[Edit_Hoàn] Kính Vạn Hoa Chết Chóc
Chương 38: Rời khỏi cửa
Đám quái vật chạy như điên ra khỏi miếu thờ, rất nhanh liền kéo về một người mà bọn họ đều quen thuộc. Đúng như suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, đó chính là Từ Cẩn vẫn luôn lặng lẽ đi theo bọn họ ở trong rừng cây.Cô ta bị đám quái vật vây quanh bắt lấy, mạnh mẽ kéo lê ra từ trong cánh rừng, biểu tình trên mặt vô cùng sợ hãi, trong miệng còn đang không ngừng kêu cứu mạng. Nếu không phải đã từng thấy qua dáng vẻ nửa đêm tự lột da đầy kinh dị của cô ta thì có lẽ hiện tại Lâm Thu Thạch sẽ nghĩ cách cứu cô ta cho bằng được, nhưng hiện tại anh không hề nhúc nhích dù chỉ một bước, nhìn những con quái vật đó bắt lấy Từ Cẩn, một đường kéo thẳng lên trên giá gỗ, sau đó đem cô ta đưa tới trước mặt cô bé đầy máu kia"Cứu mạng, cứu tôi với----" Từ Cẩn thấy được Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đang đứng ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên chính là hướng về phía họ cầu cứu, mặt cô ta đầy nước mắt, vẫn mang dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu vì sợ hãi.Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nhìn cô ta, biểu tình trên mặt không hề thay đổi.
Từ Cẩn còn muốn chạy nhưng tay chân lại bị những con quái vật kia mạnh mẽ nắm lấy, cô bé trên đỉnh miếu thần đang dùng tay chống đỡ thân thể, chầm chậm di chuyển tới trước mặt cô ta, sau đó vươn tay ấn thật mạnh lên trên mặt Từ Cẩn: "Trả lại cho ta ----- trả lại cho ta----""Aaaaa!!!!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang vọng, Từ Cẩn giãy dụa như điên nhưng vẫn không làm cô bé kia dừng tay lại, cô bé đã dùng tay trực tiếp xuyên vào làn da, chọc vào trong máu thịt của cô ta, sau đó cô bé dùng sức tách hai tay ra, một tiếng vang thanh thuý nghe như có người đang xé vải vang lên ---- da của Từ Cẩn cứ như vậy đã bị xé ra một cách hoàn chỉnh."A a a!! Không muốn không muốn đừng mà ---- chị, dừng tay đi!!!" Người bình thường mà bị như vậy thì đã sớm chết nhưng Từ Cẩn vẫn có thể tiếp tục giãy dụa, thậm chí sức lực cũng lớn hơn trước một chút, thậm chí ánh mắt sợ hãi ban đầu cũng dần dần biến mất, biến thành một loại cảm xúc khác, Lâm Thu Thạch nhận ra, cái loại cảm xúc đó được gọi là không cam lòng.Rốt cuộc thì một tấm da hoàn chỉnh đã bị xé xuống, cô bé phát ra những tiếng cười bén nhọn, cứ như có được bảo vật mà đem tấm da kia ôm chặt vào trong ngực.Ánh mắt của Từ Cẩn dừng lại trên mặt trống đã bị phá rách, vẻ oán hận càng thêm nồng đậm: "Tại sao chị lại làm vậy chứ, không phải chị đã đồng ý cho tôi rồi sao, chị đã đồng ý cho tôi rồi---""Kẻ lừa đảo, câm mồm!" Bộ da kia đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, mặt trống phía dưới cũng phát ra tiếng vang lớn, có vẻ cô bé đang cực kỳ giận dữ như là muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt: "Em gái à, em gái ngoan của chị, chị tìm em rất khổ sở đó, em đã đi đâu thế, em đã đi đâu!!?"Từ Cẩn đã biến thành dáng vẻ giống y như đúc bọn quái vật lúc này lại không có cách nào trả lời câu hỏi của chị mình, vẻ ngoài của cô ta so với cô bé kia đã lớn hơn rất nhiều tuổi, đã hoàn toàn không thể từ ngoại hình mà công nhận bọn họ đã từng là hai chị em sinh đôi."Cũng may em đã trở về, em cuối cùng cũng đã trở lại." Vừa nói chuyện, cô bé kia vừa thong thả ung dung đem tấm da lột xuống từ trên người Từ Cẩn mặc lên người của chính mình. Cô bé mang vẻ mặt vui mừng tới cực điểm, giống như đang mặc một bộ đồ mới mà bản thân đã mong chờ từ rất lâu, "Em gái à, sau khi em rời đi, có từng nghĩ tới chị chút nào không?"Tấm da kia vừa cùng cơ thể cô bé tiếp xúc thì đã dần dần dán sát lên đó, thân hình của cô bé cũng bắt đầu biến hoá, từ một quái vật máu thịt mơ hồ biến thành một cô bé đáng yêu. Mà dáng vẻ của cô bé, giống y như cô bé mà Lâm Thu Thạch từng thấy trên trang giấy ở trong cặp của Từ Cẩn, chính là bức tranh vẽ hai chị em sinh đôi.Lúc này Từ Cẩn và cô bé kia cứ như đã hoán đổi thân xác, cô ta không còn da nữa, ánh mắt oán độc và tràn ngập sự không cam lòng nhưng lại không cách nào phản kháng được người ở trước mắt.Mặc xong lớp da của chính mình rồi, cô bé vui cười bò xung quanh Từ Cẩn một vòng, cô bé ra lệnh cho đám quái vật ép Từ Cẩn quỳ xuống, cười nói: "Đừng sợ, em gái của chị, chị đã vì em mà chuẩn bị rất nhiều thứ tốt, chỉ cần em trở về, chị sẽ tha thứ cho em, em nhìn xem...." Cô bé nói xong liền cao hứng vỗ vỗ tay.Lâm Thu Thạch cảm thấy dưới chân mình truyền đến một trận chấn động, anh cúi đầu thì ngạc nhiên phát hiện những bộ da người được làm thành mặt trống dưới chân đang mấp máy lên xuống, chúng bị khâu lại với nhau, mỗi một tấm da người đều đang bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ đau đớn, dường như bọn họ căn bản là không hề chết đi mà là dùng một phương thức khác để tiếp tục tồn tại trên đời.
"Khặc khặc khặc khặc......" Cô bé nghe thấy những âm thanh rên rỉ đau khổ này thì nở một tràn cười vô cùng thoả mãn, nó nắm lấy tóc Từ Cẩn, mỉm cười nói: "Mau cảm ơn bọn họ đi, không có họ, làm sao chị có thể tìm được em cơ chứ."Đương nhiên là không có khả năng Từ Cẩn muốn nói cảm ơn với bọn họ, nếu không phải nhóm Lâm Thu Thạch mang trống của cô ta đi thì cô đã không cần phải đuổi theo ba người bọn họ tới nơi này, để rồi bị chị của mình tóm được."Nói chuyện, nói chuyện đi." Vẻ tươi cười trên mặt cô bé dần biến thành sự dữ tợn, "Không phải em thích nói chuyện nhất sao, nói chuyện đi!!!" Nó oán hận nắm chặt lấy cánh tay của Từ Cẩn, sau đó dùng sức kéo mạnh, suýt chút nữa đã đem tay cô ta kéo rớt xuống.Từ Cẩn phát ra tiếng kêu thảm thiết, không cam lòng mà run rẩy mở miệng: "Cảm ơn.....mọi người.""Khặc khặc khặc khặc." Cô bé lại bắt đầu cười như điên dại.Nguyễn Nam Chúc nói: "Cô đã tìm được cô ta rồi, bây giờ có thể nói cho chúng tôi biết vị trí của cửa được rồi chứ?"
