TruyenHHH.com

Edit Kaisoo Ba Xa Anh Chi Thuong Em

Cậu nhắm mắt lại dán sát mặt vào lồng ngực nóng bỏng của Kim Chung Nhân , lắng nghe vị trí ngực của anh đã bùng nổ mạnh mẽ âm thanh nhịp đập của tim, gương mặt chợt dâng lên một mảnh đỏ ửng, trừ lần trước đau bụng anh từng như vậy ôm qua mình, đây là lần thứ hai hai người tiếp xúc thân mật khoảng cách gần như vậy, cảm giác. . . . . . có chút không giống.

Cuối cùng, là cái gì không giống chứ?

Giọng nói của Lộc Hàm và Bạch Hiền vẫn còn vọng về ở bên tai cậu, vào lúc này cậu đã tự rủa thầm mình thế nào có thể bật ra cái suy nghĩ kiều diễm đáng khinh này. Suy nghĩ nhỏ mọn! Điều cậy nên quan tâm chính là không bị phát hiện mới đúng!

Kim Chung Nhân cảm thấy người trong ngực mình đang lo lắng, cậu nắm thật chặt vạt tay áo nhỏ bé của mình, đặc biệt là dán chặt cánh môi lạnh lẽo tại trước ngực của anh, áo sơ mi thật mỏng không ngăn được cảm giác lửa nóng mà cậu mang tới, thử thách năng lực và ý chí của anh.

Hai chân bước nhanh hơn, hận không thể bằng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, nhìn thấy đối diện âm thanh của các cậu trai ồn ào đã tới, anh quẹo khúc quanh, đi tới thang máy tư nhân chuyên dụng của mình.

Một phút sau, người con trai  trong ngực liền có động tĩnh, lộ ra cái đầu nhỏ liếc mắt nhìn phía sau lưng anh, trong miệng như có như không thở dài một tiếng, ngay sau đó lại im lặng.

Xem ra vừa rồi các cậu trai ồn ào đi ngang qua kia chính là bạn của con mèo nhỏ hoang dã này, không trách anh cảm thấy được âm thanh một người trong đó rất là quen tai, tựa hồ đã nghe qua, liên tưởng đến phản ứng của con mèo nhỏ hoang dã, trong lòng liền hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Tiểu Thù ? Là của biệt hiệu của cậu?

Nghĩ như vậy, khóe miệng Kim Chung Nhân không khỏi cong lên một chút nụ cười tà tứ rạo rực, bấm cửa thang máy.

"Ngoan, ngẩng đầu, không tốt đừng buồn." 

Âm thanh hài hước của anh vang lên bên tai Độ Khánh Thù , như vậy hấp dẫn mê người.

"Đâu. . . . . . Nào có."

Từ trong ngực anh Độ Khánh Thù  cong môi ngẩng đầu lên, biết là vào thang máy, nhưng xuống lầu dưới còn có đụng phải Lộc Hàm bọn họ hay không, thật đúng là ẩn số, cho nên vẫn là ngoan ngoãn làm ổ trong ngực anh, cũng đừng đi trêu chọc giận cái tính tình âm tình bất định của ác ma.

Con mắt sắc của Kim Chung Nhân  thâm trầm nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ mọng của cậu, bộc lộ ra ngoài ngây thơ đáng yêu, để cho dục vọng của anh vừa rồi mới đè xuống trong nháy mắt hồi phục.

Cách tây trang, anh đều có thể cảm nhận được trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương. Cơ thể hương thơm quyến rũ, hấp dẫn anh muốn đem cậu đặt tại phía dưới mạnh mẽ cưng chiều, vốn là mới vừa rồi ở toilet anh cũng chưa có hoàn toàn thỏa mãn, nếu không phải là cậu đột nhiên khóc đến đau lòng như vậy, giờ phút này. . . . . . Khẳng định chính ở chỗ này không đi ra.

Độ Khánh Thù nhìn anh giống như ngôi sao sáng ngời, trong tròng mắt đen đột nhiên nhuộm lên một tầng máu tanh hồng, mới vừa trải qua chuyện trong toilet, cậu vô cùng hiểu như vậy là đại biểu cho cái gì, trong lòng hoảng sợ, vội nghiêng đầu, không nhìn anh nữa.

Ác ma thật là quá đáng sợ, thể lực hình như vĩnh viễn đều dùng không hết, hơn nữa vừa rồi mình không có làm cái gì, làm sao anh lại lập tức. . . . . . Biến thành như vậy?

"Leng keng" một âm thanh vang lên, cửa thang máy đúng lúc mở ra, Kim Chung Nhân hít vào một hơi thật sâu, nếu như không phải là cửa thang máy mở kịp thời, anh sợ mình sẽ nhịn không được. . . . . . Muốn cậu.

