Edit Hoan Quyen 1 Chieu Nhu Nhat Nguyet
Edit: Vương Triều Loan
Beta: Xuy Phong Đáo Quần"Không phải hắn thì là ai!" Tần lão gia thấy mình bị cản trở, thanh âm càng thêm phẫn nộ.Trương sinh có điểm lúng túng, trốn ở phía sau Đàm Chiêu trực tiếp hô: "Ta chưa tìm hắn tính sổ thì thôi, chính hắn tự mình không tích âm đức còn thiếu chút nữa hại đến tánh mạng của ta!""Cái gì? Còn có việc này! Tần lão tặc, ngươi là ác nhân còn dám tới cáo trạng!"Trương lão gia hiển nhiên cũng không phải người ăn chay, phản ứng cũng vô cùng mau lẹ. Thân hình mập mạp của lão lập tức bước đến trước mặt Tần lão gia quát một tiếng.Trương sinh vì lão cha nhà mình phất cờ hò reo, ắt hẳn việc này hắn từng làm không ít. Lúc Đàm Chiêu duỗi tay kéo tên Trương sinh đang đu bám trên lưng mình xuống, đạo nhân đeo kiếm kia đã xoay người lại.Vị đạo nhân này tuổi chừng 30 có hơn, ăn vận mộc mạc, mày kiếm mắt sáng, giữa mày có một cỗ hạo nhiên chính khí, chỉ là trên mặt hắn không chút biểu tình, người thường nhìn thấy liền có cảm giác không thích hợp ở chung, chỉ nghe được hắn mở miệng: "Tại hạ Yến Xích Hà, xin hỏi quý danh đạo hữu?"Nhân trung đồng đạo a!Đàm Chiêu theo bản năng nhìn quanh người đối phương, chỉ thấy một cỗ kiếm ý thanh khí nghiêm nghị"Kỳ Sơn quan, Tư Dương."Yến Xích Hà nghe danh Kỳ Sơn quan, trong lòng liền tín nhiệm thêm vài phần, thanh danh của Kỳ Sơn quan ở An Huy Giang Chiết không nhỏ, là đạo môn chính tông. Trên người vị Tư đạo hữu này lại mang đế hoàng chi khí dày nặng, chẳng lẽ hắn có xuất thân hoàng thất tông tộc?Không đúng, dù là hoàng tử, cũng không thể có khí thế đế vương nồng đậm như vậy.Đàm Chiêu nhìn ánh mắt của đối phương liền biết hiệu ứng " bóng đèn cực sáng cực nóng" của mình đã bị người khác nhìn ra.
Haiz, làm người đã khó, làm đạo sĩ lại càng khó hơn."Xin hỏi Tư đạo hữu, vị Trương sinh này đã gặp phải thứ phiền toái gì?"Xem ra vị Yến đạo hữu này không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, trong lòng Đàm Chiêu nhẹ nhàng đi không ít: "Hồ quỷ, là một con Hồ quỷ đã đại khai sát giới. Hôm qua ta thấy Trương trạch tứ phía toát ra yêu khí, liền đi vào tra xét, đúng lúc bắt gặp Hồ quỷ đang ra tay hại người, ta cưỡng chế đuổi nó đi, chỉ là nó đã động sát tâm, sợ rằng không lâu sau sẽ lại tới.""Hồ quỷ đã khai sát giới? Quả thật có chút phiền toái.""Phiền toái như thế nào?" Trương lão gia bước vọt tới, hiển nhiên đã nghe được đoạn đối thoại của Đàm Chiêu và Yến Xích Hà, những người khác cũng đều nghe thấy, trận đánh nhau này mới xem như ngừng lại."Hồ ly tu hành, từ trước đến nay so bên các loại yêu thú khác đơn giản hơn một ít, hồ ly tinh sau khi chết trở thành quỷ cũng là lẽ tự nhiên, nhưng nó đã khai sát giới, hút tinh khí nam tử, chỉ sợ thực lực phi phàm hơn nhiều." Yến