TruyenHHH.com

Edit Hoan Thanh Song Lai Toi Thanh Doi Voi Ke Thu Cua Ten Can Ba

Căn phòng chìm trong im lặng.

Sơ Bạch có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Nhưng dường như cậu đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cậu ngẩng đầu lên, từ từ nắm lấy tay đối phương, đặt lại trên bàn.

Cậu nói: "Vực chủ Cận nói đúng."

Mặc dù tai đã đỏ bừng từ đầu đến cuối, Sơ Bạch vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng nhịp tim vẫn đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cận Văn Tu nắm ngược lại tay cậu, bàn tay nóng bao bọc lấy tay đối phương, nhưng trên mặt vẫn nghiêm nghị nói: "Cảnh Lan hẳn đã nghĩ đến việc sẽ bị vạch trần, vậy nên, hắn ta đã nói gì với em đúng không?"

Đầu óc Sơ Bạch lúc này có chút đình trệ, một lúc lâu sau mới hiểu được lời Cận Văn Tu, chậm rãi gật đầu, "Ừm."

Gã nói, bất kể Cận Văn Tu nói gì, gã chỉ muốn chứng minh rằng gã có thể chết vì Sơ Bạch.

Cận Văn Tu nhẹ nhàng nắm tay Sơ Bạch, chậm rãi nói: "Em không cần nói cho tôi biết, tôi đại khái có thể đoán được hắn ta đã nói gì."

"Lần này hắn ta đã có chuẩn bị, khi chạy trốn đã khống chế thần trí của mấy người..." Cận Văn Tu đặt vài món điểm tâm trước mặt Sơ Bạch, sau đó tiếp tục nói, "Còn những tên lính đánh nhau với chúng ta, trạng thái cũng rất không ổn, tôi nhớ em đã nói với tôi rằng trên tay chúng có con sâu có thể điều khiển sinh vật, tôi đoán là hắn ta đã sử dụng thứ này hoặc còn có thủ đoạn khác, phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi mới biết được."

Sơ Bạch nghe hắn nói, sự chú ý cũng dần dần chuyển đi, "Nói cách khác, cuộc vây bắt lần này không thành công lắm."

Hoặc có thể nói là hoàn toàn thất bại, dù sao đối phương đã tính toán từ đầu đến cuối, còn có đối sách tương ứng.

"Cuộc vây bắt quả thực không thành công, nhưng không có nghĩa là lần hành động này thất bại." Cận Văn Tu lại cười một cách đầy ẩn ý.

Sơ Bạch khựng lại, nhanh chóng hiểu ra, "Ý anh là, lần này không chỉ đơn thuần là vây bắt Cảnh Lan."

"Đúng vậy."

Cận Văn Tu cong môi, chậm rãi nói: "Cũng giống như hắn ta lợi dụng Duy Tư, đoán được sẽ bị chúng ta phát hiện, không định đưa em đi mà chỉ muốn 'nói' với cậu vài câu, chúng ta đương nhiên cũng không chỉ vây bắt hắn ta, nếu hắn ta không phát hiện ra gì, vậy thì bắt được người là tốt nhất, nhưng nếu hắn ta phát hiện ra..."

"Vậy nên, các anh còn có mục tiêu khác." Nói đến đây, ánh mắt Sơ Bạch đột nhiên dừng lại một chút, "Người của anh đã chặn nguồn tài nguyên hợp tác giữa Linh Khung và Hoàn Nhũng đúng không."

Nụ cười trên môi Cận Văn Tu chợt mở rộng thêm một chút, "Đúng vậy."

Phải biết rằng mặc dù Hoàn Nhũng đã hợp tác với Bạch Động vì chuyện của Teffi, nhưng điều này không có nghĩa là đối phương sẽ an phận để mặc cho Cận Văn Tu tính toán, Linh Khung cũng vậy, huống chi Cảnh Lan là người sống lại, gã không thể không tranh giành Hoàn Nhũng.

Vì vậy, dù bề ngoài hai bên có mâu thuẫn, nhưng trong tình hình căng thẳng hiện nay, việc âm thầm thăm dò và thiết lập khả năng hợp tác cũng là điều rất bình thường.

