Edit Hoan Quyen 1 Chieu Nhu Nhat Nguyet
Edit: Vương Triều Loan
Beta: Xuy Phong Đáo Quần"Ai, Tiểu Trương, ngươi nghĩ thoáng chút đi, ít nhất cũng không phải bắt ngươi làm chuyện ác hãm hại lừa gạt gì đó, phải không?" Dưới mái hiên, một người nhẹ nhàng an ủi...... Một người tuyệt vọng.Cả người Trương sinh đều trở nên u ám, linh hồn như sắp bay ra ngoài."Hài tử đáng thương, trâu không muốn uống nước, cũng không thể cưỡng ép ấn đầu nó a.""Yến đạo trưởng, khẳng định là ngươi tính sai rồi! Tiểu sinh sinh ra trong nhà có tiền như vậy, là mệnh cách đại phú đại quý! Lệnh con mẹ nó vạn dân!" Trương sinh kích động kêu một tiếng."Dù sao ta cũng mặc kệ, ta tuyệt đối sẽ không thi tú tài!" Hắn nói xong thì đứng lên, nổi giận đùng đùng chạy về phòng mình, dập mạnh cửa vang lên vài tiếng bang bang.Phía chân trời, mặt trời dần lặn về hướng tây, âm dương giao hoà.Đàm Chiêu ngẩng đầu nhìn, không mở miệng, chỉ thở dài một tiếng, biết trước tương lai, đôi khi cũng là chuyện không tốt."Ngươi nói, Trương sinh nhất định sẽ đi lên con đường làm quan sao?"Bên trong thực mau truyền đến một tiếng thở dài: "Đúng, nhất định sẽ, trên người hắn có nhân quả kiếp trước quấn thân, không thể phá giải, đạo hữu thông minh như vậy, chẳng lẽ không đoán ra sao?""......" Xin lỗi, hắn mới tu đạo có một tháng, không quá hiểu biết."Xem ra hôm nay huynh đã gặp được người.""Xem như vậy đi, đế vương chi khí trên người ta có phải rất hấp dẫn?" Đàm Chiêu bỗng nhiên mở miệng nói.Cách một cánh cửa, Yến Xích Hà không nhìn được biểu tình của Tư Dương, nhưng hắn vẫn khó nén sửng sốt, vô cùng thành thật gật đầu: "Nếu Trương sinh tất phải đi con đường làm quan, thì Tư huynh đã định sẵn thuộc về đạo môn."Đàm Chiêu sách một tiếng: "Kỳ thật, ta cũng không thích từ ' định trước ' này, giống như có người trực tiếp phủ định nỗ lực của ta vậy."Xung quanh bỗng nhiên yên lặng, hồi lâu, mới nghe lời Yến Xích Hà truyền ra: "Ta cũng vậy."Thậm chí Yến Xích Hà không được, mấy năm hắn vào nam ra bắc, hàng yêu trừ ma, đó là vì đấu tranh với cái gọi là " định trước " này."Tư huynh, ta đã từng thay ngươi tính qua một quẻ." Yến Xích Hà thẳng thắn nói, "Nhưng ta không tính được chuyện trước kia của ngươi, trên người ngươi có đế hoàng chi khí dày đặc không ngừng, long khí trên người đương kim hoàng đế cũng chỉ bằng một phần mười đạo hữu.""......" Kỳ thật trên người hắn không có bao nhiêu, đều là nhờ tiểu Bích."Tư huynh xuất thân Kỳ Sơn quan, tất không phải đến từ tông thất hoàng gia, như vậy......" Yến Xích Hà dừng một chút, nói ra phán đoán của mình, "Tư huynh đời trước, nhất định là một vị hoàng đế anh minh, an định vạn dân."Đàm Chiêu: "......" Đời trước, kỳ thật hắn là một kẻ bần cùng du ngoạn giang hồ."Đa tạ Yến huynh khen ngợi, nhưng nếu đời trước ta tích nhiều công đức như vậy, không thể nào kiếp này chỉ là một đạo sĩ nghèo! Ta không phục! Ít nhất cũng phải giống Trương sinh."Yến Xích Hà:...... Tục tằng! Tục tằng!