Edit Hoan Ong Chong Bi Benh Nan Y Bat Hoi Ha Ky
Edit: RyÁnh mặt trời xuyên qua khe hở giữa tấm rèm chiếu vào phòng, sáng ngời rọi lên mặt Cừu Hành. Cừu Hành nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, tay vô thức mò mẫm sang bên cạnh.Trống không, lạnh lẽo.Cừu Hành tỉnh ngay lập tức, bật dậy quay sang nhìn vị trí bên cạnh mình. Chăn trượt xuống từ trên người hắn, không khí lạnh bên ngoài cứ thế tranh nhau chen lấn ập tới.Cừu Hành cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn người mình.Hai giây sau, mặt hắn đờ đẫn xốc chăn lên nhìn thử."..."Cừu Hành giương mắt, sắc mặt cứng lại thành một vẻ rất buồn cười, trong mắt lại có các loại cảm xúc phức tạp đang kịch liệt quay cuồng. Tầm mắt hắn vô thức nhìn quanh phòng, muốn tìm bóng dáng người nào đó, nhưng lại không thấy ai. Hắn chỉ thấy đống quần áo rải lộn xộn đầy mờ ám trên đất, trong đó còn có quần lót của hắn thân mật dính chung một chỗ với áo ngủ của người nào đó. Sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng xuống giường nhặt áo ngủ lên phủi bụi, đứng tại chỗ hai giây rồi nhanh chóng trở lại giường. Ngồi trên giường được hai giây lại xuống giường vào phòng tắm tìm quần áo cũ của mình mặc vào. Mặc đồ tử tế rồi, cảm giác an toàn cùng với lí trí cũng trở lại. Cừu Hành hung hăng dùng nước lạnh vỗ lên mặt, giương mắt nhìn bản thân trong gương.Hẳn là... Không có.Ký ức tối qua rất rõ ràng, chắc chắn hắn không hề làm bất cứ chuyện gì với Giải Dương mà phải cởi quần áo, chỉ... Trong đầu đột nhiên hiện lên nụ hôn tối hôm qua, trái tim bỗng nhảy lên, lại vội cúi đầu dùng nước lạnh rửa mặt.Rửa mặt xong xuôi, Cừu Hành trở lại phòng, khom lưng nhặt hết quần áo trên mặt đất gấp gọn lại, sau đó đứng ở mép giường, nhìn chăn đệm hỗn độn. Hắn chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi mới ngập ngừng, dè dặt, vẻ mặt rất nghiêm trọng, cẩn thận duỗi tay nhấc một góc chăn lên, nhìn khăn trải giường.Không có máu.Vai lưng đang căng cứng hơi thả lỏng, lúc sau lại nhíu mày, đứng yên tại chỗ rất lâu.Rốt cuộc... Là có hay là không?Ký ức nói cho hắn là không, nhưng lỡ có...Cừu Hành run tay, chăn rớt xuống giườngGần đến giờ ăn trưa thì Cừu Hành mới cầm một cái túi rời khỏi phòng ngủ nhỏ. Hắn vừa đi vừa gọi cho Chu Miểu. Cuộc gọi được kết nối, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên ở ngay gần. Cừu Hành dừng bước, nhìn về chỗ phát ra âm thanh.Chu Miểu và Liễu Toa, mỗi người ngồi ở hai đầu ghế sô pha trong văn phòng. Chu Miểu xấu hổ mà cầm di động, cố gắng không nhìn bờ môi bị sây sát của Cừu Hành, thấy ánh mắt ông chủ dần trở nên nguy hiểm thì vội giải thích: "Là, là ông chủ nhỏ gọi điện bảo tôi tới, nói... Nói là ngài qua đêm ở đây ạ."Cừu Hành chậm rãi buông di động: "Tối hôm qua... Giải Dương uống say, tôi chăm sóc em ấy cả đêm."Chu Miểu: "... Vâng." Chăm sóc đến rách cả môi.Chung quy Liễu Toa cũng đã lớn tuổi nên cô rất bình tĩnh, đứng dậy nói: "Chị đã lấy lí do bảo dưỡng định kỳ để tạm đóng cửa một