-- Bệ... Linh... Thịnh... Vị... tổ tông này! --
_________
Edit: MeowMọi người chẳng kịp cảm thán về năng lực thần kỳ của chủ nhiệm Tuyên, tất cả đều vội vã chạy lại bên màn ảnh.Hoá ra tên tội phạm Ngân Ế kia vẫn có thể "Nhìn" thấy một số thứ, nhưng chỉ giới hạn trong các vật sống, "phạm vi nhìn" của hắn không bao gồm các loại đồ đạc, bàn ghế... Những động thực vật và người mà hắn gặp phải đều chỉ giống như những cái bóng với hình dáng khác nhau, mơ mơ hồ hồ, giống như hợp thành từ ba màu sắc: trắng, đen và xám, có cái tối màu, có cái sáng sủa, nhưng hình tượng và dáng vẻ thì không có cách nào có thể phân biệt được.Hình ảnh trong đầu hắn hơi rung lắc, có thể nghe thấy tiếng nước, chắc là đang ở trên một chiếc du thuyền, thỉnh thoảng có du khách qua lại, tiếng người và tiếng đám đông huyên náo vang lên không dứt -- mọi người đều đang líu ríu bàn luận về hiện tượng lạ ở trên vùng biển phía trước.Phía cuối cùng trong "tầm nhìn" của Ngân Ế có một cái bóng hình ngọn núi khổng lồ. Khác hẳn với bóng người, trong "mắt" Ngân Ế, đường nét của "ngọn núi" này rõ ràng như đao khắc, toàn bộ đều là một màu đen kịt, ở chính giữa có một thứ màu đỏ đậm, giống như trái tim, là thứ duy trì hình dạng "ngọn núi"."Hoá ra tên khốn này thật sự có liên quan đến chuyện Thận Đảo!""Hắn còn dám vờ như không có gì, dùng Tri Xuân để lừa Yên tổng!"Gương mặt Vương Trạch chợt căng thẳng, cậu cắn môi, cố gắng trấn tĩnh lại, quay sang hỏi Tuyên Cơ: "Chủ nhiệm, ký ức của con người vốn rất lộn xộn, cho dù là hệ tinh thần tiến hành thẩm vấn thì cũng cần phải "dẫn dắt", chúng ta vừa mới phá được lớp chắn bảo vệ tinh thần của hắn, mà lại vừa khéo thấy được những ký ức mà chúng ta muốn biết nhất -- liệu có gì dối trá ở đây không?""Không đâu, hắn đã đấu với chúng ta hơn nửa ngày rồi, trong lòng vốn rất căng thẳng, cũng biết rõ các ông muốn hỏi cái gì, chắc chắn hắn vẫn luôn cố kìm lại những ký ức có liên quan đến Yên tổng." Tuyên Cơ khôi phục tinh thần, lặng lẽ đút bàn tay vừa bị Thịnh Linh Uyên đánh vào trong túi, cậu nói rõ ràng: "Đây là một loại chú Vu Nhân, tên là "Tố hồi", chẳng những có thể phá được lớp chắn tinh thần mà còn có thể khiến người ta không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ký ức, những ký ức càng muốn giấu đi thì lại càng bị bóc trần đầu tiên.""Ơ? Mọi người mau nhìn người này xem." Một thẩm tra viên đứng trước màn hình nói: "Hắn không giống những người khác!"Chỉ thấy trong ký ức tố hồi, Ngân Ế thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh hắn.Những người khác đều là những cái bóng xám đen không đồng nhất, còn vị ở bên cạnh hắn lại giống như một cái đèn pha hình người, sáng đến chói cả mắt. Giống như Thận đảo, đường nét của đèn pha này cũng rất rõ ràng, đại khái có thể nhìn được là một người dáng không cao, đầu trọc, rất gầy, không rõ tỷ lệ cơ thể của hắn có gì khác với người thường nhưng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không tự nhiên, giống như có gì đó không đúng lắm.Ngân Ế: "Cái này liệu có ổn không?""