TruyenHHH.com

Edit Lam Sao Day Tui Duoc Nguoi Trong Game Otome Cau Hon Cung Luc


       Túc Duyên trực tiếp hóa đá.

      Thậm chí cậu còn có muốn mở WeChat lên xem xem người này là ai. Nhưng mà trí nhớ của cậu đâu tệ, điểm qua một lượt thì nhớ ra hình như mấy lời này là đối thoại của cậu với bảo bối số 2.

     Cho nên đây là bảo bối số 2?

      Nữ?

   Không đúng không đúng.

  Trong trí nhớ của Túc Duyên thì bảo bối số 2 tên là Chúc Trác, là một đại nhân vật thế giới ngầm. Khụ, hơi trung nhị nhưng mà giả thiết game là thế. Cậu ta là là nam một trăm phần trăm!

     Túc Duyên còn rút qua thẻ chữa thương của Chúc Trác. 

     Trong thẻ bài, Chúc Trác bị thương, ngực trúng đạn. Áo sơ mi của hắn thấm đỏ, hình như trước đấy hắn ta lăn lê bò lết trên mặt đất, toàn thân vừa dơ vừa loạn, hỗn độn cực kì. Chúc Trác lưng dựa vào lối nhỏ trong hẻm, ánh đèn chỉ bồi hồi ở đầu hẻm, không chiếu được đến chỗ hắn. Cứ thế, hắn ta ở trong bóng ma, trán đổ mồ hôi, cố gắng băng bó vết thương cho mình, phía dưới áo sơ mi ẩn hiện non nửa cơ bụng.

    Hoàn toàn không phải...... Bộ dạng như lúc này.

      Túc Duyên không nhịn nổi tò mò nhìn cổ đối phương. Cậu phát hiện đối phương cuốn một cái khăn lụa nho nhỏ, vừa lúc ngăn chặn vị trí của yết hầu.

        Nhưng "cô ấy" nói chuyện bằng giọng nữ.

        ..... Không thể nào??

        Chẳng lẽ vị này là bảo bối số 5 bí ẩn kia??

         Nhưng bình thường thì trong game Otome sao có thể xuất hiện nhân vật công lược là nữ?

         Dù sao đây cũng là game yêu đương, đa phần người chơi đều là nữ. Không phải ai cũng tiếp thu được giả thiết là bách hợp, nhà phát hành không sợ bị người chơi tặng kèm một phần mộ à.

          .....Vãi đạn, hình như nó không sợ thật, nếu sợ thì đã không ra thẻ sinh con.

             Vấn đề này hơi căng.

              "Nghĩ cái gì." Đột nhiên có giọng nam hơi khàn khàn vang lên.

              Túc Duyên ngẩng đầu: "!!!"

              Là giọng nam!!!

              Túc Duyên tò mò, cậu dứt khoát hỏi ra miệng: "Bộ dạng này của anh..."

                Khóe miệng người nọ hơi cong lên: "Đẹp không?" Hắn ta nói xong, lập tức hừ một tiếng: "Còn không phải là vì muốn gặp em? Nếu tôi ăn mặc như ngày thường thì bây giờ đã bị nhận ra rồi."

                Đột nhiên hắn cau mày, duỗi tay bóp lấy mặt của Túc Duyên, nheo mắt lại: "Hay là...cậu muốn tôi bị cảnh sát bắt ư?" 

         Túc Duyên: "???"

         Bị cảnh sát bắt??

      Đây chắc chắn là số 2! Chỉ có thể là số 2!! Chỉ có vị đại lão bước chân lên vùng đất xám kia thì mới lo bị cảnh sát bắt thôi.

    Trời ạ!!!

    Một thời huy hoang xưa kia, ấy vậy mà nay chỉ vì muốn gặp mặt hải vương mà lại nhận nhục phụ trọng, nam giả nữ trang???

    Nhưng mà hình như nhà làm game chưa ra mắt thẻ bài nào Chúc Trác giả gái.

    Đúng không?? Hẳn là như vậy, vì từ khi trò chơi mới ra mắt thì cậu đã chơi, chơi một mạch đến bây giờ luôn, mặc dù nhà làm game ra mắt rất nhiều thẻ khác nhau nhưng nếu có tấm nào ấn tượng như này thì cậu sao quên được.

