Edit Hoan Ong Chong Bi Benh Nan Y Bat Hoi Ha Ky
Edit: Ry
Xe chậm rãi đỗ lại dưới tòa nhà Dương Hành."Vậy em vào trước đây." Giải Dương đưa tay chuẩn bị mở cửa xe."Chờ chút." Cừu Hành giữ lại tay Giải Dương: "Anh... Anh bảo đầu bếp Liêu làm canh bồ câu non."Giải Dương nghiêng đầu nhìn Cừu Hành, nhịn cười, rất dịu dàng nói: "Trưa nay đợi em rồi cùng ăn nhé? Em sẽ làm việc ít một chút để qua đó sớm với anh."Cừu Hành hài lòng, lúc này mới buông tay ra.Giải Dương nghiêng người hôn hắn một cái, mở cửa xuống xe, khom lưng vẫy tay với Cừu Hành bên trong rồi đóng cửa xe lùi lại. Anh gõ lên cửa sổ ghế trên, ra hiệu cho Chu Miểu lái đi.Chu Miểu nhìn Cừu Hành: "Ông chủ..."Cừu Hành vốn định nhìn Giải Dương vào trong, thấy thế nhíu mày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Đi thôi."Chu Miểu khởi động ô tô.Giải Dương lùi lại, nhìn xe lái đi, cho đến khi xe rẽ vào dải cây xanh không thấy được nữa thì anh mới thu hồi tầm mắt, mang theo Ngô Thủy đi vào trong Dương Hành.Khóe mắt bỗng bắt được thứ gì đó lóe lên. Giải Dương dừng bước, Ngô Thủy cũng phát hiện, nhanh chân lao tới chỗ lóe lên ánh sáng. Hai vệ sĩ Cừu Hành bố trí cho Giải Dương đang giả trang thành người qua đường lập tức tiến tới bảo vệ anh."Làm gì vậy? Tôi, tôi là phóng viên! Là phóng viên! Chỉ chụp một bức hình thôi mà."Một tên đàn ông nhỏ thó bị Ngô Thủy xách ra từ sau biển quảng cáo như xách gà. Gã cầm máy ảnh trong tay, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa sợ, không ngừng giãy dụa.Giải Dương xua tay với hai vệ sĩ bên người, cất bước đi tới, quan sát gã từ trên xuống dưới, ra hiệu cho Ngô Thủy buông tay: "Anh là phóng viên nhà nào?"Phóng viên nhìn Giải Dương, chột dạ nở nụ cười, trả lời một cái tên, sau đó vội vàng giải thích: "Tôi không cố ý chụp trộm cậu, tôi vốn định chụp Kha Lam. Sau khi bộ phim trinh thám năm ngoái của anh ấy bùng nổ, anh ấy vừa nhận tiếp một bộ phim cổ trang, nên tôi muốn chụp anh ấy. Chụp phải cậu... Chỉ là trùng hợp.""Vừa rồi anh dùng thứ gì phản quang?""Ơ? Phản quang, phản quang gì?" Phóng viên ngơ ngác, sau đó đột nhiên hiểu ra, lấy một cái gương nhỏ tinh xảo trong túi: "À, có thể là cái này. Lúc lấy đồ tôi không cẩn thận lấy cả nó ra... Bực thật, hóa ra là nó." Nói rồi còn làm bộ chán nản nhét gương lại về ba lô.Diễn xuất 0 điểm.Giải Dương nhìn vẻ mặt của phóng viên, nói đầy hàm ý: "Đừng tiếp tục chụp trộm như vậy, sau lần trước tôi gặp chuyện, Cừu Hành rất lo cho tôi, sắp xếp không ít vệ sĩ. Anh có thể thấy ba người này, nhưng vẫn còn vài người nữa anh chưa thấy đâu, anh cứ làm mấy chuyện khiến người ta dễ hiểu lầm thế này thì tôi sợ anh sẽ bị ngộ thương." Sau đó ra hiệu cho Ngô Thủy, quay người đi vào Dương Hành.Ngô Thủy vội vàng đuổi theo.Sau khi họ vào thang máy, Ngô Thủy không nhịn được hỏi: "Ông chủ, tại sao ngài không bảo phóng viên kia xóa