Đèn pha" trả lời: "Cứ theo dõi xem, nghe nói thận trùng nhát gan, rất dễ bị hơi người xua đuổi, chúng ta không có tiền lệ nào để tham khảo, chỉ có thể thử xem sao, đợi đến lúc nó cập bến rồi nói, ông đừng vội làm nhiệm vụ."Giọng của tên đèn pha này ồm ồm như vịt đực, không rõ nam nữ, hắn vừa cất lời, các thẩm tra viên lập tức nhận ra điểm kỳ lạ trên người hắn là ở đâu -- thân thể người này đường nét rất rõ ràng, nhưng lại không rõ giới tính.Ngân Ế lại nhìn về phía Thận đảo, nhìn chằm chằm về thứ màu đỏ sẫm kia một lúc, hắn thấp giọng nói: "Rốt cuộc thì đó là gì thế, những thứ rác rưởi bẩn thỉu xung quanh đó mấy dặm đều bị nó hút lại hết rồi, nếu như đám người nhặt rác trên biển mà biết được có thứ hay ho như thế này thì chắc đã dập đầu hỏi xin rồi chứ?""Không, đó cũng chẳng phải là thứ hay ho gì. Có người nói mấy năm trước, có một đội tuần tra của nước ngoài đã tìm thấy một loại vỏ sò chưa từng được phát hiện trên một hòn đảo nhỏ trên Đại Tây Dương, lúc đó họ nghĩ rằng đã tìm ra được một giống loài mới, định mang về để nghiên cứu. Nhưng kể từ lúc bọn họ vớt được thứ đó lên, vận rủi không ngừng kéo đến với họ. Không bao lâu sau, toàn bộ những người tiếp xúc với vỏ sò đó đều chết sạch, hơn nữa còn chết rất thảm, bọn họ đặt cho thứ đó một cái tên nghe rất huyễn hoặc, gọi là "Long Tinh Bối". Họ cho rằng có thể bên trong nó có chứa chất độc của sinh vật nào đó chưa rõ." Đèn pha nói: "Thực ra thì thời thượng cổ cũng đã có ghi chép về thứ này, tổ tiên chúng ta gọi nó là "Tru tâm"."
(*) Long Tinh Bối: Long Tinh: Dragonglass - đá rồng, một dạng thủy tinh núi lửa được tạo ra trong tự nhiên, màu sẫm. Bối là vỏ sò. Những người đó gọi Tru tâm là Long tinh bối vì nó có hình vỏ sò và màu sắc chất liệu giống như đá rồng. Ngân Ế: "Là sao?""Ngươi đừng thấy nó giống vỏ sò mà nhầm, thực ra không phải đâu, nó là thai của giao nhân.""Cái gì? Trên đời này thật sự có giao nhân à?""Truyền thuyết cũng luôn có một phần sự thật." Đèn pha cứng nhắc gật đầu: "Giao nhân là một loại sinh vật không đẻ trứng cũng không sinh con, đám cá lớn này không phân biệt nam nữ trống mái, mỗi con đều là loài lưỡng tính, cũng không có các cơ quan như tử cung, tương truyền, giao nhân con sinh ra từ lồng ngực của cha mẹ."Ngân Ế và những người dự thính trong phòng thẩm vấn đều đặt tay lên ngực, ai nghe được cũng đều cảm thấy tim lỡ đi một nhịp.Trưởng phòng Đỗ thì thào nói: "Ngực phải lớn đến thế nào mới chứa được chứ?"Trên màn hình, Ngân Ế đã hỏi thay chị."Giao nhân mang thai không chiếm nhiều chỗ." Đèn pha nói: "Sau khi thụ thai, ngực bắt đầu kết thành vỏ sò, vỏ sò sẽ nằm trên ngực ba năm, khi vỏ sò lớn lên thì trái tim của giao nhân sẽ nhỏ lại, cuối cùng, vỏ sò lớn chừng cỡ một bàn tay, nửa bao bọc quanh trái tim giao nhân. Lúc này huyết áp trên người giao nhân giảm đi, lượng máu trong người cũng giảm, nó sẽ bước vào trạng thái ngủ đông. Giao nhân mới sinh thường cũng chỉ nhỏ chừng nửa tấc, một tấc thôi.""Sinh kiểu gì?"