  Nếu có thì đoán chắc là rất nhiều người nguyện ý làm phú bà tiêu tiền như rác để có được thẻ đó. Hoặc ít nhất thì cậu cũng sẽ nạp tiền mua thẻ này. Bởi vì, tạo hình này của Chúc Trác quá đẹp, quá mê người!!!!

—— Trong game Otome, việc nhà làm game ra mắt một nhân vật nữ tính với việc ra mắt một nhân vật giả gái, là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau.

   Người trước thì nhất định bị ném gạch, người sau thì....thơm quá, hít vội. Người chơi điên cuồng như vậy đấy.

     Túc Duyên gần như đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Bảo bối số 2 - Chúc Trác bắt đầu không kiên nhẫn: "Như thế nào? Chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi à???"

  Túc Duyên giật mình mới nhận ra hai người đang nói chuyện với nhau. Cậu sợ hãi, trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên tư duy của Chúc Trác khác hẳn người thường, giống y những gì trong cốt truyện miêu tả. Cậu bảo muốn Chúc Trác bị bắt bao giờ? 

    Đây là người mà cậu sẵn sàng tạp cả đống tiền vào, mở khóa vô số cốt truyện, biết được để trưởng thành thì Chúc Trác đã trải qua những gì. Thương còn không kịp chứ nói gì đến việc gây hại.

  Túc Duyên lắc đầu liên hồi. Mặt cậu bị Chúc Trác giữ lấy, miệng chu lại. Thế nên tiếng của Túc Duyên mơ hồ không rõ nhưng từ ánh mắt tới ngữ khí của cậu đều chắc như đinh đóng cột: "Làm sao có chuyện như vậy được!"

       Chúc Trác cười nhẹ. Đang lúc hắn chuẩn bị buông Túc Duyên ra thì đột nhiên như nhận thấy được động tĩnh gì, hắn hơi gương mắt lên, quan sát một người đàn ông cao lớn từ xa đang lại gần. Người kia mặc tây trang, mang giày da, đôi mắt như màu khói bụi chứa đầy sự lãnh đạm, gọi: "Túc Duyên."

     Túc Duyên giật mình, tim đập bình bịch.

    Sao Yến Cô Hành lại xuất hiện ở đây???

     Làm một tổng tài, tan tầm xong đáng lẽ cậu ta phải lái siêu xe từ bãi đỗ xe công ty rời đi chứ? Hoặc là ra cửa công ty thì có tái xế xuất hiện trở đi luôn? 

     Vì cớ gì mà đi qua nơi này???

  Túc Duyên muốn quay đầu lại nhìn nhưng Chúc Trác vẫn nắm lấy mặt cậu làm con tin. Túc Duyên nắm lấy cánh tay của Chúc Trác nhỏ giọng nói: "Mau, mau buông mặt em ra!"

  Nếu mà cậu bị hai người này nhìn ra dấu vết gì thì cậu chết chắc!

 Yến Cô Hành nhìn qua thì thờ ơ, không để tâm tới điều gì nhưng tâm tư của cậu ta không nhẹ, đối đãi với vấn đề tình cảm rất nghiêm túc. Nếu biết Túc Duyên lừa gạt mình thì cậu ta chắc chắn sẽ giận.

   Mất việc là chuyện nhỏ, sau này Túc Duyên có sống nổi trong nghề hay không mới là vấn đề.

Mà bảo bối số 2 Chúc Trác thì....tính cách hắn ta khá cố chấp, bối cảnh thì người như Túc Duyên đụng không nổi. Trong cốt truyện có đoạn cấp dưới của hắn ta phản bội, lúc bị Chúc Trác phát hiện thì vị cấp dưới đó đã nhận hết tra tấn từ đấy biến mất khỏi thế giới này luôn.

   Lúc chơi trò chơi, Túc Duyên nhìn đoạn cốt truyện bị lược này thì cậu không cảm thấy có vấn đề gì, thậm trí cảm thấy rất hả dạ với kết cục của vị cấp dưới đấy. Nhưng nếu chuyện này sảy ra ở trên người cậu....

:)))))

Còn cứu được không?

Chú công an mau tới đây cứu cháu đi!!!