******

Cửa tiệm rượu, Phác Xán Liệt đã sớm phân phó tài xế đem phiên bản dài hào hoa Cayenne lái tới chờ cậu chủ, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cậu chủ ôm Độ Khánh Thù che phủ cực kỳ chặt chẽ bước nhanh đi ra, mặt đen căng thẳng, cùng tròng mắt đen phiếm đỏ thắm, liền tỏ rõ vấn đề: chính là, cậu chủ rõ ràng rất muốn. Nhu cầu không vừa lòng!

Xem ra, dự định, rất có thể sẽ xảy ra chấn động trên xe.

Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Tư tưởng của hắn quả nhiên tà ác rồi, chẳng lẽ là do mình gần đây trôi qua rất dễ chịu rồi sao?

Cửa xe mở ra, Kim Chung Nhân khom lưng ôm Độ Khánh Thù chui vào, một loạt động tác rơi xuống, anh đều không có ý buông cậu ra, liền nghiêm mặt không biết đang nghĩ gì.

Cho đến khi người con trai trong ngực lo lắng cử động, anh mới cúi đầu liếc cậu một cái, từ góc độ của anh nhìn sang, vừa đúng nhìn thấy những miếng mận chín đỏ hoa nở trên da trắng như tuyết, sáng bóng rực rỡ quyến rũ mê người. 

Quan trọng nhất là, cậu giờ phút này trên người không mảnh vải che thân! Cái gì cũng không còn mặc!

Chỉ tưởng tượng thôi, Kim Chung Nhân liền không nhịn được, bụng dưới nhanh chóng dâng lên cảm giác nóng ran nói cho anh biết: anh muốn cậu!

"Bật to tiếng nhạc lên! Vách ngăn cách kéo lên!" 

Anh khàn giọng phân phó trước mặt tài xế.

Tài xế kia cũng không phải là kẻ ngu, mặc dù đi theo Kim Thiếu rất nhiều năm, chưa từng gặp qua anh tiếp xúc thân mật cùng phụ nữ, chớ nói chi là như thế không kịp chờ đợi ở trên xe sẽ phải. . . . . .

Nhưng tình cảnh này, anh ta không hiểu cũng không cần lăn lộn tiếp nữa rồi.

"Dạ, Kim Thiếu" 

Anh ta lập tức hồi đáp, tay đem tiếng nhạc vặn đến lớn nhất, đồng thời dâng lên lá chắn bóng loáng.

