Edit Hoan Quyen 1 Chieu Nhu Nhat Nguyet
Edit: Vương Triều Loan
Beta: Xuy Phong Đáo QuầnTình cảnh này, cho dù Đàm Chiêu đã sớm có kinh nghiệm giang hồ nhìn cũng sởn tóc gáy.Nhân sinh tới cùng là truy đuổi quyền thế và sức mạnh. Hắn cũng đã gặp qua rất rất nhiều người vì tư lợi của bản thân mà khơi mào chiến tranh, hay vì một quyển bí kíp võ công mà khuấy đảo giang hồ đến mức bất ổn, nhưng loại người dùng bùa chú cùng bí pháp trực tiếp thao túng nhân tâm cùng sinh mệnh, thật sự là lần đầu tiên thấy.Con người đứng trước quyền lợi cùng danh vọng sẽ bỏ đi một ít trói buộc, Hòe Thụ Tinh này chỉ sợ đã sớm bị oán khí cắn nuốt, cái tồn tại hiện giờ, chỉ là một linh hồn tràn ngập ác ý cùng tà niệm mà thôi."Tư huynh?"Đàm Chiêu thoát khỏi dòng suy nghĩ, kéo Ninh Thải Thần dậy, dán lên thân hắn một tấm Khinh Thân phù: "Ta lấy chỉ sợ sẽ lọt vào phản phệ, ngươi lấy là nhất thích hợp, hơn nữa Nhiếp Tiểu Thiến đã phó thác cho ngươi tìm, nó sẽ không bài xích ngươi đụng chạm."Ninh Thải Thần bừng tỉnh gật đầu, không đợi Ninh sinh mở miệng đáp lời, thân thể đã trực tiếp nhảy cao ba mét, làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa thét ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy ngón tay út bị hắc thừng trói chặt trên đỉnh đầu, trong lòng chỉ còn lại sự thương xót cho Nhiếp Tiểu Thiến."Ninh huynh! Ninh huynh, ngươi là người dũng cảm nhất, ta tin tưởng ngươi!"Hệ thống: Là thứ gì khiến ngươi trở thành người cổ vũ cho người ta?[ Vì mặt, ta lớn lên quá soái, chẳng lẽ không được sao? ]Thiệt là không biết xấu hổ, da mặt dày này còn vừa mới lăn lộn trên đất một vòng, tất cả đều là bẩn, phun ~Ninh Thải Thần sau khi nghe xong, cảm thấy được ủng hộ, Tư huynh để mắt tới hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không khiến Tư huynh thất vọng. Nghĩ đến đây, hắn căn răng, duỗi tay túm chặt lấy xương ngón út trên đỉnh đầu, không ngờ kéo được cả hắc thừng quấn quanh nó.Khinh Thân phù mất đi tác dụng, Ninh Thải Thần rơi xuống đất, Đàm Chiêu duỗi tay đỡ hắn, mới may mắn giảm được thống khổ khi mông đít gặp nhau."Cái này là là?"Đàm Chiêu lắc lắc đầu: "Đây căn bản không phải hắc thừng, đây là vỏ cây ngàn năm của Hòe Thụ Tinh chế thành đồng tâm kết, chỉ sợ......"Hắc thừng: 黑繩: Dịch thô là dây thừng đen nhưng mình thấy dây thừng đen quấn xương ngón tay nó kì kì."Cái gì?"Chỉ sợ là rất khó giải, nói không chừng kia Hòe Thụ Tinh thật sự muốn cho Nhiếp Tiểu Thiến kết thân với thứ trấn áp oán niệm dưới Lan Nhược Tự."Tại sao không gỡ được?" Ninh Thải Thần gỡ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng hắc thừng này vẫn bám chặt vào xương ngón tay."Như vậy không gỡ được." Đàm Chiêu cũng có chút đau đầu, bởi vì hắn cũng không biết cởi bỏ như thế nào a, "Hắc thừng này giống như nhân duyên giữa hai người, một ngoại nhân như ngươi muốn huỷ đi nó, chẳng phải là chia uyên rẽ thuý sao? Ngươi cũng không phải Nguyệt Lão...... Nguyệt Lão, có biện pháp!""Biện pháp gì?"