TruyenHHH.com

Edit Hoan Toi La Chu Nha Cua Cau

Sáng sớm, trên mặt hồ phủ một làn sương mờ ảo, ánh nắng vàng nhẹ xuyên qua lớp mây dày tạo thành vẻ lung linh rực rỡ. Vào mùa hè thời tiết bên hồ đặc biệt dễ chịu, hầu như mỗi ngày đều là trời nắng không mây, nhưng thỉnh thoảng cũng có mưa. Những đám mây dày chất đống trên đỉnh núi, sương trắng dày đặc tràn ngập thung lũng phía xa.

Đêm trước trời đổ mưa, lúc nửa đêm những hạt mưa nặng hạt đánh thức Cung Tuấn khỏi giấc mộng, hắn buộc phải kéo vách ngăn lên. Nhìn về phía xa xa trong hồ, một mảnh đen đặc, cũng không biết giờ nhân ngư của hắn đang ở nơi nào. Sáng sớm hôm sau, Cung Tuấn mở vách ngăn, dọn dẹp nhà cửa. Sau cơn mưa không khí trong lành mát mẻ, sương mù vàng nhạt phủ đầy trên mặt hồ. Hắn mở loa, tùy tiện mở một danh sách bài hát rồi bắt đầu lau dọn phòng khách và phòng ngủ. Không lâu sau, chú mèo dính người cũng tới như đã hẹn.

Lúc Trương Triết Hạn biến ra đôi chân, đi đường có thể không phát ra tiếng động. Cung Tuấn thường hoài nghi có lẽ y không phải nhân ngư, mà là một chú mèo. Mèo thích lặng lẽ tiếp cận từ phía sau, hai cánh tay chậm rãi bò lên, vòng qua cổ rồi bám trên vai hắn. Gò má và đôi môi mềm mại không ngừng cọ nhẹ sau cổ hắn, thừa dịp hắn bận rộn lau nhà, hai bàn tay chui vào vạt áo, xoa bóp nhào nặn cơ bắp trên vai hắn.

Cung Tuấn cười trộm, hận không thể dán chặt đôi vuốt mèo này lên người mình, trên mặt lại làm bộ đau đến rơm rớm nước mắt. Hắn đưa tay gãi nhẹ thịt mềm bên eo Trương Triết Hạn, bị người nọ cười khanh khách linh hoạt né tránh, nhẹ nhàng nhảy lên hai chân quấn bên hông hắn, hai người nhanh chóng quấn vào nhau. Lúc này còn lau cái gì nữa? Cung Tuấn ném cây lau nhà, kéo người vào ngực, nghiêng người, cả hai cùng ngã xuống giường.

Ở trên giường đương nhiên cũng chẳng có đại sự gì. Trương Triết Hạn thích dùng hai chân quắp chặt lấy eo hắn, cả người co thành một đoàn chui vào lòng hắn, lại bị Cung Tuấn tóm gáy, nắm cằm y nâng lên, dính nhão mút cánh môi ướt sũng vào miệng, hai hàm răng nhẹ nhàng day cắn. Cún con phải thường xuyên mài răng. Lúc đặt Trương Triết Hạn dưới thân, hắn thích nhất là cắn hai đầu vú tròn trịa. Cái đầu bông xù rung rung trước ngực y, Trương Triết Hạn thường không nhịn được muốn sờ mái tóc đen dày kia xem hắn có lén giấu hai lỗ tai cún hay không.

Trương Triết Hạn thay bộ váy ngủ màu đen hắn tặng, người trong ngực liền ngước đôi mắt cún nhìn y, nuốt một ngụm nước miếng, đôi bàn tay sờ vào bên dưới lớp tơ lụa, nắm lấy hai đầu vú nhẹ nhàng xoa nắn.

"Sao hôm lại ngoan vậy?" hắn trầm giọng cười nói, "Bữa trưa muốn ăn gì?"