Xích Hà khẽ nhăn mày :"Hồ yêu tu hành, phần lớn yêu quý thanh danh, các ngươi đến tột cùng đã làm chuyện gì khiến nó đại khai sát giới?"Tần lão gia sắc mặt oán độc, nhìn về phía Trương sinh.Trương sinh lập tức lúng túng lẻn ra phía sau lưng Đàm Chiêu, tuy rằng vị Yến đạo trưởng này biết được rất nhiều, nhìn qua cũng rất lợi hại, nhưng người này là do Tần gia mang đến, hắn cũng không dám tùy tiện ôm đùi: "Tư đạo trưởng, mau giúp tiểu sinh giải thích một chút!""...... Chính ngươi không có miệng sao? ""Không có!"Thật sự quá túng, so với hắn còn mặt dày không biết xấu hổ hơn. Bất quá đã cầm tiền của người ta, Đàm Chiêu làm việc cũng coi như nhanh nhẹn, dăm ba câu liền giải thích xong lai lịch của Hồ quỷ này."Nếu như vậy, Hồ yêu kia tại sao lại hóa thành Hồ quỷ?"Trương sinh tỏ vẻ chính mình là một thanh niên nghiêm túc, sau khi trở về liền ở thư phòng đọc sách, cái gì cũng không biết.Trương lão gia nhìn đến nhi tử ngu xuẩn nhà mình, tay chân có chút ngứa ngáy, nhưng rốt cuộc vẫn là thân nhi tử, lão xuống tay không đặng, đành trung khí mười phần mà hô: "Ai là người phóng sinh hồ ly, ra đây!"Là thư đồng Tứ Giác bên cạnh Trương sinh."Lão gia, thiếu gia, tiểu nhân thật sự đem thả tiểu hồ ly! Tiểu nhân nói đều là sự thực, không dám dối gạt nửa câu!" Tứ Giác quỳ trên mặt đất, dập đầu bang bang mấy tiếng.Đàm Chiêu tiến lên ngăn cản: "Hắn không nói dối.""Khẳng định chính là ngươi! "Trương sinh, ngươi trả lại nhi tử cho ta ——" Tần lão gia tựa hồ nhất định coi đó là lỗi của Trương sinh. Đàm Chiêu nhìn kĩ lão ta, xác thật thấy lão lây dính một ít hơi thở của Hồ quỷ, bất quá không đủ ảnh hưởng tâm trí, sẽ chỉ làm tính tình người ta thêm táo bạo mà thôi."Nếu không phải ngươi xúi con ta đi săn Hồ, con ta ngoan như vậy, tại sao lại đi!""Săn Hồ? Ta nói đi săn Hồ khi nào!" Trương sinh tức giận đến bùng nổ, "Ai nói bậy, Tần lão gia ngài kêu ra đây cùng tiểu sinh đối chất, ngày thường tiểu sinh đến cả gà rừng còn không bắt nổi, làm sao đi săn Hồ được! Tiểu sinh không phải kẻ ngốc!"....... Được rồi, ngươi phản biện rất tuyệt."Ngươi còn giảo biện! Thời Tam đâu, lôi cẩu nô tài kia ra đây!"Tần lão gia rống lên một câu, tôi tớ hai mặt nhìn nhau, chợt có người từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng nói: "Bẩm lão gia, Thời Tam...... Thời Tam đã chết rồi!"Đã chết?Trương Sinh sợ tới mức hai chân nhũn ra, thụp một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.