Edit Liet Hoa Kieu Sau Ban Chinh Sua Priest
-- Có thể đau đến mức nào chứ, chỉ giỏi làm nũng thôi --
________
Edit: Meow
Biến cố xảy ra quá nhanh. Miếng vảy kỳ lạ này không làm kinh động đến bất kỳ thiết bị nào, nó bùng lên chỉ trong nháy mắt, không một ai có thể chạy thoát khỏi tốc độ ánh sáng, vì vậy toàn bộ nhóm người quanh đó, không một ai kịp phản ứng lại.Ngoại trừ Thịnh Linh Uyên.Thịnh Linh Uyên vẫn khống chế được chính xác thời gian ánh mắt của mình hướng về phía Tuyên Cơ -- cao hơn tần suất nhìn những người khác hai phần, bởi vì mặc dù không nên nhìn người ta quá lâu, nhưng dù sao cũng là "Cố nhân", nhìn ít hơn lại thấy mất tự nhiên.Nhưng hắn có một sợi thần thức vẫn luôn đặt ở trên người người ấy. Hắn và Xích Uyên đồng nguyên, nếu như có ý định ngụy trang, thần thức của hắn có thể giống hệt như khí tức Xích Uyên vẫn luôn gắn chặt với Tuyên Cơ, Tuyên Cơ bị Xích Uyên ràng buộc ba ngàn năm, đã không còn mẫn cảm từ lâu rồi. Vì thế hắn có thể quang minh chính đại "Rình trộm" mà chẳng ai có thể phát hiện được.Vì vậy gần như là ngay khi biến cố xảy ra, Thịnh Linh Uyên đã đưa tay chặn giữa Tuyên Cơ và màn ánh sáng.Vừa chạm tới ánh sáng màu ngọn lửa kia, Thịnh Linh Uyên vô cùng kinh ngạc -- bản thân thiên ma đã thuộc về một bộ phận của quy tắc trời đất, tuy bị áp chế trói buộc chặt chẽ, nhưng nhìn theo một phương diện khác thì trên thế giới này hắn chính là người ở sát với cái gọi là "Thiên đạo thuật quy" nhìn không thấy, sờ không được nhất. Trong ánh lửa xen lẫn sức mạnh to lớn của quy tắc, nó cũng cũng gần như nuốt chửng cả Thịnh Linh Uyên, khi ấy, hắn đã lập tức nhận ra sức mạnh của quy tắc, đó là thứ vô tình nhất trên thế gian, là thứ duy nhất không thể nào thay đổi. . . Thời gian.Thời gian xung quanh bắt đầu hỗn loạn, Thịnh Linh Uyên không hề do dự mà ôm Tuyên Cơ vào trong lòng, phóng ra Thiên Ma Khí, "Nửa Xích Uyên" va chạm với dòng chảy hỗn loạn của thời không. Trong một khoảnh khắc, máu thịt trong cơ thể Thịnh Linh Uyên vỡ vụn thành vô số hạt bụi nhỏ bé rồi dần dần sụp đổ. Sấm chớp giáng xuống ngôi mộ, khôi giáp "Ong ong" vang vọng trong lòng đất và những binh khí cổ đều câm như hến, trong chớp mắt, toàn bộ tế văn tan biến vào hư không.Yên Thu Sơn canh giữ ở cửa vào bỗng nhiên run rẩy, một tay nhặt lấy Tri Xuân giấu vào trong lòng, đồng thời không để ý tới chuyện phép tắc, xốc cục trưởng Hoàng dậy, đẩy cho đồng nghiệp của mình: "Đi ra ngoài, ngay lập tức! Thông báo cho mọi người rút lui về phía sau!"Yên Thu Sơn đưa ra quyết định một cách nhanh chóng, ngay khi bọn họ vừa mới rút khỏi thì phần mộ một mẫu ba này đã chìm trong trận bão sấm khiến người ta khiếp sợ, mọi người bị ánh chớp chiếu cả lóa mắt, cả đám đều rợn hết tóc gáy.Yên Thu Sơn đi sát bên rìa của trận sấm chớp để chặn hậu, hệ kim loại sợ sét nhất, cả người anh ta đều đang run rẩy, Tri Xuân lại liều mạng thò đầu ra khỏi ngực anh, Yên Thu Sơn gắt gỏng: "Cậu định làm gì. . ."Tri Xuân lôi thiết bị đo lường năng lượng từ trong ngực Yên Thu Sơn ra, giơ lên trước mặt anh, Yên Thu Sơn cố gắng nhìn rõ, sắc mặt lập tức thay đổi -- thiết bị yên tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông, thể hiện