Đèn pha nở nụ cười, tiếng cười kia có âm sắc khác hẳn tiếng cười bình thường, thậm chí có thể dùng làm nhạc nền cho phim ma: Sinh kiểu gì ư? Không thể nôn nó ra, đương nhiên là phải mổ rồi. Móng tay của giao nhân sắc nhọn như lưỡi dao, da dày thịt chắc, chúng sẽ tự xé ngực mình để lấy đứa trẻ ra, nếu như có thể sinh ra một cách thuận lợi thì giao nhân con có thể rời khỏi vỏ sò, còn vỏ sò sẽ nằm lại trong cơ thể của giao nhân mẹ, có người nói nó có thể giúp liền vết thương... Dù sao cũng là thứ cực kỳ bổ, ngươi có thể hiểu nó là nhau thai cũng được!""Vậy nếu mà không thể sinh một cách thuận lợi thì thế nào, giao nhân cũng bị khó sinh à? Nếu theo như ngươi nói thì chẳng phải là giao nhân sẽ hấp thu lại vỏ sò này sao, sao bọn họ lại mò được từ đâu ra thế?""Giao nhân con mới sinh chỉ bé tí xíu thì khó sinh cái gì, ngươi nghĩ nó là người phàm chắc? Đám cá lớn này vốn rất ngu ngốc, lại còn cố chấp, không chịu được sự phản bội -- ngươi nói mà xem, nếu mà một cặp giao nhân kết đôi thì thôi, hợp lại thành một đôi bảo thủ, tự mình sống cuộc sống của mình. Nhưng có thể là bởi vì chúng mang gương mặt của con người, mà người ta cũng kể rằng chúng đều rất xinh đẹp, cho nên bình thường cũng có một vài người ra biển tìm của lạ, muốn thử một chút. Nhưng thử một chút cũng chỉ là tìm mới lạ thôi, chứ có ai lại đi kết hôn với một con cá đâu, làm xong chuyện rồi đương nhiên là bỏ mặc chúng mà đi. Khi giao nhân bị phản bội, giao nhân con ở trong ngực sẽ hoá thành chất lỏng, chảy ra thành nước mắt, gặp nước hoá thành châu ngọc, đây chính là nguồn gốc của câu nói giao nhân "rơi lệ thành ngọc", vỏ sò ngọc trai trắng trước ngực sẽ hoá thành màu đen, từ đại bổ biến thành kịch độc, cho nên giao nhân từng rơi lệ ngọc sẽ "đau lòng" mà chết. Sau khi giao nhân chết, vỏ sò không mục ruỗng, đợi đến khi thi thể đã tan vào biển cả, nó vẫn sẽ nằm lại dưới đại dương ô nhiễm, bởi vì là kịch độc "đau thương", cho nên tổ tiên ta mới gọi nó bằng cái tên "Tru tâm"."Ngân Ế mất một lúc lâu chẳng nói chẳng rằng, thị giác của hắn mờ mờ ảo ảo, tất cả mọi người ở bên ngoài phòng giam cũng trầm mặc theo."Thật hay giả thế? Tại sao từ xưa đến nay đều có những thứ cặn bã như vậy?" Có lẽ Vương Trạch thật sự có huyết thống cá chép, nghe được câu chuyện này, cậu ta lòng đầy căm phẫn: "Nếu coi giao nhân là người thì chính là bội tình bạc nghĩa! Còn nếu không coi giao nhân là người, vậy thì... vậy thì có khác nào là xxx với cá đâu? Biến thái không để đâu cho hết!""Trước tiên chưa nói đến vấn đề luân lý, tôi có một thắc mắc." Trưởng phòng Đỗ bình tĩnh cầm cây bút quấn quấn tóc, nhấc tay hỏi: "Tôi cảm thấy những chuyện hắn ta nói có mâu thuẫn. Nếu như "Tru tâm" kia có độc tính lớn đến vậy, ở giữa biển mênh mông có thể hút được cả một thận đảo về một chỗ, căn bản là người bình thường cũng không thể đến gần, càng không nói gì đến vớt nó lên, thế thì đội tuần tra biển kia đã gặp phải chuyện gì? Tôi thấy