Edit Liet Hoa Kieu Sau Ban Chinh Sua Priest
Edit: Meow
- Trẫm bình sinh tối kỵ ràng buộc, các ngươi lại cứ muốn chạm tới cái vảy ngược này -
Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, sương đen xung quanh tế văn hóa thành từng chuỗi, giống như gông xiềng cuốn lấy Thịnh Linh Uyên.Cùng lúc đó, những đám mây giông đen đặc trên bầu trời bấy lâu cuối cùng cũng phát tác, một tiếng sét thê lương xé rách bầu trời đêm, đánh thẳng vào tòa nhà bệnh viện, khuôn mặt hoảng sợ của mọi người trở nên trắng bệch dưới ánh sáng chói mắt, tựa như bức bích họa trên con đường dẫn tới cõi âm thấp thoáng những lá cờ gọi hồn.Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, máu thịt trên mặt Tất Xuân Sinh đã tan biến gần hết, khô quắt chỉ còn một lớp da bọc lấy khung xương sọ gầy tới phát sợ.Chị ta quỳ một chân trên đất, giống như người chết đói tuyệt vọng trong truyền thuyết.Thịnh Linh Uyên không cười, khom lưng dịu dàng xoa đầu chị ta, hắn hỏi: "Ngươi muốn ta giết sạch ai? Những người dùng bươm bướm mặt người thay mận đổi đào? Giết sạch bọn họ, ngươi có thể hả giận chứ?"Đôi môi khô quắt của Tất Xuân Sinh không che được hai hàm răng đang run lập cập, tiếng hàm răng va vào nhau vang lên "ken két".Thịnh Linh Uyên lại hỏi: "Vậy để những kẻ biết rõ nội tình nhưng lại im miệng không nói gì chôn cùng, ngươi có thể hả giận chứ?Trong đôi mắt của Tất Xuân Sinh hiện lên ánh lửa nhìn như ma trơi, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo hắn."Vẫn chưa đủ, đúng không?" Thịnh Linh Uyên thở dài, lọn tóc xoăn khô rũ rơi xuống theo bàn tay hắn: "Vậy phải làm như thế nào mới được đây?""Tôi muốn... Chân tướng rõ ràng..." Giọng Tất Xuân Sinh như vang lên từ trong xương cốt: "Tôi muốn bọn họ cho tôi một lời giải thích..."Thịnh Linh Uyên gật đầu: "Đó là điều đương nhiên.""Không, giải thích thôi thì không đủ, tôi còn muốn... Còn muốn bọn họ phải nếm trải sự thống khổ hơn tôi gấp trăm ngàn lần...""Ồ." Thịnh Linh Uyên gật đầu: "Cũng không khó, còn gì nữa không?"Khi mỗi một câu nói của chị ta cất lên, lại có thêm một chuỗi tế văn hiện lên trên người Thịnh Linh Uyên, Thịnh Linh Uyên vẫn nghe rất chăm chú, có một cảm giác cực kỳ trân trọng, giống như đang nín thở, ngưng thần để lắng nghe.Nhưng lúc này, Tất Xuân Sinh khó khăn nói ra mấy chữ cuối cùng: "Tôi còn muốn... Xích Uyên..."Sắc mặt Thịnh Linh Uyên lập tức thay đổi, chầm chậm ngước mắt lên: "Hả?"Cảnh này nhìn giống như khả năng nghe tiếng phổ thông của ma đầu kia không tốt lắm, vô tình nghe được một từ không thường gặp nên không hiểu, nhưng trực giác của Tuyên Cơ lại cho rằng không phải, một câu "Hả?" của Thịnh Linh Uyên chợt khiến hắn vô cùng hốt hoảng.Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tuyên Cơ cầm kiếm chém xuống mặt đất, mượn lực nhảy lên, thả người đạp lên ban công ba tầng lầu, tiện đà dùng sức đạp mạnh lên bệ cửa sổ, nhảy lên tầng thượng, nhảy xuống bên cạnh mấy nhân viên chạy việc bên ngoài đang bị vây khốn.Tế văn trên mặt đất quấn lên người hắn, Tuyên Cơ chém một nhát xuống đất, ánh lửa trên trọng kiếm lập tức đẩy lùi tế văn ra xa một mét, mấy nhân viên chạy việc bên ngoài cũng nhanh chóng khôi phục tự do."Tôi muốn... Lửa Xích Uyên cháy lên một lần nữa..." Tất Xuân Sinh đắm chìm trong thế giới của mình, tiếp tục nói liên miên, tế văn trên mặt đất chợt biến thành một màu đỏ như máu, cuộn lại thành một bó, chui vào cột sống của Thịnh Linh Uyên. "Tôi..."Tuyên Cơ quay đầu quát mấy người nhân viên chạy