Edit Hoan Nha Tien Tri Duoc Chon
Chương 207: Phụ huynh tạm thời 2
Buổi tối 10 giờ, Dương Tiểu Bắc và Cố Tiểu Tây đã ngủ, cuối cùng Minh Thiên và Đoàn Dịch cũng được thanh nhàn.Tranh thủ thời gian này, Đoàn Dịch vất vả liên hệ với Cố Lương."Ấy, điện thoại kết nối được, anh về bên này rồi?" Đoàn Dịch hỏi anh họ.Giọng Cố Lương nghe hơi mệt mỏi: "Về riêng, còn phải quay về liền. Làm sao vậy?""Không có việc gì. Em muốn hỏi anh một chút kinh nghiệm chăm trẻ con thôi, Tiểu Bắc..."Đoàn Dịch kể với Cố Lương sự nghiệp phụ đạo cho Dương Tiểu Bắc, cuối cùng cảm thán một câu: "Anh lợi hại ghê. Trẻ con nghịch ngợm thật sự quá khó chăm. Sao anh làm được hay vậy?"Sau đó anh nghe thấy Cố Lương "À" một tiếng.Đoàn Dịch: "?"Cố Lương nhàn nhạt nói: "Không khó. Anh từng chăm em mà, quen rồi."Đoàn Dịch: "..."Cố Lương bổ sung: "Thật ra Dương Tiểu Bắc dễ chăm hơn em. Ít nhất nó không đánh nhau, cũng không giả quỷ dọa anh."Đoàn Dịch: "............"Cố Lương: "Tóm lại, thật ra chỉ số thông minh của nó không có vấn đề. Nó ngứa đòn thôi, thích cãi lộn với người ta. Mấy bài toán đó một hai phải giải thích cho nó hiểu? Không hẳn."Đoàn Dịch: "Vậy làm như thế nào?"Cố Lương: "Uy hiếp đe dọa. Nó ăn cứng không ăn mềm. Nó còn như vậy nữa thì khỏi cho ăn cơm."Giọng Dương Dạ lập tức truyền đến: "Thôi thôi Lương Lương bình tĩnh. Khụ, alo Tiểu Dịch đừng nghe anh cậu. Đôi khi Tiểu Bắc thích cợt nhả, nhưng nó có lý riêng của nó. Chúng tôi lập tức về bên kia. Cậu vất vả rồi ha. Hẹn gặp lại!"Cúp điện thoại, Đoàn Dịch tự hỏi sửa trị Dương Tiểu Bắc như thế nào, đồng thời liếc Minh Thiên một cái, quyết đoán vứt nhiệm vụ thắt bím tóc và mua váy cho Cố Tiểu Tây cho hắn.Minh Thiên: ?Đoàn Dịch mỉm cười chọc ghẹo, tiến lên ngoắc cằm Minh Thiên: "Không phải cục cưng Tiểu Thiên từng mặc váy nữ à? Nói vậy thì ba cái vụ giả nữ trang điểm thuận buồm xuôi gió quá rồi còn gì."Minh Thiên lắc đầu: "Em đâu có biết trang điểm? Lần trước là em thuê chuyên viên tạo hình giúp em trang điểm từ sáng sớm." Đoàn Dịch: "Hay là... Mình cũng thuê chuyên viên tạo hình cho Tiểu Tây?"Minh Thiên lại lắc đầu: "Thầy Tiểu Tây yêu cầu phụ huynh tự làm. Để bồi dưỡng mối quan hệ người nhà, phụ huynh cần phải tự tay trang điểm cho con mình."Đoàn Dịch xòe tay: "Quan hệ người nhà? Thế thì anh họ biết sống sao."Minh Thiên lắc đầu lần ba: "Nhưng nếu đã đồng ý hỗ trợ chăm sóc, chúng ta tạm thời đảm đương vai phụ huynh, phải thực hiện chức trách.""Nói cũng đúng..." Đoàn Dịch vò đầu, "Nhưng cái này tôi thật sự làm không được! Em học đi!""Vâng, được. Để em."Minh Thiên đồng ý làm.Sức hành động của hắn quả nhiên kinh người, ngày hôm sau Đoàn Dịch thấy hắn mua một đống sách: 30 cách cột tóc cho bé gái, bàn về chuyện trang điểm...Hôm tổ chức tiệc tối đến rất mau.Ngày ấy, các phụ huynh đến trường học đón con về nhà lúc 4 giờ, buổi tối lại đưa đi tham gia tiệc tối.Minh Thiên và Đoàn Dịch ban ngày đều bận công việc, vì thế trực tiếp dẫn Cố Tiểu Tây đến