TruyenHHH.com

EDIT [Lão Cửu Môn/Phó Bát] Mất Trí Nhớ

Chương 2

_VuNguyet_

Dạo gần đây Trương Phó Quan phát hiện ra một chuyện kỳ quái, đó chính là Bát Gia hiện tại đặc biệt thích ăn chua, đến cả ô mai bình thường cũng không thể thỏa mãn hắn được rồi.

Trương Phó Quan nghe nói Thành Nam có một cửa tiệm bán mơ xanh rất chua, vừa vặn hắn cũng muốn đi qua xem một chút. Lúc đi tới lối vào cửa hàng, Trương Phó Quan theo thói quen đánh giá một hồi, phát hiện tiệm nay phía sau núi cách đó không xa thì có một rừng cây mơ xanh

"Ừm, xem ra thực phẩm ở đây tươi tốt đảm bảo". Trương Phó Quan suy nghĩ xong liền yên tâm tiêu sái tiến vào. Bởi vì nguyên do người có chút nhiều nên Trương Phó Quan liền phải đứng xếp hàng đợi một lúc. Lúc sau tiễn đi mấy vị nữ nhân, cũng hay vừa tới hắn.

"Ơ, vị tiên sinh này là đến mua mơ xanh cho phu nhân?"

"Đúng"

"Phu nhân, đúng, Bát Gia chính là phu nhân của ta, ông chủ này thật là biết nói chuyện, hì hì,..." Trương Phó Quan đắc ý nghĩ. Hắn vốn dự định là mua vừa đủ thế mà lại mua nhiều thêm mấy cân.

"Tiên sinh, ngài mua hơi nhiều a..... Xem ra phu nhân nhà ngài mang thai không chỉ có một tiểu tử mập mạp a~ Ngài thật có phúc khí."

Ông chủ vui cười hớn hở cầm lấy tiền trong tay đếm đếm phát hiện đối phương đối với câu nói vừa nãy của hắn không có đáp lại, liền nghi hoặc ngẩng đầu nhìn một chút, lại thấy người nọ vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn hắn, lại nhìn một chút mơ xanh trong tay.

"Tiên sinh?"

"Ông... ông chủ, ông mới vừa nói cái gì?"

"Ta nói, phu nhân nhà ngài khả năng mang thai không chỉ có một, làm sao vậy? Ngài không phải đến mua mơ xanh cho phu nhân nhà ngài sao?"

"Ông....Ông là nói, ta, phu nhân nhà ta mang thai!"

Trương Phó Quan tận lực đè xuống kích động trong lòng, nếu là như vậy có thể giải thích được bộ dáng kỳ quái gần đây của Bát Gia....

"Đúng vậy, tới chỗ ta mua mơ xanh đều là các cô nương có con, hơn nữa nhất định là tiểu hài tử. Bởi vì chua nam cay nữ a, không phải vậy thì ai mỗi ngày đều ăn mơ xanh chứ."

"Tiên sinh, ngài nói xem cái này có đúng hay không.... Ơ kìa, tiên sinh?"

Ông chủ nhìn người kia chạy lao ra cửa tiệm giống như con thỏ, vô ngữ lắc đầu.

"Ôi, thiếu niên bây giờ a, làm việc sao mà xúc động như thế....."

Tâm tôi không phải là viên sỏi tròn, không thể tùy tiện lăn tròn, tâm không mềm như chiếu rơm, không thể tùy tiện lăn lộn. Uy nghi lệ lệ, không thể lựa chọn...2

"Bát Gia!" Trương Phó Quan đem vật gì đó trong tay đưa cho Tiểu Mãn, liền chạy đi vào."

"Đã về? Cực khổ rồi Trương... Ôi, người làm gì vậy! Thả ta xuống!"

"Bát Gia, mang thai con ta nên an an tĩnh tĩnh ngồi, sao lại đứng ở ngoài sân, bị cảm lạnh thì biết làm sao? Trương Phó Quan thật cẩn thận ôm người trong lòng, hướng trong phòng đi đến.

"Ngươi.... Ngươi đều biết rồi...."

"Đúng, còn phải đa tạ ông chủ bán mơ xanh, nếu không nhờ hắn, ngài còn dự định giấu ta bao lâu nữa đây?"

Bị bế đến trên giường trong phòng, Tề Thiết Chủy nắm trong tay khăn trả giường có chút sốt sắng.

"Ta chỉ muốn tìm một thời gian thích hợp rồi sẽ nói với người...."

