TruyenHHH.com

Edit Ky Thuat Vien Bao Tri Thien Tai Ly On Tuu


Chương 110 - Quyền hạn

Edit: Lạc

Beta: Vô Ưu

Khi Thẩm Tinh Đường và Trương Ca bước vào phòng điều khiển ổng, hai người nhận thấy toàn bộ căn phòng đã rơi vào sự tĩnh lặng lạ thường.

Lúc hai đội trưởng Tật Phong và KID đi vào phòng điều khiển chính của trạm cơ sở bỏ hoang, cục trưởng Coria đã bảo nhân viên công tác gọi người phụ trách hai căn cứ đến. Khi nghe thấy tình hình khu vực cấm có biến, hai người như ngựa không dừng vó nhanh chóng chạy tới.

Trương Ca nhận thấy không khí hiện giờ rất lúng túng, nhỏ giọng hỏi Thẩm Tinh Đường bên cạnh: "Bọn họ sẽ không gây ra chuyện lớn gì đó chứ?"

Ánh mắt Thẩm Tinh Đường dừng trên người ông Khâu với cục trưởng, "Chắc vậy."

Trương Ca: "!"

Chắc vậy là ý gì!?

Nhắc tới Trưởng trạm C-147, Cục trưởng Coria nhìn nhìn về phía nhân viên đã kết xuất được hồ sơ truy cập từ xa: "Cậu nói cái gì? Trưởng trạm C-147?"

Nhân viên đó hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lại lần nữa mới chắc chắn nói: "Đúng vậy, Trạm trưởng Ứng Tùng Sơn."

Cả phòng điều khiển rơi vào im lặng, một số nhân viên đưa mắt nhìn nhau. Họ đã làm việc ở đây nhiều năm, Khu vực cấm là khu vực bí mật trong phạm vi quản lý của khu ô nhiễm Coria, được thiết lập quyền hạn rất cao, tuy là nhân viên nhưng bọn họ cũng chỉ có thể tiếp xúc với hệ thống khu vực cấm khi quân biên giới đang làm nhiệm vụ."

Việc khu vực cấm có một trạm cơ sở bỏ hoang, mọi người ở đây ai cũng biết, chỉ là bọn họ không được phép tìm hiểu sâu hơn, bây giờ nhìn thấy nét mặt cục trưởng và ông Khâu đều có chút không thích hợp, bọn họ càng thêm tò mò về vị Trưởng trạm Ứng Tùng Sơn này hơn.

"Trạm trưởng Ứng Tùng Sơn thì sao cơ?" Một giọng nữ bất chợt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng điều khiển tổng.

Cục trưởng Coria lấy lại tinh thần, quay đầu lại thì thấy Thẩm Tinh Đường và Trương Ca đang đứng ở cửa.

"KID và Tật Phong tự ý xông vào khu vực cấm, hai căn cứ cơ giáp chúng tôi đã sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt." Thẩm Tinh Đường đi vào trước, cô đi thẳng tới trước mặt cục trưởng Coria, "Như tôi đã biết, cục quản lý Coria đã ban hành nhiệm vụ tạm thời với cơ giáp sư của KID và Tật Phong. Đã điều động người của chúng tôi, với tư cách người phụ trách chúng tôi có quyền được biết rõ tình hình nhiệm vụ mà cơ giáp sư của mình đang thực hiện chứ."

Trương Ca thấy Thẩm Tinh Đường làm căng như vậy bỗng thấy bối rối: "Sếp Thẩm, có chuyện..."

Lúc này, nhân viên đang gố gắng kết nối thử với trạm cơ sở rất nhiều lần nhưng những thống báo thất bạiliên tục xuất hiện trước mặt mọi người.

Cục trưởng Coria bước tới: "Có chuyện gì vậy?"

Nhân viên: "Cục trưởng, chúng tôi đã hướng dẫn đội trưởng Thích khởi động lại hệ thống, nhưng vẫn không có phản ứng."

Đôi mắt Khâu tăng thêm phần u ám, nhưng vẫn đầy nghiêm túc nhìn vào hệ thống khu vực cấm: "Khu nghiên cứu đặc biệt thì sao?"

