[EDIT - HOÀN] Ông chồng bị bệnh nan y - Bất Hội Hạ Kỳ
Chương 34: Cứ cho gã đổi, tôi chiều.
Edit: RyBài Sóng Dữ này có yêu cầu rất cao với độ ổn định của giọng, hơi thở, thậm chí cả kĩ thuật hát, chỉ cần một cái có vấn đề là sẽ bị lạc điệu với cảm xúc của bài hát, khiến nó trở nên lửng lơ và không hài hòa.
Mặc dù Quý Trạch Huy có chất giọng nam trầm xuất sắc, nhưng dựa trên mức hiểu biết vài ngày qua của Giải Dương với khả năng hát live của Quý Trạch Huy thì việc hoàn toàn khống chế Sóng Dữ vẫn hơi khó đối với gã.Quý Trạch Huy không ngờ mình lại được nghe câu trả lời như vậy, gã trở nên thận trọng, nghi ngờ quan sát vẻ mặt của Giải Dương: "Cậu thật sự cảm thấy như vậy à?"Giải Dương gật đầu, đầy hăng hái hỏi: "Thầy Quý, thầy định cải biên bài hát này như thế nào, đã có ý tưởng gì chưa?""Chuyện này không vội." Để cho chắc ăn, Quý Trạch Huy đề nghị: "Thật ra hồi trước anh dùng điện thoại xem video cậu biểu diễn, cái video đó đã được nén rồi nên giọng cậu cũng bị sai lệch ít nhiều. Không biết liệu anh có vinh hạnh được nghe cậu hát chay bài IUD không?"IUD có rất nhiều nốt cao bất chợt, nhưng nốt trầm cũng cực kì thấp, nếu hát đơn thì chắc chắn người hát phải có khả năng khống chế giọng rất mạnh, nếu không sẽ dễ bị lệch tông. Mà hát cùng với nhóm và hát đơn có sự khác nhau rất lớn, đột nhiên thay đổi kiểu hát sẽ dễ khiến cho lời hát bị cụt và máy móc khô khan. Đã thế Quý Trạch Huy còn yêu cầu hát chay, tất cả đều biết việc hát chay rất thử thách cảm nhận của ca sĩ về tiết tấu cũng như khả năng thể hiện cảm xúc của bài hát. Nói tóm lại, Quý Trạch Huy đang đào hố cho Giải Dương. Nếu như Giải Dương hát thất bại bài hát cuối của IUD, thì đó chính là sự đả kích không hề nhỏ với nhóm*.
*Đoạn này tui đã cố chém gió theo cách hiểu của mình. Đại loại hát chay là hát không nhạc, mà không có nhạc thì ca sĩ phải tự điều chỉnh nhịp điệu tiết tấu lời ca, do đó cũng khó mà cảm nhận được cảm xúc mà ca khúc muốn truyền tải. Ngoài ra thì IUD là bài hát nhóm 4 người, tức là sẽ có bè, có auto tune, có người hát nối, giờ 1 mình Giải Dương hát thì sẽ phải điều chỉnh sao cho lấy hơi kịp nên dễ khiến cho câu hát bị cụt (vì không có ngân nga ở cuối), cách hát cũng dễ thành khô khan tẻ nhạt vì phải cố bám vào việc hát cho chuẩn nốt.