Đàm Chiêu cách cửa, không tiếng động cười cười, lúc này mới nói đến chính sự: "Hôm nay ta ở Trí Giả Tự gặp được một lão hoà thượng điên điên khùng khùng, pháp danh Ngộ Phàm, lão ta tự nhận là truyền nhân của trụ trì Lan Nhược Tự, hoá ra Lan Nhược Tự trước kia là một cái tế đàn, lợi dụng ngu dân mà tạo oán khí, Lan Nhược Tự tồn tại, chính là Phật môn trấn áp oán khí.""Cái gì? Không xong rồi!"Cửa phòng từ bên trong đẩy ra, Yến Xích Hà nôn nóng nói: "Dương thọ của Hoè Thụ Tinh kia chỉ sợ đã sớm hết, Nhiếp Tiểu Thiến căn bản không phải đi gả chồng!"Đàm Chiêu nhất thời không hiểu được: "Gả chồng? Quỷ đón dâu?""Là ý của Hoè Thụ Tinh, đầu tiên nó xúi giục nữ quỷ xinh đẹp câu dẫn tánh mạng nam tử, nói là vì lấy tinh huyết của họ tu luyện, thứ hai khiến tay nữ quỷ nhuốm máu người, nếu hiến tế ——""Kết giới! Kết giới của tế đàn phía dưới Lan Nhược Tự, hoà thượng điên kia đã chỉ còn ba ngày nữa sẽ bị phá!" Đàm Chiêu cũng đứng lên, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thế này, Hòe Thụ Tinh này...... Cũng quá điên cuồng đi? Nó muốn làm gì?Nhân cách phản xã hội? Chính mình sống không nổi, muốn kéo mọi người chôn cùng?Sắc mặt Yến Xích Hà khó coi, có lẽ là do cảm xúc dao động quá lớn, khiến cho miệng vết thương chứa oán khí có xu thế sống lại. Đàm Chiêu sợ tới mức chạy nhanh đi khuyên giải, đến khi cảm xúc Yến Xích Hà đã vững vàng trở lại, hắn mới mang theo sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Chỉ sợ Nhiếp Tiểu Thiến không phải nữ quỷ hiến tế đầu tiên, Hòe Thụ Tinh này thực sự đáng chết!"Đàm Chiêu bỗng nhiên nhớ lại: "Nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến kia có phải từng nhờ Ninh sinh tìm lại thi cốt của nàng? Ngươi biết ở đâu không?"Yến Xích Hà vừa nghe, lập tức phản ứng lại, có chút ảo não nói: "Nữ quỷ kia tâm địa cẩn thận, nàng không tín nhiệm ta, chỉ đem địa điểm báo cho một mình Ninh sinh.""......" Chẳng lẽ thật sự phải mang Ninh Thải Thần đi cứu vớt thiếu nữ sa chân này?Yến Xích Hà trầm mặc.Vì thế ba người im lặng dùng bữa tối, sau đó ngủ sớm.Ngày thứ hai, Trương sinh thuê một chiếc xe ngựa, lôi kéo Đàm Chiêu đi đón Ninh Thải Thần ngoài trường thi, sắc mặt không còn vẻ cáu kỉnh như hôm qua."Như thế nào, nghĩ thông suốt rồi?"Trương sinh tấm tắc hai tiếng: "Hôm qua ngươi cùng Yến đạo trưởng nói chuyện, ta đều nghe hết rồi, ta biết các ngươi đều muốn tốt cho ta, còn tức giận gì nữa!"Tính tình này thật sự không tồi, Đàm Chiêu cũng nhịn không được cười: "Cho nên, tính từ hôm nay, thời gian chỉ còn không đến ba ngày, ngươi có thể giúp ta làm một chuyện không?"Trương sinh vẻ mặt cự tuyệt: "Ta nói trước, trảm yêu trừ ma đừng tìm ta! Ta không được!""