TruyenHHH.com

Edit Memi Cam Mao

Hỏng rồi, hỏng hết rồi ---

Michieda Shunsuke chỉ có thể dùng hai chữ "hỏng bét" để miêu tả mối quan hệ hiện tại của cậu và Meguro Ren.

Nguyên nhân dẫn đến bi kịch trên chính là lúc cậu nhìn thấy cảnh hôn được highlight ở trên tập kịch bản mới nhất, cả người khi đó từ đầu đến chân đều lập tức ửng hồng. Sau khi đọc từng câu từng chữ của lời thoại, rồi tưởng tượng cảnh mình sẽ diễn, tay Michieda Shunsuke đang cầm kịch bản không tự chủ được mà bắt đầu run lẩy bẩy.

Rõ ràng cũng đã quen biết tiền bối hơn nửa năm nay rồi, bản thân cậu cũng từng diễn cảnh nắm tay hay ôm hôn trước ống kính, nhưng... Cảnh hôn, chính là cảnh hôn đó. Cùng với vị tiền bối đáng kính như vậy, Michieda có chút sợ hãi khi phải hôn môi trước máy quay, đến tưởng tượng cũng không dám.

Kỳ thật, không phải cậu chưa từng có kinh nghiệm quay cảnh hôn, thậm chí kịch sân khấu trước đó (butai Romeo và Juliet, Micchi trong vai Romeo), cậu đã diễn cảnh hôn không dưới mấy trăm lần, nhưng tình huống khi ấy và hiện tại không giống nhau. Có lẽ là bởi vì khi đó lịch trình dày đặc, cậu phải chịu sức ép lớn khi luyện tập với cường độ cao. Michieda cùng nữ chính Juliet luyện tập cảnh hôn nhiều đến mức như muốn chết lặng, bởi vậy...

Đúng rồi, diễn tập.

Michieda Shunsuke chớp chớp mắt, nghĩ ngợi: Hành động có tính chất lặp lại là cách tốt nhất để tháo bỏ ngượng ngùng. Tại sao trước đây cậu lại không hề nhận ra nhỉ?

Chiều thứ ba, Michieda Shunsuke dừng chân trước một ngôi nhà gỗ ở ngoại ô Tokyo. Đường phố vắng vẻ, chỉ có mấy con mèo bóng nhẫy đang nằm trước cửa ưỡn bụng liếm lông. Cậu không dám ấn chuông, lo lắng xem đồng hồ: 12:40, 48, 52, 57...

Cho đến khi có người vỗ nhẹ lên vai cậu:"Michieda-kun?"

Michieda Shunsuke quay phắt người lại, thấy Meguro Ren vẻ mặt hối lỗi nhìn cậu:"Tôi đi ra cửa hàng tiện lợi mua vài thứ, hơi mất thời gian chút."

"A, trưa, chào buổi trưa ạ..."

"Chào buổi trưa. Xin lỗi, em đợi lâu chưa?"

Meguro Ren trong bộ trang phục thường ngày không thể đơn giản hơn, áo khoác màu đen kết hợp với quần jeans tối màu, đeo chiếc khẩu trang màu trắng, mái tóc rủ chưa tạo kiểu dịu dàng che mất một nửa mắt. Tất cả tưởng chừng như đơn giản nhưng khi phối trên người anh trông thật đẹp trai. Để mà nói xem Meguro Ren có điểm gì khác so với bình thường, thì hôm nay anh mang theo một túi thức ăn cho mèo và một chiếc túi bảo vệ môi trường có in logo của cửa hàng tiện lợi, cả người toát lên vẻ giản dị thường nhật, giống như là một người khác vậy.

- Không đâu ạ, em chỉ chờ có vài phút thôi! Michieda Shunsuke khua khoắng chân tay lia lịa, ngay cả mái tóc mềm cũng bị cậu làm lung lay theo, "Chỉ là, đây là lần đầu tiên đến chỗ này nên em đi sớm một chút ạ..."

"Vậy là tốt rồi." Meguro Ren thoạt nhìn thở phào nhẹ nhõm, "Em ăn trưa chưa? Tôi đã mua vài đồ ăn nhẹ và bento tại một cửa hàng tiện lợi gần đây."

"Em còn chưa có ăn... Cảm ơn anh rất nhiều ạ! Tiền bối vẫn luôn suy nghĩ chu đáo như vậy."

Meguro Ren trong cuộc sống riêng tư với trước ống kính hình như chẳng khác gì cả. Anh vẫn luôn thả lỏng như thế, mỗi nụ cười, ánh mắt đều dịu dàng, nhưng chính vì lớp vỏ bọc hoàn mỹ bất khả chiến bại này, lại khiến anh có vẻ không thật. Michieda Shunsuke liếc nhìn anh, thầm đánh giá: Rõ là đã quen nhau lâu vậy rồi, nhưng mình hình như còn chưa từng thấy bất kỳ cảm xúc "thật" nào của tiền bối.

Ví dụ như, nỗi buồn, thất vọng, vui mừng, ngạc nhiên, buồn bã. Dường như anh chỉ bộc lộ không quá 20%, do đó mà tạo thành một lớp vỏ bọc bên ngoài không ai có thể phá vỡ, bên trong lại bị tầng tầng lớp lớp mây mờ phủ kín.

Meguro Ren thành thạo bấm mật mã mở khoá cửa, dẫn cậu hậu bối nhỏ đang ngập tràn tâm sự vào bên trong ngôi nhà. Mấy người bạn đang ở trong phòng bếp bận rộn cho mèo con ăn, nghe được tiếng nồi niêu xoong chảo là đủ biết hỗn loạn đến mức nào rồi, chỉ kịp thò đầu ra cười tùm tỉm chào hỏi một câu rồi bảo cứ tự nhiên.

