TruyenHHH.com

[ Edit] Mạt thế trọng sinh chi kim bài nữ phụ

Chương 4: Mạt thế trọng sinh (4)

Camysacthuc

 Giản Nặc đứng ở trước cửa nhà mình, rõ ràng thấy con chó nhà cách vách thoát khỏi xiềng xích, hướng phương xa chạy đi.

 Sự tình kỳ quái không chỉ có thế, rất nhanh máy bay trên trời trở nên mất khống chế!

 Nhân loại sắp phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.

 Một hồi bão lớn thổi quét toàn bộ địa cầu, cơn mưa kia tựa hồ không có gì khác biệt. Thế nhưng Giản Nặc lại biết, nó chính là thủ phạm khiến nhân loại biến thành tang thi, rất nhanh, con người sẽ phát sinh biến hóa.

 Có vài người sẽ phát hiện bản thân có thể khống chế được lực lượng của tự nhiên, mà càng nhiều người sẽ biến thành quái vật không có đầu óc, chỉ biết đến ăn.

 Đáng sợ nhất là loại quái vật này có hàm răng mang độc tính mạnh, một khi bị cắn sẽ bị đồng hóa.

 Đến sau này, tang thi thậm chí tiến hóa ra linh trí! Hơn nữa còn biết tu luyện dị năng như dị năng giả loài người.

 [ Chú ý, tang thi chia làm mười cấp bậc. Đến cấp mười liền là tang thi Vương. Dị năng cũng được chia làm mười cấp bậc. ]

 Giản Nặc không chớp mắt nhìn thế giới bên ngoài thông qua cửa sổ thủy tinh. Nhìn những người trúng mưa mạc danh kì diệu bất tỉnh, xem họ như thế nào biến thành tang thi, như thế nào kích phát dị năng.

 Dạ dày truyền đến nhè nhẹ đau đớn, Giản Nặc mới nhớ buổi sáng cô chỉ ăn một bát cháo, quy luật nghỉ ngơi không ổn định trong thời gian dài khiến dạ dày cô trở nên dị thường yếu ớt.

 Đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh lấy thịt khô và một ít cơm thừa, tự bản thân làm món cơm chiên, lại dùng cà chua nấu chút canh liền tính xong bữa ăn.

 Uống canh nóng rồi ăn chút cơm, tuy rằng đơn giản nhưng cô cảm thấy rất có tư vị.

 Nghĩ một chút, lại đem hết những thứ trong phòng bếp thu vào không gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cô sẽ không trở lại nơi này.

 Nhớ đến bản thân liều sống liều chết kiếm tiền mua phòng ở, về sau sẽ thành nơi không người. Giản Nặc cảm thấy một trận vô lực, đúng là nhân sinh như diễn. 

 Ăn cơm xong, thứ gì còn hữu dụng đều bị Giản Nặc thu vào không gian.

 Cô nguyên bản tính toán ở trong phòng hết đêm nay, nhưng vừa nhớ đến mối nguy hiểm ngoài kia liền trốn vào không gian.

 Hiện tại trong nhà cũng không an toàn cho lắm, vạn nhất có cái gì đó thừa dịp cô ngủ lẻn vào cắn cô một ngụm, như thế chẳng phải uổng phí lần trọng sinh này sao.

 Vì từng nghiệm qua cái chết, cô càng quý trọng sinh mệnh bản thân hơn.

Tra nam tiện nữ còn chưa chết, cô làm sao có thể nguôi ngoai mối hận trong lòng.

 Cô cũng không phải thánh mẫu tâm địa thuần lương, bao dung, cũng không phải Bồ Tát cảm hóa thế nhân, cô chỉ là người có thù báo thù, có oán báo oán.

 Kiếp trước chịu qua sỉ nhục, kiếp này cô nhất định sẽ trả từng chút từng chút một.

 Không gian của Giản Nặc đã sớm không còn bộ dáng ban đầu, các nhóm động vật nhỏ đều được nuôi trong một khoảng đất đã rào lại.

 Nguyên bản cô chỉ muốn gieo thử hạt giống mình mua, vậy mà ngắn ngủi vài giờ tất cả đều ra hoa kết quả khiến cô đặc biệt kinh hãi.

 Không gian tuy không có ong bướm để làm công việc thụ phấn cho hoa, nhưng dường như không ảnh hưởng gì cả, chúng có thể tự thụ phấn cho nhau.

 Bởi vì đoạn thời gian này bận rộn, Giản Nặc căn bản không có cơ hội tìm một nơi ở, nên cô đành phải đặt giường bên cạnh bờ suối.

 " Thiên vi bị vi lư, có lẽ chính là nói cảnh tượng này đi!" Giản Nặc nằm trên giường nhìn bầu trời chỉ có ban ngày không có ban đêm cảm thán nói.

 Giản Nặc cho rằng bản thân sẽ không ngủ được, nào ngờ lại nhanh chóng thiếp đi, một giấc ngủ này không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy cái bụng trống rỗng đang biểu tình.

 " Nơi này thật không sai, trừ chỉ có một mình hơi cô đơn, còn lại đều rất tốt!"

  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com