Cô bé nghe vậy liền gật gật đầu, đưa tay ra trước mặt Nguyễn Nam Chúc: "Đem cốt sáo trả lại cho ta, đó là xương cốt của ta." Cô bé thương tiếc sờ lên phần chân bị gãy của Từ Cẩn, "Em gái, xương của em đâu, em đem xương cốt của bản thân giấu đi đâu rồi?"Từ Cẩn nói: "Không có, bị những người đó làm mất rồi."Nụ cười trên mặt cô bé vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt của nó cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, âm hiểm nhìn chằm chằm Từ Cẩn, nói: "Nếu đã như vậy, chị đành phải đem xương của người khác cho em mượn dùng rồi, chờ đến khi bọn họ đều chết hết, chị sẽ chém đứt chân bọn họ cho em dùng."Từ Cẩn không nói lời nào, trên mặt cô ta cũng không còn da nên gần như không thể nhìn ra biểu cảm nào, nhưng Lâm Thu Thạch rất chắc chắn, bây giờ cô ta chính là mang vẻ mặt vừa hận vừa sợ hãi.Cô bé nhận lấy cốt sáo, tiện tay rạch một đường dưới chân, sau khi cốt sáo cắt qua mặt trống vẫn đang rên rỉ kia thì một cánh cửa sắt màu đen lập tức hiện ra."Mời." Cô bé mỉm cười đối với bọn họ.Nguyễn Nam Chúc đi thẳng về phía trước, cậu lấy chìa khoá mở cửa ra, trong nháy mắt cửa mở, từ trên rơi xuống một tờ giấy nho nhỏ, bị Nguyễn Nam Chúc cất vào trong lòng ngực."Đi." Nguyễn Nam Chúc nói xong liền bước vào trong cánh cửa, Trình Thiên Lí cũng đi theo ngay sau cậu, khi Lâm Thu Thạch dự định là người thứ ba đi vào thì cô bé kia đột nhiên lại chạy tới bên cạnh anh, rồi nó vỗ lên lưng anh một cái.
Lâm Thu Thạch bị vỗ sửng sốt một hồi thì nghe được cô bé đó nói: "Em gái ta thích ngươi, cho nên ta không thích ngươi."
Tuy rằng phía sau đang không ngừng phát lạnh nhưng Lâm Thu Thạch không dám dừng lại một chút nào nữa, anh lập tức bước vào trong cánh cửa.Đi qua một đoạn đường hầm thật dài, rốt cuộc ba người bọn họ lại lần nữa về tới thế giới hiện thực.Lâm Thu Thạch vừa về tới thế giới thực liền cảm thấy rất không ổn, anh đang định nói gì đó thì một trận đất trời quay cuồng ập tới, cả người anh đều mềm nhũn mà ngã xuống mặt đất.
..................Bóng tối, bóng tối kéo dài, nhưng xuyên qua bóng tối đó, rốt cuộc Lâm Thu Thạch cũng chào đón được ánh sáng.Anh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang cầm điện thoại đứng ở bên cạnh cãi nhau với ai đó, khác với lúc ở trong cửa, khi ở bên ngoài ngữ khí của anh rất lạnh lùng, gai góc lại xảo quyệt, rất nhanh đã nói cho người bên kia điện thoại cứng họng đến không nói nên lời."Tỉnh rồi?" Nhìn thấy Lâm Thu Thạch tỉnh lại, Nguyễn Nam Chúc liền ngắt điện thoại.Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Tôi bị gì vậy...."
Nguyễn Nam Chúc: "Viêm phổi cấp tính, thiếu chút nữa đã phải đưa tới phòng ICU."
[ Phòng ICU, được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit. ICU là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng ]Bởi vì trước khi ra ngoài bị vỗ một cái nên Lâm Thu Thạch cũng đoán được chính mình khẳng định sẽ sinh bệnh, nhưng anh không nghĩ tới là sẽ nghiêm trọng đến như vậy,"Cái con khốn đó." Nguyễn Nam Chúc rất không vui mắng, "Còn may là kiếm về được."Lâm Thu Thạch nói: "Kiếm về được?"
Nguyễn Nam Chúc lấy cái gì đó từ trong túi ra, đưa cho Lâm Thu Thạch.
Đó là một quyển sổ khá dày, trang bìa cũng có chút quen thuộc, Lâm Thu Thạch vừa cầm lên nhìn liền phát hiện đó vậy mà lại là cuốn nhật ký mà bọn họ tìm được trên đỉnh tháp, không ngờ Nguyễn Nam Chúc có thể mang theo nó ra ngoài.Sau khi Lâm Thu Thạch mở ra thì thấy bên trong quyển sổ vẽ một vài bức tranh có màu sắc phong phú, có vẻ là nó kể lại một câu chuyện xưa nào đó. Hơn nữa chất liệu giấy cũng đã thay đổi, khi sờ lên có chút giống với da dê, nhưng căn cứ vào những chuyện đã xảy ra bên trong cánh cửa, Lâm Thu Thạch cảm thấy có khả năng thứ này không phải là da dê....."Mọi đồ vật trong cửa đều không thể mang ra ngoài." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng vẫn có một vài vật phẩm đặc thù có thể mang ra ngoài được, giống như là khuyên tai của anh hoặc là cuốn nhật ký trước mặt, những thứ có thể mang ra ngoài được đều có chỗ đặc biệt của nó."Lâm Thu Thạch nhìn nhìn: "Cuốn nhật ký này có chỗ nào đặc biệt?"
Nguyễn Nam Chúc: "Hiện tại thì vẫn chưa biết, vẫn cần phải nghiên cứu thêm, thứ này là do anh phát hiện, anh cứ giữ lấy trước đi."
Lâm Thu Thạch đang định từ chối thì Nguyễn Nam Chúc lại có điện thoại, cậu nhìn dãy số hiển thị liền đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh, đi nhận điện thoại.Lâm Thu Thạch cúi đầu, mở cuốn nhật ký ra, sau khi cẩn thận lật xem, anh phát hiện những ghi chép bên trong cuốn nhật ký này đúng là câu chuyện về hai chị em kia.
Ngôi làng này tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, ở đây có một nghi thức hiến tế quan trọng, đó là cứ cách một khoảng thời gian, họ sẽ phải chọn một cô gái sạch sẽ nhất trong tất cả các thiếu nữ đến tuổi vị thành niên, sau đó lột sống, dùng tấm da mềm mại của cô gái đó làm thành mặt trống, đặt ở trên cái tháp cao mà mọi người dùng để hạ táng, lấy nó để an ủi thần linh. Lúc này, có hai chị em rất thân nhau, người em hoạt bát rộng rãi, người chị thông minh xinh đẹp, nhưng tới một ngày nọ, người em bỗng trở thành mục tiêu bị linh mục nhìn trúng.Sau đó cô ta liền bị ép buộc bắt đi, làm thành mặt trống.Người chị thấy em mình đột nhiên mất tích liền bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm--- nhưng đây vẫn chưa phải là đoạn kết của câu chuyện này, nó chỉ mới là khởi đầu của tất cả.Người em bị lột da không chết, chẳng những cô ta không chết mà còn trở thành một quái vật không da. Cô ta tỉnh lại từ sâu bên trong toà tháp, bắt đầu lảng vảng xung quanh làng, tìm những người đi một mình, lột da bọn họ rồi mặc lên người mình. Nhưng rất nhanh cô ta đã phát hiện, da của những người đó không vừa với cô ta, cô ta cần một bộ da hoàn mỹ hơn..... Đương nhiên, cô ta đã nghĩ đến người chị giống y như đúc với bản thân.Lừa gạt, dối trá, người em đã biến thành quái vật lừa chị mình vào miếu thần, sau đó dễ như trở bàn tay mà lột lấy tấm da của chị gái. Cô ta khoác tấm da của chị mình, nhưng lại sợ bị đuổi theo, thế là cô ta thẳng tay chặt đứt đôi chân của người chị.Cứ như vậy, người chị bị kẹt lại bên trong miếu thần.Người em bị lột da không chết thì đương nhiên người chị cũng còn sống, oán hận của cô so với người em càng mạnh mẽ hơn, biến cô thành một con quái vật càng đáng sợ hơn, thậm chí cô còn dùng đôi chân đã bị chặt đứt của mình làm thành cốt sáo, bắt đầu điều khiển những tế phẩm có cùng chung số phận với mình.Nhưng miếu thần đã hạn chế năng lực của cô, cứ như vậy, cô bị nhốt ở trong đó, ngày qua ngày, chờ đợi, chờ đợi cái ngày có thể lấy lại bộ da của chính mình.Thời gian trôi qua từng ngày, người em khoác lên người bộ da của chị mình cũng đã trưởng thành.Mà nhóm người Lâm Thu Thạch, ngay lúc đó, đã bước vào thế giới của bọn họ.Lâm Thu Thạch xem xong toàn bộ chuyện xưa liền khép trang sách lại, ngón tay anh vuốt nhẹ trên trang sách một lát nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện được chỗ đặc biệt của cuốn nhật ký này.Mà cũng vừa lúc Nguyễn Nam Chúc gọi điện thoại xong, từ bên ngoài bước vào, hỏi: "Cảm giác thế nào?"Lâm Thu Thạch ho khan hai tiếng: "Vẫn ổn."Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh anh, phân tích tình huống một chút: "Bây giờ anh cũng đã tới cửa thứ năm, cho nên ít nhất là sau nửa năm nữa mới phải vào cánh cửa tiếp theo, tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho tốt đi." Cậu ta nói tới đây đột nhiên tạm dừng một chút, "Việc anh bị thương nằm ngoài dự đoán của tôi, vốn dĩ tôi đang có một kế hoạch khác nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể lùi lại."
Lâm Thu Thạch hỏi: "Kế hoạch gì?"Nguyễn Nam Chúc: "Nói sau đi, nếu thân thể anh không phục hồi tốt thì kế hoạch này cũng không cần phải làm nữa."
Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy kế hoạch này hẳn là rất quan trọng nhưng Nguyễn Nam Chúc hiện giờ với Chúc Manh ở bên trong cánh cửa thật sự là không hề giống nhau, tuy rằng đều rất đẹp nhưng trong ánh mắt chỉ còn có lạnh lùng, cứ như là một khối băng luôn toả ra khí lạnh.Nếu bây giờ còn ở trong cửa, có lẽ Lâm Thu Thạch sẽ mặt dày mày dạn một chút đi hỏi thăm xem sao, nhưng ở thế giới bên ngoài, đối mặt với dáng vẻ lạnh lùng này của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch chỉ đành phải ngoan ngoãn gật đầu, không gặng hỏi thêm nữa.Chắc là vì nghe được tin Lâm Thu Thạch đã tỉnh, một lát sau Trình Thiên Lí tung tăng tới phòng bệnh với một túi hoa quả trong tay, cậu nhóc nói với Lâm Thu Thạch như này, vận khí của anh đúng là tệ thật đấy, người bình thường đều sẽ không bị thương ở thế giới bên trong cánh cửa đâu.Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh nghe xong thì không chút lưu tình tạt cho cậu nhóc một gáo nước lạnh: "Đúng vậy, đều sẽ không bị thương, mà là trực tiếp chết hết."
Lâm Thu Thạch: "......"
Trình Thiên Lí: ".....Nguyễn ca, anh xấu xa quá."Sau khi Trình Thiên Lí tới không bao lâu, Nguyễn Nam Chúc lại tiếp tục có điện thoại, nghe xong liền vội vàng rời đi.Lâm Thu Thạch thấy cậu vội như vậy cũng hơi bất ngờ, anh quay sang Trình Thiên Lí hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?""Cũng không tính là có xảy ra chuyện." Trình Thiên Lí nói, "Chính là lão đại bên Bạch Lộc kia đang bắt đầu hỏi thăm về thân phận của Chúc Manh, tổ chức Bạch Lộc này cũng rất lớn, muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được, chẳng qua là bọn họ không thể nào biết được Chúc Manh chính là lão đại của chúng ta."Lâm Thu Thạch: "....Ờm."
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy thì có nằm mơ anh cũng không thể tưởng tượng được Chúc Manh đam mê diễn xuất trong cửa vậy mà lại là Nguyễn Nam Chúc nam giả nữ mà ra................Bởi vì bị cô bé trong cánh cửa kia vỗ cho một cái mà Lâm Thu Thạch phải nằm ở trên giường bệnh suốt một tháng trời, cũng may là vẫn hồi phục khá nhanh. Chờ tới khi có thể quay về biệt thự, anh vừa nhìn thấy Hạt Dẻ liền vọt qua đó.Hạt Dẻ đang nằm trên sô pha, đối mặt với Lâm Thu Thạch như hổ đói vồ mồi lao về phía mình, hoàng thượng biểu hiện sự khinh thường cực kỳ lớn, Hạt Dẻ đứng dậy, quay đầu, vặn mông nhảy về phía trước, để lại cho Lâm Thu Thạch một bóng dáng lạnh nhạt.Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng ngay tại chỗ.
Cuối cùng vẫn phải là nhờ Trình Thiên Lí ôm Bánh Gối nhà cậu nhóc ra, để Lâm Thu Thạch sờ sờ mông Bánh Gối tìm an ủi. Bánh Gối dâng ra bờ mông to bự độc quyền nhà Corgi cùng với đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự ngây thơ khiến Lâm Thu Thạch được an ủi trong lòng một chút, nhờ vậy mới không làm ra hành động quá khích nào.Lâm Thu Thạch trở lại biệt thự chưa được mấy ngày liền nhận được điện thoại của người bạn thân Ngô Kỳ. Ở trong điện thoại, Ngô Kỳ tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ có phải Lâm Thu Thạch đã bị tổ chức bán hàng đa cấp nào đó khống chế hay không, còn nói nhất định phải tự mình tới xem, nếu Lâm Thu Thạch không đồng ý, cậu ta lập tức báo cảnh sát.
Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ phải nói chuyện này cho Nguyễn Nam Chúc.Thế mà Nguyễn Nam Chúc lại rất dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Lâm Thu Thạch.
"Nhưng tôi không kiến nghị anh nói cho anh ta biết về những việc này." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu anh không muốn bị đưa vào bệnh viện tâm thần."Lâm Thu Thạch: "Đã từng có người bị như thế sao?"
Nguyễn Nam Chúc chỉ về phía Dịch Mạn Mạn đang cãi nhau với Trình Thiên Lí ở trên lầu: "Chúng tôi nhận ra được."
Sau này Lâm Thu Thạch mới biết được, sau khi Dịch Mạn Mạn mới chuyển đến biệt thự không lâu liền nói chuyện này cho người trong nhà, kết quả người trong nhà họ đều cho rằng đám người của Nguyễn Nam Chúc là một tổ chức lừa đảo bán hàng đa cấp, vì không để Dịch Mạn Mạn đi vào con đường lầm lỗi, họ vậy mà lại đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần, sau đó vẫn là phải để Nguyễn Nam Chúc liên hệ với người trong đó thả Dịch Mạn Mạn ra.Lâm Thu Thạch không nghĩ tới còn có thể xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà ngược lại, nếu có người nói chuyện này với anh, hơn 80% anh cũng sẽ không tin hắn.
"Vậy được rồi, để tôi suy nghĩ một chút xem nên nói thế nào với cậu ấy." Lâm Thu Thạch trả lời.Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, im lặng một hồi lại hỏi anh: "Không cần giải thích một chút với gia đình của anh sao?"
Lâm Thu Thạch: "Không sao, quan hệ của tôi với người nhà tương đối lạnh nhạt."
Lúc này Nguyễn Nam Chúc mới gật đầu, rời đi.Khi Lâm Thu Thạch học tiểu học thì bố mẹ anh đã ly hôn, mỗi người đều lập gia đình riêng cho mình, từ nhỏ anh đã lớn lên cùng với bà, vào đại học xong thì bà anh cũng đã qua đời, gần như có thể coi là không có bất kỳ một vướng bận nào. Đây cũng là lý do duy nhất khiến anh lựa chọn ở lại thành phố này, bởi vì anh không hề có khái niệm về cái thứ được gọi là quê nhà.Vài ngày sau, Ngô Kỳ thật sự tìm một buổi cuối tuần mà chạy tới biệt thự Lâm Thu Thạch đang ở, lúc anh ta tới dường như còn có mang theo đồ phòng thân, vẻ mặt đầy nghi ngờ đi theo Lâm Thu Thạch vào phòng khách.Nhóm Trần Phi đều biết bạn của Lâm Thu Thạch muốn tới, lúc nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của anh ta khi đi vào, mọi người đều không khỏi có chút buồn cười.Nhưng vẫn tồn tại một thành phần thiếu đòn mang tên Trình Thiên Lí, Ngô Kỳ vừa bước vào thì cậu nhóc liền vọt tới đóng cửa lại, sau đó nói với Lâm Thu Thạch: "Sao mãi tới bây giờ anh mới đưa người đến."Lâm Thu Thạch: "......"