Michieda Shunsuke vội vàng cúi đầu đáp lễ:"Cảm ơn sự hiếu khách của anh ạ!"

"Em không cần phải khách sáo như vậy." Meguro Ren bật cười, dẫn Michieda Shunsuke lên thẳng tầng trên, vừa đi vừa kể:"Ngồi nhà này thật ra là quán cà phê mèo do cậu ấy mở, sẽ đóng cửa vào thứ ba hàng tuần, để có thời gian dọn dẹp lông mèo trên sô pha... Tôi nói hôm nay sẽ đưa bạn đến đây nói chuyện, cậu ấy cũng đồng ý."

Michieda Shunsuke nhìn mấy sinh vật nhồi bông nằm la liệt khắp phòng, hạnh phúc thở ra nói "Ra là vậy ạ."

Tầng 2 ngoại trừ phòng khách thì chỉ còn một phòng nữa, trên tấm thảm khổng lồ có hai con mèo: một vàng, một đen, nghe thấy có tiếng động mở cửa chúng lười biếng xoay người, sau đó lại chen vào một chỗ thở đều.

Ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ có thể cây cối hoa cỏ trong sân, bàn ghế mang phong cách nghệ thuật phương Tây, ánh sáng chiếu rọi vào, cả căn phòng chìm trong sắc trắng ôn hoà. Meguro Ren đem đồ ăn mua ở cửa hàng tiện lợi đặt lên bàn trà, lại xuống tầng bưng lên một ly nước táo cho Michieda Shunsuke, cùng cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất.

"Như vậy, Michieda-kun"

Thấy Michieda Shunsuke cúi đầu nhâm nhi ly nước trái cây, Meguro Ren khẽ cúi đầu, nghiêm túc nhìn cậu.

"Hôm nay em gọi tôi ra là có chuyện gì?"


_____Tôi là dải ngăn cách những ai phản đối Memi_______


Hôm đó, sau khi nảy ra ý tưởng thiên tài "Lặp lại một hành động nào đó là cách tốt nhất để giải toả mẫn cảm." Michieda Shunsuke lập tức gửi tin nhắn hẹn Meguro Ren có dịp rảnh thì ra ngoài gặp mặt, nhưng cậu chỉ nói lý do là muốn cả hai trao đổi về vài tình tiết trong phim. Cũng may là tiền bối dịu dàng cũng không tra hỏi muc đích, chỉ xác nhận:"Thứ ba tôi rảnh, còn em thì sao? Nếu được thì chúng ta hãy gặp nhau tại biệt thự ở vùng ngoại ô nhé."

Michieda Shunsuke cũng sợ mình có hơi đột ngột, vì vậy cậu đã diễn tập những lời muốn nói ở trong đầu hàng triệu lần. Michieda rón rén đặt ly nước trái cây lên bàn trà, hít sâu mấy lượt, lúc lơ đãng giương mắt lên liền gặp phải tầm mắt của Meguro Ren, cậu lập tức trốn tránh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, hắng giọng.

-- Meguro-kun, mấy ngày nữa sẽ có cảnh hôn rồi, em muốn cùng anh luyện tập trước một chút, tránh đến khi quay chính thức vì lo lắng mà NG quá nhiều lần. Mặc dù nói ra thế này có vẻ hơi táo bạo, nhưng em có thể hôn anh được không ạ?"

"Meguro-kun." Michieda Shunsuke nắm chặt tay áo, tim đập nhanh đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lời nói đã đến đầu môi rồi, nhưng lúc thốt lên lại bị vấp, chỉ còn lại nửa câu cuối cùng.

"Em hôn anh có được không?"

"......"


"......"


Meguro Ren chậm nửa nhịp, vẻ mặt không phản ứng kịp:"Hả?"

Michieda Shunsuke sững người một lúc lâu, bây giờ mới phát hiện ra mình chưa giải thích đầy đủ đã đưa ra đề nghị rồi, nghe xong thật sự có vẻ vô lý. Cậu sắp xếp lại suy nghĩ lần nữa, cố gắng bổ sung cho vế đầu câu đã bị thiếu sót trầm trọng, "Ý của em là..."

Meguro Ren rũ mắt nhìn về phía cậu, sau đó chậm rãi nói:"Tôi có thể hỏi lý do không?"

"Vì sao ạ, đương nhiên là bởi vì... Quay phim rồi ạ! Tuần sau là đến cảnh hôn rồi, em sợ đến lúc đó quá căng thẳng sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, nên muốn tìm anh luyện tập trước một chút để thích ứng... Em xin lỗi, nhưng như thế có được không ạ?"

Meguro Ren chưa kịp trả lời, cậu đã lập tức nhắm mắt chắp hai tay lại:"Nếu như không được cũng không sao ạ, em hiểu lời đề nghị này có chút..."

"Được."

"......"


"......"


"Dạ?"

Meguro Ren nhìn cậu một lát, yết hầu khẽ giật giật sau khi định thần lại:"Ý tôi là ... Có, tôi có thể. Cảnh hôn đúng là tương đối khó, có lẽ ngay cả khi quay phim chính thức, tôi cũng sẽ sợ hãi, cho nên diễn tập là rất thích hợp, là điều nên làm..."

"Thật sao ạ?" Nửa câu sau của Michieda Shunsuke nghẹn lại nơi cổ họng, thở phào nhẹ nhõm, cười tít mắt nói:"Cám ơn anh, em tin rằng chỉ cần luyện tập nhiều lần, khi chính thức quay phim chúng ta sẽ không lo lắng quá nhiều nữa."

"Em nói rất đúng."

"Như vậy -- hiện tại có thể bắt đầu luyện tập rồi sao?"

"Chỉ cần em thấy sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể."

"Được ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com