Edit Ky Thuat Vien Bao Tri Thien Tai Ly On Tuu
Chương 106 – Di sảnEdit: tradao0suaBeta: Vô ƯuTrong phòng hội nghị cục quản lý Coria, sắc mặt của các lãnh đạo Tinh Vực số 2 rất khó coi, việc Tinh Vực số 2 sử dụng một lượng lớn chất hóa lạnh đã khiến cuộc họp khẩn cấp lâm vào bế tắc. cuối cùng Tinh Vực số 2 đành phải cắn răng chịu đựng, viện lý do cho việc dùng quá nhiều chất hóa lạnh là để xử lý một lượng lớn vật ô nhiễm. Trương Ca và Thẩm Tinh Đường vốn dĩ đã chuẩn bị phủi sạch mọi liên quan trong buổi họp, nhưng lại không ngờ rằng sự việc diễn biến suôn sẻ hơn họ tưởng tượng nhiều.Cục trưởng Coria nói: "Nếu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ báo cáo sự việc lên Liên Minh sau khi nhiệm vụ dọn dẹp chung hoàn thành." Lãnh đạo Tinh Vực số 2 bực bội đến mức không đợi cuộc họp kết thúc đã xua tay rời khỏi phòng họp.Cục quản lý không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tuy nhiên Trương Ca và Thẩm Tinh Đường thì biết rất rõ.Thẩm Tinh Đường biết với tư duy của Ứng Trầm Lâm, đã dám ra tay thì nhất định sẽ trót lọt một cách êm xuôi. Nhưng đến khi trông thấy chuyện này kết thúc trong nhẹ nhàng, cô vẫn có cảm giác rất khó tả.Trương Ca lau mồ hôi, nhìn vẻ mặt rất khó chịu của lãnh đạo Tinh Vực số 2 sau khi bỏ đi, khấp khởi mừng thầm: "Không biết cụ thể ra sao, nhưng có vẻ đã được giải quyết rồi." Cả hai Tinh vực đều có những mục tiêu khác nhau trong nhiệm vụ dọn dẹp chung lần này. Lúc đầu, khi Cục trưởng Coria thấy danh sách lực lượng tinh nhuệ của Tinh Vực số 2, ông nghĩ rằng tranh chấp là điều khó tránh khỏi, và kết quả đúng như ông dự đoán. Tuy nhiên Thự Quang tinh hệ ở hành tinh chủ lại đạt được thành tích tốt đến không ngờ, đã thế còn khiến Tinh Vực số 2 chịu tổn thất nặng nề nữa.Cùng với kết quả ở hành tinh chủ, Hắc Nha và YDS cũng đang ngang tài ngang sức với Tinh Vực số 2 trên hành tinh phụ Do tính chất đặc biệt của nhiệm vụ nên họ không dám tiết lộ bất kỳ tin tức liên quan nào, nhưng nếu Tinh Vực số 2 cứ muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, và biểu hiện Thự Quang thì lại rất yếu kém, sẽ đồng nghĩa với việc Tinh Vực số 2 lợi dụng điều này để công kích Thự Quang tinh hệ vào bất cứ lúc nào, thậm chí quyền quản lý khu ô nhiễm Coria cũng sẽ bị lung lay.Với tình hình hiện tại, có vẻ như những nỗ lực của Tinh Vực số 2 nhằm tác động đến quyền kiểm soát khu ô nhiễm Coria không đơn giản như họ tưởng.