Chương 19: Đi vào cánh cửa thứ hai
"Các người đừng nghĩ lừa được tôi, cái gì mà thế giới trong cánh cửa, các người đang làm tiết mục gì đó hay là đang muốn lừa tiền của tôi?" Người đang gào thét là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ăn mặc phú quý, từ chiếc đồng hồ hãng Patek Philipe trên cổ tay ông ta là có thể nhìn ra đây là một người có giá trị con người xa xỉ. Nhưng có lẽ cũng vì xuất thân phú quý này mới làm ông ta nhất thời khó mà tiếp thu được sự việc vượt qua thường thức như vầy."Tôi tuyệt đối sẽ không tin, tôi phải lập tức rời khỏi nơi này." Người đàn ông nói, "Các người đừng mong có thể ngăn tôi lại!!"Bên cạnh người đàn ông là một cô gái gầy yếu đang bi thương khóc thút thít, dường như đã bị hoàn cảnh trước mắt này dọa rồi. Còn lại mấy người, trên mặt hoặc là mờ mịt hoặc là lạnh nhạt. Một người đàn ông trẻ tuổi khác châm chọc nói: "Ông muốn đi cứ đi, nói cứ như sẽ có người thèm cản ông vậy."Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, thế mà thật sự xoay người rời khỏi tòa nhà này.Ngoại trừ tòa nhà trước mặt, những kiến trúc khác chỉ có thể thấy mờ mờ trong bóng tối, dường như có một lớp sương mù dày đặc đã đem cả thế giới này bao trùm. Lá gan của người đàn ông trung niên đó cũng thật lớn, thế mà thật sự không quay đầu cứ thế đi thẳng vào lớp sương đen.Lâm Thu Thạch vừa định cảm thán một câu tính tình của người này cũng lớn thật, kết quả còn chưa tới một phút đồng hồ, trong màn sương đen đó liền truyền đến tiếng kêu thê thảm của người đàn ông trung niên kia.Theo sau đó, trong màn sương đen có một bóng người đang thất tha thất thểu chạy ra, bóng người kia toàn thân dính đầy máu tươi, thậm chí không thể thấy rõ diện mạo cùng bộ dáng, chỉ có thể từ chiều cao và thể hình phán đoán, người này chính là người đàn ông trung niên vừa chạy vào trong màn sương đen kia."Vận khí cũng không tồi." Một vị ngự tỷ với vóc dáng cao đứng trong đám người không mặn không nhạt mở miệng, "Thế mà không chết."Lâm Thu Thạch đem ánh mắt hướng về phía vị ngự tỷ đó. Cô ấy rất cao, mái tóc đen dài hơi xoăn nhẹ, khuôn mặt tinh xảo cùng với biểu tình lạnh lùng. Bởi vì cô đứng ở trong đám người nên Lâm Thu Thạch cũng không thể nhìn thấy quá rõ ràng, cho đến khi cô bước ra ngoài hai bước, Lâm Thu Thạch mới chú ý tới cách ăn mặc của cô ---- giống y như đúc với bộ váy mà Nguyễn Nam Chúc đã mặc trước khi vào cánh cửa.
