Edit Ma Dao To Su Xuyen Qua Thanh Kim Phu Nhan
Bạch y đạo nhân trước mắt hơi ngửa đầu, vẻ quan tâm hiện trên khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt đen ôn hoà sáng ngời, người bình thường thấy đều muốn dừng lại thưởng thức nhiều hơn... Nhưng... Hiển nhiên Tiết Dương không phải người bình thường như vậy. Hắn liếc mắt một cái, đối với lời quan tâm của vị đạo trưởng phảng phất như không nghe thấy, xoay người, hướng vào thân cây tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Hiểu Tinh Trần không chờ đáp lại, cũng không tức giận, thấy thiếu niên này còn nhỏ tuổi, lại ôn thanh nói: " Nơi này oán linh tẩu thi không ít, tiểu hữu nếu muốn nghỉ ngơi, vẫn là nên đổi địa phương tốt hơn..." Lời nói ra, cách đó không xa lại có một con tinh quái đánh úp. Hiểu Tinh Trần đang muốn xuất kiếm, lại thấy một đạo kiếm quang màu đen đã bay ra ngoài. Người trẻ tuổi nửa nằm trên cây, giờ phút này đã từ trên cây phiêu phiêu đáp xuống, nghiêng con mắt, nhìn về phía mình. Trong lòng Hiểu Tinh Trần biết chính mình đã xem nhẹ năng lực của vị thiếu niên trước mắt, hơi hơi thi lễ, mỉm cười đáp: " Tại hạ Hiểu Tinh Trần, không biết tiểu hữu xưng hô thế nào?" Có lẽ cũng nhàn không có việc gì, Tiết Dương đem hàng tai thu vào trong tay áo, nói: " Tiết Dương" Hiểu Tinh Trần ngẩn người: " Dương, là tên tự của Tiết tiểu hữu?" Nói đến tự, " Thành Mỹ" và Kim Quang Dao cười tủm tỉm kia nháy mắt hiện lên trong đầu Tiết Dương. " Đó là danh của Tiết gia gia, không có chí má tự gì." Hiểu Tinh Trần bởi vì người trước mắt vô lễ mà hơi hơi nhíu mày, lại không nói cái gì nữa, tính thi lễ từ biệt, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Tiết Dương tựa thân ở trên cây, híp mắt nhìn thân ảnh bạch y càng đi càng xa, khi kiếm quang hiện lên tinh quái bên đường bị một kích làm tiêu tán, yên lặng ở trong lòng thì thầm: Tinh Trần, tên này nghe cũng cũng tốt đi............
Sau khi Hiểu Tinh Trần một lần đánh lui một đợt tẩu thi cao giai, rốt cuộc nhịn không được xoay người lại: " Tiết tiểu hữu đây là ý gì?" Tiết Dương thấy bị phát hiện, nghênh ngang từ sau thân cây đi ra: " Hiểu đạo trưởng không phải tham gia vây săn sao, tiểu gia ta tâm tình tốt, liền giúp ngươi." " Ta thấy năng lực của tiểu hữu cũng là bất phàm, nếu có tâm định cũng có thể chiếm được thứ hạng, Hà tất muốn một đường đi theo ta." Ánh mắt Tinh Trần đảo qua ống tay áo có sương mù nhè nhẹ ở sau hắn, nói. " Ai đi theo ngươi? Gia gia ta có tìm ngươi đâu... Vừa vặn tiện đường thôi." " Tìm... tìm Nguỵ Vô Tiện! Không sai, đúng là nó! Tìm được lý do rồi, Tiết Dương thoải mái reo lên. Dường như là vì chứng minh cho chính mình, Tiết Dương vòng qua Hiểu Tinh Trần, tiếp tục đi về phía trước. Còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng vang. " Lam Trạm, huynh mau nhìn cái này." Theo âm thanh truyền tiến vào tầm mắt hai