thang máy, lát nữa sẽ cho người giải tán hành lang để tiện cho cậu rời đi." Cừu Hành gật đầu, cất bước đi ra ngoài."A Hành."Cừu Hành dừng bước nhìn về phía Liễu Toa."Lần này Dương Dương đi công tác xong sẽ bay thẳng đến thành phố J vào đoàn phim luôn, phòng ngủ này sẽ tạm thời không dùng tới. Cậu ấy nhờ chị mang giặt vật dụng trên giường rồi cất đi. Nên chị muốn hỏi một chút, trong phòng --- Có gì không tiện cho chị thấy không?" Cừu Hành siết chặt cái túi trong tay, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không... Tôi còn có cuộc họp, trước hết đưa tôi về Vinh Đỉnh đã."Liễu Toa gật đầu, lập tức cho người đi giải tán nhân viên ở hành lang.Mười phút sau, Cừu Hành thuận lợi rời khỏi Dương Hành. Liễu Toa trở lại văn phòng của Giải Dương, dùng chìa khóa tiến vào phòng ngủ, lại phát hiện trên giường đã trống không, làm gì còn thứ gì....Một giờ chiều, máy bay hạ cánh ở thành phố X. Giải Dương ngồi trên chiếc xe Tần Thành đã thuê sẵn, tháo khẩu trang, mở di động đã tắt máy vài tiếng.Một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc thi nhau xông ra, tất cả đến từ Cừu Hành. Giải Dương xem tin nhắn trước, sau đó suýt nữa cười ra tiếng.Chín giờ hơn.Cừu Hành: Giải Dương, có phải chúng ta đã... Có hay không... Em nói thật với tôi đi.Tầm một tiếng sau.Cừu Hành: Bảo Ngô Thủy đưa em tới bệnh viện khám.Cừu Hành: Tôi đã sắp xếp bác sĩ tư nhân cho em rồi, có chỗ nào không thoải mái phải nói với bác sĩ, đừng có vì xấu hổ mà cố chịu. Khoảng nửa tiếng sau.Cừu Hành: Có đau không?Chừng một giờ sau.Cừu Hành: Giải Dương, có phải em lừa tôi không? Tôi xem rồi, khăn trải giường rất sạch.Thế mà còn kiểm tra cả khăn trải giường.Giải Dương gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ Cừu Hành cau mày, vừa cẩn thận vừa xấu hổ kiểm tra khăn trải giường từng chút một, vội ho khẽ một tiếng đè xuống tiếng cười suýt bật ra, gọi cho Cừu Hành. Người kia nghe máy ngay, nhưng không nói gì.Giải Dương cố ý trầm giọng, lạnh lùng nói: "Sao, anh định chiếm tiện nghi xong rồi chạy à? Thôi, tôi đã đoán được là sẽ như thế rồi, không có gì đâu, cúp đây."Vài giây sau, điện thoại của Giải Dương bắt đầu điên cuồng rung chuông.Giải Dương rất lạnh lùng từ chối năm cuộc gọi của Cừu Hành, đến cuộc thứ sáu mới thong thả nghe máy, hỏi hắn: "Quyết định chịu trách nhiệm rồi à?" "... Giải Dương, em đừng có lừa tôi.""Tại sao môi anh lại rách?"Đầu kia lập tức im như thóc.Giải Dương hùng hổ hỏi: "Có phải anh là người chủ động không?"Vẫn câm như hến.Giải Dương hỏi một câu rất đi vào lòng người: "Anh có vươn lưỡi ra không?"Cúp máy.Cuối cùng Giải Dương vẫn phì cười, cười một hồi mới cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn sang bên cạnh. Tần Thành cầm bảng lịch trình hỏi: "Rốt cuộc cậu cũng chịu nhớ ra trong xe còn có tôi rồi à?""