Đậu mọe ---- Lâm Thu Thạch nháy mắt đã hiểu vì sao lại thành thế này. Anh thầm mắng vài câu đậu moẹ ở trong lòng, trên mặt vẫn làm ra một biểu cảm mờ mịt không hiểu chuyện gì."Nơi này rốt cuộc là chỗ nào chứ?" Cô gái nhỏ vẫn luôn khóc thút thít kia thấy một màn như vậy càng khóc thảm hơn, "Tôi rất sợ.....""Thế giới của cửa." Nguyễn Nam Chúc đang ngụy trang thành vị ngự tỷ lên tiếng nói, "Tôi gọi là Chúc Manh, lần thứ hai vào cửa, các người thì sao?""Tôi là Dư Lâm Lâm." Lâm Thu Thạch tùy tiện nghĩ ra một cái tên, "Cũng là lần thứ hai.""Ồ." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, thực ôn hòa nói, "Em cũng đừng khóc nữa, tuy rằng nơi này rất đáng sợ nhưng vẫn có thể sống sót mà đi ra ngoài, em tên là gì?"Cô gái nhỏ nức nở nói: "Em là Hứa Hiểu Chanh." Có vẻ như từ khi cô bước vào cửa đã bắt đầu khóc đến lúc này hai mắt đã sưng đỏ, "Nơi này thật đáng sợ."Những người khác cũng lần lượt tự giới thiệu, thêm cả người đàn ông trung niên kia, nhân số tổng cộng là bảy người, trong đó có ba người là người mới. Ngoài người đàn ông trung niên ra thì Hứa Hiểu Chanh và một cậu thanh niên trẻ tuổi khác cũng đều là lần đầu đến với thế giới trong cửa, Hứa Hiểu Chanh thì đang khóc, còn người thanh niên trẻ tuổi kia thì mặt mày xanh mét, nhìn qua có vẻ là tùy thời đều có thể ngất xỉu.Nguyễn Nam Chúc ở trong đội ngũ trở thành lãnh đạo tạm thời, cậu đảm nhận nhiệm vụ giống với Hùng Tất ở thế giới trước, đơn giản giải thích cho mọi người những việc cần làm, sau đó đề nghị trước tiên nên vào trong tòa nhà xem xét tình huống."Còn ông ta thì sao?" Người cũ có một nam một nữ, người nữ là cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường này, tên Đường Dao Dao, lúc tự giới thiệu có nói qua bản thân cô là lần thứ ba vào cửa, cô chỉ chỉ về phía người đàn ông trung niên vừa chật vật trốn trở về, toàn thân đầy máu tươi kia, "Mặc kệ ông ta?"Nguyễn Nam Chúc liếc mắt nhìn người đàn ông đó, thái độ vô cùng lạnh nhạt: "Tôi lười quản, cô muốn quan tâm thì cô quản đi.""Được thôi, vậy mặc kệ ông ta." Đường Dao Dao gật gật đầu.Người đàn ông trung niên kia thở hổn hển, nhìn thấy mọi người đều rời đi, liền vội chạy theo, ánh mắt ông ta tràn đầy sự hoảng sợ, cũng không biết ở trong sương mù dày đặc kia đã nhìn thấy thứ gì.Tòa nhà này là một tòa chung cư đã rất cũ kĩ, chỉ có một cái thang máy kiểu cũ đang lắc lư như muốn đứt dây rớt xuống đến nơi. Thang máy này có thể chứa nhiều nhất năm người, thế nên chỉ có thể chia ra hai chuyến để lần lượt đi lên. Mọi người đều muốn đi cũng Nguyễn Nam Chúc, cuối cùng đều dừng tại cửa thang máy.Nguyễn Nam Chúc thấy vậy thì dịu giọng nói: "Không thì thế này đi, tôi cùng mấy người cũ lên đó trước để xem tình hình, mọi người ở dưới này chờ, chút nữa tôi sẽ xuống đón mọi người."Dạ." Hứa Hiểu Chanh liên tục khóc đến lúc này mới hơi tạm dừng, đáng thương nhìn Nguyễn Nam Chúc, "Chị, chị nhất định phải xuống nha, em sợ lắm.""