Ông không biết rõ các cơ giáp sư Thự Quang đã ra tay như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào kết quả thôi, Thự Quang đã có những đóng góp rất to lớn."Quan trọng là lần này các cơ giáp sư đã làm rất tốt."Cục trưởng Coria nói: "Sự tình cụ thể tôi sẽ gửi báo cáo lên chủ tịch, còn việc phải giải quyết thế nào với Tinh Vực số 2 không phải chuyện chúng ta có thể can thiệp." Thấy hai người Thẩm Tinh Đường đang định rời đi, cục trưởng Coria vội ngăn lại: "Hai vị chờ đã, vấn đề với Tinh Vực số 2 tạm thời đã được xử lý, nhưng tôi e rằng vẫn cần hai vị giải thích về việc Tật Phong và KID đi vào khu vực cấm." Thẩm Tinh Đường dừng bước: "Khu vực cấm Coria!!?" Trương Ca: "???"Nhiệm vụ dọn dẹp chung ở hành tinh phụ vẫn chưa kết thúc. Khi Thẩm Tinh Đường và Trương Ca đi vào phòng điều khiển tổng, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được ngay tọa độ của cơ giáp của KID và Tật Phong. Hai người mới vừa đi họp một lúc, sao KID và Tật Phong đã xông vào cấm địa khu ô nhiễm rồi???Ngoài chuyện này ra, cô còn nhìn thấy một nhóm cơ giáp sư của Quân đội biên giới mặc đồ tác chiến màu đen đang đứng gần đó.Trong nhóm người này, người duy nhất cô có ấn tượng chính là người lớn tuổi đang đứng phía trước.Lúc trước ở khu ô nhiễm Khâu Tân đã từng thấy qua, là một nhân vật quan trọng của Quân biên giới, ông Khâu.Ông Khâu thấy Thẩm Tinh Đường, thân thiện gật đầu: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."Thẩm Tinh Đường đơn giản làm quân lễ: "Chào ngài"Việc vô tình xâm nhập vào khu vực cấm Coria là vấn đề lớn. May mắn thay là quân biên giới đã được cấp quyền hạn cần thiết để thực hiện nhiệm vụ, bởi thế mới kích hoạt được một số hệ thống trong khu vực cấm và xác định chính xác tọa độ KID và Tật Phong. Nhưng dù vậy, nếu KID và Tật Phong muốn rời khỏi khu ô nhiễm cũng chỉ có thể thông qua cửa ra vào duy nhất."Lần này là lỗi của các cơ giáp sư chúng tôi, không may đã dịch chuyển vào bên trong." Trương Ca giải thích rõ ràng chuyện bọ ngựa cái, đến lúc này sắc mặt của nhóm cơ giáp sư biên giới đứng bên cạnh mới hòa hoãn đi nhiều."Dịch chuyển vị trí." Ông Khâu xác nhận lại, "Thì ra ở Coria còn có loại vật ô nhiễm này, xem ra hệ thống của chúng tôi cần phải được cập nhật và cải tiến thêm rồi."Thẩm Tinh Đường nghe Trương Ca giải thích, cẩn thận liếc nhìn cơ giáp sư bên cạnh ông Khâu."Do khu vực cấm Coria có tầm quan trọng rất lớn nên lối vào cũng rất đặc biệt. Những nhân viên không có liên quan không được phép vào trong." Ông Khâu hơi gật đầu, nói với hai người: "Đúng lúc quân biên giới đang thực hiện nhiệm vụ, bọn họ sẽ đưa các cơ giáp sư của căn cứ hai vị ra ngoài." Người chỉ huy của Quân đội Biên giới mặc bộ đồ tác chiến màu đen, ước chừng 30 tuổi, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Thẩm Tinh Đường rồi nhanh chóng rời đi, nhìn về phía ông Khâu: "Chúng tôi sẽ phụ trách đưa họ ra ngoài, việc còn lại giao cho ngài." Dứt lời, một đội năm người rời khỏi phòng điều khiển chung.