người, đầu tiên là một cái thân hắc y, thân hình nam tử mảnh dài. Chỉ thấy một tay hắn nắm lấy một con lừa hoa, một tay khác giơ cao một đóa hoa màu lam nhạt. Ở ngay phía sau hắn, có một nam tử bạch y vấn tóc, đai buộc trán lam văn ơn phía sau hắn đáp, thanh kiếm thon dài bên hông như ngưng băng oánh dịch. Trong rừng cây âm u, có vẻ hết sức đáng chú ý. " Mau, Lam Trạm." Hắc y nam tử thấy hắn lại đây, chạy qua muốn đem hoa kia đến cho hắn. Còn chưa chờ hắn tới gần, con lừa hoa trong tay như thấy gì đó, đột nhiên hướng về phía trước chạy đi... " Aiz, tiểu quả táo, ngươi chạy cái gì a!!!" Hắc y nam tử thấy lừa hoa chạy, cũng bất chấp việc đưa hoa, vội vàng đuổi theo. "Sớm biết thế đã không mua ngươi từ chợ về! Đứng lại... Lam Trạm, giúp ta ngăn nó!..." Hai người đột nhiên xuất hiện, lại như gió mà rời đi. " Vừa rồi chính là... Nguỵ công tử và Hàm Quang Quân sao?" Hiểu Tinh Trần nhìn hướng bọn họ rời đi, chậm rãi nói. Sớm đã nghe nói Nguỵ công tử cùng Hàm Quang Quân quan hệ rất tốt, vừa nãy nhìn thấy quả nhiên là thế. Cá tính của Nguỵ công tử cũng thật giống sư tỷ... "...." Tiết Dương ước chừng đứng tại chỗ nửa ngày, mới giống như tiếp nhận sự thật cái hắc y kia chính là Nguỵ Vô Tiện đỉnh đỉnh đại danh, xoay người hướng tới chỗ Hiểu Tinh Trần, tức giận nói. " Đi! Còn đứng đây làm gì. Gia gia ta hiện tạo không tìm người nữa..." Tiết Dương nói muốn trở về. Khi xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy khoé môi Hiểu Tinh Trần cong cong: Ánh mắt sáng ngời, khoé môi khẽ nhếch, như tinh quang ánh tuyết, làm người nhất thời không rời mắt được. " Tiết tiểu hữu?" Hiểu Tinh Trần nghe thấy âm thanh của hắn liền chuyển tầm mắt thấy Tiết Dương nhìn chính mình không nhúc nhích, lên tiếng hỏi: " Ai là tiểu hữu chứ?" Tiết Dương hồi thần lại, bởi vì chính mình nhìn lén bị phát hiện có chút buồn bực, ngữ khí bất thiện. " Ta... Ta không biết tự của ngươi, gọi thẳng tên họ lại có chút không ổn... Lúc nãy mới... Mạo phạm công tử, còn thỉnh thứ tội." Thật là ngốc. Tiết Dương nhìn người trước mặt thế nhưng bắt đầu thành khẩn xin lỗi, trong lòng cảm thấy buồn cười. " Muốn kêu liền trực tiếp kêu Tiết Dương là được. Đương nhiên nếu Hiểu đạo trưởng muốn gọi ta là Tiét gia gia, ta cũng không ngại chút nào." Có lẽ bị cái xưng hô phía sau làm thất kinh. Hiểu Tinh Trần nhất thời không trả lời. 'Người đứng đắn như Hiểu Tinh Trần, hẳn là không có trong một ngày nghe nhiều loại xưng hô không biết lễ nghĩa đi.' Tiết Dương nghĩ, cong khoé môi, kêu lên: " Làm sao vậy Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ngốc lăng cái gì a? Không đi vây săn?" " Muốn vây săn." Hiểu Tinh Trần hoàn hồn đáp. " Thì đi thôi!" Tiết Dương nói, đi về phía trước hai bước lại quay đầu nhìn Hiểu Tinh Trần, tựa hồ đang đợi hắn đuổi theo. " Gia gia ta hiện tại không có việc gì, nể tình bồi ngươi đi một chút..."
