TruyenHHH.com

[Edit/Hoàn] Sau khi trở thành bạo quân - Ngô Cửu Điện

Chương 170: Nghịch mệnh

wiserror

Edit | Beta: Wis

"Người phàm sẽ lấy cái gì để thay đổi vận mệnh đã định?"

***

Trong đêm tối nổi lên tiếng nổ như sấm sét.

Các kỵ sĩ giả kim lao ra từ trong bóng tối, đồng thời ném ra những thương to như ngọn giáo. Trong trường hợp bình thường, tấn công của kỵ sinh vô dụng với tòa thành, nhưng việc này không bao gồm với các kỵ sĩ giả kim. Vì cả một đội kỵ sĩ giả kim là một đội quân sắc bén công thành vô song.

Lúc này, những cây thương mà người khổng lồ dùng để săn voi ma mút trong thời kỳ truyền thuyết đã biến thành nỏ công thành, sau khi bị kỵ sĩ giả kim mặc khôi giáp ngàn cân ném xuống, sức mạnh và tốc độ đáng sợ của chính chúng đã mang lại cho chúng một sức mạnh tấn công khủng bố không thể tin được.

Chúng bay qua như một ngôi sao băng trong đêm tối, cuối cùng đánh trúng vào cổng thành sắt đen vững chắc của thành Herreid.

Quân phòng thủ bình thường trên tường thành chỉ cảm thấy màng nhĩ mình bị ù đi, mà quân phòng thủ phía sau cổng thành thì đã vô cùng sợ hãi.

Sau khi Thánh Đình chiếm lĩnh thành Herreid, vì xây dựng bến tàu Thần Tọa mà bọn họ tập trung một lượng lớn vật liệu để sửa chữa và củng cố hệ thống phòng thủ quân sự vốn đã bị hắc long hủy hoại, trong đó bao gồm cả cổng thành dày đặc làm bằng sắt đen. Nhưng giờ phút này, cổng thành giống như bị hàng trăm chiếc búa đồng thời đập vào, chấn động liên tục, phát ra âm thanh như chuông đồng bị đập khiến những người xung quanh đều cảm thấy máu dồn lên, buồn nôn về mặt sinh lý.

"Mau lui lại!"

Sau cổng thành, một binh sĩ phản ứng nhanh hét vào mặt đồng đội.

Hắn ta vừa dứt lời, trước mắt lóe lên tia lửa, mũi thương như ngọn giáo xuyên qua ngực tên lính đứng sau cổng thành đang muốn thò đầu ra khỏi khe hở nhìn lén bên ngoài.

Máu tươi vẩy ra.

Trong khi các kỵ sĩ giả kim thay phiên nhau ném giáo để đâm phá cổng thành, thì một kỵ sĩ giả kim khác đã tháo cây cung to cổ xưa đã bắn chết ác long, đặt lên một mũi tên, bắn về phía cổng thành.

Cùng lúc đó, cánh cổng thành bằng sắt đen của thành Herreid đã bị những vũ khí mà nhân loại không bao giờ khống chế được oanh mở. Tiếng xích sắt vang lên liên tục, kỵ sĩ giả kim đáng sợ kéo xích sắt rồi cất thương.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, sức mạnh của mũi tên xương rồng bùng nổ trên tường thành. Một phần nhỏ của tường thành sụp đổ trong khói bụi, dây thòng lọng của cây cầu treo phía sau bức tường thành cũng bị phá hủy một cách bạo lực.

Cầu treo rơi mạnh xuống.

Nữ hoàng tóc đen cầm hồ đao đứng phía sau kỵ binh, bà vung hồ đao lên, chỉ huy đội kỵ binh như những thú dữ cổ xưa xông vào cổng thành mà không do dự.

Đây là một cuộc tấn công có thể nói là đột xuất, cách công công thành càng dã man và tàn bạo chưa từng thấy. Các kỵ sĩ giả kim không cần ánh sáng cũng không sợ mưa tên bình thường, thủ vệ Thánh quân bình thường trên tường thành vào lúc này đã mất đi tác dụng. Người duy nhất có thể ngăn cản những người này chỉ có kẻ Phán Quyết cũng nắm giữ sức mạnh phi thường.

"Chỉ bằng bọn bây mà muốn cản đường à?"

Illinor cầm theo hồ đao như tuyết, bên môi nở nụ cười khẩy khinh thường.

Sau khi kỵ sĩ giả kim xông vào cổng thành, có một nhóm người đang trên đường đến.

Đêm tối u ám không chỉ là võ đài cho sự tồn tại nửa vong linh nửa giả kim của kỵ sĩ giả kim, mà còn là võ đài cho kẻ Phán Quyết thanh kiếm trong tối của Thánh Đình.

Lúc này, kẻ Phán Quyết mặc áo bào đen đeo mặt nạ biến mất khỏi tường thành, sau đó giống như bóng ma xuất hiện ở con đường phía sau cổng thành. Đây là con đường duy nhất dẫn thẳng tới cảng Thiên Nga của thành Herreid.