Ánh mắt Thẩm Tinh Đường theo sát cho đến khi bọn họ khuất bóng mới thôi.Cục trưởng Coria chú ý đến Thẩm Tinh Đường từ lúc ở trong phòng họp. Ban đầu ông còn tưởng cố sẽ có gương mặt giống bố, nhưng sau đó mới nhận ra Thẩm Tinh Đường xinh đẹp sắc sảo hơn rất nhiều, ông nói: "Sếp Thẩm, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi." Thẩm Tinh Đường nghe vậy ngừng lại, nghiêng đầu cười: "Khi còn làm thợ bảo trì ở biên giới, tôi đã từng gặp qua cục trưởng trong một lần đến Coria làm nhiệm vụ.""Thợ bảo trì ở biên giới?" Cục trưởng Coria cười cười: "Thì ra là thế, trông cô không giống bố lắm." Thẩm Tinh Đường nói: "Tôi giống mẹ hơn."Sau vài câu hàn huyên, Thẩm Tinh Đường cáo lui rời đi.Trương Ca kinh hồn bạt vía đi theo Thẩm Tinh Đường rời khỏi phòng điều khiển chung, "Sao mấy đứa này đã xông vào khu vực cấm rồi!? Lại còn có cả quân đội biên giới ở đây nữa. Chờ cho mấy đứa này ra ngoài phải bắt chúng viết bản kiểm điểm mới được. May mà Thự Quang đã hoãn thi đấu, bằng không theo quy định của Liên Minh, đi vào khu vực cấm sẽ bị cấm thi đấu chắc luôn."Anh nói xong thì thấy Thẩm Tinh Đường vẫn đứng im bất động, "Sếp Thẩm không đi à?" "Hy vọng không xảy ra chuyện gì." Thẩm Tinh Đường khẽ quay lại nhìn: "Anh có biết người vừa rồi đi theo ông Khâu là ai không?" Trương Ca dừng lại: "Người nào cơ? Nói mới nhớ, trang phục trên người bọn họ hơi khác lạ, không giống với quân biên giới đã từng gặp." "Đó là lực lượng đặc nhiệm." Thẩm Tinh Đường thu hồi ánh mắt, nói nhỏ: "Anh nghĩ, trong hoàn cành nào thì quân đội phải huy động lực lượng đặc nhiệm để thực hiện nhiệm vụ?" Trương Ca nghe mà sởn tóc gáy, "Có thể là Thự Quang tinh hệ... không đúng, có thể là nhiệm vụ cấp cao hơn." Lực lượng đặc nhiệm của Quân đội biên giới là chính là lực lượng nòng cốt chủ lực, do tính đặc thù của sư đoàn cơ giáp này cho nên bọn họ thường đảm nhận thực hiện những nhiệm vụ S cấp trở lên.Thẩm Tinh Đường nói: "Khu vực cấm có bí mật." Trương Ca vừa biết tin bèn vội vội vàng vàng chạy về phòng chờ.Thẩm Tinh Đường đi chậm hơn vài bước, vừa đi vừa liếc nhìn phòng điều khiển chính Coria. Đúng là khu vực cấm có bí mật, nhưng những bí mật trong đó không phải là thứ mà cô, một thợ bảo trì trên chiến trường, có thể biết được.Mới vừa đến cửa phòng thì thấy Giang Tư Miểu đang sốt sắng đứng chờ, có lẽ đã nghe được tin tức rồi.Anh nói: "Chắc là không sao đâu, tôi nghe nói người của quân biên giới sẽ đưa bọn họ ra ngoài. Cùng lắm chúng ta sẽ làm một bản báo cáo giải thích rồi trình lên Liên Minh——" Thẩm Tinh Đường: "Cũng chỉ mong là thế." "Cô nói càng làm tôi bất an hơn đấy." Giang Tư Miểu rất ít khi thấy Thẩm Tinh Đường nói chuyện bằng giọng điệu như vậy "Nhìn tâm trạng cô có vẻ không ổn lắm."Thẩm Tinh Đường cùng Giang Tư Miểu đi vào phòng chờ, rồi nhìn tọa độ đang hiện trên màn hình.Cô nhìn vào vị trí của 'Trace' trên bản đồ. Có phần chùng xuống: "Tôi đã từng nói qua, lần đầu tiên tôi gặp Du Tố là khi đang làm nhiệm vụ." "Nói qua rồi, lúc ấy cô nói——" Giang Tư Miễn hạ giọng tự hỏi "Đúng rồi, khi đó Du Tố vẫn còn là trẻ vị thành niên."Thẩm Tinh Đường lạnh giọng: "Địa điểm là Coria."Giang Tư Miễu suýt nữa thì trượt chân, kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Đường."