Đàm Chiêu mò vào ngực, bỗng nhiên nhớ tới tất cả phù chú đã bị hắn thiêu hết, lập tức bực tức, mở miệng hỏi: "Trên người ngươi còn dư lá bùa nào không?"Ninh Thải Thần: "......" Tại sao hắn đột nhiên cảm thấy Tư huynh không còn đáng tin nữa?!Nhưng hắn vẫn mang lá bùa còn thừa ra, Đàm Chiêu câm lấy, dán ở trên xương ngón tay: "Ninh huynh, ngươi biết miếu Nguyệt Lão của Kim Hoa thành ở đâu không?"Ninh Thải Thần gật đầu đã biết, Đàm Chiêu cùng hắn thì thầm hai câu, hắn lập tức tỏ vẻ hiểu, cũng không chần chờ, lập tức theo lời Đàm Chiêu rời đi.Không ngờ hắn vừa mang theo xương ngón tay chạy đi đã bị luồng sức mạnh thật lớn kéo trở về, hắn vừa muốn quay đầu lại, cỗ sức mạnh liền buông lỏng, chỉ nghe Tư Dương hét lên: "Đừng quay đầu lại, chạy!"Trong lòng Ninh Thải Thần có dự cảm xấu, nhưng hắn vừa muốn quay đầu đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ra. Vừa mở mắt đã ra đường đi bên ngoài căn hầm, còn có bóng người đi qua đi lại"Đạo trưởng!"Ninh Thải Thần cứng họng kêu một tiếng, lại nhìn thấy bên ngoài có thân ảnh lờ mờ tiến đến, hắn sợ tới mức bật lên chạy như điên về hướng khác.Chỉ tiếc, hắn chạy trốn quá chậm, lập tức đã bị người kia bắt được."Tiểu sinh cùng ngươi đua ——""Công tử, là ta, Tiểu Thiến." Là thanh âm nhu hòa êm tai của nữ tử."Tiểu Thiến?"Ninh Thải Thần xoa xoa đỉnh đầu đầy mồ hôi, trong mắt có chút kinh hồn chưa tan: "Tiểu Thiến cô nương, ngươi, ngươi tại sao lại ra đây?"Nhiếp Tiểu Thiến cũng sợ bị Hòe Thụ Tinh bắt được, hạ thấp thanh âm nói: "Bên ngoài có một đạo sĩ tới, bà ngoại bị đánh cho không còn mặt mũi, lập tức lệnh cho tất cả quỷ nô đều đi tìm người, tiểu nữ phát hiện kết giới trước cửa phòng bị sấm sét đánh nát, liền hoảng loạn đi tìm công tử, công tử đã tìm được xương ngón tay rồi?"Ninh Thải Thần nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gật đầu.Nhiếp Tiểu Thiến vừa nghe, trong lòng cảm kích: "Đại ân đại đức của công tử, tiểu nữ thật sự không biết làm sao báo đáp......"Ninh Thải Thần lại lắc đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu: "Cô nương một lòng hướng thiện, tiểu sinh nào có thể trơ mắt làm ngơ, hơn nữa còn nhờ Tư huynh ra tay hỗ trợ, tiểu sinh chỉ giúp được vài việc không tốn mấy sức."Nhiếp -vốn-định-nói-lấy-thân-báo-đáp Tiểu Thiến:...... Ninh Thải Thần muốn trở lại trợ giúp Tư Dương, nhưng hắn rất nhanh đã ý thức được mình quay lại sẽ đem thêm gánh nặng, dù sao tương lai thi cử của hắn cũng "Vượt năm ải, chém sáu tướng", nên lập tức quyết định hoàn thành việc được Tư huynh giao phó trước."Tiểu Thiến cô nương, ngươi hiện tại có thể rời Lan Nhược Tự không?"Nhiếp Tiểu Thiến sửng sốt: "Ta cũng không biết, hẳn là có thể đi?"Ninh Thải Thần gật đầu: "Được, vậy thử xem, bằng không tiểu sinh thay cô nương đi miếu Nguyệt Lão."Nhiếp Tiểu Thiến vô cùng tin tưởng Ninh Thải Thần, lập tức gật đầu, hai người cẩn thận bước đi, địa cung này vừa bị Đàm Chiêu quấy loạn đến đổ vỡ khắp nơi, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào trực tiếp tìm được lối ra ngoài.So với tưởng tượng của Đàm Chiêu, tình trạng của hắn thảm thương hơn rất nhiều, đương nhiên, dựa theo lời hệ thống nói, cũng bởi do hắn cả.Vì giúp Ninh Thải Thần mang theo vỏ cây đồng tâm kết đang quấn lấy xương ngón tay chạy đi, hắn dùng linh lực thô bạo kéo hắc thừng lại, không nghĩ tới hắc thằng này dài như vậy, mãi không có điểm cuối!