"Bát Gia, hiện tại không thích hợp, vậy lúc nào thì thích hợp? Chờ ta hoàn toàn hồi phục ký ức?" Trương Phó Quan ngồi xổm xuống.

"Ừ.... Phải, có điều cũng không phải tất cả là....."

"Bát Gia, ta tuy rằng mất một ít ký ức, nhưng ta...."

Trương Phó Quan nắm tay Tề Thiết Chủy, đem nó đặt lên ngực trái của mình.

"Nhưng trái tim ta đây nhận thức ngươi, chỉ trung tâm với ngươi, đời này cũng sẽ chỉ nhận định một mình ngươi, chưa từng thay đổi, cũng vĩnh viễn không thay đổi...."

"Ừm...." Tề Thiết Chủy xấu hổ gật gật đầu.

"Bát Gia, ngươi gần đây thích ăn chua như thế, chẳng lẽ bị ông chủ kia nói trúng, là một hài tử?"

Trương Phó Quan tò mò đưa tay sờ sờ, nhưng sợ sệt tay chân mình vụng về làm tổn thương đến người trước mắt cứ duỗi nhiều lần lại lui tay trở về, Tề Thiết Chủy thấy tên tiểu tử này như vậy liền thẳng người đếm bụng dưới bằng phẳng tiến tới trước mặt Trương Phó Quan.

"Nếu không... Ngươi sờ một cái xem?"

"Có thể, có thể không?"

"Ừ, được, thế nào Trương Phó Quan bình thường không sợ trời không sợ đất bây giờ chỉ là một đứa nhỏ cũng khiến ngươi sợ hãi?"

"Ta, ta mới không sợ!" Trương Phó Quan đưa tay ra thật cẩn thận vuốt ve.

"Thật thần kỳ, không thể tin được nơi này tồn tại một tiểu hài tử nho nhỏ...."

"Ngươi hồi đó, cũng chẳng phải là một tiểu hài tử sao?"

"Này không giống nhau"

"Tại sao không giống nhau?" Tề Thiết Chủy tò mò nhìn Trương Phó Quan.

"Vào lúc ấy, ta chính là phó quan do Phật Gia tự mình chỉ bảo, đều là cái tiểu đại nhân, mà trước mắt chuyện này...." Trương Phó Quan ngẩng đầu nhìn Tề Thiết Chủy lại cúi đầu nhìn một chút.

"Bát Gia, lúc này chưa đủ bốn tháng phải không?"

"Đương nhiên chưa đủ, còn chưa đủ non nữa tháng đâu."

"Ta biết mà ~"

"Đúng, ngươi biết, tiểu Nhật Sơn của ta còn rất thông minh ~"

Tề Thiết Chủy nhìn chằm chằm khuôn mặt cao hứng của Trương Phó Quan, nhịn không được bóp mấy cái.

"Ô... Bát Gia..."

"Rõ là, đã là phụ thân, khuôn mặt làm sao vẫn như thế mềm vô cùng a?"

"Bát Gia, ai nói làm cha thì khuôn mặt không thể mềm?"

"Ngốc dưa, ta đây là nói bất lão."

"Hì hì, có thể là bởi vì ta so với Bát Gia ngài nhỏ tuổi hơn đi."

"Nào có lí lẽ giống như vậy."

Tề Thiết Chủy nói xong đem Trương Phó Quan nâng dậy, mình cũng đứng lên.

"Ôi, Bát Gia người làm gì a? Nhanh ngồi xuống."

"Đi, đi bộ."

"A? chuyện này...." Trương Phó Quan khó hiểu gãi đầu một cái.

"Ngươi ngốc dưa, ta tuy nói là đang mang thai không thích hợp động nhiều nhưng ta đi tản bộ một chút cũng không được sao? Hơn nữa, nếu như không đi nhiều một chút đến thời điểm sinh có thể không được như ý, đúng không?"

"Thì ra là như vậy! Bát Gia ta đỡ ngươi, chúng ta cùng đi."

"Ừ."

---------------------------------------------------------------

(1) Mơ xanh là món ăn rất được trẻ em miền núi hay các vùng quê ưa thích. Trẻ em sẽ cho quả mơ xanh vào túi vải, sau một hai ngày quả mơ xanh sẽ mềm ra, khi bóp sẽ phát ra tiếng kêu như tiếng gà gáy.

(2) Câu này xuất phát từ "Beifeng Baizhou" trong "Ca khúc" thời tiền Tần. "Bắc Phong bách thuyền" 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com