"Kết nối đã thất bại rất nhiều lần, ban đầu có thể truy cập từ hệ thống điều khiển từ xa, nhưng bây giờ hệ thống lại đang gặp sự cố." Nhân viên nói: "Hệ thống này đã quá cũ, giờ chỉ còn cách thử khắc phục từ xa."

Nếu không tiếp quản hệ thống trạm cơ sở, điều đó có nghĩa là họ sẽ không thể cung cấp chỉ dẫn tốt nhất cho các cơ giáp sư đang chiến đấu.

"Ông Khâu, tôi từng làm nhiệm vụ tiêu diệt ở Coria vào tám năm trước, khu vực cấm nguy hiểm thế nào tôi đã biết rất rõ, đó đã đủ để tôi có thể được biết tình hình bây giờ được chưa?" Thẩm Tinh Đường nghiêm túc nhìn ông với thái độ kiên quyết: "Theo tôi biết, trạm cơ sở bỏ hoang này từ tám năm trước đã không có trạm trưởng."

Cục trưởng Coria sửng sốt một chút, khi nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, "Bảo sao tôi thấy cô rất quen, hóa ra đã từng tham gia nhiệm vụ đó."

"Đúng vậy." Thẩm Tinh Đường nói: "Tôi là thợ bảo trì được điều động khẩn cấp tới hỗ trợ."

Các nhân viên công tác trong phòng điều khiển tổng không ngờ thái độ của Thẩm Tinh Đường lại kiên quyết như vậy, nhao nhao nhìn về phía Cục trưởng Coria và ông Khâu.

Ngay khi mọi người cho rằng ông Khâu sẽ không trả lời thì ông đã lên tiếng: "Ứng Tùng Sơn, giám đốc Viện nghiên cứu số 2 của Quân đội biên giới Thự Quang tinh hệ, sau này giữ chức vụ Trạm trưởng Trạm cơ sở C-147, sau sự kiện khu ô nhiễm Coria biến dị năm 1226 xin đã từ chức."

Cục trưởng Coria: "Ông Khâu."

"Không sao đâu." Ông Khâu nhìn Thẩm Tinh Đường, "Trạm cơ sở C-147 trong khu vực cấm chính là do ông ấy thiết kế, bao gồm hệ thống che chắn đang vận hành cho đến nay, cũng là lớp phòng thủ cuối cùng tại khu vực cấm Coria vào 20 năm trước."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy khẽ giật mình,: "Còn ông ấy thì sao?"

"Sau khi sắp xếp và bàn giao lại tất cả công việc, ông ấy đã rời khỏi quân đội biên giới, đến nay đã 20 năm nhưng vẫn không có một chút tin tức nào." Ông Khâu tiếp tục: "Sau nhiệm vụ tám năm trước, quân đội đã dùng đủ mọi cách để tìm ông ấy thiết kế lại hệ thống trạm cơ sở một lần nữa, nhưng vẫn bặt vô âm tín."

Khi nhắc đến Ứng Tùng Sơn, đôi mắt đục ngầu của ông Khâu dường như chứa đầy những cảm xúc sâu sắc, giọng nói như càng âm trầm, giống như hồi tưởng về một người đồng nghiệp tâm giao, lại như thể một người bạn cũ" "Tùng Sơn là người đã thiết kế ra hệ thống trạm cơ sở cũng là người hiểu rõ nó nhất."

Nhân viên nghe được một bí mật như vậy thì rất bất ngờ: "Nhưng vừa rồi trong dữ liệu truy cập đó là..."

"Quân đội đã tìm ông ấy suốt 20 năm mà vẫn không thấy, tôi không nghĩ ông ấy sẽ xuất hiện ở đây."

Ông Khâu nói tiếp: "Người đưa vào mật khẩu quyền hạn chính xác này hẳn là có quan hệ với ông ấy, muốn khôi phục quyền điều khiển trạm cơ sở, chúng ta cần phải tìm người đó."

-

Cánh cửa ẩn đã được mở ra, nhìn vào chỉ thấy một cái cầu thang vô tận dẫn xuống lòng đất. Cầu thang âm u không có ánh sáng, tro bụi rơi xuống theo từng bước chân hai người. Ứng Trầm Lâm dùng ánh sáng từ thiết bị để nhìn đường bước xuống, bốn bề rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhắc nhở yếu ớt từ máy dò năng lượng.