Trương Triết Hạn giống như bị xúc phạm vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn hắn:

"Em cảm thấy anh bán sắc để đổi miếng ăn hả?" y trợn tròn đôi mắt hạnh, có chút bất mãn nghiêm túc nói: "Anh là chủ nhà, đến giám sát em có quét dọn vệ sinh cẩn thận không." Dừng một chút, lại rụt rè làm nũng: "Anh muốn ăn canh cá... phải cay nữa."

Cung Tuấn cười, cò kè mặc cả: "Vậy em làm cá cho anh, bỏ một xíu ớt."

"Cái người này, em cố tình đúng không?" Trương Triết Hạn tức giận xoay người đè hắn dưới thân, đánh nhẹ vào vai Cung Tuấn làm bộ hung dữ: "Có khách trọ nào đối đãi với chủ nhà như em không hả?"

Cung Tuấn bóp cánh mông trần trụi trắng nõn: "Bảo, hiện giờ anh không thể ăn quá cay." hắn nghiêm mặt nói: "Hai ngày trước là ai bị đau dạ dày còn muốn giấu em?"

Trương Triết Hạn vừa đối mặt với giọng điệu và sắc mặt như vậy của hắn thì lập tức chột dạ.

"Được được, không ăn thì không ăn." y vội vàng lấp liếm: "Mau dậy làm việc đi. Lát nữa anh kiểm tra đó." nói xong co cẳng muốn chạy, bị Cung Tuấn bắt trở về, còn phải nhận một cái hôn ướt át mãnh liệt. Sáng nay Cung Tuấn chưa cạo râu, chân râu lởm chởm cọ vào môi và cằm Trương Triết Hạn khiến y hét lên.

"Lần sau còn dám gạt em, xem em xử lý anh thế nào." nói xong lại cắn lên môi y một cái mới chịu thả người. Trương Triết Hạn bị giọng nói trầm thấp của hắn dọa dẫm một trận, vừa mê mẩn lại không cam lòng, tức giận không có chỗ phát tiết, đành phải thừa dịp hắn quét dọn vệ sinh xoi mói bắt bẻ xoay Cung Tuấn vòng vòng. Cung Tuấn ngoan ngoãn mặc cho y hô to gọi nhỏ, ngoài miệng cũng không phản bác, thừa dịp Trương Triết Hạn không để ý đè người xuống giường, vén váy ngủ màu đen, giơ tay vỗ ba bốn cái xuống mông y.

"Em làm gì?" Trương Triết Hạn vặn vẹo dưới tay hắn, tức giận hét lên: "Không quét dọn vệ sinh cho tử tế đi."

Cung Tuấn nghiến răng cười nói: "Vệ sinh xong rồi, bây giờ xử lý anh." nói xong liền muốn chui vào giữa hai đùi y. Trương Triết Hạn cười đẩy nhẹ đầu hắn, ra vẻ ghét bỏ nói: "Đứng dậy. Râu ria xồm xoàm, lôi tha lôi thôi chẳng ra làm sao cả."

Cung Tuấn ở dưới váy y trầm thấp cười một tiếng, hơi thở nóng rực phả vào miệng huyệt, eo Trương Triết Hạn lập tức mềm nhũn, nửa người trên cũng đổ xuống, bị Cung Tuấn thừa cơ bắt lấy bắp đùi kéo nhẹ một cái, cả khuôn mặt hắn vùi vào đóa hoa mềm mại trơn ướt. Đầu lưỡi linh hoạt tách hai cánh hoa đầy đặn, nhẹ nhàng quét qua cửa huyệt.

"A —!" Trương Triết Hạn nắm chặt ga giường dưới thân, ngửa đầu rên rỉ. Những sợi râu thô cứng cọ xát miệng huyệt, vừa đau vừa ngứa, khiến eo y run lên, trong hoa huyệt lập tức rỉ nước. Hai bắp đùi run rẩy muốn kẹp lại, bị Cung Tuấn dùng sức đè xuống, cái miệng đầy râu càng cọ xát mạnh hơn.

