TruyenHHH.com

Edit Huc Nhuan Thu Thuy Nhuan Ngoc

"Bất quá...... Huynh trưởng ngươi còn chưa nói vì sao đột nhiên đã trở lại đâu? Cẩm Mịch kia lại là sao lại thế này đây?"

Nhuận Ngọc đi đến một bên lại gần bàn con bên cửa sổ nhẹ nhàng ngồi xuống, chậm rì rì dùng linh lực làm ấm nước, Húc Phượng thấy vậy, tay vội vàng tiếp nhận, nói: "Đường đường Hỏa thần đang đứng tại đây, hà tất làm phiền Dạ thần lãng phí linh lực?"

Nhuận Ngọc cười tủm tỉm nhìn hắn bận việc, nói: "Nghĩ đến trong khoảng thời gian này Hỏa thần điện hạ hẳn là muốn mà không được nghẹn đến hỏng rồi đi?"

Húc Phượng mắt lé nhìn hắn, u oán nói: "Kia cũng không phải là do ngươi sao, huynh trưởng cũng không tới nhìn xem ta nha~"

Nhuận Ngọc nói: "Ngươi nha ~ rõ ràng hôm nay rạng sáng đã không từ mà biệt bỏ đi."

"Phượng nhi hận không thể thời thời khắc khắc cùng huynh trưởng dính vào cùng nhau ~" Húc Phượng đun nước đủ ấm rồi, liền ngồi nghiêm chỉnh lại, ngoan ngoãn nhìn Nhuận Ngọc pha trà.

Nhuận Ngọc thích uống trà, khi pha trà một bộ động tác nước chảy mây trôi đẹp không sao tả xiết, Húc Phượng không khỏi nhìn đến ngây người —— thế nhân đều nói hắn là đệ nhất mỹ nam Lục giới, đó là bởi vì huynh trưởng hắn xưa nay ru rú trong nhà, ra ngoài cũng luôn cúi đầu an phận. Mỗi ngày ăn mặc cũng chỉ là một bộ bạch y một thân đơn giản không có bất luận cái trang trí gì, đều đã tuấn mỹ như thế rồi, nếu lại ăn diện lộng lẫy một phen, danh hiệu Lục giới đệ nhất mỹ nam này liền nên là hắn từ lâu rồi.

Húc Phượng đột nhiên nhớ tới, bộ dáng Nhuận Ngọc trong trang phục lộng lẫy, hắn thật là đã từng gặp qua —— chính là ở trong ảo cảnh.

Chính là khi Đại hôn cử hành hắn mặc một thân hôn phục trắng muốt, trên đầu Nhuận Ngọc kéo theo một dải trường sa...... Giống như Minh Nguyệt trên chín tầng trời, đẹp không sao tả xiết, thế nhưng khi nhìn đến Cẩm Mịch một bên đồng dạng mặc một thân hôn phục như vậy lại chính là một bộ ảm đạm thất sắc. Sắc đẹp như thế, đừng nói là Lục giới đệ nhất mỹ nam, đó chính là Lục giới đệ nhất mỹ nhân hắn cũng là có thể đảm đương nổi.

Trong ảo cảnh sau khi Nhuận Ngọc đăng cơ làm Thiên Đế, phục sức so với khi còn là Dạ thần cũng là hoa lệ tôn quý hơn rất nhiều, nhưng hình ảnh thật sâu khắc vào trong đầu Húc Phượng không thể xóa nhòa, vẫn là một thân tuấn nhã choàng lên một thân Hôn phục trắng muốt kia, Nhuận Ngọc cả người thanh kiết thoát tục, hơi thở thần thánh khiến người không thể kìm lòng được.

—— Thật hy vọng có một ngày, có thể làm cho Nhuận Ngọc thật sự mặc vào một thân hôn phục như vậy! Đương nhiên người đứng ở bên cạnh hắn, chỉ có thể là ta!

"Phượng nhi? Ngươi đang ngẩn người nghĩ gì vậy?" Nhuận Ngọc một tiếng thở nhẹ gọi tâm thần Húc Phượng trở về, liền thấy huynh trưởng trước mặt, lông mày hơi chút nhíu lại, mang theo thần sắc lo lắng nhìn chính mình. Nghĩ lại chính mình mới vừa rồi ở trong đầu ảo tưởng tình cảnh cùng Nhuận Ngọc đại hôn, Húc Phượng cảm giác trái tim giống như nổi trống nhảy lên liên hồi, lập tức có chút chột dạ, lại có chút thẹn thùng cúi đầu.

