TruyenHHH.com

Edit Hoan Quyen 1 Chieu Nhu Nhat Nguyet

Edit: Vương Triều Loan
Beta: Seokieyunkie

"Yến đạo trưởng, ngươi làm sao vậy!"

Trương sinh đứng gần cửa nhất, lập tức đi lên đỡ, không ngờ hắn vừa vươn tay, đã bị Mã Giới Phủ đứng sau hung hăng kéo một phen.

Trương sinh vốn là thư sinh trói gà không chặt, lôi kéo như vậy làm hắn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, mông bị đập đến đau, lập tức nổi giận: "Này —— ngươi làm gì a!" Đương nhiên hắn rống xong cũng có chút sợ, bởi vì...... Đối phương là một con hồ yêu, vạn nhất tên kia mang thù thì làm sao bây giờ?

Trương sinh cẩn thận nhìn Mã Giới Phủ, Mã Giới Phủ căn bản không để ý, vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn người vừa bước vào: "Ngươi chỉ là phàm nhân bình thường, vừa rồi nếu ta không kéo ngươi, ngươi nhất định đã chết rồi!"

"Cái gì?" Trương sinh sợ tới mức quên mất đau.

Trên người Yến Xích Hà không có một chút máu tươi, nhưng trên mặt hắn có rất nhiều vết thương nhỏ, hắn giơ tay dựa vào cây cột, trên miệng vết thương quanh quẩn một tầng hắc khí mỏng, thong thả cắn nuốt sinh khí trên người hắn!

"Đây là ——"

Yến Xích Hà là người nhẫn nại, dù bộ dáng đã như vậy, cũng chỉ hơi nhăn mày, còn có thể trả lời Đàm Chiêu: "Là oán khí thuần khiết nhất."

Hoắc ——

Oán khí này cùng oán khí trên người Dương Vạn Chung bất đồng, oán khí trên người quỷ có thể bình ổn, cũng có thể tiêu tán, nhưng loại oán khí do thiên sinh địa trưởng ra, trừ phi lấy thiện ý thuần túy tinh lọc, nếu không dính vào, tử vong chỉ là vấn đề thời gian.

Trên mặt Mã Giới Phủ có chút khổ sở, hắn rốt cuộc chỉ là một tiểu hồ ly thiện tâm: "Ta còn tưởng các ngươi nghe xong chuyện của Lan Nhược Tự, minh bạch nội tình, có thể biết khó mà lui."

"Ta không có việc gì! Tạm thời còn không chết được!"

Yến Xích Hà ôm cây cột ngồi xuống, trạng thái thật sự không thể nói là tốt.

Đàm Chiêu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ném xuống một câu chờ, liền quay đầu chạy vào phòng mình, sau mấy lần hô hấp, hắn lại xuất hiện ở hành lang: "Mau thử lá bùa này xem."

Yến Xích Hà vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng lên, lần này nếu không phải có lá bùa của Tư Dương đạo hữu che chở, hắn chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít, hắn lập tức cảm kích mà tiếp nhận, dán với thân mình, chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy có một tia linh khí nấn ná ở miệng vết thương, ngăn cản oán khí ăn mòn.

Tuy rằng rất ít, nhưng lại hữu dụng.

"Di? Đây là bùa gì? Ta sao chưa bao giờ nghe nói qua?" Mã Giới Phủ cũng kinh ngạc, hắn còn chưa từng gặp qua thứ có thể triệt tiêu oán khí thuần tuý.

Đàm Chiêu thấy hữu hiệu, tâm tình cũng nhẹ nhàng rất nhiều: "Ta cũng không biết, vốn dĩ muốn vẽ lá bùa che lấp hơi thở, chỉ là công lực chưa tới, liền vẽ thành cái này." Đương nhiên lời này không phải toàn bộ sự thật, muốn che lấp hơi thở là thật, bất quá bùa đó đã dung nhập hơi thở của tiểu Bích, hắn vốn dĩ muốn dùng biện pháp "Gậy ông đập lưng ông" dùng sức mạnh của tiểu Bích tạo thành trận pháp che giấu hơi thở, bất quá vẫn luôn không thành công.