rằng năng lượng đặc biệt ở xung quanh đây đột nhiên hạ xuống cực thấp.Trận bão sấm diễn ra trong khoảng mấy phút, trong không khí toàn là mùi ô-zôn. Yên Thu Sơn đứng ra quyết định, ra lệnh cho mọi người rút lui 50 mét, chỉ để lại một vài người Phong Thần đứng canh ở sát biên của trận sấm chớp, trong lúc nhất thời, mọi người ở trên mặt đất không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi trận bão sấm tan hết, lại đợi thêm hai mươi phút nữa, nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài đi dò đường mới chui từ cánh cửa dưới đất ra ngoài.Lúc Vương Trạch bò lên, hai chân đã run lảo đảo, những người phía sau cậu ta ai ai cũng như vừa gặp ma, hơn nữa không một ai nói rõ được đã xảy ra chuyện gì. Vị lão gia thần bí đã ghim thẳng Nhân Ma lên vỏ trai kia dĩ nhiên là được Tuyên Cơ ôm ra ngoài."Vào. . . Khụ, chặn cửa vào trước đã." Tiêu Chinh run lẩy bẩy, nói năng vẫn còn lộn xộn, "Mọi người mau. . . Rút lui. . .""Đã rút lui rồi." Yên Thu Sơn đè vai của Tiêu Chinh lại -- khiếp sợ phát hiện ra Tiêu Chinh đang run như một chiếc lá rụng, ánh mắt tan rã đến mức gần như không có tiêu cự, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Tiêu Chinh muốn nói chuyện, nhưng bắp thịt co quắp, vừa há miệng thì suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, hai hàng răng va lập cập vào nhau, đứng cách mấy mét vẫn nghe thấy tiếng.Yên Thu Sơn quay đầu gọi to: "Đội chữa bệnh!"Đội chữa bệnh đã chuẩn bị xong từ sớm, nhóm chữa trị đặc biệt chen nhau chạy tới, ba chân bốn cẳng nhét hết mọi người lên xe cứu thương, kết quả là kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần cũng không phát hiện ra vấn đề gì."Sợ?" Yên Thu Sơn không lộ cảm xúc, nhưng nghe xong kết quả chẩn đoán này, lông mi anh suýt chút nữa đã bay ra khỏi mặt, mờ mịt nhìn theo ánh mắt của chủ nhiệm đội chữa trị đặc biệt về phía những đồng nghiệp ở cách đó không xa. Trong những người này có Tiêu Chinh, có Vương Trạch, có một nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài đặc chủng mà chính anh từng dẫn dắt, ngày ngày đều phải đối mặt vơi nguy hiểm chết người, huống chi còn có chủ nhiệm Tuyên cùng vị nhân vật thần bí khiến người ta sởn da gà kia, "Không thể nào, sợ cái gì được chứ?"Chủ nhiệm đội chữa trị đặc biệt lắc đầu."Tổn thương do bị hệ tinh thần kiểm soát à?" Yên Thu Sơn hỏi, "Liệu có khả năng nào là bị vật phẩm năng lực đặc biệt hệ tinh thần gây ra thương tổn hay không? Loại mà trực tiếp chế tạo ra cảm giác sợ hãi. . ."Vừa nói xong chính anh ta cũng nhận ra là không đúng, người khác thì không nói, nhưng Cốc Nguyệt Tịch từ nhỏ đã lớn lên trong nhà tù tinh thần mà còn chưa điên, cô có thể miễn dịch với phần lớn những công kích hệ tinh thần, tâm ma chướng cũng không trói được cô. Nếu như dưới lòng đất có vật gì còn lợi hại hơn cả tâm ma chướng, vì sao lúc Ảnh Nhân làm mưa làm gió lại không lấy ra dùng?"Chủ nhiệm! Yên Tổng!" Một nhân viên chữa trị đặc biệt chầm chậm đi tới, đang cầm vật gì đó trong tay: "Hai người xem cái này đi, chúng tôi lấy được nó từ trên người đội trưởng Trương. "Con ngươi Yên Thu Sơn hơi co lại, chiếc đồng hồ bấm giây "Tạm dừng một giây" bằng kim loại kia