Giải Dương im lặng một lát rồi nói: "Được hát cho thầy Quý nghe là vinh hạnh của em mới đúng. Không biết thầy Quý muốn nghe bản gốc hay là bản trữ tình?"Quý Trạch Huy giả vờ suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc là bản gốc, phong cách hát của bản đó gần với Sóng Dữ hơn."Xem ra Quý Trạch Huy cũng không đến mức là mất não thật, còn biết trước khi gây sự phải thăm dò địch.Giải Dương gật đầu ý là đã biết, nói gã chờ chút, đi sang một bên nhấp ngụm nước cho thấm giọng, sau đó đơn giản kêu thử vài tiếng rồi mới trở lại trước mặt Quý Trạch Huy. Anh nói: "Vậy em bắt đầu nhé, thầy Quý?"Quý Trạch Huy vỗ tay ra vẻ cổ vũ, còn quay sang ống kính khen bài IUD mấy câu.Giải Dương biết Quý Trạch Huy đang cố tình nhắc anh rằng trong phòng còn có máy quay, muốn anh căng thẳng, bèn thuận theo làm vẻ ngại ngùng cười với ống kính một cái. Sau đó anh nhắm mắt lại, khẽ hít vào một hơi, khi mở mắt ra đã bước vào trạng thái, há miệng cất lên một tiếng ngâm cao vút đầy thoải mái.Phòng luyện tập mà tổ chương trình sắp xếp cho khách mời rất rộng rãi, tiếng Giải Dương vừa cất lên đã lập tức được không gian phóng đại, rồi chúng vọng lại sản sinh cộng hưởng, như thể trực tiếp nổ trong bộ não mỗi người.Vẻ mặt Quý Trạch Huy lập tức cứng đờ.Thợ quay phim đang giơ máy về phía Giải Dương cũng bị giật mình, tay run một cái.Nốt cao của Giải Dương không giống với Đồng Kiếm, cũng không dữ dội và kéo dài như Đồng Kiếm, nó nhiều hơn sự sắc bén và lạnh lùng, tựa như một thanh kiếm cổ đã bị phong ấn cả ngàn năm cuối cùng cũng được ra khỏi vỏ, khát khao được uống máu. Nó phóng khoáng, khắc nghiệt, còn có chút xúc cảm nặng nề tự nhiên --- Hoàn toàn khác với chất giọng trầm thấp mềm mại, nhưng cũng khiến người nghe phải kinh ngạc và bị cuốn hút.Sau nốt cao thoải mái kéo dài, Giải Dương nhanh chóng hạ giọng xuống, theo ca từ nặng nề mà rơi vào cảnh tuyệt vọng, lúc chuyển tông thật sự quá hoàn mỹ, không hề có cảm giác ngắc ngứ, gây xúc động vô cùng.Căn phòng chỉ có tiếng ca của Giải Dương, sự tuyệt vọng vô hình cứ lặng lẽ ngập tràn trong bầu không khí.Quý Trạch Huy cuối cùng cũng hoàn hồn, tránh máy quay điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, gã gượng gạo làm nụ cười kinh ngạc mê say thưởng thức, trong đầu thì đang chửi rủa Mạc Bân cả trăm nghìn lần.Cái này mà gọi là lên nốt cao bị đuối, không có sức? Cái này mà gọi là kĩ thuật hát không tốt?Gã nhìn về phía Giải Dương đang nhắm mắt hát, gần như nghiến nứt răng.Chẳng trách Giải Dương dám nhận lời mời của gã, chẳng trách thái độ ban nãy của thằng oắt này lại như vậy, đúng là một tân binh khó lường! Chủ quan mà nói, bản đơn ca hát chay này thế mà còn hay hơn cả hai bản kia! Phiên bản IUD này nửa trước tuyệt vọng giá băng hơn nhiều, khiến cho phần theo đuổi sự sống mới đoạn sau càng thêm êm ái động lòng người, có thể nói là tự nhiên mà thành!Gã gần như có thể thấy được nếu như cảnh này được phát sóng, Giải Dương sẽ nhận được bao nhiêu khen ngợi, hâm mộ và nâng đỡ! Bản album mini IUD kia sẽ lại nghênh đón một đợt tiêu thụ đáng sợ đến mức nào.Giải Dương đã hát đến đoạn cuối tràn trề thỏa thuê với những nốt cao liên tục, cũng là phần xuất sắc nhất của cả bài hát. Đại não Quý Trạch Huy nổ tung, không nhịn được lên tiếng ngắt lời: "Thôi, đủ rồi, hát đến đó là được rồi."Một giọng nam thô kệch đột nhiên chen vào, sau đó tiếng hát cũng đột ngột dừng theo. Tất cả nhân viên trong phòng chỉ cảm thấy như linh hồn mình vừa bị một bàn tay thô ráp to lớn lôi ra khỏi ngực tiên nữ, cả người khó chịu như