TruyenHHH.com

Edit Lsfy Tham Nam


Sinh hoạt cách ly tại nhà biến thành mỗi ngày vắt óc nghĩ xem ăn gì nấu gì. Đại Trí với Đồ Đồ đến thăm cậu hôm sau cậu cũng không mở cửa, cứ trong cửa ngoài cửa video call, chờ cậu nấu xong, nào tiêu độc và mang khẩu trang đặt ngoài cửa cho bọn hắn, còn vác thêm một cái bàn nhỏ, để hai thằng kia ngồi xổm ngoài cửa, vừa video vừa ăn, thật đáng thương.

Kết quả acid nucleic có rồi, thông báo cậu vẫn phải tiếp tục cách ly. Trên thời sự nghe thấy tin khu tập huấn kia của bọn họ thật sự có chẩn đoán dương tính, tuy rằng lịch sử tiếp xúc của người kia không có bọn họ, nhưng vì an toàn vẫn là toàn bộ cách ly tại nhà.

Ngày sinh nhật Vương Nhất Bác, ba mẹ cậu cũng nhờ người ship đến đưa cho cậu một phần quà, Vương Nhất Bác mở ra thiếu chút nữa thì ngất, đưa tới toàn là cái gì? Các loại sách dạy quản lý kinh doanh còn có cả sơ yếu lí lịch. Lúc Vương Nhất Bác tưởng định cho cậu thuê người mới phát hiện đây nào đâu phải là sơ yếu lí lịch để xin việc, đây là sơ yếu lí lịch để xem mắt.

Lúc mẹ cậu gọi điện tới, liền vội vàng hỏi cậu xem mấy người kia có thuận mắt không, đã 23 tuổi rồi, phải khẩn trương lên tẹo.

Vương Nhất Bác ỷ mình đang cách ly, nói sai cũng không sợ hai vợ chồng già đến đập cậu, ai cậu cũng chê, không phải quá xấu thì là quá gầy. Hai vợ chồng già còn sợ cậu giới tính không đúng, nam nữ đều chuẩn bị, làm Vương Nhất Bác dở khóc dở cười.

"Hai người sao lại gấp gáp tìm đối tượng cho con thế? Hai người có phải có chuyện gì không?" Vương Nhất Bác nghi hoặc.

"Đúng vậy, anh có đối tượng rồi thì đừng có mỗi ngày về nhà làm bóng đèn của tôi với mẹ anh nữa, 24 năm rồi, từ hồi có anh đến giờ là 24 năm rồi, cũng hòm hòm rồi đấy, giờ là lúc để cho hai vợ chồng già chúng tôi sống thế giới của hai người."

"Thì cứ tới luôn đi, con không tìm đối tượng, con cũng không làm bóng đèn của ba mẹ, chờ cách ly xong con dọn ra khỏi nhà tới ở luôn đây."

Vương Nhất Bác thật sự không nghĩ tới, nguyên nhân thúc giục cậu tìm đối tượng hóa ra lại là vì cậu phá bĩnh thế giới hai người của ba mẹ, này chẳng lẽ chính là bản hiện thực của cha mẹ là chân ái, con cái là bất thình lình à.

Sinh nhật 23 tuổi, cả ngày Vương Nhất Bác đều ôm điện thoại nói chuyện phiếm với những người nhắn tin chúc mừng cậu, phá lệ giữa trưa chỉ làm một cái bánh crepe với uống ly sữa đậu nành. Bánh kem là tối hôm qua đưa tới, bọn họ định đến bị Vương Nhất Bác cự tuyệt, nói đồ ăn đưa tới được rồi, người thôi đừng tới.

Bánh kem tuy rằng chỉ đặt có 18cm, nhưng mà một người căn bản không ăn hết, để tủ lạnh ngày hôm sau là khỏi ăn. Vương Nhất Bác video với bọn họ, tự mình thắp nến đội mũ sinh nhật, còn không quên bảo bọn họ ghi hình, ghi lại ngày sinh nhật đặc biệt này của cậu. Ồn ào ầm ĩ đến hơn một tiếng mới tắt video.

Có điều điện thoại vừa tắt cậu mới cảm thấy có chút yên tĩnh quá. TV đang phát một bộ phim truyền hình không biết phim gì, cậu cũng không xem đàng hoàng. Vừa mới ăn một miếng bánh kem, lúc này lại cắt một miếng, đang nghĩ xem có nên đi làm cái gì khác để ăn không, lại cảm thấy vô vị. Lúc này mới có năm ngày, nếu mà cách ly hết thời hạn thì còn phải ngồi đần ở nhà chín ngày nữa lận.