những miêu tả của hắn trước sau không thống nhất."Thịnh Linh Uyên ấn tay lên huyệt Thái Dương, nhắm mắt mở lời: "Tru tâm và ngọc giao nhân là một cặp, tru tâm là nỗi đau mất con, nó sẽ bị ngọc giao nhân thu hút, cho nên người ta mới đồn rằng ngọc giao nhân sẽ mang tới tai hoạ. Thế nhưng mọi người cũng đồng thời vô cùng thèm khát sự xinh đẹp của những viên ngọc giao nhân ấy. Vốn dĩ bí thuật "Luyện châu thuật" của người Cao Sơn chính là để luyện hoá ngọc giao nhân, một khi ngọc giao nhân được luyện hoá, viên "Tru tâm" tương ứng với nó cũng sẽ "chết" đi, oán độc tan hết, chỉ còn tàn độc, sau này nếu không sờ tay trực tiếp lên nó thì cũng không có vấn đề gì. Ngọc giao nhân sau khi được luyện hoá sáng rỡ như trăng, còn được gọi là "Bích hải châu", giá trị liên thành. Năm đó, trong vương cung của Vi Dục Vương có mười vạn viên bích hải châu chiếu sáng."Trưởng phòng Đỗ là một người mê cái đẹp lâu năm, chị vẫn luôn ấn tượng sâu sắc với hình tượng "hải yêu" của Thịnh Linh Uyên, vừa nghe hắn nói là đỏ mặt, ban đầu chị vừa nghe vừa liên tục gật đầu, nhưng nghe được một nửa, chị đột nhiên ý thức được gì đó, gương mặt sầm lại."Khoan đã!" Trưởng phòng Đỗ tạm thời vứt niềm yêu cái đẹp sang một bên: "Vậy nếu là như thế, chẳng phải là những kẻ này vì những viên "Bích hải châu" vô giá kia mà đã...""Đã cố ý dụ dỗ giao nhân lên bờ, lừa tình gài bẫy, nếu mà động tác đủ nhanh thì còn có thể nhân lúc giao nhân chưa bị độc tính của mình giết chết, có thể lấy được máu trậm, làm tư liệu cho việc luyện khí. Trừ những thứ này ra, mỡ giao nhân là loại nhiên liệu thắp sáng tốt nhất, không sợ gió, không thấm nước, một chiếc đèn giao nhân có thể đốt mấy nghìn năm." Cơn đau đầu này của Thịnh Linh Uyên đột nhiên trở nên nghiêm trọng đến mức khó mà chịu đựng được, nhưng hắn cũng tuyệt đối không chịu lộ ra chút nào trước mặt người khác, chỉ hận không thể bóc trần đầu óc tên mù kia ra thật nhanh, vì thế giọng nói như mang theo vài phần vội vàng, sốt ruột, tốc độ nói cũng nhanh hơn.Nói xong, tay hắn bắn ra một luồng sương đen, trong nháy mắt đã kết thành một vòng chú tố hồi giữa không trung rồi đập một cách thô bạo vào huyệt thái dương của Ngân Ế.Người Ngân Ế co quắp lại, hình ảnh trên màn hình cũng theo đó mà nhoè đi.Thịnh Linh Uyên chợt mở mắt, ánh mắt ghim chặt vào ấn đường của Ngân Ế, lạnh lùng ép hỏi: "Ngọc giao nhân chưa được luyện hoá còn gọi là "Hoạt châu" (ngọc sống), xám xịt, không phát sáng, vừa độc lại vừa vô dụng, không ai rảnh hơi đi giữ cái này làm gì cả, các ngươi lấy được một cặp tru tâm và hoạt châu ở đâu ra?"Hình ảnh trên màn hình chớp nháy mấy lần, một lát sau thì cảnh tượng thay đổi -- Có lẽ lúc này Ngân Ế và đèn pha đã đi về đến bờ, hình ảnh không bị lag giật nữa, có tiếng đài phát thanh tin tức vang lên: "Bởi vì thuỷ triều dâng nên rất nhiều rác thải và một lượng lớn các vật có hại đã bị cuốn theo và tích tụ lại ở khu vực thuộc vùng biển Nam Hải Cao Lĩnh, cần được dọn sạch gấp, ngày 22/3, các bến