Edit Hwangbae Ao Giac
Bùi Trân Ánh gần đây thường hay cảm thấy đau đầu, mỗi lần muốn bước đi thì lại ngã sấp xuống, ngày đó khi đang cùng Phác Chí Huấn đi dạo ngoài phố thì nhìn thấy một con chó nhỏ đáng yêu, muốn tiến lại gần trêu chọc một chút, kết quả chạy chưa tới hai bước đã xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ngồi trên mặt đất."Trân Ánh, em không sao chứ?" Phác Chí Huấn lo lắng nhìn Bùi Trân Ánh, hắn cảm thấy sắc mặt cậu vô cùng không tốt, vàng vọt còn có chút xanh xao, so với cậu của lúc trước dường như là hai người khác nhau."Em không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy choáng váng một chút thôi." Bùi Trân Ánh miễn cưỡng nở nụ cười."Anh nhìn em như vậy không ổn chút nào, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, em yên tâm, anh cũng yên tâm." Phác Chí Huấn cúi người xuống, giúp Bùi Trân Ánh sửa lại tóc."Tối nay anh còn phải đi tham dự tiệc đại thọ của ông nội nữa mà, nếu bây giờ anh theo em đến bệnh viện thì sẽ không kịp mất, anh đừng lo, chờ Mân Huyền tan làm về em sẽ bảo anh ấy đưa đi kiểm tra.""Vậy... Được rồi, nhưng em phải đồng ý với anh, nhất định phải đi bệnh viện khám bác sĩ, sau khi từ bệnh viện trở về nhà thì phải gửi tin nhắn báo cho anh, biết chưa.""Vâng, em biết rồi." Bùi Trân Ánh lại cười với Phác Chí Huấn, cái mũi chun lại, vô cùng đáng yêu.Vì Bùi Trân Ánh không thoải mái nên bọn họ cũng không đi dạo quá lâu để Bùi Trân Ánh về nghỉ ngơi.Bùi Trân Ánh về đến nhà, nằm lên giường, bắt đầu soạn tin nhắn."Mân Huyền, người ta khó chịu, hôm nay anh về nhà sớm một chút với em được không?"Ư, không được không được... Anh ấy bận rộn như vậy, nếu mình nói như thế chắc chắn anh ấy sẽ lo lắng cho mình, công việc sẽ bị gián đoạn.Vì thế Bùi Trân Ánh liền xóa sạch tin nhắn, lại soạn tin mới."Mân Huyền, hôm nay anh có về nhà ăn cơm không? Anh muốn ăn gì? Em đi mua."Bùi Trân Ánh nhìn biểu tượng gửi tin do dự hai giây, lại xóa sạch những lời vừa viết.Cuối cùng đổi thành"Em nhớ anh."Gửi đi----Năm phút.Mười phút.Nửa tiếng.Rồi một tiếng trôi qua.Hoàng Mân Huyền vẫn chưa trả lời.Bùi Trân Ánh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đột nhiên bật cười, sau đó yên lặng chọn tin nhắn vừa mới gửi, ấn nút, xóa bỏ.Tựa như chưa từng có tin nhắn nào được gửi đi.Như vậy sẽ không khó chịu nữa.Bùi Trân Ánh hít mũi một cái, muốn kìm nén nước mắt đang chực rơi, nhưng vẫn có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào gối, tạo thành vệt màu xanh thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com