TruyenHHH.com

Edit Hoan Toi La Chu Nha Cua Cau

🔞 Dã chiến ngoài trời, đá cuội play

Quan trọng là vật vã 3 ngày toi cũng không biết mình edit cái gì 😵

═══════

Tình nhân ở bên nhau chính là hôn không muốn ngừng.

Môi của hai người giống như bị gắn nam châm, một giây cũng không thể tách rời. Trên bình đài muốn hôn, dưới hồ muốn hôn, trong nước cũng muốn hôn.

Cung Tuấn lại bắt đầu sống ở dưới hồ gần như mỗi ngày: nhưng lần này hắn không đi tìm nhân ngư nữa, mà nhân ngư ở ngay trong ngực hắn. Trương Triết Hạn ôm hắn, liếm môi hắn như mèo con, ngậm môi hắn dùng răng nanh nhay nhay cắn cắn, làm sao cũng không chịu nhả.

"Nhìn xem, anh thật tham ăn." môi dưới của Cung Tuấn lại bị cắn, đành phải dạy dỗ một chút, "Mèo ham ăn, ngày nào cũng ăn mà vẫn ham."

Trương Triết Hạn chui trong ngực hắn, ôm cổ hắn nũng nịu: "Tuấn Tuấn, anh sai rồi mà."

"Vậy anh nói xem, nên phạt anh thế nào?" Cung Tuấn ôm eo y, đôi bàn tay lưu luyến vuốt ve mông eo của y. Nơi chuyển tiếp giữa làn da và lớp vảy mềm cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần đụng nhẹ một cái, người trong ngực hắn sẽ run lên, mắt hạnh đang chăm chú nhìn hắn sẽ lập tức ướt át mấy phần.

"Hừ... ưm" Trương Triết Hạn xoay eo, đuôi cá ở trong nước đung đưa qua lại, giọng nói cũng trở nên run rẩy, "Phạt anh... phạt anh ăn thứ khác." người kia ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng thổi khí.

Mặt Cung Tuấn lập tức đỏ bừng.

"Ăn cái gì?" Hắn thấp giọng hỏi, nhìn chằm chằm đôi môi ướt át mềm mại ngay trước mắt. Đỏ tươi, hé mở, đầu lưỡi hồng nhuận thấp thoáng ẩn hiện.

Lúc hắn không cười ánh mắt sẽ trở nên sắc bén, đôi con ngươi màu đen thâm trầm, tròng mắt rũ xuống tựa như chim ưng đang khóa chặt con mồi. Trương Triết Hạn bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, toàn thân đều muốn nhũn ra, phảng phất sẽ tan chảy trong ngực Cung Tuấn.

Y mềm mại thở dốc, đôi bàn tay nghịch ngợm chạm lên người hắn, cuối cùng trượt xuống bên dưới. Thứ này cho dù vẫn chưa thức dậy kích thước đã vô cùng khả quan, y mới đụng một cái đã lập tức bừng bừng hứng khởi. Nếu một ngày mình ăn thứ này vào, chỉ cần tưởng tượng một chút Trương Triết Hạn đã thở gấp khó nhịn. Bàn tay vuốt ve càng thêm nhẹ nhàng, cảm thụ được tính khí trong tay càng lúc càng to lớn cứng rắn.

Hơi thở của Cung Tuấn càng lúc càng nặng nề.

"Triết Hạn..." hắn gọi khẽ. Bàn tay đặt trên thắt lưng y vô thức siết chặt.

Mặt Trương Triết Hạn đỏ lên. Nhưng trong đôi mắt lấp loáng ánh nước chợt nổi lên nụ cười có chút nghịch ngợm. Cung Tuấn còn chưa kịp làm quen với loại tín hiệu báo động này, lỗ sáo đột nhiên bị người bấm mạnh một cái.

"Ui ─" da đầu Cung Tuấn căng chặt, cố gắng nhịn đau phản ứng đầu tiên chính là muốn bắt lấy nhân ngư làm loạn kia, nhưng làm sao có thể bắt được? Nhân ngư chơi xấu thành công chớp mắt đã chạy mất dạng. Hắn nhớ lại xúc cảm trơn trượt mềm mại trong tay, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Trương Triết Hạn, gân xanh trên trán đều nổi lên.

"Êu, tìm ai đó?" sau lưng truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ. Cung Tuấn vừa nghiêng đầu, đã thấy Trương Triết Hạn nhàn nhã nằm trên bè cao su, như thể vừa mới đi ngang qua, thân thiện chào hỏi.

"Triết Hạn... anh lại đây." Cung Tuấn nghiến răng cười, trầm giọng.

Da đầu Trương Triết Hạn tê rần.

"Sao anh phải qua, em không qua đây được à?" y mạnh miệng, tùy thời chuẩn bị chạy trốn. Trương Triết Hạn tuyệt đối tự tin ở trong nước sẽ không bị Cung Tuấn bắt được, nhưng nghĩ đến "hậu quả" nếu Cung Tuấn bắt được mình... Tim của y bỗng nhảy loạn lên, vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Cung Tuấn chậm rãi bơi qua phía y.

"Triết Hạn... lại đây." hắn thấp giọng dụ dỗ.

Trương Triết Hạn sững sờ tại chỗ. Y thật sự rất muốn thử một chút...

Nhưng khi Cung Tuấn chợt vươn tay, y rốt cuộc vẫn vô thức xoay người bỏ chạy. Ở cách đó không xa ngó đầu lên, ngoài miệng càn rỡ chế nhạo, trong lòng lại như nai con chạy loạn:

"Muốn bắt anh? Trở về luyện tiếp đi."

Cung Tuấn vừa giận vừa cười: "Chờ đi! Rồi có anh chịu."

Trong lòng Trương Triết Hạn cười khúc khích, hình như có chút mong chờ ngày đó.

Trương Triết Hạn chính là thích đùa giỡn hắn, khiêu khích hắn như vậy, mà Cung Tuấn đối với hành vi này cũng chẳng thể làm gì.

Thậm chí còn vui vẻ chịu đựng.

Hồ nước là sân nhà của Trương Triết Hạn. Mỗi lần hai người bơi lội, hôn môi, rồi vô thức quấn lấy nhau, hô hấp nóng bỏng phả vào làn da mát lạnh, đầu ngón tay y chỉ cần lướt qua mỗi tấc da thịt của hắn đều sẽ khiến nơi đó nóng lên, nhưng —

Chớp mắt một cái, nhân ngư vừa mới trêu chọc hắn tới dục hỏa đốt người lại vứt hắn tại chỗ, còn mình thì chạy trốn mất dạng. Lát sau lại cười hì hì xuất hiện, lại lần nữa dính dính nhão nhão, khao khát gấp bội cùng Cung Tuấn vuốt ve đụng chạm. Nhưng giữ y lại, vây khốn y, bắt lấy y — nghĩ cùng đừng nghĩ.

Chỉ là thấy Trương Triết Hạn vui vẻ như thế, dù hắn có tức giận tới đâu cũng sẽ lập tức tiêu tan, lần sau lại ngoan ngoãn để Trương Triết Hạn trêu chọc.