Lại không biết, lỗ tai của hắn đang ửng đỏ đã sớm bán đứng hắn.

Nhuận Ngọc mắt thấy một cảnh khó khi gặp được Hỏa thần có thần sắc e lệ ngượng ngùng như vậy, thế nhưng cảm giác phi thường mới mẻ, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, nhịn không được duỗi tay ra nhẹ nhàng sờ sờ vành tai đã sớm ửng hồng kia: "Phượng nhi suy nghĩ cái gì đây? Lỗ tai đều đỏ bừng lên rồi."

Húc Phượng lông mi run rẩy, nâng lên phượng mâu nhìn hắn: "Phượng nhi nghĩ đến cái gì, huynh trưởng sẽ không biết sao?"

"Ta lại không phải con giun trong bụng ngươi, như thế nào biết được ngươi nghĩ gì?" Nhuận Ngọc giả vờ nói.

Húc Phượng giơ tay nhẹ nhàng đem bàn tay mềm mại có ý muốn rụt lại kia bắt lấy, cúi đầu đem môi khắc nhẹ một nụ hôn ở trong lòng bàn tay kia, trong mắt phảng phất đựng đầy nhiệt hỏa. Nói: "Thật sự là không hiểu?"

"......" Nhuận Ngọc rũ xuống lông mi, cười như không cười nói: "Cũng không phải không được."

Húc Phượng ngay trong nháy mắt hai mắt sáng rực lên.

Nhuận Ngọc lại nói: "Cẩm Mịch hôm nay lúc trở về khóc nháo không ngừng, ngươi cũng có biết là vì sao không?"

Húc Phượng lắc đầu.

"Ngươi nói nàng vì sao rõ ràng dương thọ chưa hết, lại sớm quy thiên?"

Húc Phượng lại lắc đầu.

"Chỉ vì nàng ở thế gian sinh hoạt hôn nhân, thật sự bất kham." Nhuận Ngọc thở dài nói, "Tuệ Hòa vì cùng Ngạn Hữu tự ý bỏ trốn, việc tứ hôn cùng hoàng tử nước láng giềng cũng không thể không thực hiện, kết quả Cẩm Mịch không thể không vì đại cục nàng đã xuất giá......"

Húc Phượng nghẹn họng nhìn hắn trân trối: "—— từ từ?! Tuệ Hòa cùng Ngạn Hữu......?!"

"Đừng ngắt lời, cái này sau đó ta lại cùng ngươi nói tỉ mỉ sau."

Húc Phượng ngậm miệng.

"Cẩm Mịch gả cho cái tên hoàng tử kia, bộ dáng cũng có thể xem như thanh tuấn, đối đãi với Cẩm Mịch cũng không tồi, chính là...... Hắn chính là Đoạn Tụ."

Húc Phượng trừng lớn hai mắt.

"Hắn thích lão sư của hắn."

Húc Phượng lại hút một hơi —— ở thế gian, chú ý nhất chính là cương thường luân lý, tôn sư trọng đạo, Đoạn Tụ chi phích đã là chuyện không nói nổi, lại còn yêu lão sư của chính mình thì lại càng là kinh hãi thế tục.

"Cẩm Mịch gả cho hắn được mấy năm, lại cũng luôn tương kình như tân, nghĩ rằng sẽ an ổn không có việc gì, thẳng đến khi Trưởng tôn của Hoàng Đế ngoài ý muốn rơi xuống nước mà qua đời, hoàng tử cùng các mẫu phi vì tranh quyền đoạt thế, buộc bọn họ phải sinh hạ được một Long tôn trước các Hoàng tử khác." Nhuận Ngọc nói, rồi lại thật mạnh thở dài một hơi.

"Hai người nguyên bản cũng không tình nguyện, lại chung quy bị người khác tính kế cũng đã từng lên giường với nhau một lần, một lần như vậy, thế nhưng lại cũng có mang."

