Edit Keo Soda Chanh
Thịnh Hiểu Văn có thói quen dậy trước sáu giờ sáng để luyện nói. Dù đêm qua cô có có thức muộn, thì đồng hồ sinh học của cô luôn đánh thức cô vào lúc năm giờ sáng, sớm hơn đồng hồ báo thức.
Nửa ngủ nửa tỉnh, Thịnh Hiểu Văn nhớ tới buổi tụ tập hôm qua, rồi lại nhứ tới hôm nay không phải đi học nên cô nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy phía bên trái giường, nơi đáng lẽ Chu An Nhiên nên ngủ lại trống rỗng. Vì vẫn còn rất buồn ngủ nên Thịnh Hiểu Văn cũng không suy nghĩ nhiều.
Khi Thịnh Hiểu Văn tỉnh lại thì đã gần chín giờ sáng. Trương Thư Nhàn và Nghiêm Tinh Thiến vẫn đang ngủ say, nhưng chỗ của Chu An Nhiên giữa cô và Nghiêm Tinh Thiến vẫn trống rỗng.
Thịnh Hiểu Văn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm gọi Chu An Nhiên bảy tám lần nhưng không có ai trả lời.
Thịnh Hiểu Văn trong lòng không khỏi lo lắng, từ trong danh bạ, cô gọi và số điện thoại của Chúc Nhiên vừa được thêm vào ngày hôm qua.Cuộc gọi reo hàng chục hồi chuông mới được kết nối. Thịnh Hiểu Văn xin được số điện thoại từ chỗ của Chúc Nhiên. Sau khi bấm số, lần này chuông chỉ reo vài giây, bên kia đã phản hồi lại...
Trực tiếp cúp máy cô luôn mà??? Thịnh Hiểu Văn gọi lại.
Vẫn là bị cúp máy. Mãi đến cuộc gọi thứ ba, anh mới bắt máy, âm thanh rất trầm nhưng vẫn có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó có chút cáu kỉnh.
Suy cho cùng Thịnh Hiểu Văn cũng quen biết anh nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh thiếu kiên nhẫn đến vậy."Có chuyện gì nói nhanh." Thịnh Hiểu Văn đột nhiên nhớ tới Chu An Nhiên đã từng nói anh thường tức giận khi bị đánh thức, cho nên cô cũng không dám nói bậy: "Thịnh Hiểu Văn đây, tôi không thấy Nhiên Nhiên ở trong phòng, điện thoại cũng không liên lạc được, cậu có biết cô ấy ở đâu không?" Từ "Nhiên Nhiên" giống như một cách xoa dịu cảm xúc.
Khi anh lên tiếng lần nữa, vẻ cáu kỉnh trong giọng nói đã biến mất, anh trở về giọng điệu thản nhiên thường ngày: "Cô ấy đang ngủ trong lòng tôi." Thịnh Hiểu Văn: "?"
Thịnh Hiểu Văn: "!" "Xin lỗi, làm phiền rồi!"
* Chu An Nhiên mãi đến gần mười một giờ mới tỉnh lại, cô mơ hồ cảm thấy Trần Lạc Bạch nhận được điện thoại, lúc đó cô rất buồn ngủ, không nghe rõ, chỉ cảm thấy sau đó anh hôn cô rất nhẹ rồi cúp máy ngủ tiếp.
Tất cả đồ vệ sinh cá nhân của cô đều ở phòng dưới nên cô chỉ có thể xuống tắm rửa. Khi vào phòng, ba cô gái đang ngồi ở đầu giường, TV vẫn bật nhưng mỗi người làm một chuyện, Nghiêm Tinh Thiến đang ăn khoai tây chiên, Thịnh Hiểu Văn đang xem điện thoại, còn Trương Thư Nhàn thì đang đắp mặt nạ. Chu An Nhiên vừa mở cửa bước vào, ba người bên trong cùng lúc dừng lại mọi hoạt động.
Một giây tiếp theo, mọi thứ lại trở về như cũ, nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô. Chu An Nhiên cảm thấy cả mặt cô nóng bừng, cô chỉ vào phòng tắm: "Tớ đi tắm rửa trước."
Không ai lên tiếng. Chu An Nhiên bước nhanh vào phòng.
---Túi của cô vẫn còn để ở trên bàn. Lúc đi ngang qua giường, Thịnh Hiểu Văn chậm rãi nói: "Ừmm... thế nào, có sử dụng biện pháp an toàn không?"
Chu An Nhiên: "...?" Cô đột nhiên phản ứng lại, lắc đầu mạnh mẽ.