"Hức... nhẹ chút..." Trương Triết Hạn rên khẽ, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, phí sức vặn eo. Cung Tuấn mài đến dưới cằm ướt sũng, lại liếm mút cuống hoa sưng đỏ. Âm đế bị hắn hết mút lại cắn, càng run rẩy càng sưng tấy đứng thẳng, Cung Tuấn lại dùng cái cằm đầy râu hung hăng cọ xát, đau đớn cùng khoái cảm quấn giao không rõ, bất ngờ xông lên đỉnh đầu. Trương Triết Hạn hét lên một tiếng, nắm chặt ga giường cuộn người lại, hoa huyệt ứa ra một lượng lớn chất lỏng sền sệt trong suốt, đều bị Cung Tuấn cuốn lưỡi liếm vào miệng. Thịt mềm ở cửa huyệt khẽ run lên, Trương Triết Hạn khó nhịn cong eo.

Y há miệng thở dốc, gương mặt phiếm hồng, tóc mai bị mồ hôi làm ướt, dính thành từng lọn dán ở hai bên má. Cung Tuấn từ dưới váy chui ra, nằm giữa hai chân y giống như một chú cún bự đang chờ phần thưởng, đôi mắt sáng long lanh nhìn y. Trương Triết Hạn cắn môi không nhịn được cười, ngoắc ngoắc tay gọi Cung Tuấn tiến đến trước mặt y.

"Cún hư." Trương Triết Hạn ôm cổ Cung Tuấn, đôi mắt hạnh ướt sũng chăm chú quan sát khuôn mặt hắn. Tóc của Cung Tuấn dày hơn y, những lọn tóc lộn xộn thoải mái rơi trước trán, một đôi mắt đen láy chăm chú sáng rực nhìn y. Trương Triết Hạn nghẹn ngào một tiếng, hai bắp đùi quấn lên eo hắn.

"Về sau... chờ anh tới rồi hãy cạo râu." y thì thầm dặn dò bên tai hắn, hơi vặn vẹo cái mông, dán lên người hắn.

Trong lòng Cung Tuấn sung sướng nhảy múa, cười khúc khích rướn người muốn hôn y. Trương Triết Hạn bị hắn giày vò một trận, thút thít từ chối: "Anh phải về trong hồ... lát nữa quay lại."

"Bảo, ở lại thêm một lát đi." Cung Tuấn tội nghiệp cầu xin bị Trương Triết Hạn nhéo má đẩy ra: "Mau đi làm điểm tâm, lát nữa anh quay lại ăn."

"Vậy anh đừng đi xa, lúc em nấu cơm muốn nghe anh hát."

"Được được được — Cơm nước xong xuôi, không chỉ hát đâu anh còn múa nữa."

"Múa?" mắt Cung Tuấn sáng lên, tò mò hỏi, "Múa cái gì?"

Trương Triết Hạn từ dưới thân hắn chậm chạp lách ra, không nhanh không chậm đứng dậy, cởi váy ngủ, nhìn hắn cười, sau đó chộp lấy Tuấn nhỏ đang nửa cương dưới đũng quần hắn bóp một cái, xoay người hai ba bước nhảy ùm xuống hồ trong tích tắc.

"Múa — ống — thép —" trong hồ truyền đến tiếng cười cố gắng đè nén của Trương Triết Hạn, lúc Cung Tuấn muốn duỗi tay ra bắt, còn chẳng đụng được nửa cái lông mèo? Đành phải ngồi tại chỗ thở phì phò, sau đó vừa tức vừa buồn cười đứng dậy đi làm bữa sáng.

Lúc hắn đang chuẩn bị nguyên liệu, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên — đây chính là chuyện lạ, từ khi vào ở đến nay Cung Tuấn chưa từng thấy chiếc điện thoại này đổ chuông.

Chắc chắn không phải tìm mình, hẳn là có người tìm anh ấy. Cung Tuấn nhìn ra hồ một chút, cũng không lập tức trông thấy Trương Triết Hạn. Cho nên hắn nhấc máy.