Trình Thiên Lí nói: "Chỗ này của chúng tôi đây, chủ yếu là phát triển offline, đến đây nào anh bạn, làm quen một chút...."Mặt Ngô Kỳ lộ vẻ nghi ngờ, Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười.Cũng may lúc này, anh trai của Trình Thiên Lí kịp thời xuất hiện, Trình Nhất Tạ bước tới xách theo lỗ tai của Trình Thiên Lí rồi xoay người đi mất, trước khi đi cũng không quên nói xin lỗi với Lâm Thu Thạch: "Thật xin lỗi, tôi quên mất không nhốt đứa ngốc nhà tôi lại."Trình Thiên Lí đau tới kêu to au áu không ngừng nhưng lại không dám phản kháng, cậu nhóc nước mắt lưng tròng đáng thương ấm ức bị anh trai mình xách lên tầng, Bánh Gối ở bên cạnh xem náo nhiệt sung sướng tới kêu gâu gâu.Lâm Thu Thạch: "Ngô Kỳ, đó là bạn của tớ, nhóc ấy nói đùa thôi, bọn họ đều là bạn cùng nhà với tớ đó, người này là bạn của tôi, Ngô Kỳ."
Nhóm Trần Phi và Dịch Mạn Mạn đều thân thiện chào hỏi với Ngô Kỳ sau đó ai đi làm việc của người đó. Ngô Kỳ quan sát một vòng, có vẻ không phát hiện ra có chỗ nào khả nghi trong căn phòng này, nhưng cậu ta vẫn có chút không yên tâm, kiên trì muốn đi lên tầng trên nhìn xem. Còn hỏi Lâm Thu Thạch bọn họ thường ngày có phải lên lớp đi học các loại không.Lâm Thu Thạch: ".....Không lên lớp, không cần phải đi học, nơi này thật sự không bán hàng đa cấp."
"Thật không?" Ngô Kỳ, "Vậy tại sao gần một tháng trời cậu không liên lạc với tớ?""Còn không phải là tại tớ bị bệnh à." Lâm Thu Thạch giải thích, "Vào ICU ở một khoảng thời gian..." Thật ra với tình huống bình thường, căn bệnh kia của anh nếu không nằm đủ ba đến năm tháng trong phòng bệnh thì chắc chắn không thể khỏi được, nhưng có lẽ là do cửa đã thay đổi thể chất của anh, khiến anh phục hồi cực kỳ nhanh, qua hơn một tháng đã có thể xuất viện làm cho bác sĩ chủ trị của anh tấm tắc bảo lạ, nói Lâm Thu Thạch đúng là kỳ tích trong ngành y, hỏi anh có hứng thú tham gia dự án nghiên cứu y học hay không.Lâm Thu Thạch dùng thái độ kiên quyết từ chối, bác sĩ chủ trị thấy vậy tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối, còn dặn nếu Lâm Thu Thạch thay đổi quyết định nhất định phải quay về tìm hắn ta.
Lâm Thu Thạch chỉ có thể cười khổ.
"Cậu bị bệnh tại sao lại không cho tớ biết?" Ngô Kỳ vừa nghe liền tức giận, "Lâm Thu Thạch, cậu có còn coi tớ là bạn không vậy hả?"Lâm Thu Thạch tự biết bản thân đuối lý, nhanh chóng nhận tội, nói thật lâu mới làm cho Ngô Kỳ nguôi giận.Hai người đang trong trạng thái cậu liếc mắt một cái thì tớ nói một câu, đúng lúc này cửa lớn ở phòng khách lại đột nhiên mở ra, Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, phía sau có một cậu thanh niên trẻ tuổi đi theo, người này trông tầm hơn hai mươi tuổi, có khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn qua rất là đáng yêu."Nguyễn ca, đây là người mới?" Trần Phi hỏi."Ừ." Nguyễn Nam Chúc đơn giản giới thiệu, "Trương Miện."Tính cách của Trương Miện có vẻ khá rộng rãi, cậu ấy mỉm cười chào hỏi với mọi người.Nguyễn Nam Chúc phân phó: "Trần Phi, cậu dẫn theo cậu ấy học một khoá đi."
Trần Phi nói được, đứng lên dẫn người mới lên tầng.Lực chú ý của Lâm Thu Thạch vốn dĩ đang đặt trên người của người mới, kết quả đoạn đối thoại bất ngờ của Nguyễn Nam Chúc cùng Trần Phi khiến anh có cảm giác không đúng lắm, anh quay đầu nhìn về phía Ngô Kỳ, phát hiện biểu cảm trên mặt cậu ta như đang viết mấy chữ quả nhiên là vậy, cậu ta nhỏ giọng mở miệng: "Không phải cậu nói chỗ này không cần lên lớp à?"Lâm Thu Thạch: "....." Rốt cuộc mình nên giải thích chuyện này như thế nào đây?!!
Đúng lúc Lâm Thu Thạch hết đường chối cãi, Nguyễn Nam Chúc lại đi qua chỗ bọn họ, cậu đứng trước mặt Ngô Kỳ, đưa tay ra với cậu ta: "Nguyễn Nam Chúc."Ngô Kỳ cao 1m76, đứng trước mặt Nguyễn Nam Chúc gần một mét chín mấy, khí thế hào hùng liền bị đè bẹp, cậu ta bắt tay với Nguyễn Nam Chúc đồng thời nói ra tên mình: "Ngô Kỳ.""Tôi là bạn của Lâm Thu Thạch, sau này sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, anh không cần lo lắng." Hết sức tự nhiên nói ra những lời này, Nguyễn Nam Chúc hơi hơi nâng cầm lên, "Cũng chào mừng anh đã tới nơi này chơi."Ngô Kỳ nói: "Ừm."Nguyễn Nam Chúc nói xong, quay đầu nhìn Lâm Thu Thạch, gật đầu với anh rồi xoay người rời đi. Ngô Kỳ nhìn theo bóng dáng của cậu một lúc lâu sau cũng không nói gì, cuối cùng lại thở ra một câu: "Xem như tớ tin cậu không đi bán hàng đa cấp."
Lâm Thu Thạch: "Mới thế đã tin rồi?"
"Đúng vậy." Ngô Kỳ nói, "Người như vậy còn cần đi bán hàng đa cấp sao?"Lâm Thu Thạch: ".......Vậy là cậu cảm thấy tớ không đẹp?"
Ngô Kỳ: "Cậu có đẹp thì cũng chỉ ở mức trung bình, còn người như cậu ta đặt ở chỗ nào cũng chính là bảo bối đấy."Lâm Thu Thạch phát hiện bản thân vậy mà không có cách nào phản bác, diện mạo và khí thế của Nguyễn Nam Chúc đúng thật là không giống với người thường, nếu bắt buộc phải hình dung vậy thì đó chính là ngọc quý đúc thành hình người. Khoé mắt, đuôi lông mày đều tựa như tranh vẽ, thật sự là mỹ nhân như ngọc.Tuy rằng quá trình có chút kỳ lạ nhưng tóm lại là mối nghi ngờ trong lòng Ngô Kỳ đã biến mất. Vì để xin lỗi vụ bản thân mất tích cả tháng trời, Lâm Thu Thạch quyết định làm một bữa cơm trưa phong phú chiêu đãi Ngô Kỳ cùng với mọi người trong biệt thự.Người mới quay về cùng Nguyễn Nam Chúc cũng ngồi trên bàn, tính cách của cậu ấy có vẻ khá là hướng ngoại, cũng may có lẽ Trần Phi đã nói trước với cậu ấy cho nên cậu ấy cũng không có hỏi ra câu nào kỳ quái trước mặt Ngô Kỳ.Dùng cơm xong, Lâm Thu Thạch tiễn bạn đi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.Anh không có quá nhiều bạn thân, Ngô Kỳ là người đầu tiên, đương nhiên anh không hy vọng sẽ bởi vì vài chuyện nhỏ nhặt mà có khoảng cách với Ngô Kỳ.Tiễn Ngô Kỳ đi rồi Lâm Thu Thạch mới có thời gian để nói chuyện với Trương Miện mới tới, lúc này anh mới biết được, Trương Miện cũng là lần đầu tiên vào cửa, hơn nữa cũng gặp Nguyễn Nam Chúc giống như anh.Mà hiển nhiên Nguyễn Nam Chúc đã thừa dịp trong thời gian anh dưỡng bệnh, vào thêm mấy cửa nữa.Chỉ là anh không biết, cậu thường xuyên ra vào cửa như vậy rốt cuộc là vì cái gì, Lâm Thu Thạch suy đoán, việc này có lẽ có liên quan đến cửa thứ mười một của Nguyễn Nam Chúc.__________5364 chữ, 0 giờ 32 phút sáng ngày 27 tháng 2 năm 2024Vậy là lại hoàn thành thêm một cửa, bây giờ mình an tâm lủi một thời gian rồi T^TGần đây thật sự là bận đến chân không chạm đất rồi, lúc nào rảnh mình vẫn luôn tranh thủ edit một ít, xong chương mình sẽ đăng ngay nên sẽ không có lịch cố định đâu nha.Chúc mọi người ngủ ngonnnn.