Đó là nhiệm vụ dọn dẹp khu vực cấm Coria vào 8 năm trước." Thẩm Tinh Đường nói: "Cũng là lần đầu tôi gặp Du Tố."Cho nên, Du Tố ở trong đó tốt nhất đừng gây ra chuyện gì.–Cơ giáp sư Tật Phong và KID đã nhận được chỉ thị từ cục quản lý, nói rằng sẽ có người đến hộ tống mọi ra ngoài. Đồng thời, cũng biết được một chút thông tin về khu vực cấm, và để tìm được lối ra khá là khó khăn."Lạ thế, bọn họ cứ đưa thẳng tọa độ cửa thoát là được mà." Quý Thanh Phong khó hiểu nói: "Sao lại còn mất công đưa người vào để dẫn chúng ta ra nữa?" "Có gì lạ đâu." Triệu Nhạc Kiệt thuận mồm giải thích: "Không nói cho chúng ta biết tức là không thể nói cho chúng ta biết."Sau lời 'giải thích' này, những người khác đồng loạt nhìn về cơ giáp màu đỏ dẫn đường phía trước, ngay cả cục quản lý không cho bọn họ biết tọa độ thì Du Tố làm sao mà biết được? Du Tố khẽ cười một tiếng: "Chờ ở đây hay là đi theo tôi?" Thích Tư Thành nói: "Mệnh lệnh không bảo chúng ta đợi tại chỗ." Vậy tức là đi rồi.Ứng Trầm Lâm vốn đi bên cạnh Du Tố, nhưng khi đối phương dẫn đường, anh chuyển sang bám sát phía sau.Những người khác đang bàn tán rôm rả trên kênh chung, Ứng Trầm Lâm nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của Uyên, cuối cùng quyết định chủ động liên hệ với Du Tố.Yêu cầu thiết lập kênh riêng vừa gửi đi chưa đến hai giây, trước mặt đã hiện ra thông báo kết nối thành công.Ứng Trầm Lâm chưa kịp mở miệng, Du Tố đã lên tiếng trước: "Muốn hỏi gì? Làm sao tôi lại biết tọa độ này à?" "Trước kia anh đã từng đến đây rồi?" Ứng Trầm Lâm hỏi.Sự quen thuộc của một người với một khu vực được thể hiện qua hành vi của người đó, từ khi Du Tố nói sẽ dẫn mọi người ra ngoài, Ứng Trầm Lâm vẫn luôn quan sát quan sát tốc độ và hướng di chuyển của đối phương. Anh có thể kết luận Du Tố quen thuộc với nơi này, nhưng lại pha lẫn chút xa lạ.Đúng là đến đây thật, nhưng đã là chuyện từ lâu. Khoang điều khiển, trên màn hình lơ lửng trong suốt có thể nhìn thấy quang cảnh xung quanh, cũng có thể thấy được cơ giáp đang cách hai bước ở phía sau.Tuy cách một lớp cơ giáp, nhưng Du Tố lại có thể mường tượng ra vẻ mặt của Ứng Trầm Lâm khi hỏi về vấn đề này. Cậu ta vặn nhỏ âm thanh ở các kênh khác xuống, "Đúng vậy, nhưng đã quá lâu rồi, không nhớ rõ đường lắm." "Ừm." Ứng Trầm Lâm đang nghĩ nên tiếp tục thế nào thì Du Tố đã nói tiếp: "Có liên quan đến Uyên à?" Ứng Trầm Lâm ngạc