**

Đầu dây bên kia là giọng nam. Vừa nghe giọng của hắn, đối phương lập tức nghi ngờ hỏi có phải gọi nhầm không, nói người gã muốn tìm là Trương Triết Hạn.

"Tôi là bạn cũ của cậu ấy, hai ngày trước bởi vì có chút hiểu lầm, hai chúng tôi cãi nhau một trận. Chẳng là, tôi không thể liên lạc với cậu ấy trên Wechat. Chỉ muốn gọi điện tâm sự, cũng nói lời xin lỗi. Nếu anh không phiền, có thể giúp tôi liên lạc với cậu ấy một chút, để cậu ấy trả lời tin nhắn của tôi trên Wechat được không?"

Nghe đến đây trong lòng Cung Tuấn thầm nghi hoặc. Nửa tháng nay, vì không muốn giơ điện thoại bơi qua bơi lại trên hồ, Trương Triết Hạn vẫn luôn để ở chỗ hắn. Ban ngày hai người lúc nào cũng dính lấy nhau,  không có chuyện gì không nói, chẳng khác gì trẻ sinh đôi dính liền, sao hắn không biết Trương Triết Hạn còn dành thời gian cãi nhau với bạn cũ?

"Tôi là người thuê nhà của Trương tiên sinh, nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền đạt những gì anh nói." Cung Tuấn đơn giản đáp: "Về việc anh ấy có trả lời tin nhắn của anh hay không, tôi không thể can thiệp, hy vọng anh có thể hiểu."

Nghe vậy, người kia dường như có hứng thú, nói tiếp: "Thì ra là người thuê nhà. Vậy anh có gặp Triết Hạn không? Gần đây cậu ấy thế nào? Bạn cũ đã lâu không gặp nên rất hoài niệm. Tôi thật sự hy vọng Triết Hạn có thể tha thứ cho tôi, ít nhất cũng nghe lời xin lỗi của tôi. Bạn cũ hơn mười năm, tôi thật sự không hy vọng bởi vì một chút hiểu lầm mà cãi vã. Nhưng bây giờ tôi không làm sao liên hệ được cậu ấy, chỉ có thể thông qua anh. Anh có tiện thêm Wechat không, chúng ta có thể trò chuyện qua Wechat."

Cung Tuấn cảm thấy người này quả thực rất đáng nghi, vô thức cảnh giác hơn, lại ngẩng đầu nhìn mặt hồ một chút.

"Thêm Wechat sao? Nói chuyện gì?"

"Nói chuyện Triết Hạn." người kia nhiệt tình nói: "Ài, anh biết không, chủ nhà của anh trước đây là một nhân vật có chút danh tiếng, còn lên hot search mấy lần, thời điểm đó rất nổi. Cũng không phải trùng tên mà chính là cậu ấy."

Cung Tuấn nhìn mặt hồ, cầm dây điện thoại lãnh đạm nói: "Nếu anh còn có chuyện gì cần truyền đạt tôi có thể chuyển giúp. Nếu như không còn thì tôi xin phép gác máy."

Người kia nói tiếp: "Ài, anh đừng không tin. Có lẽ anh cũng từng thấy hot search của cậu ấy rồi, chắc chắn có ấn tượng. Khi đó cậu ấy cũng coi như một tiểu sinh đang nổi, anh thấy ảnh chụp sẽ biết, đó chính là chủ nhà của anh. Nhưng trên mạng cũng không phải tất cả đều là thật, những người đó không lấy được nhiều thông tin thực tế. Tôi là bạn cũ của cậu ấy nhiều năm như vậy, tôi còn có thể không biết sao. Tóm lại vẫn hy vọng anh có thể thêm Wechat của tôi, sau đó chúng ta chậm rãi trò chuyện. Chuyện của cậu ấy, tôi rõ hơn ai hết, ảnh chụp video, tôi đều có —"

"Để tôi nói rõ ràng với anh, tôi không có hứng thú thêm Wechat, sau này anh cũng không cần gọi tới nữa." Cung Tuấn siết chặt ống nghe, lạnh lùng nói: "Còn gọi đến quấy rối, tôi sẽ mang ghi âm đến gặp cảnh sát."