ảnh?""Không có gì để xóa hết." Giải Dương nhìn cửa thang máy phản chiếu hình ảnh của mình và mấy vị vệ sĩ: "Đi điều tra xem tay phóng viên kia làm cho tờ báo nào."Ngô Thủy vâng lời.Sau khi đến Dương Hành, Giải Dương trước hết mở một cuộc họp với ban giám đốc của công ty để biết khoảng thời gian anh vắng mặt, Dương Hành đã phát triển như thế nào. Sau đó lại gặp riêng Tần Thành nói chuyện công việc sắp tới.Mặt mũi Tần Thành tràn ngập vẻ vui mừng, vừa vào văn phòng của Giải Dương đã ngồi xuống nói: "Cậu về lúc này là vừa đẹp, sắp bắt đầu tập luyện cho tiệc tối rồi, cậu cần phải chuẩn bị. Với cả 'Tôi thấy được Hiên Viên' đã quyết định khởi chiếu vào tết âm lịch."Giải Dương ngạc nhiên: "Tết âm lịch? Nhanh như vậy sao? Tôi tưởng là sẽ chiếu vào tháng 3 tháng 4 năm sau chứ?""Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nghe đạo diễn Chu nói thì quá trình quay chụp lẫn gia đoạn chỉnh sửa sau đó đều rất thuận lợi. Phim hoàn thành sớm nên họ quyết định chiếu sớm luôn. Giờ đang liên hệ các rạp rồi, nhiều khả năng là mùng một công chiếu, nhân dịp Tết Nguyên Đán."Mùng một, cũng chính là sau ngày lễ Tình Nhân.Giải Dương gật đầu hỏi: "Vậy cần tôi phối hợp tuyên truyền à?""Đúng, tết âm lên sóng nên từ tháng 1 phải bắt đầu tuyên truyền, cần cậu phối hợp chạy hoạt động.""Được."Tần Thành nói tiếp: "Còn có chụp poster quay quảng cáo cho bộ sưu tập mùa xuân của nhãn hiệu D nữa, cái này tôi đã bàn với bên kia rồi, quyết định quay ở trong nước, họ đồng ý ngay."Giải Dương buồn cười: "Xem ra sự kiện kì thị lần trước đã dọa họ."Tần Thành cũng cảm thấy buồn cười: "Chứ còn gì nữa, rõ ràng là phải sợ. Lần này họ dễ tính lắm, mà tôi nghe ý họ thì có vẻ họ muốn tiếp tục kí hợp đồng với cậu. Chắc cậu không biết, giờ lượng fan của cậu ở nước ngoài sắp vượt qua Eddie rồi. Bài 'Chủ Nghĩa To Lớn' kia đứng top bảng một thời gian dài, còn trở thành một biểu tượng cho phong trào phản đối kì thị. Giờ nước ngoài chỉ cần nhắc tới làn sóng phản đối kì thị thì sẽ nhắc tới 'Chủ Nghĩ To Lớn', náo nhiệt lắm. Fan nước ngoài của cậu đều hi vọng cậu có thể ra một bài hát mới tương tự, hoặc là album tiếng Y.""Chuyện này tính sau. Trước hết lo cho ca khúc mới Tết Nguyên Đán lên sóng đã."Nhắc đến chuyện ca khúc mới, Tần Thành càng thêm hài lòng: "Tôi còn đang lo không biết có nên đi giục cậu ra tác phẩm mới không, cậu đã tự giác ra bài hát mới, quả nhiên có một nghệ sĩ biết cảm thông cho người đại diện như cậu đỡ mệt thật đấy."Giải Dương không phải vì cảm thông cho người đại diện nên mới viết ca khúc mới: "... Điều nên làm mà, cũng không thể mãi lười biếng, uổng phí nỗ lực của anh được."Nói xong chuyện công việc sắp tới, Tần Thành đặt lịch trình xuống hỏi: "Cậu định khi nào hoạt động trở lại? Bên tôi đang chất đống vài lời mời đại sứ, quay chụp tạp chí, mời đóng phim, tất cả đều là tài nguyên rất tốt. Bọn