Kẻ Phán Quyết không có ai trả lời câu hỏi của nữ hoàng Illinor, bọn họ giống như những con rối vô hồn xuất hiện ở đây chỉ để thực hiện một mệnh lệnh "đánh chặn". Hai tay của kẻ Phán Quyết buông thõng xuống hai bên, những thanh kiếm rực lửa quấn quanh tay áo của họ như đang cháy rực —— mà đang cháy thật.

Trong tay phải của bọn họ đều nắm kiếm lửa như một bản sao của "Kiếm Thánh", lúc này ngọn lửa trên thanh kiếm rực cháy.

Trong ánh lửa, chiếc mặt nạ sắt đen trên khuôn mặt của kẻ Phán Quyết sinh ra một đôi mắt trắng.

Các kỵ sĩ giả kim tập hợp xung quanh nữ hoàng Illinor, họ treo thương trên yên ngựa rồi rút kiếm bản rộng treo bên hông. Lúc này đòn tấn công đã mất đi tác dụng, vì khi hết kẻ Phán Quyết này đến kẻ Phán Quyết khác xuất hiện trước mặt, ngọn lửa hừng hực trên người bọn họ đã hòa làm một.

Ngọn lửa tạo thành một "tường đồng vách sắt" thực sự, muốn thoát khỏi vòng vây đánh chặn thì trước hết phải giết đám kẻ Phán Quyết này.

Đây cũng là những thứ mà con người không còn có thể diễn tả được nữa...

Thần thị!

"Thân là thần thị mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Siorde thì có nghĩa lý gì?"

Illinor chậm chầm xoay cổ tay, hồ đao quét ra một hình bán nguyệt tao nhã trong ánh lửa. Vẻ mặt bà thản nhiên, lộ ra vẻ châm chọc: "Con rối của kẻ dã tâm sao?"

Chiến mã nhảy ra, bà chỉ huy kỵ sĩ giả kim đến chỗ những thần thị không phải người.

Trong từ điển của nữ hoàng chiến binh không có từ "sợ hãi".

Tất cả những ai cản đường bà đều sẽ bị cắt làm đôi!

Khi kỵ sĩ giả kim lao ra, trên bến cảng Thiên Nga gần biển thành Herreid.

Từng chiếc tàu của Thánh Đình giương cánh buồm trắng được sắp xếp theo hình bán cung ở bến cảng, một sợi xích sắt mạ bạc nối những tàu thánh này với bến tàu. Trên boong của những con tàu này đều thắp nến, ánh nến sáng đến nỗi tưởng như không lay động trong gió biển.

Bên cạnh bến tàu, mỗi người trong dàn hợp xướng mặc thánh y trắng, cầm một ngọn nến được thắp sáng, đứng chân trần trên cát.

Nước biển màu đen cuồn cuộn, hệt như nó đang cộng hưởng với thứ gì đó trong tối tăm, nhưng chiếc tàu vẫn bất động.

Trong bầu không khí kỳ lạ và trang nghiêm này, dàn hợp xướng mở miệng ngâm tụng thánh thư chương thứ bảy. Lúc đầu tiếng nói của bọn họ không lớn, nhưng khi các chương trong sách thánh được đọc lên, những ngọn nến trên boong tàu càng lúc càng sáng, có chút ánh sáng trắng như bông tuyết bay lên từ những ngọn nến dùng cho nghi thức, giữa trời đất như có một trận tuyết mộng ảo.

Trong ánh sáng như tuyết, tiếng ngâm tụng sách thánh dần lớn hơn, cuối cùng bị gió biển cuốn đi, vang vọng theo sóng biển, lộ ra uy thế như sấm sét.

Dàn hợp xướng không hơn một trăm người nhưng lại tạo ra một làn sóng âm thanh giống như tiếng hát của hàng nghìn người.

Trong tiếng tụng kinh hào hùng, nước biển gợn sóng lăn tăn, hệt như có thứ gì đó sắp trồi lên khỏi mặt đất gần biển. Mà sự xuất hiện của nó sẽ làm cho trời đất nổi lên cơn sóng gió.

Mặt trời.

Là một vầng mặt trời mọc từ biển, từ bùn lầy.

Nến không biết tắt tự lúc nào, nhưng toàn bộ bến tàu lại sáng như ban ngày.

Hàng ngàn ánh sáng rực rỡ bùng lên khỏi lòng đất, từng thanh kiếm rực rỡ đâm xuyên qua bóng tối xung quanh. Trong ánh sáng này, mọi ô uế và xấu xa sẽ bị xua tan và tan biến. Bến tàu Thiên Nga Herreid ban đầu đang bắt đầu nứt và vỡ vụn.

