TruyenHHH.com

[Edit/Hoàn] Sau khi trở thành bạo quân - Ngô Cửu Điện

Chương 22: Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó

wiserror

Edit | Beta: Wis

"Bệ hạ, nếu người là vua, chắc chắn lấy máu làm áo choàng."

***

Tháp chính của lâu đài xám có thể thấy rõ ràng dưới nắng chiều.

Quốc vương đứng yên trong tối, gió nhẹ lướt qua mái tóc bạc, ánh sáng vàng ấm áp cũng không thể làm dịu đi đôi mắt xanh nhạt của cậu. Cậu đứng dưới bóng cây trên đồi núi, quan sát chiến trường cách đó không xa.

Biến cố Tường Vi đã ảnh hưởng đến hơn phân nửa Legrand.

Cái gọi là "biến cố Tường Vi" chính là sự kiện chia rẽ giữa "Tường Vi sắt" và "Hoa hồng trắng", một nhà thơ cung đình lãng mạn đã đặt tên cho nó. Tuy nghe có vẻ đẹp nhưng nó lại mang đến một cuộc chiến tranh đẫm máu.

Đây là một đóa hoa đẫm máu nở ở vùng đất Legrand.

Lấy cung điện Tường Vi làm trung tâm, sự khác biệt và đối lập dần dần lan rộng ra ngoài, lan khá mạnh đến các quận —— những nơi có tòa thành quan trọng. Các chủ nhân của tòa thành đã phải treo một lá cờ trên tháp chính để thể hiện rõ lập trường của mình.

Nhưng quốc vương đoán trước không sai.

Đúng thật diễn ra chiến tranh hạn chế.

Hai bên tranh giành các tòa thành quan trọng xung quanh.

Mỗi tòa thành đều là một trạm kiểm soát quân sự quan trọng, tòa thành nguy nga là công sự phòng ngự quan trọng nhất cũng là vũ khí quân sự được tích hợp. Trong tình huống cố gắng tránh xung đột chính diện, tòa thành làm chiến tranh liên tục bị kéo dài vì vừa bao vây vừa chống bao vây và vừa tập kích vừa phản tập kích.

Trước mắt chính là một cuộc bao vây.

Quốc vương không tránh chiến đấu trên đường đi.

Cậu phải tận mắt chứng kiến ​​chiến tranh của thời đại này, tuy đó là giáo dục mà bản thân Purlan nhận được hay kiến ​​thức mà Chúc Trì có được trong kiếp trước, thì cũng chỉ là những câu chuyện từ trong miệng người khác. Chỉ khi tận mắt chứng kiến ​​và trải nghiệm, mới có thể thực sự hiểu rõ khói lửa chiến tranh của thời đại này, tránh những phán đoán sai lầm vì hành động của kẻ đến sau.

Chiến tranh không được phép mắc sai lầm.

"Bệ hạ, kèn hiệu công thành sắp vang lên, người có hứng thú tiến lên quan sát thêm không?" Ác ma lặng lẽ xuất hiện sau lưng quốc vương, hắn ân cần hỏi han: "Tất nhiên, người yên tâm, họ sẽ không phát hiện ra người, chớ nói đến việc làm tổn thương người."

Quốc vương hơi nghiêng đầu, dò xét ác ma.

Ác ma vươn tay ra rồi làm động tác mời: "Bệ hạ, đừng hiểu lầm ta. Ta chỉ tò mò về người thôi."

Hắn không nói tò mò điều gì, chờ quyết định của quốc vương.

Lúc này kèn hiệu vang lên.

Trên tòa tháp chính của tòa thành mà họ đi qua có cắm một lá cờ hoa hồng trắng.

Những binh sĩ vây thành mặc khôi giáp màu đỏ, quan chỉ huy là một kỵ sĩ trung niên, quốc vương không biết ông, nhưng xét từ khí chất và huy hiệu của ông, có lẽ thuộc về thuộc hạ của công tước Buckingham.

Quan chỉ huy ra lệnh tấn công.

"Thượng đế hãy phù hộ cho quân vương!"

Binh sĩ hò reo, chiến kỳ giương cao.

Quốc vương nhìn họ chằm chằm một lúc lâu, chấp nhận lời mời của ác ma.

Ác ma đúng là thông minh, hắn khẽ huýt sáo, một Nightmare lặng lẽ thoát ra khỏi chiếc xe ngựa, ngoan ngoãn chạy đến bên quốc vương. Ác ma đưa tay ra phất một cái, trên người Nightmare có thêm một cái yên ngựa vàng, quốc vương trở người ngồi lên Nightmare. Ác ma vỗ nhẹ vào cổ Nightmare rồi giữ dây cương.

"Được rồi, chúng ta lên đường thôi."

Hắn khẽ nói.

Hoàng hôn buông xuống, trời sắp chuyển đêm, ác ma dẫn Nightmare dẫn theo quốc vương như một cái bóng, không một tiếng động lẻn vào chiến trường.