cảng có liên quan sẽ đóng cửa khẩn cấp, hiện tại các ban ngành có liên quan đang tiến hành sơ tán người dân..."Con ngươi Vương Trạch hơi co lại: "Là thời điểm phát hiện ra Thận Đảo năm đó, tôi nhớ là nửa đêm ngày 21 thì chúng tôi nhận được lệnh điều động khẩn cấp.""Thành công rồi." Trên màn hình, đèn pha tắt bản tin đi, nói với Ngân Ế: "Gần đây có một đoàn ngoại giao năng lực đặc biệt từ nước ngoài ghé thăm, những người có năng lực của "Lôi Đình" trong Cục Dị Khống đều bị giữ lại ở Vĩnh An để làm công tác bảo vệ cho khách nước ngoài, trận động đất ở núi Bích Tuyền đã để lộ ra một ngôi mộ có năng lượng đặc biệt cấp đặc biệt, năng lượng phóng xạ lan rộng cả trăm km, nhóm chủ lực của Bạo Vũ cũng đều được điều qua đó, chỉ còn lại Phong Thần là có thể dùng, quê nhà của Yên Thu Sơn cách đây không đến 2 giờ đi xe, theo một nguồn tin rất đáng tin cậy thì hiện giờ vừa đúng lúc hắn đang ở quê thăm người thân, nhất định sẽ tự mình tới đây kiểm tra tình hình, cứ chờ xem, phía sau sẽ là chuyện của ông, người anh em, tôi xong việc rồi, tôi rút trước đây, quay về đợi chỉ thị mới.""Được, giúp tôi gửi lời hỏi thăm tới "Lão thái thái" nhà các ông." Ngân Ế vui vẻ gật đầu, còn nói: "Có thể giữ Thận đảo ở đây bao lâu?""Cái đấy phụ thuộc vào ông." Đèn pha nói: "Chẳng phải tôi đã đưa hoạt châu cho ông rồi à, một khi chuyện này xong xuôi, ông phải lập tức ngâm hoạt châu vào axit sunfuric đặc, nhanh gọn vào, đừng có mà nổi lòng tham -- độc tính của tru tâm lớn quá lớn, càng kéo dài thì càng dễ bị đám khỉ Phong Thần kia nhìn ra sơ hở."Ngân Ế thở dài: "Trên thế giới chỉ còn lại mỗi một cặp hoạt châu - tru tâm này thôi, nói bỏ là bỏ, lão thái thái cũng chơi lớn ghê, đúng là... lắm tiền nhiều của.""Sa sút nhiều rồi, sắp không ổn rồi." Đèn pha cười một tiếng, dựa theo ngữ cảnh thì có vẻ là cười khổ, nhưng tiếng cười của hắn nghe như tiếng vịt, vô cùng quái gở: "Nếu mà kể ra thì năm đó Cục Dị Khống là do mọi người cùng xây nên, vốn là muốn cùng kiếm củi đốt lửa, đoàn kết đồng bào ta lại, tạo ra một nơi để tạo ra sự công bằng cho mọi người. Hiện giờ thì thật nực cười thay, tôi thấy Cục Dị Khống sắp trở thành công cụ của người phàm để hãm hại chúng ta rồi, cứ tiếp tục thế này thì trăm năm nữa làm gì còn chỗ cho những người có năng lực đặc biệt như chúng ta sống yên ổn nữa? Lão thái thái đã đến tuổi này rồi, bà cũng là lo lắng cho hậu bối thôi.""Lão thái thái", "lắm tiền nhiều của"...Thịnh Linh Uyên híp mắt lại, hắn nhớ đến con rối Thông Tâm Thảo đi cùng với bọn Ngân Ế kia, nó cũng có thể kể vanh vách về lịch sử của giao nhân.Nhóm Phong Thần đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là đều chung suy nghĩ với bệ hạ -- Nhóm đại biểu thường trú của Hội nghị Bồng Lai có tổng cộng năm ghế, Cục Dị Khống bên phía chính phủ chiếm một ghế, sau đó là ghế của Ngọc Bà Bà đến từ Đông Bắc, một ghế của Nguyệt Đức Công đến từ Đông Nam, một ghế cho liên minh người dân tộc thiểu số có năng lực đặc biệt vùng Tây Nam (gọi