Ừm, chị sẽ." Nguyễn Nam Chúc lên tiếng.Vì thế Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc cùng với hai lính cũ khác, bốn người cùng nhau vào thang máy.Hiển nhiên là thang máy này đã vượt quá thời gian sử dụng, xung quanh thang máy đầy những bức vẽ lung tung vô cùng xấu xí, có quảng cáo, có chửi bậy và một số hình vẽ không rõ ý nghĩa.Số tầng trong thang máy là từ một đến mười bốn, vốn dĩ Nguyễn Nam Chúc muốn đi lên từng tầng một để xem xét tình hình nhưng lại phát hiện những con số của tầng từ một đến mười ba đều không thể nhấn được, chỉ có số tầng mười bốn là còn hoạt động."Chỉ có thể đi lên tầng mười bốn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đi thôi."Lâm Thu Thạch gật gật đầu.Căn cứ theo cách nói của Nguyễn Nam Chúc, cánh cửa này hẳn là không quá khó khăn, hơn nữa cậu ta còn nói bản thân có việc, rồi lại không có giải thích rốt cuộc việc kia là gì.Thang máy chậm rãi đi lên, phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.Bốn người đều không nói chuyện, thậm chí biểu cảm còn có phần nặng nề. Vào lúc cửa thang máy được mở ra, Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, sợ có thứ gì sẽ xuất hiện ở cửa. Nhưng không hề có thứ gì nhảy ra như tưởng tượng, trước mặt Lâm Thu Thạch là một cái hành lang cũ kĩ, cuối hành lang là một cánh cửa đang khép hờ, từ sau cánh cửa đó truyền ra tiếng TV, hẳn là hộ gia đình đó đang xem một tiết mục nào đó trên TV.Vẻ mặt của Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh, trực tiếp đi tới gõ gõ cửa.
"Các người tới rồi." Một nữ nhân trung niên xuất hiện phía sau cánh cửa, cô mặc tạp dề, dường như đang vội vàng nấu cơm, thấy bốn người ngoài cửa liền nở nụ cười, "Vào đi."Nguyễn Nam Chúc nâng chân bước vào nhà.
Lâm Thu Thạch, Đường Dao Dao và người đàn ông còn lại cũng theo Nguyễn Nam Chúc cùng nhau đi vào.Đây là một gian phòng cổ xưa, ba phòng ngủ hai phòng khách, nhìn qua cũng tính là rộng rãi. Mặc dù gian phòng trông rất cũ kĩ nhưng có thể nhìn ra là đã được quét dọn rất sạch sẽ, đến một góc nhỏ cũng không thể tìm thấy chút bụi bậm nào.Lâm Thu Thạch bước vào giữa phòng khách thì nhìn thấy một cái TV cũ. Trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, ê ê a a có chút ầm ĩ.Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của Lâm Thu Thạch không phải là cái TV đó mà là ba cô bé ngồi ở sô pha trước TV. Gương mặt của cả ba, thế mà lại giống nhau như đúc. Trừ bỏ gương mặt, đến cách ăn mặc cùng kiểu tóc cũng giống nhau đến thần kỳ. Nhìn thấy bốn người xa lạ mà các bé chỉ di chuyển ánh mắt một chút, dường như không có chút hứng thú nào đối với những người lạ mới tới này."Đó là các con gái của tôi." Nữ nhân trung niên nói, "Cảm ơn mọi người đã tới tham gia sinh nhật của các bé vào bảy ngày sau."Bởi vì có kinh nghiệm từ cánh cửa trước, Lâm Thu Thạch lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của nữ nhân đó, bảy ngày sau, tham gia sinh nhật, dường như chính là mục đích của bọn họ khi đi vào cánh cửa này.Biết được mục đích này làm Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra, tham gia sinh nhật gì đó vẫn khá hơn nhiều so với việc làm quan tài.Người phụ nữ nói xong liền tỏ vẻ bản thân phải đi nấu cơm, sau đó đưa cho bọn họ mấy cái chìa khoá, nói cho họ biết những phòng bên cạnh đều có thể ở.Nguyễn Nam Chúc đem chìa khóa bỏ vào túi trước, rồi để bọn họ ở trên lầu chờ một lát, anh phải xuống dưới lầu đón mấy người mới kia lên.Lâm Thu Thạch cùng Đường Dao Dao gật gật đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc lại đi vào thang máy.
