TruyenHHH.com

Edit Longfic Markhyuck Donghyuck Toi An Ne

Lee Donghyuck tự nhận mình là một đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương.

Tuy không đến mức gia tài bạc triệu, nhưng cậu cũng là một thiếu gia ngậm thìa vàng từ khi ra đời. Quần áo đến tay, cơm dâng tận miệng, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã theo cha tham ra đủ các loại tiệc, tận mắt nhìn thấy các đầu bếp Michelin đích thân đứng trước mặt cậu nấu nướng. Từ nhà trẻ đến cấp hai Lee Donghyuck đều học trường quý tộc, chán rồi nên đến cấp ba mới đòi học trường công lập để trải nhiệm cuộc sống bình dân, ba cậu cười nói được thôi, sau này đừng hối hận. Không biết ba vận dụng mối quan hệ kiểu gì mà nhét được một thiếu gia từ nhỏ chỉ biết ăn chơi kiếm tiền vào một trường trọng điểm nhất toàn thành phố.

Chỉ là thiếu gia bé bỏng hành tẩu giang hồ chưa đầy một tuần đã ăn vạ đòi về nhà rồi. Đám mọt sách kia đáng sợ lắm, cậu thật sự không thể sống nổi ở chỗ này nữa. Cố chịu đựng hết một tháng tính từ lúc khai giảng, Lee Donghyuck vẫn không thể nhớ hết tên bạn cùng lớp, cậu bèn giả bộ bị bệnh, có chết cũng không đi học.

Người đầu tiên mà Lee Donghyuck nhớ, chính là Lee Minhyung được chủ nhiệm lớp cử tới đưa bài tập cho cậu. Thế mà cậu, thật xấu hổ làm sao khi trúng tiếng sét ái tình, vừa gặp tên lớp trưởng ngốc này đã yêu. Khi Lee Minhyung nhìn một tủ lạnh toàn dưa hấu nhà cậu há hốc miệng, cặp lông mày hải âu nhướn lên cao vút, lần đầu tiên Lee Donghyuck biết cảm giác tim đập thình thịch là thế nào. Sao trên thế giới lại có người đáng yêu đến thế? Dưa hấu thì có gì mà phải ngạc nhiên?

"Muốn ăn không?" Cậu cười hì hì nhìn người nọ khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, "Cậu nói với cô chủ nhiệm là muốn ngồi cùng bàn với tớ, mỗi ngày dạy tớ học thêm, tớ sẽ cho cậu ăn, muốn ăn cả một xe cũng được!"

Người nọ nhìn cậu ngờ vực, nhẫn nhịn cả buổi mới hỏi được một câu, tại sao lại là tớ. Lúc này Lee Donghyuck mới chu môi ra vẻ tủi thân: Bởi vì tớ chỉ biết mỗi cậu thôi.

Là cậu dùng một xe dưa hấu lừa Lee Minhyung tới tay.

Cuối cùng Lee Donghyuck cũng chịu đi học chăm chỉ, mục đích là vì trêu chọc tên nhóc mọt sách đáng yêu này. Dùng việc công làm việc tư, mỗi lần Lee Minhyung giảng bài cậu sẽ chăm chú ngắm nhìn anh, mỗi tiết tự học mệt mỏi sẽ giả vờ ngủ tựa vào vai anh, nghe thấy mấy bạn nữ cùng lớp bàn về bộ phim đang nổi, cậu sẽ nhại theo nữ chính cười tươi gọi anh là chú ơi. Nhìn nét mặt xấu hổ của Lee Minhyung, có lẽ người nọ cũng thích mình chăng. Lee Donghyuck không kiên nhẫn đến như vậy, chưa được vài ngày đã tỏ tình với Lee Minhyung, không ngờ lại nếm trải lần thất bại đầu tiên kể từ thuở lọt lòng mẹ. Lee Minhyung lại dám nghiêm giọng từ chối cậu.

"Vì sao chứ?" Cậu hỏi.

"Bạn Lee Donghyuck, làm ơn hãy cẩn thận, chúng ta là học sinh, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập." Lee Minhyung trả lời.

Làm sao Lee Donghyuck có thể nhịn nổi cơn tức này, vừa đuổi theo vừa hỏi Lee Minhyung: "Nếu cậu không thích tớ thì cậu xấu hổ làm gì, nếu cậu không thích tớ sao còn dùng chân sờ chân tớ dưới gầm bàn, như thế không phải là đùa bỡn với tình cảm của người khác à, làm sao cậu có thể đùa bỡn tình cảm của bạn cùng lớp rồi không chịu trách nhiệm thế hả, lớp trưởng!"

Lee Minhyung chạy, Lee Donghyuck đuổi theo. Mãi cho đến khi Lee Minhyung không chạy nổi nữa, dừng lại trước một cửa hàng gia đình nhỏ cách trường ba con phố, nói với cậu: "Bây giờ cậu đã thấy nhà tớ làm gì chưa? Tớ không có tiền không có thế không xứng với thiếu gia như cậu, tớ còn phải về nhà phụ việc, cậu cũng mau về đi."

