TruyenHHH.com

Edit Khoai Xuyen Chi Bug Hac Hoa Dien Con Con

Cố Trường Lưu một tay chống xuống giường, một tay nâng cằm Kỳ Nguyện lên, ngựa quen đường cũ mà hôn lên, thậm chí còn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng Kỳ Nguyện, trong miệng cậu điên cuồng liếm hút, mãnh liệt vô cùng.

Kỳ Nguyện ngu luôn.

Những hành vi khác thường của Cố Trường Lưu mười năm qua đều hiện lên trong đầu: chiếm hữu dục bất thường, tiếp xúc quá mức thân mật, những dục vọng này đều bị hắn che giấu dưới vẻ ngoài ngây thơ non nớt.

Kỳ thật Cố Trường Lưu cũng không hoàn toàn che dấu, ngược lại, tâm tư của hắn thậm chí rõ như ban ngày. Nhưng khổ nỗi Kỳ Nguyện là một bé trạch nam ngu ngơ như bò đội nón, lại bị ảnh hưởng bởi mấy phim thanh xuân đau đớn quá nhiều, cảm thấy rằng chênh lệch tới mấy trăm tuổi, lại còn là hai thằng đàn ông, cho dù quan hệ giữa hai người có ám muội tới mức nào cậu cũng đều quy về tình cảm sư trò, hoàn toàn không có tí suy nghĩ nào về phương diện này.

Khi cậu còn đang do dự xem nên đẩy hắn ra hay tiếp tục giả vờ ngủ, Cố Trường Lưu cảm thấy hôn một cái là chưa đủ, đôi môi hắn bắt đầu dời xuống phía dưới, lưu luyến hôn lên da thịt trắng nõn của Kỳ Nguyện. Kỳ Nguyện chỉ cảm thấy cổ mình có gì đó ẩm ướt ấm áp, suýt chút nữa là kêu lên, hầu kết đã bị Cố Trường Lưu cắn một cái.

(Các bạn tôi, tôi chưa dịch H bao giờ, bởi vì bây giờ đi đâu cũng thấy cua đồng bò ngang bò dọc bò lên bò xuống loạn lạc lắm, nên là dịch nghe như c thì thông cảm nhé, có nước thịt húp là tốt lắm rồi ấyyyyyy ;;v;;)

Hắn cũng không dùng sức, chỉ là dùng răng nanh nhẹ nhàng day cắn một chút, sau đó lại liếm hút một chút, nhưng vị trí này chính là điểm yếu của mỗi người, Kỳ Nguyện bị cắn vẫn là có chút sợ hãi.

Làm đến bước này rồi, Kỳ Nguyện đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để tỉnh lại, nghĩ tới Cố Trường Lưu sau khi bị đẩy ra trong lòng là tư vị gì, Kỳ Nguyện đều không nỡ, thế là bây giờ cậu phải nhịn xúc động muốn đẩy người ra mà tiếp tục giả vờ giả vịt.

May mắn Cố Trường Lưu cũng không thực sự làm chuyện gì quá phận, sau khi chấm mút được một cho đỡ thèm liền ngừng lại, chỉnh lại quần áo y như lúc đầu, sau đó giống như không có chuyện gì xảy ra mà chui vào lòng Kỳ Nguyện. Cố Trường Lưu hiện tại đã cao hơn Kỳ Nguyện nửa cái đầu, làm như thế quả thực có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn giữ thói quen từ khi còn bé, khi ngủ đều rất thích được Kỳ Nguyện ôm vào lòng.

Chứng kiến một màn này, tự mình trải qua tất cả, Kỳ Nguyện hận không thể đập cho bản thân một trận, mi nhìn đi, mắt mi có bị mù không, có mù không vậy? Đây có chỗ nào giống một đóa bạch liên hoa tâm linh yếu ớt chứ, đây rõ ràng là một tên bệnh xà tinh khoác vỏ bọc bạch liên hoa á!

Cậu, cậu đã gieo cái nghiệt gì thế này, muốn chết quá đi mất...

Suy nghĩ đủ chuyện, Kỳ Nguyện một đêm này không hề chợp mắt. Tới gần sáng mới hơi nhắm mắt một chút, lập tức gặp ác mộng. Khi cậu bừng tỉnh, Cố Trường Lưu đã không còn ở bên cạnh, không biết đã đi đâu , có lẽ là đi tu luyện.