...... Là nam nhân đừng nói câu không được." Đàm Chiêu từ phía sau lấy ra một chén thuốc, cũng không mở nắp ra, "Ta không trông cậy ngươi có thể trảm yêu trừ ma, chờ lúc Ninh sinh ra khỏi viện khảo thí, ngươi nhanh chóng đi tiếp đón, rót cho hắn chén thuốc là được."Trương sinh do dự một lát, dằn vặt lương tâm nói: "Thuốc này không phải......""Yên tâm, bổ nguyên khí dược, chỉ là có chút đắng thôi.""Có chút đắng thì làm sao, dược nào mà không đắng, đạo trưởng ngươi yên tâm, cứ tin tưởng ở ta!"Sau nửa canh giờ, Trương sinh hận không thể đem chính mình nửa canh giờ trước kéo tới đánh. Mẹ nó đây không phải là kịch độc kiến huyết phong hầu chứ?!Kiến huyết phong hầu: một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu."Nói xong chưa?""...... Hẳn là rồi đi."Ninh Thải Thần vốn dĩ khảo thí trong ba ngày, tinh lực khô cạn, một chén dược này mang đến, nhất định hắn sẽ uống."Hắn hắn hắn...... Sẽ không chết đi?"Đàm Chiêu gõ lên đầu Trương sinh một phát: "Chết cái đầu ngươi! Chúng ta thời gian eo hẹp, đêm nay phải đi đào mồ trộm mộ, không có ít tinh lực thì làm sao làm được! Tuổi còn trẻ, tư tưởng lại như vậy vậy...... Hừ ~"Trương sinh:...... Giận mà không dám nói gì.Hoàng hôn xuống, Ninh Thải Thần rốt cuộc cũng bước ra, hắn nhéo nhéo tay phải, nhưng không cảm thấy đau nhức, phải biết khảo thí tú tài năm ấy, sau khi hắn về nhà phải tu dưỡng nửa tháng mới bình ổn lại."Ngươi ra rồi? Mau uống thuốc đi a."Ninh Thải Thần ngửi mùi thuốc, trên mặt viết đầy hai chữ cự tuyệt.Đàm Chiêu chỉ cảm thấy chính mình sinh không gặp thời, hắn trước kia tốt xấu cũng từng có thanh danh thần y, không phải bây giờ mọi người đều quan niệm thuốc càng đắng, mùi càng nồng, hương vị huyền diệu một ít đều tốt sao?"Đây là bổ nguyên khí dược, Tiểu Thiến cô nương có nguy hiểm, ngươi uống dược mới có sức lực đi hoàn thành nguyện vọng của nàng, không phải sao?"Ninh Thải Thần nghe vậy thì động tâm, ừng ực ừng ực uống hết.Trương sinh vẻ mặt xem dũng sĩ chuẩn bị ra trận: "Thế nào? Ngươi còn tốt không?"Ninh Thải Thần cho Trương sinh một nụ cười suy yếu, so với khóc còn khó coi hơn."Ngươi vẫn là đừng cười, Tiểu Thiến cô nương khẳng định vĩnh viễn nhớ về ngươi, thật đó, huynh đệ, ta xem trọng ngươi, thuốc đắng ngươi đều uống được, còn sợ gì nữa!" Đàm Chiêu: "Tiểu Trương, kỳ thật trong nồi còn thừa, thuốc này không bệnh cũng có thể......"Trương sinh đã biến mất tại chỗ, tốc độ có thể nói là nhanh nhất trong đời.Ăn xong cơm chiều, Đàm Chiêu mang theo Ninh Thải Thần ra khỏi thành.Trương sinh ở lại trong thành có chút sợ, nhưng Yến đạo trưởng đang ở thời khắc mấu chốt nhổ đi oán khí, hắn không thể đi quấy rầy Yến Xích Hà, chỉ có thể run bần bật nhéo túi gấm Tư đạo trưởng trước khi đi phó thác.Chưa kể, túi gấm này ấm áp, giống như là mặt trời mọc vào đông, lúc ôm tràn đầy cảm giác an toàn.Ai, cũng không biết Tư đạo trưởng có bán túi gấm này không, hắn thực sự rất muốn có.Trương sinh ôm túi gấm trong lồng đến vô cùng thích ý, yên lặng nhảy nhót, mắt thường cũng có thể thấy bạch quang nhu hòa phai nhạt đi một tầng.Hừ! Nó sẽ không rời khỏi A Chiêu.Một khác, Đàm Chiêu dẫn theo Ninh Thải Thần đi xuyên qua bóng đêm, một bên rảnh rỗi cùng hệ thống trò chuyện.Hệ thống: Sao rồi, kí chủ đột nhiên nghĩ thông, không ăn cơm mềm của Hòa Thị Bích nữa sao?