Đàm Chiêu rất nhanh đã nhìn thấy thi thể Thời Tam, hai mắt hắn trợn tròn, ngực bị móng vuốt xé mở thành một đại huyết động, trái tim bên trong đã không còn, trên mặt đất có một khối huyết nhục bị người niết đến dập nát, hẳn là trái tim của Thời Tam."Cùng Tần sinh tử trạng giống nhau như đúc.""Moi tim?" Từ ký ức của nguyên chủ nhìn xem, yêu quái tu hành ác đạo, xác thật có biện pháp ăn tim người để gia tăng công lực, nhưng biện pháp lấy trái tim của người sống bóp nát càng giống như đang trả thù."Là Hồ quỷ trả thù." Thanh âm Yến Xích Hà có chút lạnh lùng.Chẳng lẽ là hồ quỷ này tương đối kén ăn, cảm thấy dơ bẩn? Đàm Chiêu tự ngẫm, lại nhìn thoáng qua sắc mặt xám xịt khi nhìn thấy thi thể Thời Tam của Trương sinh: "Trương tướng công, làm phiền, cho ta danh sách những người trong hội thơ của ngươi.""Oẹ —— ngươi tránh xa ta ra!""...... Trên người ta có một bộ trận pháp ngăn cách, Trương tướng công, thần hồn nát thần tính là không được." Đàm Chiêu mở miệng nói lời thấm thía.Trương sinh: "......" Có thứ tốt bực này, vì sao không chia sẻ! Hắn tốt xấu gì cũng trả không ít tiền!Trương sinh mang vẻ mặt xấu hổ giận dữ chạy đi viết danh sách, người cũng không nhiều, Đàm Chiêu đếm một lượt, không bao gồm hạ nhân thì tổng cộng có sáu người: "Đi thôi, chúng ta đi xem những người này còn sống hay không.""Ta không đi!" Trương sinh liều mạng ôm lấy cây cột, biểu thị quyết tâm."Yên tâm, ban ngày quỷ không ra được.""Ta không đi!"
Nửa nén nhang sau, Trương Sinh gõ đại môn Triệu gia, Triệu gia Thất Lang là bạn tốt từ nhỏ của hắn."Trương thiếu gia, ngươi tìm Thất thiếu gia? Thất thiếu gia không có ở nhà, đã đến huyện bên cạnh định thân rồi." Người gác cổng đối với Trương sinh hiển nhiên quen thuộc, trực tiếp mở miệng nói."Cái gì? Hắn đi định thân lúc này?""Ngài đã quên, thiếu gia nhà ta đi uống rượu mừng của họ hàng.""......" Thật đúng là đã quên.Yến Xích Hà bấm ngón tay, vẻ mặt nghiêm lại: "Không tốt, Triệu sinh gặp nguy hiểm!""Cái gì?"Trương sinh còn chưa kịp phản ứng lại, Yến Xích Hà đã cõng kiếm nhanh chóng rời đi, chỉ chớp mắt liền không thấy bóng dáng. Trương sinh lo lắng cho bằng hữu, vội vàng giữ chặt Đàm Chiêu:"Tư đạo trưởng, sao lại thế này?"Đàm Chiêu nghĩ thầm ta làm sao mà biết, ta cũng không biết bấm đốt ngón tay.Kỳ Sơn quan nổi tiếng với phù chú, Tư Dương từ nhỏ học vẽ phù là chính, còn bói toán không ở trong nghiệp vụ, hắn nghiễm nhiên mù tịt. Đương nhiên, Đàm Chiêu hắn đến phù cũng sẽ không vẽ, rốt cuộc vẽ bùa cùng tập võ vô cùng khác nhau, hắn cần có thời gian thích ứng."Ngươi muốn biết? Đuổi theo là được!"Đàm Chiêu đề khí kéo Trương sinh chạy theo, hắn ở thế giới võ hiệp tốt xấu cũng lăn lộn tới mãn cấp, tốc độ đi đường không phải nhanh bình thường, chỉ là tiểu đạo trưởng nội lực yếu kém, chờ đuổi theo được Yến Xích Hà, đã thấy người quỷ đang đánh nhau."Uy —— Triệu Thất, Triệu Thất ngươi còn sống không?" Trương sinh sợ tới mức khóc lên.Trên ngực Triệu Thất có năm dấu ngón tay, trái tim vẫn còn, nhưng máu chảy ra không ngừng. Đàm Chiêu nhìn miệng vết thương nồng đậm quỷ khí, minh bạch nếu không loại bỏ cổ quỷ khí này, máu tuyệt nhiên không thể ngừng chảy."Tránh ra, hắn còn có thể cứu chữa!""