[Đinh —— ]

[Hệ thống: Thỉnh kí chủ chú ý! Kiểm tra đo lường cho thấy phong ấn 'Ma hồn nguyền rủa' đã chính thức thức tỉnh, chính thức tiến mở ra nội dung cốt truyện chính!]

[ Gợi ý ấm áp: Kí chủ tử vong hoặc mục tiêu bảo hộ (Vệ Hề) tử vong, lập tức phán định nhiệm vụ thất bại, thỉnh kí chủ chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ ]

Nghe xong nhắc nhở của hệ thống, Kỳ Nguyện biến sắc.

Cậu lẳng lặng ngồi suy nghĩ một lát về những chuyện đã xảy ra. Không tính tới phương diện tình cảm kia, về vấn đề an toàn, Cố Trường Lưu cũng không thể ở bên cạnh mình.

Vì thế, sau khi tới nơi mà mỗi ngày Cố Trường Lưu đều tới luyện để gặp hắn, Kỳ Nguyện hơi do dự mà mở lời: "Ừm, Trường Lưu, vi sư muốn nói chuyện với người một chút.'

"Vâng." Cố Trường Lưu không hề nghi ngờ gì, thuận theo mà gật đầu.

"Gần đây trong môn phái có chút tin đồn về sự xuất hiện của ma tộc, nghe nói tu chân giới đã có vài người mất mạng, đều là những nhân vật có chút ảnh hưởng." Kỳ Nguyện nói xong, không nhìn tới biểu tình có chút cứng ngắc của Cố Trường Lưu, tiếp lời, " Môn phái ta là môn phái đứng đầu Tu Chân giới, nhân tài lớp lớp, rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo. Vi sư muốn đưa ngươi rời khỏi nơi này một thời gian, tránh đầu sóng ngọn gió, chờ tới khi trận hỗn loạn này qua đi, lập tức đưa ngươi trở về, ngươi thấy sao?"

Cậu vừa nói xong, Cố Trường Lưu lập tức lộ ra biểu tình vô cùng ủy khuất nhưng cố kìm nén che giấu đi, không thể không nói, mười năm này, hắn đã đem một chiêu này luyện đến vô cùng thành thục: "Sư tôn, người ghét bỏ ta quá yếu, vướng tay vướng chân sao?"

Thấy hắn như vậy, Kỳ Nguyện suýt chút nữa đã giơ cờ trắng đầu hàng, may là vẫn kịp dừng lại , cố gắng nghiêm túc: "Đương nhiên không phải, vi sư sợ ngươi gặp chuyện. Tóm lại, chuyện này, ý ta đã quyết, vi sư trước cho ngươi lĩnh chút tiền bạc cùng hành trang, kế tiếp ngươi phải tự dựa vào bản thân, bảo vệ cho tốt."

Cố gắng nói xong, cậu trộm nhìn Cố Trường Lưu một cái, thấy tên nhóc này hai mắt nhắm nghiền, lông mi ẩm ướt, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Cậu không biết bản thân có nên vạch trần chuyện tối hôm qua hay không, dù sao, một khi chọc thủng lớp giấy mỏng này, mọi chuyện đều không còn như trước nữa.

Khi cậu đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, Cố Trường Lưu đã đem toàn bộ biểu tình rối rắm này vào trong mắt: "Sư tôn, ngày hôm qua có ai đó nói gì với người sao?"

Kỳ Nguyện hơi ngơ ngác: "Ai nói gì?"

Cố Trường Lưu không trả lời câu hỏi này, chính là đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Nguyện: "Sư tôn, người.. có thể đi cùng với ta không?"

"Không, ta phải bảo vệ một thứ rất quan trọng, nhất định phải ở lại nơi này."

Không đợi cậu tự ca ngợi cho sự biện hộ giỏi giang của bản thân, chợt nghe Cố Trường Lưu hỏi: "Sư tôn phải bảo vệ ai? Vệ Hề sư huynh?"

"Làm sao ngươi biết?"