Tối 11 giờ, cửa nhà cậu đột nhiên gõ vang, Vương Nhất Bác còn tưởng ai gửi đồ gì cho mình, vội vàng đi xem, có điều lần này không phải người đưa hàng, mà là Trần Dương, càng ngoài ý muốn chính là cậu còn nghe thấy tiếng đóng mở cửa ở cách vách.

Cách cửa, Vương Nhất Bác nói: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh vừa mới tan tầm, tiện đường đến ngó em, mang đồ ăn khuya cho em, tôm hùm đất với bia." Trần Dương nhắc túi đồ: "Còn mang cho em bánh kem, sinh nhật vui vẻ."

Vương Nhất Bác đối với tôm hùm đất tương đối có hứng thú, vừa nãy lúc chơi game đồng đội còn nói chuyện bảo muốn ăn tôm hùm đất cơ mà.

"Cảm tạ anh, có điều em cách ly mà, không thể đi ra ngoài." Vương Nhất Bác có hơi tiếc, uống ít bia, ăn tôm hùm đất, vui biết bao nhiêu.

"Cách xa một tí cũng không được à?"

"Vẫn phải bảo hiểm một chút đi, anh đến được là em vui rồi. Chờ em cách ly xong chúng ta lại nhậu một bữa."

Trần Dương ít nhiều có chút không cam lòng, nhưng mà cũng chẳng có cách nào. Lúc hắn tới đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần mở cửa, hắn không vào nhà, có thể trông thấy mặt, cùng ăn uống một chút là được rồi. Nhưng thái độ này của Vương Nhất Bác, hắn cũng k thể nói thêm gì, phòng dịch xác thực vẫn là rất quan trọng.

"Được rồi, thế đồ anh để ở đây, hẹn sau vậy."

Vương Nhất Bác nói cảm ơn: "Được rồi, anh mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Trần Dương đi rồi Vương Nhất Bác mới mở cửa, mang hết đồ của hắn đưa tới vào nhà, còn rất nặng, nào bia nào bánh kem nào tôm hùm đất. Lại là bánh kem... haiz....

Tôm hùm đất bưng lên bàn, mở túi ra thơm ngào ngạt, còn có rất nhiều. Vương Nhất Bác mở một chương trình tống nghệ, lại mở một vại bia, sung sướng hớn hở bắt đầu ăn.

Mới một lát, di động đã vang lên, Vương Nhất Bác liếc màn hình một cái, bất ngờ thấy chính là Tiêu Chiến đang gửi yêu cầu video call.

Vương Nhất Bác đầy mồm dầu mỡ bấm nhận, sau đó gác điện thoại lên bàn hỏi: "Sao thế?"

Một nửa mặt Tiêu Chiến đang ở trên màn ảnh, hỏi cậu: "Cậu ăn sinh nhật à?"

Vương Nhất Bác nhìn thời gian, còn chưa tới 12 giờ: "Vâng."

"Ăn mì chưa?"

"Vẫn chưa."

"Thế cậu mở cửa đi, tôi nấu mì, chia cho cậu một chút." Tiêu Chiến chuyển điện thoại sang tô mì anh nấu, có trứng tráng, mấy cọng hành lấp lánh, thanh thanh đạm đạm, nhìn rất muốn ăn.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua bánh kem và tôm hùm đất rteen bàn, hỏi anh: "Thế chúng ta đổi đi."

Di động vẫn đặt trên bàn, Vương Nhất Bác nhanh chóng tìm đồ đóng hộp, võ trang đầy đủ đóng gói bánh kem và tôm hùm đất, còn để thêm chai bia, lại cả chà bông bò khô gì đó hội Đại Trí mang đến cũng nhét vào, mở cửa đặt ngoài cửa, chạy về nói với Tiêu Chiến: "Để rồi đó, anh mau ra lấy."

Chờ Tiêu Chiến lấy xong đồ của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại mở cửa lấy tô mì Tiêu Chiến chia cho cậu, trứng tráng đều cho cậu hết. Giống như lần trước, hai người mở video cùng ăn, một miếng tôm hùm đất một miếng mì, còn rất ngon.