"...... Lại cũng không biết là phúc hay là bất hạnh đây." Húc Phượng thổn thức nói, "Cẩm Mịch xưa nay tính tình khiêu thoát, lại không biết nàng sau khi trở thành mẫu thân có thể hay không trở nên ổn trọng hơn chút ý?"

Nhuận Ngọc lắc đầu, lại thật mạnh thở dài nói: "Đáng tiếc, nàng không có thể nhìn được hài tử xuất thế. Cung nhân của nàng bị người khác thu mua, mỗi ngày thịt cá, bổ dưỡng hầm phẩm, tổ yến vây cá...... Kết quả đem hài tử của nàng dưỡng đến quá lớn, không thể sinh ra, lại là vì khó sinh mà chết."

"Quá trình sinh sản chính là vô cùng tê tâm liệt phế, đau đớn muốn chết, kết quả lại là một thi hai mệnh. Nàng trở lại Thiên giới, còn đắm chìm ở trong phân thống khổ kia, lại là khóc nháo nói không bao giờ muốn thành thân, không bao giờ muốn sinh con nữa."

"Thế gian nữ tử sinh dục, vốn chính là đặt một chân vào Quỷ môn quan."

Húc Phượng lắc đầu thở dài. Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe: "Không phải, đúng rồi, Cẩm Mịch nói như thế nào cũng là thần tiên hạ phàm lịch kiếp, Phụ Đế lại cũng đã sớm có chỉ dụ, để cho Duyên Cơ tiên tử bố trí cho nàng một cái mệnh cách đại phú đại quý, thế nhưng sao lại sẽ lấy phương thức thống khổ như thế chết mà đi đây?"

"Ngươi cũng nghĩ đến chuyện này sao." Nhuận Ngọc dở khóc dở cười nói, "Ta từ Lạc Tương phủ ra tới đây, liền đến trong phủ của Duyên Cơ tiên tử đi một chuyến để hỏi cho rõ, nguyên lai lại là tiên đồng trong phủ của nàng muốn lấy lòng nàng, lại thấy nàng thập phần coi trọng bố trí mệnh cách cho Cẩm Mịch, nói muốn cho nàng một thân phận tốt nhất thế gian...... Tiên đồng kia liền nhân lúc khi nàng không ở trong phủ, tự chủ trương sửa chữa mệnh bộ nàng đã bố trí, cho nàng khi hạ phàm thế gian có khả năng tìm được món ăn trân quý mỹ vị...... Nguyên bản vốn là hảo tâm, lại thành ra làm chuyện xấu."

"Duyên Cơ tiên tử kia cũng tự biết mình đã phạm phải đại họa, đã mang theo tiên đồng kia hướng Phụ Đế cáo tội, nghĩ đến chắc là sẽ không tránh được một phen bị trách phạt."

Húc Phượng hờ hững bĩu môi nói: "Duyên Cơ ngự hạ không nghiêm, theo lý cũng nên bị phạt."

Nhuận Ngọc gật đầu: "Vừa lúc ta cùng với Thuỷ Thần tiên thượng vốn là cố ý muốn giải trừ hôn ước, nguyên bản còn phiền não không biết như thế nào cùng Cẩm Mịch nói ra việc này, hiện giờ nàng lại là mãnh liệt yêu cầu phải giải trừ hôn ước." Nói xong chấp khởi chén trà nhấp một hớp nước trà, tựa như trong lúc lơ đãng nâng lên mi mắt nhìn Húc Phượng liếc mắt một cái.

Húc Phượng sửng sốt trong chốc lát, lập tức kinh hỉ muôn dạng, nói: "Nói như thế hôn ước của các ngươi chắc chắn sẽ giải trừ phải không?!"

"Sao có thể nhanh như vậy được?" Nhuận Ngọc trừng hắn một cái, " Hôn ước này vốn chính là Phụ Đế cùng Thuỷ Thần cùng nhau lập ra lời thề Thượng thần định ra việc này, tất nhiên cũng cần phải do chính bọn họ giải trừ rồi. Thuỷ Thần tiên thượng nói, qua hai ngày đợi Cẩm Mịch cảm xúc ổn định lại chút ít, liền mang nàng đi Cửu Tiêu Vân điện báo cáo Phụ Đế một câu, nguyện một mình gánh vác trừng phạt vì vi phạm lời thề, cũng muốn đem hôn ước này nhất định phải loại bỏ."