..." Giải Dương điều chỉnh vẻ mặt, ngồi nghiêm chỉnh rồi nói, "Anh Tần anh nói đi tôi nghe đây."Tần Thành bất đắc dĩ lườm Giải Dương một cái, cầm lịch trình nói cho Giải Dương biết về công việc được sắp xếp trong tuần tới. Album mới của Giải Dương có tổng cộng mười bài hát, trong đó ngoài một cái là toàn cảnh trong nhà yêu cầu Giải Dương phải góp mặt toàn thời gian ra thì những cái khác đều chỉ sắp xếp cho Giải Dương vài cảnh hát nhép, sẽ quay rất nhanh. Nhưng có nhanh mấy thì một tuần vẫn hơi gấp, nên không thể tránh khỏi việc bảy ngày tới Giải Dương sẽ phải liên tục thức đêm. "Tới đoàn làm phim rồi chắc chắn đạo diễn Chu sẽ cho cậu thời gian để điều chỉnh trạng thái, cậu có thể đợi đến lúc đó rồi ngủ bù, không thành vấn đề chứ?"Giải Dương gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.Tiếp đó Tần Thành lại vạch ra vài chuyện cần chú ý những ngày sắp tới, sau đó bỏ lịch trình xuống nói: "Tôi nghe được chút tin tức. Đồng đội cũ của cậu và đám Đồng Kiếm, cái tên Mạc Bân ấy, hình như chuẩn bị quay trở lại rồi." Giải Dương nghe vậy lại không bất ngờ lắm. Lúc trước Mạc Bân bị chặn mọi hoạt động là do Quý Trạch Huy sắp xếp, giờ Hoàng Thiên thay máu, Quý Trạch Huy cũng đã rời khỏi. Trong tình hình Hoàng Thiên hiện giờ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, không thể gây chuyện lớn với nhà khác, đẩy Mạc Bân ra để khiến Dương Hành và tân IUD phải phiền lòng là một thao tác rất dễ nghĩ tới. Tần Thành có chút lo lắng: "Giải Ca Khúc Vàng tháng Sáu này sẽ bắt đầu, 'Phá Kén' của Quý Trạch Huy, 'IUD' của tân IUD,'Đồng Ngữ' của Đồng Kiếm đều sẽ tham dự cuộc đua tranh giành. Tỉ lệ đoạt giải của chúng ta rất lớn, nhưng nếu lúc này Mạc Bân chạy ra bôi xấu các cậu thì sẽ gây khó khăn cho việc giành giải của mọi người." "Yên tâm, Mạc Bân không ra nổi đâu." Tần Thành bất ngờ: "Tại sao?" Giải Dương giải thích: "Vì tôi cũng là cổ đông của Hoàng Thiên. Lúc Hồng Chí Kiệt thu mua cổ phiếu của Hoàng Thiên, tôi cũng đục nước béo cò dùng danh nghĩa Ngô Thủy mua một ít. Tuy số cổ phần không nhiều, nhưng cũng đủ để tạo chút ảnh hưởng. Đợi một thời gian nữa tôi sẽ chuyển nhượng đống cổ phiếu đó cho Dương Thanh, để chị ta đi đàm phán với Hồng Chí Kiệt." Tần Thành khiếp sợ: "Cậu mua cổ phiếu của Hoàng Thiên?"Giải Dương gật đầu.Tần Thành mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong tin tức này, lắc đầu nói: "Cậu đúng là... Xem ra tôi lo thừa rồi, không còn việc gì nữa. Cậu cứ chú tâm quay MV đi, mấy chuyện khác để tôi giải quyết."...Quay chụp quá bận rộn, cho đến tận lúc ăn tối Giải Dương mới có thời gian xem di động.Nguyên một buổi chiều, Cừu Hành gọi tới tổng cộng tám cuộc điện thoại, nhắn sáu bảy tin. Nội dung tin nhắn rất phong phú, có vài cái úp úp mở mở "em..." rồi "chúng ta...", có cái là quan tâm, có cái là lòng vòng nghe ngóng dò hỏi. Giải Dương đọc hết rồi gọi cho hắn.Người kia bắt máy ngay, nhưng vẫn không nói gì. Giải Dương vừa mở cơm hộp vừa nói: "Một tuần tới tôi sẽ rất bận, không kiểm tra điện thoại thường xuyên được." "Bận đến mức nào?""Đến mức phải thức đêm."Giọng Cừu Hành trầm hơn vài phần: "Cần phải thức đêm à?""