TruyenHHH.com

Edit Memi Cam Mao

Dường như chính tại thời khắc này, cậu chợt hiểu ra vì sao mình lại buồn đến thế.

Chó con cũng sẽ tủi thân nếu chúng không nhận được đủ tình yêu thương. Huống hồ Michieda cũng không phải là chú cún ngốc nghếch chỉ biết hihi haha – so với bạn bè cùng trang lứa, cậu lại càng nhạy cảm hơn, bi quan hơn, sợ mất mát hơn bất cứ ai trên thế giới này, nhưng cậu cũng ghi tạc từng câu, từng chữ người khác nói với mình. Sự nhạy cảm và dịu dàng giống như con dao hai lưỡi xuyên qua cậu, giúp cậu cảm nhận được tình yêu thương ẩn giấu trong những điều bình dị, nhưng cũng khiến cậu dễ bị tổn thương hơn.

Nếu một đứa trẻ không cẩn thận bị ngã trong lúc chơi đùa, nó có thể nín khóc trước khi người thân đến an ủi; chó con và mèo con khi đánh nhau cũng có thể nhẫn nhịn cho đến lúc chủ nhân của chúng đến dỗ dành xử lý vết thương; Michieda Shunsuke cũng không ngoại lệ, cậu có thể chịu đựng nỗi buồn này.

Nếu như Meguro Ren không tới tìm cậu.

Meguro Ren thở hồng hộc, có vẻ anh vừa chạy một mạch tới đây, hơi thở cùng nhiệt độ thấp trong không khí tản ra thành làn sương mù trắng. Anh dừng lại một lúc rồi buông lỏng cái ôm, thấy Michieda Shunsuke loạng choạng, lại nắm chặt lấy cánh tay của cậu.

"Xin lỗi, đột nhiên tới tìm em." Khi Meguro Ren cười rộ, đôi mắt hình lá liễu sẽ cong lên, "Tôi làm phiền em sao?"

"......"

"......"

Không phải lại nữa chứ. Giống như một người lớn toàn năng, ngay cả dũng khí để nổi giận với anh cũng tan thành mây khói.

Michieda Shunsuke mơ màng nhìn anh, chóp mũi đỏ rực buồn bực nói:"Vì cớ gì."

"Cái gì?"

"Tiền bối, tại sao anh lại đến đây?"

"Onishi-kun liên lạc với tôi, nói rằng mấy ngày nay em không được vui cho lắm."

"Ryusei, anh ấy..."

"Thế nên tôi đã hỏi cậu ấy địa chỉ và bắt taxi tới đây, mong là không quấy rầy em."

"......"

"......"

"Em giận tôi à? Michieda."

"À không ạ em có giận anh đâu, do em bị cảm lạnh thôi."

"Em có uống rượu sao?" Meguro Ren nhìn nhìn, "Em cảm thấy..."

"Em không uống."

"Được rồi."

Meguro Ren cởi chiếc khăn đang quàng trên cổ, đồ len ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể từng chút một vây quanh đôi gò má và cổ của Michieda Shunsuke. Người nọ bị sự dịu dàng áp chế chỉ có thể trừng mắt ngước lên nhìn anh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra con ngươi cậu đang run rẩy.

"Có lẽ bây giờ cũng quá trễ rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói với Michieda một vài điều."

"Chuyện gì ạ?"

"Về chuyện gặp nhau lần trước."

"......"

"Nếu như tiền bối vẫn còn phiền lòng, em muốn xin lỗi anh lần nữa." Michieda Shunsuke rũ mi mắt xuống, "Em không có ý gì khác đâu, cũng không muốn làm anh cảm thấy khó chịu. Anh hãy cứ coi như đó là trò đùa của em đi, làm ơn, em thật sự không muốn lại..."

"Michieda."

Meguro Ren cắt ngang nửa câu sau.

"Tôi có thể hôn em ngay bây giờ được không?"


-------Tôi là dải phân cách phản đối ai bảo Memi không real-----


Michieda Shunsuke ngây ngốc nhìn anh, bởi vì tác dụng của rượu mà đường nét của đối phương trong tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, rồi chồng chéo lên nhau. Cậu phải mất thật lâu mới có thể hiểu ra câu nói ngắn gọn của người kia, thấp giọng lẩm bẩm lặp lại lần nữa.

"Không phải là không thể sao? Nụ hôn hay gì đó." Nếu chỉ vì xin lỗi mình mà anh ấy yêu cầu như vậy, hình như anh ấy càng muốn cậu hoàn toàn quên đi chuyện này, "...Không phải anh ngay cả diễn tập cũng không muốn sao?"

Thế nhưng Meguro Ren chỉ bình tĩnh nhìn cậu: "Thật xin lỗi, khi đó tôi chỉ quá sợ hãi mà thôi."

"Tiền bối cũng sợ ạ." Michieda Shunsuke nở nụ cười:"Cũng đúng thôi, em biết đa phần với con trai đều..."

"Còn nhớ tôi đã hỏi em câu gì không? Ida Kousuke sẽ thích ăn món nào trong hộp bento, còn Meguro Ren thì thích món nào."

"... Em nhớ rồi."

"Lúc ấy đáp án của em là gà rán, còn cười hỏi tôi, dù em có trả lời như thế nào thì tôi cũng đều đồng ý phải không."

"Hiện tại tôi muốn nói với em, đúng vậy. Tôi không thích tất cả các món trong hộp bento đó, và tôi sẽ rất hạnh phúc bất kể câu trả lời của em là gì. Bởi vì tôi chỉ muốn hỏi em...những câu hỏi liên quan đến mình."

"Tôi chưa bao giờ lậm vai, tôi luôn có thể phân biệt rõ Ida Kousuke với Meguro Ren."

"Bởi vậy khi em đề nghị luyện tập cảnh hôn, tôi rất sợ hãi, sợ rằng nếu như em không thích nụ hôn này thì phải làm sao bây giờ, nếu em cảm thấy kháng cự thì phải làm thế nào đây?"

"Trong trường hợp đó, tôi mới là người đau buồn, chứ không phải Ida. Bởi vì tại khoảnh khắc đó, tôi chỉ là tôi mà thôi."

"Em cũng là Michieda Shunsuke, không phải Aoki Souta."

Meguro Ren hít một hơi thật sâu, thần sắc lúc nào cũng bình thản cuối cùng bởi vì căng thẳng mà lộ dấu vết. Anh cố gắng ra vẻ bình tĩnh, chỉnh lại khăn quàng cổ cho Michieda một chút, nhưng đầu ngón tay không kiềm được mà run rẩy.

"Nếu em chán ghét tôi, tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa."

"..."

"..."

"Vì vậy, tôi thà hôn em trước ống kính, nếu lúc đó em có bài xích, tôi có thể tự an ủi chính mình rằng em ghét Ida Kousuke, không phải Meguro Ren. Như thế, tôi mới có can đảm hơn..."

Michieda Shunsuke kinh ngạc nhìn anh, buồn bực cắt lời: "... Tại sao chứ?"

"Bởi vì tôi thích em." "Tôi thích Michieda."

____________________________

Thích thì hôn nhau thoy còn ngại ngần chiiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com