Edit Jakehoon Qua Dau Tay Ngot Ngao Abo 16
Warning: OOC, ABO, có mô tả cảnh quan hệ nam nam, có chi tiết mang thai nên các bạn suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi đọc. Làm ơn cân nhắc thật kỹ ạ. Mình không khuyến khích các bạn chưa đủ tuổi đọc và cũng không chịu trách nhiệm nếu các bạn "sang chấn tâm lý" khi đọc xong ạ. Mình cảm ơn nhiều. Nhắc lại fic vì đây là ABO nên có chi tiết mang thai, các bạn hãy đọc thật kỹ càng warning rồi quyết định đọc hay không, nếu không xin mời click back ạ. Cảm ơn một lần cuối 🥰.🐕🐧
"Bản hợp đồng" dần hết hiệu lực, nhưng không hiểu sao chúng tôi - hai đối tác tình dục, vẫn bám dính lấy nhau không rõ nguyên do.Ngày nào cũng như ngày nào. Giờ nghỉ trưa khi anh ta tạt qua lớp đón tôi, hai chúng tôi sẽ trải qua một nửa ngày còn lại cùng nhau với những cảm xúc cực kỳ mơ hồ. Anh ta luôn ăn trưa nhanh hơn bất cứ tên khốn nào trong trường. Chính vì thế nên mỗi khi chờ tôi tan học, anh ta sẽ ngồi ngay bên cạnh, đưa một chân ra khỏi bàn rồi liên tục cạ vào chân tôi, cứ như thế lặp đi lặp lại hàng ngày. Tôi rất muốn đá vào cái chân hư hỏng của anh ta một cái, nhưng hôm nay tôi lại chẳng có một chút sức lực nào để làm điều đó. Một giây trước khi chuông reo, không đợi tôi đem hết đống sách vở trút xuống chiếc ba lô khổng lồ, anh ta đã bắt đầu nắm lấy cổ tay tôi, rồi chạy. "Hôm nay chúng ta sẽ ăn súp sườn Ugeoji! Anh có đem một ít xúc xích theo cho em nàyyyy!"Mỗi khi phấn khích, tiếng hét của anh ta vọt lên hẳn 63 decibel, đập vào màng nhĩ tôi khi anh ta cố gắng đặt một đống xúc xích vào trong đĩa. Trông gương mặt tự tin đến mức phát ghét."Đối tác" của tôi luôn chọn cùng một địa điểm mỗi khi chúng tôi ăn trưa. Không đâu khác chính là chiếc bàn "VIP" được đặc cách trong khu nhà ăn, nơi chúng tôi có thể thoải mái ăn trưa cùng nhau mà không sợ ai quấy rầy, nhưng hiện tại tôi lại không muốn ở đây một chút nào. Trên thực tế, tôi thậm chí còn chưa nhận được bất cứ lời thăm hỏi nào từ Jake. Tâm trạng trong phút chốc rơi xuống dưới biên độ âm khiến tôi cực kỳ muốn rời khỏi nơi này. Hoặc có thể tôi sẽ đổ hết bát súp sườn Ugeoji lên khuôn mặt điển trai đến mức đáng ghét đó. Nghĩ là làm tôi buông đũa xuống ngay lập tức, giả vờ xoa xoa hai bên thái dương. Hành động đó may mắn đã kịp thu hút sự chú ý của Jake. "Súp hôm nay thực sự rất ngon, em yêu." "Tệ hại. Em chẳng nếm được vị gì hết!" "Quái lạ? Anh đã bỏ rất nhiều gia vị vào đó mà. Không thể nào không có vị gì được." Súp Ugeoji được làm từ sườn bò ninh nhừ, nhân sâm tươi, táo tàu, nấm kim châm cùng sự nêm nếm gia vị một cách khéo léo. Trông hấp dẫn là thế nhưng khi vừa đặt mông ngồi xuống xem xét phần ăn trưa mà Jake chuẩn bị, tôi đã nghĩ mình sẽ nôn thốc nôn tháo ngay lập tức nếu cố gắng thưởng thức nó, nên đã lén đặt một miếng xúc xích nhỏ vào bát cơm. Trái tim mềm yếu của tôi sẽ vỡ tung ra nếu tôi cố ép bản thân ăn một món nào đó mà mình không thích.Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Chắc chắn tôi sẽ phá lệ. "Chết tiệt... tên khốn Alpha nhà anh." - Tôi hét vào mặt chàng trai trước mặt. "Em lại làm sao thế?" "Em không muốn ăn!""Hoonie à, cho dù em có muốn nhịn đói đến chết cũng phải ăn canh sườn bò với anh rồi cả hai chúng ta cùng ôm nhau chết chứ :(" Nếu là lúc bình thường, khi nghe được những câu bông đùa chết tiệt này có lẽ tôi đã ôm bụng rồi cười sặc sụa, nhưng hôm nay tôi đành cố nén cơn tức cười xuống, chuẩn bị thông báo cho anh ta biết một tin cực kỳ quan trọng. Bởi tôi biết chẳng bao lâu nữa, tên nhóc ồn ào bậc nhất Park Jongseong sẽ ghé qua nơi này. "Jake." "Huh?" "Em nghĩ rằng em đã có thai.""Hả??????" Tôi không thể nào không nhìn thấy dòng nước màu đỏ chót đang tuôn khỏi chiếc mũi cao thanh tú của chàng thanh niên đối diện. Chính xác là Jake đang chảy máu cam. Anh ta đang chảy máu cam vì tôi. Dù bạn có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa nhưng khi bị chảy máu cam trông bạn cũng thật tức cười. Tôi hơi cúi người rồi khẽ ôm bụng, vừa cười vừa len lén lau nước mắt. Mãi một lúc sau mới dám ngẩng đầu lên nhìn Jake. Trông gương mặt anh ta lúc này cứ đần thối ra một cục rồi chẳng phản ứng gì, như thể món súp ngon lành mà anh ta đã cất công chuẩn bị cho tôi trong phút chốc hoá thành không khí vậy. Bất chợt, bàn tay to lớn của Jake không báo trước mạnh mẽ vươn tới nắm lấy cổ tay tôi. Trong một khoảnh khắc nào đó, khuôn mặt Jake tối sầm lại, mũi thì chảy máu cam nhưng anh ta vẫn cứ mặc kệ, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi gằng giọng."Không ăn nữa. Mẹ kiếp. Tôi sẽ đổi ngay chuyên gia dinh dưỡng khác cho em!!" "Jake, nhưng nó ngon mà.." "Không. Món súp này mùi vị thật kinh khủng!!!" Chiếc áo khoác màu xám tro của Jake nhanh chóng trở thành một mớ bùi nhùi khi anh ta cố gắng khoác nó lên người tôi, mặc kệ việc ngày mai anh ta sẽ phải mặc nó tươm tất hết mức có thể để diện kiến nhị vị phụ huynh ra sao. Tay Jake, vẫn giữ chặt lấy cổ tay tôi không rời, dẫn tôi rời khỏi nhà ăn trước những con mắt bàng hoàng của mọi người xung quanh. Tôi biết Jake đang cố ý dắt tôi đến chỗ hẹn hò bí mật của riêng hai người.