Bên kia im lặng một lát, cười nhạo rồi thay đổi giọng điệu: "Báo cảnh sát? Hù dọa ai đấy? Anh có thân với Trương Triết Hạn không, hay chỉ là khách thuê nhà?"

Cung Tuấn dừng một lát, trầm giọng nói: "Tôi là bạn của Triết Hạn."

"Ồ, bạn cơ đấy! Anh có biết cậu ta là loại người gì không? Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, anh còn không cảm kích. Này, cậu ta có nói cho anh biết, lúc trước cậu ta ở trong một quán bar —"

Cung Tuấn không thể nhịn được nữa, trầm giọng quát: "Cút!" nói xong liền dập mạnh ống nghe.

Vừa ngẩng đầu, tim của hắn mãnh liệt co rút: Trương Triết Hạn đứng trên bình đài, vịn vách ngăn, thất hồn lạc phách nhìn hắn.

"Bảo..." hắn đang muốn đuổi theo, Trương Triết Hạn đã quay người nhảy xuống hồ, lần nữa biến mất trong làn sóng lấp lánh.

**

Mãi cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, những tia nắng rơi xuống đỉnh núi, Trương Triết Hạn mới lại xuất hiện trên bình đài.

Vẫn như những lần trước, y lặng lẽ không tiếng động mà đến, yên lặng ngồi ở mép bình đài, cái đuôi quét nhẹ xuống mặt hồ. Cung Tuấn đã chờ y cả ngày. Nho mọng nước ướp lạnh được lấy ra, hết lạnh lại cất vào, cuối cùng đã có thể đưa đến trong tay Trương Triết Hạn. Nhân ngư nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười ảm đạm, cầm cốc nho mọng nước lên, nhưng không có tâm tư để uống.

Cung Tuấn ngồi xuống bên cạnh y, cũng im lặng không nói, chỉ cầm lấy bàn tay còn lại của Trương Triết Hạn ủ trong tay mình. Bàn tay to khô ráo ấm áp, bọc lấy tay của y.

Cả hai cùng nhìn ngắm những đám mây trên núi dần nhuộm thành màu hồng, những ngọn đồi nhấp nhô ngả sang màu đen. Cung Tuấn chậm rãi mở miệng: "Bộ phim kia, em định đặt vé vào buổi công chiếu tháng sau. Thành phố chỗ em quá xa, em đã chọn một rạp chiếu phim màn hình lớn ở bên này. Đến lúc đó em đến tìm anh, có được không?"

Trương Triết Hạn chậm rãi nhai thịt nho, trầm mặc không nói.

"Em còn nói muốn đưa anh đi bệnh viện kiểm tra dạ dày, anh không được trốn. Đến lúc đó xem anh thường tới bệnh viện nào, chúng ta hẹn trước mấy ngày."

"....."

"Bảo, giáo viên các anh nghỉ đông và nghỉ hè đều dài như vậy, lúc nghỉ đông anh đến thành phố gặp em có được không? Nhìn chung cũng không phải một nơi thú vị lắm, nhưng chợ Giáng sinh vẫn rất náo nhiệt, chắc chắn là có nhiều người hơn so với thị trấn nhỏ này của anh..."

Trương Triết Hạn khẽ cười: "Đông người thì có gì tốt?"

Cung Tuấn nắm tay y đặt ở bên môi vuốt ve, tủi thân nói: "Nhưng ngoại trừ đông người, thật sự chẳng có cái gì hơn được nơi này của anh. Hạn Hạn, hồ anh ở thật sự rất đẹp, giống như tiên cảnh nhân gian vậy."

Trương Triết Hạn nhẹ nhàng lắc đầu, cụp mắt không nói.

Cung Tuấn vẫn tiếp tục huyên thuyên: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã cảm thấy nhân ngư xinh đẹp như vậy, nên ở một hồ nước xinh đẹp thế này. Những nơi khác đều không xứng với anh."