Nhưng cần có những giao dịch và phối hợp thành công liên tục, sự tin tưởng dần dần hình thành trong đó, mới có thể đặt nền móng tốt cho sự hợp tác sau này của họ.

Điều Cận Văn Tu muốn làm là phá hủy sự tin tưởng và hợp tác của họ.

Hắ  ra tay phá hủy giao dịch đầu tiên của họ, trong trường hợp cả Hoàn Nhũng và Linh Khung đều không nắm được bằng chứng, họ sẽ nghi ngờ lẫn nhau.

Điều này đương nhiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến sự hợp tác sau này của họ, ngay cả khi có hợp tác, cũng dễ dàng bị phá vỡ.

"Ngay cả khi Cảnh Lan đoán được là anh ra tay, nhưng không có bằng chứng xác thực, hắn ta vẫn sẽ nghi ngờ Hoàn Nhũng." Sơ Bạch trầm ngâm nói.

Dường như mỗi lần Cận Văn Tu ra tay, đều đánh trúng vào điểm yếu trong tính cách của Cảnh Lan, nhưng quả thực như đối phương đã nói, sự đa nghi cực đoan của Cảnh Lan là điều chí mạng nhất.

Điều đáng sợ hơn là, người này còn rất tàn nhẫn.

Sơ Bạch không khỏi nghĩ đến đoạn video đó, lông mày hơi nhíu lại.

Cậu suy nghĩ một chút, nói bóng gió tin tức này cho Cận Văn Tu, "Hình như Cảnh Lan và Đồng Sanh có chút mâu thuẫn..."

Cậu không nói rõ Đồng Sanh đã gặp phải chuyện gì, chỉ nói sơ qua rằng Đồng Sanh đã bị ngược đãi.

Cận Văn Tu hiểu ý gật đầu, Sơ Bạch lại nói về chuyện của Duy Tư, cuối cùng nói rằng sẽ nói rõ sự thật cho Duy Tư biết.

Cận Văn Tu cũng không có ý kiến gì, cuối cùng nghe Sơ Bạch nói: "Lúc anh đến cuối cùng, anh đã nhìn thấy đúng không."

"Rào chắn cấp thấp nhất của Cảnh Lan."

Cận Văn Tu vốn không định nhắc đến, nhưng nếu Sơ Bạch đã nói, hắn cũng đáp lại, "Đúng vậy."

"Tại sao anh... không kéo dài thời gian để hắn ta chết." Sơ Bạch nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cận Văn Tu.

Cận Văn Tu cũng để mặc cậu nhìn một lúc lâu, sau đó khẽ cười một tiếng, "Không phải em biết rồi sao?"

"Cho dù chuyện này là do hắn ta làm, nhưng nếu hắn ta thật sự chết, em cũng sẽ không vui vẻ gì đúng không." Cận Văn Tu nắm tay Sơ Bạch, một ngón tay nhẹ nhàng mở nắm tay đang siết chặt của đối phương, luồn vào lòng bàn tay ấm áp của cậu.

Hắn chậm rãi nói: "Cảnh Lan có chết ở đâu cũng không thể chết vào lúc này."

Sơ Bạch đột nhiên nghẹt thở, đôi khi cậu thật sự không biết Cận Văn Tu đơn thuần là thông minh hay hắn hiểu cậu.

"Yên tâm, sau này sẽ có nhiều cách giết hắn hơn." Cận Văn Tu cười nói, từng chữ từng lời chậm rãi thốt ra từ đôi môi.

Sơ Bạch bị lời của hắn thu hút, nhưng lòng bàn tay lại nóng rực khiến cậu không thể không để ý. Cậu hất tay Cận Văn Tu ra, thu tay lại, chỉ cảm thấy như cái chạm kia vẫn còn vương vấn trong lòng bàn tay.

"Ừm..." Cậu mím môi đáp khẽ.

Nói xong, như thể muốn che giấu điều gì đó, cậu lấy một miếng bánh bỏ vào miệng. Ăn qua loa xong, cậu đứng dậy lấy quần áo thường ngày chuẩn bị thay ra khỏi áo ngủ.

Cận Văn Tu chậm rãi dựa lưng vào ghế, thong thả nói: "Duy Tư còn chưa tỉnh, bây giờ đi cũng vô ích."

