Edit Longfic Markhyuck Donghyuck Toi An Ne
Kênh mukbang của Haechanie đã ngừng phát sóng một tháng.
Nhưng trong khoảng thời gian này Lee Donghyuck cũng không có thời gian yêu đương với Lee Minhyung, cậu đang bàn giao công việc, chuyện này mà trước đó có ai nói chắc chính bản thân cậu cũng không dám tin tưởng. Bởi vì cậu đã từ bỏ hoàn toàn công việc ở công ty của ba rồi, từ giờ sẽ tập trung vào việc review đồ ăn.Sau buổi tối chính thức quay lại với Lee Minhyung, ngay hôm sau cậu về nhà ngả bài với ba, làm ba cậu sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu. Khác với nhà người ta, sau khi ba cậu nghe từ đầu tới đuôi câu chuyện tình yêu thanh xuân đau đớn của cậu và Lee Minhyung, ngoại trừ khiếp sợ vì tại sao ông lại không phát hiện ra đứa con trai ngốc nhà mình yêu sớm, thì còn nói một câu, một cây cải trắng tươi ngon lại bị heo con nhà chúng ta ăn mất."Ba em lại còn nói em là heo! Ưm——""Em nhỏ tiếng thôi, đây là nơi công cộng."Lee Donghyuck bị bịt miệng gật đầu tủi thân. Lee Minhyung hất đầu, chỉ vào đứa bé đang được mẹ bế trong lòng ở đằng trước, lúc này Lee Donghyuck mới ngoan ngoãn, co người vào trong vòng tay Lee Minhyung, khẽ nói: "Còn bao lâu nữa chúng ta mới xuống bến?""Một lát nữa là tới rồi.""Ồ... Nhưng mà mẹ anh có cho em vào nhà không?"Lee Minhyung nhìn khuôn mặt nhỏ bình thường vô cùng kiêu ngạo của cậu lúc này lại toát lên vẻ sợ sệt, không nhịn được mà bật cười: "Thật ra mẹ anh rất thích em, thật đấy.""Hả? Vậy sao lại ép anh bỏ em, nhẫn tâm quá mà, huhu!""Đồ ngốc..." Lee Minhyung cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ xoắn vào nhau của cậu, "Em có biết sau khi anh qua bên kia rồi, mẹ anh vừa gọi điện thoại vừa khóc với anh không? Đúng là không thể hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ... Mặc dù mẹ anh có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng có đôi khi cũng rất trẻ con, sở dĩ mẹ bắt anh đi du học là bởi vì thấy anh rất yêu em rất chiều em, làm mẹ cảm giác con trai mình bị cướp mất. Mẹ nghĩ làm như thế là tốt cho anh, không ngờ anh lại giận, qua bên đó không chịu nghe điện thoại của mẹ. Mãi đến khi anh chịu nghe máy, mẹ mới khóc nói với anh là về sau mẹ hứa sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của con và Donghyuck, nhưng mà con đừng giận mẹ nữa. Lúc ấy anh mới đồng ý cho qua, sau đó chỉ nghĩ...""Nghĩ gì?""Đợi lúc trở về anh nhất định sẽ theo đuổi được em, bằng không thì uổng công mẹ anh khóc.""... Chưa từng, chưa từng nghĩ tới... Em còn tưởng là mẹ anh phải ghét em lắm cơ.""Em có biết mẹ đánh giá em thế nào không?"Lee Donghyuck khẽ giật mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bản mặt Lee Minhyung cười toe toét như ớt chuông: "Anh cười cái gì?!""Suy nghĩ của mẹ giống hệt anh.""Cái gì..."