nhiên: "Sao anh biết?""Tôi cũng có cơ giáp cấp S đấy." Du Tố nói.Trong khoang điều khiển, Đề Áo ngạc nhiên lên tiếng: "Hả!? Đúng là tôi có thể bắt được tín hiệu của Uyên, nhưng tín hiệu vẫn luôn ở đây mà. Chỗ này thì có liên quan gì đến Uyên? Du Tố, cậu biết cái gì nhưng không nói với tôi đúng không?"Có một số hành vi rất dễ đoán, hiển nhiên Ứng Trầm Lâm rất quan tâm đến khu vực cấm.Những thứ có thể khơi gợi sự hứng thú của cậu bạn nhỏ này không nhiều lắm, rõ ràng biết rằng nếu hỏi chi tiết thì sẽ gặp phải phiền phức, hơn phân nửa là liên quan đến chiếc cơ giáp kia.Ứng Trầm Lâm không nghĩ nhiều, hơi ngập ngừng: "Chìa khóa Uyên đã sáng lên." Du Tố dừng bước.Hai người đi cách nhau khá gần, khi Du Tố dừng lại thì cơ giáp khẽ va vào nhau một chút.Ứng Trầm Lâm khựng lại rồi lùi về sau nửa bước, nói thật: "Không rõ nguyên do từ đâu, nhưng khi đến gần khu vực cấm cơ giáp đã có phản ứng."Anh không xác định nguyên nhân cụ thể ra sao, cũng không cách nào thả Uyên ra được, Uyên thì lại không thể phản hồi, vấn đề này rất khó để giải thích.Du Tố liếc mắt, nhìn thấy động tác rất nhỏ của Ứng Trầm Lâm, "Chưa từng xảy ra tình trạng này."Ứng Trầm Lâm cũng biết rằng tình huống này thường không xảy ra, cho nên anh mới nghi ngờ trong khu vực cấm có thứ gì đó."Một số chuyện về khu vực cấm tôi không thể tiết lộ, còn biết được vị trí đi vào là do trước kia tôi đã đến đây chấp hành nhiệm vụ." Du Tố đi trước dẫn đường: "Lối vào khu vực cấm thường thay đổi theo thời gian và tuân theo một trình tự thuật toán đặc biệt. Nhân viên không thể nói, cũng không được phép nói ra." Ứng Trầm Lâm hỏi: "Nơi này có thứ gì? Nếu anh không thể nói, vậy để tôi đoán nhé?"Du Tố khẽ cười: "Muốn khai thác thông tin à?"Ứng Trầm Lâm dò hỏi: "Trước kia anh từng là cơ giáp sư biên giới, có một số việc không tiện nói ra, nên tôi đành phải tự đoán thôi, không được sao?""Nếu muốn biết thì tôi nói cũng được, nhưng trước tiên trả lời tôi một vấn đề..."Tầm mắt Du Tố khẽ liếc sang bên cạnh rồi bước tiếp: "Uyên từ đâu mà có?"Kênh liên lạc giữa hai người bỗng chốc rơi vào yên lặng, khi Du Tố cho rằng Ứng Trầm Lâm không muốn trả lời thì giọng nói của chàng trai trẻ vang lên."Là của ông nội tôi để lại." Ứng Trầm Lâm trả lời một cách bình tĩnh, "Uyên là cơ giáp do ông nội tôi thiết kế."Du Tố hơi chững lại: "Ông nội cậu?""Ông nội tôi là nhà thiết kế cơ giáp, nhưng chẳng may đã qua đời khi tôi lên 7." Ứng Trầm Lâm rất ít khi nói về chuyện gia đình. "Uyên là tài sản duy nhất ông để lại cho tôi, đó là quà sinh nhật lúc tôi 6 tuổi. Giờ thì tôi không còn nhớ quá nhiều chi tiết, chỉ nhớ lúc đó ông đã nói rằng Uyên chính là di sản của nhà tôi."Không biết vì sao, khi nghe được Ứng Trầm Lâm nhắc đến hai chữ 'di sản', Du Tố không nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào khác trong đó.Rất bình tĩnh cũng thật lãnh đạm, dường như Du Tố hỏi cái gì, đối phương sẽ thành thật trả lời.