Nghiêm Tinh Thiến suýt chút nữa làm rơi mất miếng khoai tây chiên, nhảy xuống giường còn không buồn mang dép: "Không dùng biện pháp an toàn?" Cô ấy thốt ra một câu chửi thề: "Mẹ kiếp, tớ còn tưởng Trần Lạc Bạch là người tốt."
Trương Thư Nhàn cũng tháo mặt nạ rời khỏi giường, nói với giọng lo lắng: "Không phải chứ, sinh viên khoa Sinh học là cậu chắc chắn biết không có cái gọi là thời kỳ an toàn mà." "Cho dù cậu không có thứ đó cũng không thể bảo đảm an toàn." Thịnh Hiểu Văn cau mày, "Tớ đi mua thuốc cho cậu trước."
Tâm tình Chu An Nhiên nhất thời có chút phức tạp, có chút buồn cười, nhưng lại càng cảm động. Cô vội vàng lắc đầu: "Không, ý tớ là tôi không làm." "Á?" Thịnh Hiểu Văn thở phào nhẹ nhõm, "Thế sao cậu lại đỏ mặt? Làm tớ sợ chết khiếp."
Chu An Nhiên: "..." Cô thực sự xấu hổ khi phải giải thích: "Không phải là chưa làm gì cả, nhưng dù sao vẫn còn lâu mới thực hiện được những biện pháp đó."
Hai người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Biết cô có da mặt mỏng nên ít người hỏi cô chuyện này.
Nhưng trước khi Chu An Nhiên xuống, cô đã nghe thấy Trần Lạc Bạch nói là Thịnh Hiểu Văn gọi điện, cô có chút áy náy, muốn giải thích với cô ấy, nhưng lại cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị ba người họ nhìn chằm chằm. "Không phải tớ cố ý không muốn nói cho các cậu biết, tớ cũng muốn ngủ cùng các cậu, nhưng mà..."
Trương Thư Nhàn khi nãy còn sợ Chu An Nhiên bị trêu quá mức, nhưng bây giờ lại nhìn thấy cô chủ động mở miệng, cô ấy có chút ngờ vực: "Nhưng cái gì?" "Nhưng..." Chu An Nhiên ngừng lại, vẫn có chút khó tin: "Tối hôm qua anh ấy nói rằng đã thích tớ từ hồi trung học."
"Cái gì???" "Cậu ta thích cậu từ hồi trung học???"
Lần này miếng khoai tây chiên của Nghiêm Tinh Thiến rơi thật.___Mấy tuần này deadline nhiều quá huhuuu, tui sẽ cố dành thời gian rảnh để dịch nhé, hứa là không drop đâuuu
Nửa ngủ nửa tỉnh, Thịnh Hiểu Văn nhớ tới buổi tụ tập hôm qua, rồi lại nhứ tới hôm nay không phải đi học nên cô nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy phía bên trái giường, nơi đáng lẽ Chu An Nhiên nên ngủ lại trống rỗng. Vì vẫn còn rất buồn ngủ nên Thịnh Hiểu Văn cũng không suy nghĩ nhiều.
Khi Thịnh Hiểu Văn tỉnh lại thì đã gần chín giờ sáng. Trương Thư Nhàn và Nghiêm Tinh Thiến vẫn đang ngủ say, nhưng chỗ của Chu An Nhiên giữa cô và Nghiêm Tinh Thiến vẫn trống rỗng.
Thịnh Hiểu Văn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm gọi Chu An Nhiên bảy tám lần nhưng không có ai trả lời.
Thịnh Hiểu Văn trong lòng không khỏi lo lắng, từ trong danh bạ, cô gọi và số điện thoại của Chúc Nhiên vừa được thêm vào ngày hôm qua.Cuộc gọi reo hàng chục hồi chuông mới được kết nối. Thịnh Hiểu Văn xin được số điện thoại từ chỗ của Chúc Nhiên. Sau khi bấm số, lần này chuông chỉ reo vài giây, bên kia đã phản hồi lại...
Trực tiếp cúp máy cô luôn mà??? Thịnh Hiểu Văn gọi lại.
Vẫn là bị cúp máy. Mãi đến cuộc gọi thứ ba, anh mới bắt máy, âm thanh rất trầm nhưng vẫn có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó có chút cáu kỉnh.
Suy cho cùng Thịnh Hiểu Văn cũng quen biết anh nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh thiếu kiên nhẫn đến vậy."Có chuyện gì nói nhanh." Thịnh Hiểu Văn đột nhiên nhớ tới Chu An Nhiên đã từng nói anh thường tức giận khi bị đánh thức, cho nên cô cũng không dám nói bậy: "Thịnh Hiểu Văn đây, tôi không thấy Nhiên Nhiên ở trong phòng, điện thoại cũng không liên lạc được, cậu có biết cô ấy ở đâu không?" Từ "Nhiên Nhiên" giống như một cách xoa dịu cảm xúc.
