TruyenHHH.com

Edit Khong Do

Wattpad: tichlac230123.

Phong Đô, Tần Quảng vương đang ngủ say bỗng có tin tức ập đến.

"Gì cơ? Tôn chủ vớt một nữ quỷ không có tên trong sổ sinh tử từ biển máu lên?" Tần Quảng vương xoay người ngồi dậy, xoay tay một cuốn trục cổ xuất hiện trên tay ông.

Dùng nước miếng làm trơn tay, Tần Quảng vương nhanh tay lẩm nhẩm sổ sinh tử muốn tìm tên nữ quỷ trong đó... Phải biết không lâu trước Quỷ vương mới nhậm chức tên Phượng Tuân kia cứu quân hồn trên chiến trường còn phát hiện một tờ giấy sinh tử ông làm lạc.

Phượng Tuân không phạt ông nhưng Tần Quảng vương vẫn thấy áy náy, ông đoán lúc ông nhậu với tiểu thần nào đó đã bất cẩn làm rơi một tờ của sổ sinh tử.

Nhưng lần này ông chắc chắn sổ sinh tử không mất gì, vậy nữ quỷ kia sinh đi ngược với quy tắc thiên địa, trên nhân gian có nhiều tà tu am hiểu cách tạo thành oan hồn như vậy. Sinh mệnh sinh ra không từ sức mạnh của thiên địa đều có điểm chung... Chúng lạnh lùng không có chút tình cảm nào, chỉ là sinh vật sống bằng bản năng, mà cảm xúc của chúng thường là thù hận.

Minh giới chưa bao giờ thu nhận quỷ hồn như vậy, những ác quỷ đó còn đáng sợ hơn ác hồn của người đã chết tội ác đầy trời, chúng không thể độ hoá. Cho dù bọn họ lột da ngàn tầng, cắt lưỡi rút răng bao nhiêu, đi qua bao nhiêu núi đao biển lửa... Bao nhiêu hình phạt cũng không thể khiến chúng sám hối với tội ác của mình.

Ngàn năm nay Minh giới mới gặp một ác quỷ như vậy, thứ như thế nên ném vào biển máu hoàn toàn tiêu huỷ.

Lúc Phượng Tuân ôm chặt Tạ Huyên đi vào Phong Đô, Tần Quảng vương đã mặc miện phục đỏ thẫm, trong tay cầm ngọc hốt đứng chờ.

"Tôn chủ." Tần Quảng vương hành lễ, ánh mắt hiền từ của ông dừng lại trên người Tạ Huyên bỗng trở nên lạnh băng: "Ngài cũng biết quỷ vô danh là tồn tại thế nào với nhân gian."

"Ừ." Phượng Tuân khẽ gật đầu, đây là lần đầu tiên chàng gặp quỷ hồn không có tên họ, đúng là như Tần Quảng vương nói, bọn chúng không hiền lành.

Bây giờ con "rắn độc" nhỏ này còn cắn cổ chàng, trong cơn mê sức nàng càng mạnh, nếu chàng là hồn thể bình thường chắc chắn sẽ bị nàng cắn đến rách tàn hồn.

"Thứ như thế không nên lưu lại nhân gian." Tần Quảng vương nghiêm mặt nói.

"Không phải nơi này là Minh phủ sao?" Phượng Tuân hỏi lại, khoé môi mấp máy của chàng nở nụ cười nhạt như bị lời của Tần Quảng vương chọc cười.

Tần Quảng vương thở dài thườn thượt, than tiểu thần tiên mới đến từ Thượng giới này quá trẻ người non dạ, tính ra cũng chỉ có một nơi không chút tì vết như Thượng giới mới có thể sinh ra vị tiểu thần tiên không biết thế gian hiểm ác như thế.

Phượng Tuân đến Minh giới chưa lâu, trước đó Phong Đô chưa từng có Quỷ vương, chỉ có các vị Thập Điện Diêm Vương quản lý Minh giới. Chàng thình lình đáp xuống cũng không khiến các vị Diêm Vương bất mãn, vì năng lực của Phượng Tuân rất mạnh, như phụ thân chàng vậy, trời sinh là người lãnh đạo.

Quỷ vương trẻ tuổi vớt ác quỷ từ trong biển máu ra, chàng không cho người khác chăm sóc nàng vì chàng biết nàng vô cùng nguy hiểm. Tướng quân bọc giáp canh giữ ngoài Phong Đô là đại tướng quân hộ quốc vạn năm trước, sau khi chết bị nhốt ở chiến trường cổ ngoài Quỷ vực. Người bị đánh rơi sổ sinh tử vạn năm không được độ hoá, oán giận tích tụ thành ma, làm hại ma giới, từng là đại ma danh chấn tứ phương. Không ngờ vị yêu ma mạnh mẽ như thế cũng bị nàng tấn công suýt nát hồn đăng.