tắt là Thiếu đặc liên), cuối cùng là ghế của hội nghiên cứu đạo thuật Tây Bắc.Thiếu đặc liên và hội nghiên cứu đều là tổ chức dân gian khá là phân tán, được hợp lại từ rất nhiều gia tộc nhỏ có năng lực đặc biệt, trong đó không có nhân vật nào quá ưu tú, Nguyệt Đức Công thì là đàn ông, nhìn khắp cả nước thì người dám tự xưng một tiếng "Lão thái thái" cũng chỉ có vị "người cũ của Ty Thanh Bình" kia mà thôi."Lúc nãy tôi đã định nói rồi." Trưởng phòng Đỗ nói: "Các cậu nhìn cái tên đồng bọn của Ngân Ế - cái vị cực kỳ sáng này mà xem, dáng vẻ không giống người thật gì cả."Gầy đến kỳ lạ, đường nét cơ thể cứng nhắc, còn có sự cân đối rất vi diệu, không có giới tính -- tên đèn pha này giống như một con rối."Gọi điện cho chủ nhiệm Tiêu ở tổng cục, kể cho cậu ta nghe chuyện này, nhưng đừng làm lớn chuyện, bảo cậu ta lén cho người theo dõi Ngọc Bà Bà." Vương Trạch giao việc cho cấp dưới xong, quay lại hỏi Thịnh Linh Uyên: "Lão gia, ngài có thể nghĩ cách hỏi về cách thức liên lạc của bọn họ được không? Cái búa này vẫn không đủ cứng... Ý là, chưa đủ chứng cứ đó, chúng tôi không dám đắc tội với Ngọc Bà Bà này, bà ta sống hơn 700 năm rồi, nổi tiếng đến mức chúng tôi không tưởng tượng được, lại rất có tiếng nói với giới năng lực đặc biệt, nếu chúng ta phải... phải đối đầu với bà ta thì phải có khả năng thuyết phục được quần chúng."Thịnh Linh Uyên nghe thế, gương mặt nở một nụ cười như gió xuân khẽ thổi, trực giác mách bảo Tuyên Cơ rằng lão ma đầu sắp cất lên những lời có tính nguy hiểm, cậu vội vàng ngắt lời: "Hệ tinh thần có thể thử đưa ra câu hỏi, ký ức có khả năng xuất hiện có thể không quá chính xác nhưng cứ hỏi mấy lần là chắc chắn sẽ ra... Bệ... Linh... Thịnh... Vị... tổ tông này! Ngài đừng có ghim thêm ác chú vào đầu hắn nữa, vất vả lắm mới bắt lại được một tên, rủa hắn ngốc luôn thì lấy ai để thẩm vấn đây? Người phàm rất yếu đuối, ngài giữ lại bản lĩnh cao cường đó để đi đối phó với Nhân Ma đi!""Tổ tông" nghe thế liền thu lại nét cười, lạnh lùng dựa vào tường, im lặng.Vì thế, mấy nhân viên cốt cán hệ tinh thần thay nhau tra hỏi, dùng đủ loại kỹ thuật thẩm vấn, đi loạn trong mớ ký ức rối tung của tên mù bị vây khốn trong tố hồi, trên màn hình xuất hiện cảnh hắn gọi điện thoại, gửi tin nhắn thoại cho những người khác nhau, cảnh hắn dùng điện thoại để lên mạng, cảnh hắn giao dịch trong chợ đêm dưới lòng đất, vân vân. Tuyên Cơ thấy thế mà chảy đầy mồ hôi, chỉ sợ Thịnh Linh Uyên sốt ruột, sợ hắn lại ghim thêm một ác chú nữa để mở não tên mù kia.Ngay vào lúc cậu bắt đầu đứng ngồi không yên, cảnh tượng trên màn hình lại thay đổi. Chỉ thấy Ngân Ế quỳ một mình trong một căn phòng nhỏ, xung quanh không có vật sống, vì thế phạm vi nhìn của hắn chỉ có một màu đen, hắn đang hướng về một vật gì đó, miệng khẽ lẩm bẩm.Vương Trạch lại gần hơn, nghe một lúc lâu vẫn không nghe được gì, chỉ cảm thấy lão già mù này liến thoắng cứ như đang nấc: "Hắn đang nguyền rủa ai à?"Cơn ù tai của Thịnh Linh Uyên càng lúc