việc bên ngoài vẫn đang đứng ngây ngốc: "Còn ngớ người ra đó làm gì! Chạy mau!"Mấy nhân viên chạy việc bên ngoài theo bản năng phục tùng mệnh lệnh, giữ chặt lấy thiết bị bảo hộ trên người, nhảy từ trên mái nhà xuống, chân vừa chạm đất, cả người Tất Xuân Sinh run rẩy, cuồng phong bạo ngược bắt đầu nổi lên dưới chân Thịnh Linh Uyên, gầm thét cuốn về bốn phương tám hướng.Tuyên Cơ nhào người lên, chỉ kịp bắt lấy ống tay áo của Thịnh Linh Uyên... Chính hắn cũng không biết tại sao mình phải làm động tác này.Cánh tay áo lập tức bị xé rách, Tuyên Cơ bị cuồng phong thổi đi, hắn cắm trọng kiếm xuống mặt đất, hai tay giữ chặt chuôi kiếm, nhìn như một lá cờ phấp phới theo gió.Chỉ thấy năm ngón tay đang xoa đầu Tất Xuân Sinh của Thịnh Linh Uyên đột nhiên co rút lại, không hề báo trước, cắm thẳng vào xương sọ chị ta.Con ngươi của Tất Xuân Sinh bị ép tới lồi ra, máu trên đỉnh đầu tuôn ra như suối. Gương mặt chị ta trống rỗng vì khiếp sợ.Thịnh Linh Uyên đứng thẳng, ánh mắt buông xuống, cao cao nhìn xuống người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất: "Không được."Âm trầm tế trong đêm đen đã thành, ma đầu làm "Tế chủ" lại ngay lập tức xé bỏ "Hiệp ước" tế văn, kiêu ngạo giết chết người thi chú. Không biết đây có phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này không mà ngay cả tế văn cũng chợt ngừng lại. Sau đó, tế văn nổi giận, hiện lên trên người hắn, hóa thành lưỡi dao sắc bén cắn trả.Thân thể đao thương không chém nổi của ma đầu tượng khắc ngọc trong chớp mắt bị cắt tới máu thịt be bét, mà ý cười trên gương mặt hắn vẫn không hề vơi đi."Khoan đã!" Tuyên Cơ theo bản năng mở miệng: "Đừng..."Một cơn gió như lưỡi dao sắc bén thổi đi câu nói của hắn, sương mù dày đặc trên tầng thượng sộc lên mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn, chỉ có năm ngón tay cắm thẳng vào xương sọ người vang lên tiếng "Ken két" khiến người ta nghe mà khiếp vía."Trẫm bình sinh tối kỵ ràng buộc."Cuồng phong thổi qua mái tóc dài của Thịnh Linh Uyên, tế văn điên cuồng trên người hắn như muốn lăng trì sống hắn, đầu tiên là da tróc thịt bong, sau đó, máu thịt lại bị cắt đi từng lớp, lộ ra kinh mạch và tầng xương trắng bên dưới. Mà hắn dường như không có cảm giác gì, bàn tay lộ ra xương khô nhưng vẫn cắm chặt vào đỉnh đầu Tất Xuân Sinh, cắm xuống từng tấc, từng tấc một.Máu bắn lên trên người Tuyên Cơ và thân kiếm của hắn, cả người cả kiếm đều không tránh được.Ma đầu kia thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Tuyên Cơ, gương mặt vốn rất đẹp của hắn đã hoàn toàn thay đổi, da thịt còn sót lại không che hết xương trắng, vậy mà Tuyên Cơ còn có thể cảm nhận được hắn đang cười. Phần vải trên cổ áo đã bị rách vụn, lộ ra cả xương quai xanh, vậy mà đôi vai kia vẫn thẳng tắp, vẫn giữ phong độ ngời ngời.Rõ ràng người bị tế văn thiên đao vạn quả là một ma đầu tựa như cơn ác mộng, vốn dĩ mọi người đều nên vui vẻ, nhưng không biết vì sao Tuyên Cơ lại không nhìn nổi cảnh này, nhắm chặt mắt lại.Ma đầu kia gằn từng chữ: "Các ngươi lại cứ muốn chạm vào cái vảy ngược này."Vẻ mặt Tất Xuân Sinh cực kỳ hoảng sợ, khó khăn nặn ra vài chữ từ trong cuống họng: "Ngươi không sợ... Tỏa cốt... dương hôi sao?""Ồ."Giọng Tất Xuân Sinh lí nhí như tiếng muỗi: "Ngươi không sợ... Hồn phi... Phách..."Thịnh Linh Uyên nở nụ cười. Tuyên Cơ rợn tóc gáy, hoa văn màu lửa đỏ trên mi tâm không kìm được mà hiện ra, chợt nghe thấy ma đầu kia nói: "Ta đây cầu còn không được."