bị ô nhiễm, không khỏi nhìn về phía Quý Trạch Huy với chút khiển trách.Giải Dương bị cắt ngang vẫn giữ dáng vẻ lễ độ mà hỏi: "Thầy Quý, thầy thấy âm sắc của em thế nào, có thích hợp để hát Sóng Dữ với thầy không?"Quý Trạch Huy phát hiện ra cái nhìn của nhân viên, càng thêm khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn dáng vẻ chuyên nghiệp. Gã nói: "Giọng cậu khi lên cao hơi quá nhẹ nên không hợp với Sóng Dữ lắm, anh phải xem lại một chút. Thế này đi, cậu cứ tiếp tục làm quen với Sóng Dữ, anh sẽ đi nghiên cứu xem nên làm thế nào để dung hợp giọng của cả hai chúng ta.""Vâng, vất vả cho thầy rồi."Quý Trạch Huy lại bỏ chạy, Giải Dương cười với nhân viên đang nhìn về phía mình, một lần nữa đi vào trong góc, đeo tai nghe tiếp tục phát Sóng Dữ, vừa nghe vừa giở bản nhạc.Điện thoại đột nhiên rung lên, WeChat báo có tin mới.Giải Dương tránh máy quay mở điện thoại lên xem.Long Thụ Vưu: Xong rồi, tôi sẽ là giám khảo khách quý của tập tiếp theo Ai là Ca Vương. Quý Trạch Huy chọn bài gì?Giải Dương: Sóng Dữ.Long Thụ Vưu: ? Đảm bảo tên đó sẽ đổi bài.Giải Dương nhướng mày, gõ chữ: Tại sao?Long Thụ Vưu: Mấy bài hát kiểu này yêu cầu kĩ thuật rất nhiều, chỉ cần kĩ thuật và khả năng trình diễn của cậu nhỉnh hơn một chút thôi là tên đó sẽ bị mờ nhạt. Gã sẽ không cho phép tình huống đó xảy ra đâu.Giải Dương cười, gõ chữ trả lời: Cứ cho gã đổi, tôi chiều....Quý Trạch Huy trở lại trước bữa trưa, chủ động mời Giải Dương đi ăn cùng mình.Lúc ăn cơm, Quý Trạch Huy nói nhăng nói cuội một đống lời chuyên ngành, ngầm biểu thị "Mặc dù anh rất thích bài Sóng Dữ này, nhưng bởi vì chất giọng cậu thật sự không hợp với Sóng Dữ. Nên anh quyết định chiều theo cậu, đổi sang bài khác".Giải Dương tự trách thở dài: "Vậy ạ, hầy, lúc nhân viên nói giọng em hợp hát bài Sóng Dữ em còn lén vui một hồi cơ. Xem ra mọi người không chuyên nghiệp bằng thầy Quý được, vậy thầy muốn đổi sang bài nào thế?""..."Quý Trạch Huy cố nén lửa giận, nở nụ cười khó coi, gã nói: "Anh vẫn đang cân nhắc, cũng có thể là sẽ không đổi. Vậy đi, tạm thời Tiểu Giải cứ tiếp tục làm quen với Sóng Dữ, nếu cậu có ý tưởng cải biên thì cũng có thể thử. Anh sẽ tìm ca khúc mới, giờ không còn nhiều thời gian nên chúng ta phân công làm việc nhé."Giải Dương đồng ý ngay: "Không thành vấn đề, vẫn là thầy Quý chu đáo nhất."Thời gian quay buổi chiều vừa kết thúc Quý Trạch Huy đã đi, Giải Dương cố ý ở lại một hồi, dọn dẹp đồ trong phòng luyện tập, chào tạm biệt từng nhân viên rồi mới ra khỏi nơi tổ chương trình đã sắp xếp.Ngô Thủy đã cho xe đỗ dưới lầu, đang đứng đợi bên cạnh.Lúc Giải Dương đi ra xe, anh chợt thấy có hai người cũng vừa đi ra từ tòa nhà có phòng tập. Hai người kia đều là nữ giới, một người tóc hồng thẳng dài, người còn lại thì tóc nâu xoăn sóng, cả hai đều đeo khẩu trang, đang thấp giọng thì thầm gì đó.Giải Dương ngừng chân một chút."Ông chủ?" Ngô Thủy thuận theo ánh mắt của Giải Dương nhìn sang, cẩn thận hỏi: "Hai người kia có vấn đề ạ?"Vấn đề rất lớn. Sau khi xuyên qua đã xem vô số ảnh tư liệu của nữ chính Mộc Chu Dịch, giờ Giải Dương chỉ cần liếc qua cũng nhận ra cô gái với mái tóc nâu lượn sóng kia là nữ chính.Nhưng tại sao nữ chính lại ở đây? Trong cốt truyện thì giờ đáng lẽ cô ta nên ở trong đoàn phim khép kín, thành lập tình bạn "thuần khiết" với một nam phụ ảnh đế không kém phần quan trọng khác chứ?Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Giải Dương, nữ chính Mộc Chu Dịch đột nhiên nhìn sang bên này. Cặp mắt đẹp như làn thu thủy lộ ra dưới vành nón, dù không trang điểm cũng đẹp đến mức say đắm hồn người.Xem ra nữ chính đã tiến đến trình độ dùng bàn tay vàng tô điểm lại nhan sắc.Giải Dương không nhìn nữa, vỗ vai Ngô Thủy: "Lên xe, về nhà."Ngô Thủy lập tức thu tầm mắt lại, trước hết mở cửa xe cho Giải Dương, đợi Giải Dương lên xe rồi y mới vòng ra ghế lái, khởi động ô tô rời khỏi đây.Giải Dương ngồi ở trong xe, phát hiện nữ chính lại nhìn sang bên này mấy lần. Anh sờ cái xe mới có giá trị không nhỏ dưới người, khóe miệng nhếch lên.Nữ chính cứng cỏi lý trí thiện lương, luôn miệt mài làm việc không màng danh lợi tiền tài à?Tóm lại anh không tin trên đời này thật sự có kiểu người rõ ràng lăn lộn phấn đấu trong giới giải trí mà vẫn thanh khiết hoàn toàn không thèm để ý đến tiền tài quyền thế. Chắc chắn tác giả của cuốn truyện kia đã hoàn hảo hóa nhân vật chính, ví dụ như nam chính trong mắt nữ chính là sát phạt quyết đoán, mưu trí vô song, một lòng nặng tình, không gì làm không được; nhưng anh thì chỉ thấy một thằng ăn hại không có hoài bão, ngay cả thế cục cũng không biết nhìn mà thôi....Ngày hôm sau, Giải Dương vừa mở cửa ra đã bị dí một cái túi vào mặt."Thay xong rồi xuống lầu."Giải Dương tiếp được túi quần áo mềm mại đang trượt xuống, nhìn bóng lưng Cừu Hành biến mất ở đầu cầu thang. Anh cúi xuống mở túi ra, chỉ thấy trên cùng là một chiếc áo len mỏng màu khói xám."..."Anh nở nụ cười, ngoan ngoãn quay vào phòng.Năm phút sau, Giải Dương diện đồ mới tinh từ đầu đến chân cất bước xuống lầu, đi vào phòng ăn.Cừu Hành đang ngồi ở bàn ăn dùng di động xem email, thấy Giải Dương xuất hiện thì rà từ trên xuống, hừ một tiếng: "Thế này trông còn tạm được. Đã mở công ty rồi, còn debut nữa mà ngay cả chuyên viên tạo hình cũng không có, còn ra cái thể thống gì."Tâm tình Giải Dương rất tốt, giải thích: "Công ty có chuyên viên tạo hình, chỉ là tôi để bọn họ chăm Đồng Kiếm với Kha Lam. Cảm ơn anh đã tặng quần áo cho tôi.""Tặng? Mơ đẹp lắm." Cừu Hành đặt di động xuống: "Mấy cái này là khấu trừ từ phần Giải Tu kiếm được cho cậu.""... Tức là anh dùng tiền của tôi mua quần áo cho tôi?""Chứ chẳng lẽ cậu muốn dùng tiền của tôi?"Giải Dương muốn thật, bèn hỏi: "Có được dùng không?"Đại khái là Cừu Hành không ngờ da mặt Giải Dương lại dày đến độ này, rất là khó tin nhìn anh mấy giây, sau đó âm u nói: "Nếu như cậu sửa sang họ Cừu thì tôi cho cậu dùng."Giải Dương tiếc nuối thở dài: "Nếu như anh nói câu này trước khi tôi mở công ty thì đảm bảo tôi đi đổi ngay. Nhưng giờ tôi có công ty rồi, đổi tên thì phiền lắm. Xem ra tôi chỉ có thể tiếc nuối nói lời chào tạm biệt với dòng họ cao quý của ngài thôi.""..."Ngón tay Cừu Hành gõ mạnh lên bàn: "Mới sáng ra đã lắm chuyện, ăn cơm!"...Giải Dương đến phòng tập sớm hơn giờ hẹn chừng bốn mươi phút. Nhân viên còn đang chuẩn bị, thấy Giải Dương đến sớm như vậy thì kinh ngạc, vội vàng chạy tới chào hỏi.Giải Dương nói bọn họ không cần phải vội, còn để Ngô Thủy chia đồ uống nóng ban nãy mua cho mỗi người, biểu thị mình tìm một chỗ nào đó ngồi là được, không cần phải để ý nhiều.Mọi người thấy anh dễ nói chuyện như vậy thì cũng dần im lặng, cảm ơn đồ uống của Giải Dương xong tiếp tục trở lại với công việc.Giải Dương vào trong góc ngồi, trước khi đeo tai nghe lên, anh nhạy bén nghe được có nhân viên nữ khen hôm nay anh mặc đồ siêu đẹp trai, bèn cúi xuống nhìn quần áo trên người. Sau đó Giải Dương đeo tai nghe lên, nhắn WeChat cho Cừu Hành.Giải Dương: Có người khen tôi hôm nay mặc thế này siêu đẹp trai.Một lát sau Cừu Hành mới trả lời: Đừng tin, họ lừa cậu đấy."..." Thôi được rồi.