--------
"Tên khốn Alpha chết tiệt nhà anh." "Sao em lại chửi thề nhiều như vậy chứ?" "Em không nghĩ mình đang chửi thề đâu Jake." "Vậy ý em anh thật sự là một thằng khốn?" Kem rất ngọt. Và tôi chịu đựng cơn đau họng này đủ rồi. "TÔI XIN LỖI VÌ MÌNH LÀ MỘT OMEGA, MỘT OMEGA LÚC NÀO CŨNG CÁU GẮT, LÚC NÀO CŨNG SUY NGHĨ THIỂN CẬN, KHÔNG BAO GIỜ THÔNG MINH TÀI GIỎI GIỐNG NHƯ ANH. ĐƯỢC CHƯA??" "Sunghoon à.." "ĐƯỢC CHƯA?"Tôi biết Jake rất khó chịu mỗi khi nhìn thấy tôi nổi cáu lên như thế. Anh thường nói rằng anh tình nguyện ở cạnh tôi không phải vì tôi là một Omega. Cho dù tôi có là ai, chỉ cần là Park Sunghoon anh đều bất chấp hết tất cả mà thích tôi thôi. Tôi nghĩ có lẽ sâu trong lòng, Jake không muốn thừa nhận tôi là một Omega. Có ai cảm thấy thoải mái khi ở cạnh một Omega yếu đuối nhu nhược, lúc nào cũng phụ thuộc vào mình như thế đâu cơ chứ. Kem ngọt đến mức khiến cả người tôi rung lên. Tôi ném cây kem mà Jake vừa mua cho mình vào thùng rác trong khi anh ta đã nhanh chóng xử lý hết nó từ đời nào. Tôi không thích ăn kem lúc này. Tôi chỉ muốn Jake nói chuyện với tôi thôi. Những lúc thế này tôi lại cảm thấy tâm tính mình tệ hại kinh khủng. "Có phải tôi đã hủy hoại cuộc sống của anh không?" "Không. Là anh tự nguyện." "Nếu tôi quyết định từ bỏ? Sẽ thoải mái hơn cho cả hai chúng ta chứ?" "Em cảm thấy như vậy là thoải mái khi chính em vừa bảo anh đang bị em hủy hoại sao?" "Tôi không biết. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt.." "Sunghoon à, nhìn anh này!" Vừa dứt lời, Jake bỗng rời khỏi băng ghế rồi cúi người, quỳ xuống trước mặt đan từng ngón tay vào đôi bàn tay sớm đã tái đi vì lạnh của tôi, cùng với đó là một ánh mắt chân thành da diết mà có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên. "Em hãy nghe cho thật kỹ lời anh nói. Shim Jaeyoon anh, không một khoảnh khắc nào anh cảm thấy mình bị em huỷ hoại cả. Một khoảnh khắc cũng không. Anh thật sự từ đầu tới cuối đều rất trân quý em, từ tận đáy lòng, Sunghoon à." Trên thực tế, mọi lo lắng của tôi dường như đều trở nên tầm thường nhỏ bé đối với Jake. Những thứ mà tôi trăn trở bấy lâu bỗng hoá thành hư không trước những lời âu yếm ngọt ngào của chàng trai trước mặt. Park Jongseong nói đúng, hắn bảo hắn càng lúc càng cảm nhận được mức độ phụ thuộc đến điên rồ của tôi vào người đàn ông này. Tôi cũng chẳng phản bác, bởi vì tôi thật sự như thế mà. Thật sự rất muốn thả trôi bản thân mình theo dòng cảm xúc ấy, một dòng cảm xúc muốn được chở che, được yêu thương, được vỗ về. "Em im lặng nghĩa là đồng ý đó 😁. Ngày mai anh sẽ mua tặng em một đoá hoa xinh thật xinh coi như quà chuộc lỗi. Xanh đỏ tím vàng hồng màu nào cũng có hehe" "Bỏ màu tím ra đi. Cái màu đó nhìn phát gớm!" "🥺" "Làm ơn đừng làm cái vẻ mặt đó nữa. Em mủi lòng đó" "Thế thì em phải đồng ý nhận cả đoá hoa của anh cơ. Không thì anh sẽ làm quài đó 🥺 ""Vầng!!! Được chưa? Đừng làm nữa em sắp ói tới nơi rồi đây này oẹ" "Thế thì anh sẽ đưa em đi khám thai ngay và luôn hê hê""Tên khốn Alpha chết tiệt nhà anh!!!!" Và buổi chiều ấm áp trên ngọn núi phía sau trường học hôm đó, chuyện tình yêu cứ ngỡ sắp kết thúc của chúng tôi lại bắt đầu một cách đầy ngọt ngào như thế.