Đang nói nốt câu, tầng thượng "Uỳnh" một tiếng rồi nổ tung, nửa tòa nhà đều vỡ vụn, đẩy Tuyên Cơ cả người cả kiếm bay ra ngoài, bộ xương trắng cười to tan vỡ, trong khoảnh khắc ấy, dường như Tuyên Cơ nghe thấy tiếng của hơn ngàn người chết đang ghé sát vào tai hắn kêu gào thảm thiết. Trong chốc lát, tai hắn không nghe được nữa, không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng lăn từ tầng thượng xuống, lúc ngã xuống đất, xách theo một nhân viên chạy việc bên ngoài chạy chậm, dốc sức ném người đó ra xa.Cứ dây dưa trong chớp mắt như vậy, sấm sét như ngày trời mưa gió chợt đánh xuống, Tuyên Cơ chậm một bước bị cuốn trong điện quang.Toàn bộ địa khu Xích Uyên, ba thành phố, mười bảy huyện bị cúp điện trên diện rộng.81 tia sét cùng đánh vào một chỗ, toàn bộ thực vật xung quanh đều cháy rụi, khói đặc và ngọn lửa cứ thế lan rộng, tiếng người, tiếng xe... Đều bị chôn vùi trong cơn tức giận của ông trời, người có dị năng cũng được, người bình thường cũng thế, đều chỉ như ngọn bèo trôi trong cơn hồng thủy, như con kiến hôi trong trận bão cát, dùng hết sức mình mà giãy dụa, chạy chối chết. Trời đất điên đảo mấy hồi, không biết qua bao lâu, tiếng sấm giận dữ mới thoáng trở lại bình thường, không chờ những người bị choáng vì âm thanh và ánh sáng khôi phục lại thị giác và thính giác, màn trời như nứt ra, một trận mưa lớn tầm tã rơi xuống.Lửa tắt rồi.Trên tầng thượng, người phụ nữ điên cuồng và ma đầu còn điên hơn mà chị ta triệu tới đã cùng nhau hóa thành tro bụi, dù chỉ là một chút dấu vết cũng không còn sót lại.Tòa nhà bệnh viện gần như đã trở thành một đống đổ nát hoang tàn, ngoại trừ Tuyên Cơ ra đã chẳng còn vật sống nào khác.Chỉ thấy Tuyên Cơ quỳ một chân trên đất, phía sau lưng là một đôi cánh chim rực đỏ, che chở thân thể ở chính giữa. Sấm chớp bão bùng qua đi, cánh chim giật giật, chợt hóa thành một bóng sáng rồi biến mất.Trọng kiếm nhuốm máu rơi xuống đất "Keng" một tiếng, trước mắt Tuyên Cơ tối sầm lại, cứ thế ngã xuống đất.Lúc Tuyên Cơ tỉnh lại đã ở trong bệnh viện rồi.Hắn làu bàu vài câu rồi ngồi dậy, cảm thấy cả người đều không thoải mái, xương khớp như bị tháo hết ra rồi lắp lại một lượt... Cổ vẫn còn bị chệch khớp. Hắn rút kim tiêm trên tay, vừa cố vặn lại khớp cổ, vừa nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, trong lòng cứ cảm thấy người mình là lạ, giống như thiếu mất một thứ gì đó.Thiếu cái gì nhỉ?Ví tiền?Không đúng, ví tiền của hắn cũng không khác trang sức là bao, không nên có cảm giác tồn tại lớn như vậy.Điện thoại di động?À đúng rồi, điện thoại của hắn bị đại ma đầu kia làm chết cóng ở bệnh viện Xích Uyên rồi, chỉ mong cục có thể đền bù cho hắn.Không có điện thoại đúng là không được tự nhiên, nhưng... Cái cảm giác kỳ lạ này hình như không phải chỉ một chiếc điện thoại có thể tạo ra được. Tuyên Cơ không thoải mái xoay bả vai, hắn luôn cảm thấy từ lúc tỉnh dậy tới giờ, xương cốt toàn thân như nhẹ đi mấy cân, cả người cứ lâng lâng, có cảm giác không chân thực.Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Chinh cầm theo một túi vải dài hơn một mét bước vào.Tuyên Cơ vặn khớp cổ "Rắc" một cái, hơi mạnh tay, gân cổ đau tới tê người: "Đau!"Tiêu Chinh ném túi vải lên giường bệnh của hắn, giường bệnh đơn vang lên tiếng "cọt kẹt" thảm thiết, suýt nữa đã bị cái túi kia ném sập luôn rồi."Xuy -- Mài đúng là thằng con bất hiếu!" Tuyên Cơ vội né sang một bên: "Cái thứ gì đây?""