Lá bùa kia, có thể nói là bán thành phẩm.

Mã Giới Phủ sau khi nghe xong, không khỏi bội phục, thực lòng nói: "Đạo trưởng lợi hại."

Yến Xích Hà lại dùng sáu tấm bùa, biểu tình trên mặt cuối cùng cũng giãn ra một ít, lúc này trời đã tối hẳn, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng đỏ như máu, trong lòng khó tránh khỏi có chút nôn nóng: "Tư đạo hữu, Yến mỗ lần này đi đã tra được nhiều chuyện lớn."

Đàm Chiêu nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể đem ngươi đánh thành bộ dáng như vậy?"

Yến Xích Hà là người tâm tính kiên định, trừ bỏ lúc đối mặt với rượu ngon có hơi mê luyến, nhưng tóm lại hắn muốn làm cái gì đều có tính toán trước, lần này đi Lan Nhược Tự, cũng đã chuẩn bị kế sách đi dò xét. Lại không nghĩ rằng phút cuối cùng, trúng bẫy rập, cũng là hắn hành sự không đủ cẩn thận.

"Lần này Yến mỗ còn có thể trở về, ít nhiều nhờ bùa của Tư đạo hữu, ngày ấy ta rời đi Kim Hoa thành......"

Yến Xích Hà nói xong, Mã Giới Phủ cảm thấy vị đạo trưởng này thật sự là kẻ tài cao gan lớn, nếu là các đạo sĩ đạo hạnh yếu một chút, phỏng chừng mạng nhỏ sớm đã không còn.

Có câu nói đơn xoát ra kỳ tích, quả là rất đúng, Yến Xích Hà tuy chỉ có một người, nhưng kiếm pháp lợi hại, rất nhanh đã phá vỡ khe hở trận pháp bên ngoài Lan Nhược Tự đi vào. Cũng là hắn may mắn, một chút đã vào được hang ổ bên trong.

Thậm chí, hắn còn gặp nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến mê hoặc Ninh sinh đêm đó.

Nữ quỷ cùng bà tử, một trung niên nữ tử đứng ở một chỗ, nói không đến hai câu, nữ quỷ Tiểu Thiến đã quỳ trên mặt đất, đau khổ nói "Ta không gả ta không gả", hai yêu quái lại bên cạnh một chút cũng không động dung.

Yến Xích Hà cảm thấy kỳ quái, nấp vào nghe ngóng, liền nghe được nữ quỷ Tiểu Thiến phanh phanh phanh dập đầu ba cái, đau khổ cầu xin nói: "Bà ngoại, bà ngoại, Tiểu Thiến sẽ nghe lời, Tiểu Thiến sẽ đi câu dẫn nam tử, Tiểu Thiến chỉ cầu bà bà không đưa Tiểu Thiến đến chỗ kia! Bà ngoại!"

"Không thể được, Tiểu Thiến, ngươi là cháu gái bà bà thương yêu nhất, tư dung xuất chúng, ngươi là lựa chọn tốt nhất, ba ngày sau, bà bà liền đưa ngươi xuất giá." Người nói chuyện rõ ràng là một nữ quỷ trung niên, lại tự xưng bà ngoại, móng tay bà ta nhiễm máu đỏ tươi, duỗi tay nâng lên cằm Tiểu Thiến, "Đừng khóc, khóc nhiều sẽ không đẹp nữa! Lần trước ngươi thả thư sinh kia chạy thoát, bà ngoại cũng không trách phạt ngươi, bất quá cũng cho ngươi hiểu, thư sinh này bạc tình bạc nghĩa, ngươi hãy sớm chặt đứt niệm tưởng, an tâm chuẩn bị xuất giá đi."