Được được được." Trương sinh vội vàng thối lui, Đàm Chiêu lấy ra ngân châm, đem hơi thở của chính mình truyền vào, ngân châm vừa chạm vào thịt, hai cổ hơi thở liền đánh nhau.Có tác dụng!Tay Đàm Chiêu như bị điện giật, Trương sinh chưa từng thấy qua đại phu nào hạ châm nhanh như vậy, thật sự...... Sẽ không đâm chết người chứ? Triệu Thất a Triệu Thất, ngươi nếu chết như vậy, vạn lần cũng không nên biến thành quỷ tìm hắn!Bên này Đàm Chiêu đang cùng tử thần đoạt người, bên kia Yến Xích Hà xuất kiếm như hồng. Tay hắn cầm một thanh kiếm gỗ đào, màu gỗ đã hắc trầm như mực, hơi thở trên lưỡi kiếm dày đặc mà uy nghiêm, yêu quái quỷ mị đều không chịu được loại này."Hồ quỷ lớn mật, dám ở nhân gian sát hại mạng người! Còn không mau hối cải!"Hồ quỷ này thiên sinh mỹ mạo, chỉ tiếc hiện giờ trên mặt nàng bị kiếm khí rạch qua một đạo, tràn ra quỷ khí, trông có vẻ âm trầm đến đáng sợ, hai mắt nàng đỏ đậm: "A! Nhân loại các ngươi hành hạ con ta đến chết! Đào tâm can ta! Lột da con ta, muốn ta buông tha cho các ngươi, nực cười!"" Triệu sinh này không giết nó, Trương sinh cũng không.""Hừ! Nếu không phải hai người bọn họ khuyến khích mấy súc sinh kia đi vào núi sâu săn thú, con ta sẽ chết? Đạo sĩ thối, chớ có xen vào việc người khác, nếu không ta cũng sẽ giết ngươi!"Yến Xích Hà biết hồ quỷ này đã nhập ma, hắn ra tay là hợp tình hợp lý. Một người một quỷ lần đánh lên lần thứ hai, nhưng hồ quỷ này đã ăn tinh khí của mấy người, đã thành đại khí, trong thời gian ngắn, Yến Xích Hà không làm gì được nàng."Ngươi làm xong chưa? Triệu Thất hắn ngất đi rồi!"Đàm Chiêu châm xuống cây ngân châm cuối cùng, phun ra một ngụm trọc khí, hắn đem ngân châm làm cờ, lấy huyệt vị làm căn cơ, vừa cầm máu, lại vừa trừ tà trận, có thể qua khỏi hay không, phải chờ xem mệnh số của Triệu Thất.Trương sinh hiển nhiên cũng ý thức được, hắn lớn như vậy cái gì cũng chưa học được, chỉ có thể đem chư thiên Bồ Tát ra cầu nguyện. Sau một lúc, không biết là vị Bồ Tát nào hiện linh, sắc mặt Triệu Thất đã đỡ tái nhợt."Cứu về rồi?""Nhà hắn có tiền không?"Trương sinh: "...... Có tiền, đạo trưởng các người không phải đều thanh tâm quả dục, không yêu tiền bạc tầm thường sao?"Đàm Chiêu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:"Đạo trưởng cũng cần ăn ngũ cốc nhân gian.""Có ý tứ gì?"Haiz, làm người, căn bản đều phải ăn cơm.Đàm Chiêu thu thập đồ, lười đi để ý Trương sinh, tìm một chỗ ngồi xem Yến Xích Hà cùng Hồ quỷ đánh nhau. Bóng đêm đã trùm xuống, hai người đánh đến tàn nhẫn, chỉ thấy một xanh một đỏ lưỡng quang hiện lên, mặt khác đều nhìn không thấy.Haiz, cái thế giới quỷ quái này, thật sự muốn hắn ăn bám Hoà Thị Bích nhà hắn hay sao?
