Edit Hunhan Tro Ve Nam Cu Tim Lai Am Ap Xua
" Anh là người đầu tiên tôi yêu."Đây là khách sạn mà ngày đầu tiên đã đi vào, giống như rất lâu trước kia gọi hai phần cơm. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên, nhìn đến hai thiếu niên dễ thương như vậy đi vào cũng tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Đánh giá Lộc Hàm một chút: " Cháu là tiểu hài tử một tháng trước quên mang tiền đi."Lộc Hàm vừa nghe vậy lập tức cảm thấy ngượng ngùng, nhức đầu xấu hổ: " Cô vẫn nhớ rõ cháu a."Bà chủ cười cười, " Lớn lên dễ thương như này thì thật sự rất khó làm người ta quên nha." Lại liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân đứng cạnh Lộc Hàm, " Hai đứa là sinh đôi đúng không."" Không phải. Cháu và thằng bé mới quen nhau được một tháng, so với thằng bé cháu lớn hơn bốn tuổi, đến từ Trung Quốc." Lộc Hàm cười trả lời.Bà chủ khó tin nhìn hai người, lập tức rời đi tiếp đón những vị khách khác.Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm đối diện." Lộc ca, chúng ta lớn lên rất giống nhau sao ... " Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm." Là rất giống a." Lộc Hàm liếm liếm khóe miệng. " Về sau fans gọi chúng ta là song sinh nha, có rất nhiều người không phân biệt được chúng ta. Hơn nữa ... " Lộc Hàm nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, " Nói thật em hiện tại trừ bỏ kiểu tóc cùng với anh thời trung học giống nhau như đúc." Kỳ thực thật lâu trước đây khi Lộc Hàm chân chính lần đầu tiên gặp Ngô Thế Huân, liền cảm giác thiếu niên trước mắt này trông rất quen mặt. Mãi đến lúc bị nhận sai nhiều lần, hơn nữa xem mấy ảnh fans chụp, Lộc Hàm mới phát hiện hóa ra mình cùng Ngô Thế Huân giống nhau như thế.Ngô Thế Huân như trước trầm mặc, Lộc Hàm nuốt nước bọt, dường như nhớ tới cái gì đó, đầu hướng Ngô Thế Huân nhỏ giọng: " Chuyện hôm nay anh khóc khi đi chơi hãy giữ bí mật cho anh a."" Tại sao." Ngô Thế Huân ngữ khí ôn hòa.Lộc Hàm muốn nói bản thân là lần đầu tiên trừ bỏ bố mẹ lại khóc trước mặt người ngoài a, tuy nói là bị dọa sợ nhưng cũng không phải bị dọa đến mức khóc, chính là đột nhiên có rất nhiều cảm xúc không thể không chế mà nước mắt cứ thế rơi xuống, sau khi debut cũng không hay khóc, cho nước mắt ở hốc mắt đảo quanh cũng nhất quyết không để nó rơi xuống. Các thành viên nói mình chính là đàn ông trong đàn ông, fans cũng nói rằng mình rất ít khi khóc. Thế nào trở lại tuổi 20 lần thứ hai gặp được Ngô Thế Huân trước mặt thằng bé lại khóc, đây là chuyện mà ngay cả bản thân cũng không bao giờ nghĩ đến." Được rồi." Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm trầm mặc. Lộc Hàm khôi phục khoảng cách vừa rồi tiếp tục uống nước.Lộc Hàm bao nhiêu tuổi rồi?Fans cũng không ngừng hoài nghi vấn đề này, rõ ràng là sinh năm 1990 nhưng lại có khuôn mặt của thiếu niên 18 tuổi, huống chi Lộc Hàm có đôi khi thật sự sẽ giống đứa nhỏ 8 tuổi chơi đùa. Cho nên fans có người sẽ gọi anh ấy là Lộc mười tám, cũng có người gọi anh ấy là Lộc tám tuổi.Mà giờ phút này, Ngô Thế Huân nhìn thấy thiếu niên đối diện dùng đũa dốc lòng " trộn " cơm, thật muốn hỏi Lộc Hàm rốt cuộc bao nhiêu tuổi." Chơi vui như vậy sao ... " Ngô Thế Huân một nhìn Lộc Hàm cầm bát cơm vừa nói, " Thoạt nhìn giống như anh thực vui vẻ."" Có ăn tất nhiên là vui rồi. " Huống chi là cùng em ăn.Đồ ăn ..... Ngô Thế Huân lắc đầu,Bữa cơm này im lặng dị thường. Ngô Thế Huân không nói lời nào, Lộc Hàm lại giống một tiểu hài tử vừa ăn vừa nghịch... Ai cũng không nói gì, đã cảm thấy có loại ấm áp không nói nên lời.Kỳ thật Lộc Hàm cũng buồn chán, dù sao Ngô Thế Huân quá mức bình tĩnh. Có đôi khi Lộc Hàm rất muốn nói với Ngô Thế Huân là anh thích em lâu rồi đúng kiểu yêu thích của người yêu, chỉ là sự thật có chút nói không nên lời. Nhớ rõ Ngô Thế Huân đã từng hỏi mình là có phải mình đối với thằng bé là cảm giác của người yêu không, sớm biết vậy lúc ấy đem hết sự thật nói cho rõ ràng có phải tốt không, giảm bớt được phiền lòng. Nhưng mà ... Lộc Hàm theo ánh sáng nhìn Ngô Thế Huân. Thật sự khó có thể làm cho người ta tin được người trước mắt là Ngô Thế Huân 16 tuổi.Sau khi trả tiền xong hai người ra khỏi khách sạn, sắc trời cũng đã dần tối. Tìm đường quay lại KTX của công ty.Cảm giác thật nhàm chán....Nếu không nói chuyện thật sự sẽ phát điên mất ...." Thế Huân à, em làm gì mà một câu cũng không nói vậy."" Em đang suy nghĩ mấy chuyện mà anh nói cho em hôm nay ... " Ngô Thế Huân vẻ mặt nhạt nhẽo ." Thật ra cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, dù sao Lộc Hàm 20 vẫn quen em mà. " Lộc Hàm dụi nhẹ mắt, buồn ngủ quá ..." Uhm. " Ngô Thế Huân gật gật đầu, " Khi đó hai người cũng không thân nhau nhanh như vậy đi."Theo miệng Ngô Thế Huân nghe được hai chữ " Hai người " này Lộc Hàm thật sự cảm thấy không được tự nhiên." Cũng không khác nhiều lắm. Dù sao khi đó em giống như một tiểu hài tử hơn."" Đột nhiên rất muốn biết Ngô Thế Huân khi đó có dáng vẻ như nào."Em nói muốn biết bản thân mình vào thời điểm ấy là dáng vẻ gì chẳng lẽ không thấy được nó không được tự nhiên hay sao ...Bên này Lộc Hàm nghe thật sự là cảm giác không được tự nhiên, mà Ngô Thế Huân một lần lại một lần nói ra tên mình rất trôi chảy như thế.lộc Hàm cảm thấy được thời gian này trôi qua không phải quá nhanh chứ ....Trực tiếp loại bỏ phải trái Ngô Thế Huân 16 tuổi mà nhảy lên 20 tuổi? Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, cái này rõ ràng Ngô Thế Huân lúc 20 tuổi mới có dáng vẻ này nha.Lộc Hàm không trả lời Ngô Thế Huân, như cũ kéo tay Ngô Thế Huân về hướng KTX.