"Bà ngoại! Bà ngoại ——"

Trên mặt đất, Nhiếp Tiểu Thiến khóc đến ruột gan đứt đoạn, bà ngoại kia lại không có nửa phần thương xót, chỉ dắt bà tử rời đi.

Yến Xích Hà đối với quỷ quái từ trước đến nay đều không có hảo cảm, hắn chỉ nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Thiến, liền quay lưng rời đi, đuổi theo hai người kia.

Có điều hắn không đuổi được bao lâu thì mất dấu, đi nhầm vào một phòng, căn phòng này đen nhánh một mảnh, không nhìn được gì, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác đi một vòng, tiếp cận trung tâm, có một cỗ lực lượng tối tăm và u ám (*) bị phong ấn.

Nguyên văn là: 晦涩又阴暗

Trực giác nói cho hắn, hắn tuyệt không thể đụng vào thứ này.

Yến Xích Hà từ trước đến nay tin tưởng trực giác của chính mình, cho nên hắn lại cẩn thận lùi lại, theo đường cũ chuẩn bị trở về thành, định hỏi thăm rõ ràng ngọn nguồn của Lan Nhược Tự, sau đó mới đến tra xét tiếp, lại không ngờ lúc đi đến gần trận pháp, đụng phải...... nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến đang muốn đào hôn.

Nhiếp Tiểu Thiến tự nhiên nhận ra Yến Xích Hà, là người trước kia cùng Ninh sinh tới, nàng cho rằng Ninh sinh lừa nàng, liền hướng Yến Xích Hà chất vấn, sau đó...... Sau đó cả hai liền bại lộ.

Hoè Thụ Tinh bà ngoại, tuyệt đối sẽ không cho Nhiếp Tiểu Thiến đào hôn.

Yến Xích Hà tự nhiên sẽ không quản chuyện của Nhiếp Tiểu Thiến, hắn liều mạng chạy ra, miệng vết thương lại không cẩn thận dính oán khí. Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao cây Hoè Thụ Tinh đạo hạnh chưa quá ngàn năm này lại có chiêu thức lợi hại như vậy!

"Ta có cảm giác, đồ vật trong phòng tối kia, tất cùng oán khí trên người ta có quan hệ." Yến Xích Hà nói ra phán đoán.

Đàm Chiêu bỗng nhiên nhìn về phía Mã Giới Phủ: "Ngươi xem, chúng ta đều đã biết sự tình của Lan Nhược Tự, ngươi không thể để ta làm việc không công?"

Mã Giới Phủ có loại dự cảm xấu: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Đàm Chiêu chắp tay: "Ngươi biết oán khí này từ đâu mà đến không? Thiên sinh địa trưởng (*) oán khí, cũng không thấy nhiều đâu."

Thiên sinh địa trưởng: Trời sinh đất dưỡng

"......"

"Tại sao không nói?"

Bởi vì hắn cũng không biết a, Mã Giới Phủ tức giận mở miệng: "Lời này dù ngươi hỏi yêu quái toàn Kim Hoa thành, cũng không có ai biết đâu."

"Như vậy a ——" Đàm Chiêu kéo dài âm điệu, một bộ đáng tiếc, "Tiểu Mã, hồ ly các ngươi, vô cùng chú ý tới nhân quả, đúng không?"

"......" Mã Giới Phủ bắt đầu hối hận, hắn rốt cuộc đã trêu chọc người như thế nào đây!

"Nếu đạo gia ta biết ngươi là hồ ly phương bắc không nói nghĩa khí, ta liền......"

Mã Giới Phủ liên tục lắc đầu: "Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bừa, ta chính là hồ tiên giảo hoạt nhất!"

Trương sinh nguyên bản không dám phát tiếng, nhưng nghe đến lời này, nhịn không được nỗ lực quay đầu không cho chính mình cười ra tiếng, nơi nào có người tự nhận mình giảo hoạt a, không, là có hồ, phụt ——

"Như vậy sao?" Đàm Chiêu ung dung mà mở miệng, "Tiểu Mã a, ngươi biết không?"