Ai bảo hắn nuôi chính là một bé mèo?

Ban đêm, khi những cơn gió khẽ thổi tấm rèm cửa bên giường, tầng lụa mỏng lại nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng. Mỗi ngày hắn đều không muốn nói lời từ biệt với Trương Triết Hạn. Nhưng là nhân ngư phải ở trong nước mới có thể ngủ ngon, hai người chưa bao giờ bên nhau qua đêm.

Trương Triết Hạn sẽ nhẹ nhàng ngậm môi trên của hắn, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra, mặc cho Cung Tuấn tham lam nóng vội không có kết cấu gì quấn lấy mình dây dưa đòi hỏi. Tất cả đùa giỡn nghịch ngợm vào ban ngày giờ phút này đều không thấy bóng dáng, người yêu của hắn lúc nào cũng mềm mại ngọt ngào như vậy dưới ánh trăng.

Trương Triết Hạn ngửa cổ, bị hắn hôn đến hai mắt mờ sương, đuôi mắt ửng hồng một mảnh, mềm mại rên khẽ. Tư thế này khiến y có chút khó thở, nhưng y có thể nhìn ra Cung Tuấn lưu luyến không muốn rời, vì vậy cũng mặc hắn dây dưa.

Dù cho sớm mai họ sẽ lại gặp nhau.

"Ngủ ngon." Cuối cùng lúc hắn chịu thả người, Trương Triết Hạn đã đầu váng mắt hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị Cung Tuấn ôm lấy dùng đầu ngón tay vuốt ve, "Nhớ ngày mai tới ăn điểm tâm. Em làm thang bao cho anh."
Thang bao: là một loại bánh bao lớn, có súp trong nhân

Trương Triết Hạn ngoan ngoãn gật đầu. Để Cung Tuấn hôn một cái cuối cùng trên trán rồi vẫy đuôi biến mất vào mặt hồ dưới ánh trăng.

Cung Tuấn có chút phiền muộn nhìn mặt hồ dần dần phẳng lặng chìm vào bóng đêm. Xa xôi bên kia là ánh đèn từ những ngôi nhà khác trong làng.

Dù là một đêm hắn cũng không muốn rời xa Trương Triết Hạn. Hắn không muốn nghĩ nên làm gì sau khi kỳ nghỉ kết thúc.

Mơ mơ màng màng thiếp đi, lại mơ hồ tỉnh lại.

Hắn nghe thấy bên người có tiếng động nhỏ xíu. Thường ngày lúc này Quýt Nhỏ sẽ đúng giờ đòi ăn, giống như đồng hồ báo thức chạy bằng cơm, gọi hắn dậy để làm bữa sáng.

Hắn không để ý. Mặc kệ móng vuốt của Quýt Nhỏ rơi xuống, hắn còn muốn nằm thêm một lúc.

Đệm giường hơi lún xuống. Hắn nghĩ, quả nhiên là mèo con.

Một giây tiếp theo, Cung Tuấn đột nhiên mở choàng mắt, một em cá chép ngồi lù lù bên cạnh giường.

— một bàn tay xoa lên tính khí đang chào cờ buổi sáng của hắn.

Chẳng biết Trương Triết Hạn đã ngồi trên bình đài từ lúc nào, tựa ở bên giường, nghiêng đầu chuyên chú vuốt ve Tuấn nhỏ khiến nó lập tức tỉnh dậy cùng với Cung Tuấn.

"Hế lô!" thấy Cung Tuấn đã tỉnh, y cười với hắn một tiếng như thể bọn họ là đồng nghiệp gặp nhau lúc xếp hàng mua cà phê, chứ không phải một người chóng mặt vì ngồi dậy đột ngột và một người lột quần của đối phương rồi tóm lấy gậy thịt chơi đùa như gậy trêu mèo.

"Anh..." Cung Tuấn hít sâu một hơi, ngón cái linh hoạt của Trương Triết Hạn chuẩn xác đè vào lỗ sáo nhạy cảm, côn thịt lại cứng thêm mấy phần, phun ra chút chất lỏng trong suốt.

Cung Tuấn gồng mình đè lại tiếng rên rỉ trầm thấp.

"Anh đang làm gì?" hắn nghiến răng hỏi.

"Chờ ăn thang bao nha." vẻ mặt Trương Triết Hạn đầy vô tội, nhưng trên tay không hề ngừng lại, "Đã hứa làm điểm tâm cho anh, em lại không dậy nên anh mới phải gọi."

Động tác trên tay y chợt tăng nhanh, vui vẻ nhìn tính khí thô dài màu hồng sẫm đã dựng thẳng lên.

'Cũng đẹp như Tuấn Tuấn của mình vậy' trong lòng y ngốc nghếch cười trộm.

Tiếng thở dốc trầm thấp và rên rỉ trong cổ họng Cung Tuấn càng lúc càng khó nhịn. Trương Triết Hạn cảm nhận được côn thịt trong tay hơi giật nhẹ một xíu, càng dùng sức xoa nắn, ép Cung Tuấn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

"Được rồi!" Trương Triết Hạn đột ngột tuyên bố, sau đó liền dứt khoát buông tay. Cung Tuấn đỏ mắt nhìn y, không thể tin nổi.

"Anh chờ ăn điểm tâm đó, em nhanh lên." y ngả ngớn ra lệnh, búng nhẹ cây gậy thịt đang run rẩy trong gió, ngay lập tức mắt thường cũng có thể trông thấy gân xanh trên thân gậy nảy lên một chút.

Trương Triết Hạn di chuyển đuôi cá thon dài, thả xuống mép nước một chút. Đối diện với cặp mắt đen láy âm trầm của Cung Tuấn cười tới không chút kiêng kị.

Chân mày Cung Tuấn hơi nhướng lên.

Lần này nếu lại để cho y chạy, Cung Tuấn cảm thấy sau này mình cũng không cần dùng tới cây gậy bên dưới nữa.

Hắn bất ngờ duỗi tay một cái, dứt khoát ôm ngang người Trương Triết Hạn nhấc lên, lật úp xuống giường. Trương Triết Hạn hét lên một tiếng, giãy giụa lắc lư cái đuôi, bị Cung Tuấn vỗ một cái vào mông.

"Không phải anh đợi cái này sao? Hửm?" hắn kề sát bên tai Trương Triết Hạn cắn răng thấp giọng nói.

Trương Triết Hạn lập tức ngoan ngoãn. Trong đôi mắt ướt nhẹp viết đầy xấu hổ, oán trách, còn có chút hưng phấn mong đợi, như một cái móc câu nhỏ gãi vào lòng hắn.

"Tuấn Tuấn..." một tiếng này dễ dàng khiến tim hắn mềm nhũn. Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia, tức giận hơn nữa cũng tan biến trong tích tắc.

Cung Tuấn nằm lại xuống, nghiêng đầu, chỉ vào Tuấn nhỏ đang hưng phấn bừng bừng:

"Ngoan, dỗ nó xuống, em làm thang bao cho anh ăn."

