TruyenHHH.com

Edit Moi Nguoi Deu Cho La Ta Thich Han Phi Bon Dich Tieu Oa Ngu

Editor : KimThanh.

Thương Tấn đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Diệp Chu, không đợi Diệp Chu trả lời cậu ta liền đi tới nâng cánh tay Diệp Chu dự định đở cậu lên.

" Đợi một chút.... Từ từ để tôi. " Bên chân trái hiện tại của Diệp Chu nhũn ra, chân phải lại không thể sử lực cho dù có Thương Tấn bên cạnh giúp cậu, trong chốc lát cậu còn có chút không chịu nổi.

Thương Tấn ngồi chồm hổm ở một bên, liếc nhìn ký túc xá trống không nói : " Cậu không phải bị thương sao ? Ký túc xá làm sao không có bất kỳ ai vậy, bạn bè xa lánh ?

Diệp Chu lườm cậu ta một cái nói : " Cậu cũng biết tôi bị thương, không thể nói hai câu khiến tâm vui vẻ sao ? "

Thương Tấn biết lắng nghe, dùng giọng điệu độc hữu trong phim ảnh ngoại quốc nói khoa trương : " Oh thân ái, trên đất lạnh mau để cho tôi đỡ cậu. "

Diệp Chu vẻ mặt lạnh lùng " Cậu đây đúng là mắc ói. "

Thương Tấn vẫn là thương tiếc đối phương là bệnh nhân, không có lại xem thường cậu nữa mà là đứng lên chần chờ nói : " Nếu như cậu không ngại tôi bế cậu đứng dậy... "

" Ngại ! Vô cùng ngại ! Bế công chúa gì gì đó đánh chết tôi cũng không muốn !! " E sợ Thương Tấn tự chủ trương, cậu nhanh chóng sờ sờ chân trái của mình vươn cánh tay để Thương Tấn dìu cậu nói " Tôi đã nghỉ ngơi tốt. "

Tuy là đầu gối trái vẫn còn đau, nhưng đau dù sao cũng hơn không còn khí lực. Diệp Chu theo lực đạo của Thương Tấn ngồi ở trên ghế.

Thương Tấn dựa vào một bên hỏi : " Cậu còn cần gì, tôi giúp cậu lấy. "

Tôi muốn đi nhà vệ sinh a....

Diệp Chu giật giật môi, thử vài lần không nói ra miệng. Nếu như đối với bạn cùng phòng, trong lòng cậu một chút gánh nặng cũng không có, nhưng đối phương là Thương Tấn a.... Ở trong lòng cậu không khỏi lại lôi từng người chửi qua một lần, không có chút nào đáng dựa vào !! Thời khắc mấu chốt một bóng người cũng không tìm thấy !!

" Diệp Chu ? "

Có lẽ Diệp Chu hồi lâu không có động tĩnh, Thương Tấn không nhịn được lại gọi cậu một tiếng.

Diệp Chu ngẩng đầu lên Thương Tấn liếc một cái lại rất nhanh dời ánh mắt đi.

Quên đi, ngược lại dáng vẻ mất mặt cũng không phải là chưa bị Thương Tấn thấy qua, thêm một cái cũng không nhiều hơn nữa !

Diệp Chu cắn răng một cái nói : " Tôi muốn đi vệ sinh. "

Tầm nhìn Thương Tấn không tự chủ hướng xuống dưới quét một chút.

" Cậu nhìn chỗ nào !! " Diệp Chu thẹn quá hoá giận " Mau đỡ tôi đứng lên ! "

Thương Tấn khom người đưa tay cho cậu : " Mời. "

Diệp Chu mới vừa đặt tay lên, đã bị đối phương nắm, một tay khác của Thương Tấn dìu vai của cậu để cả người Diệp Chu đều dựa vào trên người cậu ta từ từ hướng phòng vệ sinh đi qua.

Dáng vẻ chân sau nhảy có chút buồn cười nhưng Thương Tấn không có mượn cơ hội đùa cợt.

Xoay đầu một chút, là có thể thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của đối phương, tuy là Thương Tấn có đôi khi nói chuyện không xuôi tai nhưng chưa bao giờ sẽ chân chính chế giễu người khác.

Đến cửa phòng vệ sinh Thương Tấn hỏi : " Có thể đi một mình không ? "

Thương Tấn thực sự không có thói quen quan tâm trực diện này, Diệp Chu trêu chọc nói : " Tôi chụp lén hình cậu là biến thái, không sợ tôi nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cậu ? "

Thương Tấn hiển nhiên không mắc câu " Nếu có thể nói ra lời này, chắc là không sao. "

Diệp Chu liếc mắt nhìn khẽ cười một tiếng, đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Dựa vào tường trong phòng vệ sinh, Diệp Chu cảm thán không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu và Thương Tấn " Hài hòa " như thế.

Chờ lúc Diệp Chu đi ra, Thương Tấn vẫn như cũ không có rời đi.

" Cậu không đi ? "

" Tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên. " Nói xong câu này, Thương Tấn không có đưa tay ra để dìu Diệp Chu, mà là đứng bên cạnh đắn đo chuyện gì đó.

Diệp Chu đợi hai giây còn không thấy động tác đối phương, nhịn không được nói : " Cậu cảm thấy cậu nhìn như vậy thì có thể dùng ý niệm đưa tôi đến trên ghế dựa ?? " Chân sau của cậu dựa vào ở trên tường cũng rất mệt a, chứ đừng nói tới đầu gối trái còn đau âm ỷ.