Beta: Xuy Phong Đáo Quần"Không phải hắn thì là ai!" Tần lão gia thấy mình bị cản trở, thanh âm càng thêm phẫn nộ.Trương sinh có điểm lúng túng, trốn ở phía sau Đàm Chiêu trực tiếp hô: "Ta chưa tìm hắn tính sổ thì thôi, chính hắn tự mình không tích âm đức còn thiếu chút nữa hại đến tánh mạng của ta!""Cái gì? Còn có việc này! Tần lão tặc, ngươi là ác nhân còn dám tới cáo trạng!"Trương lão gia hiển nhiên cũng không phải người ăn chay, phản ứng cũng vô cùng mau lẹ. Thân hình mập mạp của lão lập tức bước đến trước mặt Tần lão gia quát một tiếng.Trương sinh vì lão cha nhà mình phất cờ hò reo, ắt hẳn việc này hắn từng làm không ít. Lúc Đàm Chiêu duỗi tay kéo tên Trương sinh đang đu bám trên lưng mình xuống, đạo nhân đeo kiếm kia đã xoay người lại.Vị đạo nhân này tuổi chừng 30 có hơn, ăn vận mộc mạc, mày kiếm mắt sáng, giữa mày có một cỗ hạo nhiên chính khí, chỉ là trên mặt hắn không chút biểu tình, người thường nhìn thấy liền có cảm giác không thích hợp ở chung, chỉ nghe được hắn mở miệng: "Tại hạ Yến Xích Hà, xin hỏi quý danh đạo hữu?"Nhân trung đồng đạo a!Đàm Chiêu theo bản năng nhìn quanh người đối phương, chỉ thấy một cỗ kiếm ý thanh khí nghiêm nghị"Kỳ Sơn quan, Tư Dương."Yến Xích Hà nghe danh Kỳ Sơn quan, trong lòng liền tín nhiệm thêm vài phần, thanh danh của Kỳ Sơn quan ở An Huy Giang Chiết không nhỏ, là đạo môn chính tông. Trên người vị Tư đạo hữu này lại mang đế hoàng chi khí dày nặng, chẳng lẽ hắn có xuất thân hoàng thất tông tộc?Không đúng, dù là hoàng tử, cũng không thể có khí thế đế vương nồng đậm như vậy.Đàm Chiêu nhìn ánh mắt của đối phương liền biết hiệu ứng " bóng đèn cực sáng cực nóng" của mình đã bị người khác nhìn ra.
Haiz, làm người đã khó, làm đạo sĩ lại càng khó hơn."Xin hỏi Tư đạo hữu, vị Trương sinh này đã gặp phải thứ phiền toái gì?"Xem ra vị Yến đạo hữu này không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, trong lòng Đàm Chiêu nhẹ nhàng đi không ít: "Hồ quỷ, là một con Hồ quỷ đã đại khai sát giới. Hôm qua ta thấy Trương trạch tứ phía toát ra yêu khí, liền đi vào tra xét, đúng lúc bắt gặp Hồ quỷ đang ra tay hại người, ta cưỡng chế đuổi nó đi, chỉ là nó đã động sát tâm, sợ rằng không lâu sau sẽ lại tới.""Hồ quỷ đã khai sát giới? Quả thật có chút phiền toái.""Phiền toái như thế nào?" Trương lão gia bước vọt tới, hiển nhiên đã nghe được đoạn đối thoại của Đàm Chiêu và Yến Xích Hà, những người khác cũng đều nghe thấy, trận đánh nhau này mới xem như ngừng lại."Hồ ly tu hành, từ trước đến nay so bên các loại yêu thú khác đơn giản hơn một ít, hồ ly tinh sau khi chết trở thành quỷ cũng là lẽ tự nhiên, nhưng nó đã khai sát giới, hút tinh khí nam tử, chỉ sợ thực lực phi phàm hơn nhiều." Yến Xích Hà khẽ nhăn mày :"Hồ yêu tu hành, phần lớn yêu quý thanh danh, các ngươi đến tột cùng đã làm chuyện gì khiến nó đại khai sát giới?"Tần lão gia sắc mặt oán độc, nhìn về phía Trương sinh.Trương sinh lập tức lúng túng lẻn ra phía sau lưng Đàm Chiêu, tuy rằng vị Yến đạo trưởng này biết được rất nhiều, nhìn qua cũng rất lợi hại, nhưng người này là do Tần gia mang đến, hắn cũng không dám tùy tiện ôm đùi: "Tư đạo trưởng, mau giúp tiểu sinh giải thích một chút!""