"Anh là lần thứ hai vào cửa sao?" Đường Dao Dao hỏi.Lâm Thu Thạch gật đầu, anh nhìn đến ba chị em sinh ba trong phòng kia, họ khiến anh nhớ đến ba chị em trong câu chuyện con chim Fairha.Đường Dao Dao thấy Lâm Thu Thạch đang để hồn trên mây liền im lặng, an tĩnh ngồi xem tiết mục trên TV.Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc mang theo mấy người mới còn lại lên tới, không nghĩ tới trong đó vậy mà có cả người đàn ông trung niên cả người đầy máu kia.Có vẻ là ở trong màn sương đen kia đã chịu kích thích nghiêm trọng nên lúc này ông ta trông như người mất hồn, máu trên mặt cũng đã khô cứng, biến thành những mảnh màu đen khiến người nhìn cảm thấy vô cùng không thoải mái."Điều kiện đã xuất hiện." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ở chỗ này bảy ngày, tham gia xong sinh nhật của ba chị em sinh ba kia." Cậu đem chìa khóa mà lúc nảy người phụ nữ trung niên kia đưa cho lấy ra, cầm trong bàn tay, "Chỗ này có bốn cái chìa khóa, là bốn phòng khác nhau, mọi người chọn đi.""Chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao?" Người mới tên Hứa Hiểu Chanh kia tuy rằng không khóc nữa nhưng vẫn là một bộ dáng run rẩy không ngừng, nhỏ giọng nói, "Nếu đủ đông người, chúng ta sẽ không cần phải sợ nữa."Nguyễn Nam Chúc nhìn cô một cái, không nói gì mà chỉ cầm chìa khóa đi đến một gian phòng gần nhất, sau đó đem chìa khóa cắm vào.Kẽo kẹt một tiếng nhỏ, cánh cửa trước mắt mở ra."Phòng ở đây sao lại như vậy?" Hứa Hiểu Chanh nhìn đến cảnh tượng trong phòng liền bị dọa sợ, gian phòng này hoàn toàn không giống kiến trúc phòng ở mà cô thường thấy, đây chỉ là một phòng đơn, mà trong phòng này cũng chỉ có mỗi cái cửa sổ, chính giữa phòng bày một cái giường gỗ. Vừa nhìn qua, quả thực giống như một cái quan tài hoàn chỉnh nằm đó."Phòng ở quá nhỏ, không thể ở cùng nhau." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chia phòng đi.""Em muốn ở cùng chị." Hứa Hiểu Chanh trực tiếp giơ tay, "Chị ơi, em và chị ở cùng nhau đi, em sợ quá."Cô nói vậy nhưng Nguyễn Nam Chúc lại không để ý đến cô mà chỉ nhìn vào Lâm Thu Thạch, chỉ chỉ anh: "Tôi với anh ở cùng nhau."Lâm Thu Thạch: "Tôi, tôi sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừm."Những người khác nghe vậy đều dùng ánh mặt cực kì hâm mộ nhìn anh.Lâm Thu Thạch: "......" Đừng trừng tôi, cái này không có gì đáng để hâm mộ đâu!!-----------Tác giả có điều muốn nói: Những người khác: "Lâm Thu Thạch, anh thật có diễm phúc đó nha."Những người ngoài cánh cửa biết sự thật: "Nguyễn ca, anh thật có diễm phúc đó nha."Lâm Thu Thạch bi thương rớt nước mắt.____________2374 chữ, 14 giờ 27 phút ngày 27 tháng 7 năm 2023