Tiêu Chiến ăn không ít, bánh kem ăn một miếng nhỏ, dư lại cạo một ít bơ đi để trong tủ lạnh, tôm hùm đất cũng ăn hết, bia cũng uống, nửa tô mì cũng chỉ còn tí nước. Trên màn hình Vương Nhất Bác vẫn đang lột tôm hăng hái, Tiêu Chiến nhìn thời gian, còn vẫn chưa qua 12 giờ, thế là anh về phòng lấy đàn guitar, điều chính góc độ rồi nói với Vương Nhất Bác: "Cậu chọn bài đi, xem như quà sinh nhật."

"Được nha, thế anh hát cái bài anh tự sáng tác kia đi, lâu rồi không nghe bản live."

"Cậu thích bài đấy thế, không sợ nghe chán à?"

Vương Nhất Bác vừa ăn vừa gật đầu: "Tôi ấy à, nếu mà thích một thứ có thể sẽ thích mãi, rất ít khi chán."

Sinh nhật tuổi thứ 23, trôi qua trong bát mì sợi thanh đạm và tiếng nhạc nhẹ nhàng của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác thu dọn một ít rác rưởi trong nhà, thừa dịp buổi tối không có người, đi xuống lầu vứt rác.

Điện thoại vẫn chưa tắt, sợ quấy rầy hàng xóm khác, Tiêu Chiến thu đàn, đổi thành hát chay. Mới đầu Vương Nhất Bác chọn bài cũng khá bình thường, sau lại chạy đến nhạc thiếu nhi. Không chỉ chọn bài, cậu còn tự mình hát. Tiêu Chiến hát một bài, cậu cũng hát một bài, hai người mang tất cả nhạc thiếu nhi còn nhớ được hát hết một lần.

Video cứ thế vẫn mở cho đến mãi khi hai người đều nằm xuống, vẫn đang còn thao thao bất tuyệt. Tuy rằng Vương Nhất Bác không có hứng thú gì quá lớn đối với âm nhạc, nhưng cũng vẫn nghe rất nhiều, Tiêu Chiến nói chuyện thanh âm lại dễ nghe, ca hát càng hay, nghe nghe hát hát, chẳng mấy chốc, Vương Nhất Bác liền ngủ mất.


Tiêu Chiến là ở trên đường về gặp được Trần Dương, thấy hắn xách rất nhiều đồ, ý thức đại khái là đến thăm Vương Nhất Bác.

"Tình cờ quá, lại gặp ở đây." Trần Dương chào hỏi với anh.

"Ừ, anh cũng là mới tan tầm à?" Tiêu Chiến đánh giá một chút bộ dạng của hắn.

"Đúng rồi, tăng ca đến tận giờ này. Thừa dịp thời gian còn chưa quá, đến chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác. Tôi nhớ hai người là hàng xóm à, vừa khéo đưa tôi đi với, tôi còn đang sợ không tìm thấy nhà đây."

Tiêu Chiến chỉ gặp hắn mỗi lần đó, lúc ấy cũng không nói chuyện quá nhiều. Trừ Vương Nhất Bác là người quen chung duy nhất, thật đúng là không có đề tài gì chung.

"Anh chắc không vào được nhà đâu, chỉ có thể ở cửa đợi, cậu ấy đang kỳ cách ly, mấy ngày nay vẫn như thế." Trước khi mở cửa thang máy, Tiêu Chiến nói với hắn.

"Ừ, cảm ơn."

Ra khỏi cửa thang máy, Tiêu Chiến mở cửa nhà mình, Trần Dương gõ cửa nhà Vương Nhất Bác.

Cửa cách âm không quá tốt, Tiêu Chiến vào phòng đóng cửa cũng nghe thấy Trần Dương nói chuyện với Vương Nhất Bác. Thật đúng là ăn sinh nhật...

Nghĩ là Trần Dương sẽ ở đến sau 12h, kết quả anh chỉ mới rửa cái tay cho mèo ăn, ngoài cửa đã chẳng có tiếng gì.

Anh vào bếp nấu mì, lấy một cái tô khác chia ra một nửa, còn rán trứng gà cho vào chén kia, nhìn không quá hẻo.