Đây là một tin tốt, cũng là một tin xấu.Đó chính là vỏ cây ngàn năm do Hòe Thụ Tinh tạo ra, tự nhiên cùng nó chung một nhịp thở, hắn kéo như vậy, Hòe Thụ Tinh không có khả năng biết, Đàm Chiêu thậm chí đã tưởng tượng ra gương mặt vặn vẹo đầy phẫn nộ của nàng ta.Nhưng hắn không thể buông tay, nếu buông bỏ, công sức đêm này toàn bộ đều uổng phí.Không được, khẳng định sẽ có cách khác.Đàm Chiêu điên cuồng tự trấn an, lại không ngờ tới hắc thừng đột nhiên đánh tới, treo hai chân hắn lên không trung kéo vào sâu bên trong.Hắn chỉ nhìn thấy gương mặt Hòe Thụ Tinh tràn đầy kinh ngạc cùng khuây khoả loé qua, rồi lập tức không thấy gì nữaXung quanh tối đen, hắn nỗ lực thích ứng một chút, lại chỉ nghe được tiếng gió gào thét thổi qua tai, mặt khác cái gì cũng không thấy.Bỏ bà rồi, không phải hắn liều quá mà chết luôn tại thế giới này chứ? Sơn trà hắn còn chưa ăn đủ đâu!Đại khái là trời xanh nghe được tiếng lòng hắn, có chút thương xót, Đàm Chiêu cảm giác sức kéo dưới cuân đã không có, thậm chí cả người trở nên nhẹ bỗng."Ai!?"Tốt xấu cũng từ đao quang kiếm ảnh của giang hồ bước ra, tính cảnh giác vẫn phải có, cỗ lực lượng này...... giống y như đúc sức mạnh khi hồ quỷ cường hoá lúc trước?!Lúc đá bay Ninh Thải Thần ra khỏi, hắn đã loáng thoáng nhận ra, mà hiện tại có thể chắc chắn chính là nó."Ngươi đến cùng là ai? Vì sao muốn giết hồ quỷ kia, dẫn chúng ta tiến vào đây?"Hắc ám, vô thanh, chật chội, trừ bỏ ác ý cùng cảm giác lạnh băng, cái gì cũng không cảm giác được. Đánh nhau suốt một đêm, thể lực hắn đã sớm hao cạn thấy đáy, Hòe Thụ Tinh lại không đuổi tới đây, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống, sờ sờ trong lồng ngực, chỉ có một túi hạt bí.Có còn hơn không.Trong bóng đêm, tiếng răng rắc răng rắc liên tiếp vang lên, thẳng đến khi Đàm Chiêu ăn hết phân nửa, mới có tiếng bước chân quỷ dị truyền đến.Quả nhiên có người!Đàm Chiêu là người lớn gan, bất động đợi thứ kia đến gần, hắn mới âm thầm ngưng thần vuốt kiếm gỗ đào, nhưng kiếm còn chưa xuất, đã thấy thứ kia lên tiếng: "Ta cũng muốn ăn!""......" Hoá ra là đồ tham ăn? Thanh âm này nghe cảm giác có chút non nớt?"Ta nói, cho ta!"Đàm Chiêu: Đưa túi hạt bí.Sau đó không lâu, liền nghe được tiếng răng rắc răng rắc quen thuộc, Đàm Chiêu nghiêm trọng hoài nghi đối phương ăn không nhổ vỏ, cứ thế mà nuốt."Kỳ thật, ta còn có thứ ngon hơn.""Mau lấy ra đây!" Càng thêm non nớt.Đàm Chiêu lại sờ sờ, lấy ra túi khoai lang khô hôm qua đoạt của Trương sinh ra, đưa tới.Vì thế, lại là một trận âm thanh nhai nuốt.