Lúc mới tiến vào, Du Tố nhìn Ứng Trầm Lâm nhập vào một chuỗi mật mã mới, khác hẳn với mật khẩu đi vào khu nghiên cứu, có vẻ như đây kết quả của thuật toán ký tự, cũng là một mật khẩu quyền hạn.

Cánh cửa đầu tiên là quyền hạn bình thường, nhưng chỗ này không phải nơi mà thuật toán thông thường có thể truy cập.

Lúc Ứng Trầm Lâm nhập mật khẩu cửa thứ hai, vẻ mặt thản nhiên của Du Tố đã hoàn toàn biến mất, cậu ta nhìn chăm chú người phía trước: "Đây không phải mật khẩu cấp quyền bình thường."

Ứng Trầm Lâm bước xuống, quy trình phân tích thuật toán để ra được mật khẩu mới nhất đang hiển thị trên quang não của anh: "Mật khẩu luôn thay đổi, nhưng với bộ thuật toán đã được hệ thống cấp phép thì nó không khác gì chiếc chìa khoá vạn năng mở được tất cả các loại mật khẩu."

"Sao cậu lại biết được thuật toán này?" Du Tố hỏi.

Ứng Trầm Lâm nghe ra giọng điệu của Du Tố đã thay đổi, anh dừng lại một chút, quay lại nhìn người ở đằng sau: "Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng trước đó anh có thể cho tôi biết viện nghiên cứu này dùng để làm gì không?"

Du Tố nhìn anh nhưng vẫn im lặng.

"Phản ứng của anh kỳ quặc lắm." Ứng Trầm Lâm dựa tay vào bức tường bên cạnh cầu thang phủ đầy tro bụi: "Rõ ràng rất quen thuộc với khu vực cấm, nhưng lại lạ lẫm với trạm cơ sở này."

Du Tố nghe vậy, khẽ cười một tiếng: "Năm đó tôi đã đến đây thực hiện nhiệm vụ, vào khu vực cấm không có nghĩa là được vào trạm cơ sở."

Ứng Trầm Lâm nhìn Du Tố, cố gắng phán đoán từ giọng điệu đều đều của anh ta xem có phải đang nói dối không.

Nhưng chẳng lâu sau anh lại quy đi, tập trung vào việc khác.

Du Tố thấy người kia không nói gì, "Không tin à?"

Ứng Trầm Lâm: "Tôi chỉ đang nghĩ, trạm cơ sở này khá kỳ lạ."

Trạm cơ sở này quá kỳ quái, rõ ràng vẫn đang vận hành, nhưng rất nhiều hệ thống đã quá cũ.

Hệ thống đã lỗi thời, nhưng lại được bảo vệ bằng hệ thống của khu vực cấm, nếu quân đội có khả năng xâydựng hệ thống này, vì sao bọn họ không đập đi xây lại trạm cơ sở cũ kỹ này chứ?

Cứ như đang nói rằng nhất định phải duy trì trạm cơ sở này vậy.

Thế nên cả quân đội lẫn Coria đã phải bỏ ra một khoản chi phí khổng lồ để xây dựng một hệ thống khu vực cấm bên ngoài như một rào chắn lớp thứ hai.

Ứng Trầm Lâm giảm tốc độ, tiếp tục đi vào trong.

Thấy anh di chuyển, Du Tố cũng đi theo.

Trên chiếc cầu thang đi xuống dưới lòng đất vừa trống rỗng lại chật hẹp, không tiếng gió hay bất kỳ thứ gì khác, chỉ có tiếng hai người nói chuyện và tiếng bước chân vang vọng.

"Những báo cáo trên bảng thông báo đề cập rất nhiều đến vũ khí và vật ô nhiễm." Ứng Trầm Lâm nói xong thì dừng lại, thấy Du Tố không nói gì, anh mới nói tiếp: "Việc vật ô nhiễm xuất hiện là điều rất bình thường. Hầu hết các phòng thí nghiệm trong khu ô nhiễm đều tiến hành quan sát nghiên cứu vật ô nhiễm, chứ không phải nghiên cứu vũ khí..."

Nói được một nửa, cả hai đã đi đến cuối cầu thang.