càng nghiêm trọng, cố gắng nghe một hồi, phát hiện ra đây là cổ ngữ yêu tộc.Có lẽ là Vương Trạch đã coi hắn như google, cứ có gì không biết là lập tức hỏi hắn: "Lão gia, ngài có nghe được hắn đang nói gì không?"Thịnh Linh Uyên khẽ chau mày, cái này thì đúng là hỏi khó hắn rồi -- sau khi yêu tộc bại trận, không còn ai dám đứng trước mặt hắn nói tiếng yêu tộc nữa, lâu ngày, hắn cũng quên mất không ít, mà tên mù này lại còn phát âm không chuẩn. Cái này giống như người nói phát âm sai, mà thính lực (khả năng nghe) của người nghe lại không tốt, nghe một câu bệ hạ cũng chỉ có thể đoán ra được một hai từ.Lúc này, đột nhiên Tuyên Cơ lại xen vào: "Hắn nói "Cửu cửu quy nhất, chủ nhân của ta là vị thần thật sự."Vương Trạch và trưởng phòng Đỗ đều không ngờ rằng trong đội ngũ nhà mình lại có nhân tài ngôn ngữ như thế, cùng ngẩng đầu lên nhìn cậu."Ý của câu này cũng tương tự như câu Vạn tuế vạn vạn tuế. Chỉ là tôi không biết "chủ nhân" của hắn là ai." Tuyên Cơ nhìn qua đám người, ánh mắt hướng về Thịnh Linh Uyên đột nhiên lại mang theo một chút nghi ngờ, thuận miệng giải thích: "À, tôi.. Cái này là gia truyền, tôi có biết dăm ba câu cổ ngữ có liên quan đến gọi món và tế tự, còn để nói chuyện hàng ngày thì tôi chịu, tài liệu học hành của nhà tôi cũng khá là sâu xa."Ánh mắt Thịnh Linh Uyên bắt đầu mơ hồ, không để ý đến ánh mắt cậu, cũng không cảm thấy kỳ lạ, tiếng yêu tộc khác với tiếng người, không phải là khi lớn lên mới dần học được mà là bẩm sinh. Tuyên Cơ là linh của xương Chu Tước, yêu tộc đến không thể yêu hơn, vừa sinh ra là đã có thể nghe hiểu cổ ngữ yêu tộc, rất bình thường.Bệ hạ ấn mạnh lên huyệt thái dương: "Chủ nhân của hắn là chỉ yêu vương."Yêu vương Cửu Thuần?Tuyên Cơ thấp giọng hỏi: "Sao ngài biết?"Thịnh Linh Uyên không lên tiếng, hất cằm về hướng màn hình, chỉ thấy sau khi Ngân ế niệm câu kia đến lần thứ hai, tầm nhìn vốn đen kịt của hắn đột nhiên xuất hiện một đốm sáng, có một sinh vật kỳ quái dần thành hình trước mặt hắn -- đầu rồng, cánh chim, thân rắn, đuôi hổ, chính là cái thứ chả đâu vào đâu mà Bản Chân Giáo sùng bái.Thứ này rất sống động, màu sắc diễm lệ tươi sáng, vô cùng khác biệt với những màu sắc xám xịt trong tầm nhìn của tên mù. Nó đột nhiên hiện ra, giống như thần tích nào đó, giáng lâm sau khi nghe tiếng tín đồ cầu nguyện.Ngân Ế há miệng run rẩy, quỳ xuống lạy, liên tục dập đầu xuống, có thể là dập đầu lắm quá làm chấn động não luôn, những ký ức trong tố hồi lại bị lag giật một lúc, sau đó thì chợt hiện lên một chuỗi chữ số.Tất cả mọi người ở Cục Dị Khống đang xem đều sửng sốt -- Cái gì thế?Yêu vương hiển linh, cho tín đồ một dãy số? Là để hắn đi mua vietlott à?Chỉ thấy tên mù quỳ rất thành kính, không đứng dậy, cho đến khi hình ảnh yêu vương và các con số hoàn toàn biến mất, hắn vẫn duy trì tư thế quỳ, móc điện thoại di động ra, ngón tay hắn lướt qua trên màn hình, các app lần lượt báo tên, giọng phát âm vừa nhẹ vừa nhanh, cuối cùng hắn dừng lại ở một app có cách phát âm nghe tựa như là "Niết bàn", bấm vào.