Đại khái là bị dọa, Lộc Hàm hiện tại thầm nghĩ phải đi ngủ thật nhanh. Vội vội vàng vàng trở lại KTX xả nước ấm để tắm, sau đó nằm xuống, ở trên giường còn không quên để chừa một chỗ trống cho Ngô Thế Huân.Ngô Thế Huân trong lòng cảm thấy khó chịu ...Nếu anh Tuấn Miên không đưa ra được đáp án, vậy đến hỏi những người khác được không ta. Nhìn thoáng qua Lộc Hàm vừa ngã xuống đã ngủ, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.Ngô Diệc Phàm đang đắp mặt nạ nghe được tiếng gõ cửa liền vội vàng chạy ra mở, vừa định nói Nghệ Hưng sao hôm nay cậu trở về sớm vậy, mở cửa ra lại phát hiện một thiếu niên mặt đang đơ ra." Thế Huân?" Ngô Diệc Phàm kinh ngạc nhìn." Anh em tìm anh có chút việc."" Vào trong rồi nói." Ngô Diệc Phàm cười tươi, tiểu tử này là lần đầu tiên tới tìm mình nha.Ngô Thế Huân ngồi trên giường Trương Nghệ Hưng, nhìn Ngô Diệc Phàm ngồi trên giường mình tiếp tục đắp mặt nạ. Anh này, thâm tàng bất lộ a ..... Không nghĩ tới anh ấy cư nhiên lại thích chai lọ gì đó ..." Phàm ca." Ngô Thế Huân nhu thuận gọi một một tiếng." Ân?"" Anh có thích nữ sinh không?"Ngô Diệc Phàm nhìn Ngô Thế Huân, không thể tưởng tượng thằng bé sẽ hỏi vấn đề này, chẳng lẽ giống trong mấy lời đồn, thằng bé thật sự thất tình?" Không thích." Ngô Diệc Phàm chậm rãi phun ra hai chữ, " Nhưng mà thật ra anh có thích nam sinh."Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn Ngô Diệc Phàm, lập tức cúi đầu." Em sẽ không muốn là ai chứ."" Đây là việc riêng của anh mà." Ngô Thế Hân dừng một chút, " Nhưng mà ... cảm giác kỳ quái đối với một nam sinh là thích sao."Ai yo, tiểu tử này thực sự thất tình? Tình cảm vẫn là nảy nở với nam sinh?" Không chắc chắn, mấu chốt là em nghĩ như nào." Ngô Diệc Phàm sở dĩ có thể nói cho Ngô Thế Huân biết mình thích nam sinh, một là bởi vì mình dù sao cũng là người Canada gốc Hoa đối với việc này cũng khá là mở; hai là, Ngô Diệc Phàm có cảm giác mơ hồ, Ngô Thế Huân cùng mình đại khái là cùng dạng." Em thích người ta thì liền nói cho người ấy là được." Ngô Diệc Phàm thản nhiên nói." Vậy ... Người anh thích biết anh thích người ta khong?" Này không phải bát quái trong lòng gây chuyện, cái này chỉ là lòng hiếu kỳ gây chuyện thôi.Ngô Diệc Phàm không nghĩ tới tiểu tử mặt than này cư nhiên sẽ hỏi như vậy, nhất thời cũng không biết phải trả lời như nào. Dù sao là bản thân hiện tại đang đơn phương đi." Trước mắt không muốn nói cho người ấy biết, nhưng mà sớm hay muộn có một ngày người ấy sẽ biết thôi."Sớm hay muộn sao ...Chính là bản thân hay hành động chậm chạp nhưng tư tưởng lại nôn nóng, kỳ thật hy vọng anh ấy có thể sớm một chút biết. Ngô Thế Huân lại bắt đầu ngẩn người.Ngô Diệc Phàm nhìn thiếu niên 16 tuổi trước mắt này, hiện tại mấy đứa nhỏ ở Hàn Quốc tư tưởng đều trưởng thành nhanh như này sao? Đột nhiên nhớ tới mấy lời này, đó, kia của Trương Nghệ Hưng." Người mà em thích, là Lộc Hàm?"" Thế nào mà anh biết được."Bản thân chỉ có nói cho anh Tuấn Miên, hơn nữa mình không biểu hiện quá rõ ràng như thế.Nhìn phản ứng của Ngô Thế Huân, Ngô Diệc