Mặt Trương Triết Hạn hơi ửng hồng, dè dặt vươn tay bao lấy thứ kia trong lòng bàn tay, chậm rãi di chuyển. Y rũ mắt không nhìn đến động tác trên tay, cứ như thể tuốt súng là một loại báng bổ khinh nhờn.

Cung Tuấn nâng cằm của y, hôn lên khóe miệng y, khẽ cười nói: "Làm sao, bây giờ biết ngượng rồi?"

Trương Triết Hạn giận dỗi nói: "Em lại chộp nhân ngư tới làm loại chuyện này, vô sỉ!"

Cung Tuấn lập tức phì cười: đam mê diễn xuất.

"Ừm, anh nói rõ đi, em vô sỉ thế nào?" hắn lười cãi tiếp với Trương Triết Hạn, ngậm lấy đôi môi non mềm, đầu lưỡi cẩn thận quét qua mỗi một tấc trong khoang miệng nóng ướt của đối phương.

"Ư ưm..." Trương Triết Hạn bị mút đầu lưỡi đến không nói ra lời, bị hôn đến cả người run rẩy. Bàn tay của Cung Tuấn từ bên eo y trượt xuống bờ mông tròn trịa, vỗ nhẹ hai cái, khiến nhân ngư uốn éo nghẹn ngào, mắt đỏ hoe vừa thẹn vừa giận trừng hắn.

Cung Tuấn rút tay về xoa lên hai bầu ngực đầy đặn của y. Hắn mơ ước nơi này rất lâu rồi, giờ phút này rốt cuộc có cơ hội vo tròn nặn dẹp hai viên thịt này, nắm lấy đầu vú vân vê nắn bóp. Mà nhân ngư không có chỗ để trốn, chỉ có thể ở trên giường phí sức vùng vẫy cái đuôi, vặn eo né tránh động tác của hắn.

Trương Triết Hạn bị hắn đùa giỡn đến toàn thân mềm nhũn ánh mắt mờ mịt, trên tay đã không còn sức lực, chỉ hời hợt khoác lên cây gậy thịt càng lúc càng cứng rắn, làm ra vẻ như mình đang lao động. Trong lòng Cung Tuấn vừa yêu lại vừa xót, duỗi tay phủ bên ngoài tay của Trương Triết Hạn, dùng sức xoa nắn di chuyển.

"Ư... biến thái." Trương Triết Hạn cảm nhận được hai bàn tay lớn nhỏ chênh lệch, lập tức đỏ mặt, "Ỷ mình cao lớn bắt nạt anh."

Cung Tuấn chớp mắt mấy cái, cười không nói.

Trương Triết Hạn bị hắn nắm tay, động tác càng lúc càng nhanh, mài đến tay y cũng bắt đầu đau: "Sao em còn không bắn..." mè nheo, rả rích, giống hệt con mèo nhỏ nũng nịu, "Tuấn Tuấn, tay anh đau..."

Da đầu Cung Tuấn tê rần, siết tay của người kia thêm một chút, gầm nhẹ bắn ra.

Đặc sệt, trắng đục, bắn đầy lên tay Trương Triết Hạn.

Bị người đem dương tinh còn sót lại bôi lên mặt làm Trương Triết Hạn phát cáu "Em... biến thái!"

Cung Tuấn cười trộm.

"Bảo, lúc trên mặt anh dính 'chất lỏng' cũng đặc biệt xinh đẹp."

Trương Triết Hạn chớp mắt: con cún nhỏ này lại còn thù rất dai.

Vừa mới "thoải mái" Cung Tuấn lười biếng không muốn động, ghé vào đuôi cá của Trương Triết Hạn tỉ mỉ miêu tả những chiếc vảy mềm mại.

"Xoa cũng xoa tới bắn rồi, em còn không đi nấu cơm." Trương Triết Hạn run giọng quát. Cung Tuấn thích nhất là vuốt ve sườn eo của y, nhưng Trương Triết Hạn căn bản không chịu nổi loại thân mật này.

Cung Tuấn vẫn dính nhão làm nũng kéo dài thời gian, xoa chỗ bụng dưới của Trương Triết Hạn, chợt nhận ra mình chẳng biết gì về cơ quan sinh dục của nhân ngư.

Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt qua phần hơi nhô lên phía dưới hông của Trương Triết Hạn, chọc cho người dưới thân thở dốc một tiếng.

"Bảo, em cũng giúp anh làm một lần?" hắn vừa nói vừa duỗi tay xuống, bị Trương Triết Hạn luôn miệng kêu ngừng.

"Rất phiền toái, anh còn muốn ăn sáng." Trương Triết Hạn đỏ mặt lầu bầu, ấp úng khước từ.

Vì vậy Cung Tuấn coi như bỏ qua, ngón tay một đường trượt xuống dưới, đột nhiên mò tới một chỗ hơi lõm vào, vảy cá mềm mại trơn trượt hơn hẳn những nơi khác.

"Đây là cái gì?" Hắn tò mò muốn xem một chút, nhưng bị Trương Triết Hạn bắt lấy cổ tay.

"Anh, muốn, ăn, sáng!" hai mắt Trương Triết Hạn lấp loáng ánh nước, run rẩy hạ lệnh.

Cung Tuấn giật mình: khiến anh ấy đói thành như vậy, mau đi nấu cơm thôi.

Lúc hoàng hôn, Cung Tuấn đang vẽ vật thực trên một khu đất cao. Quýt Nhỏ ở bên chân hắn, chạy tới chạy lui đuổi ngỗng trời.

Khu bờ hồ trải đầy những viên đá lởm chởm, đi xa thêm một đoạn, dần chuyển thành một bãi cạn đều là đá cuội màu xám đậm. Những viên đá bị nước hồ ngày đêm cọ rửa trở nên mượt mà bóng loáng, mỗi viên đều có hoa văn và màu sắc độc đáo, ám chỉ rằng bọn chúng đến từ những vùng đất khác nhau, trong khoảng thời gian rất dài đã dần dần hội tụ về đây, tầng tầng lớp lớp. Duyên phận luôn khiến người khó có thể tin.

Ánh sáng lúc chạng vạng không thích hợp để vẽ vật thực, nhưng hiện giờ những chi tiết rõ ràng lúc ban đầu cũng không còn ý nghĩa, hắn chỉ muốn ghi lại ấn tượng của mình về nhân ngư một cách kịp thời và hoàn chỉnh nhất có thể. Thay vì nói là khắc họa một hình ảnh, nó càng giống như ghi lại một loại tâm trạng và nhu tình.

Trương Triết Hạn ngồi trên một tảng đá cách đó không xa, nhẹ nhàng ca hát.

Người yêu của hắn, lúc nói chuyện là kiểu thanh âm trong trẻo hoạt bát, cảm xúc phong phú, cổ linh tinh quái, vì trêu chọc hắn tiếng gì cũng có thể bắt chước. Còn khi bị hắn ôm trong ngực, bị hắn gãi nhẹ trên eo hai cái, cũng chỉ có thể run rẩy phát ra mấy tiếng rên rỉ nũng nịu như mèo con, âm cuối ướt nhẹp, quyến rũ trêu người.