"Bảo, em thật sự hy vọng anh có thể cùng em đến thăm thành phố của em. Nhưng rồi lại cảm thấy nơi đó không xứng với anh. Đông người, tục nhân cũng nhiều, đường phố bẩn thỉu, cũng không có hồ nước xinh đẹp thế này, chỉ có một con sông nhỏ — Nhưng chắc chắn không thích hợp với cuộc sống của nhân ngư."

Hắn dừng một chút, hít sâu, trực tiếp mở miệng: "Triết Hạn, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, anh vẫn làm bạn trai của em được không?" nói xong hắn bỗng nhiên đỏ mặt, thấp giọng nói: "Nếu anh không muốn cũng không sao, có lẽ là em kỳ vọng quá nhiều... Nhưng tóm lại, chỉ cần anh không ghét em, em sẽ tiếp tục cố gắng."

Trương Triết Hạn bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt chậm rãi nổi lên một tầng hơi nước, lấp lánh trong hoàng hôn.

"Em không muốn hỏi anh, trước kia đã xảy ra chuyện gì sao?" y ngậm cười, nhàn nhạt hỏi hắn.

"Không muốn." Cung Tuấn nhìn thẳng vào mắt y, nhẹ nhàng vuốt ve tay y, "Anh nói em sẽ nghe, anh không nói em sẽ vĩnh viễn không hỏi. Triết Hạn, em biết anh là một người tốt, cực kỳ tốt, điểm này em không cần hỏi bất cứ ai, không cần xác nhận với bất cứ kẻ nào. Tự em biết rõ."

"Chúng ta mới quen nhau mấy tháng, làm sao em biết?" Trương Triết Hạn cười tự giễu.

"Tự em biết." Cung Tuấn kiên quyết lặp lại, "Triết Hạn, em biết rõ hơn bất cứ ai."

Viền mắt Trương Triết Hạn chầm chậm đỏ lên, cắn môi không nói. Cung Tuấn vỗ nhẹ mu bàn tay y, trầm mặc cùng y.

Từ cuộc điện thoại khó chịu đó, Cung Tuấn đã tìm ra một số manh mối mờ nhạt về những điều hắn nghi ngờ suốt thời gian qua, về mảnh hồ này, về chủ nhà nhân ngư thần bí của hắn. Tạm thời hắn không thể suy nghĩ một cách rõ ràng, nhưng so với những thứ nhỏ nhặt tầm thường này, hắn chỉ quan tâm đến một chuyện duy nhất: Người hắn đang nắm tay, có lẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, ngoài những người ruột thịt. Hắn không thể mất Trương Triết Hạn, vì vậy hắn phải cố gắng hết sức.

Cuối cùng Trương Triết Hạn cũng hạ quyết tâm ngước mắt lên nhìn Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: "Nhưng anh thật sự chưa từng làm những chuyện đó." lời còn chưa nói xong, đã mang theo giọng mũi ấm ức. Tim Cung Tuấn run lên, ôm người siết chặt vào lòng.

"Hạn Hạn, em biết, em đều biết." hắn vỗ về tấm lưng đang run rẩy của người trong ngực, không ngừng an ủi: "Anh không nói em cũng biết."

**

Trương Triết Hạn vẫn đơn giản nói với hắn tiền căn hậu quả của sự việc, những chuyện đã xảy ra trước khi y tới hồ nước này. Thế giới loài người luôn quá nguy hiểm và phức tạp đối với những loài vật nhỏ, tình bạn dù có lâu dài cũng có thể dễ dàng bị lung lay bởi lợi ích, con người giỏi ăn thịt đồng loại, còn giòi bọ luôn giỏi ký sinh. Tiền tài, danh vọng, thành tựu đến rồi đi. Đôi lúc trong cuộc đời, khi chợt nhìn lại, phát hiện quen thuộc trước kia hết thảy đều là hư ảo. Nhân ngư mệt mỏi, cho nên tìm đến một mảnh hồ thế này. Đầu tư và tiền tiết kiệm trước đây đủ cho y có thể sống nhàn nhã thoải mái, bình thường y dạy học ở trường nông thôn, thỉnh thoảng đi giúp đỡ dàn nhạc trên trấn. Biến số duy nhất trong cuộc sống yên bình của y chính là cho những người khách trọ khác nhau thuê nhà vào mùa hè mỗi năm. Và mùa hè năm nay, chính là Cung Tuấn xách vali đến ở ngôi nhà nhỏ ven hồ này.