của Trương Chiêu đã bị biến dạng, giống như đã bị hòa tan, sau đó lại bị một thứ gì đó uốn lại.Chiếc đồng hồ này của Trương Chiêu vô cùng đặc biệt, cho đến bây giờ viện nghiên cứu vẫn chưa nghiên cứu được rõ ràng về nó, vẫn chưa xác định được lớp vỏ kim loại của nó được làm bằng chất liệu gì, đến tận nay, hệ kim loại nổi danh ở các quốc gia trên thế giới đều từng nghe danh mà tới thử qua, bao gồm cả Yên Thu Sơn, nhưng không một ai có thể thiết lập liên hệ cùng với chất liệu kim loại này. Không thể vứt chiếc đồng hồ bấm giây này đi, cũng không thể cho người ngoài mượn, chỉ có một mình Trương Chiêu là có thể sử dụng, quả thực là nó giống như một phần của thân thể cậu ta.Nhân viên chữa trị đặc biệt lại khẽ nói tiếp: "Vừa rồi hình như Đội trưởng Cốc mới nói với đồng nghiệp của chúng tôi một câu, tất cả mọi người đều không hiểu ý cô ấy, nhưng hỏi lại thì cô ấy chỉ im lặng. ""Nói gì?""Hình như là. . .'Thời gian'."Tuyên Cơ ôm Thịnh Linh Uyên lên một chiếc xe cứu thương của đội chữa trị đặc biệt, lắc đầu từ chối kiểm tra sức khoẻ và các loại thuốc an thần thông thường, lại đưa tay cản nhân viên chữa trị đặc biệt đang định đón Thịnh Linh Uyên qua, cậu ta tiếc chữ như vàng một cách hiếm thấy: "Không."Nhân viên chữa trị đặc biệt hỏi: "Cậu không cần kiểm tra một chút à? Để tránh trường hợp có tổn thương tinh thần gì gì đó?"Tuyên Cơ há hốc miệng, bình thường cậu nói chuyện với ai cũng có thể nói đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng lúc này thật sự giống như vừa mở miệng đã quên mất cách nói tiếng người. Kẹt lại mất một lúc lâu, cậu vẫn chỉ có thể nói được một chữ "Không" -- khó khăn lắm cậu mới phối hợp được giọng nói và ánh mắt để cố gắng nói một chữ duy nhất này bằng một cách lịch sự lễ phép, đồng thời bày tỏ một suy nghĩ phức tạp rằng "Tôi muốn ngồi yên tĩnh một lát"."Vậy cũng được, điện thoại ở bên tay trái anh, nếu thấy khó chịu thì có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào." Nhóm nhân viên chữa trị đặc biệt nhìn nhau, nghi ngờ có thể là cậu bị đập đầu dẫn đến tổn thương vùng broca (*), họ đặt ống nghe chữa trị tổn thương hệ tinh thần xuống cho cậu, lặng lẽ đi ra ngoài.(*) Vùng Broca, một vùng quan trọng trong việc tạo ra ngôn ngữ, nằm ở thùy trán, thường ở phía bán cầu trái. (Theo wikipedia)Tiếng người xa dần, Tuyên Cơ thở ra một hơi thật dài, vừa thả lỏng người, cậu mới cảm nhận được sự run rẩy nho nhỏ của cơ thể.Không ngờ trong miếng vảy thần bí này lại chứa đựng một đoạn ngắn của quy tắc thời gian -- dĩ nhiên không phải "Thời gian" chân chính, nếu như quy tắc thời gian thực sự hóa thành hình dạng thì đừng nói cái gì mà thần ma yêu quỷ, nói không chừng thì Vũ Trụ Hồng Hoang cũng phải nổ tung một lần nữa.Nhưng mà chỉ như thế này thôi đã đủ khiến cho mọi người đều mất đi khả năng ngôn ngữ.