...... Chính ngươi không có miệng sao? ""Không có!"Thật sự quá túng, so với hắn còn mặt dày không biết xấu hổ hơn. Bất quá đã cầm tiền của người ta, Đàm Chiêu làm việc cũng coi như nhanh nhẹn, dăm ba câu liền giải thích xong lai lịch của Hồ quỷ này."Nếu như vậy, Hồ yêu kia tại sao lại hóa thành Hồ quỷ?"Trương sinh tỏ vẻ chính mình là một thanh niên nghiêm túc, sau khi trở về liền ở thư phòng đọc sách, cái gì cũng không biết.Trương lão gia nhìn đến nhi tử ngu xuẩn nhà mình, tay chân có chút ngứa ngáy, nhưng rốt cuộc vẫn là thân nhi tử, lão xuống tay không đặng, đành trung khí mười phần mà hô: "Ai là người phóng sinh hồ ly, ra đây!"Là thư đồng Tứ Giác bên cạnh Trương sinh."Lão gia, thiếu gia, tiểu nhân thật sự đem thả tiểu hồ ly! Tiểu nhân nói đều là sự thực, không dám dối gạt nửa câu!" Tứ Giác quỳ trên mặt đất, dập đầu bang bang mấy tiếng.Đàm Chiêu tiến lên ngăn cản: "Hắn không nói dối.""Khẳng định chính là ngươi! "Trương sinh, ngươi trả lại nhi tử cho ta ——" Tần lão gia tựa hồ nhất định coi đó là lỗi của Trương sinh. Đàm Chiêu nhìn kĩ lão ta, xác thật thấy lão lây dính một ít hơi thở của Hồ quỷ, bất quá không đủ ảnh hưởng tâm trí, sẽ chỉ làm tính tình người ta thêm táo bạo mà thôi."Nếu không phải ngươi xúi con ta đi săn Hồ, con ta ngoan như vậy, tại sao lại đi!""Săn Hồ? Ta nói đi săn Hồ khi nào!" Trương sinh tức giận đến bùng nổ, "Ai nói bậy, Tần lão gia ngài kêu ra đây cùng tiểu sinh đối chất, ngày thường tiểu sinh đến cả gà rừng còn không bắt nổi, làm sao đi săn Hồ được! Tiểu sinh không phải kẻ ngốc!"....... Được rồi, ngươi phản biện rất tuyệt."Ngươi còn giảo biện! Thời Tam đâu, lôi cẩu nô tài kia ra đây!"Tần lão gia rống lên một câu, tôi tớ hai mặt nhìn nhau, chợt có người từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng nói: "Bẩm lão gia, Thời Tam...... Thời Tam đã chết rồi!"Đã chết?Trương Sinh sợ tới mức hai chân nhũn ra, thụp một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.