________________________Khổ vợ đẹp thì cứ khen đi có làm sao đâu =))))))) Không khen còn không cho người ta khen nữa =)))))))))))))
Mặc dù Quý Trạch Huy có chất giọng nam trầm xuất sắc, nhưng dựa trên mức hiểu biết vài ngày qua của Giải Dương với khả năng hát live của Quý Trạch Huy thì việc hoàn toàn khống chế Sóng Dữ vẫn hơi khó đối với gã.Quý Trạch Huy không ngờ mình lại được nghe câu trả lời như vậy, gã trở nên thận trọng, nghi ngờ quan sát vẻ mặt của Giải Dương: "Cậu thật sự cảm thấy như vậy à?"Giải Dương gật đầu, đầy hăng hái hỏi: "Thầy Quý, thầy định cải biên bài hát này như thế nào, đã có ý tưởng gì chưa?""Chuyện này không vội." Để cho chắc ăn, Quý Trạch Huy đề nghị: "Thật ra hồi trước anh dùng điện thoại xem video cậu biểu diễn, cái video đó đã được nén rồi nên giọng cậu cũng bị sai lệch ít nhiều. Không biết liệu anh có vinh hạnh được nghe cậu hát chay bài IUD không?"IUD có rất nhiều nốt cao bất chợt, nhưng nốt trầm cũng cực kì thấp, nếu hát đơn thì chắc chắn người hát phải có khả năng khống chế giọng rất mạnh, nếu không sẽ dễ bị lệch tông. Mà hát cùng với nhóm và hát đơn có sự khác nhau rất lớn, đột nhiên thay đổi kiểu hát sẽ dễ khiến cho lời hát bị cụt và máy móc khô khan. Đã thế Quý Trạch Huy còn yêu cầu hát chay, tất cả đều biết việc hát chay rất thử thách cảm nhận của ca sĩ về tiết tấu cũng như khả năng thể hiện cảm xúc của bài hát. Nói tóm lại, Quý Trạch Huy đang đào hố cho Giải Dương. Nếu như Giải Dương hát thất bại bài hát cuối của IUD, thì đó chính là sự đả kích không hề nhỏ với nhóm*.
*Đoạn này tui đã cố chém gió theo cách hiểu của mình. Đại loại hát chay là hát không nhạc, mà không có nhạc thì ca sĩ phải tự điều chỉnh nhịp điệu tiết tấu lời ca, do đó cũng khó mà cảm nhận được cảm xúc mà ca khúc muốn truyền tải. Ngoài ra thì IUD là bài hát nhóm 4 người, tức là sẽ có bè, có auto tune, có người hát nối, giờ 1 mình Giải Dương hát thì sẽ phải điều chỉnh sao cho lấy hơi kịp nên dễ khiến cho câu hát bị cụt (vì không có ngân nga ở cuối), cách hát cũng dễ thành khô khan tẻ nhạt vì phải cố bám vào việc hát cho chuẩn nốt.
Giải Dương im lặng một lát rồi nói: "Được hát cho thầy Quý nghe là vinh hạnh của em mới đúng. Không biết thầy Quý muốn nghe bản gốc hay là bản trữ tình?"Quý Trạch Huy giả vờ suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc là bản gốc, phong cách hát của bản đó gần với Sóng Dữ hơn."Xem ra Quý Trạch Huy cũng không đến mức là mất não thật, còn biết trước khi gây sự phải thăm dò địch.Giải Dương gật đầu ý là đã biết, nói gã chờ chút, đi sang một bên nhấp ngụm nước cho thấm giọng, sau đó đơn giản kêu thử vài tiếng rồi mới trở lại trước mặt Quý Trạch Huy. Anh nói: "Vậy em bắt đầu nhé, thầy Quý?"Quý Trạch Huy vỗ tay ra vẻ cổ vũ, còn quay sang ống kính khen bài IUD mấy câu.Giải Dương biết Quý Trạch Huy đang cố tình nhắc anh rằng trong phòng còn có máy quay, muốn anh căng thẳng, bèn thuận theo làm vẻ ngại ngùng cười với ống kính một cái. Sau đó anh nhắm mắt lại, khẽ hít vào một hơi, khi mở mắt ra đã bước vào trạng thái, há miệng cất lên một tiếng ngâm cao vút đầy thoải mái.Phòng luyện tập mà tổ chương trình sắp xếp cho khách mời rất rộng rãi, tiếng Giải Dương vừa cất lên đã lập tức được không