TruyenHHH.com

Edit Hoan Quyen 1 Chieu Nhu Nhat Nguyet

Edit: Vương Triều Loan
Beta: Xuy Phong Đáo Quần

Bên này Đào sinh còn chưa được cứu ra, bên kia Tiểu Tạ đã khóc đến lê hoa đái vũ, hoá ra Thu Dung thành quỷ đã lâu, nay xuống địa phủ tìm cách cứu Tam Lang, bị Hắc Phán quan dưới Miếu Thành Hoàng nhìn trúng, một hai bức ép nàng phải làm thiếp tam phòng mới bằng lòng thả Tam Lang, Thu Dung không chịu, vì thế đã bị bắt lại.

Trương sinh nghe được mà sởn tóc gáy, nghĩ thầm mối họa này tới vừa mau vừa tàn nhẫn, đi vào địa phủ ba quỷ, bước ra chỉ còn một nữ quỷ nhu nhược, thật đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nhân quỷ thù đồ, quả nhiên không phải chơi.

"Có điều, quỷ hồn bị địa phủ bắt về, còn có thể được thả ra sao?" Trương sinh cảm thấy cái logic này không đúng a.

Đàm Chiêu nghĩ một lúc, sắp xếp ngôn ngữ: "Trên lý thuyết tất nhiên là không thể, nhưng ngươi biết vì sao nhiều quỷ lại lưu lạc trên nhân gian không? Không phải vì tâm nguyện chưa hoàn thành, thì chính là oán khí chưa tan, dù có xuống địa phủ cũng không thể đầu thai chuyển thế, thêm nữa địa phủ thu dụng cũng có hạn, cho nên chỉ cần xác định quỷ này sẽ không tuỳ tiện hại người, tất nhiên vẫn được, pháp ngoại dung tình."

Còn có một trường hợp tương tối hiếm, là cưỡng chế quỷ hồn lưu lại địa phủ làm nhân công giá rẻ.

"Tiểu Tạ cô nương, trong tình huống này nước mắt là vô dụng nhất, cô nương biết viết chữ không?" Đàm Chiêu không khỏi có chút đau đầu.

Tiểu Tạ vội vàng gật đầu, nói Đào lang có dạy cho các nàng.

Đàm Chiêu liền nói tiếp: "Cô nương viết đơn kiện, trực tiếp đem đến miếu Thành Hoàng."

Tiểu Tạ liều mạng lắc đầu: "Tiểu nữ viết, nhưng đơn kiện đều bị quỷ sai để xuống cuối, không biết bao lâu mới có thể đến trước mặt Thành Hoàng lão gia."

"Ngươi viết như thế nào?"

Tiểu Tạ là con quỷ thành thật, liền tự thuật lại tình hình thực tế, mong Thành Hoàng gia công chính nghiêm minh.

Đàm Chiêu:...... Viết rõ ràng như vậy là sợ quỷ sai đọc không hiểu sao?

"Lấy bút đi, ta nói một câu, cô viết một câu, được chứ?" Đàm Chiêu thấy Tiểu Tạ gật đầu, mới nói, "Hôm nay nữ quỷ Tiểu Tạ...... Nếu trong vòng một ngày tiểu nữ không thấy ấu đệ Tam Lang cùng Kiều thị Thu Dung, liền huỷ hoại kim thân của người, phá đi miếu thờ của người, tiểu nữ đã mất mạng nhưng không thể mất đi người thân được nữa, đến lúc đó Thành Hoàng gia chắc chắn làm chủ cho tiểu nữ."

Trương sinh:...... Đỉnh!

Cái đó gọi là Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ khó chơi, Tư đạo trưởng nếu đi vào chốn quan trường, tuyệt đối là một cao thủ.

Tiểu Tạ lại có chút sợ hãi: "Viết như vậy, thật sự không thành vấn đề sao? Nếu Hắc Phán quan kia......"

"Vậy cứ để hắn tới." Đàm Chiêu nói.

Tiểu Tạ khấu đầu, tiêu tán tại chỗ.