Chúc Trác không nghe theo lời Túc Duyên nói, ngược lại dùng lực lớn hơn một chút. Tầm mắt không rời khỏi Yến Cô Hành phản phất như con sư tử đang nhìn một kẻ xâm phạm lãnh địa của mình: "Người nọ là ai?"

"Cấp trên. Giám đốc của em." Túc Duyên vội vàng nói tiếp: "Mau buông em ra, để em chào hỏi một tiếng nếu không thì quá mất lịch sự."

Chúc Trác dừng lại một chút rồi buông tay ra, giải thoát cho khuôn mặt của Túc Duyên. Hắn ta lùi ra sau một bước, vẻ mặt điềm tĩnh chào hỏi một câu: "Chào cậu." Giọng của Chúc Trác lúc này trở nên trong hơn, nghe giống như giọng nữ thật. Nhưng mà có lẽ bởi vì Chúc Trác có địch ý với đối phương thế nên thanh điệu rất lạnh lùng.

   Túc Duyên lộ rõ vẻ phức tạp trên mặt. Nghĩ thầm, không hổ danh là đại lão vùng đất xám trong game, chiêu gì cũng thông thạo. Ngay cả giả giọng cũng làm được!!

  Cậu xoay người lại đối mặt với Yến Cô Hành: "Chào giám đốc."

"Ừm." Yến Cô Hành đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt cũng con chăm chú nhìn Chúc Trác.

  Hai người đứng ở một chỗ, về mặt khí thế thì ai cũng không chịu thua đối phương.

 Yến Cô Hành rũ mắt: "Cậu không giới thiệu một chút ư?"

Chúc Trác đang muốn nói chuyện, lại bị Túc Duyên nắm lấy bàn tay. Trong giây phút đó thì Túc Duyên giành nói trước: " À đây là chị của tôi, chị ấy đến đón tôi tan làm. Còn đây là cấp trên trong công ty của em, giám đốc Yến."

Chúc Trác: "......"

Chúc Trác quay đầu, ánh mắt âm trầm lạnh buốt nhìn về phía Túc Duyên.

 Trên mặt Túc Duyên như thương, nhưng dưới tay lại véo Chúc Trác một cái, đưa mắt ra hiệu.

   May mà Chúc Trác vẫn rất tôn trọng ý kiến của Túc Duyên, hắn cũng không vạch trần sự giả dối đó. Chúc Trác giả cười: "Chào giám đốc Yến, tôi là chị gái của Túc Duyên." Hia chữ chị gái bị cố ý nói rất rõ.

Chúc Trác dẫn đầu vươn tay. Hai người lịch sự bắt tay tượng chưng với nhanh. Yến Cô Hành chỉ hơi chạm vào tay của Chúc Trác thì buông ra. Cậu ta quay sang nhìn về phía Túc Duyên, như có điều gì muốn nói, cuối cùng thì như là từ bỏ: "Tôi chỉ đi vô tình đi ngang qua đây, còn có chút việc, không quấy rầy hai vị nữa."

"Hành. Giám đốc Yến đi thong thả." Túc Duyên đôi mắt cong lên: "Vậy giám đốc Yến đi cẩn thận."

Yến Cô Hành quay người đi xa dần. Túc Duyên như chút được gánh nặng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra do Yến Cô Hành có việc nên đi ngang qua chứ không phải có chủ địch nhằm về cậu.

  Đột nhiên hai người này gặp mặt thật là dọa chết người mà.

May mắn Yến Cô Hành cũng không chú ý đến người lạ, thế nên chỉ trò chuyện vài câu.

Túc Duyên còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ cảnh ban nãy thì lại nghe thấy âm thanh âm trầm như quỷ từ địa ngục của Chúc Trác: "Chị gái?"

 Túc Duyên: "......"

  Không xong.

Túc Duyên ho nhẹ một tiếng, thái độ vẫn rất thành khẩn nói: "Tình huống vừa nãy hơi đặc biệt. Chẳng lẽ anh muốn cấp trên của em nghĩ anh là biến thái ư? Rồi họ lại nghĩ em yêu biến thái thì sẽ có cái nhìn như về nào về em? Nếu như sau này trong công ty có một cơ hội muốn lựa chọn giữa em và một đồng nghiệp khác thì chắc chắn cấp trên sẽ không chọn em, đây là một việc đả kích rất lớn với sự nghiệp của em!!!"