Động tác của Sơ Bạch khựng lại, chậm rãi đặt quần áo vào chỗ cũ.

Có vẻ như không còn lý do nào để ra ngoài nữa.

Thất bại trong việc rời đi.

Cận Văn Tu gọi robot nhỏ đến dọn dẹp bàn ăn, sau đó kéo chăn sang phía Sơ Bạch, "Xem chút trên thiết bị, tối nay cứ ở đây nghỉ ngơi đi."

Sơ Bạch ôm chăn, im lặng không nói gì, cảm giác như bị vạch trần điều gì đó. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng: "Nhiệm vụ bắt thằn lằn độc vẫn chưa hoàn thành."

Cậu vẫn nhớ chuyện này, vì đây là điểm mấu chốt của nhiệm vụ.

Con thằn lằn độc mới là trọng tâm của lần này.

Cận Văn Tu cởi áo khoác treo lên giá bên cạnh, nghe vậy đáp: "En nghĩ giúp tôi thu thập vật liệu thí nghiệm và thông tin kẻ địch là không đủ giá trị à?"

Nói rồi, hắn gửi một thông báo điều chuyển công tác tới thiết bị của Sơ Bạch.

"Lần này trở về là làm nhiệm vụ bàn giao, em có thể mang hồ sơ vào quân đội rồi, cấp trên trực tiếp là Đô đốc La." Cận Văn Tu nói.

Sơ Bạch nhìn thông báo dễ dàng có được hơn so với tưởng tượng, hơi do dự: "Nhưng mà..."

"Em không cần phải né tránh mối quan hệ giữa chúng ta." Cận Văn Tu thản nhiên nói: "Bất kỳ điều gì em làm cho tôi, bất kỳ thông tin nào em cung cấp, đều đáng nhận được điều này."

Hắn dường như hiểu rõ sự lo lắng của Sơ Bạch, "Ở Tinh vực Bạch Động, không ai sẽ quan tâm mấy chuyện đó."

Chuyện về quan hệ gia đình hay là lời đồn đại về mối liên hệ với Vực chủ để thăng tiến.

Sơ Bạch nghe vậy mới khẽ gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Quả thật là cậu lo lắng quá nhiều, Bạch Động và Linh Khung khác nhau.

Khi đã có được thông báo điều chuyển như mong muốn, Sơ Bạch bắt đầu tìm hiểu các quy tắc liên quan và liên hệ với người phụ trách điều chuyển ở căn cứ phía Đông.

Cận Văn Tu đi ra ngoài xử lý việc, khi quay về muộn hơn, thấy Sơ Bạch vẫn còn thức, hắn không ngại mà cởi đồ đi tắm. Tắm xong, hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng rồi ngồi lên giường.

Sơ Bạch lập tức giật mình, ngồi bật dậy.

"Sao thế?" Cận Văn Tu cố tình hỏi dù đã biết rõ.

Sau đó, hắn kéo chăn ra và nằm xuống.

"..." Sơ Bạch liếc nhìn hắn, không phải là cậu không nghĩ đến việc này, nhưng thấy đối phương tự nhiên nằm xuống vẫn khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.

"Không có gì." Cậu im lặng nằm xuống.

Ngay từ lúc không thể ra khỏi căn phòng này, cậu đã đoán sẽ có khoảnh khắc này.

"Ngủ cùng bao nhiêu lần rồi, vẫn chưa quen à?" Cận Văn Tu hỏi, nhưng trong lời nói lại có chút ẩn ý.

Cái gì gọi là ngủ cùng nhiều lần rồi? Cái gì gọi là chưa quen?

Tay Sơ Bạch đột nhiên siết chặt, nếu chiếc màn hình cảm ứng có thật, có lẽ cậu đã bóp nát nó. Cậu tựa lưng vào đệm mềm, không biểu cảm nói: "Có một chút."

Cậu không ngừng nhắc nhở bản thân phải tập trung vào chuyện của mình, không nên suy nghĩ lung tung.

Nhưng Cận Văn Tu, nguồn nhiệt lớn bên cạnh, cứ thỉnh thoảng cử động làm cậu không thể không để ý!