[ Thật xin lỗi, ta còn muốn tiến bộ. ]Hệ thống: Ta không tin đâu! [ Đương nhiên đúng rồi, hơn nữa A Hòa cũng có thể bảo vệ Tiểu Trương, ta hỏi ngươi sự kiện, hiện tại " bóng đèn quang" trên người ta còn không? ]Hệ thống: Ngươi muốn nghe lời thật?[ Vô nghĩa! ]Hệ thống: Thực đáng tiếc, ôi chao, ký chủ ngươi xuyên qua thời không nhập vào người khác, hệ thống chỉ biết giúp ngươi che đậy bug "Linh hồn của thế giới khác", về công đức cùng kim quang thì không bao gồm đâu nha, đây là tài sản ẩn tính của ký chủ, hệ thống sẽ không vô cớ nuốt hết tài sản đó.Hệ thống: Bất quá ký chủ nếu muốn bán, cũng có thể, giá cả vô cùng ưu đãi, tới trước thì được nga ~[ Tin ngươi ta chính là chó! ]Hệ thống tỏ vẻ phi thường vô tội.[ Nói cách khác, ta hiện tại vẫn là một " bóng đèn sáng "? ]Hệ thống: Không, nói đúng ra, công đức cùng đế hoàng chi khí có hai tác dụng, cái trước được quỷ quái yêu thích, cái sau bị quỷ quái căm ghét bài xích.Đàm Chiêu có chút muốn nói lời thô tục, hắn hiện tại là cục thịt mỡ đong đưa trước mặt quỷ quái a, vừa muốn ăn lại vừa sợ ngán.Nhưng nghĩ lại, nó không phải không có ích, chờ sau khi hắn trở về, hắn nhất định sẽ nhìn chằm chằm cơm mềm tiểu Bích a, hắn thích ăn cơm mềm, cơm mềm cũng thích hắn."Tư đạo trưởng, chúng ta, chúng ta tới rồi!" Thanh âm có chút sợ hãi của Ninh Thải Thần vang lên."...... Là nơi này? Nhìn không ra."P/s: Các bạn có đoán ra được túi gấm này là gì không?
Beta: Xuy Phong Đáo Quần"Ai, Tiểu Trương, ngươi nghĩ thoáng chút đi, ít nhất cũng không phải bắt ngươi làm chuyện ác hãm hại lừa gạt gì đó, phải không?" Dưới mái hiên, một người nhẹ nhàng an ủi...... Một người tuyệt vọng.Cả người Trương sinh đều trở nên u ám, linh hồn như sắp bay ra ngoài."Hài tử đáng thương, trâu không muốn uống nước, cũng không thể cưỡng ép ấn đầu nó a.""Yến đạo trưởng, khẳng định là ngươi tính sai rồi! Tiểu sinh sinh ra trong nhà có tiền như vậy, là mệnh cách đại phú đại quý! Lệnh con mẹ nó vạn dân!" Trương sinh kích động kêu một tiếng."Dù sao ta cũng mặc kệ, ta tuyệt đối sẽ không thi tú tài!" Hắn nói xong thì đứng lên, nổi giận đùng đùng chạy về phòng mình, dập mạnh cửa vang lên vài tiếng bang bang.Phía chân trời, mặt trời dần lặn về hướng tây, âm dương giao hoà.Đàm Chiêu ngẩng đầu nhìn, không mở miệng, chỉ thở dài một tiếng, biết trước tương lai, đôi khi cũng là chuyện không tốt."Ngươi nói, Trương sinh nhất định sẽ đi lên con đường làm quan sao?"Bên trong thực mau truyền đến một tiếng thở dài: "Đúng, nhất định sẽ, trên người hắn có nhân quả kiếp trước quấn thân, không thể phá giải, đạo hữu thông minh như vậy, chẳng lẽ không đoán ra sao?""......" Xin lỗi, hắn mới tu đạo có một tháng, không quá hiểu biết."Xem ra hôm nay huynh đã gặp được người.""Xem như vậy đi, đế vương chi khí trên người ta có phải rất hấp dẫn?" Đàm Chiêu bỗng nhiên mở miệng nói.Cách một cánh cửa, Yến Xích Hà không nhìn được biểu tình của Tư Dương, nhưng hắn vẫn khó nén sửng sốt, vô cùng thành thật gật đầu: "Nếu Trương sinh tất phải đi con đường làm quan, thì Tư huynh đã định sẵn thuộc về đạo môn."