Du Tố nói: "Tiếp đi."

Ứng Trầm Lâm không nhúc nhích, nương theo ánh đèn yếu ớt nhìn Du Tố.

Mí mắt Du Tố cụp xuống, "Nhìn tôi làm gì?"

Ứng Trầm Lâm hỏi: "Nơi này là chỗ nghiên cứu vũ khí à?"

Du Tố bật cười, quay lại giọng điệu thường ngày: "Tôi đâu có biết gì về trạm cơ sở này."

Thôi vậy.

Ứng Trầm Lâm chạm vào vách tường, một màn hình ảo khác hiện lên trước mặt anh.

Thông báo hiện lên là chuỗi ký tự quen thuộc nằm trong bộ thuật toán kia, Ứng Trầm Lâm khẽ nhíu mày, sử dụng quang não để tiến hành tính toán, lấy mật khẩu mới.

Sau khi nhập vào, vách tường đã sáng lên, Ứng Trầm Lâm lùi lại hai bước, bỗng thấy chìa khoá cơ giáp trên cổ ngày càng nóng ran, anh bất giác dừng lại, tăng thêm tinh thần lực rót vào chìa khoá.

Du Tố nghiêng đầu, trong thấy phản ứng bất thường của Ứng Trầm Lâm: "Cơ giáp có phản ứng à?"

"Kỳ lạ thật!" Ứng Trầm Lâm cảm nhận được sức nóng của chìa khoá cơ giáp, ban đầu tinh thần lực có thể chặn nhiệt lượng tỏa ra, nhưng bây giờ sức nóng đã đã vượt qua giới hạn tinh thần lực của anh, phản ứng rất dữ dội.

Ánh sáng trên bức tường dần dần rút đi, cuối cùng cũng để lộ hình dạng của cánh cửa đang mở ra trước mắt hai người.

Du Tố nhíu mày, nhìn vào khe hở trên cánh cửa: "Có gió."

Gió? Ứng Trầm Lâm đột nhiên cảm nhận được luồng gió thổi ra từ trong khe hở, mang theo chút hơi nóng.

Đột nhiên, có tiếng chuyển động vang lên phía sau cánh cửa, ngoài tiếng gió ra hình như còn có những âm thanh khác.

Ứng Trầm Lâm đang cố gắng xác định hướng phát ra âm thanh, bỗng nghe thấy một tiếng động rất nhanh, tựa như một rắn trườn toán loạn về phía trước.

"Mau lùi lại!" Du Tố vội hét lên.

Ứng Trầm Lâm lui về sau mấy bước, nhưng thứ gì đó bên trong cánh cửa đã nhanh hơn tốc độ của anh.

Trong lúc đang lùi về, thứ gì đó trong tối nhanh chóng lao về phía anh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Trầm Lâm đột nhiên bị Du Tố kéo mạnh về phía sau, đòn tấn công ở đằng trước nện ầm ầm lên tường cầu thang. Lực tay của Du Tố rất mạnh, cậu ôm Ứng Trầm Lâm rồi kéo lên, rất nhanh đã tránh được cú công kích, kéo dài khoảng cách với vật kia.

Cuộc tấn công xảy ra quá bất ngờ, Ứng Trầm Lâm bị kéo đi mấy bước, thiết bị dò năng lượng đã  đẩy lên giá trị cao nhất, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp không gian chật hẹp tối tăm, cũng chiếu vào thực thể trước mặt bọn họ.

Lúc này, Ứng Trầm Lâm nhìn thấy rõ những gì ở phía trước, không khỏi choáng váng.

Một thực thể rất dài, màu xám đậm đang tỏa ra những ánh sáng ma quái trong bóng tối, quanh người nó là các loại khối kim loại đủ mọi hình dạng không đồng đều. Nhìn thoáng qua, trông nó giống như được kết hợp bởi các loại máy móc kim loại khác nhau.

---

Lời tác giả:

- Ứng Tùng Sơn là ông nội.

---

Có tuổi rồi, mới trở lạnh một cái mà ốm lăn ốm lóc (~.,~)

Nhưng mình đã khỏe lại và mang đến chương mới cho các bạn đây (ノ◕ヮ◕)ノ*✲゚*。⋆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com