công ty.Trong văn phòng, Đoàn Dịch và CTO thảo luận xong công việc, đứng dậy mở cửa phòng nghỉ, liền thấy một cảnh vô cùng ấm áp: Cố Tiểu Tây đáng yêu đứng im, Minh Thiên ngồi ghế đẩu phía sau giúp bé tết tóc, động tác lóng ngóng nhưng cực kỳ nghiêm cẩn, không chút cẩu thả. Có thể thấy được hắn đang cực kỳ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ.Theo lý mà nói đây là một cảnh rất bình thường.Nhưng Đoàn Dịch kinh ngạc phát hiện bản thân chưa từng tưởng tượng nó sẽ phát sinh trên người Minh Thiên.Minh Thiên sinh ra trong một gia đình quái dị, bị gắn mác 'thiên tài' từ nhỏ, bị cha mẹ ký thác hy vọng nặng nề; từng bị TheMoon bắt cóc, ép buộc kế thừa chức thủ lĩnh thế lực ngầm, hoặc nói là một con rối, một biểu tượng; ở trong trò chơi đơn thương độc mã đi đến cuối cùng, hóa thành chiến thần tắm máu tái thiết lập trò chơi trở lại khởi điểm, bất chấp tự tay giết bản thân, tỉ mỉ bày bố diệt trừ những kẻ bại hoại trong đội ngũ, đạt mục đích sàng lọc người chơi...Một Minh Thiên như vậy quá khác biệt với hình tượng hiện tại.Như thần minh rơi xuống thế gian, lây dính pháo hoa nhân gian, chậm rãi thấm đượm hương vị ấm áp.Nhưng Đoàn Dịch cẩn thận ngẫm lại. Tiểu Thiên của anh vốn dĩ nên đơn giản như vậy.Vứt bỏ tính kế phức tạp, biểu tượng gông xiềng và tranh đoạt tròng lên đời hắn, hắn vốn nên sống như vậy. Đây mới chính là Minh Thiên.Thắt xong bím tóc cho cô bé, cột dây lại, Minh Thiên xem xét một chút, vẫn cảm thấy không giống hình ảnh minh họa trong sách. Nhưng sắp hết thời gian, đành phải chắp vá trước như vậy. Làm xong xuôi, chú ý tới tầm mắt Đoàn Dịch, Minh Thiên nhìn về phía anh: "Sao vậy anh Tiểu Dịch?"Đoàn Dịch chỉ mỉm cười, nói: "Tiệc tối bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi?""Vâng." Minh Thiên gật đầu, "Tiết mục của Tiểu Tây là 8 rưỡi."Đoàn Dịch nói: "Được, em dẫn Tiểu Tây qua trước. Tôi ở đây mở họp, xong việc sẽ dẫn Tiểu Bắc qua. Chắc chắn sẽ đến trước 8 rưỡi. Em nhớ giữ ghế cho tôi."Hẹn xong thời gian cùng Đoàn Dịch, Minh Thiên dẫn cô bé đi ăn cơm, rồi đưa cô bé đến trường học. Đương nhiên, má hồng và son môi là hắn thuê thợ trang điểm. Mấy thứ này hắn thật sự bó tay.Thời điểm cô bé chuẩn bị sau cánh gà, Minh Thiên ngồi xuống hàng ghế thứ ba cạnh lối đi.Minh Thiên chọn chỗ này đương nhiên là vì Đoàn Dịch sẽ đến tương đối trễ, giữ chỗ ở đây thì khi anh đi vào sẽ không quấy rầy đến những người khác.Lấy di động nhắn tin báo Đoàn Dịch đã chọn được chỗ ngồi, Minh Thiên nhận được WeChat từ mẹ mình – Lý Như. "Vì sao cứ kéo dài thời gian, con không định thực hiện hứa hẹn?"Màn hình di động chiếu sáng đôi mắt hắn. Sau một lúc lâu Minh Thiên lại cười, gửi định vị qua. "Được, vậy hôm nay gặp đi. Tới vị trí này."Gửi xong WeChat, Minh Thiên trò chuyện vài câu với một thầy giáo ngồi tạm bên cạnh, bắt đầu chờ đợi.Buổi tối 8 giờ 10 phút, Lý Như chạy tới.Ngồi xuống vị trí hàng ghế thứ ba, Lý Như kinh ngạc nhìn về phía Minh Thiên. "Tại sao hẹn mẹ gặp mặt ở đây?"Giờ phút này trên sân khấu đang diễn kịch nói tiếng Anh nhi đồng.Bọn nhỏ non nớt phát âm làm Lý Như phát ra ý cười trào phúng. Bà thấp giọng bổ sung, "Mẹ không hiểu vì sao phụ huynh muốn tới xem mấy cái thứ này. Bọn trẻ con là vô dụng nhất, diễn không ra trò trống gì. Buồn cười, xem bọn trẻ con biểu diễn chỉ lãng phí thời gian, vô nghĩa."Minh Thiên không nhìn Lý Như, chỉ lẳng lặng nhìn sân khấu, nhỏ giọng nói: "Chờ thêm mấy tiết mục là đến lượt cháu gái tôi lên sân khấu.""Con lấy đâu ra cháu gái?" Lý Như thực sự khó hiểu.Minh Thiên: "Người yêu tôi."Lý Như nhướng lông mày. "Người yêu? À, đúng, tuổi con không còn nhỏ, không sai biệt lắm. Người kia là ai? Ở khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch? Là nguyên nhân con đầu tư khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, không muốn trở về?""Đúng. Người yêu tôi cho tôi một ngôi nhà. Đó là một cảm giác rất ấm áp." Minh Thiên nói, "Tóc cháu gái là tôi thắt.""Con không cảm thấy buồn cười à?" Lý Như nắm tay, "Lãng phí thời gian ở đây...""Ở chỗ này nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Đi ra ngoài." Minh Thiên không muốn tranh chấp ở chỗ này, vì thế chủ động đứng lên, dẫn Lý Như đi ra ngoài cửa hành lang.Lúc này hành lang trống vắng, rất thích hợp để nói chuyện.Minh Thiên nhét hai tay trong túi, nhàn nhạt liếc Lý Như một cái: "Bà cho rằng làm bạn với người nhà, che chở trẻ con trưởng thành là một việc lãng phí thời gian, vậy thì hiện tại đừng oán trách không một đứa con nào chịu ở bên cạnh bà."Lý Như bị chọc giận. "Con!""Đến hôm nay, tôi xác nhận bà hết thuốc chữa. Tôi biết bà và cha gặp một chút vấn đề. Tôi có ít cổ phần, mấy người muốn tôi cùng mấy người đối đầu với các cổ đông khác." Minh Thiên nói, "Tôi có thể đồng ý với bà. Tuy nhiên sau khi mọi việc kết thúc, tôi muốn bán cổ phẩn, dựa theo giá thị trường chiết khấu 20% nhận tiền mặt." Lý Như không khỏi cười lạnh: "Con hay lắm. Cha mẹ nuôi con ăn học không tốn tiền? Lúc trước cho con nhiều cổ phần như vậy, chẳng lẽ không có nghĩa cha mẹ coi trọng con? Không có mẹ và cha, con không có hôm nay! Hiện tại con bán ngược cổ phần cho cha mẹ, lại còn đòi tiền cha mẹ? Minh Thiên, con đừng có quá đáng."Minh Thiên nói: "Tôi cần bán cổ phần hiện có để gây dựng sự nghiệp. Ba năm sau tôi sẽ đưa tiền vốn cho hai người, ngoài ra sẽ thêm 15% lãi hàng năm. Nếu bà nhất định phải tính toán rạch ròi, cũng được. Chúng ta có thể bàn lại chi phí. Nhưng giảm giá cổ phần là điều kiện tôi trở về giúp hai người. Hiện tại bà đồng ý, sáng mai tôi sẽ bắt đầu hành động."Lý Như lắc đầu: "Bàn điều kiện, làm giao dịch với cha mẹ? Con đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Ha... quả nhiên con mình sinh ra đều là động vật máu lạnh.""