Cục trưởng cục Thẩm Phán đứng trong ánh sáng ban ngày, ông ta nhìn chằm chằm bến cảng Thiên Nga rạn nứt biến thành Thần Tọa. Thánh Đình không có nhiều thời gian để xây dựng lại một Thần Tọa thật sự như vịnh Olecranon, "Thần Tọa" tạm thời này vốn không thể chịu đựng lâu sức mạnh của Thiên Chu sắp hạ xuống.

Nhưng giáo hoàng Siorde không hề nghĩ đến việc để cho "Thần Tọa" tạm thời này tồn tại lâu dài trên đời!

Tác dụng của nó chỉ có một —— làm trung gian, triệu hồi tàu thánh Thiên Chu.

Thời khắc Thiên Chu hạ xuống, chính là thời khắc Thần Tọa tan rã. Bởi vậy, Thánh Thuyền được triệu hồi ra ở thế giới này, sẽ không còn chỗ nào để neo đậu, ngoài Thần Tọa, trên thế giới không còn chỗ nào có thể gánh vác sức mạnh của nó.

Một khi tàu thánh chở đầy lửa đáp xuống thế gian, toàn bộ nước trong lòng đất sẽ bị bốc hơi ngay lập tức, rừng cháy và mọi thứ đều cạn kiệt.

Hệt như Thượng Đế có mặt là cứu thế, cũng có mặt là Chúa vạn quân, tàu thánh Thiên Chu cũng có hai tính chất.

Một mặt nó tượng trưng cho "Phù hộ tân sinh", mặt khác nó báo hiệu cho "tái thiết trị vì sau thảm họa". Đây là một chiếc tàu chiến, một tàu chở vạn quân! Trong chương sách thánh về ngày phán xét cuối cùng, nó được miêu tả theo một cách khác, không còn là chiếc tàu của sự sống chở mọi người vượt qua thảm họa, mà là con tàu mang đến sự hủy diệt cho con người.

Cho đến hôm nay, cuộc chiến này đã sớm trượt theo một hướng mà không ai có thể dự đoán được kết cục.

Có lẽ ngày tận thế sẽ đến, ngày phán xét cuối cùng sẽ thu hoạch tất cả sự sống chăng.

Cục trưởng cục Thẩm Phán thầm nghĩ.

Ông ta cảm nhận được sức mạnh hùng vĩ phát ra từ hư không, vô số đám mây tụ lại trên bầu trời.

Những đám mây đó giống như một đại dương khác, chúng va chạm vào nhau trên bầu trời cao, rìa của đám mây nổi lên tia sét bạc như bọt nước màu trắng. Ở trong tầng mây, cục trưởng cục Thẩm Phán loáng thoáng nhìn thấy vương quốc của các vị thần được ghi lại trong cơ mật —— ngọn núi và tòa tháp của các vị thần.

Sấm sét ngày càng dày đặc, hình chiếu vương quốc của các vị thần biến mất, thay vào đó là một chiếc tàu chiến huy hoàng chưa từng thấy.

"Người phàm sẽ lấy cái gì để thay đổi số mệnh đã định?"

Cục trưởng cục thẩm phán thở dài.

Ông ta định đi về phía trước, nhưng lại nghe thấy một tiếng nổ mạnh từ một nơi khác giữa cơn gió mạnh. So với tiếng sấm chuyển động trên bầu trời, âm thanh này có vẻ ít đáng sợ hơn, nhưng nó vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cục trưởng cục Thẩm Phán.

Ông ta chợt quay đầu.

Khói bụi cuộn lên, dưới ánh hào quang của Thần Tọa và tia chớp trên bầu trời, kỵ sĩ giả kim mặc giáp nặng ngàn cân xé toang mọi hàng rào mà bọn họ bố trí rồi lao tới như những con dao sắc bén. Mái tóc của nữ kỵ sĩ ở đằng trước tung bay trong gió, chớp mắt đã đến trước mặt cục trưởng cục Thẩm Phán.

Đao trong tay bà chém xuống với sát khí sắc bén.

Keng ——

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cục trưởng cục Thẩm Phán rút kiếm ra, chặn nó một cách nguy hiểm. Cái giá phải trả là miệng hổ thoáng chốc nứt toác, máu tươi bắn ra, cả người cà đất lui hơn mười mét. Ông ta cắm ngược kiếm xuống đất, ngăn lại một đường trượt của mình.

Nhìn hai tên tu sĩ áo đen chắn ở trước người cục trưởng cục Thẩm Phán, Illinor ghìm chặt dây cương.

Bà từ trên cao nhìn xuống cục trưởng cục Thẩm Phán đang ho ra một ngụm máu.

"Người phàm sẽ lấy cái gì để thay đổi vận mệnh đã định?"

Trời đất sấm sét chiếu sáng mặt mày của nữ hoàng tóc đen, bà và kỵ sĩ phía sau đều đạp lên đống xương, cả người dính đầy máu tươi, đằng đằng sát khí.

"Lấy mạng đổi!"

Hết chương 170.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com