Đối với người phàm nhỏ bé, tận mắt đứng từ khoảng cách gần, nhìn thấy quy tắc thời không bùng nổ trong một phạm vi nhỏ cũng không khác nào tự mình trải qua một trận long trời lở đất, sức công kích đã vượt xa sức chịu đựng cực hạn của một người. Giống như ý thức của một con kiến cỏ nhỏ nhoi, trong chớp mắt bị mở rộng đến bát hoang thiên cổ, nỗi sợ hãi khi linh hồn bị pha loãng "Vô hạn" đến mức gần như không tồn tại là thứ mà mọi người không có cách nào kể lại được cho người ngoài.Ngay cả Thịnh Linh Uyên lúc này cũng không được ổn cho lắm, mặc dù hắn có vẻ như không hề bị thương chút nào, nhưng thực ra là cả người hắn đã bị đập vỡ vụn, sau đó một lần nữa được gắn lại, chỉ là tốc độ vỡ và gắn lại quá nhanh nên mọi người đều không phát hiện ra. Thân thể đã hoàn chỉnh như cũ, nhưng tốc độ khôi phục của thức hải đã sụp đổ như ngói nát lại chậm hơn một bước. Hiện giờ toàn thân hắn đều tê dại, thân thể không còn chịu sự khống chế của hắn, cũng không còn tri giác. May là sợi thần thức mà hắn đặt trên người Tuyên Cơ vẫn không đứt, biết người ấy không sao, hắn liền an tâm nhập định, chờ thiên ma khí cuồn cuộn chữa trị cho thức hải -- trong khoảnh khắc va chạm với quy tắc thời gian bên trong miếng vảy, hắn đã nắm bắt được thứ gì đó, nhưng tốc độ quá nhanh, phải đợi thức hải hồi phục thì mới có thể tái hiện lại."Linh, Linh Uyên. . ."Dường như Tuyên Cơ vừa gọi hắn một tiếng, Thịnh Linh Uyên đang nhắm mắt chữa trị thì bị cậu kinh động, bèn ngưng thần lắng nghe cho rõ. Tuyên Cơ lắp bắp nói liền mấy câu. . . Nhưng hắn không hiểu được chút nào.Thịnh Linh Uyên nhíu mày lại.Tuyên Cơ đột nhiên biến thành nói lắp lại không hề cuống lên, từng câu từng chữ rối loạn, trọ trẹ pha trộn đủ thứ giọng, tựa như cậu ta đang học ngoại ngữ vậy, cậu vẫn tiếp tục nói chầm chậm và lạc điệu, liên tục như vậy chừng năm sáu phút, khẩu âm của cậu cơ bản đã đổi về thành nhã âm. Thịnh Linh Uyên nghe ra cậu đang đọc "Khấu Huyền Thiên" -- là chương đầu tiên mà Đan Ly dạy hắn khi nhập môn tu hành thuở còn bé.Tuyên Cơ vừa đọc thuộc lòng, tự hỏi rồi lại tự trả lời, thuật lại y hệt đoạn đối thoại của Thịnh Linh Uyên và Đan Ly thuở nhỏ, không sai một chữ.Trong lòng Thịnh Linh Uyên như có một sợi dây cung, bị cậu nhẹ nhàng gẩy lên một chút, mềm mại đến mức khiến hắn nghi ngờ trái tim mình đã mọc trở lại.Tiếp đó, khẩu âm của Tuyên Cơ bắt đầu thay đổi, trong đó xen lẫn không ít ngôn ngữ xa lạ của ngoại tộc. Thịnh Linh Uyên nghe một lát, biết được đại khái tình hình của cậu: Tuyên Cơ đang tự mình đi qua ngàn vạn năm, cậu chính là người lấy sức một mình ngăn chặn ma khí bát hoang, quy tắc thời không cũng không thể khiến thần trí cậu rối loạn không rõ ràng được, chỉ là trong đầu cậu chứa đựng sự thay đổi của Hán ngữ trong ba ngàn năm, ngôn ngữ của các tộc khác cậu cũng biết một chút, trong dòng chảy hỗn loạn của thời gian, mọi thứ đan rối vào với nhau, lúc này nhất thời mở miệng quên chữ, lặng yên một lát là sẽ ổn.Vì vậy trong tiếng lẩm nhẩm không ngớt của cậu, Thịnh Linh Uyên một lần nữa đặt lại sự chú ý về thức hải của mình, hắn mơ hồ như đã quay về thuở thiếu thời -- khi hắn chuyên tâm tu luyện, tiểu Cơ bên cạnh hắn không chịu được cô đơn mà cứ lải nhải suốt, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn, gọi hắn đi ra ngoài chơi.Giấc mộng xưa trọn đời không dám hồi tưởng lại, mà ba ngàn năm sau đã thành sự thật.Ma khí sôi trào trong thức hải hắn bị giọng nói của Tuyên Cơ xóa đi lệ khí, trở nên dịu dàng hơn, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn không ít, tin tức mà Thịnh Linh Uyên thoáng nhìn thấy trong miếng vảy dần phục hồi lại như cũ.Hắn hơi ngạc nhiên nhíu mày lại -- lúc đó, trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, hắn nghe thấy tiếng sóng biển xô vào bờ, và mơ hồ còn xen lẫn tiếng ca.Tiếng ca Giao Nhân?Thịnh Linh Uyên tập trung vào trong khúc hát giao nhân, miễn cưỡng có thể phân biệt được câu từ qua những âm cuối."Tán tụng" . . . gì đó. . . Sau đó là cái gì như thể "Mặt nước" ấy, trong tiếng giao nhân, "Bầu trời" và "Mặt nước" là cùng một từ."Bảo thạch" . . ."Màu trắng" . . ."Bảo thạch trắng"? Cái này nghe có vẻ như là nhắc đến ngọc.Sau đó là cái gì đó "Hùng vĩ nguy nga", tiếng hát quá mơ hồ, hắn không nghe ra.Thịnh Linh Uyên lặp lại khúc hát đã ghi nhớ trong thức hải thật nhiều lần, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ -- khoan đã, "Bầu trời", "Bảo thạch trắng", "Hùng vĩ nguy nga", cái này dường như truyền thuyết về. . ."Linh Uyên, ngươi nắm chặt làm ta đau quá." Ở bên này, Tuyên Cơ cuối cùng cũng load được đến tiếng phổ thông hiện đại, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Thịnh Linh Uyên chợt bị câu nói này cắt đứt mạch suy nghĩ. Lúc này hắn mới phát hiện ra, bản thân mình đang siết chặt tay phải của Tuyên Cơ, chắc là lúc kéo cậu hắn dùng sức quá mạnh, sau khi "Ngất đi" cũng không buông ra.Tiểu tử này, trước mặt người khác thì một mực gọi bệ hạ, nhưng lúc không có người thì cứ mở miệng là lại gọi "Linh Uyên", cậu nói nhỏ, giống như đang tủi thân vậy."Ngươi cố chịu một lát đi," Thịnh Linh Uyên vẫn ở trong thức hải, lặng lẽ trả lời cậu, mang theo ý cười, "Có thể đau đến mức nào chứ, chỉ giỏi làm nũng thôi. "Đương nhiên là Tuyên Cơ không nghe được câu trả lời của hắn, cậu vẫn đang vùng vẫy một mình.Hy vọng giống như hạt giống có độc, chỉ cần tìm được một kẽ hở là sẽ đâm sâu vào, sẽ mạnh mẽ mọc rễ nảy mầm vươn lên.Tuyên Cơ nỗ lực kêu gọi lý trí của mình quay trở lại, nhưng vẫn liên tục thất bại, đội quân tan rã. Trong lòng cậu có một giọng nói không có ý tốt nói với cậu rằng: "Phản ứng khi xảy ra biến cố là phản ứng chân thật nhất, ngươi nhìn xem, lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn chính là liều mình bảo vệ ngươi."Tuyên Cơ nhéo lên đùi mình, chật vật đổi vai thành người phản biện, tranh luận với chính mình: "Không đúng, liều mình cũng chưa chắc đã là vì ngươi, trên người ngươi có khúc xương Chu Tước cuối cùng, nếu mất nốt thì cũng chẳng còn nơi nào để mà tìm đồ thay thế nữa, cái này có thể là vì. . . vì đại cục."Giọng nói dụ dỗ trong lòng cậu lại tiếp tục vang lên: "Nhưng rõ ràng là hắn đứng cách ngươi hơn ba bước, vì sao tất cả những người khác đều không kịp phản ứng, chỉ có mình hắn là có thể lập tức nhào tới? Nhất định là hắn vẫn luôn nhìn ngươi. "Tuyên Cơ quở trách, xoa xoa chỗ đùi vừa bị bản thân nhéo: "Thôi đi, bệ hạ am hiểu sâu sắc về thiên đạo thuật quy, chỉ là hắn nhạy cảm thôi. Số người mà hắn từng chém nhiều hơn so với số người mà nhóm chạy việc bên ngoài kia biết rất nhiều, phản ứng nhanh hơn thì có gì đáng ngạc nhiên?""Vì đại cục ư, vậy vì sao người đã ngất đi rồi mà vẫn còn sống chết siết chặt tay ngươi? Ngươi thử nhìn một