Giống như xe ngựa Nightmare có thể phớt lờ những cái cây khổng lồ trong rừng rậm Konosen ngày hôm đó, hôm nay ác ma dẫn quốc vương đi xuyên qua không gian trùng khớp với hiện thực. Quốc vương có thể ngửi thấy mùi máu tanh của chiến trường, nhìn thấy rõ những thanh kiếm sắc bén và nghe rõ tiếng kim loại va chạm.

Nhưng không có người nào xung quanh phát hiện ra cả hai, những mũi tên trên chiến trường cũng không thể chạm tới hai người.

Quốc vương đích thân theo dõi trận chiến này.

Trước hết phải chiếm được pháo đài bên ngoài. Máy ném đá bị đẩy lên chiến trường, tảng đá lớn đập vào tòa tháp kiên cố tạo ra một lỗ hổng. Không còn nghi ngờ gì nữa, những tên binh sĩ đang nấp bắn trong tòa tháp đều đã trở thành đống thịt nát. Số lượng máy ném đá không nhiều, chỉ để làm gián đoạn cơn mưa tên liên tục bay khỏi lỗ bắn cung.

Nhờ sự yểm trợ của máy ném đá, các binh sĩ tiến nhanh về phía trước, nhanh chóng lấp đầy mương dưới tòa thành. Người chỉ huy thủ tháp đã sớm phát hiện ra điều này, trước nhắc nhở có chủ ý của ác ma, quốc vương thấy lính canh của toà tháp đổ dầu sôi từ trên xuống. Mấy binh sĩ đào mương bên dưới có người tránh ra, có người gào thét ngã lăn ra đất trong đau đớn.

Quốc vương ngồi thẳng trên Nightmare.

Cậu không ngoảnh mặt đi mà bình tĩnh quan sát cảnh tượng đó.

Quốc vương quan sát chiến trường, phân tích sức chiến đấu chung của binh sĩ, còn ác ma thì quan sát quốc vương.

Nhiều người không hiểu một đạo lý "muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó". Nhiều người khao khát quyền lực to lớn, nhưng bọn họ thực sự có thể gánh vác được thứ quyền lực đó mang đến chăng?

Tướng quân phải chứng kiến ​​binh lính của mình chết, quan tòa phải chịu trách nhiệm cho từng mạng sống mà mình phán xét, còn quốc vương thì sao?

Vua là xương sống của đất nước này, dù là máu tươi, tội nghiệt, tốt hay xấu... Lương tâm của người thường sẽ bất an không dám đối diện với những thứ đó, nhưng còn cậu phải không biến sắc mà tiếp nhận, hơn nữa không được lộ vẻ khiếp nhược.

Trận chiến đã đến phần tàn khốc nhất.

Quan chỉ huy dẫn đầu, thúc ngựa đến dưới cầu treo, gào thét chỉ huy binh sĩ dựng thang cao. Từng tên lính nhanh chóng bước lên thang, leo lên tòa tháp. Còn kẻ địch là lính canh hét lên, chiến đấu với họ. Những binh sĩ liên tục rơi khỏi tháp.

Quốc vương ở dưới cầu treo, ngẩng đầu nhìn binh sĩ ngã xuống, ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng không có nâng lên.

Cậu biết rõ ràng, mình không thể chạm vào cũng không cứu được họ.

Nhưng cậu không cúi đầu, trong con ngươi băng lam chiếu rọi ra bóng dáng từng binh sĩ ngã xuống.

Cầu treo được hạ xuống, quan chỉ huy thúc ngựa dẫn theo đội kỵ binh đã chờ đợi từ lâu xông vào. Kẻ địch lính canh vừa không cam lòng vừa sợ hãi rút lui vào sâu trong tòa thành.

Tình hình chiến tranh đã định, tiếp theo chính là chiến thắng.

"Bệ hạ. Muốn chia sẻ chiến thắng với họ không?" Ác ma hỏi.

"Không cần."

Nightmare đi tới biên giới chiến trường, lúc này sắc trời đã tối.

Đột nhiên quốc vương nhảy khỏi Nightmare, ác ma kinh ngạc thốt lên một tiếng, thấy cậu nhặt lên một trường cung nhuốm máu từ dưới đất, ngay sau đó quốc vương rút ra mũi tên đang cắm vào binh sĩ của mình, đặt nó lên dây cung, quay người lại đối mặt với tòa tháp xám rồi kéo căng cung.

Cậu buông tay.

Mũi tên sắt dính đầy máu tươi xuyên qua không trung, ngay sau đó, sợi dây buộc lá cờ hoa hồng trắng bị bắn rơi, lá cờ rơi xuống từ trên không.

Lá cờ hoa hồng trắng rơi vào ngọn lửa chiến tranh, quốc vương nói "Đi."

"Bệ hạ, nếu người là vua, chắc chắn lấy máu làm áo choàng."

Ác ma phát ra một tiếng thở dài sâu xa.

...