gian phóng đại, rồi chúng vọng lại sản sinh cộng hưởng, như thể trực tiếp nổ trong bộ não mỗi người.Vẻ mặt Quý Trạch Huy lập tức cứng đờ.Thợ quay phim đang giơ máy về phía Giải Dương cũng bị giật mình, tay run một cái.Nốt cao của Giải Dương không giống với Đồng Kiếm, cũng không dữ dội và kéo dài như Đồng Kiếm, nó nhiều hơn sự sắc bén và lạnh lùng, tựa như một thanh kiếm cổ đã bị phong ấn cả ngàn năm cuối cùng cũng được ra khỏi vỏ, khát khao được uống máu. Nó phóng khoáng, khắc nghiệt, còn có chút xúc cảm nặng nề tự nhiên --- Hoàn toàn khác với chất giọng trầm thấp mềm mại, nhưng cũng khiến người nghe phải kinh ngạc và bị cuốn hút.Sau nốt cao thoải mái kéo dài, Giải Dương nhanh chóng hạ giọng xuống, theo ca từ nặng nề mà rơi vào cảnh tuyệt vọng, lúc chuyển tông thật sự quá hoàn mỹ, không hề có cảm giác ngắc ngứ, gây xúc động vô cùng.Căn phòng chỉ có tiếng ca của Giải Dương, sự tuyệt vọng vô hình cứ lặng lẽ ngập tràn trong bầu không khí.Quý Trạch Huy cuối cùng cũng hoàn hồn, tránh máy quay điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, gã gượng gạo làm nụ cười kinh ngạc mê say thưởng thức, trong đầu thì đang chửi rủa Mạc Bân cả trăm nghìn lần.Cái này mà gọi là lên nốt cao bị đuối, không có sức? Cái này mà gọi là kĩ thuật hát không tốt?Gã nhìn về phía Giải Dương đang nhắm mắt hát, gần như nghiến nứt răng.Chẳng trách Giải Dương dám nhận lời mời của gã, chẳng trách thái độ ban nãy của thằng oắt này lại như vậy, đúng là một tân binh khó lường! Chủ quan mà nói, bản đơn ca hát chay này thế mà còn hay hơn cả hai bản kia! Phiên bản IUD này nửa trước tuyệt vọng giá băng hơn nhiều, khiến cho phần theo đuổi sự sống mới đoạn sau càng thêm êm ái động lòng người, có thể nói là tự nhiên mà thành!Gã gần như có thể thấy được nếu như cảnh này được phát sóng, Giải Dương sẽ nhận được bao nhiêu khen ngợi, hâm mộ và nâng đỡ! Bản album mini IUD kia sẽ lại nghênh đón một đợt tiêu thụ đáng sợ đến mức nào.Giải Dương đã hát đến đoạn cuối tràn trề thỏa thuê với những nốt cao liên tục, cũng là phần xuất sắc nhất của cả bài hát. Đại não Quý Trạch Huy nổ tung, không nhịn được lên tiếng ngắt lời: "Thôi, đủ rồi, hát đến đó là được rồi."Một giọng nam thô kệch đột nhiên chen vào, sau đó tiếng hát cũng đột ngột dừng theo. Tất cả nhân viên trong phòng chỉ cảm thấy như linh hồn mình vừa bị một bàn tay thô ráp to lớn lôi ra khỏi ngực tiên nữ, cả người khó chịu như bị ô nhiễm, không khỏi nhìn về phía Quý Trạch Huy với chút khiển trách.Giải Dương bị cắt ngang vẫn giữ dáng vẻ lễ độ mà hỏi: "Thầy Quý, thầy thấy âm sắc của em thế nào, có thích hợp để hát Sóng Dữ với thầy không?"Quý Trạch Huy phát hiện ra cái nhìn của nhân viên, càng thêm khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn dáng vẻ chuyên nghiệp. Gã nói: "Giọng cậu khi lên cao hơi quá nhẹ nên không hợp với Sóng Dữ lắm, anh phải xem lại một chút. Thế này đi, cậu cứ tiếp tục làm quen với Sóng Dữ, anh sẽ đi nghiên cứu xem nên làm thế nào để dung hợp giọng của cả hai chúng ta.""Vâng, vất vả cho thầy rồi."Quý Trạch Huy lại bỏ chạy, Giải Dương cười với nhân viên đang nhìn về phía mình, một lần nữa đi vào trong góc, đeo tai nghe tiếp tục phát Sóng Dữ, vừa nghe vừa giở bản nhạc.