Âm thanh trong app rất giống mấy game đánh bạc rẻ tiền, kêu loạn một hồi, còn hơi lag nữa, sau đó màn hình hiện ra gợi ý đăng nhập, muốn đăng nhập thì cần "mã chứng thực", Ngân Ế nhập dãy số hồi nãy vào.Trưởng phòng Đỗ nhìn một loạt thao tác này, khiếp sợ lắp bắp nói: "Cái này, đây là dập đầu... Dập đầu để lấy mã chứng thực? Không phải, bọn tà giáo này còn có network? Bọn họ có cả app?"Vương Trạch tràn đầy cảm giác tự hào vì tập thể: "Chúng ta cũng có mà.""... Tôi không thấy chúng ta có cái gì để tự hào." Trưởng phòng Đỗ buồn chán nói: "Lại nhắc đến cái mạng nội bộ kia, cái app kia... Ôi!"Tuyên Cơ lập tức nhớ đến cái hiệp nghị chịu toàn bộ trách nhiệm chết tiệt kia: "Đừng nhắc đến nó nữa.""Xuỵt..." Vương Trạch ra dấu tay, ý bảo mọi người lắng nghe cẩn thận, đồng thời nhanh chóng lấy một tờ giấy ghi chép lại.Ngân Ế không nhìn được màn hình, chỉ có thể sử dụng giao diện hỗ trợ người mù trên điện thoại thông minh, Vương tổng như có khả năng nghe Tiếng Trung cấp 8, ghé sát trên bàn, nghe tiếng điện thoại di động phát ra, chép chính tả công dụng của app kia.App này "nghe có vẻ" rất giống những diễn đàn thời đầu, người sử dụng có thể để lại lời nhắn ở phía trên, có "khu trao đổi vật phẩm", "khu treo thưởng gi*t người", còn có một khu tám chuyện, chủ yếu là về những tin tức sốt dẻo trong giới năng lực đặc biệt và các nhân vật mới nổi trong giới, vân vân.Hình như Ngân Ế mới hoàn thành một vụ giao dịch với người nào đó, vào app "Xác nhận đã nhận được hàng", vừa mới bấm vào thì nghe thấy điện thoại vang lên tiếng thông báo, có người gửi tin nhắn cho hắn.Ngân Ế thuận tay sờ vào, điện thoại di động vang lên giọng đọc gg dịch cứng nhắc: "Người gửi: Nhân viên quản lý chữ Thiên."Ngân Ế ngẩn người, sau đó hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, vội đặt điện thoại lên bên tai, mở tin nhắn ra: "Anh Ngân Ế, chủ nhân ra lệnh cho tôi lựa chọn các thành viên từ cấp 10 trở lên, cùng chúng tôi thực hiện chuyện lớn liên quan đến số mệnh của chúng ta, anh có đồng ý tham gia không?"Mọi người trong phòng thẩm vấn nín thở, nếu không phải là tình hình khẩn trương thì suýt nữa bọn họ đã reo hò lên rồi -- Bọn họ đã tìm được phương thức liên lạc của Bản Chân Giáo!"Thiết bị truyền tin của tên mù bị nước biển cuốn đi rồi... Đúng rồi, còn có Yên tổng! Yên tổng ẩn mình trong tổ chức đó ba năm, chắc chắn anh ấy cũng biết, Yên tổng vẫn chưa tỉnh à?" Vương Trạch ném giấy bút đi, nhảy lên như lửa đốt dưới chân, "Các cậu tiếp tục thẩm tra nhé, tôi tới bệnh viện. Các cậu vất vả rồi, mối thù này... Mối thù của Tri Xuân có thể báo được hay không đều cmn phụ thuộc vào việc các cậu đào ra được bao nhiêu thứ từ đầu tên mù này đấy!Nói xong, Vương Trạch cầm áo khoác lên, nhanh chân chạy ra ngoài, đến bệnh viện thăm Yên Thu Sơn.Tuyên Cơ chậm một giây, không kịp gọi cậu ta, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào đã không còn thấy bóng dáng Thịnh Linh Uyên.