Đề Áo lúc nào cũng lắm mồm lắm miệng, nghe thấy thế cũng im lặng một cách hiếm có.Du Tố: "Xin lỗi."Ứng Trầm Lâm không hiểu tại sao phải xin lỗi, 7 tuổi với anh mà nói đã cách cả một cuộc đời. Những điều lúc nhỏ từng trải qua gần như đã phai nhạt, thậm chí dáng vẻ của ông nội cũng chỉ còn là những ký ức đầy mơ hồ."Uyên đã ở bên tôi rất nhiều năm, trí năng ra đời là khi tôi tham dự vòng đấu loại đơn chiến lần đầu tiên."Ứng Trầm Lâm giải thích: "Trí nhớ cơ giáp không ghi lại được nhiều, Uyên được giao lại khi tôi mới 7 tuổi. Tôi chỉ biết Uyên là tác phẩm của ông nội, còn những chuyện khác thì tôi thật sự không biết."Giọng nói ở đầu bên kia vẫn đang tiếp tục giải thích, Du Tố không nói gì, mắt nhìn về phía tín hiệu âm thanh liên tục phát ra trên kênh liên lạc. Trong tầm nhìn, một chiếc giáp vẫn đang theo sát bên cạnh, không rõ vì sao, tâm trí Du Tố hiện lên hình ảnh hai người đang đi trên hành lang căn cứ KID, Ứng Trầm Lâm đang cầm bảng số liệu, hai bước ba bước đi theo mình.Người này luôn có thói quen duy trì một khoảng cách nhất định khi nói chuyện với mọi người, ngay cả khi đi cạnh nhau cũng sẽ có xu hướng lùi về sau nửa bước, cẩn thận lại lễ phép giữ khoảng cách xã giao.Cơ giáp phía trước bỗng nhiên ngừng lại, Ứng Trầm Lâm vẫn luôn theo sát cũng dừng theo: "Hở?"Du Tố thản nhiên nói: "Bước lên đây."Ứng Trầm Lâm không hiểu gì cả, tiến lên phía trước một bước.Khi đến bên cạnh, Du Tố lại tiếp tục bước đi."Tôi đã xem bản đồ của khu vực cấm, ngoài khu rừng rậm được đánh dấu ra thì không còn chỗ nào khác." Ứng Trầm Lâm thấy Du Tố không phản đối thì nói: "Tình hình ở khu ô nhiễm Coria đúng là rất phức tạp, vị trí trạm cơ sở lại rất kỳ lạ."Vị trí các trạm cơ sở và một số cơ sở hạ tầng trong khu ô nhiễm đều đã được quy hoạch rõ ràng nhằm mục đích bao phủ và giám sát toàn bộ khu ô nhiễm. Trong khi trạm cơ sở ở Coria nằm cách xa trạm cơ sở ở rừng đầm lầy, mặc dù từ trường rừng đầm lầy rất kỳ lạ, nếu xét về mặt thiết kế thì việc đặt trạm theo dõi ở rìa rừng đầm lầy vẫn có thể tiến hành giám sát một phần nơi đây.Nhưng nó lại không làm được điều này. Mà ngược lại, cách bố trí các cơ sở thế này rất bất hợp lý, có quá nhiều điểm mù."Đối với khu ô nhiễm nguy cơ cao, thiết kế thế này không đạt tiêu chuẩn." Ứng Trầm Lâm thấy Du Tố không lên tiếng, tiếp tục nói: "Cục quản lý không xây dựng một nền tảng rộng hơn trong rừng đầm lầy mà lại thiết lập một hệ thống che chắn quy mô lớn trong khu vực cấm."Du Tố nhìn khu rừng cháy bên cạnh: "Để duy trì hệ thống che chắn như vậy, chắc chắn phải có trung tâm kiểm soát."