Đồ của ông đấy."Tuyên Cơ mở túi vải ra, nhìn thấy vậy mà trong túi vải lại là thanh kiếm kia của hắn, trên thân kiếm loang lổ vết máu, cũng không có ai lau đi giúp hắn cả. Tuyên Cơ ngẩn người, xoay xoay cổ, chợt hiểu ra tại sao mình lại có ảo giác như cả người nhẹ bẫng -- xương sống của hắn trống không rồi!Thanh kiếm này là thanh kiếm bản mạng của hắn, vẫn luôn nằm trong xương sống, mỗi lần hắn triệu ra mới ra, sau khi giết địch xong cũng tự biết "chui lại vào vỏ" cột sống, thanh kiếm này tính tình khá là quái gở, giống như không muốn bị những người không liên quan nhìn thấy mình vậy... Nhưng vì sao lần này nó không quay về người hắn?"Theo quy định, những đồ vật năng lực đặc biệt cần phải lập hồ sơ trong cục, những món đồ nhỏ thì thôi, nhưng thanh kiếm của ngươi cũng quá chói mắt rồi." Chủ nhiệm Tiêu kéo một cái ghế qua, ngồi co quắp lại, hắn bận bịu ở tổng bộ suốt cả đêm, trời chưa sáng đã bay thẳng tới đây, dùng sức xoa xoa mặt, Tiêu Chinh kiệt sức nói: "Nhưng mà hôm qua nhốn nháo hoảng loạn, chắc cũng không có ai để ý đâu."Tuyên Cơ cẩn thận gói thanh kiếm lại, hỏi: "Sao rồi?""Hiện tại âm trầm tế văn đều biến mất rồi, người của chúng ta không tìm được hài cốt của Tất Xuân Sinh.""Có thương vong không?""Bên phía Xích Uyên có sáu nhân viên chạy việc bên ngoài ở hiện trường bị thương nặng, những người khác chỉ bị thương nhẹ, không có người chết, đúng là trong cái rủi có cái may.""Lúc tòa nhà sập có một thằng nhóc ở khá gần tôi, tôi ném thằng nhóc ấy ra ngoài, người không sao chứ?""Ừ, cậu ta tưởng ông vì cứu cậu ta mà toi đời rồi, tinh thần suy sụp, tiêm một mũi thuốc an thần mới thiếp đi, nằm ngay phòng bệnh bên cạnh ông đấy.""Không được." Tuyên Cơ nói: "Đợi cậu ta tỉnh lại tôi phải tránh xa cậu ta một chút, không cậu ta thấy tôi anh tuấn tiêu sái quá lại đòi lấy thân báo đáp."Tiêu Chinh nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm mặt không cười, cũng không khinh bỉ đáp lại câu nói ba hoa không hợp hoàn cảnh của hắn, lấy bao thuốc lá từ trong túi áo ra, buồn bực rút ra hai điếu, nhớ ra bệnh viện cấm hút thuốc, lại bực dọc nhét lại vào túi.Tuyên Cơ nhìn vẻ mặt hắn, không đùa nữa, vung tay lên, một đồng xu bay từ lòng bàn tay hắn ra, vẽ một chữ "Ngăn" trên cánh cửa phòng bệnh đơn, lại duỗi tay đẩy cánh cửa sổ bên cạnh giường bệnh ra: "Không ai vào đâu, hút đi -- Lão Tiêu, ông không sao chứ?"Tiêu Chinh ném hộp thuốc lá vào lòng Tuyên Cơ, hai vị này tố chất cực kỳ kém, khói thuốc bay đầy phòng như sương mù, cả căn phòng bệnh bỗng chốc có cảm giác như ngập tràn nỗi buồn khổ trong nhân gian."Người bị chúng ta bắn chết là Quý Thanh Thần - chính là tên râu mép kia - là người bình thường." Tiêu Chinh nói: "Bởi vì bị nhiễm bươm bướm kính hoa thủy nguyệt nên xuất hiện một số năng lượng khác thường đặc thù, cho nên hắn không tránh được bí ngân. Hôm qua mặc dù hắn đã bị bươm bướm khống chế hoàn toàn, nhưng hắn vẫn còn sống, nguyên nhân chính khiến hắn chết là do bị đạn bí ngân bắn trúng."Tuyên Cơ há hốc miệng -- Bởi vì phán đoán sai lầm khiến người thường tử vong, việc này không khỏi sẽ bị tính là không làm tròn trách nhiệm một cách nghiêm trọng."Trừ tôi hai điểm... Không sao, trừ rồi tôi vẫn còn mười một điểm, sau này tôi cũng không phải làm nhiệm vụ bên ngoài, chắc cũng không có nhiều cơ hội trực tiếp chỉ huy chiến đấu, mười một là đủ rồi." Tiêu Chinh ủ rũ khoát tay: "Điều châm chọc nhất là ngày hôm qua, dưới tình huống hiểu sai toàn bộ, tôi chịu đựng giày vò hạ lệnh "hi sinh" Tất Xuân Sinh, bảo đảm trước nửa đêm phải bắn hạ Quý