Ngay từ lúc anh mở miệng nói chuyện Độ Khánh Thù liền ý thức đến nguy hiểm ở cái phút chốc kia phủ xuống, vẫn còn nhớ là đã hơn một lần ở trên xe, ác ma mạnh mẽ vội vã muốn cậu, kết quả bị cậu một cước đạp vào tiểu đệ, sau đó bị anh áp bức liếm chỗ đó, thật là thê thảm!

~~~~(>_<)~~~~ 

Lần này, trên người cậu không một mảnh vải, rất dễ nhận thấy, chỉ có thể mặc cho ác ma dày xéo.

Kim Chung Nhân đặt người con trai ở trong lòng anh nằm xuống chuẩn bị dạng chân ở trên người mình, kể từ đó, trên người cậu mỗi một chỗ ở tại trước mắt anh loã lồ không bỏ sót rồi.

"Đừng. . . . . . Đừng xem tôi. . . . . ." 

Độ Khánh Thù xấu hổ che trước ngực biên độ nhỏ nhún nhảy hai con thỏ bạch, cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Ngoan, anh thích xem dáng vẻ không mặc quần áo của em." 

Kim Chung Nhân cư nhiên mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói ra loại này

"Lưu manh" 

Mười phần mắc cỡ trong lời nói, đầu Độ Khánh Thù cũng xệ xuống trước ngực anh rồi.

Ác ma thật không biết xấu hổ, háo sắc bại hoại! Đồ lưu manh! Ôh ôh. . . . . .

Đột nhiên, chiếc xe rẽ ngoặt, Độ Khánh Thù không kiểm xoát được xông về phía trước, khiên cho mông của cậu lúc ngồi xuống vừa vặn vểnh lên ngồi đứng chỗ nào đó sưng tấy đang ngẩng đầu của Kim Chung Nhân .

Cách hai tầng vải quần, cũng không ngăn cản được phần xúc cảm nóng rực này, như sắt thép trong lò nung chính là nhiệt độ khiến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Độ Khánh Thù  nhanh chóng dâng lên một mảnh đỏ tươi, thiêu đốt lợi hại.

Cậu vội vội vàng vàng lấy cái mông ra, lại bị một tên con trai mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi, liền hôn giống như là như mưa rơi ùn ùn kéo đến rơi xuống, rậm rạp chằng chịt để cho cậu mất đi năng lực suy nghĩ.

"Ưmh. . . . .

Tay chân cậu luống cuống phát ra một tiếng kháng nghị, nhưng rất nhanh liền bị chôn vùi rồi.

Môi lưỡi của anh mang theo tình yêu cuồng nhiệt xâm nhập cái miệng nhỏ nhắn của cậu, lấy tư thế vô cùng cố chấp ép cậu ngoan ngoãn há mồm mặc cho anh công thành chiếm đất, cái lưỡi thơm vội vã cùng anh triền miên cùng múa, có cái gì đó ở trong đầu đùng đùng nổ tung, cậu hoàn toàn đã bị mê hoặc, chỉ có thể bị động nhận lấy.

Về sau, cậu cảm thấy mình cũng sắp không thể hít thở, tay nhỏ bé nắm quyền liều mạng đẩy lồng ngực to lớn của một tên con trai cứng rắn như sắt, ác ma khốn kiếp! Miệng của người ta đều bị ngươi mút đến rách nát!

Ngày mai Thứ hai, cậu làm sao đi đến trường gặp người đây! Còn khắp người bao phủ vết hôn màu tím, màu đỏ, đến lúc đó có thể biến mất được sao? 

Kim Chung Nhân thở hổn hển buông ra cậu trai nhỏ hai gò má ửng hồng trong ngực, giữ chặt tay của cậu mạnh mẽ húc vào, âm thanh mị hoặc dụ dụ dỗ cậu.

"Ngoan, sờ sờ nó."

"Không. . . . . . Không cần." 

Độ Khánh Thù cự tuyệt không chút suy nghĩ, cậu mới không cần sờ cái ruột già heo đáng ghét đó! (=.=)

"Phải sờ!" 

Kim Chung Nhân nặng nề cắn một cái vào vành tai mượt mà xinh xắn của cậu,  bá đạo đem lấy tay nhỏ bé của cậu đặt ở vị trí nóng rực của mình, đầu lưỡi khẽ liếm bên ai nhạy cảm của cậu, thở ra nói nhỏ.

"Sờ sờ. . . . . ."

Không sờ! Cũng không sờ! Độ Khánh Thù trong lòng rất có khí phách hừ nói, nhưng cuối cùng tay bị một tên con trai khống chế được, vừa chạm vào đến chỗ kiên cố nóng rực kia. Rất nhanh, mặt của cậu liền hồng đến thấm máu, so hoa hồng còn kiều diễm.

Kim Chung Nhân cổ họng di chuyển, thật nhanh kéo khóa quần ra, nâng mông của cậu, muốn cho cậu nuốt vào vật khổng lồ của mình, kết quả gặp phải cậu mãnh liệt chống cự, uốn éo người không chịu phối hợp.

Gấp đến độ trên trán anh đổ mồ hôi, cũng không đoái hoài tới thương hương tiếc ngọc, một tay đè cậu xuống.

Bởi vì mới vừa rồi ở toilet đã có qua hai lần, bây giờ bên trong Độ Khánh Thù rất là ướt át, cùng với nụ hôn ấm nóng, mật dịch đã sớm róc rách rồi.

"A. . . . . ." 

Hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu rên thoải mái.

Chỉ là, một là cực kỳ thỏa mãn, một là xấu hổ chất thêm.

Thành phố lớn chính là nhiều ngã tư đường cùng ngã ba đường, đèn xanh đèn đỏ có thể tùy ý thấy được, mặc dù tài xế đã rất cẩn thận chú ý lái xe, nhưng khó tránh khỏi sẽ vạn bất đắc dĩ mà thắng xe.

Thật ra thì đối với Kim Chung Nhân  mà nói, anh là rất ưa thích mấy lần thắng xe, quá kích thích! Tối nay anh coi như là nếm đến ngon ngọt rồi, thì ra là hương vị "Vụng trộm" tuyệt vời như thế. Tiêu hồn.

Bởi vì không phải ở nhà, sở dĩ phải cố kỵ có người sẽ xông vào, có một chút tiếng vang cũng sẽ sợ, ở vào trong hoàn cảnh nguy hiểm này, cảm giác hưng phấn chỉ càng tăng lên.

Về sau, anh còn phải phát sinh nhiều một chút cái loại địa điểm kích thích đó cùng con mèo nhỏ hoang dã này thể nghiệm các loại khác nhau.

"Ừhm,. . . . . . Ah. . . . . ."

Độ Khánh Thù cảm thấy tư thế này cậu thật là quá bị thua thiệt, đi sâu vào đến như vậy, cậu sắp không chịu nổi, mềm giống như một vũng nước tựa như chỉ có thể phụ thuộc Kim Chung Nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com