Đại khái là ăn đến vui vẻ, thứ này lại mở miệng: "Không phải tìm các ngươi, là tìm hắn!""Hắn? Hắn là ai?"Thanh âm nhỏ vụn truyền đến, hình như có chút bất mãn, mang theo tính trẻ con không nói nên lời: "Muốn, ta còn muốn!""......" Không có, nhà ngươi là heo à?Đàm Chiêu lại lục lọi, từ túi áo lấy ra hai quả sơn trà.Tiểu Trương a, trở về nhất định phải bắt ngươi khao rượu!Đàm Chiêu: Đưa tới sơn trà.Đại lão lại bắt đầu nhấm nháp sơn trà, còn không thèm nhổ hạt.Một bên khác, Ninh Thải Thần mang theo Nhiếp Tiểu Thiến đến miếu Nguyệt Lão, không ngờ vừa đến cửa thành đã gặp chuyện. Trời còn không có tối, hắn vào không được a."Công tử, Tiểu Thiến có thể hỗ trợ......""Ninh sinh, bên này!"Bỗng nhiên Ninh Thải Thần nghe được có người kêu hắn, hắn vừa quay đầu nhìn, hoá ra là Trương sinh cùng Yến đạo trưởng."Đây......"Trương sinh nhảy nhót: "Vui mừng chứ? Ai, Tư đạo trưởng đâu, hắn có phải trực tiếp ném ngươi vào thành? Tính tình hắn cứ như vậy, khẳng định là......"Hắn còn chưa nói xong, hốc mắt Ninh Thải Thần đã đỏ lên: "Tư huynh còn ở Lan Nhược Tự, Yến đạo trưởng, ngài mau đi viện trợ cho hắn!"Nét cợt nhả trên mặt Trương sinh lập tức chìm xuống: "Cái gì? Ngươi bỏ mặc hắn đem nữ quỷ này chạy? Ngươi không thể bởi vì nữ quỷ này lớn lên xinh đẹp mà chọn sắc bỏ bạn......" Hắn tức giận đến mức ngay cả quỷ quái cũng không sợ nữa.Yến Xích Hà nhíu mày, một đôi bắt sắc bén nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến sau lưng Ninh Thải Thần, trên người nàng ta...... Có một cỗ hương vị quen thuộc.
Beta: Xuy Phong Đáo QuầnTình cảnh này, cho dù Đàm Chiêu đã sớm có kinh nghiệm giang hồ nhìn cũng sởn tóc gáy.Nhân sinh tới cùng là truy đuổi quyền thế và sức mạnh. Hắn cũng đã gặp qua rất rất nhiều người vì tư lợi của bản thân mà khơi mào chiến tranh, hay vì một quyển bí kíp võ công mà khuấy đảo giang hồ đến mức bất ổn, nhưng loại người dùng bùa chú cùng bí pháp trực tiếp thao túng nhân tâm cùng sinh mệnh, thật sự là lần đầu tiên thấy.Con người đứng trước quyền lợi cùng danh vọng sẽ bỏ đi một ít trói buộc, Hòe Thụ Tinh này chỉ sợ đã sớm bị oán khí cắn nuốt, cái tồn tại hiện giờ, chỉ là một linh hồn tràn ngập ác ý cùng tà niệm mà thôi."Tư huynh?"Đàm Chiêu thoát khỏi dòng suy nghĩ, kéo Ninh Thải Thần dậy, dán lên thân hắn một tấm Khinh Thân phù: "Ta lấy chỉ sợ sẽ lọt vào phản phệ, ngươi lấy là nhất thích hợp, hơn nữa Nhiếp Tiểu Thiến đã phó thác cho ngươi tìm, nó sẽ không bài xích ngươi đụng chạm."Ninh Thải Thần bừng tỉnh gật đầu, không đợi Ninh sinh mở miệng đáp lời, thân thể đã trực tiếp nhảy cao ba mét, làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa thét ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy ngón tay út bị hắc thừng trói chặt trên đỉnh đầu, trong lòng chỉ còn lại sự thương xót cho Nhiếp Tiểu Thiến."Ninh huynh! Ninh huynh, ngươi là người dũng cảm nhất, ta tin tưởng ngươi!"Hệ thống: Là thứ gì khiến ngươi trở thành người cổ vũ cho người ta?