Điện thoại đột nhiên rung lên, WeChat báo có tin mới.Giải Dương tránh máy quay mở điện thoại lên xem.Long Thụ Vưu: Xong rồi, tôi sẽ là giám khảo khách quý của tập tiếp theo Ai là Ca Vương. Quý Trạch Huy chọn bài gì?Giải Dương: Sóng Dữ.Long Thụ Vưu: ? Đảm bảo tên đó sẽ đổi bài.Giải Dương nhướng mày, gõ chữ: Tại sao?Long Thụ Vưu: Mấy bài hát kiểu này yêu cầu kĩ thuật rất nhiều, chỉ cần kĩ thuật và khả năng trình diễn của cậu nhỉnh hơn một chút thôi là tên đó sẽ bị mờ nhạt. Gã sẽ không cho phép tình huống đó xảy ra đâu.Giải Dương cười, gõ chữ trả lời: Cứ cho gã đổi, tôi chiều....Quý Trạch Huy trở lại trước bữa trưa, chủ động mời Giải Dương đi ăn cùng mình.Lúc ăn cơm, Quý Trạch Huy nói nhăng nói cuội một đống lời chuyên ngành, ngầm biểu thị "Mặc dù anh rất thích bài Sóng Dữ này, nhưng bởi vì chất giọng cậu thật sự không hợp với Sóng Dữ. Nên anh quyết định chiều theo cậu, đổi sang bài khác".Giải Dương tự trách thở dài: "Vậy ạ, hầy, lúc nhân viên nói giọng em hợp hát bài Sóng Dữ em còn lén vui một hồi cơ. Xem ra mọi người không chuyên nghiệp bằng thầy Quý được, vậy thầy muốn đổi sang bài nào thế?""..."Quý Trạch Huy cố nén lửa giận, nở nụ cười khó coi, gã nói: "Anh vẫn đang cân nhắc, cũng có thể là sẽ không đổi. Vậy đi, tạm thời Tiểu Giải cứ tiếp tục làm quen với Sóng Dữ, nếu cậu có ý tưởng cải biên thì cũng có thể thử. Anh sẽ tìm ca khúc mới, giờ không còn nhiều thời gian nên chúng ta phân công làm việc nhé."Giải Dương đồng ý ngay: "Không thành vấn đề, vẫn là thầy Quý chu đáo nhất."Thời gian quay buổi chiều vừa kết thúc Quý Trạch Huy đã đi, Giải Dương cố ý ở lại một hồi, dọn dẹp đồ trong phòng luyện tập, chào tạm biệt từng nhân viên rồi mới ra khỏi nơi tổ chương trình đã sắp xếp.Ngô Thủy đã cho xe đỗ dưới lầu, đang đứng đợi bên cạnh.Lúc Giải Dương đi ra xe, anh chợt thấy có hai người cũng vừa đi ra từ tòa nhà có phòng tập. Hai người kia đều là nữ giới, một người tóc hồng thẳng dài, người còn lại thì tóc nâu xoăn sóng, cả hai đều đeo khẩu trang, đang thấp giọng thì thầm gì đó.Giải Dương ngừng chân một chút."Ông chủ?" Ngô Thủy thuận theo ánh mắt của Giải Dương nhìn sang, cẩn thận hỏi: "Hai người kia có vấn đề ạ?"Vấn đề rất lớn. Sau khi xuyên qua đã xem vô số ảnh tư liệu của nữ chính Mộc Chu Dịch, giờ Giải Dương chỉ cần liếc qua cũng nhận ra cô gái với mái tóc nâu lượn sóng kia là nữ chính.Nhưng tại sao nữ chính lại ở đây? Trong cốt truyện thì giờ đáng lẽ cô ta nên ở trong đoàn phim khép kín, thành lập tình bạn "thuần khiết" với một nam phụ ảnh đế không kém phần quan trọng khác chứ?Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Giải Dương, nữ chính Mộc Chu Dịch đột nhiên nhìn sang bên này. Cặp mắt đẹp như làn thu thủy lộ ra dưới vành nón, dù không trang điểm cũng đẹp đến mức say đắm hồn người.Xem ra nữ chính đã tiến đến trình độ dùng bàn tay vàng tô điểm lại nhan sắc.Giải Dương không nhìn nữa, vỗ vai Ngô Thủy: "Lên xe, về nhà."Ngô Thủy lập tức thu tầm mắt lại, trước hết mở cửa xe cho Giải Dương, đợi Giải Dương lên xe rồi y mới vòng ra ghế lái, khởi động ô tô rời khỏi đây.Giải Dương ngồi ở trong xe, phát hiện nữ chính lại nhìn sang bên này mấy lần. Anh sờ cái xe mới có giá trị không nhỏ dưới người, khóe miệng nhếch lên.Nữ chính cứng