Edit Mau Xuyen He Thong Cong Luoc Lang Tinh Boss
Editor: PaperThời điểm Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, cô cảm thấy nhẹ phiêu phiêu (ám chỉ trạng thái lơ lửng), bốn phía trắng xoá một mảnh, cô cúi đầu nhìn thân thể nửa trong suốt của mình, ngay cả cái bóng cũng không có, đến cái hình dạng cũng không luôn, nháy mắt liền biết mình đã bị hệ thống mang tới nơi cô và hệ thống gặp nhau lúc ban đầu.Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu có chút trống rỗng, hỏi hệ thống: "Hệ thống, nhiệm vụ ở thế giới trước có hoàn thành hay không?""Có, nhiệm vụ thế giới trước ký hoàn thành 100%, khen thưởng 180 tích phân, 160 công đức lượng. Hiện tại ký chủ có tổng cộng 340 tích phân, 340 công đức lượng.""Chúc mừng giá trị vận khí của ký chủ tăng cao, đạt được một phiếu rút thăm trúng thưởng."Âm thanh hệ thống 233 làm trong lòng Hạ Diệc Sơ có chút mờ mịt, cô rõ ràng nhớ nhiệm vụ lần này hoàn thành có 98%, tại sao sau khi cô chết, liền nâng lên 100%.Chẳng lẽ...Hạ Diệc Sơ như nghĩ tới cái gì, mở to hai mắt.Chẳng lẽ tâm nguyện cuối cùng của nguyên chủ Cố Hoãn Hoãn, thật ra là Cố Thâm?Dù là vậy, cảm giác được rõ ràng mình vừa mới cùng Cố Thâm trải qua sinh ly tử biệt, giờ phút này nhớ tới hắn lại như người không quan hệ, Hạ Diệc Sơ nhíu mày, hỏi hệ thống: "Hệ thống, ngươi lại đem cảm tình của tôi rút ra sao?""Đúng vậy, ký chủ, vì tránh cho cảm xúc của cô ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo, cho nên mỗi lần cô hoàn thành một nhiệm vụ, cảm tình sẽ bị rút ra, nên mỗi khi tới một thế giới, ký chủ sẽ là người hoàn toàn mới (hoàn toàn mới ngươi).""Được rồi, tôi đã biết." Hạ Diệc Sơ nhắm mắt, vẻ mặt kinh hoảng kia của Cố Thâm chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu cô, lại không dậy nổi chút gợn sóng nào."Hệ thống, chúng ta đến thế giới tiếp theo đi." Hạ Diệc Sơ nói với Hệ thống 233, nếu vẫn ngốc ở nơi này, chi bằng nỗ lực đi làm nhiệm vụ, tranh thủ thời gian sớm ngày trở lại thế giới cũ.Còn những thứ khác, đừng suy nghĩ gì."Được, ký chủ." Hệ thống 233 lên tiếng, "Ký chủ sắp tiến vào thế giới tiếp theo, thỉnh chuẩn bị sẵn sàng."Hệ thống vừa nói xong, cảm giác choáng váng truyền đến, Hạ Diệc Sơ không hề có ý chống cự, nhắm hai mắt lại.Lần nữa tỉnh dậy, Hạ Diệc Sơ phát hiện mình đang ngồi trong đình hóng gió, đây giống như là hậu hoa viên của đình viện thời cổ đại, bản thân cô mặc đồ cổ trang, bên ngoài đình hóng gió còn có hai nha hoàn trang điểm đứng hai bên đợi phân phó.Trên bàn đá bày biện một ít dưa và trái cây với điểm tâm tinh xảo, gió nhẹ thổi qua, cuốn theo đợt hương hoa thơm ngát.Hạ Diệc Sơ vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, chờ sau khi tiếp thu thông tin và nhiệm vụ của thế giới này xong, mới bắt đầu để ý tới đồ vật dư thừa trong đầu.Đây là một quyển tiểu thuyết trọng sinh.Nội dung của cuốn tiểu thuyết này, nói tóm lại là Thất hoàng tử Tùng Mộc quốc – Mặc Thiên Trần, kiếp trước bởi vì tính cách ngu dại mà không được phụ hoàng ưa thích, trưởng huynh không yêu, phu nhân (vợ) hãm hại mà chết, sau khi trọng sinh, một đường nhẫn nhục thay đổi, thiết kế giết chết phi tử của mình, chống lại huynh đệ ruột thịt, cuối cùng lên làm minh quân Tùng Mộc quốc.Mà Hạ Diệc Sơ lần này xuyên không, vào đúng người kiếp trước hãm hại Thất hoàng tử, sau khi Mặc Thiên Trần trọng sinh, đã một kiếm giết chết: Thất hoàng tử phi - Tô Nhiễm.Lúc Hạ Diệc Sơ nghĩ đến nhập thần, ánh mắt đột nhiên đặt trên một thân ảnh.Bên cạnh lạch nước, không biết từ khi nào, Mạc Thiên Trần mặc trường bào sắc trăng non, đang ghé vào trên bờ, duỗi tay vớt