Nhưng giọng hát của y không giống bất kỳ loại thanh âm nào trong số đó.

Cung Tuấn lặng lẽ lắng nghe giai điệu du dương bay bổng trên bầu trời hoàng hôn, những lời ca thanh thoát nhẹ nhàng đánh tan những gợn sóng trong suy nghĩ của hắn. Những ca khúc y hát đều lưu luyến, uyển chuyển, từ câu này đến câu khác, nối liền niềm vui và nỗi buồn tới vô tận. Hắn nghe được tiếng thở dài thật nhẹ gần như không thể nhận thấy giữa những câu từ, một lần nữa có loại ảo giác mình quen biết y.

Nhân ngư của hắn là một người nhạy cảm đa tình. Mà giờ khắc này hắn đắm chìm trong tiếng ca của y, cũng không khỏi run rẩy vì vẻ triền miên u sầu trong đó.

Hắn thẫn thờ nhìn dãy núi sâu thẳm và mặt hồ đỏ cam phía xa, bừng tỉnh nhận ra tiếng hát đã ngừng lại. Vừa quay đầu, nhìn thấy nhân ngư chẳng biết đã đi tới tảng đá ngay phía dưới hắn từ khi nào, vung vẩy đuôi cá màu lam, ôn nhu lại hoạt bát nhìn hắn cười.

Đôi mắt kia sáng lấp lánh. Trái tim của Cung Tuấn khẽ run lên.

"Sao không hát nữa?" Hắn vội hỏi.

"Dễ nghe sao?" Trương Triết Hạn nhìn hắn cười.

"Dễ nghe. Đặc biệt đặc biệt dễ nghe." Cung Tuấn nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc trả lời.

Trương Triết Hạn chăm chú nhìn hắn một lát, bỗng bật cười.

"Miệng lưỡi sao lại ngốc như vậy?" y giả vờ buồn bực nói, "Anh hát cả nửa ngày, trừ dễ nghe em chẳng nói được câu nào khác."

Cung Tuấn ngay lập tức luống cuống.

"A? Em..." hắn ngập ngừng mặt đỏ tới mang tai, nhưng thấy Trương Triết Hạn cười toe toét liền biết người này lại đang trêu cợt mình, chỉ có thể bất lực chớp mắt mấy cái.

"Tuấn Tuấn, xuống xuống." Trương Triết Hạn duỗi cánh tay gọi hắn.

Vì vậy hắn ngoan ngoãn bước xuống mép nước. Quýt Nhỏ theo sát phía sau, nhưng vì sợ nước cuối cùng chỉ đứng trên chỗ cao không dám nhúc nhích.

"Quýt Nhỏ, trở về đi." Trương Triết Hạn phất tay đuổi mèo, "Bây giờ là thời gian của người lớn."

Cung Tuấn đỏ mặt, gắng sức che giấu hưng phấn cùng mong đợi của mình: "Ở chỗ này có thể làm được chuyện gì của người lớn?"

Trương Triết Hạn câu cổ hắn, tinh nghịch cười một tiếng: "Nhìn cái mặt em kìa. Ý của anh là chuyện bạo lực đẫm máu đó."

"A?" Cung Tuấn sửng sốt.

"Em chưa từng nghe sao..." Trương Triết Hạn ghé môi tới gần, liếm mút trêu chọc đầu lưỡi của hắn, giữa khe hở của nụ hôn nóng bỏng phun ra mấy chữ, "Siren ở trên biển ca hát, sau đó đem thủy thủ bị rơi vào bẫy... ăn."

"Ăn thế nào?" Cung Tuấn thấp giọng hỏi.

Trương Triết Hạn ôm hắn, đuôi cá khẽ lắc lư trong nước.

"Đi theo anh..." y nhẹ nhàng dụ dỗ.

Hai người ở trong nước dây dưa một hồi, chậm rãi lảo đảo trôi tới một bãi cạn. Quần áo trên người Cung Tuấn đều ướt đẫm, vải vóc dán sát trên người để lộ ra những đường cong cơ bắp săn chắc mạnh mẽ. Ánh mắt Trương Triết Hạn dính trên người hắn căn bản không rời đi nổi. Cung Tuấn lắc lắc đầu rũ nước trong lỗ tai, lại đột nhiên bị người đè xuống mãnh liệt hôn một trận.

"Tuấn Tuấn, sao em lại đáng yêu như vậy..." giống em cún nhỏ đang rũ nước trên người.

Y hôn từ cần cổ thon dài đến xương quai xanh gợi cảm, ở chỗ đầu xương hơi nhô lên chợt dừng lại mài răng một chút. Cung Tuấn tự giác cởi cúc áo, để y có thể hôn dọc theo cơ bụng một đường đi xuống.

Trương Triết Hạn thuận tay cởi quần của hắn xuống, chào hỏi cây gậy thịt nửa cương của hắn: "Hi, Tuấn nhỏ."

Mặt Cung Tuấn đỏ lên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy côn thịt trướng lớn thêm mấy phần.

"Tuấn lớn giữ lại để hôm khác ăn, hôm nay ăn em trước." Trương Triết Hạn lẩm bẩm, cúi đầu ngậm thứ kia vào miệng.

Cung Tuấn duỗi eo phát ra tiếng rên rỉ nóng bỏng, run rẩy xoa lên tóc Trương Triết Hạn. Tính khí ở trong miệng nhanh chóng phồng to cứng rắn, khiến y chỉ có thể nuốt vào một đoạn nhỏ. Cung Tuấn giữ lấy đầu Trương Triết Hạn không để cho y nuốt sâu, y chỉ có thể liên tục liếm mút quy đầu mẫn cảm, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh mã mắt.

Gậy thịt vừa mới ra khỏi hồ nước rất nhanh lại bị liếm ướt sũng. Trương Triết Hạn dùng đầu lưỡi phấn nộn miêu tả mạch máu trên thân gậy, ánh mắt hướng lên, ướt át nhìn Cung Tuấn.

"Triết Hạn..." đôi mắt cún con của Cung Tuấn đỏ hoe, trầm thấp dịu dàng gọi y. Chóp đuôi của Trương Triết Hạn run lên, trong miệng cũng vô thức hút mạnh một cái.

"A ─ " Cung Tuấn thở gấp đột nhiên buông vũ khí, xuất vào miệng đối phương.

"A, xin lỗi..." hắn vội vàng muốn tìm xem có khăn trong túi không, nhưng miệng khóe Trương Triết Hạn chợt nhúc nhích, gom hết dịch nhầy đặt ở trên đầu lưỡi rồi đưa cho hắn xem.

Gân xanh trên trán của Cung Tuấn giật giật. Trương Triết Hạn chăm chú nhìn hắn, chậm rãi thu đầu lưỡi lại, nuốt toàn bộ những thứ kia xuống.

"Đệt..." hắn không nhịn được siết chặt thân thể y.

Trương Triết Hạn nằm trong ngực hắn, ánh mắt vô tội nhìn hắn, ngây ngốc nói: "Anh ăn hết Tuấn Tuấn..."