Thương Tấn đứng trước mặt Diệp Chu thoáng ngồi xổm người xuống, hai tay đặt ở bên hông của cậu vòng qua.

Diệp Chu : " ??? "

Vù một cái, thân thể của mình đột nhiên bay lên Diệp Chu theo bản năng vòng hai tay trên vai của Thương Tấn, hiện tại cậu mới phản ứng được cái tư thế thần kỳ này.

Diệp Chu phát điên : " Tôi không phải đã nói không nên bế tôi sao ??? "

" Cậu chỉ nói là đánh chết cũng không muốn bế công chúa, tôi cái này cũng không phải là bế công chúa. " Thương Tấn tuyệt đối nói thật chính là dùng hai tay vòng qua hông của Diệp Chu đỡ cậu.

Thế nhưng cái tư thế này.... Nếu như tay Thương Tấn hướng xuống dưới một chút nữa, liền đụng tới mông của cậu mà cái vị trí không thể nói kia, vị trí vi diệu kia cũng đang để ở trước ngực Thương Tấn Cảm giác thế nào càng xấu hổ thêm nữa....

" Chu a, cậu dậy rồi sao, tớ vừa mới đi lấy — " Thanh âm quen thuộc của Chu Văn Đạo xuất hiện ở cửa, chờ thấy rõ hai người bên trong cửa, sau đó lập tức đóng cửa lại " Các cậu tiếp tục... Các cậu tiếp tục !!! "

Vẻ mặt Diệp Chu sinh vô khả luyến* " Thả tôi xuống. "
( * sinh vô khả luyến : còn sống nhưng không còn gì lưu luyến; cuộc đời không gì quyến luyến. )

" Oh. " Thương Tấn đặt cậu ở trên ghế, vỗ vỗ nói " Bạn cùng phòng của cậu đã trở về, tôi liền đi trước vậy. "

" X... " Diệp Chu nghẹn một chút, cuối cùng một chữ cám ơn cũng không nói ra.

Thương Tấn kéo cửa ký túc xá ra, Chu Văn Đạo chợt bỗng chốc nằm trên mặt đất.

Tình cảnh này tại sao dường như đã gặp ở đâu ?

Thương Tấn hướng đầu Chu Văn Đạo trên đất, tránh né thân thể của đối phương đi khỏi ký túc xá.

Đưa mắt nhìn Thương Tấn vào phòng 405, Chu Văn Đạo liền lăn một vòng đi tới bên cạnh Diệp Chu, cậu ta đè nén tâm tình kích động hỏi : " Chu, chuyện gì thế này ?? "

Diệp Chu hung hăng vỗ đầu Chu Văn Đạo một cái cả giận nói : " Còn chuyện gì xảy ra ! Các cậu xảy ra chuyện gì ! Sáng sớm các cậu đã chạy đi đâu ? "

Chu Văn Đạo hèn hạ mà cầm mông oán hận một cái nói : " Chẳng lẽ không cảm thấy tớ đi là thời điểm đặc biệt sao, được Thương Tấn chiếu cố cảm giác như thế nào ? Cậu ta lúc nào tới ? "

Diệp Chu nói mà không có biểu cảm gì : " Lúc tớ từ trên giường té cuống. "

Chu Văn Đạo cả kinh một cái không dừng lại " Cậu té từ trên giường xuống ?? "

" Lúc xuống không cẩn thận. " Bất quá lần này có kinh nghiệm, chắc chắn lần sau cậu cũng sẽ không chật vật như vậy " Ngược lại cậu, sáng sớm đã đi đâu ? "

" Còn không phải là tại bưu kiện này ! " Chu Văn Đạo đem trong tay bưu kiện ném một cái thở phì phò nói " Cái này bưu kiện gì a ! " Hôm qua tớ đặt gì đó hiện tại liền đưa tới cho tớ rồi ! Còn sáng sớm liền đưa tới ! Tớ muốn khiếu nại ! Liền đưa tớ không thể trễ một chút sao ? Ít nhất có thể đợi Trần Thiệu trở về a ! "

Cái này thật đúng là dục gia chi tội hà hoạn vô từ*.....
( * dục gia chi tội hà hoạn vô từ : Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được. )

Diệp Chu an ủi : " Được rồi được rồi, tớ không phải rất tốt sao. "

Chu Văn Đạo đem ánh mắt dời tới trên người Diệp Chu, từ trên xuống dưới quét qua lại nhiều lần, xác định Diệp Chu thật không có vấn đề gì lớn lập tức lộ ra bản tính cậu ta chế nhạo nói : " Cậu cũng là nhân họa đắc phúc* đi, được nam thần nhà ngươi chiếu cố trong lòng như thế nào ?
( *nhân họa đắc phúc : trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn. )

Diệp Chu trên trán nổi gân xanh.

" Còn chưa từng thấy Thương Tấn đối với người nào tốt như vậy đâu... " Chu Văn Đạo nửa ngồi lấy bả vai cậu ta đụng vào một phát nói " Cậu nói thật, các cậu rốt cuộc phát triển đến mức nào rồi ? Đều bế cậu đi tới đi lui rồi, hai người các cậu đây là không sai biệt lắm đi ? "

" Thua xa !! " Đi đi đi đi đi !! Nhìn cậu liền phiền !! "

Tui hôm nay mải chơi game nên trễ lịch up truyện mai tui bù 3 chương nha. Thân ~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com