Đàm Chiêu rất nhanh đã nhìn thấy thi thể Thời Tam, hai mắt hắn trợn tròn, ngực bị móng vuốt xé mở thành một đại huyết động, trái tim bên trong đã không còn, trên mặt đất có một khối huyết nhục bị người niết đến dập nát, hẳn là trái tim của Thời Tam."Cùng Tần sinh tử trạng giống nhau như đúc.""Moi tim?" Từ ký ức của nguyên chủ nhìn xem, yêu quái tu hành ác đạo, xác thật có biện pháp ăn tim người để gia tăng công lực, nhưng biện pháp lấy trái tim của người sống bóp nát càng giống như đang trả thù."Là Hồ quỷ trả thù." Thanh âm Yến Xích Hà có chút lạnh lùng.Chẳng lẽ là hồ quỷ này tương đối kén ăn, cảm thấy dơ bẩn? Đàm Chiêu tự ngẫm, lại nhìn thoáng qua sắc mặt xám xịt khi nhìn thấy thi thể Thời Tam của Trương sinh: "Trương tướng công, làm phiền, cho ta danh sách những người trong hội thơ của ngươi.""Oẹ —— ngươi tránh xa ta ra!""...... Trên người ta có một bộ trận pháp ngăn cách, Trương tướng công, thần hồn nát thần tính là không được." Đàm Chiêu mở miệng nói lời thấm thía.Trương sinh: "......" Có thứ tốt bực này, vì sao không chia sẻ! Hắn tốt xấu gì cũng trả không ít tiền!Trương sinh mang vẻ mặt xấu hổ giận dữ chạy đi viết danh sách, người cũng không nhiều, Đàm Chiêu đếm một lượt, không bao gồm hạ nhân thì tổng cộng có sáu người: "Đi thôi, chúng ta đi xem những người này còn sống hay không.""Ta không đi!" Trương sinh liều mạng ôm lấy cây cột, biểu thị quyết tâm."Yên tâm, ban ngày quỷ không ra được.""Ta không đi!"
Nửa nén nhang sau, Trương Sinh gõ đại môn Triệu gia, Triệu gia Thất Lang là bạn tốt từ nhỏ của hắn."Trương thiếu gia, ngươi tìm Thất thiếu gia? Thất thiếu gia không có ở nhà, đã đến huyện bên cạnh định thân rồi." Người gác cổng đối với Trương sinh hiển nhiên quen thuộc, trực tiếp mở miệng nói."Cái gì? Hắn đi định thân lúc này?""Ngài đã quên, thiếu gia nhà ta đi uống rượu mừng của họ hàng.""......" Thật đúng là đã quên.Yến Xích Hà bấm ngón tay, vẻ mặt nghiêm lại: "Không tốt, Triệu sinh gặp nguy hiểm!""Cái gì?"Trương sinh còn chưa kịp phản ứng lại, Yến Xích Hà đã cõng kiếm nhanh chóng rời đi, chỉ chớp mắt liền không thấy bóng dáng. Trương sinh lo lắng cho bằng hữu, vội vàng giữ chặt Đàm Chiêu:"Tư đạo trưởng, sao lại thế này?"Đàm Chiêu nghĩ thầm ta làm sao mà biết, ta cũng không biết bấm đốt ngón tay.Kỳ Sơn quan nổi tiếng với phù chú, Tư Dương từ nhỏ học vẽ phù là chính, còn bói toán không ở trong nghiệp vụ, hắn nghiễm nhiên mù tịt. Đương nhiên, Đàm Chiêu hắn đến phù cũng sẽ không vẽ, rốt cuộc vẽ bùa cùng tập võ vô cùng khác nhau, hắn cần có thời gian thích ứng."Ngươi muốn biết? Đuổi theo là được!"Đàm Chiêu đề khí kéo Trương sinh chạy theo, hắn ở thế giới võ hiệp tốt xấu cũng lăn lộn tới mãn cấp, tốc độ đi đường không phải nhanh bình thường, chỉ là tiểu đạo trưởng nội lực yếu kém, chờ đuổi theo được Yến Xích Hà, đã thấy người quỷ đang đánh nhau."Uy —— Triệu Thất, Triệu Thất ngươi còn sống không?" Trương sinh sợ tới mức khóc lên.Trên ngực Triệu Thất có năm dấu ngón tay, trái tim vẫn còn, nhưng máu chảy ra không ngừng. Đàm Chiêu nhìn miệng vết thương nồng đậm quỷ khí, minh bạch nếu không loại bỏ cổ quỷ khí này, máu tuyệt nhiên không thể ngừng chảy."Tránh ra, hắn còn có thể cứu chữa!""