họ đều sẵn lòng chờ cậu, rất đủ thành ý."Giải Dương suy nghĩ một chút, trả lời: "Sang năm đi, ba tháng nữa. Khi đó sức khỏe của Cừu Hành cũng đã hoàn toàn ổn định."Tần Thành rất hài lòng với sắp xếp này, nói với Giải Dương thêm vài câu rồi ra ngoài.Buổi trưa tới Vinh Đỉnh ăn cơm, Ngô Thủy báo cáo với Giải Dương kết quả điều tra."Là một công ty truyền thông rất nhỏ chuyên đưa tin về giới giải trí, mới được thành lập một năm, chủ yếu hoạt động trên WeChat và Weibo."Giải Dương gật đầu, tiếp tục dặn dò: "Điều tra về tay phóng viên kia."Ngô Thủy rất cảnh giác: "Người đó có vấn đề ạ?""Không phải, là tôi lo tên đó có vấn đề, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."Ngô Thủy đã hiểu, gật đầu.Thang máy đến, Giải Dương cất bước ra ngoài.Cừu Hành đứng chờ trước cửa thang máy lập tức hỏi: "Em bị chụp trộm?"Giải Dương dừng bước, quay lại nhìn Ngô Thủy.Ngô Thủy: "..." Y rất khẽ khàng lắc đầu, biểu thị không phải mình mật báo."Không phải Ngô Thủy, là hai người kia." Cừu Hành nắm tay Giải Dương: "Chuyện gì xảy ra vậy?"Một đám gián điệp.Giải Dương nắm lại tay Cừu Hành, vừa kéo hắn đi ra bàn ngồi vừa kể lại chuyện bị chụp trộm. Anh an ủi: "Tóm lại chỉ là chút chuyện vặt thôi, Dương Hành là công ty giải trí, có paparazzi ngồi canh là chuyện rất bình thường, anh đừng lo."Cừu Hành lại không hề thả lỏng: "Chuyện nhỏ thì tại sao em lại bảo Ngô Thủy đi điều tra công ty truyền thông tay phóng viên kia làm việc?"Sao cái gì đám gián điệp cũng nói thế.Giải Dương tiếp tục giải thích: "Chẳng qua là em cảm thấy việc tay phóng viên kia bất cẩn lấy gương ra khiến nó phản quang, sau đó bị em và Ngô Thủy phát hiện là một hành động rất ngu ngốc. Thế nên mới nghĩ sâu hơn một chút, không biết tên đó có phải được Đào Ương hay Mộc Chu Dịch bỏ tiền thuê để làm đá dò đường, thử xem rốt cuộc quanh em có bao nhiêu vệ sĩ."Mặt Cừu Hành bắt đầu nổi bão, hắn bóp chặt tay Giải Dương: "Anh sẽ cho người đi điều tra tên phóng viên kia."Giải Dương vươn tay day hàng mày đang nhíu chặt của hắn, không ngăn cản.Kết quả điều tra có ngay trong hôm đó, tên phóng viên kia đã nghỉ việc. Ngay sau khi chụp trộm Giải Dương, gã đã nhắn tin cho cấp trên xin từ chức, ngay cả thủ tục thôi việc cũng không làm đã về công ty thu dọn đồ chạy mất.Cừu Hành đặt kết quả xuống: "Tên đó mua vé xe lửa về quê hôm nay."Giải Dương cũng không ngờ mình đoán đúng: "Xem ra cẩn thận một chút quả nhiên không sai."Vẻ mặt Cừu Hành càng thêm khó coi: "Anh sẽ sắp xếp cho em thêm vài vệ sĩ, sắp tới em cũng cố gắng đừng ra ngoài quá nhiều.""Không được." Giải Dương giải thích: "Em phải chuẩn bị cho chương trình tiệc đêm Giao Thừa, 'Tôi thấy được Hiên Viên' cũng chuẩn bị được quảng bá, đến lúc đó em phải ra ngoài và tham gia rất nhiều hoạt động công khai."Cừu Hành trở nên sốt ruột: "Nhưng bọn họ vẫn đang theo dõi em.""