TruyenHHH.com

[Edit/Hoàn] Sau khi trở thành bạo quân - Ngô Cửu Điện

Chương 18: Bệ hạ, hãy đi theo ta

wiserror

Edit: Wis | Beta: Lĩu

Hắn khẽ thủ thỉ vào tai quốc vương như con rắn độc đang dụ dỗ người đầu tiên nuốt trái cấm đỏ đầy tội lỗi.

***

Xong, xong, xong rồi.

Xương cốt va chạm, âm thanh đáng sợ có tiết tấu vui vẻ, sương mù xanh lam bốc lên dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong sương mù bóng đen hiện ra hình dáng của xe ngựa.

Sao lại có xe ngựa?

Loại xe ngựa nào có thể chạy băng băng trong bụi rậm như vậy? Lẽ nào họ thấy được ảo ảnh khủng khiếp? Trong cái đêm đáng nguyền rủa này! Các kỵ sĩ thệ ước nắm chặt thanh kiếm, lòng trung thành của họ hoàn toàn xứng đáng với huy hiệu tường vi mà quốc vương ban cho —— họ run sợ trước biến cố khủng khiếp này, nhưng không hề nao núng.

"Người yêu ơi, hãy kể câu chuyện xưa về cái chết của hoàng đế đi."[1]

Tiếng ca có thể nói là trời cho truyền ra trong sương mù ngày càng dày đặc, mỗi một câu từ đều rõ ràng, ưu nhã đến không thể bắt bẻ được. Nhưng lại tràn đầy một loại tà ác và ngông cuồng không thể diễn tả, hệt như một con rắn độc kỳ dị nhe nhanh phun độc, lộ ra vẻ trêu tức nhưng càng nhiều hơn là lạnh lẽo.

Hệt như cái chết sắp xảy ra của đế vương là một màn trình diễn tuyệt vời.

Hình dáng của xe ngựa trở nên rõ ràng, trong kỵ sĩ thệ ước có người nhịn không được thốt ra một tiếng thở than ——

Chúa ơi! Đó là loại xe ngựa gì vậy?!

Những ngọn lửa lưu huỳnh lốm đốm bắn ra quanh xe ngựa, những con quái vật bóng tối nhìn không rõ diện mạo đang kéo một chiếc xe ngựa to lớn trắng hếu. Dường như chúng không phải trải qua từ thế giới thực, mà là chạy đến một chiều không gian khác trùng lặp với thế giới vật chất, trực tiếp xuyên qua những cây đại thụ đen kịt có tuổi đời hàng nghìn hàng vạn năm.

"Có người bị phế truất, có người bị giết trong chiến tranh.

Có người bị ám chết vì bị bóng ma mà họ phế truất.

Có người bị vợ đầu độc, có người bị giết trong giấc ngủ.

Tất cả đều bị hại chết ——" [2]

Trong ca kịch cổ, con rắn độc bò trong đêm tối ngẩng đầu lên.

Tiếng bánh xe lăn về phía trước như sấm rền, bộ xương phát ra tiếng cười the thé, những Nightmare đến từ địa ngục, vô số cú đêm hét lên bầu trời trong bóng tối, đôi cánh của chúng điểm xuyết màn đêm lạnh lẽo.

Xe ngựa vọt ra khỏi bụi rậm đen kịt, trong tiếng vỗ cánh của cú đêm, tiếng Nightmare khẽ kêu đột ngột dừng lại trên mảnh đất trống nhỏ này. Lửa lưu huỳnh nhỏ giọt lên lớp rêu xanh. Màn sương xanh lam cuốn lên từ hai bên, các kỵ sĩ thệ ước có thể thấy rõ ràng từng khúc xương mỏng của chiếc xe ngựa trắng hếu, từng đốm lửa xanh, từng đóa tường vi đỏ nở rộ quấn quanh.

Vị khách điển trai đến từ Địa Ngục mặc lễ phục đen ngồi ngay ngắn ở vị trí lái xe ngựa, chính là người đã tái hiện lại vở ca kịch cổ xưa.