END.
"Bản hợp đồng" dần hết hiệu lực, nhưng không hiểu sao chúng tôi - hai đối tác tình dục, vẫn bám dính lấy nhau không rõ nguyên do.Ngày nào cũng như ngày nào. Giờ nghỉ trưa khi anh ta tạt qua lớp đón tôi, hai chúng tôi sẽ trải qua một nửa ngày còn lại cùng nhau với những cảm xúc cực kỳ mơ hồ. Anh ta luôn ăn trưa nhanh hơn bất cứ tên khốn nào trong trường. Chính vì thế nên mỗi khi chờ tôi tan học, anh ta sẽ ngồi ngay bên cạnh, đưa một chân ra khỏi bàn rồi liên tục cạ vào chân tôi, cứ như thế lặp đi lặp lại hàng ngày. Tôi rất muốn đá vào cái chân hư hỏng của anh ta một cái, nhưng hôm nay tôi lại chẳng có một chút sức lực nào để làm điều đó. Một giây trước khi chuông reo, không đợi tôi đem hết đống sách vở trút xuống chiếc ba lô khổng lồ, anh ta đã bắt đầu nắm lấy cổ tay tôi, rồi chạy. "Hôm nay chúng ta sẽ ăn súp sườn Ugeoji! Anh có đem một ít xúc xích theo cho em nàyyyy!"Mỗi khi phấn khích, tiếng hét của anh ta vọt lên hẳn 63 decibel, đập vào màng nhĩ tôi khi anh ta cố gắng đặt một đống xúc xích vào trong đĩa. Trông gương mặt tự tin đến mức phát ghét."Đối tác" của tôi luôn chọn cùng một địa điểm mỗi khi chúng tôi ăn trưa. Không đâu khác chính là chiếc bàn "VIP" được đặc cách trong khu nhà ăn, nơi chúng tôi có thể thoải mái ăn trưa cùng nhau mà không sợ ai quấy rầy, nhưng hiện tại tôi lại không muốn ở đây một chút nào. Trên thực tế, tôi thậm chí còn chưa nhận được bất cứ lời thăm hỏi nào từ Jake. Tâm trạng trong phút chốc rơi xuống dưới biên độ âm khiến tôi cực kỳ muốn rời khỏi nơi này. Hoặc có thể tôi sẽ đổ hết bát súp sườn Ugeoji lên khuôn mặt điển trai đến mức đáng ghét đó. Nghĩ là làm tôi buông đũa xuống ngay lập tức, giả vờ xoa xoa hai bên thái dương. Hành động đó may mắn đã kịp thu hút sự chú ý của Jake. "Súp hôm nay thực sự rất ngon, em yêu." "Tệ hại. Em chẳng nếm được vị gì hết!" "Quái lạ? Anh đã bỏ rất nhiều gia vị vào đó mà. Không thể nào không có vị gì được." Súp Ugeoji được làm từ sườn bò ninh nhừ, nhân sâm tươi, táo tàu, nấm kim châm cùng sự nêm nếm gia vị một cách khéo léo. Trông hấp dẫn là thế nhưng khi vừa đặt mông ngồi xuống xem xét phần ăn trưa mà Jake chuẩn bị, tôi đã nghĩ mình sẽ nôn thốc nôn tháo ngay lập tức nếu cố gắng thưởng thức nó, nên đã lén đặt một miếng xúc xích nhỏ vào bát cơm. Trái tim mềm yếu của tôi sẽ vỡ tung ra nếu tôi cố ép bản thân ăn một món nào đó mà mình không thích.Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Chắc chắn tôi sẽ phá lệ. "Chết tiệt... tên khốn Alpha nhà anh." - Tôi hét vào mặt chàng trai trước mặt. "Em lại làm sao thế?" "Em không muốn ăn!""Hoonie à, cho dù em có muốn nhịn đói đến chết cũng phải ăn canh sườn bò với anh rồi cả hai chúng ta cùng ôm nhau chết chứ :(" Nếu là lúc bình thường, khi nghe được những câu bông đùa chết tiệt này có lẽ tôi đã ôm bụng rồi cười sặc sụa, nhưng hôm nay tôi đành cố nén cơn tức cười xuống, chuẩn bị thông báo cho anh ta biết một tin cực kỳ quan trọng. Bởi tôi biết chẳng bao lâu nữa, tên nhóc ồn ào bậc nhất Park Jongseong sẽ ghé qua nơi này. "Jake." "Huh?" "Em nghĩ rằng em đã có thai.""Hả??????" Tôi không thể nào không nhìn thấy dòng nước màu đỏ chót đang tuôn khỏi chiếc mũi cao thanh tú của chàng thanh niên đối diện. Chính xác là Jake đang chảy máu cam. Anh ta đang chảy máu cam vì tôi. Dù bạn có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa nhưng khi bị chảy máu cam trông bạn cũng thật tức cười. Tôi hơi cúi người rồi khẽ ôm bụng, vừa cười vừa len lén lau nước mắt. Mãi một lúc sau mới dám ngẩng đầu lên nhìn Jake. Trông gương mặt anh ta lúc này cứ đần thối ra một cục rồi chẳng phản ứng gì, như thể món súp ngon lành mà anh ta đã cất công chuẩn bị cho tôi trong phút chốc hoá thành không khí vậy. Bất chợt, bàn tay to lớn của Jake không báo trước mạnh mẽ vươn tới nắm lấy cổ tay tôi. Trong một khoảnh khắc nào đó, khuôn mặt Jake tối sầm lại, mũi thì chảy máu cam nhưng anh ta vẫn cứ mặc kệ, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi gằng giọng."Không ăn nữa. Mẹ kiếp. Tôi sẽ đổi ngay chuyên gia dinh dưỡng khác cho em!!" "Jake, nhưng nó ngon mà.." "Không. Món súp này mùi vị thật kinh khủng!!!" Chiếc áo khoác màu xám tro của Jake nhanh chóng trở thành một mớ bùi nhùi khi anh ta cố gắng khoác nó lên người tôi, mặc kệ việc ngày mai anh ta sẽ phải mặc nó tươm tất hết mức có thể để diện kiến nhị vị phụ huynh ra sao. Tay Jake, vẫn giữ chặt lấy cổ tay tôi không rời, dẫn tôi rời khỏi nhà ăn trước những con mắt bàng hoàng của mọi người xung quanh. Tôi biết Jake đang cố ý dắt tôi đến chỗ hẹn hò bí mật của riêng hai người.