Đoàn tàu đột nhiên tăng tốc đi vào một đường hầm.Bên tai, tiếng bánh xe ma sát vào ray tào cùng tiếng người nói mơ hồ bên tai, cảnh sắc ngoài cửa dần tối xuống, cho đến khi đi vào đường hầm tất cả đều trở nên đen kịt không thấy được năm ngón tay. Lee Donghyuck bỗng cảm thấy xúc cảm ướt át trên môi, sau đó người nọ nhẹ nhàng đẩy cậu vào thành ghế, mút mát đôi môi của cậu, vừa dịu dàng vừa ngây thơ. Lee Donghyuck nhớ tới lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, Lee Minhyung cũng hôn cậu dưới ngọn đèn đường trong bóng tối thế này.Cậu vẫn luôn như vậy, mỗi lần trông thấy những cảnh tượng quen thuộc lại chắp vá thành những mảnh vụn kí ức trong đầu, làm cho trong một giây phút nào đó chính bản thân mình cũng không phân biệt nổi dòng thời gian. Như thể cậu và Lee Minhyung đang ở trong một không gian kín, thời gian không tồn tại, bọn họ mãi mãi không già đi, vẫn luôn giữ dáng vẻ năm mười sáu mười bảy tuổi, vĩnh viễn không rời xa.Nụ hôn kết thúc, tàu đi ra khỏi đường hầm.Lee Donghyuck che mắt theo bản năng, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm cậu chói mắt. Lee Minhyung lại giữ tay cậu: "Em mở mắt ra, nhìn anh một chút..."Hai má Lee Donghyuck đỏ ửng: "Anh này... Đang ở nơi công cộng, anh phải chú ý chứ."Lee Minhyung không nói gì, chỉ biết nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, khuôn mặt cũng đỏ lên vì xấu hổ. Con người không có tế bào lãng mạn như anh lại có thể liên tục hành động như mấy tình tiết trong tiểu thuyết vì cậu. Thật ra không phải do Lee Minhyung dự tính từ trước đâu, chỉ là vì trông thấy đôi môi của Lee Donghyuck cứ chu chu lên khi nói chuyện, vì vậy trong một giây không kiềm chế được mới hôn thôi: "... Cho nên em có biết mẹ anh nói gì về em không?""Cô nói gì?""Thằng nhỏ Donghyuck ấy, cái gì không biết cũng học được. Ngoại trừ ăn hơi nhiều thì... vô cùng đáng yêu.""Xí... Không phải vẫn chê em ăn nhiều đấy à! Đúng rồi em ăn hết bao nhiêu gạo nhà anh cơ mà!"Có điều, đối với anh mà nói... Ngay cả cái sự ăn nhiều của em cũng rất rất đáng yêu.""...A, Minhyung oppa kì quá đi à, thích nhìn người ta ăn, chậc chậc, thật đáng sợ~"Lee Donghyuck nhướn mày nói với Lee Minhyung bằng bộ dạng rất thèm đòn. Quả nhiên một giây sau người nọ đã túm cổ cậu, nếu không phải lúc này thông báo đoàn tàu đã tới bến đột nhiên vang lên, Lee Donghyuck sợ mình sẽ bị đánh mất thôi.Người này thật là."Lee Donghyuck, anh vẫn rất thích em như thế."Lúc xuống xe, Lee Donghyuck vừa nhấc hành lý lên đi được hai bước đã nghe thấy Lee Minhyung đứng sau mình cười ha ha hai tiếng, cậu quay đầu lại, đối phương đang nhìn ánh mắt như nhìn thiếu gia ngốc nhà địa chủ để nhìn cậu: "Như thế nào?""Không cố ra vẻ ta đây... Anh rất thích dáng vẻ vốn có của em."Trong đám đông, Lee Minhyung bước nhanh tới lặng lẽ nắm lấy ngón út của cậu: "Cứ trêu chọc anh nhiều vào, không sao."Lee Minhyung rất thích bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch của cậu khi còn bé, về sau lại biết cậu giả vờ đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu, còn thích cả khi cậu lém lỉnh trêu chọc anh nữa. Ngây thơ là Lee Donghyuck, nghịch ngợm cũng là Lee Donghyuck, có dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp trên thế giới này để miêu tả cậu cũng không quá chút nào."Minhyung của chúng ta biết rõ em hoàn hảo nhất là được rồi—— Hắt xì~"Nói xong, Lee Donghyuck bỗng nhiên bị hơi lạnh ùa vào từ cửa chính làm hắt hơi một cái.Có lẽ là do tình nhân trong mắt biến thành Tây Thi, Lee Minhyung thở dài, cảm giác mình đang có được một bạn nhỏ đáng yêu nhất trên đời này. Tại sao lại có người hắt xì cũng đáng yêu thế cơ chứ, đúng là bí ẩn không thể giải đáp.