Kỳ Nguyện không phải cố ý muốn bại lộ, thuần túy là phản xạ tự nhiên. Mười năm qua vẫn luôn chiếu cố Vệ hề, nhưng không hề khoa trương lộ liễu mà luôn che dấu, không nghĩ tới lại bị đồ đệ của mình phát hiện ra, nhất thời quá mức kinh ngạc, lời nói cứ thế không kịp suy nghĩ gì mà nói ra ngoài.

Cậu vừa nói xong, lập tức nhìn thấy gương mặt Cố Trường Lưu đen lại, thầm kêu không tốt, vội vàng biện minh: "Không, không phải, ý ta không phải như thế, vi sư muốn nói, ta có trách nhiệm bảo vệ cho toàn bộ môn phái, đương nhiên trong đó bao gồm cả Vệ Hề."

Cố Trường Lưu mặt không đổi sắc nhìn cậu, nhìn tới mức da đầu Kỳ Nguyện run lên một trận.

Qua một thời gian thật dài, Cố Trường Lưu bỗng nhiên mở miệng: "Nỗi khổ tâm của sư tôn đồ nhi đã hiểu, đồ nhi trước tiên đi thu thập hành trang một lát, sau đó đến tìm sư tôn được không?"

Kỳ Nguyện thấy hắn rốt cuộc đồng ý, thờ ra một hơi, nói một tiếng 'ừm', sau đó quay người chuẩn bị đi tìm Lăng Nguy chân nhân.

Kết quả vừa mới quay đầu lại, đã cảm thấy sau gáy một trận đau đớn, Kỳ Nguyện không chút phòng bị, hai mắt tối đen, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

==============-===========-===========

Vì thế câu chuyện trở về thời điểm ban đầu.

Kỳ Nguyện hai tay bị trói chặt, tu vi giống như bị rút sạch khỏi cơ thể, cả người vô lực, bị người trước mắt mạnh mẽ cường thế ôm vào lòng, cùng hắn miệng lưỡi giao triền, vô cùng điên cuồng, ở khóe miệng thậm chí còn vương chỉ bạc, ám muội triền miên.

Tận đến khi Kỳ Nguyện sắp không thở nổi, Cố Trường Lưu mới dừng lại, liếm liếm tia máu bên khóe miệng, buông cậu ra.

"Trường Lưu, ngươi đang làm gì?" Kỳ Nguyện giọng đầy tức giận cùng không thể tin mà nói.

Gương mặt Cố Trường Lưu thoạt nhìn thật lạnh nhạt: "Sư tôn còn không nhìn ra? Đồ nhi đang khinh bạc người, không chỉ có thế, đồ nhi còn muốn đem người nhốt lại vĩnh viễn, chỉ ở nơi này, không nhìn ai ngoài ta, không nghĩ đến ai ngoài ta, bất cứ ai cũng không thể nghĩ tới, cả ngày lẫn đêm chỉ mở chân cho ta, cùng ta hoan ái. Sư tôn, thích không?"

Kỳ Nguyện nghẹn họng trân trối, quả thực cậu không thể tin được lời nói đại nghịch bất đạo đến nhường ấy lại phát ra từ miệng đồ nhi của mình.

"Thế nào, sợ?" Cố Trường Lưu vẫn tiếp tục nói, "Đồ nhi suy nghĩ chuyện này suốt mười năm nay, mỗi lần đồ nhi không ngủ được, sư tôn sẽ mang đồ nhi về phòng của người, sau đó ôm đồ nhi vào lòng ngủ. Sư tôn có biết lúc ấy trong đầu đồ nhi nghĩ cái gì không?"

Kỳ Nguyện trong lòng lộp bộp một tiếng, có một loại dự cảm bất an, chưa kịp nói gì, Cố Trường Lưu liền áp sát lại đây, cúi đầu hôn lên môi cậu. Kỳ Nguyện hai tay bị trói lại không thể nhúc nhích phản kháng dù chỉ một chút, giờ đây chỉ có thể để hắn tùy ý làm càn, tâm lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Cố Trường Lưu thấy cậu không chống cự, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.

"Trường Lưu, ngoan, đừng nháo, mau thả vi sư ra." Kỳ Nguyện cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: "Hiện tại đang là thời điểm quan trọng, ta không thể vứt bỏ môn phái."