Thanh Thần, vậy mà trời xui đất khiến lại là mệnh lệnh chính xác "Làm giảm mức độ thiệt hại xuống thấp nhất", trở thành lý do không bị kỷ luật... Hơn nữa chuyện bươm bướm kính hoa thủy nguyệt vừa bị khui ra, có vẻ những chuyện khác cũng không bị tính là chuyện, cho nên tôi vẫn giữ nguyên chức vụ chờ theo dõi."Tiêu Chinh dường như đang đấu tranh tư tưởng, nhíu mày hít một hơi, thở ra làn khói thuốc trắng mờ, nói tiếp: "Nếu có người thường nhìn thấy sự kiện dị thường, chúng ta phải xóa bỏ ký ức của người đó, bình thường sẽ dùng thuốc hoặc một số máy móc đặc biệt, nhưng ít nhiều sẽ để lại thương tổn. Trước đây khi Tất Xuân Sinh làm nhân viên chạy việc bên ngoài, lúc thực hiện nhiệm vụ cứu người bình thường, chưa bao giờ để người của phòng khắc phục hậu quả làm vậy, chị ta luôn dùng năng lực đặc biệt của mình để sửa ký ức cho họ. Năng lực đặc biệt của chị ta ôn hòa hơn máy móc rất nhiều, chỉ là rất tốn thời gian, cũng rất phiền phức... Nhưng có lẽ chị ta không cảm thấy phiền. Tôi thấy đây không phải là bổn phận của chị ta, mà lại chính là điều chị ta thích làm nhất."Đây là tín ngưỡng của chị ta, từng là tất cả ý nghĩa khiến chị ta vững tin.Tuyên Cơ ngồi xếp bằng trên giường bệnh, ngậm thuốc lá không nói gì, chỉ lắng nghe. Hắn với lấy bó hoa trên đầu giường bệnh, lột lấy giấy gói hoa plastic, gấp lại thành một cái gạt tàn thuốc giản dị, để ở giữa hai người."Những người được chị ta cứu, sau khi bị sửa ký ức vẫn luôn giữ liên lạc với chị ta. Tất Xuân Sinh còn lưu một danh bạ của những người này, những người trên danh bạ kia... trên danh bạ kia..."Tiêu Chinh cố gắng vài lần, nhưng vẫn không thể nói nốt câu đó, Tuyên Cơ gạt tàn thuốc, nhàn nhạt mở miệng ngắt lời hắn: "Những người có tên trên danh bạ đều đã thành cái xác không hồn bị bươm bướm khống chế rồi, đúng không?"Cảm xúc buồn bực của Tiêu Chinh bị giọng điệu nghiêm túc bàn công việc của hắn cắt đứt, không khỏi ngơ ngác một lúc."Không khó đoán." Tuyên Cơ nhún nhún vai vì chuyện không liên quan đến mình: "Chị ta gửi trứng bươm bướm đi à?""Chị ta dùng trứng bươm bướm với đồ ăn làm quà rồi gửi đi, sau đó lại dùng giọng nói của mình dặn đối phương là đồ ăn này thời hạn sử dụng rất ngắn, phải mau mau ăn hết, giọng nói mang năng lực đặc biệt của chị ta. Những người này đều đã bị chị ta sửa ký ức, vốn rất tin tưởng chị ta, vì thế nên cực kỳ dễ bị nhận ám thị, cho dù lúc đầu không thích ăn gì đó, nhưng nghe giọng nói của chị ta cũng sẽ lập tức mở ra nếm thử. Chờ tới khi những người này hoàn toàn bị nhiễm bươm bướm, mất đi sự khống chế với cơ thể mình, chị ta sẽ gọi điện thoại cho họ, nói cho họ biết sự thật."Vô vàn ảo giác tan biến, những người bị hại nhận ra mình vô duyên vô cớ bị người mình tin tưởng nhất sát hại.Bởi vậy nên đã sinh ra nỗi oán hận cực lớn, những cảm xúc đó đều trở thành chất dinh dưỡng cho âm trầm tế.Tuyên Cơ nhớ tới gương mặt trống rỗng của Tất Xuân Sinh: "Năng lực đặc biệt của chị ta có phải cũng có tác dụng với bươm bướm kính hoa thủy nguyệt?""Có, con người có cảm xúc và bản năng của mình, nếu như mục tiêu có sự đề phòng, có địch ý, vậy thì cũng sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của năng lực đặc biệt hệ tinh thần, nhưng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt không có "suy nghĩ", cũng không có cảm xúc", nó chỉ dựa theo những thông tin bên ngoài để thao túng thân thể vật chủ, so với con người thì lại càng dễ bị ảnh hưởng bới năng lực đặc biệt hệ tinh thần hơn. Thậm