Edit Hunhan Tro Ve Nam Cu Tim Lai Am Ap Xua
" Khi tôi đang chạy theo cơn gió, bỗng rớt xuống thế giới của người "Đang lúc môi sắp chạm tới mặt Ngô Thế Huân, Lộc Hàm ngừng lại. Xoa xoa tóc Ngô Thế Huân, nói: " Tiểu tử em mới 16 tuổi mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương rồi a."Ngô Thế Huân nhìn người đối diện không nói lời nào.Lộc Hàm tiếp tục nói: " Trung học không được nghĩ đến chuyện yêu đương hay mấy chuyện vớ vẩn, phải lấy bài vở làm trọng hiểu chưa"Vậy ... Anh thích em sao?Ngô Thế Huân đem mấy lời này nuốt lại vào trong. Có lẽ thật sự là mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi." Uhm .." Ngô Thế Huân gật gật đầu, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời.Rất kì quái, cảm giác ở cùng Lộc Hàm mỗi phút giây đều giống như là đã từng trải qua rồi. Nhưng chính mình mới có 16 tuổi, Lộc Hàm lại mới đến công ty một tháng, hai người không thể có quá nhiều cái đã từng như vậy. Hỏi Lộc Hàm có hay không thích mình, cũng là theo bản năng hỏi. Không suy nghĩ quá nhiều, mà là trái tim chỉ dẫn nói như vậy. Ngô Thế Huân ảo não, bản thân không phải là người không biết đúng mực, may là Lộc Hàm không coi là thật, bằng không sẽ không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.Lộc Hàm ở mặt bên ngoài tỏ ra nhạt nhẽo, nhìn không ra cảm giác gì, trong lòng lại đang cực kỳ nhấp nhô.A a a a mình không có nghe sai đi, cái này là Ngô Thế Huân nói đi, thằng bé mới có 16 tuổi đi, chúng ta mới quen nhau có một tháng đi, vừa rồi thằng bé hỏi mình có thích nó không đi!!! Lộc Hàm cảm giác mình sắp điên rồi, trong đầu rối rắm, nghĩ mấy điều chả đâu vào đâu.Đột nhiên một ý nghĩ nhảy ra.Ngô Thế Huân, sẽ không phải ...Thật là có thể quay lại được sao?Kiểu nói chuyện rồi tính cách tất cả đều giống Ngô Thế Huân 20 tuổi y như đúc, không giống như là thiếu niên 16 tuổi có sự thành tục này. Chính là mặc kệ thằng bé 16 tuổi hay là 20 tuổi, thế nhưng tất cả đều là Ngô Thế Huân a.Thầy giáo đã dạy chúng ta, để tìm ra đáp án chính xác nhất, thì chính mình cần phải thử nghiệm.Lộc Hàm quyết định chính mình thử một lần, xem có phải hay không thằng bé cùng mình giống nhau đều đã quay lại." Thế Huân a~"" Hmm?" Ngô Thế Huân ngẩng đầu." Anh hỏi em một vấn đề."" Anh nói đi."" Nếu, anh nói là nếu, có một ngày, sau khi em tỉnh lại phát hiện bản thân quay lại lúc mình 10 tuổi, em sẽ làm thế nào?"A?" Ngô Thế Huân có điểm không hiểu được ý nghĩ này, cái này là vấn đề kì quái gì a." Chính là, nếu có một ngày thời gian quay lại em biến thành mình của trước kia, em sẽ làm thế nào?" Lộc Hàm giải thích." Điều đó chính là không có khả năng." Ngô Thế Huân bất lực nhìn Lộc Hàm." Anh nói là nếu a."" Thì là không có nếu a. Cái chuyện này thật sự không thể xảy ra a." Ngô Thế Huân không để ý người đối diện.Không thể xảy ra thì tại sao anh lại ở đây?!! Lộc Hàm trong lòng rít gào,anh chính là ví dụ tốt nhất. Nhưng mà, nhìn qua dáng vẻ của thằng bé, Lộc Hàm cảm nhận được mình đã suy nghĩ nhiều rồi. Trở lại quá khứ cái chuyện này cùng lắm chỉ có trên TV, cũng thực sự xảy ra với mình, vậy còn có biện pháp gì nữa chứ.Bước từng bước là bước từng bước...Lộc Hàm nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân, " Anh đi tắm trước, nếu em đói thì đi ăn cơm trước đi."Ngô Thế Huân gật đầu.Lúc ra khỏi phòng, Nhìn thấy Kim Chung Nhân cùng Độ Khánh Tú đang nói gì đó.Trông thật vui vẻ. Cũng đúng, tình cảm của hai người họ rất tốt.