"Một ngày sau, chính là kỳ thi mùa thu, ngươi cảm thấy Đào sinh có thể ra kịp không?" Trương sinh bỗng nhiên nổi lên cái thích thú, "Ngươi nói ta hiện tại đi tu đạo, còn kịp không?"

Đàm Chiêu lập tức xua tay: "Không kịp, ta sợ cha ngươi cầm theo cái chổi đuổi ta hai con phố."

"Là đùa?"

"Không đùa."

Trương sinh suy sụp bả vai, nhưng vốn dĩ hắn cũng có nhiều điều theo đuổi, thú vui trên đời này, chỉ cần có tiền là được, quyền thế trên tiểu huyện thành này cũng không có nhiều tác dụng, cuộc sống bây giờ, hắn đã vô cùng thỏa mãn: "Không đùa thì không đùa, có điều ngươi viết như vậy, không sợ những phán quan đó tới câu hồn ngươi?"

Nếu lộ tẩy, bị Thiên Đạo phát giác, đuổi khỏi thế giới này, kỳ thật...... cũng không tồi, Đàm Chiêu cười: "Ngươi cảm thấy đạo gia ta sẽ sợ những tiểu quỷ đó?"

Trương sinh lập tức ôm quyền: "Tiểu sinh bội phục, bội phục."

Vừa vặn, Ninh Thải Thần cùng Yến Xích Hà từ bên ngoài trở về, không khí giữa hai người vẫn cứng nhắc như trước, nhưng hiển nhiên Yến đạo trưởng ngay thẳng đối với thư sinh Ninh Thải Thần tay không thể nâng vai không thể gánh còn muốn cứu vớt nữ quỷ có chút cạn lời.

"Tư huynh, ta có lời muốn nói với ngươi." Yến Xích Hà vẻ mặt ngưng trọng nhìn Đàm Chiêu.

Đàm Chiêu nhìn thoáng qua Trương sinh ngụ ý lưu lại, sau đó dẫn Yến Xích Hà vào trong phòng.

Đóng cửa lại, chờ hai người ngồi xuống, Đàm Chiêu mới hỏi: "Lan Nhược Tự xảy ra chuyện gì?"

Yến Xích Hà gật đầu: "Đúng vậy, Lan Nhược Tự nguyên là một tòa cổ tháp, hoang phế nhiều năm, bị Hòe Thụ Tinh chiếm, Hòe Thụ Tinh này pháp lực thâm hậu, nàng dụ dỗ một đám nữ quỷ mỹ mạo thay nàng hấp dẫn thư sinh thương khách, hại tánh mạng đoạt tinh huyết, lấy nó tu luyện, tựa như nữ quỷ mê hoặc Ninh sinh."

"Hòe Thụ Tinh? Cỏ cây thành tinh, tu luyện càng khó, vậy mà chọn con đường này?"

Yến Xích Hà gật đầu: "Không sai, ngày ấy ta cùng với Ninh sinh đứng trước Lan Nhược Tự, đã biết chùa miếu này oán khí tận trời, ta vốn tưởng rằng đó là oán khí của những thư sinh đã chết, nhưng nhiều ngày tra xét, lại phát hiện không phải."

Đàm Chiêu đột nhiên nhanh trí: "Là của Hòe Thụ Tinh?"

"Tư đạo hữu quả nhiên kiến thức phi phàm, đúng là của Hòe Thụ Tinh." Chính là bởi vậy, mới thập phần khó giải quyết, "Ta điều tra qua, cây hòe này trồng trong sân viện của Lan Nhược Tự, cách ngôn có nói ' Trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, trong viện không trồng tà mộc ', thân gỗ hoè là quỷ mộc, lại hưởng lợi từ nơi đây, đã thành tinh, chỉ sợ với pháp lực của ta, không thể thu phục nó."

"Yến huynh, huynh còn chưa nói hết đúng không?"

Nếu chỉ là cây Hòe Thụ Tinh, Yến Xích Hà liều mạng ra tay cũng không phải không có khả năng thắng, nhưng sự tình càng đào càng sâu: "Ta hôm qua đi tra khắp nơi, thế mà không thu được dù chỉ là một chút tin tức, một tòa cổ tháp trang nghiêm như vậy tiêu vong, cây hòe cũng sinh oán khí cứ như bốc hơi giữa trần gian, chỉ sợ phía sau còn có ẩn tình."