Phàm cảm thấy đôi khi ba tám ước số của Trương Nghệ Hưng nhất định có ý gì đó.Ngô Diệc Phàm thở dài, " Thật ra ... Em còn nhỏ, trước tiên không cần nghĩ nhiều chuyện như vậy."Quả nhiên toàn là người sinh năm 90, Ngô Diệc Phàm cùng Lộc Hàm đều dùng phương pháp dỗ dành trẻ con ngu ngốc này, tất cả đều là em còn nhỏ không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Thực sự đem mình thành một tiểu hài tử? Ngô Thế Huân đứng lên, " Cám ơn anh, em đi đây."Ngô Diệc nhìn bộ dáng không cho là đúng của thằng bé, nói câu " Không tiễn, em nhớ giữ cửa mở cho anh a." Sau đó lại quay lại nhìn gương chỉnh lại mặt nạ.Đóng cửa của Ngô Diệc Phàm.Hỏi hai câu coi như là người được đội trưởng bồi dưỡng, hoàn toàn hiểu được đạo lý: Công ty hẳn sẽ không cho nghệ sĩ yêu đương. Bị cho rằng là máy kiếm tiền, quên mất mỗi người đều có tình cảm. Công ty giải trí thật chán a.Trở lại trong phòng, ngồi ở trên giường nhìn Lộc Hàm đang trong giấc ngủ say. Đem theo mùi vị tiểu hài tử giận dỗi, nói thầm câu: Em thích anh đó thì làm sao.Nhìn mắt Lộc Hàm, thấy không có phản ứng gì.Ngô Thế Huân tiếp tục nói: " Em lớn như thế này rồi bản thân phân biệt rõ cái gì là ỷ lại cái gì là thích. Đều bảo em không cần nghĩ nhiều nhưng chính là em thật sự sẽ nghĩ nhiều a." Nhớ tới hôm nay mấy lời này, đó, kia của Lộc Hàm nói lập tức biết được rất nhiều chuyện nhưng lại không nói cho ai biết, Ngô Thế Huân trong bụng nghẹn lời." Anh cùng Ngô Thế Huân tương lai rất giống anh em ruột."" Anh cùng Ngô Thế Huân tương lai quan hệ rất tốt."Lộc Hàm mới ngủ mơ mơ màng màng nghe được hai câu nói, thầm nghĩ tiểu tử này niệm thần chú gì không biết. Vừa định mở mắt phát tiết vì bị đánh thức, lại nghe thấy âm thanh ủ rũ của Ngô Thế Huân." Chính là ... Ngô Thế Huân hiện tại dường như thích anh nha. Hơn nữa... là kiểu yêu thích dành cho người yêu."ĐỆT! MẸ!" Anh quay lại có phải có rất nhiều chuyện thay đổi hay không. Ví dụ như tính cách của Ngô Thế Huân có bất đồng rất lớn."Chính xác." Hơn nữa Ngô Thế Huân mà anh quen cùng anh là tình anh em, mà em lại thích anh."TÌNH! ANH! EM!Ai nói với em như vậy?! Bản thân em tự nghĩ đó chứ!!Ngô Thế Huân nhìn thoáng qua Lộc Hàm, vẫn là đi tắm rửa một cái đã. Đi vào nhà vệ sinh.Lộc Hàm cảm thấy ngoài mấy lời này đó kia mà mình nói gây chấn động với Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân đồng dạng cũng làm cho mình bất ngờ không nghĩ đến a.Mới một tháng a.Mới một tháng tại sao em có thể thích anh.Mới một tháng trước chuyện xảy ra có phải đã quá nhiều.Mới một tháng em liền nói cho anh biết em thích anh.Mới một tháng quan hệ chúng ta đã phát triển nhanh như vậy sao?Không phải một tháng.Đều đã năm năm rồi.Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân quen nhau đã năm năm rồi..----2300 words ... edit muốn tắt cmn thở =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com