Đừng lo." Giải Dương vỗ vai Cừu Hành: "Hành trình được công khai là chuyện tốt, chúng ta có thể dùng nó để câu cá, anh thấy sao?""Câu cá?""Ừ." Giải Dương lại vuốt hàng mày đang vô thức nhíu lại của Cừu Hành: "Yên tâm, em không sao mà."...Mấy ngày tiếp đó, thời gian trôi đi gió êm sóng lặng một cách hiếm thấy. Vinh Đỉnh thuận lợi chấn chỉnh phát triển, hoạt động nghệ sĩ của Giải Dương cũng dần khôi phục, Weibo của anh lại bắt đầu đăng ảnh buôn bán, hoạt động bấm like của Cừu Hành cũng tái xuất giang hồ. Mỗi ngày hai người đều đi làm rồi tan làm như bình thường, không xuất hiện bất cứ vấn đề nào.Một ngày trước mùng một đầu năm, Phong Thanh Lâm mang tới tin mới. Cuối cùng Phong Sang cũng chịu nhả, khai báo Đào Ương với cảnh sát, biểu thị ông ta lấy được bí mật kinh doanh của nhà họ Đào là do Đào Ương cung cấp.Điều khiến người ta phải bất ngờ là, theo lời khai của Phong Sang thì lúc cung cấp bí mật cho lão, Đào Ương cũng không chính thức ra mặt mà cố tình đưa qua tay Đào Di đã li hôn với Phong Điển.Nói cách khác, Phong Sang cũng không biết Đào Ương đang ở đâu.Cũng may nhờ Phong Sang khai báo và cung cấp một phần chứng cứ, Đào Di và Đào Ương lập tức bị cảnh sát liệt vào danh sách tội phạm đang lẩn trốn. Tình cảnh của Đào Ương chuyển từ chủ động lẩn trốn thành bị động lẩn trốn.Bởi vì việc này, lâu lắm rồi Đào Ương mới lại lên hot search. Nhóm Quả Đào chỉ còn lác đác thấy Đào Ương trở thành tội phạm thì khổ sở và thất vọng, dân mạng hóng hớt cũng vô cùng thổn thức.Từ đứa con của số phận trở thành tội phạm bị truy nã trên mạng, sự khác biệt này... Quả nhiên là đi sai một bước là sai cả đời.Vài tiếng sau khi hot search về Đào Ương xuất hiện, ca khúc mới "Giá trị yêu thích" của Giải Dương online vào đúng 0 giờ ngày 1 tháng 1. Đề tài #Ca khúc mới của Giải Dương# nhanh chóng được đẩy lên hot search, lượng stream và lượt tải "Giá Trị Yêu Thích" trên các trang nhạc lớn cũng bắt đầu điên cuồng tăng trưởng.Cùng lúc đó, Giải Dương đăng một dòng trạng thái trên Weibo.[Giải Dương: Nếu như giá trị yêu thích có thể dùng để trao đổi đồ vật, bạn sẽ muốn đổi gì?]Bài đăng này trông giống một bài viết quảng bá ca khúc mới bình thường, nhưng trong mắt người nào đó biết chuyện, thì nó chính là một bài đăng châm chọc đầy phách lối.Đăng bài xong, Giải Dương tắt máy điện thoại, một lần nữa chui vào ngực Cừu Hành nhắm mắt lại, chính thức bắt đầu cắn nuốt từng chút mảnh vỡ cuối cùng của hệ thống trong hạch.Anh có một phỏng đoán nho nhỏ --- Nếu trong mảnh vỡ của hệ thống lưu trữ tất cả số liệu liên quan tới Mộc Chu Dịch, đồng thời còn từng có hành động cố gắng trói buộc lại với cô ta, vậy có phải chương trình mấu chốt nào đó bên trong nó vẫn còn giữ lại chức năng có thể định vị chuẩn xác và trói buộc với Mộc Chu Dịch?Nếu như là thật, vậy việc tìm ra Mộc Chu Dịch sẽ trở nên vô cùng đơn giản.Hết chương 163.