chút mà xem, tay ngươi sắp bị hắn siết thành chân gà rồi đó.""Cũng có thể là hắn quên không buông ra, hoặc là do bị co cơ. . . rút, chuột rút?""Ah. . . Hắn đã từng vì ngươi mà rút máu tim ở trước lò kiếm, rồi lại bẻ gãy kiếm không biết bao nhiêu lần.""Có ai mà chưa từng có những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng chứ, thằng nhóc học cấp hai ở lầu trên cũng bỏ nhà ra đi chỉ vì mẹ nó xé mất một tấm poster của nó. . . Lúc đó hắn cảm thấy không cam lòng hẳn là do bị quần thần ép cung mà thôi.""Nhưng cả đời hắn vẫn chưa lập gia đình!"Hô hấp của Tuyên Cơ đột nhiên trở nên nặng nề."Lúc kiếm gãy hắn còn trẻ, nhưng lúc hắn nhảy xuống Xích Uyên thì không, ngươi có còn nhớ rõ cái ngày đó không? Hắn bỏ lại hết thảy mũ miện, ngay cả ngọc bội ấn tỳ cũng đều ném lại cho tùy tùng, khi ấy trên người hắn. . . chỉ mang theo thân kiếm nát vụn của ngươi."Rốt cuộc Tuyên Cơ cũng không vùng vẫy nổi nữa, cậu mở to mí mắt như nặng mấy tấn của mình, nơm nớp lo sợ nhìn xuống gương mặt của Thịnh Linh Uyên, yết hầu khẽ động.Giọng nói ma quỷ trong lòng kia lại lên tiếng giục giã: "Ngươi có muốn thử một chút hay không?""Thử đi!""Ngay cả thử thôi mà cũng không dám à, cũng không phải là ngươi chưa từng lén lút làm chuyện đó, năm Khải Chính thứ sáu ngươi đã làm chuyện trời biết đất biết gì thế nhỉ?""Vương Hầu hay gì gì thì cũng đều là quá khứ hết rồi, đã là năm nào rồi mà ngươi vẫn còn sợ phạm thượng à?""Mà cho dù có phạm thì cũng có sao đâu?""Dù sao ngươi cũng là khúc xương gà cuối cùng . . . Ấy nhầm, là khúc xương Chu Tước cuối cùng, đánh gãy ngươi thì hắn biết đi đâu kiếm xương mà thay cho Xích Uyên chứ.""Ngươi có nhớ cái lần ở trong ngôi mộ dưới đáy biển hay không?"Yết hầu Tuyên Cơ hơi giật giật, cậu nhớ tới cảnh tượng trong mộ hoàng tử Cao Sơn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.Trong ngôi mộ cổ dưới đáy biển, bệ hạ đông cho mình một chiếc quan tài, cô độc mà đối kháng với nhiệt độ của biển khơi, bị cậu tùy tiện xông vào đánh nát, vốn tưởng rằng sẽ phải trúng mấy đao, không ngờ rằng Thiên Ma Khí sát ý bức người lại giống như nhận ra cậu, liền ngoan ngoãn tan đi hết.Tuyên Cơ cúi đầu xuống như ở trong ma chướng, tới gần Thịnh Linh Uyên từng chút từng chút một, trong khoảnh khắc chạm vào đôi môi mềm mại mà lạnh lẽo ấy, một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu cậu như sao băng."Tỉnh lại rồi đâm ta một đao đi!" Cậu khẩn cầu nghĩ, "Đánh ta một trận, hoặc là dùng ánh mắt khoét vào tim ta. . ."Như vậy thì cậu có thể thoát khỏi nỗi mong mỏi tựa như tâm ma này.Nhưng mà cậu không có được "Vận may" ấy, Thịnh Linh Uyên không kịp thời "tỉnh lại" như mong muốn của cậu, thậm chí khi cậu được voi đòi Hai Bà Trưng, cạy hàm răng của bệ hạ ra, cơ thể căng thẳng của Thịnh Linh Uyên dường như còn thả lỏng hơn một chút, sức lực siết chặt tay cậu đến biến dạng lúc này đã nhẹ nhàng hơn.Nhưng vẫn không buông tay.Cách một cơ thể không cách nào khống chế được, bệ hạ đang nghiên cứu tiếng giao nhân ngây ra như phỗng, thức hải vất vả lắm mới tụ lại được một lần nữa cuộn trào trong sóng ngầm, suýt chút nữa đã tan đi hết.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com