...... Nghe Yến Xích Hà nói như vậy, hắn có chút muốn trốn chạy, mạng nhỏ quan trọng nha.

"Ngày mai, ta đi tìm người hỏi một chút lai lịch của Lan Nhược Tự này."

Yến Xích Hà ôm quyền: "Làm phiền Tư đạo hữu, ta còn muốn đi ngoại ô một chuyến."

Hắn nói phải rời khỏi, Đàm Chiêu suy nghĩ, gọi lại đối phương: "Cái này là bùa bình an cùng trừ tà phù do ta vẽ, Yến đạo hữu cầm, phòng cái thân cũng tốt."

Tâm Yến Xích Hà như bị người ta nhồi đầy, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một mảnh kim quang, này lấy ra bán được bao nhiêu tiền a, bán hắn còn không đủ, nghĩ vây lập tức muốn trả lại, nhưng lúc ngẩng đầu, trước mặt làm gì còn người nào.

Hắn vô cùng cảm động, không miễn cưỡng trả lại nữa, cẩn thận đem nó ôm vào trong lòng, chỉ nghĩ nếu không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không dùng.

Yến Xích Hà hấp tấp rời đi, Đàm Chiêu đi vào trong viện, nhìn thấy biểu tình có chút uể oải của Trương sinh.

Hắn lập tức nhìn về phía Trương sinh, Trương sinh lập tức hướng tới người kia chu chu môi, nói nhỏ: "Quỷ Tam Lang không phải trước mặt người khác tiêu tán sao, bộ viện đại nhân nhất thời sợ tới mức hai chân run rẩy, trợn trắng mắt ngất đi."

"......" Thật đáng thương, nếu hắn là bộ viện đại nhân, cũng sẽ bị dọa đến hoài nghi nhân sinh.

"Nghe nói bộ viện đại nhân hôn mê một canh giờ sau mới tỉnh lại, vừa uống thuốc lại ấn huyệt nhân trung, sau đó hắn cầm đơn kiện hỏi hạ nhân, hạ nhân nhất tề trả lời không có người nào đi vào, như này không phải thập phần dọa người sao." Trương sinh vẻ mặt bát quái, kể chuyện như chính mắt hắn trông thấy, "Việc của quỷ thần, vốn là hiếm lạ, Tam Lang này cũng thật thông minh, bộ viện đại nhân gặp chuyện kì quái, chắc chắn sẽ tra xét đến cùng, này không phải là cứu được Đào sinh rồi sao?"

Đàm Chiêu vẻ mặt "hôm nay nhìn thấy đã đủ rồi".

"Tuy đã được thả ra, nhưng tên tuổi cuồng sinh Đào Vọng Tam xem như đã bị huỷ, kỳ thi mùa thu lần này, hắn không được tham gia, phải đợi lần sau." Đây là điển hình của việc họa là từ miệng mà ra, vô duyên vô cớ phải chờ thêm ba năm nữa.

"Hắn hiện tại làm sao rồi?"

"Nghe xong chuyện tam quỷ vì cứu hắn mà tìm mọi cách, đang tự trách bản thân cùng cảm động."

Bên kia Đàm Chiêu cùng Trương sinh hai người tụ tập nói chuyện phiếm, bên này Ninh Thải Thần đang an ủi Đào sinh, kì thật hắn rất có hảo cảm với người này, nhưng khuyên bảo không có tác dụng, chỉ đợi đến khi Tiểu Tạ dắt Thu Dung trở về, hắn mới vui vẻ nhào tới.

Ninh Thải Thần:...... Huynh đài ngươi thấy sắc quên bạn, thật sự có chút mau a.

Tiểu Tạ cùng Thu Dung nhìn thấy Đào sinh, vui sướng quá độ mà khóc nấc lên, nhưng nàng vẫn chưa quên ân tình của Đàm Chiêu, thịnh một tiếng quỳ xuống dưới đất: "Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm, Tam Lang đã hoàn thành tâm nguyện, đi đầu thai rồi."