Cung Tuấn chợt nghiêng người đè y dưới thân, chống bên người y, hơi thở trầm thấp nặng nề, ánh mắt âm trầm nhìn y. Trương Triết Hạn kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó lập tức hưng phấn, ở dưới thân hắn không ngừng vặn eo vẫy đuôi.

Hắn nắm lấy cằm của nhân ngư, đối diện với đôi mắt hạnh đang đùa giỡn chăm chú nhìn mình, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi mở miệng:

"Trương Triết Hạn, anh thật..."

Thiếu chịch.

Cung Tuấn đè cái đuôi đang làm loạn kia dưới người, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu eo của Trương Triết Hạn.

Làn da chỗ nối tiếp bên hông cực kỳ nhạy cảm, lớp vảy trắng như ngọc trai cũng đặc biệt mềm mại, xuống bên dưới dần dần chuyển thành màu khói và sương mù xanh lam, chỗ nối tiếp bị Cung Tuấn kiên nhẫn liếm láp, chưa tới vài lần đã khiến cho nhân ngư phải nhũn eo nhỏ giọng rên rỉ. Đầu lưỡi linh xảo bắt nạt lớp vảy non mềm, khoái cảm tê dại dày đặc tựa như bị cả bầy kiến gặm cắn, quả thực muốn ép Trương Triết Hạn phát điên.

Y hừ nhỏ, đuôi cá phí sức vùng vẫy dưới thân hắn. Khi Cung Tuấn liếm lên phần hơi nhô ra khóe mắt y cũng lập tức ngấn lệ, không nhịn được hé miệng rên rỉ, âm cuối tựa như móng vuốt của mèo con gãi vào lòng hắn. Trương Triết Hạn vặn vẹo cái mông muốn đưa chỗ kia hướng vào miệng Cung Tuấn, muốn có được càng nhiều khoái cảm. Mà Cung Tuấn lại giả bộ không hiểu loại ám chỉ này, vẫn dựa theo tiết tấu của mình, liếm láp quanh co, một đường hôn xuống nơi mềm mại nóng ướt nhất bên dưới, nhẹ nhàng hút một cái.

"Ưmm ─ " Trương Triết Hạn ngửa cổ ra sau, ngón tay bấu chặt vào đá cuội dưới thân, há miệng thở dốc. Chưa từng có ai gõ cửa hỏi thăm nơi bí mật này của y. Khoái cảm xa lạ như một con sóng lớn nuốt chửng y, quấn quýt xô đẩy y, không biết sẽ đi về hướng nào. Hai mắt y mở lớn thất thần, nước mắt cũng chậm rãi dâng lên, ngoan ngoãn nhận lấy vận mệnh do người mình yêu sắp đặt.

Ban đầu chỗ kia chỉ tách ra một khe hở nhỏ. Lớp vảy mềm mại xung quanh bị Cung Tuấn liên tục liếm mút, run rẩy, ngượng ngùng mở ra một hoa kính bí ẩn. Trong khe hở tràn đầy chất lỏng, hai cánh môi khép chặt run rẩy, vắt ra một ít chất lỏng trong suốt, ngầm ám chỉ rằng ở sâu bên trong còn có suối nước dồi dào hơn.

Cung Tuấn theo bản năng không ngừng liếm mút hai cánh hoa, ngạc nhiên phát hiện bọn chúng vậy mà lại dần dần hé mở, từ từ tiết lộ thêm càng nhiều bí mật với hắn. Tầng tầng lớp lớp môi thịt mềm nhũn giống như một đóa hoa dần nở rộ, lộ ra miệng huyệt nho nhỏ, tiếp theo là âm đế dựng thẳng xinh đẹp. Nhất thời hắn không biết nên chăm sóc chỗ nào, chỉ có thể vùi đầu lần lượt gặm cắn. Cả người Trương Triết Hạn đều đã mềm nhũn, yếu ớt rên rỉ, thi thoảng vì khoái cảm quá kịch liệt mà khó nhịn vẫy đuôi. Y chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy khuôn mặt ướt nhẹp chăm chú của hắn, bởi vì tóc mái trước trán mềm mại xẹp xuống, cùng với khóe mắt ửng hồng mà trông càng trẻ con. Nhất thời Trương Triết Hạn có loại ảo giác mình bị một em cún đè xuống đất dùng đầu lưỡi gian dâm, cảm giác xấu hổ đột nhiên xông tới, khiến cho y chỉ muốn che mắt trốn tránh.

"Không thoải mái sao?" Cung Tuấn vuốt ve cái trán đầy mồ hôi của y, dùng một đôi mắt cún tội nghiệp chăm chú nhìn y.

Cái này kêu y phải trả lời như thế nào? Cún nhỏ tham lam không chỉ muốn trao cho y khoái cảm, còn muốn hoàn toàn kéo y xuống vực sâu của ái dục.

"... Em liếm đi." Trương Triết Hạn đỏ mặt, nhẹ giọng quát.

Dần dần Cung Tuấn đã có thể chen đầu lưỡi vào đường hành lang chật hẹp phía trong. Đầu lưỡi với vào miệng huyệt giống hệt như cún con uống nước, thỏa mãn hút lấy dòng nước đang không ngừng tuôn trào. Đôi môi và dưới cằm lấp loáng dính đầy dâm thủy từ sâu trong thân thể nhân ngư tiết ra, Trương Triết Hạn có cảm giác mình giống như một cái dụng cụ để mớm nước cho cún con. Y không cách nào đối mặt với tình cảnh xấu hổ này, đuôi cá vùng vẫy muốn Cung Tuấn dừng lại, nhưng chỉ đổi lấy hắn càng trở nên ham ăn gấp bội. Y muốn Cung Tuấn đừng đùa giỡn mình như vậy nữa, cố gắng chống người lên muốn đẩy cái đầu lông xù của hắn ra. Nhưng cún con không hiểu sự khước từ êm ái phủ trên đầu mình, hắn ậm ừ gì đó, rồi lại vùi mặt vào miệng huyệt trơn ướt, chóp mũi cao thẳng vừa vặn đặt ngay trên âm đế đang run rẩy trong hơi lạnh của buổi chiều tối, đè mạnh một cái.

Trương Triết Hạn hét lên, nhũn eo ngã xuống, vây đuôi không nhịn được run rẩy co quắp.

"Bảo, anh thật nhiều nước." Cung Tuấn lầm bầm lầu bầu nói, luồng khí nhỏ xíu cùng với sự rung động của đầu lưỡi đánh vào khiến miệng huyệt càng thêm mẫn cảm, Trương Triết Hạn căn bản không có tâm tư nghe hắn nói cái gì, chỉ có thể vừa khóc vừa thở hổn hển, trước mắt trắng xóa từng đợt.

Hoa huyệt bị Cung Tuấn biến thành một cái miệng nhỏ trơn trượt, liên tục khép mở, càng lúc càng gấp gáp mút lấy đầu lưỡi của hắn. Cung Tuấn cảm nhận được đường hành lang sâu thẳm càng ngày càng co rút kịch liệt, cái đuôi nhân ngư dưới thân hắn cũng càng khó áp chế. Đột nhiên hắn ngừng tra tấn miệng huyệt, trước khi Trương Triết Hạn kịp phản ứng, khống chế lực đạo giữa hai hàm răng, bất ngờ cắn một ngụm xuống âm đế đang nhỏ nước.