cỏi lý trí thiện lương, luôn miệt mài làm việc không màng danh lợi tiền tài à?Tóm lại anh không tin trên đời này thật sự có kiểu người rõ ràng lăn lộn phấn đấu trong giới giải trí mà vẫn thanh khiết hoàn toàn không thèm để ý đến tiền tài quyền thế. Chắc chắn tác giả của cuốn truyện kia đã hoàn hảo hóa nhân vật chính, ví dụ như nam chính trong mắt nữ chính là sát phạt quyết đoán, mưu trí vô song, một lòng nặng tình, không gì làm không được; nhưng anh thì chỉ thấy một thằng ăn hại không có hoài bão, ngay cả thế cục cũng không biết nhìn mà thôi....Ngày hôm sau, Giải Dương vừa mở cửa ra đã bị dí một cái túi vào mặt."Thay xong rồi xuống lầu."Giải Dương tiếp được túi quần áo mềm mại đang trượt xuống, nhìn bóng lưng Cừu Hành biến mất ở đầu cầu thang. Anh cúi xuống mở túi ra, chỉ thấy trên cùng là một chiếc áo len mỏng màu khói xám."..."Anh nở nụ cười, ngoan ngoãn quay vào phòng.Năm phút sau, Giải Dương diện đồ mới tinh từ đầu đến chân cất bước xuống lầu, đi vào phòng ăn.Cừu Hành đang ngồi ở bàn ăn dùng di động xem email, thấy Giải Dương xuất hiện thì rà từ trên xuống, hừ một tiếng: "Thế này trông còn tạm được. Đã mở công ty rồi, còn debut nữa mà ngay cả chuyên viên tạo hình cũng không có, còn ra cái thể thống gì."Tâm tình Giải Dương rất tốt, giải thích: "Công ty có chuyên viên tạo hình, chỉ là tôi để bọn họ chăm Đồng Kiếm với Kha Lam. Cảm ơn anh đã tặng quần áo cho tôi.""Tặng? Mơ đẹp lắm." Cừu Hành đặt di động xuống: "Mấy cái này là khấu trừ từ phần Giải Tu kiếm được cho cậu.""... Tức là anh dùng tiền của tôi mua quần áo cho tôi?""Chứ chẳng lẽ cậu muốn dùng tiền của tôi?"Giải Dương muốn thật, bèn hỏi: "Có được dùng không?"Đại khái là Cừu Hành không ngờ da mặt Giải Dương lại dày đến độ này, rất là khó tin nhìn anh mấy giây, sau đó âm u nói: "Nếu như cậu sửa sang họ Cừu thì tôi cho cậu dùng."Giải Dương tiếc nuối thở dài: "Nếu như anh nói câu này trước khi tôi mở công ty thì đảm bảo tôi đi đổi ngay. Nhưng giờ tôi có công ty rồi, đổi tên thì phiền lắm. Xem ra tôi chỉ có thể tiếc nuối nói lời chào tạm biệt với dòng họ cao quý của ngài thôi.""..."Ngón tay Cừu Hành gõ mạnh lên bàn: "Mới sáng ra đã lắm chuyện, ăn cơm!"...Giải Dương đến phòng tập sớm hơn giờ hẹn chừng bốn mươi phút. Nhân viên còn đang chuẩn bị, thấy Giải Dương đến sớm như vậy thì kinh ngạc, vội vàng chạy tới chào hỏi.Giải Dương nói bọn họ không cần phải vội, còn để Ngô Thủy chia đồ uống nóng ban nãy mua cho mỗi người, biểu thị mình tìm một chỗ nào đó ngồi là được, không cần phải để ý nhiều.Mọi người thấy anh dễ nói chuyện như vậy thì cũng dần im lặng, cảm ơn đồ uống của Giải Dương xong tiếp tục trở lại với công việc.Giải Dương vào trong góc ngồi, trước khi đeo tai nghe lên, anh nhạy bén nghe được có nhân viên nữ khen hôm nay anh mặc đồ siêu đẹp trai, bèn cúi xuống nhìn quần áo trên người. Sau đó Giải Dương đeo tai nghe lên, nhắn WeChat cho Cừu Hành.Giải Dương: Có người khen tôi hôm nay mặc thế này siêu đẹp trai.Một lát sau Cừu Hành mới trả lời: Đừng tin, họ lừa cậu đấy."..." Thôi được rồi.
________________________Khổ vợ đẹp thì cứ khen đi có làm sao đâu =))))))) Không khen còn không cho người ta khen nữa =)))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com