"Kia, kia nhưng thật sự tốt quá rồi!" Húc Phượng trong lúc nhất thời cao hứng tới mức hoa tay múa chân một phen, nhịn không được chạy đến bên cạnh Nhuận Ngọc ngồi xuống, đôi tay hưng phấn đến cực điểm ôm chặt hắn, nói năng lộn xộn cả lên, "Từ nay về sau...... Đó là chí có ta cùng với ngươi......"

Nhuận Ngọc ngẩng đầu, nhìn lại hắn nhu tình cười: "Ân, chỉ có ta cùng với ngươi."

Húc Phượng kích động không thôi, cúi đầu xuống thật mạnh hôn xuống đôi môi thơm mềm kia, Nhuận Ngọc cũng hoàn toàn không cự tuyệt, mà là phối hợp ngẩng cằm, tùy ý để cho môi lưỡi của hắn tiến quân thần tốc.

Hai người dính lấy nhau môi lưỡi giao triền một hồi lâu, Húc Phượng trong tâm ngứa ngáy khó nhịn, một bàn tay ôm vai Nhuận Ngọc, một cái tay khác bất tri bất giác chui vào vạt áo Nhuận Ngọc......

Cuối cùng vẫn là Nhuận Ngọc bảo lưu lại được một tia thanh minh cuối cùng, trước khi quần áo của chính mình bị người kia lột xuống kịp thời ngăn lại bàn tay của Húc Phượng.

Húc Phượng đã là nhẫn nhịn đến khó chịu vô cùng, hai mắt đỏ đậm, ủy khuất vạn phần nhìn Nhuận Ngọc, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi không phải nói có thể không phải sao?"

"Ta, ta cũng chưa nói là không thể...... Nhưng hiện tại, có chuyện càng quan trọng hơn cần phải làm." Nhuận Ngọc bị hôn sâu đến mức thở hồng hộc, khuôn mặt tuấn tú hồng nhuận vẫn nhẹ giọng trấn an nói.

"Chuyện gì?!" Húc Phượng cơ hồ có thể nói là nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng nhảy ra mấy chữ này.

"Ngươi đem Nghịch lân của ta lấy ra đây đi."

Húc Phượng mắt phượng trừng to, thở phì phì nói: "Không cho! Vật đã cho đi giờ đã là của ta có thể nào lại muốn liền lấy về đây?!"

Nhuận Ngọc bất đắc dĩ cười: "Nếu cho ngươi, ta tự nhiên sẽ không chủ động phải đồi về rồi...... Trừ phi có một ngày, chính ngươi không cần nó......" Tựa như kiếp trước giống như Cẩm Mịch, đem Nghịch lân của hắn tùy ý vứt bỏ......

Thấy Nhuận Ngọc trong nháy mắt có chút ảm đạm thần sắc, Húc Phượng trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Ta như thế nào lại không cần nó được? Nghịch lân đối với Long nhân, liền như Hoàn Đế phượng linh đối với Phượng Hoàng, những vật ấy đại biểu cái gì ta chính là người rõ ràng nhất bất quá...... Chẳng lẽ, huynh trưởng còn không thể tin tưởng tâm ý Phượng nhi đối với ngươi hay sao?"

"Ta tất nhiên là tin tưởng ngươi...... Phượng nhi có thể tin ta không?"

"Tất nhiên!" Húc Phượng không chút nghĩ ngợi đáp.

Nhuận Ngọc nghe vậy nhấp môi cười, vươn tay tới, lòng bàn tay hướng về phía trước, đưa tới trước mặt Húc Phượng.

Húc Phượng tay trái lưu luyến mơn trớn trên ngực, gọi ra Nghịch lân, lưu luyến đặt tới trên lòng bàn tay của Nhuận Ngọc.

Chỉ thấy Nhuận Ngọc đem nghịch lân đặt lên bàn, một cái tay khác đột nhiên hóa ra một cây ngân châm, Húc Phượng không biết hắn là muốn làm cái gì, hơi có chút thấp thỏm bất an nhìn hắn.

Nhuận Ngọc nâng lên đôi mắt, lại hỏi: "Phượng nhi, tin ta."