Xe chậm rãi đỗ lại dưới tòa nhà Dương Hành."Vậy em vào trước đây." Giải Dương đưa tay chuẩn bị mở cửa xe."Chờ chút." Cừu Hành giữ lại tay Giải Dương: "Anh... Anh bảo đầu bếp Liêu làm canh bồ câu non."Giải Dương nghiêng đầu nhìn Cừu Hành, nhịn cười, rất dịu dàng nói: "Trưa nay đợi em rồi cùng ăn nhé? Em sẽ làm việc ít một chút để qua đó sớm với anh."Cừu Hành hài lòng, lúc này mới buông tay ra.Giải Dương nghiêng người hôn hắn một cái, mở cửa xuống xe, khom lưng vẫy tay với Cừu Hành bên trong rồi đóng cửa xe lùi lại. Anh gõ lên cửa sổ ghế trên, ra hiệu cho Chu Miểu lái đi.Chu Miểu nhìn Cừu Hành: "Ông chủ..."Cừu Hành vốn định nhìn Giải Dương vào trong, thấy thế nhíu mày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Đi thôi."Chu Miểu khởi động ô tô.Giải Dương lùi lại, nhìn xe lái đi, cho đến khi xe rẽ vào dải cây xanh không thấy được nữa thì anh mới thu hồi tầm mắt, mang theo Ngô Thủy đi vào trong Dương Hành.Khóe mắt bỗng bắt được thứ gì đó lóe lên. Giải Dương dừng bước, Ngô Thủy cũng phát hiện, nhanh chân lao tới chỗ lóe lên ánh sáng. Hai vệ sĩ Cừu Hành bố trí cho Giải Dương đang giả trang thành người qua đường lập tức tiến tới bảo vệ anh."Làm gì vậy? Tôi, tôi là phóng viên! Là phóng viên! Chỉ chụp một bức hình thôi mà."Một tên đàn ông nhỏ thó bị Ngô Thủy xách ra từ sau biển quảng cáo như xách gà. Gã cầm máy ảnh trong tay, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa sợ, không ngừng giãy dụa.Giải Dương xua tay với hai vệ sĩ bên người, cất bước đi tới, quan sát gã từ trên xuống dưới, ra hiệu cho Ngô Thủy buông tay: "Anh là phóng viên nhà nào?"Phóng viên nhìn Giải Dương, chột dạ nở nụ cười, trả lời một cái tên, sau đó vội vàng giải thích: "Tôi không cố ý chụp trộm cậu, tôi vốn định chụp Kha Lam. Sau khi bộ phim trinh thám năm ngoái của anh ấy bùng nổ, anh ấy vừa nhận tiếp một bộ phim cổ trang, nên tôi muốn chụp anh ấy. Chụp phải cậu... Chỉ là trùng hợp.""Vừa rồi anh dùng thứ gì phản quang?""Ơ? Phản quang, phản quang gì?" Phóng viên ngơ ngác, sau đó đột nhiên hiểu ra, lấy một cái gương nhỏ tinh xảo trong túi: "À, có thể là cái này. Lúc lấy đồ tôi không cẩn thận lấy cả nó ra... Bực thật, hóa ra là nó." Nói rồi còn làm bộ chán nản nhét gương lại về ba lô.Diễn xuất 0 điểm.Giải Dương nhìn vẻ mặt của phóng viên, nói đầy hàm ý: "Đừng tiếp tục chụp trộm như vậy, sau lần trước tôi gặp chuyện, Cừu Hành rất lo cho tôi, sắp xếp không ít vệ sĩ. Anh có thể thấy ba người này, nhưng vẫn còn vài người nữa anh chưa thấy đâu, anh cứ làm mấy chuyện khiến người ta dễ hiểu lầm thế này thì tôi sợ anh sẽ bị ngộ thương." Sau đó ra hiệu cho Ngô Thủy, quay người đi vào Dương Hành.Ngô Thủy vội vàng đuổi theo.Sau khi họ vào thang máy, Ngô Thủy không nhịn được hỏi: "Ông chủ, tại sao ngài không bảo phóng viên kia xóa ảnh?""Không có gì để xóa hết." Giải Dương nhìn cửa thang máy