Nhân sinh của anh như thể từ ngày uống say được Vương Nhất Bác đưa về đã khởi động lại, dĩ vãng hết thảy xóa sạch, công việc, tình yêu, bạn bè, vòng bạn bè, như thể vào cái đêm ngã ở tiệm lẩu nhà Vương Nhất Bác đã rơi rụng hết. Anh tưởng mình mất đi chỉ là một đoạn tình yêu, nhưng đã quên mất đoạn tình cảm này, trộn lẫn cũng như liên lụy đến quá nhiều thứ.

Bắt đầu một cuộc sống mới sẽ rất khó khăn, phải kết bạn mới, thích ứng với hoàn cảnh mới, muốn thâm giao phải đi lại một lần nữa toàn bộ quy trình kết giao thổ lộ với bạn bè như trước. Tuổi càng lớn hình như càng có chứng sợ xã giao, anh thà ở nhà ca hát viết nhạc chứ không muốn ra ngoài làm quen với bạn mới.

Nhưng Vương Nhất Bác thì khác, cậu là điểm giao giữa hai đoạn sinh hoạt, là hàng xóm của anh, là người duy nhất từng nhìn thấy một mặt yếu đuối nhất của anh, cũng là người sẽ để ý đến tâm tình của anh. Vương Nhất Bác có vòng của mình có nhân mạch có tài nguyên của cậu, anh có thể đến gần cậu, từ đó bắt đầu cuộc sống mới.

Hóa ra, làm quen với một "người bạn" mới cũng không khó như tưởng tượng.

Vương Nhất Bác nói cũng đúng, muốn quên một đoạn tình cảm, cách tốt nhất chính là bắt đầu một đoạn tiếp theo. Nhưng cậu lại có chỗ không đúng, không dễ dàng bắt đầu một đoạn tiếp theo như thế, muốn gặp được một người mình thích lại thích mình, hứng thú và sở thích không quá khác biệt, có đề tài chung để nói, là rất khó. Không có tình yêu không phải không sống nổi, chẳng qua chỉ thiếu chút trông chờ đối với tương lai mà thôi.


Sau sinh nhật ngày tháng bỗng chợt trôi nhanh hơn một chút, nguyên nhân là cậu không còn nhàm chán rảnh rỗi nữa. Lúc Tiêu Chiến ở nhà, anh sẽ video call cho cậu nhìn mèo, còn sẽ nghiên cứu xem định trang trí lại nhà như thế nào.

Nếu không phải cậu đang trong thời kỳ cách ly, Tiêu Chiến cơ bản đã phải bắt đầu khởi công rồi, suy xét đến cậu còn ở nhà, nếu khởi công sẽ khá ồn, nên đơn giản chờ cậu cách ly xong mới làm.

Vương Nhất Bác có kinh nghiệm mà, cậu sẽ đề xuất với Tiêu Chiến, chỉnh thể không cần động đến, chỉ đổi từ sàn gạch thành sàn gỗ, mặt tường đổi giấy dán tường, phòng vệ sinh phân tách thành khô và ướt, đổi một cái bồn rửa mới. Gia cụ mà nói cũng định đổi mới, nhà này là Tiêu Chiến mua second-hand, vẫn không ở mấy, có một số đồ vẫn là chủ cũ để lại.

Loại cảm giác hàng xóm thành bạn bè này còn khá tốt, lúc cậu mua cái nhà này đã nghiên cứu với Đồ Đồ và Đại Trí rồi, bảo hai đứa nó mỗi đứa mua một căn ở đây, mọi người ở gần một chút, sau này chơi bời càng tiện.

Cậu thực sự từng suy xét, còn nghĩ đến lúc đó mỗi ngày ăn cơm với nhau, khi đó cậu còn chưa biết nấu cơm, liền thu xếp để hai vợ chồng Đại Trí nấu, cậu có thể nộp tiền ăn. Không ngờ nguyện vọng này lại không thực hiện ở chỗ bọn Đại Trí, ngược lại lại thực hiện ở chỗ Tiêu Chiến.

Phải biết rằng, để khen một người nấu cơm ngon, cách đơn giản nhất chính là ăn sạch sẽ tất cả những gì người đó nấu, mỗi ngày ăn cũng ăn không chán, cứ thế.