"A a ─ !" người dưới thân run rẩy hét lớn bị đẩy lên cao triều mãnh liệt. Trương Triết Hạn đột nhiên ưỡn hông, nhưng rất nhanh đã vô lực ngã trở về chỗ cũ, cả người không ngừng run rẩy. Y chìm đắm trong khoái cảm xa lạ tột độ này, mắt hạnh mở lớn không có tiêu cự, Cung Tuấn vội vàng cúi người hôn lên khóe miệng y, kéo y vào lồng ngực cùng cái ôm quen thuộc.

Thân thể Trương Triết Hạn vẫn còn mềm nhũn, một đoạn đầu lưỡi nho nhỏ kẹt lại giữa hai hàm răng, ngay cả sức lực để thu về cũng không có, bị Cung Tuấn ngậm vào trong miệng liếm mút trêu chọc, câu ra vài tiếng rên rỉ nũng nịu. Y mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của người yêu, chậm rãi khôi phục lại ý thức, nhớ lại cao triều vừa rồi, không nhịn được vụng trộm cười lên.

"Cười cái gì?" Cung Tuấn nhẹ giọng hỏi, đùa giỡn mấy lọn tóc ướt đẫm lộn xộn ở trước trán và bên tai y.

"Không có gì." Trương Triết Hạn cười tinh nghịch, "Chỉ cảm thấy Tuấn Tuấn thật giống cún con."

Anh ấy cũng cảm thấy mình giống cún con? Trong lòng Cung Tuấn khẽ động, đang muốn ngoắc cái đuôi chạy tới chào hàng mình là cún con hàng thật giá thật, lại thấy Trương Triết Hạn vẫn đang chìm đắm trong ý tưởng kỳ lạ, tiếp tục nói: "Nếu anh biết phép thuật, anh sẽ biến em thành cún con. Em sẽ không thể ỷ mình cao lớn bắt nạt anh, làm em trai nhỏ mỗi ngày chạy theo sau lưng anh. Nếu ngoan ngoãn, sẽ thưởng cho em dùng đầu lưỡi, nếu không ngoan, liền cho em đeo rọ mõm... ô ô, em làm gì!"

Cún nhỏ bị Trương Triết Hạn đơn phương nhận làm tiểu đệ nặng nề đè lên người y. Thân thể y hiện giờ vẫn còn bủn rủn, móng vuốt yếu ớt phản kháng một trận, cũng không thể ngăn cản Cung Tuấn đè chặt hai cổ tay y trên đất bằng một tay. Trong kinh ngạc bất mãn dần dần xen lẫn hoảng sợ, hai mắt Trương Triết Hạn mở lớn, nhìn Cung Tuấn đè trên người mình hít sâu một hơi, lắc lắc cái cổ, ánh mắt sắc bén càn quét khắp thân thể mình.

"Em em em... em muốn làm gì?" giọng điệu chất vấn rất không có tiền đồ càng lúc càng mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.

"Không có gì." cún con hé răng nanh ra, "Chỉ là muốn anh nhìn một chút, cún không phải chỉ biết dùng đầu lưỡi."

Ánh mắt hắn rời khỏi người Trương Triết Hạn, cẩn thận quan sát thân dưới của nhân ngư một hồi. Trương Triết Hạn bị đè tại chỗ, đang mờ mịt không biết làm sao, chỉ thấy Cung Tuấn nhặt lấy một viên đá từ trên bãi cạn.

"Tuấn Tuấn..." Trương Triết Hạn gần như lạc giọng. Mà Cung Tuấn hoàn toàn không thấy y bất an giãy giụa, những ngón tay thon dài xoay chuyển viên đá để xác định cảm giác, chậm rãi hướng xuống chỗ âm đế của y, đè mạnh một cái.

"Ô ─ đừng!" Trương Triết Hạn quẫy mạnh cái đuôi. Bề mặt của đá cuội thô ráp hơn so với đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần, cọ xát lên âm đế vẫn còn mẫn cảm co rút sau cao triều, khoái cảm xen lẫn đau đớn như thể nhân lên gấp mười gấp trăm lần, ngay lập tức nhấn chìm lý trí của Trương Triết Hạn.

"A a ─ nhẹ chút..." Cung Tuấn liên tục dùng viên đá mài ép cọ xát âm đế. Viên thịt mềm trong lúc bị ngược đãi tới sưng đỏ vẫn thành thật đứng dậy. Cung Tuấn cười khẽ một tiếng, lập tức bỏ mặc âm đế đang run rẩy khát cầu, ngược lại đặt hòn đá trên viền của một bên cánh hoa trơn ướt rồi bắt đầu tỉ mỉ chăm sóc.

"Thật giống một đóa hoa." Cung Tuấn thấp giọng tán thưởng, "Triết Hạn, anh nhìn chỗ này của mình bao giờ chưa?"

Trương Triết Hạn cắn chặt môi kìm nén tiếng rên rỉ vừa đau vừa thoải mái, xấu hổ trừng Cung Tuấn, một chữ cũng không nhả.

Cung Tuấn cúi người hôn lên khóe miệng y, bị y nghiêng đầu né tránh. Nhưng kiểu âu yếm dính nhớp lại ngoan ngoãn này Trương Triết Hạn không bao giờ có thể từ chối, ngay cả khi trên tay cún nhỏ vẫn đang không ngừng tra tấn y, đùa giỡn y, Trương Triết Hạn cũng không cách nào chống lại ánh mắt vô tội và nụ hôn mềm mại kia, cuối cùng là nhu thuận giao môi lưỡi của mình cho đối phương.

Y bị hôn đến mơ màng. Tất cả nghẹn ngào cùng thở dốc mà y cố gắng che giấu đều bị Cung Tuấn ăn vào miệng. Tiếng thút thít trong cổ họng theo động tác ngày càng dịu dàng của người kia mà dần trở nên mềm nhũn. Trước lúc Trương Triết Hạn kịp phản ứng, Cung Tuấn đã đổi một hòn đá khác.

Lần này viên đá tròn mà cùn. Nhẹ nhàng dỗ dành hoa huyệt vừa mới bị mài ép trừng phạt thô bạo. Trong sự cổ vũ dịu dàng, âm đế xinh đẹp động lòng người lại lần nữa đứng thẳng, tầng tầng lớp lớp cánh hoa nhận lấy sự chăm sóc triền miên mộc mạc, từ cái miệng nhỏ dịu dàng lại e thẹn ứa ra một vũng dâm dịch tràn trề.

Trương Triết Hạn đã quên mất vừa rồi mình bị bắt nạt thế nào, hoàn toàn đắm chìm trong thủ pháp dịu dàng linh hoạt của người yêu, vặn người nũng nịu với hắn.