Khi Cận Văn Tu lần thứ n chạm vào eo Sơ Bạch, cậu không nhịn được mà lên tiếng: "Vực chủ, anh có thể bớt động đậy được không?"

Cái giường này tuy nhỏ nhưng không đến mức chật như thế!

"Có lẽ tôi hơi mệt, xin lỗi." Cận Văn Tu nói.

Sự khách sáo này lại làm Sơ Bạch thấy không thoải mái.

Cậu nhìn quanh căn phòng đã tắt đèn chính, ánh sáng mờ nhạt chỉ còn từ chiếc đèn nhỏ cạnh giường. Cận Văn Tu khép hờ mắt, dường như mệt mỏi và sắp ngủ.

Dù biết người này không có ý làm chuyện gì, mà nếu có thì chắc chắn là cố ý, nhưng khi thấy hắn trông như vậy, Sơ Bạch không khỏi tự hỏi liệu mình có làm phiền giấc ngủ của hắn không.

Cậu im lặng một lúc, tắt màn hình và co người vào chăn. Tiện tay, cậu tắt luôn đèn đầu giường, khiến căn phòng chìm vào bóng tối.

Khi thị giác bị bao phủ bởi bóng đêm, các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn. Cậu nằm trong chăn, cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ người bên cạnh và nhịp thở nhẹ nhàng.

Mặc dù cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng nằm một lúc, cậu bất ngờ thấy cảm giác yên tâm.

Rất tinh tế, rất kỳ lạ.

Không giống với cảm giác khi ở cạnh Cảnh Lan trước đây. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy trong lòng có một người, nằm cạnh nhau chỉ mang lại chút ấm áp, những cảm xúc khác đều nhẹ nhàng, như thể không chạm vào được thực tại.

Bây giờ lại có cảm giác như cả cơ thể lẫn linh hồn đều nặng trĩu xuống, cảm giác rất ổn định.

Như thể sau khi chìm vào giường và được bao bọc bởi chăn, cậu sẽ hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Rất khó để miêu tả cảm giác này.

Sơ Bạch cuộn mình trong chăn, xoay người lại để quay lưng về phía người kia, nhưng ngay lúc đó, một lực mạnh đột ngột kéo cậu vào lòng.

"!"

Chỉ trong chớp mắt, cánh tay của hắn đã siết chặt lấy eo cậu, hơi thở nóng hổi phả vào sau tai.

Sơ Bạch theo phản xạ nắm lấy tay của người đang ôm lấy eo mình, cố đẩy ra nhưng không hề nhúc nhích. Cậu không khỏi nghiến răng khẽ nói: "Cận Văn Tu..."

"Đừng có giả vờ ngủ."

Phía sau không có phản ứng, nhưng Sơ Bạch vẫn bị ôm chặt. Cậu hít một hơi sâu, bình tĩnh nói: "Tôi biết anh còn thức."

"Anh không có thói quen này khi ngủ."

"Buông ra..."

Im lặng một lúc lâu, nhưng vẫn không có chút phản hồi nào.

Sơ Bạch đã phá công.

Cậu nắm chặt bàn tay Cận Văn Tu đặt trên eo mình, cắn răng nói khẽ: "Anh thật trẻ con."

Lần trước biết Cảnh Lan ở bên cạnh mà nói những lời kỳ quặc đó đã là một chuyện, lần này cũng vậy.

Vẫn không có phản ứng, vẫn im lặng.

Sơ Bạch biết làm sao đây, cậu đâu thể đẩy đối phương ra để "đánh thức" người ta, lỡ đâu hắn thực sự đang ngủ thì sao.

Cận Văn Tu đã nắm chắc điểm này, mà Sơ Bạch cũng hiểu rõ.

Đối phương vốn rất giỏi nắm bắt tính cách của người khác.

Đã không thể giãy ra mạnh mẽ, Sơ Bạch đành thả lỏng người, dựa vào lò sưởi phía sau. Cậu kéo chăn lên cố gắng ngủ.

Dù sao, cũng khá thoải mái.

Không biết từ khi nào, cậu đã không còn quá bài xích sự đụng chạm của người này nữa.

Khi ý thức dần chìm vào giấc ngủ, Sơ Bạch chợt nhớ lại hình ảnh trước đó, Cảnh Lan nắm chặt lấy cậu và chất vấn:

"Chỉ vì em thích hắn, nên những tính toán của hắn trong mắt em đã khác đi rồi sao?"