Ứng Trầm Lâm dừng lại, nói đến đây, Du Tố đã ám chỉ rất rõ ràng.Trung tâm kiểm soát là gì? Đó là nơi kiểm soát toàn bộ hệ thống của khu vực cấm, địa điểm kiểm soát tốt nhất chính là trạm cơ sở.Bên trong khu vực cấm có một trạm cơ sở bị bỏ hoang, cô lập với hệ thống chủ của Coria.Du Tố không xác nhận, cũng không phủ nhận, chỉ hỏi là: "Muốn đi không?"Ứng Trầm Lâm: "Muốn chứ, nhưng như vậy là làm trái với quy định.""Cũng không phải là không được, chỉ là có một vấn đề bây giờ chúng ta cần phải giải quyết." Du Tố lại nhìn về phía khu rừng cháy, "Cậu biết tôi là lính biên giới đã xuất ngũ, vậy cậu nghĩ lý do tôi đi vào khu vực cấm là gì?"Lính biên giới ... Ứng Trầm Lâm dừng lại một lát, nhìn khu rừng cháy trong hệ thống che chắn: "Dọn dẹp vật ô nhiễm."Quá yên tĩnh —— Tuy rằng họ đang đi men theo hệ thống, nhưng từ bọn họ di chuyển tới nay, vật ô nhiễm xuất hiện trên radar chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ứng Trầm Lâm ban đầu nghĩ rằng là vì bọn họ đang ở gần hệ thống nên mới vậy, nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ ở đây đều rất kỳ lạ.Bọ ngựa cái không phản ứng quá mức khi đến gần hệ thống che chắn, vật ô nhiễm trong khu vực cấm thì cần phải được quân biên giới đến dọn dẹp.Cho dù hệ thống đã ngăn cản vật ô nhiễm bên trong và bên ngoài khu vực cấm, nhưng môi trường ô nhiễm nghiêm trọng như vậy cũng không thể tránh khỏi sự gia tăng của vật ô nhiễm.Du Tố: "Khu vực cấm này không bình thường."Kênh liên lạc, Triệu Nhạc Kiệt bỗng chú ý tới hai chiếc cơ giáp phía trước lúc thì đi lúc thì dừng, khiến cho bọn họ theo sau cũng phải làm theo: "Sao hai người kia nhà cậu cứ đi gần nhau thế?"Quý Thanh Phong dắt theo bọ ngựa, đi cùng với Triệu Nhạc Kiệt ở cuối đoàn, nghe vậy nói: "Gì? Lạ lắm à, đi thế cho tiện nói chuyện. Trầm Lâm thông minh lắm, chắc là đang tìm lối ra cùng với anh Du đấy."Triệu Nhạc Kiệt không thể hiểu nổi thái độ của Quý Thanh Phong. Rồi sao nữa! Trả lời qua loa cho có thế à?Hắn nhớ đến cảnh tưởng mình nhìn thấy khi trên phi thuyền cùng với Hồ La Bố, hai người kia đi sát nhau như vậy, cũng chẳng thấy lên tiếng trong kênh chung. Khi thấy hai cơ giáp kia, hắn cứ có cảm giác Trace đang ép buộc Ứng Trầm Lâm phải đi theo vậy.Đột nhiên Triệu Nhạc Kiệt nghe thấy tiếng động gì đó.Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Hắn hạ thấp âm thanh kênh liên lạc, tiếng động vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức phải nghi ngờ cái lỗ tai của mình, nhưng xác thật nghe được một tiếng sột soạt khe khẽ."Quý Thanh Phong, có nghe thấy gì không?" Triệu Nhạc Kiệt cẩn thận quay đầu lại, nhìn về phía khu rừng cháy trống rỗng phía sau.Quý Thanh Phong nghe thấy vậy cũng vặn nhỏ âm thanh xuống, âm thanh bên ngoài dần trở nên rõ hơn: "Có nhưng mà nhỏ lắm, là