Đàm Chiêu sách một tiếng: "Kỳ thật, ta cũng không thích từ ' định trước ' này, giống như có người trực tiếp phủ định nỗ lực của ta vậy."Xung quanh bỗng nhiên yên lặng, hồi lâu, mới nghe lời Yến Xích Hà truyền ra: "Ta cũng vậy."Thậm chí Yến Xích Hà không được, mấy năm hắn vào nam ra bắc, hàng yêu trừ ma, đó là vì đấu tranh với cái gọi là " định trước " này."Tư huynh, ta đã từng thay ngươi tính qua một quẻ." Yến Xích Hà thẳng thắn nói, "Nhưng ta không tính được chuyện trước kia của ngươi, trên người ngươi có đế hoàng chi khí dày đặc không ngừng, long khí trên người đương kim hoàng đế cũng chỉ bằng một phần mười đạo hữu.""......" Kỳ thật trên người hắn không có bao nhiêu, đều là nhờ tiểu Bích."Tư huynh xuất thân Kỳ Sơn quan, tất không phải đến từ tông thất hoàng gia, như vậy......" Yến Xích Hà dừng một chút, nói ra phán đoán của mình, "Tư huynh đời trước, nhất định là một vị hoàng đế anh minh, an định vạn dân."Đàm Chiêu: "......" Đời trước, kỳ thật hắn là một kẻ bần cùng du ngoạn giang hồ."Đa tạ Yến huynh khen ngợi, nhưng nếu đời trước ta tích nhiều công đức như vậy, không thể nào kiếp này chỉ là một đạo sĩ nghèo! Ta không phục! Ít nhất cũng phải giống Trương sinh."Yến Xích Hà:...... Tục tằng! Tục tằng!Đàm Chiêu cách cửa, không tiếng động cười cười, lúc này mới nói đến chính sự: "Hôm nay ta ở Trí Giả Tự gặp được một lão hoà thượng điên điên khùng khùng, pháp danh Ngộ Phàm, lão ta tự nhận là truyền nhân của trụ trì Lan Nhược Tự, hoá ra Lan Nhược Tự trước kia là một cái tế đàn, lợi dụng ngu dân mà tạo oán khí, Lan Nhược Tự tồn tại, chính là Phật môn trấn áp oán khí.""Cái gì? Không xong rồi!"Cửa phòng từ bên trong đẩy ra, Yến Xích Hà nôn nóng nói: "Dương thọ của Hoè Thụ Tinh kia chỉ sợ đã sớm hết, Nhiếp Tiểu Thiến căn bản không phải đi gả chồng!"Đàm Chiêu nhất thời không hiểu được: "Gả chồng? Quỷ đón dâu?""Là ý của Hoè Thụ Tinh, đầu tiên nó xúi giục nữ quỷ xinh đẹp câu dẫn tánh mạng nam tử, nói là vì lấy tinh huyết của họ tu luyện, thứ hai khiến tay nữ quỷ nhuốm máu người, nếu hiến tế ——""Kết giới! Kết giới của tế đàn phía dưới Lan Nhược Tự, hoà thượng điên kia đã chỉ còn ba ngày nữa sẽ bị phá!" Đàm Chiêu cũng đứng lên, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thế này, Hòe Thụ Tinh này...... Cũng quá điên cuồng đi? Nó muốn làm gì?Nhân cách phản xã hội? Chính mình sống không nổi, muốn kéo mọi người chôn cùng?Sắc mặt Yến Xích Hà khó coi, có lẽ là do cảm xúc dao động quá lớn, khiến cho miệng vết thương chứa oán khí có xu thế sống lại. Đàm Chiêu sợ tới mức chạy nhanh đi khuyên giải, đến khi cảm xúc Yến Xích Hà đã vững vàng trở lại, hắn mới mang theo sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Chỉ sợ Nhiếp Tiểu Thiến không phải nữ quỷ hiến tế đầu tiên, Hòe Thụ Tinh này thực sự đáng chết!"