"Tuấn Tuấn, cổ tay không thoải mái..." Cung Tuấn lập tức buông lỏng hai cổ tay đang bị kẹp vào giữa những ngón tay mình. Hai tay vừa được thả ra lập tức câu lên cổ hắn, Trương Triết Hạn kéo cái đầu lông xù kia về phía mình, không kịp chờ đợi muốn liếm đầu lưỡi của hắn.

"Thật đúng là mèo con..." Cung Tuấn lẩm bẩm.

Nhưng là sự dịu dàng mộc mạc bên dưới cũng không kéo dài quá lâu. Giữa ngón tay của Cung Tuấn xuất hiện một viên đá mới, Trương Triết Hạn sửng sốt, hai mắt dần dần trợn to, cái đuôi càng giãy giụa kịch liệt.

"Suỵt, ngoan nào." Cung Tuấn dỗ dành, ấn viên đá cuội đã được mài nhẵn thành hình bầu dục lên âm đế cùng miệng huyệt.

Viên đá này không tính là thô ráp, nhưng để cho Trương Triết Hạn sợ hãi chính là kích thước của nó.

"Đừng, Tuấn Tuấn, đừng..." đầu ngón tay y bấm chặt vào cơ bắp cứng rắn trên cánh tay của Cung Tuấn, đáng thương lắc đầu.

Cung Tuấn tỉ mỉ hôn y, dùng phía đầu có kích thước nhỏ hơn đặt ở miệng huyệt xoa nắn, chầm chậm đẩy vào.

"Thả lỏng, bảo." Hắn thấp giọng nói, "Hiện giờ anh chưa thể nuốt của em."

"Đừng nhét vào." Trương Triết Hạn cầu khẩn.

"Sẽ không." Cung Tuấn cười nhỏ, ngậm lấy vành tai y cắn khẽ: "Nơi này chỉ có em mới được đi vào."

Mặt Trương Triết Hạn lập tức đỏ bừng, ấp úng quát khẽ: "Em nói cái quỷ gì?"

"Còn có người khác sao?" mắt Cung Tuấn ngậm cười, giả bộ chất vấn.

Trương Triết Hạn lườm hắn một cái, quyến rũ mê hoặc, không nhịn được lén cười một tiếng.

"Chỉ có em thôi, cún ngâm giấm."
(raw: 小醋狗 = tiểu thố cẩu) 🤭

Cún ngâm giấm lấy được đáp án hài lòng thì chuyên tâm mở rộng hoa huyệt. Đá cuội bị xoay tròn đẩy vào miệng huyệt, càng ngày càng sâu, bề mặt nhẵn bóng liên tục cọ xát vách thịt mẫn cảm bên trong, khoái cảm vừa đau vừa thoải mái ồn ào náo động trong đầu y, Trương Triết Hạn ở dưới người hắn càng lúc càng run rẩy kịch liệt.

"Đừng đùa nữa, mau vào..." trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy mồ hôi cùng với nước mắt, "Anh không muốn cái này, muốn Tuấn Tuấn..."

Cung Tuấn cũng đã sớm kìm nén đến mặt mũi đỏ ửng đầu đầy mồ hôi, lửa dục không ngừng thiêu đốt lý trí của hắn, kêu gào phải lập tức ghim sâu vào thân thể nóng ướt mềm mại của người yêu. Hắn xoay tròn viên đá trong miệng huyệt một lần cuối cùng, rồi lập tức rút ra, để lại lối vào trống rỗng không kịp khép lại run rẩy trong không khí. Trương Triết Hạn sốt ruột vặn eo, đong đưa cái mông muốn cọ hạ thể của Cung Tuấn.

Lúc này, Cung Tuấn lại đột nhiên bình tĩnh thoải mái.

"Bảo, anh có tự chơi chỗ này không?"

Trương Triết Hạn ngượng ngùng quay nhìn chỗ khác, bất mãn: "Sao em nhiều lời thế?"

"Tự chơi thoải mái hay em làm thoải mái, hửm?" cún nhỏ vẫn cắn chặt không buông.

Trương Triết Hạn vừa ngại ngùng vừa bất lực nhìn chằm chằm cún nhỏ cứng đầu, đảo mắt, nhẹ giọng trêu chọc:

"Chym bự của Tuấn Tuấn chịch vào thoải mái nhất."

Cho nên một giây sau y đã phải hét lên vì thỏa mãn. Cún con nhào vào ngực y, vững vàng đâm từng chút vào thân thể y, càng lúc càng sâu, càng làm càng như đóng cọc. Trương Triết Hạn lớn tiếng rên rỉ, mê loạn, đau đớn, lại vui sướng.

"Nhẹ chút..." y bấu chặt lấy cánh tay hắn, nước mắt rơi lã chã, chảy tràn trên mặt, toàn bộ đều bị Cung Tuấn hôn lấy.

Cung Tuấn vừa hung hăng đỉnh làm, vừa âu yếm cúi xuống ăn núm vú của y. Viên thịt nhỏ nhắn đỏ thẫm bị mút tới lấp loáng ánh nước, nhanh chóng phồng lên đứng thẳng, lại bị hắn cuốn vào trong miệng vừa mút vừa gặm, trên dưới cùng nhau giày vò Trương Triết Hạn tới khóc thút thít không ngừng, đuôi cá bị hắn đè dưới thân phí sức giãy giụa.

"Đau!" Trương Triết Hạn tức giận lườm hắn, dùng đuôi cá đập vào bắp chân hắn. Bị chính cún nhỏ của mình đè dưới thân ăn sạch sẽ từ đầu tới đuôi, chỉ có thể dùng chút phản kháng yếu ớt này tỏ rõ sự dạy dỗ của chủ nhân.

Cung Tuấn cười hì hì, động tác dưới thân hơi chậm lại, nhẹ nhàng mút hôn hai núm vú của y. Nụ hôn mềm mại dính nhớp rơi xuống lồng ngực đầy đặn nở nang, đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy hai khối thịt mềm, xoa bóp giúp y thả lỏng. Trương Triết Hạn thấp giọng rên rỉ, cả người mềm nhũn.

Cung Tuấn vẫn chuyên chú khám phá hang động bí ẩn bên dưới. Miệng huyệt chặt chẽ bị hắn kiên trì mở rộng rốt cuộc đã ngượng ngùng hé ra một lối đi nhỏ. Vách thịt bên trong nịnh nọt dây dưa, ngậm một vũng xuân thủy, quấn quýt không muốn để hắn rời đi, mỗi một lần tiến vào đều kẹp hắn tới tê dại sống lưng.

"Bảo, anh thật biết hút. Bên trong chặt quá, thật thoải mái." Cung Tuấn nhất định phải đem một đống lời mê sảng này rót vào tai y. Vành tai xấu hổ nóng lên, còn bị mút đến sưng đỏ một mảnh. Chút lý trí còn sót lại của Trương Triết Hạn muốn phản bác những lời đùa giỡn lưu manh này, nhưng rất nhanh đã bị khoái cảm như thủy triều càn quét nhấn chìm, mơ mơ màng màng coi đó thành những lời khen ngợi ngọt ngào.