[ Vì mặt, ta lớn lên quá soái, chẳng lẽ không được sao? ]Thiệt là không biết xấu hổ, da mặt dày này còn vừa mới lăn lộn trên đất một vòng, tất cả đều là bẩn, phun ~Ninh Thải Thần sau khi nghe xong, cảm thấy được ủng hộ, Tư huynh để mắt tới hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không khiến Tư huynh thất vọng. Nghĩ đến đây, hắn căn răng, duỗi tay túm chặt lấy xương ngón út trên đỉnh đầu, không ngờ kéo được cả hắc thừng quấn quanh nó.Khinh Thân phù mất đi tác dụng, Ninh Thải Thần rơi xuống đất, Đàm Chiêu duỗi tay đỡ hắn, mới may mắn giảm được thống khổ khi mông đít gặp nhau."Cái này là là?"Đàm Chiêu lắc lắc đầu: "Đây căn bản không phải hắc thừng, đây là vỏ cây ngàn năm của Hòe Thụ Tinh chế thành đồng tâm kết, chỉ sợ......"Hắc thừng: 黑繩: Dịch thô là dây thừng đen nhưng mình thấy dây thừng đen quấn xương ngón tay nó kì kì."Cái gì?"Chỉ sợ là rất khó giải, nói không chừng kia Hòe Thụ Tinh thật sự muốn cho Nhiếp Tiểu Thiến kết thân với thứ trấn áp oán niệm dưới Lan Nhược Tự."Tại sao không gỡ được?" Ninh Thải Thần gỡ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng hắc thừng này vẫn bám chặt vào xương ngón tay."Như vậy không gỡ được." Đàm Chiêu cũng có chút đau đầu, bởi vì hắn cũng không biết cởi bỏ như thế nào a, "Hắc thừng này giống như nhân duyên giữa hai người, một ngoại nhân như ngươi muốn huỷ đi nó, chẳng phải là chia uyên rẽ thuý sao? Ngươi cũng không phải Nguyệt Lão...... Nguyệt Lão, có biện pháp!""Biện pháp gì?"Đàm Chiêu mò vào ngực, bỗng nhiên nhớ tới tất cả phù chú đã bị hắn thiêu hết, lập tức bực tức, mở miệng hỏi: "Trên người ngươi còn dư lá bùa nào không?"Ninh Thải Thần: "......" Tại sao hắn đột nhiên cảm thấy Tư huynh không còn đáng tin nữa?!Nhưng hắn vẫn mang lá bùa còn thừa ra, Đàm Chiêu câm lấy, dán ở trên xương ngón tay: "Ninh huynh, ngươi biết miếu Nguyệt Lão của Kim Hoa thành ở đâu không?"Ninh Thải Thần gật đầu đã biết, Đàm Chiêu cùng hắn thì thầm hai câu, hắn lập tức tỏ vẻ hiểu, cũng không chần chờ, lập tức theo lời Đàm Chiêu rời đi.Không ngờ hắn vừa mang theo xương ngón tay chạy đi đã bị luồng sức mạnh thật lớn kéo trở về, hắn vừa muốn quay đầu lại, cỗ sức mạnh liền buông lỏng, chỉ nghe Tư Dương hét lên: "Đừng quay đầu lại, chạy!"Trong lòng Ninh Thải Thần có dự cảm xấu, nhưng hắn vừa muốn quay đầu đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ra. Vừa mở mắt đã ra đường đi bên ngoài căn hầm, còn có bóng người đi qua đi lại"Đạo trưởng!"Ninh Thải Thần cứng họng kêu một tiếng, lại nhìn thấy bên ngoài có thân ảnh lờ mờ tiến đến, hắn sợ tới mức bật lên chạy như điên về hướng khác.Chỉ tiếc, hắn chạy trốn quá chậm, lập tức đã bị người kia bắt được."Tiểu sinh cùng ngươi đua ——""Công tử, là ta, Tiểu Thiến." Là thanh âm nhu hòa êm tai của nữ tử."Tiểu Thiến?"Ninh Thải Thần xoa xoa đỉnh đầu đầy mồ hôi, trong mắt có chút kinh hồn chưa tan: "Tiểu Thiến cô nương, ngươi, ngươi tại sao lại ra đây?"Nhiếp Tiểu Thiến cũng sợ bị Hòe Thụ Tinh bắt được, hạ thấp thanh âm nói: "Bên ngoài có một đạo sĩ tới, bà ngoại