Đàm Chiêu bỗng nhiên nhớ lại: "Nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến kia có phải từng nhờ Ninh sinh tìm lại thi cốt của nàng? Ngươi biết ở đâu không?"Yến Xích Hà vừa nghe, lập tức phản ứng lại, có chút ảo não nói: "Nữ quỷ kia tâm địa cẩn thận, nàng không tín nhiệm ta, chỉ đem địa điểm báo cho một mình Ninh sinh.""......" Chẳng lẽ thật sự phải mang Ninh Thải Thần đi cứu vớt thiếu nữ sa chân này?Yến Xích Hà trầm mặc.Vì thế ba người im lặng dùng bữa tối, sau đó ngủ sớm.Ngày thứ hai, Trương sinh thuê một chiếc xe ngựa, lôi kéo Đàm Chiêu đi đón Ninh Thải Thần ngoài trường thi, sắc mặt không còn vẻ cáu kỉnh như hôm qua."Như thế nào, nghĩ thông suốt rồi?"Trương sinh tấm tắc hai tiếng: "Hôm qua ngươi cùng Yến đạo trưởng nói chuyện, ta đều nghe hết rồi, ta biết các ngươi đều muốn tốt cho ta, còn tức giận gì nữa!"Tính tình này thật sự không tồi, Đàm Chiêu cũng nhịn không được cười: "Cho nên, tính từ hôm nay, thời gian chỉ còn không đến ba ngày, ngươi có thể giúp ta làm một chuyện không?"Trương sinh vẻ mặt cự tuyệt: "Ta nói trước, trảm yêu trừ ma đừng tìm ta! Ta không được!""...... Là nam nhân đừng nói câu không được." Đàm Chiêu từ phía sau lấy ra một chén thuốc, cũng không mở nắp ra, "Ta không trông cậy ngươi có thể trảm yêu trừ ma, chờ lúc Ninh sinh ra khỏi viện khảo thí, ngươi nhanh chóng đi tiếp đón, rót cho hắn chén thuốc là được."Trương sinh do dự một lát, dằn vặt lương tâm nói: "Thuốc này không phải......""Yên tâm, bổ nguyên khí dược, chỉ là có chút đắng thôi.""Có chút đắng thì làm sao, dược nào mà không đắng, đạo trưởng ngươi yên tâm, cứ tin tưởng ở ta!"Sau nửa canh giờ, Trương sinh hận không thể đem chính mình nửa canh giờ trước kéo tới đánh. Mẹ nó đây không phải là kịch độc kiến huyết phong hầu chứ?!Kiến huyết phong hầu: một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu."Nói xong chưa?""...... Hẳn là rồi đi."Ninh Thải Thần vốn dĩ khảo thí trong ba ngày, tinh lực khô cạn, một chén dược này mang đến, nhất định hắn sẽ uống."Hắn hắn hắn...... Sẽ không chết đi?"Đàm Chiêu gõ lên đầu Trương sinh một phát: "Chết cái đầu ngươi! Chúng ta thời gian eo hẹp, đêm nay phải đi đào mồ trộm mộ, không có ít tinh lực thì làm sao làm được! Tuổi còn trẻ, tư tưởng lại như vậy vậy...... Hừ ~"Trương sinh:...... Giận mà không dám nói gì.Hoàng hôn xuống, Ninh Thải Thần rốt cuộc cũng bước ra, hắn nhéo nhéo tay phải, nhưng không cảm thấy đau nhức, phải biết khảo thí tú tài năm ấy, sau khi hắn về nhà phải tu dưỡng nửa tháng mới bình ổn lại."Ngươi ra rồi? Mau uống thuốc đi a."Ninh Thải Thần ngửi mùi thuốc, trên mặt viết đầy hai chữ cự tuyệt.Đàm Chiêu chỉ cảm thấy chính mình sinh không gặp thời, hắn trước kia tốt xấu cũng từng có thanh danh thần y, không phải bây giờ mọi người đều quan niệm thuốc càng đắng, mùi càng nồng, hương vị huyền diệu một ít đều tốt sao?"