"Ha... ừm, Tuấn Tuấn, chịch anh, a... sâu nữa đi..." Trương Triết Hạn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín dục vọng của đối phương, dưới ánh mắt sắc bén và tham lam của hắn bất lực nhũn eo. Vách huyệt ngứa ngáy bị côn thịt cán qua dần dần quen thuộc, dâm dịch nhớp nháp trào ra từng đợt, khoái cảm dày đặc xói mòn từng tấc da thịt bắt đầu dâng lên. Trương Triết Hạn cầu khẩn người yêu của y hãy chiếm lấy y một cách thô bạo hơn.

Cung Tuấn là một em cún biết nghe lời. Hắn càng lúc càng đào sâu vào tâm huyệt, từng cái từng cái mãnh liệt đâm vào vách thịt non mềm sâu trong đường hầm, ép Trương Triết Hạn bật khóc nức nở. Hắn dường như không biết mệt mỏi, không để ý đến thanh âm của Trương Triết Hạn càng lúc càng khàn, chỉ biết mạnh mẽ nhấp hông đỉnh làm. Tiếng rên rỉ nghẹn ngào bị đỉnh nát thành từng mảnh nhỏ, đuôi cá của Trương Triết Hạn co rút, bấm chặt đầu ngón tay gần như muốn cào ra vết thương trên cánh tay người yêu.

"A ─ a ── ! Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn ─" y vô thức gọi tên của người yêu, đầu óc nặng nề choáng váng, bị Cung Tuấn hung ác giày vò âm đế vài lần, cả người như bị ném lên mây.

Cung Tuấn siết chặt khớp hàm, nhìn sắc mặt ửng hồng mê say của người dưới thân, dùng hết toàn bộ ý chí rút mình ra khỏi hoa huyệt ướt át nóng bỏng. Cao trào qua đi đường hành lang co rút vặn chặt, gắng sức nịnh nọt muốn giữ hắn lại, cắn mút tới trước mắt hắn trắng xóa từng đợt, cơ bắp toàn thân đều căng chặt run rẩy. Cung Tuấn hung ác tuốt cho mình mấy lần, rồi gầm nhẹ xuất trên bụng Trương Triết Hạn.

Hắn tỉ mẩn xoa tinh dịch đặc sệt lên khắp lớp vảy mẫn cảm quanh eo Trương Triết Hạn, vảy cá non mềm bị một tầng trọc dịch phủ lên, thẳng thừng che mất ánh sáng chói lọi khuếch tán dưới ánh trăng. Làn da mẫn cảm khẽ run rẩy dưới những ngón tay hắn, Trương Triết Hạn mệt mỏi khép hờ đôi mắt, trong cổ họng tràn ra chút ủy khuất nghẹn ngào.

"Mệt muốn chết." y nũng nịu quát khẽ, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, "Xông ngang đánh thẳng, không một chút tiết chế."

Rõ ràng thoải mái muốn chết. Cung Tuấn nhìn nhân ngư dưới thân ăn no rồi bắt đầu tùy hứng ném trách nhiệm, bất đắc dĩ cười, cúi xuống hôn khóe miệng y.

"Mệt thì ngủ một giấc." hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi, "Lát em gọi anh."

Vì vậy Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Cung Tuấn ôm y vào trong ngực, lưu luyến hôn khắp gương mặt ngủ say ngọt ngào của người yêu.

Lúc Trương Triết Hạn mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường của Cung Tuấn.

Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lát, trời đã về khuya. Quay đầu lại lần nữa, Cung Tuấn đã nằm ở bên cạnh, chăm chú nhìn y.

"Sao em còn chưa ngủ?" y choáng váng ngồi dậy, "Không phải đã nói là sẽ đánh thức anh sao?"

"Thấy anh ngủ ngon quá, em muốn để anh ngủ thêm." Cung Tuấn thành thật đáp.

Trương Triết Hạn nhìn sang chỗ khác, lầm bầm lầu bầu giận dỗi: "Ngủ dưới nước cũng vậy..."

Làm sao giống nhau được? Cung Tuấn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Trương Triết Hạn lúc ngủ, ngày nhớ đêm mong, mỗi đêm đều ước có thể ôm người trong ngực. Dáng vẻ an tĩnh, nhu thuận, ngọt ngào, để cho hắn không thể rời mắt.

"Mau trở về đi ngủ." Cung Tuấn hôn nhẹ trán của y, muốn ôm nhân ngư thả lại trong nước.

"Ừ..." xúc cảm và mùi hương quen thuộc trong lồng ngực lập tức gọi tỉnh đoạn ký ức ban nãy, bị Cung Tuấn đè ở bãi cạn hoàn toàn bị nuốt chửng và chiếm hữu, được người yêu tự tay dẫn dắt nếm trải cao triều của ái dục ─ y lập tức đỏ mặt.

"Huh?" Cung Tuấn cảm thấy người trong lòng có chút dính nhão, dán vào trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trước ngực hắn.

Trương Triết Hạn cũng không nói chuyện, cứ như vậy dính trong ngực hắn, giấu mặt không để cho hắn nhìn thấy, nhưng vành tai lại đỏ tới phát sáng. Cung Tuấn nhanh chóng hiểu ra, trong lòng vui tới muốn đốt pháo, dính lấy Trương Triết Hạn đòi hôn.

Lời từ biệt đêm đó bỗng phá lệ ôn nhu ngọt ngào. Sau khi trở về Cung Tuấn vẫn lăn qua lộn lại không thể ngủ được, nhớ Trương Triết Hạn ở dưới thân hắn nóng bỏng rên rỉ cùng hưng phấn run rẩy, nhớ dáng vẻ nhân ngư an tĩnh ngủ say dưới ánh trăng, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ trải qua hạnh phúc giống như đêm nay, cả người lơ lửng, như thể chìm trong đám mây bằng kẹo bông.

── Nhưng khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau trên người vẫn bủn rủn như cũ, hắn chợt nhận ra có cái gì đó không đúng.

Mí mắt nặng trĩu không thể nhấc lên nổi. Cổ họng đau rát, khản đặc không nói ra tiếng.

Quay người sang bên, lại phát hiện Trương Triết Hạn đang ở bên giường lo lắng nhìn hắn.

"Cảm lạnh..." Trương Triết Hạn đặt tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ, đau lòng quát khẽ, "Sao lại không tiền đồ như vậy?"

"Bảo, em chóng mặt..." Cung Tuấn khàn giọng, gắng hết sức nặn ra chữ.

"Được được được, đừng động đừng động, nằm im." Trương Triết Hạn nhẹ giọng dỗ dành, "Anh đi nấu cho em ít cháo."

Mà đại não của Cung Tuấn khó khăn vận động vẫn chưa thể giải mã được câu nói tưởng chừng như đơn giản này, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ đến ngồi bật dậy.

── sau đó choáng đầu tới phát đau.

Trương Triết Hạn trần trụi đứng bằng hai chân trên bình đài, đang định xuống bếp thì nghe thấy tiếng động, kinh ngạc quay đầu: "Sao vậy?"

"Anh..." trước mắt Cung Tuấn tối sầm lại từng đợt, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng hiểu được cái tình cảnh này:

Nhân ngư của hắn biến lại thành người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com