Húc Phượng liên tục gật đầu. Liền thấy Nhuận Ngọc đem ngân châm đâm vào đầu ngón tay, thúc giục chú ngữ, bức ra một giọt tinh huyết, nhỏ lên một giọt ở trên mảnh nghịch lân. Miệng vết thương rất nhỏ thực mau liền khép lại, hắn lại hướng Húc Phượng vươn tay, ý bảo hắn vươn tay tới, Húc Phượng hỏi cũng không hỏi liền vươn tay đến, mắt thấy ngân châm đâm vào đầu ngón tay, hắn liền lập tức thúc giục chú ngữ, cũng bức ra một giọt tinh huyết của chính mình nhỏ một giọt đến trên mảnh Nghịch lân kia.

Trên mảnh Nghịch lân đựng đầy hai giọt tinh huyết đang quyện hòa với nhau, Nhuận Ngọc nâng tay lên bấm tay niệm thần chú, trong miệng lẩm bẩm, chỉ chốc lát sau, hai giọt tinh huyết nguyên bản đang nổi trên bề mặt chậm rãi thẩm thấu tiến vào bên trong mảnh Nghịch lân, rốt cuộc đã nhìn không thấy một tia dấu vết nào.

Nhuận Ngọc lúc này mới thu tay lại, một lần nữa cầm lấy phiên vảy kia, đưa cho Húc Phượng: "Nhất định không được để phiến Long lân này rời xa ngươi, phải bảo quản thật thích đáng."

Húc Phượng trân trọng vươn tay tiếp nhận, đặt ở trên ngực bấm tay niệm thần chú dung nhập tâm phủ.

"Ngươi không hỏi ta muốn làm gì sao?" Nhuận Ngọc một đôi đôi mắt đẹp nhu hòa nhìn hắn.

"Huynh trưởng chắc chắn sẽ không hại ta." Húc Phượng cười nói, tiện đà mắt phượng thâm tình lại khát vọng nhìn hắn, "Huynh trưởng, ' chuyện quan trọng ' này nhưng xem như xong xuôi rồi chứ?"

Nhuận Ngọc như thế nào nghe không ra hắn là muốn ám chỉ cái gì? Một đôi mắt thẳng thắn lăng lăng nhìn hắn, cũng không nói lời nào, nhìn thẳng đến khi tâm can hắn ngứa ngáy khó nhịn, nói giọng khàn khàn: "...... Huynh trưởng?"

"...... Hảo."

Mới vừa rồi hắn ở trên mảnh Nghịch lân kia hạ xuống một đạo chú ngữ, có thể bảo toàn linh đài thanh minh cho Húc Phượng, có thể hỗ trợ hắn chống đỡ ngoại lực ăn mòn tâm chí...... Tuy không biết "Tình Ti vòng" kia là loại pháp bảo lợi hại ra sao, nhưng khi pháp bảo kia phát huy hiệu lực, chính là có uy lức giống với nguồn linh lực mà người thi triển rót vào, Đồ Diêu hiện giờ linh lực đã mất hết, nghĩ đến mặc dù miễn cưỡng cố ý đối với Húc Phượng thi hành Tình Ti vòng, mảnh Nghịch lân kia nhiều ít có thể ngăn cản một chút uy lực của nó...... Lại là chính mình cũng có thể kịp thời cảm giác được dị động, mà tiến đến ngăn lại.

Hắn cùng Húc Phượng vốn là lưỡng tình tương duyệt, hôn ước cùng Cẩm Mịch cũng chắc chắn sẽ phá bỏ, tình đến nùng đậm khi linh tu vốn chính là việc nước chảy thành sông, hơn nữa lúc này linh tu, càng có thể giúp ích với việc gia cố chú ngữ, gia tăng ràng buộc tình cảm của hai người......

Húc Phượng vui mừng quá đỗi, lập tức vung lên bàn tay, ở bốn phía tẩm điện bày ra kết giới, hai tay lập tức vươn ra, đem Nhuận Ngọc từ trên vị trí bế ngang lên, bước đi vội vàng hướng giường lớn......

"Ngọc Nhi, linh tu tư vị như thế nào?"

"...... Rất tốt."

"Xem ra theo như lời các huynh đệ trong quân người tâm ý tương thông phương pháp linh tu xác thật có rất nhiều diệu dụng...... Ngọc Nhi, chúng ta lại tiếp tục một lần nữa tốt không?"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com