chí khoa cổ tu còn cho rằng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt có khả năng chính là một loại công cụ đặc biệt hệ tinh thần không mang ý tốt xuất hiện sớm nhất.Tuyên Cơ thở dài: "Thảo nào chị ta lại có thể khống chế cậu bé kia dùng âm trầm tế văn viết chữ."Tiêu Chinh trầm mặc một lúc, nói tiếp: "Lúc người của chúng ta tìm được thi thể người thân của chị ta, thi thể đều yên tĩnh nằm trên giường của mình, thân thể đã thối rữa, trên tường, trên mặt đất đều là tế văn viết bằng máu, tế văn yểm lên xác thối, hàng xóm cũng không phát hiện ra. Chồng của chị ta bởi vì bị bươm bướm ký sinh nên thi thể vẫn còn nguyên vẹn... Có thể là do lúc đầu của ông ấy bị mở ra, hung thủ quá kích động, áo len cũng bị xé rách một góc."Tuyên Cơ ngậm thuốc lá, hỏi: "Áo lông màu xanh tảo biển à?"Tiêu Chinh không nghe rõ: "Cái gì?"Tuyên Cơ mệt mỏi lắc đầu."Con trai và mẹ của chị ta nằm trong phòng riêng của họ, trên người vẫn đang đắp chăn, chồng chị ta thì nằm ở phòng ngủ chính, bên cạnh có dấu vết có người từng nằm cạnh. Kể từ lúc đó... Cũng có thể là từ tám năm trước, chị ta đã điên rồi."Tám năm qua, chị ta sống trong cơn ác mộng lo sợ bất an, mỗi giây, mỗi phút đều nghi ngờ người thân bên cạnh mình chỉ là cái xác không hồn giả tạo. Cho tới khi chị ta phát hiện bươm bướm ký sinh trên người cha của chị ta.Ác mộng trở thành sự thật, có lẽ chị ta cũng không có cách nào có thể phân rõ đâu là ảo giác, đâu là chân thật nữa rồi. Những chiến hữu cùng nhau vào sống ra chết lại chính là hung thủ sau màn, vậy thì điều từng khiến chị ta quyết định nỗ lực cống hiến cả đời chẳng phải chỉ là một âm mưu hoang đường ư?Khi chị ta điên cuồng đập vỡ hết đầu người thân của mình, lại phát hiện ra mẹ và con trai mình không bị bươm bướm ký sinh, lúc ấy chị ta cảm thấy ra sao?Hỏa ngục bên dưới lòng đất rốt cuộc có bao nhiêu tầng? Phải rơi xuống tới tầng nào, giọng nói của chị ta mới có thể khiến ác quỷ bị chôn sâu dưới lòng đất nghe được?Một lúc lâu sau, hai người vẫn không lên tiếng, cho đến khi đốt hết điếu thuốc, Tuyên Cơ mới chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Cậu bé bị nhiễm bươm bướm thì sao? Còn sống chứ?""Ừ, giải phẫu nhiệt độ thấp thành công, một thời gian nữa sẽ có thể khôi phục như bình thường. Bươm bướm được lấy ra đã bị chúng ta cô lập." Tiêu Chinh nói: "Nhưng mà việc này không giấu được nữa, trở thành vụ tai tiếng lớn nhất kể từ khi Cục Dị Khống thành lập tới nay... Có lẽ đây chính là mục đích của chị ta. Cục trưởng Hoàng đã bị cấp trên gọi đi, bây giờ vẫn chưa trở về."Tuyên Cơ: "Cậu bé đó và tế phẩm cuối cùng cũng là người được Tất Xuân Sinh cứu sao?""Không." Tiêu Chinh lắc đầu: "Hai người này trước đây chưa từng có liên quan gì tới Tất Xuân Sinh hay Cục Dị Khống cả, cũng không quen biết nhau, điểm chung duy nhất là cùng là người Đông Xuyên, có thể Tất Xuân Sinh cho tới giờ vẫn chưa từng tới Đông Xuyên, cho nên việc này vẫn còn rất nhiều điểm kỳ lạ, tổ điều tra đang đào sâu về quan hệ giữa bọn họ, hơn nữa bươm bướm ký sinh là ở đâu ra, tại sao Tất Xuân Sinh lại biết loại tà thuật âm trầm tế này... Những chuyện này hiện tại đều chưa tìm ra câu trả lời."Tuyên Cơ dập tàn thuốc, ngẩng đầu lên nói: "Lúc đầu tôi cho rằng Tất Xuân Sinh bởi vì năng lực đặc biệt của mình nên mới lựa chọn rút lui về phòng khắc phục hậu quả, thực ra là không phải, đúng không, lão Tiêu?"Tiêu Chinh chấn động."Chuyện này cũng chẳng khó đoán." Tuyên Cơ xoa xoa mí mắt hai mí bên trên đôi mắt lãnh đạm, giống như cảm thấy quá buồn chán, hắn nhặt những mẩu vụn tàn thuốc gạt không cẩn thận nên bị rơi ra ngoài vào trong cái "gạt tàn thuốc" plastic, động tác rất chậm, nói cũng chậm: "Người hợp mưu dùng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt để thao túng tỷ lệ tử vong hẳn là vị tiền nhiệm của tôi ở phòng khắc phục hậu quả đúng không?"Tiêu Chinh không hé răng, im lặng thừa nhận."