Đậu mọe ---- Lâm Thu Thạch nháy mắt đã hiểu vì sao lại thành thế này. Anh thầm mắng vài câu đậu moẹ ở trong lòng, trên mặt vẫn làm ra một biểu cảm mờ mịt không hiểu chuyện gì."Nơi này rốt cuộc là chỗ nào chứ?" Cô gái nhỏ vẫn luôn khóc thút thít kia thấy một màn như vậy càng khóc thảm hơn, "Tôi rất sợ.....""Thế giới của cửa." Nguyễn Nam Chúc đang ngụy trang thành vị ngự tỷ lên tiếng nói, "Tôi gọi là Chúc Manh, lần thứ hai vào cửa, các người thì sao?""Tôi là Dư Lâm Lâm." Lâm Thu Thạch tùy tiện nghĩ ra một cái tên, "Cũng là lần thứ hai.""Ồ." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, thực ôn hòa nói, "Em cũng đừng khóc nữa, tuy rằng nơi này rất đáng sợ nhưng vẫn có thể sống sót mà đi ra ngoài, em tên là gì?"Cô gái nhỏ nức nở nói: "Em là Hứa Hiểu Chanh." Có vẻ như từ khi cô bước vào cửa đã bắt đầu khóc đến lúc này hai mắt đã sưng đỏ, "Nơi này thật đáng sợ."Những người khác cũng lần lượt tự giới thiệu, thêm cả người đàn ông trung niên kia, nhân số tổng cộng là bảy người, trong đó có ba người là người mới. Ngoài người đàn ông trung niên ra thì Hứa Hiểu Chanh và một cậu thanh niên trẻ tuổi khác cũng đều là lần đầu đến với thế giới trong cửa, Hứa Hiểu Chanh thì đang khóc, còn người thanh niên trẻ tuổi kia thì mặt mày xanh mét, nhìn qua có vẻ là tùy thời đều có thể ngất xỉu.Nguyễn Nam Chúc ở trong đội ngũ trở thành lãnh đạo tạm thời, cậu đảm nhận nhiệm vụ giống với Hùng Tất ở thế giới trước, đơn giản giải thích cho mọi người những việc cần làm, sau đó đề nghị trước tiên nên vào trong tòa nhà xem xét tình huống."Còn ông ta thì sao?" Người cũ có một nam một nữ, người nữ là cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường này, tên Đường Dao Dao, lúc tự giới thiệu có nói qua bản thân cô là lần thứ ba vào cửa, cô chỉ chỉ về phía người đàn ông trung niên vừa chật vật trốn trở về, toàn thân đầy máu tươi kia, "Mặc kệ ông ta?"Nguyễn Nam Chúc liếc mắt nhìn người đàn ông đó, thái độ vô cùng lạnh nhạt: "Tôi lười quản, cô muốn quan tâm thì cô quản đi.""Được thôi, vậy mặc kệ ông ta." Đường Dao Dao gật gật đầu.Người đàn ông trung niên kia thở hổn hển, nhìn thấy mọi người đều rời đi, liền vội chạy theo, ánh mắt ông ta tràn đầy sự hoảng sợ, cũng không biết ở trong sương mù dày đặc kia đã nhìn thấy thứ gì.Tòa nhà này là một tòa chung cư đã rất cũ kĩ, chỉ có một cái thang máy kiểu cũ đang lắc lư như muốn đứt dây rớt xuống đến nơi. Thang máy này có thể chứa nhiều nhất năm người, thế nên chỉ có thể chia ra hai chuyến để lần lượt đi lên. Mọi người đều muốn đi cũng Nguyễn Nam Chúc, cuối cùng đều dừng tại cửa thang máy.Nguyễn Nam Chúc thấy vậy thì dịu giọng nói: "Không thì thế này đi, tôi cùng mấy người cũ lên đó trước để xem tình hình, mọi người ở dưới này chờ, chút nữa tôi sẽ xuống đón mọi người."Dạ." Hứa Hiểu Chanh liên tục khóc đến lúc này mới hơi tạm dừng, đáng thương nhìn Nguyễn Nam Chúc, "Chị, chị nhất định phải xuống nha, em sợ lắm.""Ừm, chị sẽ." Nguyễn Nam Chúc lên tiếng.Vì thế Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc cùng với hai lính cũ khác, bốn người cùng nhau vào thang máy.Hiển nhiên là thang máy này đã vượt quá thời gian sử dụng, xung quanh thang máy đầy những bức vẽ lung tung vô cùng xấu xí, có quảng cáo, có chửi bậy và một số hình vẽ không rõ ý nghĩa.Số tầng trong thang máy là từ một đến mười bốn, vốn dĩ Nguyễn Nam Chúc muốn đi lên từng tầng một để xem xét tình hình nhưng lại phát hiện những con số của