Đây là bổ nguyên khí dược, Tiểu Thiến cô nương có nguy hiểm, ngươi uống dược mới có sức lực đi hoàn thành nguyện vọng của nàng, không phải sao?"Ninh Thải Thần nghe vậy thì động tâm, ừng ực ừng ực uống hết.Trương sinh vẻ mặt xem dũng sĩ chuẩn bị ra trận: "Thế nào? Ngươi còn tốt không?"Ninh Thải Thần cho Trương sinh một nụ cười suy yếu, so với khóc còn khó coi hơn."Ngươi vẫn là đừng cười, Tiểu Thiến cô nương khẳng định vĩnh viễn nhớ về ngươi, thật đó, huynh đệ, ta xem trọng ngươi, thuốc đắng ngươi đều uống được, còn sợ gì nữa!" Đàm Chiêu: "Tiểu Trương, kỳ thật trong nồi còn thừa, thuốc này không bệnh cũng có thể......"Trương sinh đã biến mất tại chỗ, tốc độ có thể nói là nhanh nhất trong đời.Ăn xong cơm chiều, Đàm Chiêu mang theo Ninh Thải Thần ra khỏi thành.Trương sinh ở lại trong thành có chút sợ, nhưng Yến đạo trưởng đang ở thời khắc mấu chốt nhổ đi oán khí, hắn không thể đi quấy rầy Yến Xích Hà, chỉ có thể run bần bật nhéo túi gấm Tư đạo trưởng trước khi đi phó thác.Chưa kể, túi gấm này ấm áp, giống như là mặt trời mọc vào đông, lúc ôm tràn đầy cảm giác an toàn.Ai, cũng không biết Tư đạo trưởng có bán túi gấm này không, hắn thực sự rất muốn có.Trương sinh ôm túi gấm trong lồng đến vô cùng thích ý, yên lặng nhảy nhót, mắt thường cũng có thể thấy bạch quang nhu hòa phai nhạt đi một tầng.Hừ! Nó sẽ không rời khỏi A Chiêu.Một khác, Đàm Chiêu dẫn theo Ninh Thải Thần đi xuyên qua bóng đêm, một bên rảnh rỗi cùng hệ thống trò chuyện.Hệ thống: Sao rồi, kí chủ đột nhiên nghĩ thông, không ăn cơm mềm của Hòa Thị Bích nữa sao?[ Thật xin lỗi, ta còn muốn tiến bộ. ]Hệ thống: Ta không tin đâu! [ Đương nhiên đúng rồi, hơn nữa A Hòa cũng có thể bảo vệ Tiểu Trương, ta hỏi ngươi sự kiện, hiện tại " bóng đèn quang" trên người ta còn không? ]Hệ thống: Ngươi muốn nghe lời thật?[ Vô nghĩa! ]Hệ thống: Thực đáng tiếc, ôi chao, ký chủ ngươi xuyên qua thời không nhập vào người khác, hệ thống chỉ biết giúp ngươi che đậy bug "Linh hồn của thế giới khác", về công đức cùng kim quang thì không bao gồm đâu nha, đây là tài sản ẩn tính của ký chủ, hệ thống sẽ không vô cớ nuốt hết tài sản đó.Hệ thống: Bất quá ký chủ nếu muốn bán, cũng có thể, giá cả vô cùng ưu đãi, tới trước thì được nga ~[ Tin ngươi ta chính là chó! ]Hệ thống tỏ vẻ phi thường vô tội.[ Nói cách khác, ta hiện tại vẫn là một " bóng đèn sáng "? ]Hệ thống: Không, nói đúng ra, công đức cùng đế hoàng chi khí có hai tác dụng, cái trước được quỷ quái yêu thích, cái sau bị quỷ quái căm ghét bài xích.Đàm Chiêu có chút muốn nói lời thô tục, hắn hiện tại là cục thịt mỡ đong đưa trước mặt quỷ quái a, vừa muốn ăn lại vừa sợ ngán.Nhưng nghĩ lại, nó không phải không có ích, chờ sau khi hắn trở về, hắn nhất định sẽ nhìn chằm chằm cơm mềm tiểu Bích a, hắn thích ăn cơm mềm, cơm mềm cũng thích hắn."Tư đạo trưởng, chúng ta, chúng ta tới rồi!" Thanh âm có chút sợ hãi của Ninh Thải Thần vang lên."...... Là nơi này? Nhìn không ra."P/s: Các bạn có đoán ra được túi gấm này là gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com