bị đánh cho không còn mặt mũi, lập tức lệnh cho tất cả quỷ nô đều đi tìm người, tiểu nữ phát hiện kết giới trước cửa phòng bị sấm sét đánh nát, liền hoảng loạn đi tìm công tử, công tử đã tìm được xương ngón tay rồi?"Ninh Thải Thần nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gật đầu.Nhiếp Tiểu Thiến vừa nghe, trong lòng cảm kích: "Đại ân đại đức của công tử, tiểu nữ thật sự không biết làm sao báo đáp......"Ninh Thải Thần lại lắc đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu: "Cô nương một lòng hướng thiện, tiểu sinh nào có thể trơ mắt làm ngơ, hơn nữa còn nhờ Tư huynh ra tay hỗ trợ, tiểu sinh chỉ giúp được vài việc không tốn mấy sức."Nhiếp -vốn-định-nói-lấy-thân-báo-đáp Tiểu Thiến:...... Ninh Thải Thần muốn trở lại trợ giúp Tư Dương, nhưng hắn rất nhanh đã ý thức được mình quay lại sẽ đem thêm gánh nặng, dù sao tương lai thi cử của hắn cũng "Vượt năm ải, chém sáu tướng", nên lập tức quyết định hoàn thành việc được Tư huynh giao phó trước."Tiểu Thiến cô nương, ngươi hiện tại có thể rời Lan Nhược Tự không?"Nhiếp Tiểu Thiến sửng sốt: "Ta cũng không biết, hẳn là có thể đi?"Ninh Thải Thần gật đầu: "Được, vậy thử xem, bằng không tiểu sinh thay cô nương đi miếu Nguyệt Lão."Nhiếp Tiểu Thiến vô cùng tin tưởng Ninh Thải Thần, lập tức gật đầu, hai người cẩn thận bước đi, địa cung này vừa bị Đàm Chiêu quấy loạn đến đổ vỡ khắp nơi, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào trực tiếp tìm được lối ra ngoài.So với tưởng tượng của Đàm Chiêu, tình trạng của hắn thảm thương hơn rất nhiều, đương nhiên, dựa theo lời hệ thống nói, cũng bởi do hắn cả.Vì giúp Ninh Thải Thần mang theo vỏ cây đồng tâm kết đang quấn lấy xương ngón tay chạy đi, hắn dùng linh lực thô bạo kéo hắc thừng lại, không nghĩ tới hắc thằng này dài như vậy, mãi không có điểm cuối!Đây là một tin tốt, cũng là một tin xấu.Đó chính là vỏ cây ngàn năm do Hòe Thụ Tinh tạo ra, tự nhiên cùng nó chung một nhịp thở, hắn kéo như vậy, Hòe Thụ Tinh không có khả năng biết, Đàm Chiêu thậm chí đã tưởng tượng ra gương mặt vặn vẹo đầy phẫn nộ của nàng ta.Nhưng hắn không thể buông tay, nếu buông bỏ, công sức đêm này toàn bộ đều uổng phí.Không được, khẳng định sẽ có cách khác.Đàm Chiêu điên cuồng tự trấn an, lại không ngờ tới hắc thừng đột nhiên đánh tới, treo hai chân hắn lên không trung kéo vào sâu bên trong.Hắn chỉ nhìn thấy gương mặt Hòe Thụ Tinh tràn đầy kinh ngạc cùng khuây khoả loé qua, rồi lập tức không thấy gì nữaXung quanh tối đen, hắn nỗ lực thích ứng một chút, lại chỉ nghe được tiếng gió gào thét thổi qua tai, mặt khác cái gì cũng không thấy.Bỏ bà rồi, không phải hắn liều quá mà chết luôn tại thế giới này chứ? Sơn trà hắn còn chưa ăn đủ đâu!