Chúc Trác: "...... Vậy được rồi."

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng gõ vài cái vào đầu Túc Duyên, không vui nói: "Tôi trang điểm thành như vậy còn không phải vì muốn gặp em."

"Đúng đúng đúng. Anh vì em mà hy sinh rất nhiều."

Hy sinh này đúng là quá nhiều.

 Tại vòng xã hội của Chúc Trác thì rất loạn. Hai bên đang là bạn, giây tiếp theo đã thành địch. Nhứng người đó mà biết được việc Chúc Trác giả nữ thì nhất định sẽ bám lấy điểm này châm chọc mỉa mai không bỏ, còn ảnh hưởng đến uy tín của Chúc Trác.

  Một người như Chúc Trác mà làm được tới bước này thì xem ra đúng là yêu Túc Duyên thật rồi.

Nhưng Túc Duyên......

Lại là một hải vương vô tình.

Hải vương Túc Duyên nói: "Sau này gặp lại thì chắc chắn em sẽ giới thiệu thân phận của anh với cậu ấy."

"Ừ" Chúc Trác sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một ít. Hắn đáp lại một tiếng, đột nhiên ngữ khí nhàn nhạt nói, "Về sau em cách cậu ta xa một chút."

"Tại sao vậy?"

"Ánh mặt cậu ta nhìn em khiến tôi có cảm giác không thỏa mái. Rất rất không thoải mái."


Bên kia.

Yến Cô Hành đi ra một đoạn đường, ngoắc mình vào một ngã rẽ. Cậu dựa vào vách tường, chờ đến khi Túc Duyên và người phụ nữ cao gầy nọ rời đi thì mới vòng vèo trở lại bãi đỗ xe của công ty.

Yến Cô Hành vừa đến bên cạnh xe, Trương Bắc Lê vừa lúc lái xe đi ngang qua, thấy Yến Cô Hành, cậu ta ngạc nhiên đạp chân phanh hạ cửa sổ xe xuống: "Cô Hành? Chẳng phải ban nãy cậu nói có việc bận? Sao lại quay lại đây?"

"Không có việc gì." Yến Cô Hành nói.

Trương Bắc Lê nhướng mày, linh cảm nhạy bén thấy được drama: "Có chuyện gì vậy?"

Yến Cô Hành liếc cậu một cái: "Định mời người nọ ăn cơm, nhưng lại cảm thấy thời cơ không hợp nên quay trở lại."

Trương Bắc Lê: "???Gì cơ? Cậu??? Cậu mà có ngày chủ động muốn mời người khác ăn cơm ư???"

"Thì làm sao?"

Yến Cô Hành mở cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển, "Không được?"

"Cũng không phải không được, nhưng mà cảm giác như hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây. Tôi quen cậu lâu như vậy rồi mà đã bao giờ thấy cậu chủ động mời ai đi ăn một bữa. Đều là người khác ba lần bảy lượt mời cậu....mà...ai thế? Nam hay nữ?"


Yến Cô Hành giương mắt: "...... Cậu đoán xem?"

Trương Bắc Lê biết xu hướng giới tính của Yến Cô Hành, nghe vậy khiếp sợ nói: "Nam? Vậy còn người mà cậu yêu trên mạng thì làm sao? Chẳng phải nói là sắp gặp mặt? Hay là hai người cãi nhau? Cậu di tình biệt luyến? Tình yêu cũ đã chết? Nhưng cậu bảo rằng người yêu khá xinh mà."

Yến Cô Hành: "...... Câm miệng, lái xe."

Cậu nhàn nhạt nói, "Không phải như những gì cậu nghĩ."

Trương Bắc Lê không tin.

Không phải như những gì cậu ta nghĩ thì còn có thể là như nào?

Trương Bắc Lê đánh tay lái xe, điều khiển xe đi trước, không chặn đường Yến Cô Hành nữa. Cậu ta nhìn Yến Cô Hành thông qua gương, nhỏ giọng nói thầm nói: "Đồ cặn bã."

Mà người tệ trong câu chuyện tình này thật thì đang cùng bảo bối số 2 của cậu dạo quanh siêu thị.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Trương Bắc Lê: Tra nam!

Yến Cô Hành:......

Túc Duyên:...... ( đầu gối đau quá )

............

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com