Có lẽ, cậu đã quên phản bác.

Là thật sự quên, hay là không định phản bác?

Hoặc là, có cần phải phản bác không? Có muốn... phản bác không?

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dường như có gì đó cọ vào đầu cậu, nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã chìm sâu vào giấc mộng.

Cận Văn Tu ôm lấy người, khẽ tựa cằm lên mái đầu trắng mềm mại, bàn tay như siết chặt hơn một chút, thì thầm: "Không lâu nữa đâu..."

"Rất nhanh sẽ là của tôi."

Hắn đã từng nói, muốn có được thứ mình muốn, tuyệt đối không nên dùng cách của Cảnh Lan.

Từ vật lớn đến đồ vật nhỏ, dù là quan hệ thế lực hay một người.

Huống chi, những thói quen ăn sâu vào xương tủy như Cảnh Lan dù có sống lại cũng không thay đổi. Tinh vực cũng như kiếp trước bị thôn tính, mối quan hệ với người yêu vẫn sẽ sụp đổ, chỉ là sớm muộn mà thôi.

Đúng vậy, Cận Văn Tu rất chắc chắn rằng trong cái gọi là kiếp trước, Cảnh Lan sẽ không thắng, một kẻ như vậy cũng không thể thắng được hắn.

Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu chạm môi vào một lọn tóc trắng, như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua làn da.

Đã thua một lần, vậy thì để đối phương thua thêm lần nữa đi.

...

Ngày hôm sau.

Khi Sơ Bạch tỉnh giấc, bên cạnh lại không thấy bóng dáng ai.

Phần lớn thời gian khi cậu thức dậy đều không thấy Cận Văn Tu, Sơ Bạch đã quen với chuyện này một cách kỳ lạ.

Phải thừa nhận rằng, đúng như Cận Văn Tu nói, họ đã ngủ cùng nhau nhiều lần, đến nỗi cậu đã quen với cả những thói quen nhỏ và tình huống trước khi ngủ và sau khi thức dậy.

Khi suy nghĩ đến đây, ánh mắt Sơ Bạch chợt dừng lại, cậu nhanh nhẹn vén chăn ra khỏi giường.

Cậu thật sự đã bị ảnh hưởng rồi, lại còn nghĩ đến những chuyện này.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Sơ Bạch vẫn như bao lần trước, gạt bỏ những suy nghĩ cùng cảm giác kỳ lạ trong lòng ra sau đầu. Cậu rất rõ so với những điều đó, hiện tại cậu nên làm gì.

Sau khi chỉnh trang lại trang phục, cậu ăn qua loa bữa sáng rồi ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng điều trị.

Cậu cần gặp Duy Tư.

Sau một đêm điều trị trong buồng dưỡng sinh, tình trạng của Duy Tư rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

Sơ Bạch đứng bên cạnh buồng điều trị, hỏi bác sĩ vài câu về tình hình.

"Việc cứu chữa khá kịp thời." Bác sĩ nhìn màn hình hiển thị bên cạnh, "Hôm nay có lẽ cậu ta sẽ tỉnh lại."

Họ sử dụng dung dịch điều trị tốt nhất, một đêm tuy không thể hoàn toàn hồi phục vết thương, nhưng việc phục hồi cơ bản là dư sức.

"Được, cảm ơn." Sơ Bạch gật đầu.

Cậu nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng để mắt đến một chiếc ghế mềm ở góc phòng. Cậu kéo ghế lại gần, ngồi xuống vừa xem thiết bị đầu cuối vừa chờ đợi.

Ngoại trừ lúc ra ngoài ăn trưa, thời gian còn lại cậu đều ở trong phòng bệnh.

Cho đến gần nửa đêm, cuối cùng khoang điều trị cũng có động tĩnh.

Khi nút bấm được nhấn xuống, dung dịch điều trị trong buồng được xả ra một phần, Duy Tư từ bên trong mở nắp và từ từ ngồi dậy, cậu ta tháo mấy ống truyền trên người ra ho khan vài tiếng.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ không rõ tình hình.

Không phải cậu ta... đã chết rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com