"Biết gì?"

Đàm Chiêu lộ ra một nụ cười hiền lành: "Đạo trưởng kia họ Yến, thích nhất là thu phục yêu hồ giảo hoạt!"

Mã Giới Phủ nháy mắt suy sụp cả người: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Không có, ta chỉ là muốn cùng Tiểu Mã tâm tình một lát thôi." Đàm Chiêu cảm thấy chính mình rất vô tội.

Loại người này thật đáng sợ, Trương sinh nghĩ nghĩ, hắn trước kia hẳn là chưa từng đắc tội với Tư đạo trưởng đi, nếu có, hắn đã mời Tư đạo trưởng ăn cơm, một bữa không được thì hai bữa, dù sao trừ bỏ tiền, hắn cũng không có gì trong tay.

Mã Giới Phủ nhận mệnh: " Hồ tộc ta tu luyện, từ trước đến nay so với phần lớn thú khác đơn giản hơn một ít, bất quá cơ thể có mùi hơi nặng, mặc dù đã hóa thành hình người, cũng khó tránh khỏi mang theo...... một vài mùi hương. Tổ tiên nhà ta thiên phú trác tuyệt, đã sáng tạo ra một loại thuật pháp che lấp mùi này."

"......" Khó trách hắn không có ngửi được gì, hắn còn tưởng rằng là tiểu hồ ly này hành thiện tích đức, linh lực thuần tịnh.

"Uy —— ánh mắt này của các ngươi là có ý gì! Đạo sĩ thối, ngươi không phải nghiên cứu loại bùa giấu hơi thở này sao, nếu ngươi cần, ta dạy ngươi!" Mã Giới Phủ nổi giận, nhân loại quả nhiên là giảo hoạt nhất, tổ mẫu quả nhiên không lừa hắn.

Đàm Chiêu được tiện nghi còn khoe mẽ, vội vàng đáp ứng: "Muốn, đa tạ Mã huynh tặng!"

Mã Giới Phủ lấy ra pháp quyết nhét vào tay Đàm Chiêu, đứng dậy muốn rời đi, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn thiện tâm nói: "Nếu ngươi vẽ bùa thành công, cũng không nên đi vào Lan Nhược Tự, trước kia cũng có hoà thượng đạo hạnh cao thâm, tuyệt không kém hai ngươi bước vào Lan Nhược Tự, hiện giờ mộ phần cỏ đều mọc cao ba mét! Kia là nơi trời sinh oán khí, địa phủ cũng không có biện pháp, các ngươi đi, cũng chỉ là chịu chết thôi. Ngôn tẫn tại đây, cáo từ!"

Sau đó liền thật sự rời đi, bóng dáng hấp tấp, một lát sau đã biến mất.

Ai, yêu quái lương thiện a.

Đàm Chiêu lần thứ hai cảm thán, hắn cầm pháp quyết để vào trong lồng ngực, ý cười trên mặt cũng thu lại: "Tiểu hồ ly này rất thiện tâm, tính tình cũng không tồi."

Không có yêu quái ở đây, Trương sinh lại tiếp tục sinh long hoạt hổ, bộ dáng tiểu công tử ăn chơi trác táng: "Cũng không tồi, nhưng tại sao đạo trưởng lại chọc tức hắn, là sợ hắn tham dự sẽ bị thương sao?"

Không chờ đạo trưởng mở miệng, hắn như là muốn tranh sủng mà thò lại gần, ngữ khí u oán: "Tư đạo trưởng, còn ta thì sao? Ngươi không tính toán cho ta sao? Ta tâm địa thiện lương, lại là phàm nhân, ngươi như thế nào lại không quan tâm ta nha?"

Đàm Chiêu quả nhiên lãnh khốc nói: "Tiểu Trương, có cái gì nguy hiểm, ngươi so với ta còn chạy trốn mau hơn, còn cần ta che chở?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com