phản chiếu hình ảnh của mình và mấy vị vệ sĩ: "Đi điều tra xem tay phóng viên kia làm cho tờ báo nào."Ngô Thủy vâng lời.Sau khi đến Dương Hành, Giải Dương trước hết mở một cuộc họp với ban giám đốc của công ty để biết khoảng thời gian anh vắng mặt, Dương Hành đã phát triển như thế nào. Sau đó lại gặp riêng Tần Thành nói chuyện công việc sắp tới.Mặt mũi Tần Thành tràn ngập vẻ vui mừng, vừa vào văn phòng của Giải Dương đã ngồi xuống nói: "Cậu về lúc này là vừa đẹp, sắp bắt đầu tập luyện cho tiệc tối rồi, cậu cần phải chuẩn bị. Với cả 'Tôi thấy được Hiên Viên' đã quyết định khởi chiếu vào tết âm lịch."Giải Dương ngạc nhiên: "Tết âm lịch? Nhanh như vậy sao? Tôi tưởng là sẽ chiếu vào tháng 3 tháng 4 năm sau chứ?""Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nghe đạo diễn Chu nói thì quá trình quay chụp lẫn gia đoạn chỉnh sửa sau đó đều rất thuận lợi. Phim hoàn thành sớm nên họ quyết định chiếu sớm luôn. Giờ đang liên hệ các rạp rồi, nhiều khả năng là mùng một công chiếu, nhân dịp Tết Nguyên Đán."Mùng một, cũng chính là sau ngày lễ Tình Nhân.Giải Dương gật đầu hỏi: "Vậy cần tôi phối hợp tuyên truyền à?""Đúng, tết âm lên sóng nên từ tháng 1 phải bắt đầu tuyên truyền, cần cậu phối hợp chạy hoạt động.""Được."Tần Thành nói tiếp: "Còn có chụp poster quay quảng cáo cho bộ sưu tập mùa xuân của nhãn hiệu D nữa, cái này tôi đã bàn với bên kia rồi, quyết định quay ở trong nước, họ đồng ý ngay."Giải Dương buồn cười: "Xem ra sự kiện kì thị lần trước đã dọa họ."Tần Thành cũng cảm thấy buồn cười: "Chứ còn gì nữa, rõ ràng là phải sợ. Lần này họ dễ tính lắm, mà tôi nghe ý họ thì có vẻ họ muốn tiếp tục kí hợp đồng với cậu. Chắc cậu không biết, giờ lượng fan của cậu ở nước ngoài sắp vượt qua Eddie rồi. Bài 'Chủ Nghĩa To Lớn' kia đứng top bảng một thời gian dài, còn trở thành một biểu tượng cho phong trào phản đối kì thị. Giờ nước ngoài chỉ cần nhắc tới làn sóng phản đối kì thị thì sẽ nhắc tới 'Chủ Nghĩ To Lớn', náo nhiệt lắm. Fan nước ngoài của cậu đều hi vọng cậu có thể ra một bài hát mới tương tự, hoặc là album tiếng Y.""Chuyện này tính sau. Trước hết lo cho ca khúc mới Tết Nguyên Đán lên sóng đã."Nhắc đến chuyện ca khúc mới, Tần Thành càng thêm hài lòng: "Tôi còn đang lo không biết có nên đi giục cậu ra tác phẩm mới không, cậu đã tự giác ra bài hát mới, quả nhiên có một nghệ sĩ biết cảm thông cho người đại diện như cậu đỡ mệt thật đấy."Giải Dương không phải vì cảm thông cho người đại diện nên mới viết ca khúc mới: "... Điều nên làm mà, cũng không thể mãi lười biếng, uổng phí nỗ lực của anh được."Nói xong chuyện công việc sắp tới, Tần Thành đặt lịch trình xuống hỏi: "Cậu định khi nào hoạt động trở lại? Bên tôi đang chất đống vài lời mời đại sứ, quay chụp tạp chí, mời đóng phim, tất cả đều là tài nguyên rất tốt. Bọn họ đều sẵn lòng chờ cậu, rất đủ thành ý."Giải Dương