Ông biết phòng khắc phục hậu quả nước sâu, vừa khổ vừa chen không lọt tay, cho nên mới trăm phương ngàn kế đẩy con sinh vật ngoại lai "cá nheo" là tôi vào, muốn nhân cơ hội phá vỡ hệ sinh thái của phòng khắc phục hậu quả. Con người tôi vốn ngại phiền phức muốn chết, nếu như tôi biết trước đây là một cương vị "Tiền thì ít việc thì nhiều", tôi chắc chắn đã ôm một đống nợ thẻ tín dụng chạy về quê rồi, cho nên ông không nói vỡi tôi một chữ nào, định lừa tôi tới rồi mới nói... Lão Tiêu à, khói bụi nhân gian, không người tri kỷ, tôi là một thanh niên không nơi nương tựa một mình ra Bắc làm việc, bao nhiêu năm như vật cũng chẳng có mấy người bạn, vậy mà ông lại gạt tôi như thế, ông không cảm thấy có lỗi với tôi ư? Quá tổn thương rồi."Tiêu Chinh á khẩu không biết trả lời ra sao, chỉ biết nhìn về ánh mắt Tuyên Cơ.Tuyên Cơ vẫn cười khanh khách như trước, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ý cười đầy mắt nhưng chỉ như một gánh nặng treo trên đôi mắt, ánh mắt của hắn trẻ trung lại ngời sáng, nhưng bởi vì nét cười quá nặng nề nên lại mang theo một cảm giác mệt mỏi kỳ lạ. Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Chinh chợt phát hiện nụ cười của tên Tuyên Cơ này -- thành ý vừa đủ, nhưng không có linh hồn, bốn bể đều là anh em, nhưng hắn không thật sự tin tưởng ai cả.Tuyên Cơ bình thường vô cùng hiền hòa, những nóng nảy, góc cạnh đều được thu lại đúng mực dưới vẻ ngoài là một shachiku (*), giống như một người không có nguyên tắc, nhưng cho tới tận khi Tuyên Cơ vô tình lộ ra một chút xa cách, Tiêu Chinh mới phát hiện ra hắn vẫn luôn đẩy người khác cách xa mình vạn dặm."Tôi... Tôi thật sự không tin được ai khác." Tiêu Chinh chật vật nói: "Tôi thậm chí còn nghi ngờ trên lý lịch của tôi cũng có "bóng ma của bươm bướm" kia..."Tuyên Cơ cười cười, thầm nghĩ: "Còn phải nghi ngờ ư?"Nếu như tất cả mọi người đều rất thảm, chỉ có duy nhất một người lại có vẻ rất may mắn, vậy thì trong đó nhất định có vấn đề.Tiêu Chinh chính là một "Thiên chi kiêu tử" chân chính, gia cảnh rất tốt, vậy mà gia đình vẫn vô cùng hòa thuận, không hề có "Ân oán nhà giàu" chó má xui quẩy, lại là con một, từ nhỏ đã được nhận muôn vàn sự yêu thương bảo bọc, người nhà biết hắn có năng lực đặc biệt cũng không hề cảm thấy hắn là quái thai, thậm chí còn cảm thấy vinh hạnh. Tiêu Chinh 18 tuổi chính thức gia nhập Cục Dị Khống, vừa học Đại học chính quy ở bên ngoài, lại vừa tham gia huấn luyện ở Bộ An Toàn, sau khi tốt nghiệp được vào thẳng Lôi Đình trong "Tam đặc", thăng quan tiến chức thuận lợi, tới bây giờ, thanh niên tuấn kiệt này đã bước vào trung tâm quyền lực của tổ chức năng lực đặc biệt của Chính phủ...Sau đó tam quan vỡ nát."