Vương Nhất Bác từ khi phát hiện Tiêu Chiến không câu nệ chuyện chia đồ ăn, càng tình nguyện lăng xê đồ mình nấu. Có khi Tiêu Chiến muốn ăn gì đó, anh sẽ tự mua nguyên liệu về đặt trước cửa nhà Vương Nhất Bác bảo cậu nấu cái này cái kia. Vương Nhất Bác nghĩ nếu mà không phải cách ly, có phải hay không liền không cần livestream ăn cơm nữa, đến lúc đó có thể bảo Tiêu Chiến đến nhà cậu ăn, hoặc là cậu sang nhà Tiêu Chiến ăn cũng được, dù sao cũng chỉ cách một bức tường.

Tiêu Chiến còn biết chơi mạt chược, chờ Đồ Đồ tới sẽ không cần để hai người kia đưa đối tượng đến tú ân tú ái nữa, ở đây ba không thiếu một.

Xét thấy trong lúc cách ly tình cảm của cậu và Tiêu Chiến thân thiết nhanh chóng, Đại Trí và Đồ Đồ oán giận trong groupchat:

Đại Trí: Vương Nhất Bác, mày di tình biệt luyến có phải không, không cần tao với Đồ Đồ nữa đúng không?

Đồ Đồ: Lại còn không à, mày nhìn lịch sử chat xem, Tiêu Chiến tới Tiêu Chiến lui, ba câu không rời Tiêu Chiến, không biết còn tưởng mày lấy Tiêu Chiến làm đối tượng ý.

Đại Trí: Hay là mày kéo ảnh vào group đi, miễn cho mày phải gửi hình hai lần, thuật lại tốn bao nhiêu là sức, trực tiếp kéo vào cùng nói cho rồi.

Đồ Đồ: Tao thấy được đấy. Tuy còn chưa gặp Tiêu Chiến được mấy lần, nhưng người này hình như còn khá tốt, có thể quan hệ tốt với Vương Nhất Bác, phỏng chừng đều không phải là người bình thường.

Đại Trí: Tao còn bảo phải mời người ta ăn cơm đấy, người ta giúp tao việc lớn như thế, mày cách ly xong làm một chầu đi?

Vương Nhất Bác xem hai người họ nói chuyện khí thế ngất trời, đóng groupchat mở khung thoại với Tiêu Chiến hỏi: Chờ tôi kết thúc cách ly, chúng ta đến nhà tôi ăn lẩu đi, Đại Trí thu xếp mời anh ăn cơm đã rất nhiều lần rồi.

Tiêu Chiến: Nhà cậu?

Vương Nhất Bác: Thâm Nam, cửa hàng nhà tôi. Nó tiêu tiền cho nhà người khác chi bằng cống hiến cho nhà tôi cho rồi.

Tiêu Chiến: Buổi tối tôi phải đi làm, chỉ có thể là ban ngày.

Vương Nhất Bác: Hả? Thế chúng ta có thể đi tắm suối nước nóng, lại chơi hai ngày một đêm không phải được à, tôi cảm thấy trình ăn ý của tôi với anh còn mạnh hơn trước, đánh ngã bọn kia!

Tiêu Chiến: Chờ cậu cách ly xong lại tính đi. Cậu ở nhà bao nhiêu ngày như thế, còn bao nhiêu người muốn hẹn cậu đi ăn đi chơi.

Vương Nhất Bác: Ờ, cũng đúng, ba tôi còn bảo tôi vừa cách ly xong phải chạy đến tiệm giúp việc đây này. Than ôi, tháng ngày tốt đẹp chóng qua.

Tiêu Chiến một hồi lâu không trả lời, Vương Nhất Bác cap màn hình, gửi Đồ Đồ và Đại Trí, chứng minh mình đã hẹn Tiêu Chiến ăn cơm, cũng hẹn đi ngâm suối nước nóng, kết quả lại bị hai đứa kia khinh bỉ.

Đại Trí: Tao định mở một cái group, kéo cả vợ tao với vợ Đồ Đồ vào, để xem khi nào mới có thể lập được ba cặp.

Đồ Đồ: Đề nghị này không tồi, tao thấy được.

Vương Nhất Bác: Tao cũng có phải không mang người đâu, tao mang Tiêu Chiến không được à? Lại không nhất thiết phải là đối tượng, huynh đệ không được à, chúng mày hai đứa trọng sắc khinh bạn, cả ngày ở chỗ tao tú ân tú ái, tao kéo một người cùng ăn cẩu lương còn không được hay sao?

Đại Trí: Thế không được, một mình mày ăn là được rồi. Nói nữa Tiêu Chiến cũng không phải đối tượng của mày, mày cứ kéo người ta vào cho đủ số làm gì.