Nhưng trong khoảng thời gian này Lee Donghyuck cũng không có thời gian yêu đương với Lee Minhyung, cậu đang bàn giao công việc, chuyện này mà trước đó có ai nói chắc chính bản thân cậu cũng không dám tin tưởng. Bởi vì cậu đã từ bỏ hoàn toàn công việc ở công ty của ba rồi, từ giờ sẽ tập trung vào việc review đồ ăn.Sau buổi tối chính thức quay lại với Lee Minhyung, ngay hôm sau cậu về nhà ngả bài với ba, làm ba cậu sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu. Khác với nhà người ta, sau khi ba cậu nghe từ đầu tới đuôi câu chuyện tình yêu thanh xuân đau đớn của cậu và Lee Minhyung, ngoại trừ khiếp sợ vì tại sao ông lại không phát hiện ra đứa con trai ngốc nhà mình yêu sớm, thì còn nói một câu, một cây cải trắng tươi ngon lại bị heo con nhà chúng ta ăn mất."Ba em lại còn nói em là heo! Ưm——""Em nhỏ tiếng thôi, đây là nơi công cộng."Lee Donghyuck bị bịt miệng gật đầu tủi thân. Lee Minhyung hất đầu, chỉ vào đứa bé đang được mẹ bế trong lòng ở đằng trước, lúc này Lee Donghyuck mới ngoan ngoãn, co người vào trong vòng tay Lee Minhyung, khẽ nói: "Còn bao lâu nữa chúng ta mới xuống bến?""Một lát nữa là tới rồi.""Ồ... Nhưng mà mẹ anh có cho em vào nhà không?"Lee Minhyung nhìn khuôn mặt nhỏ bình thường vô cùng kiêu ngạo của cậu lúc này lại toát lên vẻ sợ sệt, không nhịn được mà bật cười: "Thật ra mẹ anh rất thích em, thật đấy.""Hả? Vậy sao lại ép anh bỏ em, nhẫn tâm quá mà, huhu!""Đồ ngốc..." Lee Minhyung cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ xoắn vào nhau của cậu, "Em có biết sau khi anh qua bên kia rồi, mẹ anh vừa gọi điện thoại vừa khóc với anh không? Đúng là không thể hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ... Mặc dù mẹ anh có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng có đôi khi cũng rất trẻ con, sở dĩ mẹ bắt anh đi du học là bởi vì thấy anh rất yêu em rất chiều em, làm mẹ cảm giác con trai mình bị cướp mất. Mẹ nghĩ làm như thế là tốt cho anh, không ngờ anh lại giận, qua bên đó không chịu nghe điện thoại của mẹ. Mãi đến khi anh chịu nghe máy, mẹ mới khóc nói với anh là về sau mẹ hứa sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của con và Donghyuck, nhưng mà con đừng giận mẹ nữa. Lúc ấy anh mới đồng ý cho qua, sau đó chỉ nghĩ...""Nghĩ gì?""Đợi lúc trở về anh nhất định sẽ theo đuổi được em, bằng không thì uổng công mẹ anh khóc.""... Chưa từng, chưa từng nghĩ tới... Em còn tưởng là mẹ anh phải ghét em lắm cơ.""Em có biết mẹ đánh giá em thế nào không?"Lee Donghyuck khẽ giật mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bản mặt Lee Minhyung cười toe toét như ớt chuông: "Anh cười cái gì?!""Suy nghĩ của mẹ giống hệt anh.""Cái gì..."Đoàn tàu đột nhiên tăng tốc đi vào một đường hầm.Bên tai, tiếng bánh xe ma sát vào ray tào cùng tiếng người nói mơ hồ bên tai, cảnh sắc ngoài cửa dần tối xuống, cho đến khi đi vào đường hầm tất cả đều trở nên đen kịt không thấy được năm ngón tay. Lee Donghyuck bỗng cảm thấy xúc cảm ướt át trên môi, sau đó người nọ nhẹ nhàng đẩy cậu vào thành ghế, mút mát đôi môi của cậu, vừa dịu dàng vừa ngây thơ. Lee Donghyuck nhớ tới lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, Lee Minhyung cũng hôn cậu dưới ngọn đèn