"Vậy là tốt rồi."

Đào sinh vốn cảm thấy Tư đạo trưởng này trời sinh tính tình lãnh khốc, nhưng nghe Tiểu Tạ nói như vậy, lập tức minh bạch là mình hiểu lầm đối phương, vội vàng cảm ơn, còn nói sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình.

Cãi cọ ồn ào một hồi, một người hai quỷ rốt cuộc rời đi.

"Đạo trưởng? Tư huynh ngươi......" Ninh Thải Thần vẻ mặt kinh ngạc, Đàm Chiêu làm đạo sĩ khi nào? Tài năng xuất chúng đến bực này, so với thư sinh gian khổ học tập còn giỏi hơn a!

Ông trời ơi! Đất mẹ ơi! Thiên lí ở đâu?!

Đàm Chiêu ngẩn người, lâu sau mới phản ứng lại là nữ quỷ Tiểu Tạ vô ý vạch trần thân phận của hắn, trên mặt có chút áy náy: "Xin lỗi, vì một ít duyên cớ mà giấu giếm Ninh huynh, là tại hạ sai."

Ninh Thải Thần đương nhiên sẽ không tức giận, lắc đầu nói: "Tiểu sinh chỉ là có chút kinh ngạc, cũng không có ý trách cứ, hai ngày nay cùng Tư huynh đàm luận, tiểu sinh được lợi rất nhiều, là tiểu sinh hiểu nhầm thôi."

"Này, các ngươi đẩy tới đẩy lui không thấy chán sao, đi, tiểu gia mời các ngươi đi ăn cơm!" Trương sinh cảm thấy phiền, đơn giản đánh gãy hai người đang khách sáo lẫn nhau này.

Ninh Thải Thần tỏ vẻ muốn đọc sách ôn tập, không đi.

"Ngươi cũng không đi?"

Đàm Chiêu lắc đầu: "Ta đương nhiên đi rồi, đồ miễn phí, không ăn không được!"

"Đi đi đi!" Hai người liền kề vai sát cánh mà bước đi.

Đi bộ đến khu trung tâm, Trương sinh vốn dĩ muốn đi Cẩm Tú Lâu, lại bị Đàm Chiêu lôi kéo đến hẻm nhỏ: "Đi nơi đó làm gì, tối om, có gì ngon đâu!"

"Không phải sợ, có ta ở đây, ta nghe người địa phương nói, nơi này có một tiệm ăn nhỏ mở hơn 50 năm rồi, tay nghề tuyệt hảo."

"Thật ư?"

"Đi thì biết."

"Đi thì đi, ai sợ ai chứ!"

Hai người đi vòng qua mấy con hẻm, đến khi Trương sinh bước không nổi nữa, mới nhìn thấy dưới tàng cây cách đó không xa có một chút ánh đèn, nhiệt khí bốc lên mờ mịt, một bóng người đang đứng trước nồi, mà bên cạnh bày bốn cái bàn nhỏ, nhưng khách nhân một người cũng không có.

"Đây là tiệm ăn đã khai trương 50 năm rồi?"

Đàm Chiêu vô tội mà nhìn sang, cũng không thể trách hắn, tin tức là chủ tiệm bán chu sa, lá bùa, giấy trát nói cho hắn. Hắn nheo mắt lại, chủ tiệm thế mà không nói cho hắn biết, ông chủ của quán nhỏ mở 50 năm này là một con yêu quái.

Đàm Chiêu duỗi tay sờ góc tường, có dấu vết của trận pháp, không khí phảng phất mùi yêu khí, đây vẫn là một con yêu quái tốt tuân thủ pháp luật.

"Đi thôi, tới cũng tới rồi, không đi vào thực có lỗi với đôi chân nha."

Trương sinh vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, vì thế liền đi theo. Sau nửa canh giờ, hắn đã hối hận đến xanh ruột, bây giờ mới hiểu bốn chữ "Tới cũng tới rồi" chứa điềm xấu gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com