Ừm."Cừu Hành lại không nói gì nữa.Giải Dương nói: "Tôi chỉ có mười phút để ăn cơm thôi, cúp máy trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Sau đó thẳng thừng ngắt cuộc gọi, cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Hôm nay kết thúc quay chụp thì đã là hai giờ sáng. Giải Dương lấy di động ra xem, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn của Cừu Hành, khóa máy, chui lên xe về khách sạn. Khách sạn là Tần Thành đặt, ở ngay gần khu quay MV. Trên đường về, Tần Thành nói cho Giải Dương biết một tin. "Nữ chính của 'Tôi thấy được Hiên Viên' được xác định rồi, là Văn Dao. Cô ấy là thị hậu* mới nhất của Bách Thịnh, hai mươi sáu tuổi, đây là lần đầu tiên cô ấy đảm nhiệm vai nữ chính của phim điện ảnh."
*Thị hậu là từ chỉ nữ diễn viên đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của phim truyền hình. Thị đế là danh hiệu tương tự cho nam.
Giải Dương bất ngờ, xác nhận lại: "Văn Dao?"Tần Thành gật đầu: "Sao, người quen à?"Giải Dương lắc đầu.Quen thì cũng không hẳn là quen. Văn Dao là một trong những nữ phụ quan trọng trong tiểu thuyết, giai đoạn đầu là đối thủ cạnh tranh của Mộc Chu Dịch, về sau trở thành chị em thân thiết, còn giúp đỡ nữ chính rất nhiều.Văn Dao là con ông cháu cha vừa trắng vừa đẹp vừa giàu hàng chính hiệu, ba cô là đạo diễn, mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Anh vẫn nhớ kết thúc truyện Văn Dao gả cho một nhà quyền quý chuyên về châu báu ở thành phố B, rời khỏi ngành giải trí giúp chồng kinh doanh.Dựa theo tuyến thời gian của cốt truyện thì giờ Văn Dao hẳn đã trở thành bạn thân của Mộc Chu Dịch. Nhưng giờ kịch bản đã thay đổi rất nhiều, tình trạng và danh tiếng của Mộc Chu Dịch so với trong tiểu thuyết là một trên trời một dưới đất, không biết những biến động đó liệu có làm ảnh hưởng đến quan hệ của Mộc Chu Dịch và Văn Dao không.Xe dừng ở cửa khách sạn, Giải Dương hoàn hồn, đội mũ đeo khẩu trang rồi xuống xe bước vào sảnh lớn.Đêm khuya nên sảnh chính của khách sạn trống trải yên tĩnh, khiến cho người nào đó ngồi ở khu nghỉ ngơi nổi bật cực kì.Bước chân của anh thoáng dừng lại, sau đó làm như không nhìn thấy, đi thẳng về phía thang máy.Thang máy mở ra, Giải Dương cùng Ngô Thủy và Tần Thành đi vào, vừa mới xoay lại đã bị người nào đó sờ trán.Giải Dương nhìn lên.Cừu Hành tiếp xúc với ánh mắt của anh, theo phản xạ dịch tay xuống, che đi mắt Giải Dương.Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu lên cao. Ngô Thủy và Tần Thành một người nhìn trời một người nhìn đất, giả vờ như mình không tồn tại.Mấy giây sau, Cừu Hành thả tay xuống, đứng bên cạnh Giải Dương, kéo tay anh.Giải Dương lại giơ tay lên đút vào túi.Cừu Hành đờ ra, sau đó ngang ngược vươn tay vào túi áo lấy tay Giải Dương ra để nắm. Hắn nói: "Mười hai giờ tôi mới xuống máy bay, đến đây thì đã hơn một giờ sáng, khách sạn không còn phòng nữa."Giải Dương hất tay Cừu Hành ra: "Ngô Thủy, đưa phòng của anh cho tổng giám đốc Cừu, anh tới phòng tôi ngủ dưới đất."Ngô Thủy: "..."