Giọng nói chợt thay đổi, trở nên cực kỳ trầm thấp như tiếng thì thầm của con rắn độc trước khi tung ra một đòn chí mạng.

"—— Vì cái chết đã xây dựng cung điện của nó trên chiếc vương miện rỗng, quấn chặt vầng thái dương của quốc vương!" [3]

Tiếng hát bị gián đoạn, trưởng kỵ sĩ hung hãn tung đòn tấn công vào vị khách Địa Ngục chưa từng đối mặt, ánh trăng dát lên một lớp ánh sáng lấp lánh lên bộ giáp của ann. Còn kỵ sĩ thệ ước còn lại do anh chỉ huy, cùng nhau gầm lên rồi vung kiếm vào vị khách không mời không có ý tốt.

Ác ma đội mũ phớt, khuôn mặt chìm trong tối, không hề cử động.

Đàn Nightmare kéo chiếc xe bằng xương trắng nôn nóng vẫy đuôi, màn sương đen lạnh lẽo tản ra, những kỵ sĩ trung thành và dũng cảm lần lượt ngã xuống, bị kéo vào cơn ác mộng sâu nhất.

Ác ma nhảy ra khỏi xe ngựa, hắn lướt nhanh qua những kỵ sĩ thệ ước nằm trên đất, không thèm để họ vào mắt. Ác ma bước tới quốc vương trẻ đang bất tỉnh của mình, hắn cởi mũ phớt xuống.

"Bệ hạ, ta tới đón người."

Ác ma phong độ nhẹ nhàng cúi đầu trước quốc vương trẻ đang bị ánh trăng lạnh lẽo che khuất.

Hắn ưu nhã lịch sự như thế, dù đang hát những ca kịch kỳ lạ ghê rợn nhất, đến bằng chiếc xe ngựa xương trắng do Nightmare điều khiển.

Đóa tường vi đỏ tươi vẫn còn gài trên khuy áo của ác ma, hắn hái vài đóa tường vi đầy gai quấn quanh trên xe ngựa, nắm gai nhọn trong tay như một người tham dự tang lễ cầm một bó hoa hồng trắng. Đắm mình trong ánh trăng lạnh lẽo, quốc vương nhắm mắt nằm im lìm trên mặt đất đầy rêu xanh

Đôi mắt băng lam sắc bén của quốc vương trẻ tuổi không còn mở nữa.

Thần mặt trăng quyến luyến đứa trẻ này, dưới ánh trăng cậu hiện ra vẻ đẹp đầy lạ lùng. Những thứ lạnh lùng, hung bạo, sắc bén đó tạm phai mờ khỏi quốc vương, dáng vẻ cậu chợp mắt hệt như thánh tử hoàn mỹ, đẹp đẽ và thiêng liêng, chắc chắc không ngoa khi nói cậu là hóa thân của thần linh ở nhân gian —— nếu không phải vì giọt máu đó.

Máu đỏ tươi đã đông đặc, nhuộm đỏ khóe mắt và gò má của quốc vương.

Chỉ có một vài chỗ, hệt như họa sĩ tôn giáo sùng đạo khi tạc ra thánh tử hoàn hảo nhất lại đột nhiên sa đoạ. Máu nóng xấu xa, điên cuồng, đáng bị nguyền rủa vẩy lên khuôn mặt hoàn hảo.

Thế là thiên đường và địa ngục, thiêng liêng và đẫm máu, hòa làm một trong cơ thể của quốc vương.

Ác ma lững thững đi quanh quốc vương, hắn liên tục ngắt cánh hoa tường vi mềm mại, rắc cánh hoa đỏ như máu đó lên người quốc vương như cha xứ đã làm khi tiễn người chết an nghỉ vào phần mộ.

Trong niềm hân hoan, hắn đến để chuẩn bị tang lễ cho quốc vương.

Cái chết và quốc vương như hình với bóng.