Các kỵ sĩ thệ ước bị quốc vương bỏ lại đã chờ hồi lâu, họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy quốc vương bình an vô sự trở về. Họ ngồi lên một chiếc xe ngựa được ngụy trang cẩn thận rồi lặng lẽ đi qua biên giới chiến trường.

Họ sẽ đến Caernarfon.

Ở đó, quốc vương sẽ hội tụ với quân đội Anghel.

Đúng thế.

Quốc vương dùng một lá thư để bang quốc Anghel đồng ý với yêu cầu của mình.

Cậu đã mượn con dao sắc bén đó.

Theo yêu cầu của quốc vương, quân đội Anghel không được đi qua con đường rộng rãi mà chọn một con đường núi hiểm trở và vắng hơn, nhưng yêu cầu này cũng không quá khó với người Anghel sống ở vùng núi hoang dã.

Bỗng nhiên, quốc vương nhớ tới một chuyện.

Cậu hỏi ác ma đang lái xe: "Các ngươi có tham gia vào chiến tranh của nhân loại không?"

"Còn xem bệ hạ định nghĩa như thế nào." Dường như ác ma nghĩ tới cái gì: "À, một hai con quỷ đói khát ăn xác nhất định sẽ lén lút gặm mấy cái thi thể, ngài cũng không thể nào mong mấy tên đó có thể có đạo đức gì đúng không? Nhưng mà... Con dao chết tiệt đó đang đặt trên đầu, ta không nghĩ có ai dám trực tiếp tham gia vào chiến tranh."

Ác ma không giải thích "con dao chết tiệt" đó là gì.

Quốc vương gõ cửa kính xe, không hiểu vì sao sắc mặt chợt lạnh xuống.

"Khỏi phải quan tâm những trận chiến này nữa, lập tức chạy đến Caernarfon bằng tốc độ nhanh nhất có thể."

Quốc vương ra lệnh.

Chiếc xe ngựa hóa thành một làn khói nhẹ, lướt qua đồi núi.

...

Bờ biển phía Đông Nam Legrand, một cảng thuộc sở hữu của Liên minh Năm cảng.

Một con tàu băng qua eo biển Abyss đang lặng lẽ cập bến ở đây.

Trong thời tiết này, eo biển Abyss bị gió mùa bao phủ, có gió thuận từ phía Đông Legrand, nhưng khi đến Legrand các tàu thuyền khác sẽ phải đối mặt với những cơn bão dữ dội. Nhưng con tàu này dường như không bị sóng gió ảnh hưởng, mà nó vượt qua giông bão như đang đi bộ trên mặt đất.

Đây là một chiếc tàu rất đẹp, trên đó treo một lá cờ trắng như tuyết và vẽ một cây thánh giá linh thiêng. Thủy thủ trên tàu im lặng.

Người phụ trách bến cảng cung kính chờ ở đây.

Bàn đạp màu trắng được đặt xuống, một người mặc áo choàng và khăn choàng màu đỏ chậm rãi bước xuống, quần áo lộ rõ ​​thân phận —— hồng y giáo chủ.

Làm một thành viên quyền cao chức trọng của Thánh Đình, anh ta trông khá trẻ, dưới chiếc mũ vuông là khuôn mặt dịu dàng khiến mọi người cảm thấy gần gũi. Mái tóc nâu nhạt lay nhẹ theo làn gió làm đường nét sáng sủa thanh cao của khuôn mặt lộ ra vẻ hiền từ —— nếu ai đã từng gặp qua giáo hoàng thì sẽ phát hiện mặt mày của hồng y giáo chủ trẻ này có phần giống với người đó.

Tất nhiên, không ai dám nói ra điều này.

Hồng y giáo chủ trẻ giơ cây thánh giá trước ngực rồi nhỏ giọng nói: "Cầu Thượng Đế phù hộ cho Legrand."

"Cầu Thượng Đế phù hộ cho Legrand."

Người phụ trách đáp lời.

Giáo chủ hồng y trẻ tuổi khẽ mỉm cười, anh ta còn mang theo chiếc rương nho nhỏ.

Trong thời đại các bang quốc phân chia ranh giới bình đẳng và các quốc gia xâm chiếm lẫn nhau, thì vẫn còn tồn tại một quốc gia vô hình như vậy, không có tường thành và biên giới, nhưng nó bao phủ cả hai bên eo biển Abyss và vượt lên trên cả tòa tháp pháo đài, trong tiếng chuông đồng âm thanh của nó vang vọng xuyên suốt bốn mùa.

Đó là ——

Thần quốc.

Thần quốc ở khắp mọi nơi, trong tâm có thánh âm đều là thần cảnh của Ngài.

Hồng y giáo chủ trẻ đến vì điều này. Anh ta không chỉ là một hồng y giáo chủ, mà còn là sứ giả của giáo hoàng.

—— anh ta thay giáo hoàng đến để làm lễ lên ngôi cho tân vương của Legrand.

Hết chương 22. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com