tiếng gió hở?"Khu rừng cháy không một tiếng động, tĩnh lặng như không có sự sống.Sự im lặng chết chóc này tiếp tục lan rộng, một cảm giác quái dị không thể tả nổi bên trong khu rừng cháy bắt đầu lộ ra.Triệu Nhạc Kiệt nhìn khu rừng, tay đã đặt lên bảng điều khiển vũ khí, "Lá cây có đung đưa đâu."Nếu không phải tiếng gió lay... vậy thì chỉ còn trên mặt đất.Hai người chợt nhìn xuống, giữa những chiếc lá khô trên mặt đất, dường như có thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh, Triệu Nhạc Kiệt lập tức hét lên: "Có thứ gì đó đang đến!"Sau tiếng kinh hô, nhóm cơ giáp sư đang đi tới lập tức phản ứng lại, lúc đó, thứ gì đó ẩn núp bên dưới những chiếc lá khô trên mặt đất đột nhiên trồi lên. Là một chiếc xúc tu có bề mặt thô ráp, rộng khoảng một mét, có màu sắp tiệp với màu đám lá khô trong khu rừng. Vật ô nhiễm ở gần lâu như vậy mà giờ bọn họ mới phát hiện ra. "Mọi người mau bay lên!" Thích Tư Thành lên tiếng.Mọi người đồng loạt kích hoạt động cơ đẩy hướng lên trên rồi bay thẳng về phía Triệu Nhạc Kiệt và Quý Thanh Phong đang ở phía sau.Các cơ giáp sư lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, thế nhưng xúc tu kia lại không tấn công cơ giáp mà dùng tốc độ cực nhanh trói chặt hai chân bọ ngựa cái rồi kéo thẳng về phía rừng rậm.Quý Thanh Phong đang đứng trên người bọ ngựa cái, lúc nó bị túm đi thiếu chút nữa đã ngã ngửa ra đằng sau, cậu ta lập tức giữ chặt bọ ngựa lại.Du Tố nhíu mày: "Nó không tấn công cơ giáp, mục tiêu là vật ô nhiễm!" Ứng Trầm Lâm nhìn xúc tu phía dưới, những nơi nó chạy qua đã để lại những vết rãnh dài.Anh sửng sốt, bắn hai phát pháo tốc công vào xúc tu: "Giữ nó lại!"Các cơ giáp sư lập tức hành động, mọi đòn tấn công đều nhắm thẳng về phía xúc tu, nhưng lại chẳng xi nhê gì với nó, thậm chí còn làm nó siết chặt bọ ngựa hơn.Quý Thanh Phong túm chặt khóa trói buộc bọ ngựa, nhưng lực kéo này còn mạnh hơn sức vùng vẫy của bọ ngựa cái trước đó rất nhiều, "Cái thứ xấu xí này, không thấy bao nhiêu phụ huynh đang ở đây à? Dám ngang nhiên bắt cóc con gái nhà người ta..."Đang nói dở chừng, cả bọ ngựa và cơ giáp phía trên bị kéo giật ba bốn lần.Quý Thanh Phong nuốt ực một cái: "Người anh em này định làm thật đấy à!?"Triệu Nhạc Kiệt bên cạnh đang hỗ trợ túm chân bọ ngựa: "??"Một lực kéo mạnh mẽ bỗng nhiên truyền đến, Quý Thanh Phong và Triệu Nhạc Kiệt còn chưa định thần lại đã bị lê đi hai bước.Giây tiếp theo, thêm một đòn nữa giáng mạnh xuống, nhóm cơ giáp sư đang tấn công xúc tu còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy cơ giáp lẫn bọ ngựa bị kéo xoẹt một cái vào khu rừng cháy.Quý Thanh Phong: "Đậu má!!! Đến cả trai nhà lành mà nó cũng muốn bắt?"---Mình về rồi đây ♡\( ̄▽ ̄)/♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com