Mà điều này vô cùng tuyệt vời đối với ác ma, hắn đã chờ đợi ngày này hơn mười năm, khi quốc vương hoàn toàn tắt thở, mạng sống của quốc vương mất dần, hắn sẽ đón quốc vương đến một đất nước khác.

Khi quốc vương của nhân gian nhắm mắt lại thì quân chủ Địa Ngục sẽ thức tỉnh.

"Bệ hạ thân yêu của ta, hãy đi theo ta."

Cánh hoa tường vi cuối cùng rơi xuống, ác ma ngồi trên mặt đất bên cạnh quốc vương hóa ra một cây đàn hạc vàng từ hư không, dùng đôi tay thon dài tái nhợt tùy ý gảy dây đàn, phát ra âm thanh du dương. Hắn khẽ thủ thỉ vào tai quốc vương như con rắn độc đang dụ dỗ người đầu tiên nuốt trái cấm đỏ đầy tội lỗi.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống trên người quốc vương.

"Bệ hạ, hãy đi theo ta."

Ác ma nhẹ nhàng đưa ra lời hứa hẹn ngọt ngào.

"Dòng sông dài vàng đỏ chảy dài bất tận trên vùng đất đen thăm thẳm, đó là của cải rơi vào bóng tối qua bàn tay của lòng tham lam. Kim cương đẹp nhất, vách tường trắng không tì vết nhất, dòng sông vàng rực rỡ nhất... Tất cả đều là của người."

Quạ đen lặng lẽ đậu trên cành cây chờ cái xác mới với đôi mắt đỏ sẫm.

"Nơi đó cũng có một đất nước, đám nhóc nghịch ngợm đó có hơi kỳ quái, nhưng ta đảm bảo với người, chúng sẽ là những tôi tớ nghe lời nhất thế gian. Nếu người muốn, người có thể cưỡi xương rồng bay trên trời, thậm chí lãnh chúa vực thẳm cũng sẽ không từ chối chuyến viếng thăm của người."

Cái lạnh bao trùm lấy quốc vương, mạch đập chậm dần, hơi thở của cậu còn nhẹ hơn cả mèo con, màu máu còn sót lại trên môi cũng lặng lẽ biến mất.

Âm thanh của ác ma nhẹ nhàng và dịu dàng, nếu hắn bằng lòng thì hắn sẽ là một nhà thuyết phục không ai sánh được trên thế giới này.

Dù là thiên sứ cũng sẽ bị hắn lừa xuống Địa Ngục.

Nhưng bây giờ, khỏi phải nói, hắn đã sử dụng mọi kỹ năng của mình, cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ quốc vương trẻ đừng bướng bỉnh nữa, mà hãy để cho cái chết gặm nhấm dần đi.

"Người xem..."

Hắn thủ thỉ vào tai quốc vương với tiếng cười chế giễu đầy sâu xa.

"Cha của người phản bội người —— ông ta bán người cho Giáo Hội, bán cho ác ma, thần dân của người phản bội người, cái gọi là người thân của người đều mong người sớm ngày bệnh chết. Dù ở bất cứ đâu, mọi người đều muốn người chết."

"Không một ai muốn người sống cả."

"Chẳng phải người là người rõ nhất sao?"

...

Không một ai muốn người sống cả.

Những lời nguyền rủa truyền đến từ một nơi rất xa.

Quốc vương đứng trong làn sương mù, vô cảm ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy bầu trời xám xịt, xung quanh cũng đen kịt, có rất nhiều bóng người mờ ảo xung quanh sương mù.

Cậu thoáng cảm thấy dường như mình đã quên rất nhiều chuyện.

Đây là nơi nào? Giấc mơ à.

Quốc vương đi về phía trước.

Bóng ma hai bên trái phải di chuyển theo cậu như giòi bám xương. Ngọn lửa đỏ rực bám vào mặt đất rồi theo sau quốc vương như con rắn độc cố gắng nuốt chửng. Vô số bàn tay vươn ra từ trong sương mù, nhăn nheo và tái nhợt đó tóm chặt cậu kéo xuống.