***

Tạ Huyên chưa bao giờ nằm mơ, lúc nàng rơi vào hôn mê trong đầu chỉ có quang ảnh mờ mờ vặn vẹo. Ngoài lồng giam hoa nở rộ, váy trắng dưới ánh mặt trời kia là ánh sáng duy nhất trong khung cảnh đen tối này. Cô ghét thứ ánh sáng ấy, đưa tay muốn phá tan nó lại bị ánh nắng rọi phổng tay.

"Đau quá... Ta hâm mộ bọn chúng, ta... Ta cũng muốn ra đó..." Tiếng lải nhải trong bóng tối càng giúp nàng thêm sức mạnh, tiếp tục vươn đến, cơ thể gầy gò bị ánh sáng chói mắt hoà tan. Tiếng kêu khóc đau đớn trong cơ thể ngày càng lớn, Tạ Huyên áp âm thanh kia xuống, cảm nhận cơn đau rọi xuống từ đỉnh đầu.

Nàng cắn chặt răng, cảm giác như giữa răng mình có thứ gì đó mềm mại, nàng muốn nhai nát nó... Tựa như nhai vảy con rắn độc kia vậy. Nhưng nàng lại cảm nhận được sức mạnh vô ngần đang dịu dàng ngăn nàng tấn công.

Tại sao không cắn được, tại sao gã có cơ thể mạnh mẽ như thế, tại sao mình vừa gặp ánh nắng đã suy yếu?

Tay Tạ Huyên đặt trên vai Phượng Tuân dùng sức siết chặt nhưng vẫn không thể làm chàng bị thương, nàng giận đến mức cổ họng phát ra tiếng ư ử.

Phong Đô chưa đổ tuyết có chút ánh sáng, ánh mặt trời yếu ớt chiếu lên giá sách, dưới mặt nạ quỷ hiện lên chút bất lực. Phượng Tuân nhẹ nhàng gỡ cái tay đang nhéo vai mình xuống, thần lực cường đại nhập vào hồn thể nàng, chữa trị vết thương vừa nãy rơi xuống biển máu.

Tạ Huyên như bừng tỉnh khỏi bóng đè, nàng mở mắt đã thấy cổ Phượng Tuân, hoàn hảo như tạc tượng, bên cổ có dấu răng nhạt, nàng cảm giác chán nản như có ngọn núi đè lên nàng.

Thứ sức mạnh này khiến người ta sợ hãi, trời sinh có thể khiến người thần phục, mà nàng lại cố gắng ngẩng đầu chống lại thần lực áp chế, hung hăng nhìn Phượng Tuân đối diện.

Người trước mắt đeo mặt nạ quỷ, dưới mặt nạ lộ ra nửa gương mặt sáng sủa đẹp mắt, dựa theo cằm hướng lên trên có thể tưởng tượng ra gương mặt đẹp trai hoàn hảo.

Nàng ghét thứ hoàn hảo, trong mặt nạ này che giấu thứ gì ghê tởm như nàng vậy, trên đời nào có người không chút tì vết?

Tạ Huyên nhanh tay vươn đến muốn tháo mặt nạ quỷ đầu xuống, Phượng Tuân kinh ngạc bắt lấy cổ tay nàng. Tay nàng run run, tái nhợt, trên cổ tay buộc sợi dây đỏ, trên đó có ngọc thạch cũ.

"Tạ Huyên?" Chàng buông tay nàng ra, lùi ra mép giường nghiêng người rời mắt, lăn lộn trong biển mát khiến quần áo nàng rách nát.

Tạ Huyên nhớ cách đọc tên mình, nàng bị chàng cầm tay không thể nhúc nhích, đành căm giận gật đầu.

Chờ đi, chờ nàng tìm được con rắn nhỏ trong miệng sẽ cho gã nếm mùi! Nàng nghĩ thế, lưỡi lướt quanh miệng như không thể tìm ra đồng bọn cùng mình đến Minh giới.

Lưỡi nàng đẩy má khiến má phồng lên một cục, mục đích ác độc rõ như ban ngày.

"Mộng xà kia hả?" Phượng Tuân lên tiếng, môi mỏng cong cong: "Linh hồn điểu thú trùng cá đều có người tự đưa nó đi luân hồi."

Ngay cả con rắn kia còn có tên trong sổ sinh tử, Tạ Huyên lại không có.

"Nó là ta bắt..." Tạ Huyên muốn nói như thế nhưng vẫn chưa học được ngôn ngữ loài người, nàng chỉ phát ra tiếng ư a.

"Nó là của ngươi?" Vậy mà Phượng Tuân có thể dựa vào ngữ điệu lên xuống mà hiểu ý nàng.

Đương nhiên là của nàng! Nàng tự cắn! Nàng dùng nó ám sát tên đao phủ hành hình, còn cả tên to xác canh giác ngoài thành thành trì kia.

"Nó hận ngươi." Phượng Tuân rút tay lại, chỉnh lại mặt nạ quỷ đầu của mình.

Ta cũng hận nó... Tạ Huyên tiếp tục phát ra tiếng ư a.