Lee Donghyuck tức giận, nói thế này chẳng khác nào xỉ vả nhân cách của cậu, dù cậu là một thiếu gia thì cũng không phải là kiểu người xu lợi như thế nha.

"Tớ không về, hôm nay tớ ngồi đây đợi cậu, cậu không ra tớ sẽ không đi!"

Dứt lời, Lee Donghyuck đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường, quyết tâm liều chết với Lee Minhyung đến cùng. Cậu nhìn thấy Lee Minhyung tức giận đến nỗi dứt tóc, quăng cho cậu một câu "Tùy cậu" rồi bỏ chạy vào trong cửa hàng. Lee Donghyuck không nóng vội, bởi vì trong lòng luôn có một âm thanh tự nhủ cho cậu biết chắc chắn Lee Minhyung sẽ quay lại thôi.

Vì vậy cậu thật sự ngồi đợi từ lúc hoàng hôn cho đến khi nhà hàng sắp đóng cửa, nhiều lần suýt ngủ gật, từ chối nghe điện thoại của quản gia tới nỗi hết cả pin, đơn giản là vì cậu nhận ra Lee Minhyung cứ nhìn lén mình qua cửa sổ suốt, mãi cho đến khi bụng đói tới mức kêu òng ọc Lee Donghyuck mới nhận ra hình như mình đã ngồi đây hơn ba giờ rồi.

"Sao cậu vẫn chưa đi." Ngay lúc cậu đói đến hoa mắt, cuối cùng thì người nọ cũng xuất hiện. Cậu tóm lấy tạp dề của Lee Minhyung như tóm lấy ngọn cỏ cứu mạng, nức nở nói: "Minhyung Minhyung, Donghyuck đói quá rồi."

Đáng đời. Lee Minhyung đẩy bạn nhỏ đang dính chặt vào người mình ra, dặn cậu chờ một lát rồi lại chạy vào. Lúc quay lại chẳng biết đã lấy đâu ra một đĩa bánh gạo xào cay.

"Tới ăn nè."

Đây là lần đầu tiên Lee Donghyuck nghe thấy một câu cảm động như vậy trong suốt mười mấy năm cuộc đời. Lần đầu tiên thiếu gia nhỏ được ăn tokbokki trong một cửa hàng bình dân, ngọt ngọt cay cay nóng nóng, cậu bị hương vị kì diệu này hấp dẫn, không biết là cảm động vì đồ ăn quá ngon hay xúc động vì sự cố chấp của mình, bên má Lee Donghyuck bỗng chảy xuống hai hàng nước mắt, làm Lee Minhyung sợ tới mức luống cuống không biết phải làm sao.

"Minhyung Minhyung, đây là thứ thần tiên gì vậy?" Lee Donghyuck vừa khóc vừa ăn hết đĩa bánh gạo, ăn sạch sẽ tới mức không chừa một mảnh vụn.

"Nếu sau này cậu muốn ăn... cứ tới nhà tớ lúc nào cũng được."

Lee Donghyuck ngơ ngác nhìn Lee Minhyung ngồi xổm xuống dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt mình. Anh nhìn cậu khóc như một con mèo nhỏ, cuối cùng cũng nở nụ cười, nét mặt kia tựa như ngày đó Lee Minhyung nhìn thấy một tủ lạnh tràn đầy dưa hấu ở nhà cậu.

Nhưng Lee Minhyung lợi hại hơn cậu nhiều, cậu vừa mắng anh cười gì mà cười, đã bị đôi môi kia chặn lại, Lee Donghyuck không nhớ mình đã hôn anh bao lâu, chỉ nhớ rõ lúc tách ra cả cậu và Lee Minhyung đều đỏ mặt.

Lee Minhyung ấp úng nói, "Hẹn hò cũng được, nhưng sau này phải nghe lời tớ." Nói xong còn nhéo nhéo mũi cậu, ngại ngùng đưa mắt nhìn lên trời.

Tối muộn hôm đó, nếu không phải Lee Minhyung dẫn cậu vào nhà bảo cậu gọi về báo bình an, chắc cậu cũng không biết ba cậu tưởng con trai cưng bị bắt cóc đang chuẩn bị báo cảnh sát.

Lee Minhyung hỏi cậu, "Cậu biết đường về nhà không, tớ đưa cậu về nhé?"

Lee Donghyuck nghĩ một lát cuối cùng mới lắc đầu, dù sao cậu sống ngần ấy năm còn chưa bao giờ đi tàu điện ngầm hay mấy phương tiện công cộng, làm sao có thể nhớ rõ đường đi.

Ngày đầu tiên sau khi tỏ tình thành công, Lee Donghyuck đã thẳng thắn nhào lên chung giường chung gối với Lee Minhyung rồi. Cậu bất chấp trời nóng ôm anh như một chú bạch tuộc, nhưng lần này, cuối cùng Lee Minhyung cũng không đẩy cậu ra nữa, anh ôm lại cậu thật chặt.

Trên chiếc giường đơn chật hẹp của Lee Minhyung, bọn họ lắng nghe nhịp tim của nhau, dường như đó chính là cả thế giới.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com