"Môn phái gì chứ, sư tôn chính là muốn bỏ rơi ta, đi tìm Vệ Hề sao?" Cố Trường Lưu giọng lạnh lẽo, "Nếu người đã thích tên đó đến vậy, vì sao lúc trước còn muốn thu ta là đồ đệ?"

Kỳ Nguyện ngơ ngác nghe Cố Trường Lưu buông lời oán trách, nói: "Chuyện này cùng với thu ngươi làm đồ đệ thì có liên quan gì?"

"Tên đó có gì tốt? Khiến cho sư tôn yêu thích tới như vậy? À," Cố Trường Lưu nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt Kỳ Nguyện, "Nghe nói Vệ Hề sư huynh là một người tốt, luôn hướng tới chính nghĩa, sư tôn không phải là coi trọng điểm này của hắn chứ?"

"Nếu sư tôn đã thích đến thế..."

"Ta thay ngươi hủy diệt, được không?"

Kỳ Nguyện trong lòng trầm xuống, đến hiện tại cậu mới nhận ra điểm bất thường. Một người chỉ có tu vi Trúc Cơ làm sao có thể ám toán mình? Trừ phi hắn cố ý giấu diếm thực lực, hơn nữa khi nãy ra tay cực kỳ chuẩn xác, đủ để chứng minh hắn tu vi cực cao, thậm chí còn cao hơn cả mình, tuyệt đối không thể nào là năng lực của một thiếu niên mười mấy tuổi nên có.

Cậu cảm thấy bản thân tựa hồ đã chạm được vào chân tướng, nhưng lại cảm thấy có chút khó tin.

Tu vi cực cao, lại có thù oán với Vệ Hề, Cố Trường Lưu phù hợp cả hai điều kiện kia, giống như tên phản diện chân chính, là bug của thế giới này.

Một người mình coi như nhi tử nuôi dạy mười năm trời, đồ đệ thân thiết kề cận nhất với mình, lại là kẻ đứng sau hết thảy bi kịch? Cậu không muốn tin chút nào, nhưng khi nhìn ánh mắt Cố Trường Lưu dù đã cố che giấu nhưng vẫn lộ ra điên cuồng tàn bạo, Kỳ Nguyện chợt thấy sống lưng lạnh toát.

Đó là ánh mắt tràn ngập dục chiếm hữu nồng đậm tới nỗi khó có thể tưởng tượng được, ánh mắt giống như nhìn con mồi chỉ thuộc về mình, con mồi bản thân đã chú định, không thể nào chạy thoát.

Cậu còn có gì chưa rõ ràng nữa, rốt cuộc vẫn không thể lừa mình dối người.

Kỳ Nguyện cảm thấy trong lòng đau đớn tột độ, giống như có con dao cùn cứa qua, máu chảy đầm đìa, đau tới hít thở không thông. Cậu đau đớn như thế không phải do bản thân bị lừa gạt, không phải thống hận Cố Trường Lưu.

Đau đến thế, vì bản thân cùng Cố Trường Lưu sắp trở thành kẻ thù.

Cậu khổ sở nhắm hai mắt lại, nhưng hành động này trong mắt Cố Trường Lưu lại mang ý nghĩa khác.

"Như thế nào? Ngươi để ý hắn tới vậy? Tới lúc này rồi vẫn còn muốn trở về cứu tên đó?" Cố Trường Lưu hiện tại không thèm dùng kính ngữ nữa, ngữ khí lạnh lẽo tới xương tủy: "Vì sao phải để ý đến hắn? Chỉ nhìn một mình ta không tốt sao?"

Kỳ Nguyện im lặng, nội dung đã bắt đầu, bánh xe vận mệnh đã xoay chuyển, hiện giờ, nói gì cũng vô ích.

Nhìn bộ dạng cự tuyệt mười phần này, Cố Trường Lưu không hỏi thêm một lời nào nữa, ánh mắt sâu thẳm nhìn người trước mắt, đứng dậy rời đi, trước khi ra ngoài, hắn quay lại, lạnh lùng nói với cậu một câu: " Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Kỳ Nguyện còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cánh cửa đã nặng nề đóng lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com