Dưới mặt nạ quỷ đầu, ánh mắt hiền hoà kiên định của Phượng Tuân dừng lại trên người Tạ Huyên, ánh nhìn của chàng mang theo sự thương xót của thần, nhìn cơ thể đường cong loả lồ của nàng cũng không có ý suồng sã.

Chàng chỉ đơn thuần quan sát ác quỷ trăm ngàn năm mới thấy ở Minh giới, thuận làm cho nàng một bộ quần áo vừa người.

"Sột soạt..." Xiêm y dày nặng rơi xuống tạo thành tiếng vang rõ rệt, một bộ váy trắng rơi xuống trước người Tạ Huyên, kiểu dáng cổ xưa đơn giản nhưng cuối làn váy có ánh sáng bảy màu hiện lên... Mặc dù Phượng Tuân cố gắng che giấu nhưng lông đuôi chàng dùng làm váy vẫn tiết lộ bí mật chủng tộc của chàng.

Cũng may Tạ Huyên không có kiến thức nên không nhìn ra.

Nàng xé váy, muốn xé cái váy thuộc về nhân loại này, nhưng dù nàng nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức cái váy trắng vẫn không bị rách chút nào.

Phiền phức, nàng ghét váy trắng.

"Nếu không xé được thì mặc nó vào đi." Lúc này Phượng Tuân đã lùi ra ngoài bình phong, giọng chàng dịu dàng truyền đến nhưng bỗng dưng ngại ngùng nghẹn lại: "Cô nương..."

Chàng tự hỏi một lát, cuối cùng nói câu vô nghĩa: "Cô nương, cô là cô nương."

Trong quãng đời dài đằng đẵng của chàng, chàng rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, chung đụng với người khác phái... Hầu như không có, vậy nên lúc này mới có vẻ hơi vụng về.

Tạ Huyên ném váy trắng ra ngoài bình phong, phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng người cao lớn đứng ngoài bình phong, muốn nói nhưng không biết điều khiển dây thanh quản và lưỡi thế nào để tạo âm tiết có nghĩa.

Vì vậy nàng chỉ có thể kêu mấy tiếng ư a.

Đúng là Phượng Tuân hiểu được.

"Không thích màu trắng à?" Chàng bừng tỉnh, mấy thần nữ trên Thượng giới đều thích mặc xiêm y màu này nên chàng mới chọn.

Chàng đổi cho nàng xiêm y màu đen hoàn toàn tương phản màu trắng, đây là màu phổ biến ở Minh giới.

Váy áo màu đen gấp gọn lần nữa đặt trước mặt nàng, Tạ Huyên cẩn thận xốc góc váy lên, nàng cảm thấy nơi này sẽ có thứ nguy hiểm chui ra.

Nhưng không có, cái váy này toả ra hơi thở ấm áp như mặt trời sau giờ ngọ (11-13h), mềm mại ấm áp, làn váy lay động toả ra ánh sáng bảy màu thánh thiện như đang trấn an linh hồn nàng.

Tạ Huyên vùi đầu mình vào váy, nàng tự hỏi cô nương là gì, chưa có ai gọi nàng như vậy.

Người canh bên ngoài rất mạnh, nàng không thể chạy thoát khỏi tay gã, gã muốn nàng... Làm gì chứ?

Tạ Huyên ngồi xếp bằng ở mép giường, nhìn chằm chằm bóng người Phượng Tuân, lúc lâu sau chàng hỏi nàng: "Mặc xong chưa?

Tạ Huyên im lặng, nàng không muốn trả lời gã.

Phượng Tuân đợi hồi lâu mới vòng qua bình phong đi đến, chàng đối mặt với đôi mắt trống rỗng của Tạ Huyên trong chớp mắt rồi khép mắt, đành chịu.

"Sao không mặc váy vào?" Chàng hỏi.

Tạ Huyên xốc váy lộn xộn, trên đầu mà mảnh váy rối tung... Phượng Tuân nhớ lại lúc chàng chưa hoá hình sáng nào cũng tỉ mỉ chải chuốt lông đuôi, đây là lần đầu tiên chàng thấy lông mình rối như thế.

Nàng không giao tiếp với chàng nhưng Phượng Tuân rất kiên nhẫn. Cuộc đời chàng dài, cũng không tiếc lãng phí chút thời gian lên ác quỷ nhỏ bé như nàng.

Lấy mảnh vải che trước mặt nạ, chàng che đi đôi mắt có thể mạo phạm nàng, cúi người cởi dây đeo trước váy, mặc y phục thuộc về nhân loại vào cho nàng.

Tạ Huyên hơi sửng sốt, khí tràng cường đại của chàng khiến nàng không nhúc nhích được, nàng lo lắng siết chặt tay, cổ họng lại phát ra âm thanh không rõ.

Lúc chàng nâng cánh tay càng lên, mặc thêm áo ngoài cho nàng, nàng lại ư a nói một câu...

"Ta không phải người."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com