng đang rất bực bội, cả người tản ra áp suất thấp, anh ta bắt chuyện cũng không thèm để ý, hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.

Để đánh vỡ cục diện bế tắc này, thư ký chỉ đành tìm chủ đề để nói.

Thích Yếm ngồi ở ghế phụ, mặt mày lạnh lẽo không nói một câu nào.

Thư ký lại càng cảm thấy bế tắc.

Cũng may tài xế thông cảm cho tình cảnh của thư ký, nhanh chóng lái xe đến nhà máy rượu, tiến vào hội trường, người qua người lại đông như hội.

Thư ký thở phào một hơi: "Tổng giám đốc Thích, tôi vào nhà vệ sinh một chút!"

Hạ Y Y lẩm bẩm: "Đúng là kẻ lười chỉ biết ăn với ỉa."

Thư ký giả vờ như không nghe thấy.

Con gái của một bà giúp việc thì có thể nói ra lời văn hoa gì được chứ?

Còn là dạng đến một cái trường đại học top cuối cũng không thi đậu, cuối cùng vẫn phải nhờ tổng giám đốc nhét tiền đưa vào.

Để xây dựng hình tượng thiên kim tiểu thư cho Hạ Y Y, khoảng thời gian đó việc trao đổi với giáo viên đều do một tay thư ký đảm nhiệm, tóc hắn cũng sắp rụng sạch rồi đây này.

Có thứ đồ dỏm như vậy ở bên người, khó trách tổng giám đốc cứ ngày nhớ đêm mong Kim tiểu thư. Hắn ta mà là tổng giám đốc á, thì hắn chắc chắn đã đi cướp hôn từ đời nào rồi!

Không, Giám đốc Thích sẽ không xúc động như vậy.

Thư ký tự phủ nhận suy nghĩ của mình. Anh ta đi theo tổng giám đốc đã sắp ba năm, tất nhiên cũng hiểu một phần tính cách của sếp mình.

—— Cho dù gặp bất cứ việc gì cũng không thể dao động. Đây là nguyên tắc tối thượng của tổng giám đốc.

Kể cả tình yêu.

-

Ba mươi phút trước khi hôn lễ bắt đầu, Thích Yếm nhận được một tin nhắn.

[ Tôi ở hầm rượu số 1. ]

. . .

Ánh sáng từ di động hơi lóe lên chiếu sáng gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông.

Két ——

Trong ánh sáng mù mờ lành lạnh của hầm rượu, bóng dáng của anh càng trở nên rõ ràng.

"Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cô không nên gặp tôi."

Thích Yếm mặc một bộ vest bảnh bao, vẻ mặt xa cách. Anh lạnh lùng nhả từng chữ: "Hám phu nhân."

Phi Hồng đeo găng tay màu trắng, tay cầm một lọ rượu vang đỏ, chiếc váy cưới cúp ngực dài chạm đất, vạt váy khéo léo xẻ một đường, đôi chân dài như ẩn như hiện. Đuôi mày khóe mắt xuân sắc long lanh, cô nhìn anh cười:

"Đừng tức giận như vậy, tôi chỉ muốn anh đến để làm một cái lễ thành niên cho cháu nó mà thôi. Anh thấy lọ rượu vang tượng trưng cho ngày sinh này thế nào?"

Thích Yếm cười lạnh, "Lễ thành niên là trò mèo gì..."

Anh bỗng nhiên cứng người.

Phi Hồng đột nhiên bị anh ta kéo vào lòng, anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc đang trào dâng, gấp gáp chất vấn: "Đứa trẻ là thế nào? Tôi... không, không thể nào, ngày tháng không khớp, cô mang thai con của tên kia? Vậy càng không thể, Hám Định Quyền rõ ràng là một tên..."

"Là một tên gay, đúng không?"

Phi Hồng giống một mỹ nhân ngư, bơi ra từ trong lồng ngực của anh.

Cổ tay cô bị nắm chặt, một lần nữa bị kéo về.

Cô nhìn chăm chú vào gương mặt hốt hoảng của người đàn ông trước mặt, đáy mắt anh ta chằng chịt tơ máu, hung dữ như ác quỷ, gằn từng chữ một hỏi: "Đứa bé là của ai? Ai mẹ nó dám chạm vào cô!"

"Nhà họ Hám cũng đâu phải chỉ có một người." Cô nhún vai, "Có thể là cha của anh ta, có thể là chú anh ta, cũng có thể là ông của anh ta không chừng ——"

"Cô câm mẹ nó miệng vào cho tôi!"

Thích Yếm đã khó có thể kiểm soát cảm xúc điên cuồng của mình.

Tình hình bỗng trở nên mất khống chế.

Anh ta rõ ràng đã lên kế hoạch rất kỹ càng. Hám Định Quyền là một tên tốt mã giẻ cùi, hắn ta có chướng ngại tâm lý đối với phụ nữ, vì vậy hắn sẽ không dám động vào cô, nhiều nhất cũng chỉ là hôn hít mà thôi.

Để cướp lấy nhà họ Hám, chuyện này anh có thể nhịn.

Nhưng cô lại mang thai, còn không biết là đứa con hoang của ai.

Việc này đã chạm đến điểm cấm kỵ của Thích Yếm, anh nhìn chằm chằm bụng của cô, nghiến răng rặn ra một chữ, "Đi!"

Hôn lễ không thể tiến hành nữa.

Cô đưa tay lên, dùng đôi găng tay trắng tinh mỹ lệ kia gỡ từng ngón tay của anh ra.

"Muộn rồi, tôi sẽ không đi theo anh đâu."

Phi Hồng lại cười.

"Nhưng cũng không cần quá lo, sau khi đứa bé ra đời, tôi sẽ bảo nó gọi anh là cha nuôi."
=============
16.01.2023
#Sa:
Đã để mọi người đợi lâu rồi :3
Bộ này đã được edit kha khá và sẽ up đều đặn dần đây :* Moa ~~~
Coi như quà Tết là đây nhé 😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com