Từ Cẩn còn muốn chạy nhưng tay chân lại bị những con quái vật kia mạnh mẽ nắm lấy, cô bé trên đỉnh miếu thần đang dùng tay chống đỡ thân thể, chầm chậm di chuyển tới trước mặt cô ta, sau đó vươn tay ấn thật mạnh lên trên mặt Từ Cẩn: "Trả lại cho ta ----- trả lại cho ta----""Aaaaa!!!!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang vọng, Từ Cẩn giãy dụa như điên nhưng vẫn không làm cô bé kia dừng tay lại, cô bé đã dùng tay trực tiếp xuyên vào làn da, chọc vào trong máu thịt của cô ta, sau đó cô bé dùng sức tách hai tay ra, một tiếng vang thanh thuý nghe như có người đang xé vải vang lên ---- da của Từ Cẩn cứ như vậy đã bị xé ra một cách hoàn chỉnh."A a a!! Không muốn không muốn đừng mà ---- chị, dừng tay đi!!!" Người bình thường mà bị như vậy thì đã sớm chết nhưng Từ Cẩn vẫn có thể tiếp tục giãy dụa, thậm chí sức lực cũng lớn hơn trước một chút, thậm chí ánh mắt sợ hãi ban đầu cũng dần dần biến mất, biến thành một loại cảm xúc khác, Lâm Thu Thạch nhận ra, cái loại cảm xúc đó được gọi là không cam lòng.Rốt cuộc thì một tấm da hoàn chỉnh đã bị xé xuống, cô bé phát ra những tiếng cười bén nhọn, cứ như có được bảo vật mà đem tấm da kia ôm chặt vào trong ngực.Ánh mắt của Từ Cẩn dừng lại trên mặt trống đã bị phá rách, vẻ oán hận càng thêm nồng đậm: "Tại sao chị lại làm vậy chứ, không phải chị đã đồng ý cho tôi rồi sao, chị đã đồng ý cho tôi rồi---""Kẻ lừa đảo, câm mồm!" Bộ da kia đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, mặt trống phía dưới cũng phát ra tiếng vang lớn, có vẻ cô bé đang cực kỳ giận dữ như là muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt: "Em gái à, em gái ngoan của chị, chị tìm em rất khổ sở đó, em đã đi đâu thế, em đã đi đâu!!?"Từ Cẩn đã biến thành dáng vẻ giống y như đúc bọn quái vật lúc này lại không có cách nào trả lời câu hỏi của chị mình, vẻ ngoài của cô ta so với cô bé kia đã lớn hơn rất nhiều tuổi, đã hoàn toàn không thể từ ngoại hình mà công nhận bọn họ đã từng là hai chị em sinh đôi."Cũng may em đã trở về, em cuối cùng cũng đã trở lại." Vừa nói chuyện, cô bé kia vừa thong thả ung dung đem tấm da lột xuống từ trên người Từ Cẩn mặc lên người của chính mình. Cô bé mang vẻ mặt vui mừng tới cực điểm, giống như đang mặc một bộ đồ mới mà bản thân đã mong chờ từ rất lâu, "Em gái à, sau khi em rời đi, có từng nghĩ tới chị chút nào không?"Tấm da kia vừa cùng cơ thể cô bé tiếp xúc thì đã dần dần dán sát lên đó, thân hình của cô bé cũng bắt đầu biến hoá, từ một quái vật máu thịt mơ hồ biến thành một cô bé đáng yêu. Mà dáng vẻ của cô bé, giống y như cô bé mà Lâm Thu Thạch từng thấy trên trang giấy ở trong cặp của Từ Cẩn, chính là bức tranh vẽ hai chị em sinh đôi.Lúc này Từ Cẩn và cô bé kia cứ như đã hoán đổi thân xác, cô ta không còn da nữa, ánh mắt oán độc và tràn ngập sự không cam lòng nhưng lại không cách nào phản kháng được người ở trước mắt.Mặc xong lớp da của chính mình rồi, cô bé vui cười bò xung quanh Từ Cẩn một vòng, cô bé ra lệnh cho đám quái vật ép Từ Cẩn quỳ xuống, cười nói: "Đừng sợ, em gái của chị, chị đã vì em mà chuẩn bị rất nhiều thứ tốt, chỉ cần em trở về, chị sẽ tha thứ cho em, em nhìn xem...." Cô bé nói xong liền cao hứng vỗ vỗ tay.Lâm Thu Thạch cảm thấy dưới chân mình truyền đến một trận chấn động, anh cúi đầu thì ngạc nhiên phát hiện những bộ da người được làm thành mặt trống dưới chân đang mấp máy lên xuống, chúng bị khâu lại với nhau, mỗi một tấm da người đều đang bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ đau đớn, dường như bọn họ căn bản là không hề chết đi mà là dùng một phương thức khác để tiếp tục tồn tại trên đời.
"Khặc khặc khặc khặc......" Cô bé nghe thấy những âm thanh rên rỉ đau khổ này thì nở một tràn cười vô cùng thoả mãn, nó nắm lấy tóc Từ Cẩn, mỉm cười nói: "Mau cảm ơn bọn họ đi, không có họ, làm sao chị có thể tìm được em cơ chứ."Đương nhiên là không có khả năng Từ Cẩn muốn nói cảm ơn với bọn họ, nếu không phải nhóm Lâm Thu Thạch mang trống của cô ta đi thì cô đã không cần phải đuổi theo ba người bọn họ tới nơi này, để rồi bị chị của mình tóm được."Nói chuyện, nói chuyện đi." Vẻ tươi cười trên mặt cô bé dần biến thành sự dữ tợn, "Không phải em thích nói chuyện nhất sao, nói chuyện đi!!!" Nó oán hận nắm chặt lấy cánh tay của Từ Cẩn, sau đó dùng sức kéo mạnh, suýt chút nữa đã đem tay cô ta kéo rớt xuống.Từ Cẩn phát ra tiếng kêu thảm thiết, không cam lòng mà run rẩy mở miệng: "Cảm ơn.....mọi người.""Khặc khặc khặc khặc." Cô bé lại bắt đầu cười như điên dại.Nguyễn Nam Chúc nói: "Cô đã tìm được cô ta rồi, bây giờ có thể nói cho chúng tôi biết vị trí của cửa được rồi chứ?"
Cô bé nghe vậy liền gật gật đầu, đưa tay ra trước mặt Nguyễn Nam Chúc: "Đem cốt sáo trả lại cho ta, đó là xương cốt của ta." Cô bé thương tiếc sờ lên phần chân bị gãy của Từ Cẩn, "Em gái, xương của em đâu, em đem xương cốt của bản thân giấu đi đâu rồi?"Từ Cẩn nói: "Không có, bị những người đó làm mất rồi."Nụ cười trên mặt cô bé vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt của nó cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, âm hiểm nhìn chằm chằm Từ Cẩn, nói: "Nếu đã như vậy, chị đành phải đem xương của người khác cho em mượn dùng rồi, chờ đến khi bọn họ đều chết hết, chị sẽ chém đứt chân bọn họ cho em dùng."Từ Cẩn không nói lời nào, trên mặt cô ta cũng không còn da nên gần như không thể nhìn ra biểu cảm nào, nhưng Lâm Thu Thạch rất chắc chắn, bây giờ cô ta chính là mang vẻ mặt vừa hận vừa sợ hãi.Cô bé nhận lấy cốt sáo, tiện tay rạch một đường dưới chân, sau khi cốt sáo cắt qua mặt trống vẫn đang rên rỉ kia thì một cánh cửa sắt màu đen lập tức hiện ra."Mời." Cô bé mỉm cười đối với bọn họ.Nguyễn Nam Chúc đi thẳng về phía trước, cậu lấy chìa khoá mở cửa ra, trong nháy mắt cửa mở, từ trên rơi xuống một tờ giấy nho nhỏ, bị Nguyễn Nam Chúc cất vào trong lòng ngực."Đi." Nguyễn Nam Chúc nói xong liền bước vào trong cánh cửa, Trình Thiên Lí cũng đi theo ngay sau cậu, khi Lâm Thu Thạch dự định là người thứ ba đi vào thì cô bé kia đột nhiên lại chạy tới bên cạnh anh, rồi nó vỗ lên lưng anh một cái.