Đại khái là trời xanh nghe được tiếng lòng hắn, có chút thương xót, Đàm Chiêu cảm giác sức kéo dưới cuân đã không có, thậm chí cả người trở nên nhẹ bỗng."Ai!?"Tốt xấu cũng từ đao quang kiếm ảnh của giang hồ bước ra, tính cảnh giác vẫn phải có, cỗ lực lượng này...... giống y như đúc sức mạnh khi hồ quỷ cường hoá lúc trước?!Lúc đá bay Ninh Thải Thần ra khỏi, hắn đã loáng thoáng nhận ra, mà hiện tại có thể chắc chắn chính là nó."Ngươi đến cùng là ai? Vì sao muốn giết hồ quỷ kia, dẫn chúng ta tiến vào đây?"Hắc ám, vô thanh, chật chội, trừ bỏ ác ý cùng cảm giác lạnh băng, cái gì cũng không cảm giác được. Đánh nhau suốt một đêm, thể lực hắn đã sớm hao cạn thấy đáy, Hòe Thụ Tinh lại không đuổi tới đây, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống, sờ sờ trong lồng ngực, chỉ có một túi hạt bí.Có còn hơn không.Trong bóng đêm, tiếng răng rắc răng rắc liên tiếp vang lên, thẳng đến khi Đàm Chiêu ăn hết phân nửa, mới có tiếng bước chân quỷ dị truyền đến.Quả nhiên có người!Đàm Chiêu là người lớn gan, bất động đợi thứ kia đến gần, hắn mới âm thầm ngưng thần vuốt kiếm gỗ đào, nhưng kiếm còn chưa xuất, đã thấy thứ kia lên tiếng: "Ta cũng muốn ăn!""......" Hoá ra là đồ tham ăn? Thanh âm này nghe cảm giác có chút non nớt?"Ta nói, cho ta!"Đàm Chiêu: Đưa túi hạt bí.Sau đó không lâu, liền nghe được tiếng răng rắc răng rắc quen thuộc, Đàm Chiêu nghiêm trọng hoài nghi đối phương ăn không nhổ vỏ, cứ thế mà nuốt."Kỳ thật, ta còn có thứ ngon hơn.""Mau lấy ra đây!" Càng thêm non nớt.Đàm Chiêu lại sờ sờ, lấy ra túi khoai lang khô hôm qua đoạt của Trương sinh ra, đưa tới.Vì thế, lại là một trận âm thanh nhai nuốt.Đại khái là ăn đến vui vẻ, thứ này lại mở miệng: "Không phải tìm các ngươi, là tìm hắn!""Hắn? Hắn là ai?"Thanh âm nhỏ vụn truyền đến, hình như có chút bất mãn, mang theo tính trẻ con không nói nên lời: "Muốn, ta còn muốn!""......" Không có, nhà ngươi là heo à?Đàm Chiêu lại lục lọi, từ túi áo lấy ra hai quả sơn trà.Tiểu Trương a, trở về nhất định phải bắt ngươi khao rượu!Đàm Chiêu: Đưa tới sơn trà.Đại lão lại bắt đầu nhấm nháp sơn trà, còn không thèm nhổ hạt.Một bên khác, Ninh Thải Thần mang theo Nhiếp Tiểu Thiến đến miếu Nguyệt Lão, không ngờ vừa đến cửa thành đã gặp chuyện. Trời còn không có tối, hắn vào không được a."Công tử, Tiểu Thiến có thể hỗ trợ......""Ninh sinh, bên này!"Bỗng nhiên Ninh Thải Thần nghe được có người kêu hắn, hắn vừa quay đầu nhìn, hoá ra là Trương sinh cùng Yến đạo trưởng."Đây......"Trương sinh nhảy nhót: "Vui mừng chứ? Ai, Tư đạo trưởng đâu, hắn có phải trực tiếp ném ngươi vào thành? Tính tình hắn cứ như vậy, khẳng định là......"Hắn còn chưa nói xong, hốc mắt Ninh Thải Thần đã đỏ lên: "Tư huynh còn ở Lan Nhược Tự, Yến đạo trưởng, ngài mau đi viện trợ cho hắn!"Nét cợt nhả trên mặt Trương sinh lập tức chìm xuống: "Cái gì? Ngươi bỏ mặc hắn đem nữ quỷ này chạy? Ngươi không thể bởi vì nữ quỷ này lớn lên xinh đẹp mà chọn sắc bỏ bạn......" Hắn tức giận đến mức ngay cả quỷ quái cũng không sợ nữa.Yến Xích Hà nhíu mày, một đôi bắt sắc bén nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến sau lưng Ninh Thải Thần, trên người nàng ta...... Có một cỗ hương vị quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com