Được được được." Trương sinh vội vàng thối lui, Đàm Chiêu lấy ra ngân châm, đem hơi thở của chính mình truyền vào, ngân châm vừa chạm vào thịt, hai cổ hơi thở liền đánh nhau.Có tác dụng!Tay Đàm Chiêu như bị điện giật, Trương sinh chưa từng thấy qua đại phu nào hạ châm nhanh như vậy, thật sự...... Sẽ không đâm chết người chứ? Triệu Thất a Triệu Thất, ngươi nếu chết như vậy, vạn lần cũng không nên biến thành quỷ tìm hắn!Bên này Đàm Chiêu đang cùng tử thần đoạt người, bên kia Yến Xích Hà xuất kiếm như hồng. Tay hắn cầm một thanh kiếm gỗ đào, màu gỗ đã hắc trầm như mực, hơi thở trên lưỡi kiếm dày đặc mà uy nghiêm, yêu quái quỷ mị đều không chịu được loại này."Hồ quỷ lớn mật, dám ở nhân gian sát hại mạng người! Còn không mau hối cải!"Hồ quỷ này thiên sinh mỹ mạo, chỉ tiếc hiện giờ trên mặt nàng bị kiếm khí rạch qua một đạo, tràn ra quỷ khí, trông có vẻ âm trầm đến đáng sợ, hai mắt nàng đỏ đậm: "A! Nhân loại các ngươi hành hạ con ta đến chết! Đào tâm can ta! Lột da con ta, muốn ta buông tha cho các ngươi, nực cười!"" Triệu sinh này không giết nó, Trương sinh cũng không.""Hừ! Nếu không phải hai người bọn họ khuyến khích mấy súc sinh kia đi vào núi sâu săn thú, con ta sẽ chết? Đạo sĩ thối, chớ có xen vào việc người khác, nếu không ta cũng sẽ giết ngươi!"Yến Xích Hà biết hồ quỷ này đã nhập ma, hắn ra tay là hợp tình hợp lý. Một người một quỷ lần đánh lên lần thứ hai, nhưng hồ quỷ này đã ăn tinh khí của mấy người, đã thành đại khí, trong thời gian ngắn, Yến Xích Hà không làm gì được nàng."Ngươi làm xong chưa? Triệu Thất hắn ngất đi rồi!"Đàm Chiêu châm xuống cây ngân châm cuối cùng, phun ra một ngụm trọc khí, hắn đem ngân châm làm cờ, lấy huyệt vị làm căn cơ, vừa cầm máu, lại vừa trừ tà trận, có thể qua khỏi hay không, phải chờ xem mệnh số của Triệu Thất.Trương sinh hiển nhiên cũng ý thức được, hắn lớn như vậy cái gì cũng chưa học được, chỉ có thể đem chư thiên Bồ Tát ra cầu nguyện. Sau một lúc, không biết là vị Bồ Tát nào hiện linh, sắc mặt Triệu Thất đã đỡ tái nhợt."Cứu về rồi?""Nhà hắn có tiền không?"Trương sinh: "...... Có tiền, đạo trưởng các người không phải đều thanh tâm quả dục, không yêu tiền bạc tầm thường sao?"Đàm Chiêu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:"Đạo trưởng cũng cần ăn ngũ cốc nhân gian.""Có ý tứ gì?"Haiz, làm người, căn bản đều phải ăn cơm.Đàm Chiêu thu thập đồ, lười đi để ý Trương sinh, tìm một chỗ ngồi xem Yến Xích Hà cùng Hồ quỷ đánh nhau. Bóng đêm đã trùm xuống, hai người đánh đến tàn nhẫn, chỉ thấy một xanh một đỏ lưỡng quang hiện lên, mặt khác đều nhìn không thấy.Haiz, cái thế giới quỷ quái này, thật sự muốn hắn ăn bám Hoà Thị Bích nhà hắn hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com