Khi anh lên tiếng lần nữa, vẻ cáu kỉnh trong giọng nói đã biến mất, anh trở về giọng điệu thản nhiên thường ngày: "Cô ấy đang ngủ trong lòng tôi." Thịnh Hiểu Văn: "?"
Thịnh Hiểu Văn: "!" "Xin lỗi, làm phiền rồi!"
* Chu An Nhiên mãi đến gần mười một giờ mới tỉnh lại, cô mơ hồ cảm thấy Trần Lạc Bạch nhận được điện thoại, lúc đó cô rất buồn ngủ, không nghe rõ, chỉ cảm thấy sau đó anh hôn cô rất nhẹ rồi cúp máy ngủ tiếp.
Tất cả đồ vệ sinh cá nhân của cô đều ở phòng dưới nên cô chỉ có thể xuống tắm rửa. Khi vào phòng, ba cô gái đang ngồi ở đầu giường, TV vẫn bật nhưng mỗi người làm một chuyện, Nghiêm Tinh Thiến đang ăn khoai tây chiên, Thịnh Hiểu Văn đang xem điện thoại, còn Trương Thư Nhàn thì đang đắp mặt nạ. Chu An Nhiên vừa mở cửa bước vào, ba người bên trong cùng lúc dừng lại mọi hoạt động.
Một giây tiếp theo, mọi thứ lại trở về như cũ, nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô. Chu An Nhiên cảm thấy cả mặt cô nóng bừng, cô chỉ vào phòng tắm: "Tớ đi tắm rửa trước."
Không ai lên tiếng. Chu An Nhiên bước nhanh vào phòng.
---Túi của cô vẫn còn để ở trên bàn. Lúc đi ngang qua giường, Thịnh Hiểu Văn chậm rãi nói: "Ừmm... thế nào, có sử dụng biện pháp an toàn không?"
Chu An Nhiên: "...?" Cô đột nhiên phản ứng lại, lắc đầu mạnh mẽ.
Nghiêm Tinh Thiến suýt chút nữa làm rơi mất miếng khoai tây chiên, nhảy xuống giường còn không buồn mang dép: "Không dùng biện pháp an toàn?" Cô ấy thốt ra một câu chửi thề: "Mẹ kiếp, tớ còn tưởng Trần Lạc Bạch là người tốt."
Trương Thư Nhàn cũng tháo mặt nạ rời khỏi giường, nói với giọng lo lắng: "Không phải chứ, sinh viên khoa Sinh học là cậu chắc chắn biết không có cái gọi là thời kỳ an toàn mà." "Cho dù cậu không có thứ đó cũng không thể bảo đảm an toàn." Thịnh Hiểu Văn cau mày, "Tớ đi mua thuốc cho cậu trước."
Tâm tình Chu An Nhiên nhất thời có chút phức tạp, có chút buồn cười, nhưng lại càng cảm động. Cô vội vàng lắc đầu: "Không, ý tớ là tôi không làm." "Á?" Thịnh Hiểu Văn thở phào nhẹ nhõm, "Thế sao cậu lại đỏ mặt? Làm tớ sợ chết khiếp."
Chu An Nhiên: "..." Cô thực sự xấu hổ khi phải giải thích: "Không phải là chưa làm gì cả, nhưng dù sao vẫn còn lâu mới thực hiện được những biện pháp đó."
Hai người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Biết cô có da mặt mỏng nên ít người hỏi cô chuyện này.
Nhưng trước khi Chu An Nhiên xuống, cô đã nghe thấy Trần Lạc Bạch nói là Thịnh Hiểu Văn gọi điện, cô có chút áy náy, muốn giải thích với cô ấy, nhưng lại cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị ba người họ nhìn chằm chằm. "Không phải tớ cố ý không muốn nói cho các cậu biết, tớ cũng muốn ngủ cùng các cậu, nhưng mà..."
Trương Thư Nhàn khi nãy còn sợ Chu An Nhiên bị trêu quá mức, nhưng bây giờ lại nhìn thấy cô chủ động mở miệng, cô ấy có chút ngờ vực: "Nhưng cái gì?" "Nhưng..." Chu An Nhiên ngừng lại, vẫn có chút khó tin: "Tối hôm qua anh ấy nói rằng đã thích tớ từ hồi trung học."
"Cái gì???" "Cậu ta thích cậu từ hồi trung học???"
Lần này miếng khoai tây chiên của Nghiêm Tinh Thiến rơi thật.___Mấy tuần này deadline nhiều quá huhuuu, tui sẽ cố dành thời gian rảnh để dịch nhé, hứa là không drop đâuuu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com