Đồ Đồ đã gửi một video, vẫn là cái video cậu sờ cơ bụng Tiêu Chiến lần trước.

Đồ Đồ: Bác tử à, hay là, mày suy xét thử nam xem? Nhiều năm như vậy cũng chưa thấy mày thân cận với đứa con gái nào như thế, tao cảm thấy hay là mày với Tiêu Chiến chắp vá với nhau đi.

Vương Nhất Bác: Cút cút cút, chắp cái đéo gì. Tao không cần đối tượng Tiêu Chiến vẫn cần đấy.

Đại Trí: Người anh em, nếu mày thật sự có lí do gì khó nói thì cứ nói ra, bọn tao đều tiếp thu được. Mày nói xem mày ngày nào cũng Tiêu Chiến dài Tiêu Chiến ngắn, mày giở thử chat history mà xem, mày xem thời gian mày lải nhải về người ta dài bao lâu. Còn mỗi ngày nấu cơm cho người ta ăn, người anh em, mày có phải có ý khác với người ta không?

Hai mắt Vương Nhất Bác nhìn điện thoại ra hẳn một cái lỗ: Bộ tao nấu cơm cho chúng mày còn ít à? Nếu mà chúng mày ngày nào cũng đến thăm tao tao cũng có thể mỗi ngày cho chúng mày ăn cơm. Chẳng phải là vì chúng mày không đến được nên tao chỉ có thể tìm ảnh thôi sao.

Đồ Đồ: Mày có thể gọi cơm ngoài.

Vương Nhất Bác: Cơm ngoài bộ không đắt tiền à? Tự mình nấu cơm vừa dinh dưỡng vừa khỏe mạnh, chính mày không hiểu!

Đồ Đồ: Mày nấu mấy món đó, nấu một bữa bằng mấy bữa cơm hộp.

Vương Nhất Bác: Biến biến biến, tạm biệt, nói chuyện với bọn mày một tí là phát rồ.

Đại Trí: Tìm Tiêu Chiến nhà mày đi thôi.

Vương Nhất Bác đang định gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, nghe ở cửa có tiếng gõ, gõ không phải nhà cậu, là nhà Tiêu Chiến, còn nghe được có tiếng con gái.

Bò ra mắt mèo nhìn, xác thực có một cô gái, tóc ngang vai, trắng trẻo sáng láng, còn khá xinh.

Lại gõ hai tiếng, cô gọi: "Tiêu Chiến?"

Cửa mở, Vương Nhất Bác không nhìn thấy, có điều Tiêu Chiến cho cô vào nhà.

Cửa cách âm không tốt, nhưng nhà lại cách âm tốt, vào nhà rồi Vương Nhất Bác không nghe thấy gì nữa. Tin nhắn của Vương Nhất Bác gửi Tiêu Chiến vẫn dừng ở cái câu tháng ngày tốt đẹp chóng qua, cũng không thấy anh trả lời.

Vương Nhất Bác lại nhắn: Nhà anh có khách à?

Vẫn không được nhắn lại, từ 12h trưa người nọ đến, mãi đến hơn 4 giờ rưỡi chiều, Vương Nhất Bác mới nghe thấy tiếng đóng mở cửa nhà bên, cậu bò ra mắt mèo dòm dòm, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng cô gái kia cùng nhau ra khỏi nhà, còn cõng theo cái đàn guitar kia của anh, xem thời gian nhìn dáng vẻ, chắc là đi công tác, thế thì cô gái này, chắc là người mà anh bảo tiện đường kia đi nhỉ.

Nhà cũng vào rồi nha, lúc trước còn nói cậu hóng hớt, lúc này mới một tuần sau... Chẹp chẹp, miệng đàn ông, quỷ gạt người!

Trở lại sô pha chơi game, trạng thái không tốt cứ thua suốt, đến cơm tối cũng không muốn nấu, Tiêu Chiến cũng không nói với cậu có muốn cậu đưa cơm tối cho không. Tưởng tượng đến đây, Vương Nhất Bác ít nhiều có chút mất mát, đã nói sẽ cùng nhau độc thân rồi, kết quả lại là có đôi có cặp, cậu muốn tìm một người độc thân như Đại Trí hay Đồ Đồ hồi xưa thôi sao mà khó thế?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com