tầng từ một đến mười ba đều không thể nhấn được, chỉ có số tầng mười bốn là còn hoạt động."Chỉ có thể đi lên tầng mười bốn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đi thôi."Lâm Thu Thạch gật gật đầu.Căn cứ theo cách nói của Nguyễn Nam Chúc, cánh cửa này hẳn là không quá khó khăn, hơn nữa cậu ta còn nói bản thân có việc, rồi lại không có giải thích rốt cuộc việc kia là gì.Thang máy chậm rãi đi lên, phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.Bốn người đều không nói chuyện, thậm chí biểu cảm còn có phần nặng nề. Vào lúc cửa thang máy được mở ra, Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, sợ có thứ gì sẽ xuất hiện ở cửa. Nhưng không hề có thứ gì nhảy ra như tưởng tượng, trước mặt Lâm Thu Thạch là một cái hành lang cũ kĩ, cuối hành lang là một cánh cửa đang khép hờ, từ sau cánh cửa đó truyền ra tiếng TV, hẳn là hộ gia đình đó đang xem một tiết mục nào đó trên TV.Vẻ mặt của Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh, trực tiếp đi tới gõ gõ cửa.
"Các người tới rồi." Một nữ nhân trung niên xuất hiện phía sau cánh cửa, cô mặc tạp dề, dường như đang vội vàng nấu cơm, thấy bốn người ngoài cửa liền nở nụ cười, "Vào đi."Nguyễn Nam Chúc nâng chân bước vào nhà.
Lâm Thu Thạch, Đường Dao Dao và người đàn ông còn lại cũng theo Nguyễn Nam Chúc cùng nhau đi vào.Đây là một gian phòng cổ xưa, ba phòng ngủ hai phòng khách, nhìn qua cũng tính là rộng rãi. Mặc dù gian phòng trông rất cũ kĩ nhưng có thể nhìn ra là đã được quét dọn rất sạch sẽ, đến một góc nhỏ cũng không thể tìm thấy chút bụi bậm nào.Lâm Thu Thạch bước vào giữa phòng khách thì nhìn thấy một cái TV cũ. Trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, ê ê a a có chút ầm ĩ.Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của Lâm Thu Thạch không phải là cái TV đó mà là ba cô bé ngồi ở sô pha trước TV. Gương mặt của cả ba, thế mà lại giống nhau như đúc. Trừ bỏ gương mặt, đến cách ăn mặc cùng kiểu tóc cũng giống nhau đến thần kỳ. Nhìn thấy bốn người xa lạ mà các bé chỉ di chuyển ánh mắt một chút, dường như không có chút hứng thú nào đối với những người lạ mới tới này."Đó là các con gái của tôi." Nữ nhân trung niên nói, "Cảm ơn mọi người đã tới tham gia sinh nhật của các bé vào bảy ngày sau."Bởi vì có kinh nghiệm từ cánh cửa trước, Lâm Thu Thạch lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của nữ nhân đó, bảy ngày sau, tham gia sinh nhật, dường như chính là mục đích của bọn họ khi đi vào cánh cửa này.Biết được mục đích này làm Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra, tham gia sinh nhật gì đó vẫn khá hơn nhiều so với việc làm quan tài.Người phụ nữ nói xong liền tỏ vẻ bản thân phải đi nấu cơm, sau đó đưa cho bọn họ mấy cái chìa khoá, nói cho họ biết những phòng bên cạnh đều có thể ở.Nguyễn Nam Chúc đem chìa khóa bỏ vào túi trước, rồi để bọn họ ở trên lầu chờ một lát, anh phải xuống dưới lầu đón mấy người mới kia lên.Lâm Thu Thạch cùng Đường Dao Dao gật gật đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc lại đi vào thang máy.