đường trong bóng tối thế này.Cậu vẫn luôn như vậy, mỗi lần trông thấy những cảnh tượng quen thuộc lại chắp vá thành những mảnh vụn kí ức trong đầu, làm cho trong một giây phút nào đó chính bản thân mình cũng không phân biệt nổi dòng thời gian. Như thể cậu và Lee Minhyung đang ở trong một không gian kín, thời gian không tồn tại, bọn họ mãi mãi không già đi, vẫn luôn giữ dáng vẻ năm mười sáu mười bảy tuổi, vĩnh viễn không rời xa.Nụ hôn kết thúc, tàu đi ra khỏi đường hầm.Lee Donghyuck che mắt theo bản năng, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm cậu chói mắt. Lee Minhyung lại giữ tay cậu: "Em mở mắt ra, nhìn anh một chút..."Hai má Lee Donghyuck đỏ ửng: "Anh này... Đang ở nơi công cộng, anh phải chú ý chứ."Lee Minhyung không nói gì, chỉ biết nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, khuôn mặt cũng đỏ lên vì xấu hổ. Con người không có tế bào lãng mạn như anh lại có thể liên tục hành động như mấy tình tiết trong tiểu thuyết vì cậu. Thật ra không phải do Lee Minhyung dự tính từ trước đâu, chỉ là vì trông thấy đôi môi của Lee Donghyuck cứ chu chu lên khi nói chuyện, vì vậy trong một giây không kiềm chế được mới hôn thôi: "... Cho nên em có biết mẹ anh nói gì về em không?""Cô nói gì?""Thằng nhỏ Donghyuck ấy, cái gì không biết cũng học được. Ngoại trừ ăn hơi nhiều thì... vô cùng đáng yêu.""Xí... Không phải vẫn chê em ăn nhiều đấy à! Đúng rồi em ăn hết bao nhiêu gạo nhà anh cơ mà!"Có điều, đối với anh mà nói... Ngay cả cái sự ăn nhiều của em cũng rất rất đáng yêu.""...A, Minhyung oppa kì quá đi à, thích nhìn người ta ăn, chậc chậc, thật đáng sợ~"Lee Donghyuck nhướn mày nói với Lee Minhyung bằng bộ dạng rất thèm đòn. Quả nhiên một giây sau người nọ đã túm cổ cậu, nếu không phải lúc này thông báo đoàn tàu đã tới bến đột nhiên vang lên, Lee Donghyuck sợ mình sẽ bị đánh mất thôi.Người này thật là."Lee Donghyuck, anh vẫn rất thích em như thế."Lúc xuống xe, Lee Donghyuck vừa nhấc hành lý lên đi được hai bước đã nghe thấy Lee Minhyung đứng sau mình cười ha ha hai tiếng, cậu quay đầu lại, đối phương đang nhìn ánh mắt như nhìn thiếu gia ngốc nhà địa chủ để nhìn cậu: "Như thế nào?""Không cố ra vẻ ta đây... Anh rất thích dáng vẻ vốn có của em."Trong đám đông, Lee Minhyung bước nhanh tới lặng lẽ nắm lấy ngón út của cậu: "Cứ trêu chọc anh nhiều vào, không sao."Lee Minhyung rất thích bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch của cậu khi còn bé, về sau lại biết cậu giả vờ đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu, còn thích cả khi cậu lém lỉnh trêu chọc anh nữa. Ngây thơ là Lee Donghyuck, nghịch ngợm cũng là Lee Donghyuck, có dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp trên thế giới này để miêu tả cậu cũng không quá chút nào."Minhyung của chúng ta biết rõ em hoàn hảo nhất là được rồi—— Hắt xì~"Nói xong, Lee Donghyuck bỗng nhiên bị hơi lạnh ùa vào từ cửa chính làm hắt hơi một cái.Có lẽ là do tình nhân trong mắt biến thành Tây Thi, Lee Minhyung thở dài, cảm giác mình đang có được một bạn nhỏ đáng yêu nhất trên đời này. Tại sao lại có người hắt xì cũng đáng yêu thế cơ chứ, đúng là bí ẩn không thể giải đáp.
Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com