suy nghĩ một chút, trả lời: "Sang năm đi, ba tháng nữa. Khi đó sức khỏe của Cừu Hành cũng đã hoàn toàn ổn định."Tần Thành rất hài lòng với sắp xếp này, nói với Giải Dương thêm vài câu rồi ra ngoài.Buổi trưa tới Vinh Đỉnh ăn cơm, Ngô Thủy báo cáo với Giải Dương kết quả điều tra."Là một công ty truyền thông rất nhỏ chuyên đưa tin về giới giải trí, mới được thành lập một năm, chủ yếu hoạt động trên WeChat và Weibo."Giải Dương gật đầu, tiếp tục dặn dò: "Điều tra về tay phóng viên kia."Ngô Thủy rất cảnh giác: "Người đó có vấn đề ạ?""Không phải, là tôi lo tên đó có vấn đề, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."Ngô Thủy đã hiểu, gật đầu.Thang máy đến, Giải Dương cất bước ra ngoài.Cừu Hành đứng chờ trước cửa thang máy lập tức hỏi: "Em bị chụp trộm?"Giải Dương dừng bước, quay lại nhìn Ngô Thủy.Ngô Thủy: "..." Y rất khẽ khàng lắc đầu, biểu thị không phải mình mật báo."Không phải Ngô Thủy, là hai người kia." Cừu Hành nắm tay Giải Dương: "Chuyện gì xảy ra vậy?"Một đám gián điệp.Giải Dương nắm lại tay Cừu Hành, vừa kéo hắn đi ra bàn ngồi vừa kể lại chuyện bị chụp trộm. Anh an ủi: "Tóm lại chỉ là chút chuyện vặt thôi, Dương Hành là công ty giải trí, có paparazzi ngồi canh là chuyện rất bình thường, anh đừng lo."Cừu Hành lại không hề thả lỏng: "Chuyện nhỏ thì tại sao em lại bảo Ngô Thủy đi điều tra công ty truyền thông tay phóng viên kia làm việc?"Sao cái gì đám gián điệp cũng nói thế.Giải Dương tiếp tục giải thích: "Chẳng qua là em cảm thấy việc tay phóng viên kia bất cẩn lấy gương ra khiến nó phản quang, sau đó bị em và Ngô Thủy phát hiện là một hành động rất ngu ngốc. Thế nên mới nghĩ sâu hơn một chút, không biết tên đó có phải được Đào Ương hay Mộc Chu Dịch bỏ tiền thuê để làm đá dò đường, thử xem rốt cuộc quanh em có bao nhiêu vệ sĩ."Mặt Cừu Hành bắt đầu nổi bão, hắn bóp chặt tay Giải Dương: "Anh sẽ cho người đi điều tra tên phóng viên kia."Giải Dương vươn tay day hàng mày đang nhíu chặt của hắn, không ngăn cản.Kết quả điều tra có ngay trong hôm đó, tên phóng viên kia đã nghỉ việc. Ngay sau khi chụp trộm Giải Dương, gã đã nhắn tin cho cấp trên xin từ chức, ngay cả thủ tục thôi việc cũng không làm đã về công ty thu dọn đồ chạy mất.Cừu Hành đặt kết quả xuống: "Tên đó mua vé xe lửa về quê hôm nay."Giải Dương cũng không ngờ mình đoán đúng: "Xem ra cẩn thận một chút quả nhiên không sai."Vẻ mặt Cừu Hành càng thêm khó coi: "Anh sẽ sắp xếp cho em thêm vài vệ sĩ, sắp tới em cũng cố gắng đừng ra ngoài quá nhiều.""Không được." Giải Dương giải thích: "Em phải chuẩn bị cho chương trình tiệc đêm Giao Thừa, 'Tôi thấy được Hiên Viên' cũng chuẩn bị được quảng bá, đến lúc đó em phải ra ngoài và tham gia rất nhiều hoạt động công khai."Cừu Hành trở nên sốt ruột: "Nhưng bọn họ vẫn đang theo dõi em.""Đừng lo." Giải Dương vỗ vai Cừu Hành: "Hành trình được công khai là chuyện tốt, chúng ta có thể dùng nó để câu cá, anh thấy sao?""Câu cá?""