TruyenHHH.com

Edit Hunhan Tro Ve Nam Cu Tim Lai Am Ap Xua

" Anh dùng lời nói khẳng định rằng chúng ta sẽ tạo ra kỳ tích."

Nhất thời không có tiếp tục nói. Nói về đề tài nhạy cảm như vậy có lẽ có chút tàn nhẫn.

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân. Rõ ràng vẫn là bề ngoài mười sáu tuổi, nhưng mà tưởng tượng ra Ngô Thế Huân ấy từ lúc mình bắt đầu rời đi. Đau lòng rồi lại chua xót.

"Thế Huân à." Lộc Hàm nhìn, "Em có biết, anh tại sao lại rời khỏi EXO không."

" Không phải do tình trạng sức khỏe hay sao." Ngô Thế Huân vẻ mặt mê man.

Hợp đồng còn hai năm, kỳ thực Lộc Hàm nghĩ mình hoàn toàn có thể cố gắng thêm hai năm nữa. Tình trạng sức khỏe là một phần nguyên nhân, còn một phần nguyên nhân khác ...

" Thật ra cha mẹ bắt anh về nước nguyên nhân chính là vì ... bọn họ đã biết chuyện của chúng ta." Vẫn quyết định nói ra.

" Bọn họ ... biết?" Cái này không đúng.

" Anh nói cho họ." Lộc Hàm thở dài, " Anh nói cho bọn họ biết anh thích em. Sau đó họ bắt anh về nước."

Quá trình không đơn giản như vậy, Lộc Hàm chỉ nói về trọng điểm, sơ sài nói mấy câu. Lúc đó cùng cha mẹ nói chuyện này cũng rất tự nhiên. Vừa lúc cha mẹ hỏi mình có thích cô gái nào hay không, liền trực tiếp nói cho bọn họ. Cha mẹ tự nhiên tức giận, nhưng Lộc Hàm thời gian ấy thân thể không được khỏe, có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn mắng. Dù sao vẫn là đứa nhỏ hiếu thuận, từ nhỏ đến lớn đều nghe theo lời cha mẹ. Lúc ra nước ngoài du học không chọn đi Mỹ mà lại chọn rời Trung Quốc đến Hàn Quốc. Không mong muốn con mình theo bóng đá, vậy thì không đi nữa. Ở Hàn Quốc lại thích một đứa con trai... cha mẹ thở dài, nói con về nước đi, chăm sóc tốt thân thể, tiện thể cũng giúp chúng ta.

" Anh nói... cha mẹ bắt anh về nước nguyên nhân vì em sao."

" Xem như vậy đi." Lộc Hàm cười cười, " Thật sự rất đau lòng, nhưng cũng không quá hối hận."

Ngô Thế Huân cũng không biết nên nói gì. Đại khái nói là hai năm sau kết hôn cũng là ý của cha mẹ đi.

Lộc Hàm nói bởi vì sức khỏe nên hủy hợp đồng, mình cũng liền tin như vậy, không nghĩ nhiều đến thế. Thật ra nguyên nhân chính ... cũng vì mình.

" Thực xin lỗi." Nếu đoạn tình cảm này làm anh cảm thấy gánh nặng, như vậy thật sự xin lỗi.

" Xin lỗi gì chứ." Lộc Hàm xoa xoa tóc Ngô Thế Huân, " Chúng ta hiện tại không phải cũng rất tốt sao."

" Nhưng là ... nếu trở lại năm 2015, chúng ta vẫn không có biện pháp nào giống như bây giờ." Không dưng trở lại năm 2010, nhưng cứ muốn tiếp tục ở lại đây.

" Sẽ có kỳ tích thôi. Ví như là, chúng ta cùng quay lại quá khứ."

Đi từng bước tính từng bước đi.

Chung quy cảm thấy rằng, chúng ta cùng nhau có thể tạo nên kỳ tích. Cho nên trước đó mới có thể nói cho cha mẹ, cho nên trước đó mới có thể bỏ em quay lại quê hương.

" A, còn phải đến công ty luyện tập, nhanh lên bằng không bị muộn mất."

Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm như vậy, lộ ra đôi mắt hình trăng khuyết. Lâu rồi không nhìn thấy.

Hiện tại, là Lộc Hàm hai mươi tuổi và Ngô Thế Huân mười sáu tuổi.

Không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, mịt mù nhưng cũng rất vui vẻ. Vậy cứ như này đi, như này cũng rất tốt.

Trương Nghệ Hưng nhìn Ngô Diệc Phàm trên giường, nhìn hắn ngủ bộ dạng rất say lại luyến tiếc đánh thức hắn dậy. Dù sao thầy giáo ban rap cũng không quản nghiêm, buổi sáng muốn đi lúc mấy giờ đều được.

Là mình lo lắng nhiều sao?