------
--------
"Tên khốn Alpha chết tiệt nhà anh." "Sao em lại chửi thề nhiều như vậy chứ?" "Em không nghĩ mình đang chửi thề đâu Jake." "Vậy ý em anh thật sự là một thằng khốn?" Kem rất ngọt. Và tôi chịu đựng cơn đau họng này đủ rồi. "TÔI XIN LỖI VÌ MÌNH LÀ MỘT OMEGA, MỘT OMEGA LÚC NÀO CŨNG CÁU GẮT, LÚC NÀO CŨNG SUY NGHĨ THIỂN CẬN, KHÔNG BAO GIỜ THÔNG MINH TÀI GIỎI GIỐNG NHƯ ANH. ĐƯỢC CHƯA??" "Sunghoon à.." "ĐƯỢC CHƯA?"Tôi biết Jake rất khó chịu mỗi khi nhìn thấy tôi nổi cáu lên như thế. Anh thường nói rằng anh tình nguyện ở cạnh tôi không phải vì tôi là một Omega. Cho dù tôi có là ai, chỉ cần là Park Sunghoon anh đều bất chấp hết tất cả mà thích tôi thôi. Tôi nghĩ có lẽ sâu trong lòng, Jake không muốn thừa nhận tôi là một Omega. Có ai cảm thấy thoải mái khi ở cạnh một Omega yếu đuối nhu nhược, lúc nào cũng phụ thuộc vào mình như thế đâu cơ chứ. Kem ngọt đến mức khiến cả người tôi rung lên. Tôi ném cây kem mà Jake vừa mua cho mình vào thùng rác trong khi anh ta đã nhanh chóng xử lý hết nó từ đời nào. Tôi không thích ăn kem lúc này. Tôi chỉ muốn Jake nói chuyện với tôi thôi. Những lúc thế này tôi lại cảm thấy tâm tính mình tệ hại kinh khủng. "Có phải tôi đã hủy hoại cuộc sống của anh không?" "Không. Là anh tự nguyện." "Nếu tôi quyết định từ bỏ? Sẽ thoải mái hơn cho cả hai chúng ta chứ?" "Em cảm thấy như vậy là thoải mái khi chính em vừa bảo anh đang bị em hủy hoại sao?" "Tôi không biết. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt.." "Sunghoon à, nhìn anh này!" Vừa dứt lời, Jake bỗng rời khỏi băng ghế rồi cúi người, quỳ xuống trước mặt đan từng ngón tay vào đôi bàn tay sớm đã tái đi vì lạnh của tôi, cùng với đó là một ánh mắt chân thành da diết mà có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên. "Em hãy nghe cho thật kỹ lời anh nói. Shim Jaeyoon anh, không một khoảnh khắc nào anh cảm thấy mình bị em huỷ hoại cả. Một khoảnh khắc cũng không. Anh thật sự từ đầu tới cuối đều rất trân quý em, từ tận đáy lòng, Sunghoon à." Trên thực tế, mọi lo lắng của tôi dường như đều trở nên tầm thường nhỏ bé đối với Jake. Những thứ mà tôi trăn trở bấy lâu bỗng hoá thành hư không trước những lời âu yếm ngọt ngào của chàng trai trước mặt. Park Jongseong nói đúng, hắn bảo hắn càng lúc càng cảm nhận được mức độ phụ thuộc đến điên rồ của tôi vào người đàn ông này. Tôi cũng chẳng phản bác, bởi vì tôi thật sự như thế mà. Thật sự rất muốn thả trôi bản thân mình theo dòng cảm xúc ấy, một dòng cảm xúc muốn được chở che, được yêu thương, được vỗ về. "Em im lặng nghĩa là đồng ý đó 😁. Ngày mai anh sẽ mua tặng em một đoá hoa xinh thật xinh coi như quà chuộc lỗi. Xanh đỏ tím vàng hồng màu nào cũng có hehe" "Bỏ màu tím ra đi. Cái màu đó nhìn phát gớm!" "🥺" "Làm ơn đừng làm cái vẻ mặt đó nữa. Em mủi lòng đó" "Thế thì em phải đồng ý nhận cả đoá hoa của anh cơ. Không thì anh sẽ làm quài đó 🥺 ""Vầng!!! Được chưa? Đừng làm nữa em sắp ói tới nơi rồi đây này oẹ" "Thế thì anh sẽ đưa em đi khám thai ngay và luôn hê hê""Tên khốn Alpha chết tiệt nhà anh!!!!" Và buổi chiều ấm áp trên ngọn núi phía sau trường học hôm đó, chuyện tình yêu cứ ngỡ sắp kết thúc của chúng tôi lại bắt đầu một cách đầy ngọt ngào như thế.
------
-----
------
✦
END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com