Ừ." Giải Dương lại vuốt hàng mày đang vô thức nhíu lại của Cừu Hành: "Yên tâm, em không sao mà."...Mấy ngày tiếp đó, thời gian trôi đi gió êm sóng lặng một cách hiếm thấy. Vinh Đỉnh thuận lợi chấn chỉnh phát triển, hoạt động nghệ sĩ của Giải Dương cũng dần khôi phục, Weibo của anh lại bắt đầu đăng ảnh buôn bán, hoạt động bấm like của Cừu Hành cũng tái xuất giang hồ. Mỗi ngày hai người đều đi làm rồi tan làm như bình thường, không xuất hiện bất cứ vấn đề nào.Một ngày trước mùng một đầu năm, Phong Thanh Lâm mang tới tin mới. Cuối cùng Phong Sang cũng chịu nhả, khai báo Đào Ương với cảnh sát, biểu thị ông ta lấy được bí mật kinh doanh của nhà họ Đào là do Đào Ương cung cấp.Điều khiến người ta phải bất ngờ là, theo lời khai của Phong Sang thì lúc cung cấp bí mật cho lão, Đào Ương cũng không chính thức ra mặt mà cố tình đưa qua tay Đào Di đã li hôn với Phong Điển.Nói cách khác, Phong Sang cũng không biết Đào Ương đang ở đâu.Cũng may nhờ Phong Sang khai báo và cung cấp một phần chứng cứ, Đào Di và Đào Ương lập tức bị cảnh sát liệt vào danh sách tội phạm đang lẩn trốn. Tình cảnh của Đào Ương chuyển từ chủ động lẩn trốn thành bị động lẩn trốn.Bởi vì việc này, lâu lắm rồi Đào Ương mới lại lên hot search. Nhóm Quả Đào chỉ còn lác đác thấy Đào Ương trở thành tội phạm thì khổ sở và thất vọng, dân mạng hóng hớt cũng vô cùng thổn thức.Từ đứa con của số phận trở thành tội phạm bị truy nã trên mạng, sự khác biệt này... Quả nhiên là đi sai một bước là sai cả đời.Vài tiếng sau khi hot search về Đào Ương xuất hiện, ca khúc mới "Giá trị yêu thích" của Giải Dương online vào đúng 0 giờ ngày 1 tháng 1. Đề tài #Ca khúc mới của Giải Dương# nhanh chóng được đẩy lên hot search, lượng stream và lượt tải "Giá Trị Yêu Thích" trên các trang nhạc lớn cũng bắt đầu điên cuồng tăng trưởng.Cùng lúc đó, Giải Dương đăng một dòng trạng thái trên Weibo.[Giải Dương: Nếu như giá trị yêu thích có thể dùng để trao đổi đồ vật, bạn sẽ muốn đổi gì?]Bài đăng này trông giống một bài viết quảng bá ca khúc mới bình thường, nhưng trong mắt người nào đó biết chuyện, thì nó chính là một bài đăng châm chọc đầy phách lối.Đăng bài xong, Giải Dương tắt máy điện thoại, một lần nữa chui vào ngực Cừu Hành nhắm mắt lại, chính thức bắt đầu cắn nuốt từng chút mảnh vỡ cuối cùng của hệ thống trong hạch.Anh có một phỏng đoán nho nhỏ --- Nếu trong mảnh vỡ của hệ thống lưu trữ tất cả số liệu liên quan tới Mộc Chu Dịch, đồng thời còn từng có hành động cố gắng trói buộc lại với cô ta, vậy có phải chương trình mấu chốt nào đó bên trong nó vẫn còn giữ lại chức năng có thể định vị chuẩn xác và trói buộc với Mộc Chu Dịch?Nếu như là thật, vậy việc tìm ra Mộc Chu Dịch sẽ trở nên vô cùng đơn giản.Hết chương 163.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com