Lâm Thu Thạch bị vỗ sửng sốt một hồi thì nghe được cô bé đó nói: "Em gái ta thích ngươi, cho nên ta không thích ngươi."
Tuy rằng phía sau đang không ngừng phát lạnh nhưng Lâm Thu Thạch không dám dừng lại một chút nào nữa, anh lập tức bước vào trong cánh cửa.Đi qua một đoạn đường hầm thật dài, rốt cuộc ba người bọn họ lại lần nữa về tới thế giới hiện thực.Lâm Thu Thạch vừa về tới thế giới thực liền cảm thấy rất không ổn, anh đang định nói gì đó thì một trận đất trời quay cuồng ập tới, cả người anh đều mềm nhũn mà ngã xuống mặt đất.
..................Bóng tối, bóng tối kéo dài, nhưng xuyên qua bóng tối đó, rốt cuộc Lâm Thu Thạch cũng chào đón được ánh sáng.Anh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang cầm điện thoại đứng ở bên cạnh cãi nhau với ai đó, khác với lúc ở trong cửa, khi ở bên ngoài ngữ khí của anh rất lạnh lùng, gai góc lại xảo quyệt, rất nhanh đã nói cho người bên kia điện thoại cứng họng đến không nói nên lời."Tỉnh rồi?" Nhìn thấy Lâm Thu Thạch tỉnh lại, Nguyễn Nam Chúc liền ngắt điện thoại.Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Tôi bị gì vậy...."
Nguyễn Nam Chúc: "Viêm phổi cấp tính, thiếu chút nữa đã phải đưa tới phòng ICU."
[ Phòng ICU, được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit. ICU là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng ]Bởi vì trước khi ra ngoài bị vỗ một cái nên Lâm Thu Thạch cũng đoán được chính mình khẳng định sẽ sinh bệnh, nhưng anh không nghĩ tới là sẽ nghiêm trọng đến như vậy,"Cái con khốn đó." Nguyễn Nam Chúc rất không vui mắng, "Còn may là kiếm về được."Lâm Thu Thạch nói: "Kiếm về được?"
Nguyễn Nam Chúc lấy cái gì đó từ trong túi ra, đưa cho Lâm Thu Thạch.
Đó là một quyển sổ khá dày, trang bìa cũng có chút quen thuộc, Lâm Thu Thạch vừa cầm lên nhìn liền phát hiện đó vậy mà lại là cuốn nhật ký mà bọn họ tìm được trên đỉnh tháp, không ngờ Nguyễn Nam Chúc có thể mang theo nó ra ngoài.Sau khi Lâm Thu Thạch mở ra thì thấy bên trong quyển sổ vẽ một vài bức tranh có màu sắc phong phú, có vẻ là nó kể lại một câu chuyện xưa nào đó. Hơn nữa chất liệu giấy cũng đã thay đổi, khi sờ lên có chút giống với da dê, nhưng căn cứ vào những chuyện đã xảy ra bên trong cánh cửa, Lâm Thu Thạch cảm thấy có khả năng thứ này không phải là da dê....."Mọi đồ vật trong cửa đều không thể mang ra ngoài." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng vẫn có một vài vật phẩm đặc thù có thể mang ra ngoài được, giống như là khuyên tai của anh hoặc là cuốn nhật ký trước mặt, những thứ có thể mang ra ngoài được đều có chỗ đặc biệt của nó."Lâm Thu Thạch nhìn nhìn: "Cuốn nhật ký này có chỗ nào đặc biệt?"
Nguyễn Nam Chúc: "Hiện tại thì vẫn chưa biết, vẫn cần phải nghiên cứu thêm, thứ này là do anh phát hiện, anh cứ giữ lấy trước đi."
Lâm Thu Thạch đang định từ chối thì Nguyễn Nam Chúc lại có điện thoại, cậu nhìn dãy số hiển thị liền đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh, đi nhận điện thoại.Lâm Thu Thạch cúi đầu, mở cuốn nhật ký ra, sau khi cẩn thận lật xem, anh phát hiện những ghi chép bên trong cuốn nhật ký này đúng là câu chuyện về hai chị em kia.
Ngôi làng này tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, ở đây có một nghi thức hiến tế quan trọng, đó là cứ cách một khoảng thời gian, họ sẽ phải chọn một cô gái sạch sẽ nhất trong tất cả các thiếu nữ đến tuổi vị thành niên, sau đó lột sống, dùng tấm da mềm mại của cô gái đó làm thành mặt trống, đặt ở trên cái tháp cao mà mọi người dùng để hạ táng, lấy nó để an ủi thần linh. Lúc này, có hai chị em rất thân nhau, người em hoạt bát rộng rãi, người chị thông minh xinh đẹp, nhưng tới một ngày nọ, người em bỗng trở thành mục tiêu bị linh mục nhìn trúng.Sau đó cô ta liền bị ép buộc bắt đi, làm thành mặt trống.Người chị thấy em mình đột nhiên mất tích liền bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm--- nhưng đây vẫn chưa phải là đoạn kết của câu chuyện này, nó chỉ mới là khởi đầu của tất cả.Người em bị lột da không chết, chẳng những cô ta không chết mà còn trở thành một quái vật không da. Cô ta tỉnh lại từ sâu bên trong toà tháp, bắt đầu lảng vảng xung quanh làng, tìm những người đi một mình, lột da bọn họ rồi mặc lên người mình. Nhưng rất nhanh cô ta đã phát hiện, da của những người đó không vừa với cô ta, cô ta cần một bộ da hoàn mỹ hơn..... Đương nhiên, cô ta đã nghĩ đến người chị giống y như đúc với bản thân.Lừa gạt, dối trá, người em đã biến thành quái vật lừa chị mình vào miếu thần, sau đó dễ như trở bàn tay mà lột lấy tấm da của chị gái. Cô ta khoác tấm da của chị mình, nhưng lại sợ bị đuổi theo, thế là cô ta thẳng tay chặt đứt đôi chân của người chị.Cứ như vậy, người chị bị kẹt lại bên trong miếu thần.Người em bị lột da không chết thì đương nhiên người chị cũng còn sống, oán hận của cô so với người em càng mạnh mẽ hơn, biến cô thành một con quái vật càng đáng sợ hơn, thậm chí cô còn dùng đôi chân đã bị chặt đứt của mình làm thành cốt sáo, bắt đầu điều khiển những tế phẩm có cùng chung số phận với mình.Nhưng miếu thần đã hạn chế năng lực của cô, cứ như vậy, cô bị nhốt ở trong đó, ngày qua ngày, chờ đợi, chờ đợi cái ngày có thể lấy lại bộ da của chính mình.Thời gian trôi qua từng ngày, người em khoác lên người bộ da của chị mình cũng đã trưởng thành.Mà nhóm người Lâm Thu Thạch, ngay lúc đó, đã bước vào thế giới của bọn họ.Lâm Thu Thạch xem xong toàn bộ chuyện xưa liền khép trang sách lại, ngón tay anh vuốt nhẹ trên trang sách một lát nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện được chỗ đặc biệt của cuốn nhật ký này.Mà cũng vừa lúc Nguyễn Nam Chúc gọi điện thoại xong, từ bên ngoài bước vào, hỏi: "Cảm giác thế nào?"Lâm Thu Thạch ho khan hai tiếng: "Vẫn ổn."Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh anh, phân tích tình huống một chút: "Bây giờ anh cũng đã tới cửa thứ năm, cho nên ít nhất là sau nửa năm nữa mới phải vào cánh cửa tiếp theo, tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho tốt đi." Cậu ta nói tới đây đột nhiên tạm dừng một chút, "Việc anh bị thương nằm ngoài dự đoán của tôi, vốn dĩ tôi đang có một kế hoạch khác nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể lùi lại."