—— người xem, ai cũng muốn người chết, dù người ở đâu.

Giọng nói thì thầm, ma quái len lỏi vào đầu cậu.

Ngọn lửa đỏ bừng nuốt chửng quốc vương. Đun sôi, nóng bỏng, thiêu đốt linh hồn. Máu lăn dài từ trán và khóe mắt. Cậu nhắm chặt hai mắt.

Dần dần rơi xuống.

—— nào, đến một đất nước khác thực sự thuộc về người.

Hồ lửa màu vàng, mặt đất màu đen, tôi tớ trung thành nghe lời, tất cả của cải trên trời dưới đất.. Những hình ảnh huy hoàng và xa hoa hiện ra trong đầu quốc vương, tất cả chúng sinh ở đó đang hân hoan chờ đợi sự xuất hiện của cậu.

—— xin hãy đi theo ta.

Giọng nói tràn ngập niềm vui tột đột bị đè nén.

Một bàn tay thon dài vươn ra từ sương mù dày đặc, vươn về phía quốc vương đang rơi xuống, bàn tay đó tái nhợt hệt như được ánh sáng bao phủ.

Chờ cậu vươn tay ra.

Quốc vương chậm rãi đưa tay ra, tiếng nói kia bèn ngừng lại như đang kiềm chế niềm vui sướng.

"Không."

Trong ngọn lửa quốc vương đột nhiên mở mắt, giọt máu lăn xuống từ khóe mắt của cậu, rơi vào ngọn lửa đen dày đặc, đôi mắt băng lam lạnh lùng như trường đao được tôi luyện bởi nước băng.

"Cút ngay."

Cậu giang rộng vòng tay, để ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi mình.

Bàn tay tái nhợt buông thõng ở phía trên.

...

Trong rừng rậm.

Quốc vương thở hổn hển, hai gò má tái nhợt của cậu ửng hồng bất thường, sự sống và cái chết chiến đấu quyết liệt trên người cậu.

Phựt ——

Khuôn mặt của ác mà đầy u ám, buông cây đàn hạc đều bị đứt hết dây ngay lập tức.

Sương mù bao phủ gương mặt của hắn.

Đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào quốc vương đang thở dồn dập, nhưng cậu vẫn còn đang hôn mê.

"Vậy cũng được."

Ác ma nói bằng một giọng điệu thỏa hiệp.

"Xin lỗi, người không thể mong đợi một ác ma tuân thủ khế ước đúng không?"

Hắn vươn đôi bàn tay thon dài ưu nhã của mình, vuốt nhẹ gò má tái nhợt của quốc vương, máu tươi nhuộm vào tay ác ma.

Hắn định bắt quốc vương đi luôn.

Một nụ cười thoáng qua bên môi ác ma.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng chói mắt thiêng liêng dâng lên, hệt như một khối băng đột nhiên chạm vào một ngọn lửa đang hừng hực. Ác ma đột ngột bật dậy, ném lửa thánh chết tiệt trên tay xuống.

"Bí pháp rửa tội! Đám Giáo Hội chết tiệt đó!"

Ác ma nổi giận.

Giáo Hội đã từng tổ chức lễ rửa tội long trọng cho quốc vương trong thánh đường Wies, vào ngày quốc vương lên ngôi, người đại diện của giáo hoàng đã vượt qua eo biển Abyss, đổ dầu thánh từ chiếc lọ hình đại bàng bằng vàng, thoa ngực, giữa lưng, đầu, vai, khuỷu tay và lòng bàn tay của quốc vương.

Đây đã trở thành thứ che chở cho quốc vương vào lúc này.

Quốc vương mở mắt ra.

"Ác ma, cút ngay."

Cậu nói.

Hết chương 18.

Tác giả có lời muốn nói:

Ác ma: Hẹn hò không?

Quốc vương: Cút!

[1] [2] [3] Trích từ Shakespeare <Richard II>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com