Đuôi nhân ngư đảo qua đảo lại trên mặt hồ, tựa vào vai Cung Tuấn, ỉu xìu rũ mắt. Cung Tuấn vuốt ve bờ vai trần mượt mà của nhân ngư, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng có một chuyện càng lúc càng rõ ràng.

"Anh nói loại ẩn cư này là đang trốn tránh... Em lại cảm thấy ở một mình cũng tốt." Cung Tuấn an ủi: "Triết Hạn, em cảm thấy anh đã cố gắng hết sức làm tốt nhất có thể. Rất nhiều chuyện không phải anh có thể khống chế, cũng không cần nhận hết tội lỗi về mình."

Trương Triết Hạn cố gắng nặn ra một nụ cười, dịu dàng yên lặng nhìn hắn.

Cung Tuấn bị ánh mắt chăm chú của y nhìn đến lỗ tai nóng lên, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Em cũng thích một mình... Nhưng nếu gặp được người có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, giống như hai con chim làm tổ dưới cùng một mái nhà... em sẽ nắm chặt tay người ấy, dù mưa to gió lớn đến đâu em cũng không bao giờ buông tay."

"Cùng làm tổ dưới một mái nhà..." Trương Triết Hạn lặp lại những lời này, cười đến mặt mày cong cong, "Không ngờ Cung lão sư của chúng ta lại nôn nóng kết hôn như vậy."

Mặt Cung Tuấn nhanh chóng đỏ lên, vừa cười ngại ngùng vừa trách cứ: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh."

Trương Triết Hạn cười cọ má vào cổ hắn, bình thản nhìn mặt trời xuống núi.

"Liệu có thể" y chậm rãi mở miệng "ở một thời không song song, lúc anh gặp chuyện kia, sẽ có một người ở bên cạnh anh như vậy?"

Cung Tuấn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu y.

"Sẽ có một thời không như vậy." hắn trang trọng nói: "Nhưng ở thế giới này, Hạn Hạn, anh đã một mình vượt qua, còn tìm thấy cuộc sống mới, anh thật sự rất giỏi."

Trương Triết Hạn nắm chặt tay Cung Tuấn, lúc y mở miệng lần nữa, ngữ khí kiêu căng lại nhẹ nhàng, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

"Muốn thấy anh từ bỏ sao? Không có cửa."

**

Sau khi mặt trời lặn bầu trời phía tây vẫn còn sáng. Những đám mây đỏ cam, tím hồng nặng nề chồng chất ở chân trời, giống như muốn chậm rãi chìm xuống đọng thành thành một dãy núi khác. Mặt trăng đã lên, ở phía đông những chòm sao thường thấy trên bầu trời đêm mùa hè đang dần hiện ra trên nền trời xanh thẫm.

Trương Triết Hạn đón làn gió đêm trên mặt hồ, ở trên bình đài ngắm nhìn những ngọn núi xa xa. Y đã rất quen thuộc với khung cảnh này, nhưng hôm nay, vào giờ phút này, mọi thứ lại dường như vô cùng mới mẻ và khác biệt.

Y sắp bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Không hề báo trước, cũng không cần chuẩn bị. Tự nhiên như thế, y nắm tay Cung Tuấn, như một thói quen, như thể họ đã làm chuyện này vô số lần trong vô số thế giới.