Lâm Thu Thạch hỏi: "Kế hoạch gì?"Nguyễn Nam Chúc: "Nói sau đi, nếu thân thể anh không phục hồi tốt thì kế hoạch này cũng không cần phải làm nữa."
Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy kế hoạch này hẳn là rất quan trọng nhưng Nguyễn Nam Chúc hiện giờ với Chúc Manh ở bên trong cánh cửa thật sự là không hề giống nhau, tuy rằng đều rất đẹp nhưng trong ánh mắt chỉ còn có lạnh lùng, cứ như là một khối băng luôn toả ra khí lạnh.Nếu bây giờ còn ở trong cửa, có lẽ Lâm Thu Thạch sẽ mặt dày mày dạn một chút đi hỏi thăm xem sao, nhưng ở thế giới bên ngoài, đối mặt với dáng vẻ lạnh lùng này của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch chỉ đành phải ngoan ngoãn gật đầu, không gặng hỏi thêm nữa.Chắc là vì nghe được tin Lâm Thu Thạch đã tỉnh, một lát sau Trình Thiên Lí tung tăng tới phòng bệnh với một túi hoa quả trong tay, cậu nhóc nói với Lâm Thu Thạch như này, vận khí của anh đúng là tệ thật đấy, người bình thường đều sẽ không bị thương ở thế giới bên trong cánh cửa đâu.Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh nghe xong thì không chút lưu tình tạt cho cậu nhóc một gáo nước lạnh: "Đúng vậy, đều sẽ không bị thương, mà là trực tiếp chết hết."
Lâm Thu Thạch: "......"
Trình Thiên Lí: ".....Nguyễn ca, anh xấu xa quá."Sau khi Trình Thiên Lí tới không bao lâu, Nguyễn Nam Chúc lại tiếp tục có điện thoại, nghe xong liền vội vàng rời đi.Lâm Thu Thạch thấy cậu vội như vậy cũng hơi bất ngờ, anh quay sang Trình Thiên Lí hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?""Cũng không tính là có xảy ra chuyện." Trình Thiên Lí nói, "Chính là lão đại bên Bạch Lộc kia đang bắt đầu hỏi thăm về thân phận của Chúc Manh, tổ chức Bạch Lộc này cũng rất lớn, muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được, chẳng qua là bọn họ không thể nào biết được Chúc Manh chính là lão đại của chúng ta."Lâm Thu Thạch: "....Ờm."
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy thì có nằm mơ anh cũng không thể tưởng tượng được Chúc Manh đam mê diễn xuất trong cửa vậy mà lại là Nguyễn Nam Chúc nam giả nữ mà ra................Bởi vì bị cô bé trong cánh cửa kia vỗ cho một cái mà Lâm Thu Thạch phải nằm ở trên giường bệnh suốt một tháng trời, cũng may là vẫn hồi phục khá nhanh. Chờ tới khi có thể quay về biệt thự, anh vừa nhìn thấy Hạt Dẻ liền vọt qua đó.Hạt Dẻ đang nằm trên sô pha, đối mặt với Lâm Thu Thạch như hổ đói vồ mồi lao về phía mình, hoàng thượng biểu hiện sự khinh thường cực kỳ lớn, Hạt Dẻ đứng dậy, quay đầu, vặn mông nhảy về phía trước, để lại cho Lâm Thu Thạch một bóng dáng lạnh nhạt.Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng ngay tại chỗ.
Cuối cùng vẫn phải là nhờ Trình Thiên Lí ôm Bánh Gối nhà cậu nhóc ra, để Lâm Thu Thạch sờ sờ mông Bánh Gối tìm an ủi. Bánh Gối dâng ra bờ mông to bự độc quyền nhà Corgi cùng với đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự ngây thơ khiến Lâm Thu Thạch được an ủi trong lòng một chút, nhờ vậy mới không làm ra hành động quá khích nào.Lâm Thu Thạch trở lại biệt thự chưa được mấy ngày liền nhận được điện thoại của người bạn thân Ngô Kỳ. Ở trong điện thoại, Ngô Kỳ tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ có phải Lâm Thu Thạch đã bị tổ chức bán hàng đa cấp nào đó khống chế hay không, còn nói nhất định phải tự mình tới xem, nếu Lâm Thu Thạch không đồng ý, cậu ta lập tức báo cảnh sát.
Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ phải nói chuyện này cho Nguyễn Nam Chúc.Thế mà Nguyễn Nam Chúc lại rất dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Lâm Thu Thạch.
"Nhưng tôi không kiến nghị anh nói cho anh ta biết về những việc này." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu anh không muốn bị đưa vào bệnh viện tâm thần."Lâm Thu Thạch: "Đã từng có người bị như thế sao?"
Nguyễn Nam Chúc chỉ về phía Dịch Mạn Mạn đang cãi nhau với Trình Thiên Lí ở trên lầu: "Chúng tôi nhận ra được."
Sau này Lâm Thu Thạch mới biết được, sau khi Dịch Mạn Mạn mới chuyển đến biệt thự không lâu liền nói chuyện này cho người trong nhà, kết quả người trong nhà họ đều cho rằng đám người của Nguyễn Nam Chúc là một tổ chức lừa đảo bán hàng đa cấp, vì không để Dịch Mạn Mạn đi vào con đường lầm lỗi, họ vậy mà lại đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần, sau đó vẫn là phải để Nguyễn Nam Chúc liên hệ với người trong đó thả Dịch Mạn Mạn ra.Lâm Thu Thạch không nghĩ tới còn có thể xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà ngược lại, nếu có người nói chuyện này với anh, hơn 80% anh cũng sẽ không tin hắn.
"Vậy được rồi, để tôi suy nghĩ một chút xem nên nói thế nào với cậu ấy." Lâm Thu Thạch trả lời.Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, im lặng một hồi lại hỏi anh: "Không cần giải thích một chút với gia đình của anh sao?"
Lâm Thu Thạch: "Không sao, quan hệ của tôi với người nhà tương đối lạnh nhạt."
Lúc này Nguyễn Nam Chúc mới gật đầu, rời đi.Khi Lâm Thu Thạch học tiểu học thì bố mẹ anh đã ly hôn, mỗi người đều lập gia đình riêng cho mình, từ nhỏ anh đã lớn lên cùng với bà, vào đại học xong thì bà anh cũng đã qua đời, gần như có thể coi là không có bất kỳ một vướng bận nào. Đây cũng là lý do duy nhất khiến anh lựa chọn ở lại thành phố này, bởi vì anh không hề có khái niệm về cái thứ được gọi là quê nhà.Vài ngày sau, Ngô Kỳ thật sự tìm một buổi cuối tuần mà chạy tới biệt thự Lâm Thu Thạch đang ở, lúc anh ta tới dường như còn có mang theo đồ phòng thân, vẻ mặt đầy nghi ngờ đi theo Lâm Thu Thạch vào phòng khách.Nhóm Trần Phi đều biết bạn của Lâm Thu Thạch muốn tới, lúc nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của anh ta khi đi vào, mọi người đều không khỏi có chút buồn cười.Nhưng vẫn tồn tại một thành phần thiếu đòn mang tên Trình Thiên Lí, Ngô Kỳ vừa bước vào thì cậu nhóc liền vọt tới đóng cửa lại, sau đó nói với Lâm Thu Thạch: "Sao mãi tới bây giờ anh mới đưa người đến."Lâm Thu Thạch: "......"
Trình Thiên Lí nói: "Chỗ này của chúng tôi đây, chủ yếu là phát triển offline, đến đây nào anh bạn, làm quen một chút...."Mặt Ngô Kỳ lộ vẻ nghi ngờ, Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười.Cũng may lúc này, anh trai của Trình Thiên Lí kịp thời xuất hiện, Trình Nhất Tạ bước tới xách theo lỗ tai của Trình Thiên Lí rồi xoay người đi mất, trước khi đi cũng không quên nói xin lỗi với Lâm Thu Thạch: "Thật xin lỗi, tôi quên mất không nhốt đứa ngốc nhà tôi lại."Trình Thiên Lí đau tới kêu to au áu không ngừng nhưng lại không dám phản kháng, cậu nhóc nước mắt lưng tròng đáng thương ấm ức bị anh trai mình xách lên tầng, Bánh Gối ở bên cạnh xem náo nhiệt sung sướng tới kêu gâu gâu.Lâm Thu Thạch: "Ngô Kỳ, đó là bạn của tớ, nhóc ấy nói đùa thôi, bọn họ đều là bạn cùng nhà với tớ đó, người này là bạn của tôi, Ngô Kỳ."