À, chắc là do di truyền." Minh Thiên bình tĩnh nhìn bà, "Bớt nói tình cảm, bà chỉ cần nói đồng ý hay không?"Lý Như tạm thời không nói chuyện.Bà dùng một khoảng thời gian ngắn bình phục chút tâm tình, lần nữa mở miệng: "Đúng, gần đây bên cha mẹ gặp chút khó khăn. Nhưng khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch đang tiến hành vòng góp vốn mới, dòng tiền đang căng thẳng phải không? Mẹ nghe nói bọn họ mới vừa online sản phẩm mới, đúng thời điểm hoạt động mạnh cần tiêu tiền nhiều. Nếu lúc này mẹ rút vốn đầu tư thì sao? Đỉnh Dịch còn yên ổn không?"Minh Thiên vẫn bình tĩnh như cũ. "Xem ra bà không ưng điều kiện của tôi."Lý Như híp mắt: "Đúng. Trừ phi con đáp ứng... giảm giá 50% cổ phần, tỷ lệ hoàn vốn là 25%, ba năm sau sẽ trả lại tiền vốn cho mẹ."Minh Thiên cười: "Có thể. Tuy nhiên tôi muốn tăng thêm một điều kiện... Từ đây tôi và các người không còn bất kỳ quan hệ gì, cũng không cần có bất kỳ liên hệ nào.""Mày..." Lý Như không duy trì được ưu nhã, nhào lên tóm cổ áo Minh Thiên.Ngay lúc này, một giọng nói non nớt bỗng vang lên."Không được bắt nạt anh trai Tiểu Thiên!"Lời còn chưa dứt, một nhóc con xông tới kéo ống quần Lý Như ra, rồi đứng trước mặt Minh Thiên giơ hai tay, chắn giữa hắn và Lý Như.Nhóc con khí thế hung hung trừng Lý Như, lặp lại lần nữa: "Không cho bà bắt nạt anh trai Tiểu Thiên!"Nhóc con này đương nhiên là Dương Tiểu Bắc.Tầm mắt rơi xuống Dương Tiểu Bắc đầu nhỏ người nhỏ, Minh Thiên cười, sau đó giương mắt nhìn về phía cách đó không xa... Đoàn Dịch đang đi tới.Nét mặt Đoàn Dịch có hơi nghiêm túc."Tôi nghe hết rồi." Đoàn Dịch nói với Minh Thiên một câu, nhìn về phía Lý Như, "Khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch không cần mấy người góp vốn. Đây là tiền kinh doanh, không thiếu người muốn được chia một bát canh. Cho nên bà không cần dùng cái này để uy hiếp Tiểu Thiên, vô dụng."Lý Như nhíu mày nhìn anh: "Cậu là ai? Cậu có thể làm chủ?""Đương nhiên. Tôi là người sáng lập Khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, CEO đương nhiệm Đoàn Dịch, và là người yêu Minh Thiên." Đoàn Dịch nói, "Tôi có con đường góp vốn khác, không cần tiền mấy người. Nếu dòng tiền của mấy người đang eo hẹp, bà có thể rút vốn. Còn bên Minh Thiên, tỷ lệ hoàn vốn 25% có thể nói là tống tiền. 15% là công bằng, cứ tuân theo điều kiện ban đầu của em ấy đi."Nói đến đây, thấy Lý Như muốn phản bác, Đoàn Dịch tranh nói trước bà: "À đúng rồi, CEO đương nhiệm tập đoàn Dương thị là anh tôi. Gần đây bà có bàn bạc làm ăn với bọn họ nhỉ. Theo tôi được biết, sản phẩm của mấy người không phải không thể thay thế, công ty Vân Thủy đang nghiên cứu phát minh sản phẩm cùng loại với mấy người." "Có lẽ bà muốn nói, bà có thể lập tức chuyển sang đối thủ cạnh tranh tập đoàn Dương thị. Nhưng Dương thị đã biết nhược điểm của sản phẩm mấy người, chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn cản trở, kéo dài thời gian đưa ra thị trường. Đến lúc đó, Dương thị giúp công ty Vân Thủy hoạt động, mấy người sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đưa ra thị trường, bị kéo dài thời gian. Thế thì bao nhiêu năm nghiên cứu phát minh chẳng khác nào ném đá xuống sông.""Tiến sĩ Lý, năng lực nghiên cứu phát minh của bà đúng là rất mạnh, tôi vô cùng bội phục. Nhưng chuyên môn là lĩnh vực kỹ thuật, e rằng về mặt kinh doanh vẫn còn kém một chút.""Thật ra bà đang ở thế bất lợi, chỉ có thể đáp ứng điều kiện của Minh Thiên."