Ngay từ lần đầu tiên đã cảm giác được Lộc Hàm và Ngô Thế Huân có vấn đề, nhưng chỉ nghĩ là mình đoán già đoán non. Dù sao mới gặp nhau nhưng lại lập tức cảm thấy hai người quen nhau đã lâu. Hơn nữa tình cảm còn tốt như vậy, sau đó còn thích người kia. Mà dùng hiểu biết về Ngô Thế Huân, sau khi gặp Lộc Hàm thì tính cách thay đổi hoàn toàn. Tuy rằng không quen Lộc Hàm, nhưng luôn có một cảm giác khó hiểu, từ trong lòng muốn tin vào người đồng bào Trung Quốc này.

Vừa rồi vô tình nghe thấy mấy lời kia.. Rốt cuộc là có ý gì. Bọn họ giống như thật sự đã quen nhau từ lâu, chỉ là, mình trước kia không biết Lộc Hàm a. Mình từ khi nào lại cùng Ngô Thế Huân nói là Lộc Hàm thực sự rất vui vẻ, còn có fans cái gì linh tinh. Debut còn không biết có được không a, hiện tại sao có fans gì chứ. Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Nhưng mà .. nghe rõ ràng như vậy.

Phiền oái vò vò tóc mình.

" Tại sao chưa đến công ty." Ngô Diệc Phàm âm thanh mạnh mẽ nói.

" Ngô Phàm ..." Trương Nghệ Hưng u oán nhìn Ngô Diệc Phàm.

Lúc này Ngô Diệc Phàm nháy mắt thanh tỉnh rất nhiều, "Ai bắt nạt em sao?"

Trương Nghệ Hưng lắc đầu, "Trước kia anh cũng thấy Ngô Thế Huân và Lộc Hàm kỳ quái đúng không."

Ngô Diệc Phàm ngáp một cái,"Anh thấy Lộc Hàm kỳ quái."

Trương Nghệ Hưng nhìn chằm chằm Ngô Diệc Phàm, " Cụ thể nói, anh cảm thấy cậu ấy kỳ quái ở điểm nào."

" Thì ..." Ngô Diệc Phàm ngẩn người. Chết mất, Lộc Hàm sao lại kỳ quái nhỉ. " Thì cảm giác a."

...

Lại là cảm giác. Cảm giác chuẩn không. A a a mình vì sao lại chán nản muốn đi quầy rầy Lộc Hàm rồi lại nghe thấy hai người ấy nói chuyện chứ.

" Ngô Phàm.. Em giống như, phát hiện một chuyện rất khó lường. Về Ngô Thế Huân và Lộc Hàm."

" Chuyện bọn họ thích nhau anh biết rồi."

" Không phải cái này ... mà vừa rồi em ở trước cửa phòng bọn họ, vốn dĩ là muốn đi quấy rầy Lộc Hàm dậy, nhưng là vừa vặn nghe thấy họ nói chuyện."

" Em nghe lén bọn họ nói chuyện?"

" Đừng có nói leo. Chợt nghe thấy bọn họ nói một chút chuyện kỳ lạ, cái gì mà hủy hợp đồng a fans a, Thế Huân còn giống như đang khóc. Thế Huân còn nhắc tới em, nói em nói với thằng bé là Lộc Hàm thật sự vui vẻ. Nhưng mà ... Mấu chốt là em chưa từng nói những lời này a."

Ngô Diệc Phàm nhíu mày, vốn nghĩ Trương Nghệ Hưng nói đùa. Chỉ là nhìn phản ứng của rối rắm của người kia, tuyệt đối không phải nói đùa.

Trước kia cảm thấy Lộc Hàm kỳ quái, hoàn toàn là bởi vì mình cảm thấy một thằng con trai thế nào lại xinh hơn mấy em gái nhiều như vậy ... mấu chốt nữa là trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ấy lại mọc râu.

Nghĩ lại về hai tháng này. Uhm, xác định có chút vấn đề. Mình ở trong mắt người khác là một người lạnh lùng, trừ bỏ Trương Nghệ Hưng ra bên ngoài thật sự rất ít cùng người khác tiếp xúc thân mật. Nhưng ở cạnh Lộc Hàm giống như cùng bệnh nhân tâm thần... cười cười rồi lại cười cười hơn nữa còn rất nhanh cùng Trương Nghệ Hưng thân thiết, thế cho nên sau khi nhìn thấy bề ngoài ấy mọc râu lại không hold được mà cười mất hết hình tượng. Còn có chính là cùng Ngô Thế Huân thực sự đặc biệt dính...

Sau đó, giống như là không có ấn tượng khác.

" Em không phải trước kia nói là Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm kỳ quái sao." Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng.

" Em khi đó là nhàm chán nên mới nói mò thế thôi. Cảm giác mới quen mà giống như đã quen rất nhiều năm rồi dường như quan hệ đặc biệt rất tốt. Không nghĩ rằng thật sự thích người kia ..."

"..." Trương Nghệ Hưng, em thật cố chấp.

" Vậy em đoán đại xem tuổi anh và tuổi em đại khái có thể kết hôn được không." Ngô Diệc Phàm cười nói.

Trương Nghệ Hưng hai má phủ lên màu đỏ, đập cái gối ôm vào Ngô Diệc Phàm.

" Rời giường!!"

---

Các bạn không thích cái fic này lắm thì phải T___T thiệt buồn T__T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com