Ôi chao, không đúng a. Ngô Thế Huân sửng sốt, rõ ràng là lần đầu tiên bản thân nhìn thấy hai cười cười nói, quan hệ của bọn họ tốt hay không mình không biết, có thể vì gì mà theo bản năng cảm thấy quan hệ của hai người ấy rất tốt?Trên thế giới này có rất nhiều thứ không thể giải thích, mặc dù Ngô Thế Huân là người có chỉ số thông minh rất cao, cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ này.Từ sau khi gặp Lộc Hàm, cảm giác mình bên cạnh người này tất cả giống như đã từng quen biết. Một loại cảm giác xa lạ mà vô cùng thân thuộc." Thế Huân, ăn cơm đi, anh Lộc Hàm đâu?" Độ Khánh Tú nhìn Ngô Thế Huân đi tới, sau đó hỏi một câu." Anh ấy đang tắm."" Vết thương trên mặt của em có sao không?" Kim Chung Nhân nhìn mặt của thằng bé nhíu mày." Không có chuyện gì lớn. Cũng chỉ bị người ta đánh một cái, không cần bôi nhiều thuốc như này ..."" Em đánh lại a!" Kim Chung Nhân nói." Không phải là ... nói thực tập sinh bị công ty biết đánh nhau sẽ bị đuổi sao."" Ai nha, nếu không phải Lộc ca đi đón em thì cứ để tụi nó bắt nạt sao, đến lúc đấy bọn nó đánh em tàn phế không làm thực tập sinh được thì phải làm sao."Ngô Thế Huân nghe vậy, cũng thấy có lý..." Dù sao nếu lần sau bọn nó còn tìm em thì đánh trả đi, nếu không đánh lại được anh giúp em, cùng lắm thì cả hai bị đuổi." Kim Chung Nhân chắc nịch nó.Ngô Thế Huân cười. Đây là tình cảm mà giữa thực tập sinh rất khó có được, dù sao ở công ty giải trí Hàn Quốc, không thiếu thực tập sinh, có người mới debut còn có người rời đi. Rời đi so với được debut lại càng lớn. Chung Nhân trải qua quá một lần, bởi vì bạn thân của mình được chọn thay thế bổ sung làm mình không thể nói gì được. Khi đó còn trẻ không biếtm đó là cảm giác bị cái ai đó cướp đồ của mình, không có nháo cũng chẳng được tự nhiên. Chính là Kim Chung Nhân hiện tại, có khả năng sẽ không sợ không được debut, nếu không thể debut, hắn cảm thấy giống học sinh đối xử với nhau bình thường cũng tốt, tự nhiên vui đùa không có toan tính. Hắn thực sự coi trọng tình cảm thời kỳ làm thực tập sinh.Anh Chung Nhân ...Thay đổi rất nhiều.Ngô Thế Huân cười cười, mỗi người đều có chiều hướng thay đổi, giống như chỉ có mình mình dừng lại trước kia. Khi nào thì có thể hát hay như anh Đô Đô, khi nào có thể nhảy được tốt như anh Chung Nhân.Gay go rồi.Lộc Hàm nhìn bản thân mình qua gương. Cái gì cũng chưa thay đổi, lại giống như có điều gì đó thay đổi. Rốt cuộc, bản thân vì gì lại trở về tuổi 20, bản thân khi nào thì trở về chính mình ngày trước. Có thể không giây tiếp theo bỗng dưng trở về, có thể cả đời không thể quay về. Hơn nữa, Ngô Thế Huân hiện tại, đem đến cho mình cảm giác 20 tuổi. Điều này làm Lộc Hàm nghĩ đến hình ảnh tiều tụy của Ngô Thế Huân sau khi mình đi. Nếu bản thân không thể quay về, sớm hay muộn sẽ có ngày bản thân mình rời xa Ngô Thế Huân.Lộc Hàm bình thường hay hi hi hah ha, nhưng khi bản thân ở một mình lại tự hỏi rất nhiều chuyện. Kỳ thực là bản thân mình thực sự mẫn cảm, bởi vì chuyện trong lòng không vui mà nghĩ muốn quên đi. Thời kỳ làm thực tập sinh lúc nhớ nhà đã trộm khóc một mình, nhưng hiện tại, không nghĩ về gia đình cũng rất muốn khóc. Nhìn đến Ngô Thế Huân hiện tại, còn nghĩ về Ngô Thế Huân sau này. Fans nước ngoài đều nói mình nhất định là người đàn ông tốt, nhưng chính mình cảm thấy mình từ đầu đến cuối là một người khốn nạn. Nói cái gì mà hai năm sau kết hôn còn muốn rời khỏi giới giả trí. Nếu Thế Huân biết, nhất định sẽ rất buồn. Chờ đến ngày mình kết hôn, thằng bé nhất định đau khổ đến không chịu được.Lộc Hàm trước nay chưa bao giờ có cảm giác bất lực nyà. Quả nhiên nghĩ nhiều áp lực lại càng lớn. Mặc dù là tình cảm từ hai phía, mắc dù là hai người rất muốn được ở cùng một chỗ, nhưng mà, sự thật không thể thay đổi sự sắp xếp của định mệnh.Lộc hàm cảm thấy, bản thân trở về tuổi 20, trở lại gặp Ngô Thế Huân năm ấy, có lẽ là ông trời nghĩ muốn cho bọn họ thêm một cơ hội nữa. Cho nên có những thứ, nếu không nắ, chặt trong tay thực sự sẽ biến mất.Là thời gian, nên quý trọng thật tốt những cơ hội lần thứ hai được ở cạnh nhau.Ít nhất, tuyệt đối không thể làm cho chúng ta buông hai bàn tay đang đan chặt vào nhau ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com