"Anh là lần thứ hai vào cửa sao?" Đường Dao Dao hỏi.Lâm Thu Thạch gật đầu, anh nhìn đến ba chị em sinh ba trong phòng kia, họ khiến anh nhớ đến ba chị em trong câu chuyện con chim Fairha.Đường Dao Dao thấy Lâm Thu Thạch đang để hồn trên mây liền im lặng, an tĩnh ngồi xem tiết mục trên TV.Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc mang theo mấy người mới còn lại lên tới, không nghĩ tới trong đó vậy mà có cả người đàn ông trung niên cả người đầy máu kia.Có vẻ là ở trong màn sương đen kia đã chịu kích thích nghiêm trọng nên lúc này ông ta trông như người mất hồn, máu trên mặt cũng đã khô cứng, biến thành những mảnh màu đen khiến người nhìn cảm thấy vô cùng không thoải mái."Điều kiện đã xuất hiện." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ở chỗ này bảy ngày, tham gia xong sinh nhật của ba chị em sinh ba kia." Cậu đem chìa khóa mà lúc nảy người phụ nữ trung niên kia đưa cho lấy ra, cầm trong bàn tay, "Chỗ này có bốn cái chìa khóa, là bốn phòng khác nhau, mọi người chọn đi.""Chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao?" Người mới tên Hứa Hiểu Chanh kia tuy rằng không khóc nữa nhưng vẫn là một bộ dáng run rẩy không ngừng, nhỏ giọng nói, "Nếu đủ đông người, chúng ta sẽ không cần phải sợ nữa."Nguyễn Nam Chúc nhìn cô một cái, không nói gì mà chỉ cầm chìa khóa đi đến một gian phòng gần nhất, sau đó đem chìa khóa cắm vào.Kẽo kẹt một tiếng nhỏ, cánh cửa trước mắt mở ra."Phòng ở đây sao lại như vậy?" Hứa Hiểu Chanh nhìn đến cảnh tượng trong phòng liền bị dọa sợ, gian phòng này hoàn toàn không giống kiến trúc phòng ở mà cô thường thấy, đây chỉ là một phòng đơn, mà trong phòng này cũng chỉ có mỗi cái cửa sổ, chính giữa phòng bày một cái giường gỗ. Vừa nhìn qua, quả thực giống như một cái quan tài hoàn chỉnh nằm đó."Phòng ở quá nhỏ, không thể ở cùng nhau." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chia phòng đi.""Em muốn ở cùng chị." Hứa Hiểu Chanh trực tiếp giơ tay, "Chị ơi, em và chị ở cùng nhau đi, em sợ quá."Cô nói vậy nhưng Nguyễn Nam Chúc lại không để ý đến cô mà chỉ nhìn vào Lâm Thu Thạch, chỉ chỉ anh: "Tôi với anh ở cùng nhau."Lâm Thu Thạch: "Tôi, tôi sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừm."Những người khác nghe vậy đều dùng ánh mặt cực kì hâm mộ nhìn anh.Lâm Thu Thạch: "......" Đừng trừng tôi, cái này không có gì đáng để hâm mộ đâu!!-----------Tác giả có điều muốn nói: Những người khác: "Lâm Thu Thạch, anh thật có diễm phúc đó nha."Những người ngoài cánh cửa biết sự thật: "Nguyễn ca, anh thật có diễm phúc đó nha."Lâm Thu Thạch bi thương rớt nước mắt.____________2374 chữ, 14 giờ 27 phút ngày 27 tháng 7 năm 2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com