Cung Tuấn bận rộn trong phòng bếp, chiếc loa đang phát danh sách bài hát yêu thích của Trương Triết Hạn, mùi thơm nồng đậm của tương đậu từ trong phòng bay tới, trộn lẫn với hương cây rừng do gió chiều mang đến. Một đêm đặc biệt như thế, cũng là bình thường như thế. Nhưng bản thân bình thường cũng là một loại hạnh phúc.

Chẳng mấy chốc Cung Tuấn đã nấu xong bữa tối. Món cá buổi trưa không làm cho Trương Triết Hạn, giờ đã được dọn lên bàn, tương đậu là sở trường của Cung Tuấn. Bắp cải xào ớt, đậu phụ ma bà rắc hành lá xắt nhỏ, canh sườn heo bí đao, còn pha một chén nước chấm rắc hạt tiêu. Trương Triết Hạn có chút không tin nổi nhìn hắn.

"Không phải anh nói muốn ăn cay sao..." Cung Tuấn lấy cho y nước có ga và nước táo, có chút rối rắm, lại có chút kiêu ngạo nho nhỏ, "Nhưng chỉ một lần này thôi. Xong bữa này, một tuần không được ăn ớt nữa."

Trương Triết Hạn nở một nụ cười tinh nghịch, nhéo cằm Cung Tuấn hôn lên khóe miệng hắn một cái.

"Nhưng mà, em ghi âm thật sao?" hai người tùy ý nói chuyện phiếm. Trương Triết Hạn gặm sườn, đột nhiên hỏi chuyện buổi sáng.

"Đương nhiên là có ghi." Cung Tuấn nói: "Cũng coi là một chút kinh nghiệm đối phó với bên A vô lại... Mọi chuyện đều nên lưu lại bằng chứng."

Trương Triết Hạn không nói nên lời: "Anh còn tưởng em chỉ dọa hắn."

Cung Tuấn trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy những đánh giá xấu trên phần mềm homestay..."

Trương Triết Hạn buồn bực không nói.

"Không có biện pháp gì với hắn sao?"

"Nếu khách trọ đến hỏi anh, anh sẽ cho họ biết đây là lừa đảo quấy rối, để họ chặn số này." Trương Triết Hạn thản nhiên nói.

"Vậy tại sao vẫn còn có người đánh giá xấu?"

"... Có vài người lòng hiếu kỳ tương đối nặng, ngăn cũng ngăn không được." Trương Triết Hạn bất đắc dĩ nói.

"... Vậy trước đó anh đã thử báo cảnh sát chưa?"

"Đã thử — nhưng địa phương nhỏ, cảnh sát cũng không quản được, bảo anh thay số điện thoại, còn lại chẳng có cách nào khác."

"Sặc."

"Nhưng anh nghĩ tạm thời hắn sẽ không dám gọi đến nữa."

"Ừm, gọi tới thì báo cảnh sát, nếu thực sự không được thì trực tiếp tìm hắn nói chuyện."

Trương Triết Hạn cười khúc khích: "Sao, Cung lão sư muốn tìm người ta đánh lộn à?"

Cung Tuấn hơi đỏ mặt: "Em là người văn minh, chỉ nói đạo lý không động thủ."

"Chậc, hắn thấp hơn em một cái đầu, có khi em chỉ cần đứng trước mặt hắn đã sợ rồi, sau đó dùng ánh mắt ấy nhìn hắn, chính là ánh mắt bình thường em hung dữ với anh ý."

"Đại ca." Cung Tuấn bất đắc dĩ nói: "Em nào dám hung dữ với anh."

"Hừ, em dữ với anh chính em cũng không biết."

"Vâng vâng vâng em dữ em dữ, nhưng anh vẫn tật xấu không sửa còn gì."

"Ò... không phải đang sửa sao?" Trương Triết Hạn chột dạ nói.

"Vâng, em biết em biết, nào, thưởng cho anh một miếng sườn."

"Anh muốn miếng nhiều thịt kia kìa."

"Ăn ít ớt!"

"Biết biết..."

***

Editor: khum biếc là hoàn chưa nhưng tác giả đã dừng update từ tháng 12/2022 nên chúng ta cứ coi như hoàn rồi nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com