Sau khi Hiểu Tinh Trần một lần đánh lui một đợt tẩu thi cao giai, rốt cuộc nhịn không được xoay người lại: " Tiết tiểu hữu đây là ý gì?" Tiết Dương thấy bị phát hiện, nghênh ngang từ sau thân cây đi ra: " Hiểu đạo trưởng không phải tham gia vây săn sao, tiểu gia ta tâm tình tốt, liền giúp ngươi." " Ta thấy năng lực của tiểu hữu cũng là bất phàm, nếu có tâm định cũng có thể chiếm được thứ hạng, Hà tất muốn một đường đi theo ta." Ánh mắt Tinh Trần đảo qua ống tay áo có sương mù nhè nhẹ ở sau hắn, nói. " Ai đi theo ngươi? Gia gia ta có tìm ngươi đâu... Vừa vặn tiện đường thôi." " Tìm... tìm Nguỵ Vô Tiện! Không sai, đúng là nó! Tìm được lý do rồi, Tiết Dương thoải mái reo lên. Dường như là vì chứng minh cho chính mình, Tiết Dương vòng qua Hiểu Tinh Trần, tiếp tục đi về phía trước. Còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng vang. " Lam Trạm, huynh mau nhìn cái này." Theo âm thanh truyền tiến vào tầm mắt hai người, đầu tiên là một cái thân hắc y, thân hình nam tử mảnh dài. Chỉ thấy một tay hắn nắm lấy một con lừa hoa, một tay khác giơ cao một đóa hoa màu lam nhạt. Ở ngay phía sau hắn, có một nam tử bạch y vấn tóc, đai buộc trán lam văn ơn phía sau hắn đáp, thanh kiếm thon dài bên hông như ngưng băng oánh dịch. Trong rừng cây âm u, có vẻ hết sức đáng chú ý. " Mau, Lam Trạm." Hắc y nam tử thấy hắn lại đây, chạy qua muốn đem hoa kia đến cho hắn. Còn chưa chờ hắn tới gần, con lừa hoa trong tay như thấy gì đó, đột nhiên hướng về phía trước chạy đi... " Aiz, tiểu quả táo, ngươi chạy cái gì a!!!" Hắc y nam tử thấy lừa hoa chạy, cũng bất chấp việc đưa hoa, vội vàng đuổi theo. "Sớm biết thế đã không mua ngươi từ chợ về! Đứng lại... Lam Trạm, giúp ta ngăn nó!..." Hai người đột nhiên xuất hiện, lại như gió mà rời đi. " Vừa rồi chính là... Nguỵ công tử và Hàm Quang Quân sao?" Hiểu Tinh Trần nhìn hướng bọn họ rời đi, chậm rãi nói. Sớm đã nghe nói Nguỵ công tử cùng Hàm Quang Quân quan hệ rất tốt, vừa nãy nhìn thấy quả nhiên là thế. Cá tính của Nguỵ công tử cũng thật giống sư tỷ... "...." Tiết Dương ước chừng đứng tại chỗ nửa ngày, mới giống như tiếp nhận sự thật cái hắc y kia chính là Nguỵ Vô Tiện đỉnh đỉnh đại danh, xoay người hướng tới chỗ Hiểu Tinh Trần, tức giận nói. " Đi! Còn đứng đây làm gì. Gia gia ta hiện tạo không tìm người nữa..." Tiết Dương nói muốn trở về. Khi xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy khoé môi Hiểu Tinh Trần cong cong: Ánh mắt sáng ngời, khoé môi khẽ nhếch, như tinh quang ánh tuyết, làm người nhất thời không rời mắt được. " Tiết tiểu hữu?" Hiểu Tinh Trần nghe thấy âm thanh của hắn liền chuyển tầm mắt thấy Tiết Dương nhìn chính mình không nhúc nhích, lên tiếng hỏi: " Ai là tiểu hữu chứ?" Tiết Dương hồi thần lại, bởi vì chính mình nhìn lén bị phát hiện có chút buồn bực, ngữ khí bất thiện. " Ta... Ta không biết tự của ngươi, gọi thẳng tên họ lại có chút không ổn... Lúc nãy mới... Mạo phạm công tử, còn thỉnh thứ tội." Thật là ngốc. Tiết Dương nhìn người trước mặt thế nhưng bắt đầu thành khẩn xin lỗi, trong lòng cảm thấy buồn cười. " Muốn kêu liền trực tiếp kêu Tiết Dương là được. Đương nhiên nếu Hiểu đạo trưởng muốn gọi ta là Tiét gia gia, ta cũng không ngại chút nào." Có lẽ bị cái xưng hô phía sau làm thất kinh. Hiểu Tinh Trần nhất thời không trả lời. 'Người đứng đắn như Hiểu Tinh Trần, hẳn là không có trong một ngày nghe nhiều loại xưng hô không biết lễ nghĩa đi.' Tiết Dương nghĩ, cong khoé môi, kêu lên: " Làm sao vậy Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ngốc lăng cái gì a? Không đi vây săn?" " Muốn vây săn." Hiểu Tinh Trần hoàn hồn đáp. " Thì đi thôi!" Tiết Dương nói, đi về phía trước hai bước lại quay đầu nhìn Hiểu Tinh Trần, tựa hồ đang đợi hắn đuổi theo. " Gia gia ta hiện tại không có việc gì, nể tình bồi ngươi đi một chút..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com