Được rồi, Tiêu thiên kiêu, phàm là người phiêu bạt trong giang hồ, sao có thể không bị chém? Chỉ là ông là tấm chiếu mới, tôi cũng nên bổ túc cho ông một chút. Ông ấy mà, "Giữ nguyên chức vụ theo dõi" căn bản đã là giơ cao đánh khẽ rồi, không có chuyện gì cả." Tuyên Cơ nói: "Còn về chuyện bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, nếu trước đây ông hoàn toàn không biết, vậy thì sau này cũng không cần nghĩ nhiều, con người ấy mà, nghĩ nhiều lại càng thêm loạn, những chuyện như chân tướng này không nên nghĩ quá nhiều -- Tất Xuân Sinh còn chưa phải là vết xe đổ sao?"Số mệnh của con người cũng giống như lịch sử, đều thuộc về "Hệ thống hỗn độn bậc 2", bởi vì quá rối loạn, quấn quít.Nếu như Tất Xuân Sinh không nhiều lần nghi thần nghi quỷ, chị ta cũng sẽ không bị chính năng lực hệ tinh thần của mình biến thành nửa điên, đương nhiên cũng sẽ không khinh nhờn thi thể, mở xương sọ của cha mình. Nếu chị ta vinh quang về hưu dưới thân phận anh hùng, rảnh rỗi đi nhảy quảng trường, đi du lịch, ngày lễ ngày tết quay về cục chỉ dạy thêm cho nhóm vị thành niên. Mặc dù chồng chị ta chỉ là ảo ảnh lưu lại từ 30 năm trước, nhưng ít nhất mẹ và con trai vẫn còn sống.Kiếp phù sinh biến ảo, người cũng được, bươm bướm cũng thế, ai có thể nói cái nào chân thực hơn?Tiêu Chinh không nghe nổi mấy lời an ủi không mặn không nhạt này, giọng của hắn lí nhí trong cổ họng: "Tôi không hiểu, suy cho cùng, tại sao phải đề ra loại quy định ăn thịt người như "Giới hạn đỏ 15 người" này chứ?"Vì sao người có năng lực đặc biệt trong cái xã hội này lại không được nhìn thấy ánh sáng? Tại sao họ lại phải đặt nguyên tắc bảo vệ người thường lên trước nhất?Dựa vào đâu mà vào thời điểm gặp nguy hiểm, người có năng lực đặc biệt thì sẽ bị hy sinh?Người có năng lực đặc biệt kém một bậc so với người khác ư? Mạng của người có năng lực đặc biệt nên giảm giá để dễ bán sao?Ánh mắt Tuyên Cơ nhìn lướt qua ngón trỏ tay phải trống rỗng của mình, thì ra nơi từng có một chiếc nhẫn chỉ còn lại một vòng trắng, hắn không ngắt lời Tiêu Chinh, bàn tay khéo léo gập gạt tàn thuốc thành một hình khác, bọc tàn thuốc và đầu mẩu thuốc lá ở chính giữa, bên ngoài gấp thành một đóa hoa hình dạng kỳ quái, giơ tay gài lên áo khoác của chủ nhiệm Tiêu, lúc này mới nói: "Vĩnh An Tây Sơn là khu bảo hộ thiên nhiên."Tiêu Chinh ngẩn ngơ: "Cái gì...""Đi về phía Nam hai mươi dặm, cũng chính là tổng cục hàng xóm, chính là trung tâm bảo hộ động vật hoang dã Tây Sơn. Khắp bốn phía "Trung tâm bảo hộ" đều có hàng rào, nếu như động bật hoang dã ngoan ngoãn ở bên trong thì sẽ "Được bảo hộ", chính là có ăn có uống, là "bạn tốt của con người", nhưng nếu như vùng vẫy thoát khỏi ràng buộc, chạy loạn ra bên ngoài... Xin lỗi nhé, "bạn tốt", nhẹ thì đánh ngã, nặng thì bắn chết." Tuyên Cơ xuống giường bệnh, duỗi vai vận động nhẹ một chút, cúi người xách thanh trọng kiếm lên, đi về phía cửa phòng bệnh: "Cục Dị Khống cũng là trung tâm bảo hộ, "Giới hạn đỏ mười lăm người" chính là một trong những hàng rào mà không ai được phép vượt qua, Chinh à, ông là người trưởng thành, sao ngay cả chuyện này cũng không biết? Con sói hoang ngụy trang thành chó lang thang như tôi đây, thực sự nghĩ rằng thà lăn lộn bên ngoài ăn cơm thừa canh cặn cũng không muốn cùng mù với các ông."Tiêu Chinh tưởng rằng hắn bỏ gánh chạy trốn giữa đường, lập tức đứng dậy: "Khoan đã, ông đi đâu thế?""Ấy -- bình tĩnh, tạm thời tôi chưa có ý định từ chức đâu, ma đầu bị âm trầm tế triệu ra kia khả năng có liên quan tới nhà tôi, tôi về nhà kiếm chút tài liệu, xin nghỉ một tuần nhé, chủ nhiệm Tiêu." Tuyên Cơ một tay kéo cánh cửa phòng bệnh ra, dường như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nói với Tiêu Chinh: "Nhớ đền điện thoại cho tôi, còn nữa, lừa tôi, phải thêm tiền."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com