Nhóm Trần Phi và Dịch Mạn Mạn đều thân thiện chào hỏi với Ngô Kỳ sau đó ai đi làm việc của người đó. Ngô Kỳ quan sát một vòng, có vẻ không phát hiện ra có chỗ nào khả nghi trong căn phòng này, nhưng cậu ta vẫn có chút không yên tâm, kiên trì muốn đi lên tầng trên nhìn xem. Còn hỏi Lâm Thu Thạch bọn họ thường ngày có phải lên lớp đi học các loại không.Lâm Thu Thạch: ".....Không lên lớp, không cần phải đi học, nơi này thật sự không bán hàng đa cấp."
"Thật không?" Ngô Kỳ, "Vậy tại sao gần một tháng trời cậu không liên lạc với tớ?""Còn không phải là tại tớ bị bệnh à." Lâm Thu Thạch giải thích, "Vào ICU ở một khoảng thời gian..." Thật ra với tình huống bình thường, căn bệnh kia của anh nếu không nằm đủ ba đến năm tháng trong phòng bệnh thì chắc chắn không thể khỏi được, nhưng có lẽ là do cửa đã thay đổi thể chất của anh, khiến anh phục hồi cực kỳ nhanh, qua hơn một tháng đã có thể xuất viện làm cho bác sĩ chủ trị của anh tấm tắc bảo lạ, nói Lâm Thu Thạch đúng là kỳ tích trong ngành y, hỏi anh có hứng thú tham gia dự án nghiên cứu y học hay không.Lâm Thu Thạch dùng thái độ kiên quyết từ chối, bác sĩ chủ trị thấy vậy tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối, còn dặn nếu Lâm Thu Thạch thay đổi quyết định nhất định phải quay về tìm hắn ta.
Lâm Thu Thạch chỉ có thể cười khổ.
"Cậu bị bệnh tại sao lại không cho tớ biết?" Ngô Kỳ vừa nghe liền tức giận, "Lâm Thu Thạch, cậu có còn coi tớ là bạn không vậy hả?"Lâm Thu Thạch tự biết bản thân đuối lý, nhanh chóng nhận tội, nói thật lâu mới làm cho Ngô Kỳ nguôi giận.Hai người đang trong trạng thái cậu liếc mắt một cái thì tớ nói một câu, đúng lúc này cửa lớn ở phòng khách lại đột nhiên mở ra, Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, phía sau có một cậu thanh niên trẻ tuổi đi theo, người này trông tầm hơn hai mươi tuổi, có khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn qua rất là đáng yêu."Nguyễn ca, đây là người mới?" Trần Phi hỏi."Ừ." Nguyễn Nam Chúc đơn giản giới thiệu, "Trương Miện."Tính cách của Trương Miện có vẻ khá rộng rãi, cậu ấy mỉm cười chào hỏi với mọi người.Nguyễn Nam Chúc phân phó: "Trần Phi, cậu dẫn theo cậu ấy học một khoá đi."
Trần Phi nói được, đứng lên dẫn người mới lên tầng.Lực chú ý của Lâm Thu Thạch vốn dĩ đang đặt trên người của người mới, kết quả đoạn đối thoại bất ngờ của Nguyễn Nam Chúc cùng Trần Phi khiến anh có cảm giác không đúng lắm, anh quay đầu nhìn về phía Ngô Kỳ, phát hiện biểu cảm trên mặt cậu ta như đang viết mấy chữ quả nhiên là vậy, cậu ta nhỏ giọng mở miệng: "Không phải cậu nói chỗ này không cần lên lớp à?"Lâm Thu Thạch: "....." Rốt cuộc mình nên giải thích chuyện này như thế nào đây?!!
Đúng lúc Lâm Thu Thạch hết đường chối cãi, Nguyễn Nam Chúc lại đi qua chỗ bọn họ, cậu đứng trước mặt Ngô Kỳ, đưa tay ra với cậu ta: "Nguyễn Nam Chúc."Ngô Kỳ cao 1m76, đứng trước mặt Nguyễn Nam Chúc gần một mét chín mấy, khí thế hào hùng liền bị đè bẹp, cậu ta bắt tay với Nguyễn Nam Chúc đồng thời nói ra tên mình: "Ngô Kỳ.""Tôi là bạn của Lâm Thu Thạch, sau này sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, anh không cần lo lắng." Hết sức tự nhiên nói ra những lời này, Nguyễn Nam Chúc hơi hơi nâng cầm lên, "Cũng chào mừng anh đã tới nơi này chơi."Ngô Kỳ nói: "Ừm."Nguyễn Nam Chúc nói xong, quay đầu nhìn Lâm Thu Thạch, gật đầu với anh rồi xoay người rời đi. Ngô Kỳ nhìn theo bóng dáng của cậu một lúc lâu sau cũng không nói gì, cuối cùng lại thở ra một câu: "Xem như tớ tin cậu không đi bán hàng đa cấp."
Lâm Thu Thạch: "Mới thế đã tin rồi?"
"Đúng vậy." Ngô Kỳ nói, "Người như vậy còn cần đi bán hàng đa cấp sao?"Lâm Thu Thạch: ".......Vậy là cậu cảm thấy tớ không đẹp?"
Ngô Kỳ: "Cậu có đẹp thì cũng chỉ ở mức trung bình, còn người như cậu ta đặt ở chỗ nào cũng chính là bảo bối đấy."Lâm Thu Thạch phát hiện bản thân vậy mà không có cách nào phản bác, diện mạo và khí thế của Nguyễn Nam Chúc đúng thật là không giống với người thường, nếu bắt buộc phải hình dung vậy thì đó chính là ngọc quý đúc thành hình người. Khoé mắt, đuôi lông mày đều tựa như tranh vẽ, thật sự là mỹ nhân như ngọc.Tuy rằng quá trình có chút kỳ lạ nhưng tóm lại là mối nghi ngờ trong lòng Ngô Kỳ đã biến mất. Vì để xin lỗi vụ bản thân mất tích cả tháng trời, Lâm Thu Thạch quyết định làm một bữa cơm trưa phong phú chiêu đãi Ngô Kỳ cùng với mọi người trong biệt thự.Người mới quay về cùng Nguyễn Nam Chúc cũng ngồi trên bàn, tính cách của cậu ấy có vẻ khá là hướng ngoại, cũng may có lẽ Trần Phi đã nói trước với cậu ấy cho nên cậu ấy cũng không có hỏi ra câu nào kỳ quái trước mặt Ngô Kỳ.Dùng cơm xong, Lâm Thu Thạch tiễn bạn đi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.Anh không có quá nhiều bạn thân, Ngô Kỳ là người đầu tiên, đương nhiên anh không hy vọng sẽ bởi vì vài chuyện nhỏ nhặt mà có khoảng cách với Ngô Kỳ.Tiễn Ngô Kỳ đi rồi Lâm Thu Thạch mới có thời gian để nói chuyện với Trương Miện mới tới, lúc này anh mới biết được, Trương Miện cũng là lần đầu tiên vào cửa, hơn nữa cũng gặp Nguyễn Nam Chúc giống như anh.Mà hiển nhiên Nguyễn Nam Chúc đã thừa dịp trong thời gian anh dưỡng bệnh, vào thêm mấy cửa nữa.Chỉ là anh không biết, cậu thường xuyên ra vào cửa như vậy rốt cuộc là vì cái gì, Lâm Thu Thạch suy đoán, việc này có lẽ có liên quan đến cửa thứ mười một của Nguyễn Nam Chúc.__________5364 chữ, 0 giờ 32 phút sáng ngày 27 tháng 2 năm 2024Vậy là lại hoàn thành thêm một cửa, bây giờ mình an tâm lủi một thời gian rồi T^TGần đây thật sự là bận đến chân không chạm đất rồi, lúc nào rảnh mình vẫn luôn tranh thủ edit một ít, xong chương mình sẽ đăng ngay nên sẽ không có lịch cố định đâu nha.Chúc mọi người ngủ ngonnnn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com