TruyenHHH.com

Edit Mi Vuong Sung The Quy Y Hoan Kho Phi Y Phi Kinh The

{Nauh Yi}

Lúc Bách Lý Hồng Trang năm tuổi sớm đã bị kết luận là phế vật, căn bản không thể tu luyện, hiện tại lại đột nhiên nói với bọn họ Bách Lý Hồng Trang có thể tu luyện?

Điều khiến người ta không thể tin được chính là Bách Lý Hồng Trang không thể tu luyện công pháp thì làm cách nào để có thể tu luyện được?

Bách Lý Ngọc Nhan và Bách Lý Hạo Hiên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không thể tin được.

Chẳng lẽ từ trước đến nay đều không phải bọn họ trêu chọc Bách Lý Hồng Trang, mà là Bách Lý Hồng Trang đem bọn họ đùa bỡn trong tay?

"Ta bắt đầu tu luyện từ khi nào thì có liên quan gì tới ngươi sao?"

Trong mắt Bách Lý Hồng Trang hiện lên vẻ châm chọc, cái người được gọi là phụ thân này từ trước đến nay chưa từng quan tâm tới nàng.

Mặc dù hiện tại nàng đã thể hiện ra thực lực của bản thân, nhưng bất quá Bách Lý Chấn Đào cũng chỉ phẫn nộ mà thôi.

"Ta hỏi thì ngươi chỉ cần trả lời, không bảo ngươi hỏi ngược lại ta!"

Giọng nói của Bách Lý Chấn Đào càng thêm trầm thấp, ẩn chứa sự tức giận và uy hiếp.

"Ngươi hỏi thì ta liền phải trả lời à, đây là quy định gì vậy!" Bách Lý Hồng Trang cười lạnh, "Mười lăm năm qua, ngươi chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của ta, hiện giờ ta thế nào, cũng không liên quan đến ngươi."

"Ta hồi phục thị lực khi nào à?" Bách Lý Hồng Trang cười khẽ, "Ha Ha, nếu ngươi thay ta tìm y sư chẩn trị một chút thì không phải đã sớm biết rồi sao?"

"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy à!"

Khuôn mặt Bách Lý Chấn Đào giận đến xanh mét, hắn ở phủ tướng quân là người có uy nghiêm tuyệt đối, bình thường làm gì có ai dám nói chuyện với hắn như vậy!

"Bách Lý Chấn Đào, ngươi chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân đối với ta, vậy tại sao lại muốn ta phải thực hiện nghĩa vụ của nữ nhi?"

"Giữa chúng ta không ai nợ ai!"

Bách Lý Hồng Trang nói năng rất có khí phách, Bách Lý Chấn Đào sớm đã không cần nàng vì nàng đã làm mất mặt gia tộc, mong đợi của nàng đối với Bách Lý Chấn Đào cũng đã không còn gì nữa.

"Ngươi có bản lĩnh thì cứ việc cút ra khỏi phủ tướng quân đi! Bách Lý Chấn Đào ta xem như không có nữ nhi như ngươi!" Bách Lý Chấn Đào tức giận nói.

Bách Lý Hồng Trang lạnh lùng giương mắt nhìn, "Vừa đúng ý ta! Từ đây về sau, ta và phủ tướng quân không còn một chút liên quan nào nữa!"

Nói xong, Bách Lý Hồng Trang không chút do dự xoay người đi đến cửa lớn của phủ tướng quân.

Vào lúc nàng mang dáng vẻ thật của mình xuất hiện trước mắt mọi người, nàng liền rõ ràng, nàng không bao giờ là người của phủ tướng quân.

Hiển nhiên trong lúc nhất thời Bách Lý Chấn Đào không ngờ tới Bách Lý Hồng Trang sẽ không để tâm gì mà rời đi như vậy, nhưng nhìn bóng dáng của Bách Lý Hồng Trang lại không thể thốt được lời nào.

{Nauh Yi}

Lúc Bách Lý Hồng Trang đi ra khỏi cửa lớn của phủ tướng quân, trong nháy mắt, một nỗi cô đơn không thể tả bao trùm lấy nàng.

Nhìn bảng hiệu của phủ tướng quân, nàng ở chỗ này đã mười lăm năm, nhưng nơi này chưa bao giờ là nhà của nàng.

Người bên trong cũng chưa bao giờ là người nhà của nàng.

Có lẽ, thời điểm nàng bước vào thế giới một ngàn năm sau cũng đã được định sẵn đời này của nàng sẽ là một người cô độc.

Nỗi cô đơn trong mắt dần tiêu tan, thay vào đó là ý chí kiên định.

Không có gì vướng bận, có khi đối với nàng lại là một chuyện tốt.

Từ nay về sau, nàng chỉ sống vì chính mình!

Nhưng lúc Bách Lý Hồng Trang xoay người lại thì nhìn thấy Hắc Mộc đang đứng cách cửa phủ tướng quân không xa.

Nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang đi ra, Hắc Mộc tươi cười.

"Vương Gia nói không sai, người nói một hồi nữa Bách Lý cô nương nhất định sẽ trở ra, quả nhiên là như vậy."

Bách Lý Hồng Trang có chút ngoài ý muốn, "Sao ngươi lại ở đây?"

"Vương Gia nói cô nương đột nhiên rời khỏi phủ tướng quân, e là có rất nhiều đồ đều chưa chuẩn bị tốt, cố ý bảo ta mang đồ tới cho cô."

{Nauh Yi} 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com