đóa sen kiều diễm nổi lềnh bềnh trên lạch nước (1).Thân thể hắn rướn thẳng, sườn đã tới mép hồ, hoàn toàn không biết thế nào là nguy hiểm.Một lần nữa lại làm lòng Hạ Diệc Sơ run lên, cô vừa mới xem qua tin tức trong đầu, tất nhiên sẽ biết chuyện đang xảy ra, Mặc Thiên Trần muốn ngắt hoa sen không có với tới, ngược lại tự làm chính hắn từ lạch nước rơi xuống, cuối cùng bởi vì hạ nhân chậm trễ, lúc được cứu lên, đã hôn mê bất tỉnh, cuối cùng nằm liệt giường nửa tháng mới tỉnh lại."Mặc Thiên Trần, cẩn thận!" Hạ Diệc Sơ theo bản năng kêu lên, đồng thời đứng dậy, bước nhanh tới bên hắn.Có lẽ nghe được Hạ Diệc Sơ kêu tên hắn, Mặc Thiên Trần đang duỗi tay ngắt hoa sen liền quay đầu ngây ngô cười với Hạ Diệc Sơ: "Hoa hoa, ta phải lấy hoa.""Đừng! Ngươi đừng nhúc nhích!" Hạ Diệc Sơ một bên đi đến bên hắn, một bên nói với Mặc Thiên Trần.Nha hoàn đi phía sau đuổi theo Hạ Diệc Sơ, thần sắc có chút không thể hiểu được, tựa hồ không thể hiểu cái người vừa mới gả cho Thất hoàng tử - Thất hoàng tử phi - thập phần chán ghét Thất hoàng tử, vậy mà tại sao hôm nay đột nhiên đổi tính.Chỉ là Mặc Thiên Trần lại như không hiểu sự lo lắng của Hạ Diệc Sơ, nhìn thấy Hạ Diệc Sơ nhanh chóng đi tới chỗ hắn, đáy mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, trong đầu tựa hồ nhớ đến kí ức không tốt, thân thể hắn run rẩy, rồi ngay sau đó cả người trực tiếp rơi xuống nước."Mau! Mau đi xuống cứu người!" Hạ Diệc Sơ cầm làn váy, một bên chạy, một bên phân phó gia nhân đằng sau.Chỉ là những gia nhân phía sau ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không có động thủ.Hạ Diệc Sơ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, những người này không biết bơi. Bằng không Mặc Thiên Trần đời trước cũng sẽ không ngã xuống nước rất lâu mới có người cứu lên trên bờ.Trong lòng Hạ Diệc Sơ quýnh lên, duỗi tay vén tay áo, mặc kệ bọn tỳ nữ phía sau kinh hô, trực tiếp nhảy xuống nước.Nước trong hồ lạnh đến tận xương, Hạ Diệc Sơ đánh cái rùng mình, mở to hai mắt bơi tới nơi Mặc Thiên Trần vừa mới rơi xuống.Trên bờ, bọn tỳ nữ dậm chân tại chỗ, trong lòng gấp đến độ không tưởng, cuống quýt quay đầu đi tìm người biết bơi, còn có người chạy về viện lấy áo choàng cho Hạ Diệc Sơ.Hạ Diệc Sơ ở dưới nước sờ soạng một hồi lâu mới nhìn ra Mặc Thiên Trần ở bên dưới đã ngừng giãy giụa, càng ngày càng chìm xuống.Thân hình cô linh hoạt bơi qua, duỗi tay bắt lấy vạt áo Mặc Thiên Trần, vỗ vỗ khuôn mặt hắn, mang theo Mặc Thiên Trần cùng nhau từ dưới nước bơi lên bờ.Mặc Thiên Trần không có hoàn toàn ngất đi, vừa có không khí liền sặc vài tiếng, sau đó gắt gao ôm Hạ Diệc Sơ, môi run rẩy, thần sắc khủng hoảng."Đừng sợ, đừng sợ, ta tới cứu ngươi." Hạ Diệc Sơ một bên nhẹ giọng an ủi, một bên mang theo hắn bơi lên trên bờ.Trên bờ, bọn tỳ nữ đứng y nguyên, chờ đến lúc Hạ Diệc Sơ cứu Mặc Thiên Trần xong thì vội vàng kéo hai người lên, hơn nữa còn nhanh chóng khoác áo choàng lên người Hạ Diệc Sơ."Nô tỳ đáng chết, mong tiểu thư trách phạt!" Bọn tỳ nữ quỳ đầy đất, thấp thỏm lo âu."Chuyện này không sao, mỗi người trừ lương ba tháng. Hiện tại, mau gọi đại phu tới đây." Hạ Diệc Sơ lạnh giọng phân phó.Tuy rằng là lần đầu tiên tới cổ đại, sắm vai nhân vật cổ đại, bởi vì có ký ức, nên cô ngụy trang thành nhân vật Thất hoàng tử phi không hề có áp lực, vô cùng thông thuận.Bọn tỳ nữ vừa nghe có thể còn mạng, vội vàng dựa vào phân phó của Hạ Diệc Sơ làm việc.========================Tại hạ quyết định đăng tải truyện lại sớm hơn dự tính ban đầu, ai vui giơ tay cho nhóm cái động lực đi~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com