*Thị hậu là từ chỉ nữ diễn viên đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của phim truyền hình. Thị đế là danh hiệu tương tự cho nam.
Giải Dương bất ngờ, xác nhận lại: "Văn Dao?"Tần Thành gật đầu: "Sao, người quen à?"Giải Dương lắc đầu.Quen thì cũng không hẳn là quen. Văn Dao là một trong những nữ phụ quan trọng trong tiểu thuyết, giai đoạn đầu là đối thủ cạnh tranh của Mộc Chu Dịch, về sau trở thành chị em thân thiết, còn giúp đỡ nữ chính rất nhiều.Văn Dao là con ông cháu cha vừa trắng vừa đẹp vừa giàu hàng chính hiệu, ba cô là đạo diễn, mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Anh vẫn nhớ kết thúc truyện Văn Dao gả cho một nhà quyền quý chuyên về châu báu ở thành phố B, rời khỏi ngành giải trí giúp chồng kinh doanh.Dựa theo tuyến thời gian của cốt truyện thì giờ Văn Dao hẳn đã trở thành bạn thân của Mộc Chu Dịch. Nhưng giờ kịch bản đã thay đổi rất nhiều, tình trạng và danh tiếng của Mộc Chu Dịch so với trong tiểu thuyết là một trên trời một dưới đất, không biết những biến động đó liệu có làm ảnh hưởng đến quan hệ của Mộc Chu Dịch và Văn Dao không.Xe dừng ở cửa khách sạn, Giải Dương hoàn hồn, đội mũ đeo khẩu trang rồi xuống xe bước vào sảnh lớn.Đêm khuya nên sảnh chính của khách sạn trống trải yên tĩnh, khiến cho người nào đó ngồi ở khu nghỉ ngơi nổi bật cực kì.Bước chân của anh thoáng dừng lại, sau đó làm như không nhìn thấy, đi thẳng về phía thang máy.Thang máy mở ra, Giải Dương cùng Ngô Thủy và Tần Thành đi vào, vừa mới xoay lại đã bị người nào đó sờ trán.Giải Dương nhìn lên.Cừu Hành tiếp xúc với ánh mắt của anh, theo phản xạ dịch tay xuống, che đi mắt Giải Dương.Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu lên cao. Ngô Thủy và Tần Thành một người nhìn trời một người nhìn đất, giả vờ như mình không tồn tại.Mấy giây sau, Cừu Hành thả tay xuống, đứng bên cạnh Giải Dương, kéo tay anh.Giải Dương lại giơ tay lên đút vào túi.Cừu Hành đờ ra, sau đó ngang ngược vươn tay vào túi áo lấy tay Giải Dương ra để nắm. Hắn nói: "Mười hai giờ tôi mới xuống máy bay, đến đây thì đã hơn một giờ sáng, khách sạn không còn phòng nữa."Giải Dương hất tay Cừu Hành ra: "Ngô Thủy, đưa phòng của anh cho tổng giám đốc Cừu, anh tới phòng tôi ngủ dưới đất."Ngô Thủy: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com