Đoàn Dịch từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng gặp mặt cha mẹ Minh Thiên.Trong trí tưởng tượng của anh, cho dù Minh Thiên và bọn họ có quan hệ như thế nào, về sau có lẽ sẽ không giao thiệp với bọn họ. Nhưng Minh Thiên là con trai bọn họ, anh nên lễ phép giới thiệu bản thân một chút, hoặc chào hỏi bọn họ.Anh trăm triệu không ngờ lần đầu tiên gặp mặt hai bên sẽ giương cung bạt kiếm như thế.Nhưng lời tàn nhẫn đã nói ra, vì bảo vệ Minh Thiên, Đoàn Dịch không rảnh lo mặt khác, tiếp tục giữ thái độ cường thế.Dường như Lý Như đã nghĩ thông suốt, im lặng tiếp nhận sự thật.Bỏ lại một câu "Sáng mai tôi sẽ mang luật sư đến khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch thảo luận chính thức", bà quay lưng định rời đi.Chẳng qua đi được vài bước, Lý Như dừng chân quay đầu lại, nhìn Minh Thiên. "Mẹ vẫn cảm thấy... có phải con từng gặp anh trai con? Tuy rằng không có khả năng này... Nhưng tóm lại, nếu có cơ hội, mẹ hy vọng nó biết, không phải mẹ không thèm để ý nó. Sau khi nó chết, mẹ thật sự suy sụp một thời gian, thế nên mẹ không biết đối mặt với con như thế nào. Mẹ sợ mẹ có vấn đề, nếu mẹ chăm con, kết cục con sẽ giống anh con. Nhưng hiện tại mẹ mới phát hiện, mẹ làm như vậy cũng không đúng. Đối với con, đối với nó, mẹ dùng sai phương pháp rồi. Mẹ..."Minh Thiên nhìn bà, chỉ nói: "Tôi cảm thấy bà có sai, nhưng không đến nỗi không thể tha thứ. Là do mỗi người theo đuổi mục tiêu không giống nhau mà thôi. Nếu bà lựa chọn theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu, cũng cho rằng trừ cái này ra những thứ khác đều là lãng phí thời gian, vậy thì bà đừng trông cậy 'những thứ khác' sẽ báo đáp bà. Cá và tay gấu không thể có cả hai, đạo lý rất đơn giản. Tiến sĩ Lý, bà kiên trì thực hiện mục tiêu của mình, tôi thành tâm chúc bà thành công, sớm ngày đạt được mộng tưởng. Nhưng mà, nếu không nuôi con thì đừng sinh thêm nữa, miễn cho đứa trẻ đến thế giới này phải chịu khổ."Lý Như rời đi.Hành lang trống trải nhất thời chỉ còn lại Minh Thiên, Đoàn Dịch, và Dương Tiểu Bắc đứng giữa hai người. Dương Tiểu Bắc vẫn duy trì tư thế bảo vệ Minh Thiên, hướng về phía Lý Như làm cái mặt quỷ.Thấy thế, Minh Thiên bật cười bế bé lên, rồi nhìn về phía Đoàn Dịch.Đoàn Dịch tiến lên nắm tay hắn, không nói lời nào, cũng chỉ cười.Cười chán, anh chỉ chỉ cửa vào hội trường: "Tiết mục của Tiểu Tây sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng vào nhé?""Vâng. Đi thôi." Minh Thiên lấy di động, "Còn phải quay video gửi cho anh họ."Nghĩ đến Tiểu Tây nghe lời hiểu chuyện, và động tác Tiểu Bắc bảo vệ Minh Thiên đáng yêu muốn xĩu, Đoàn Dịch nhịn không được duỗi tay xoa đầu Tiểu Bắc. "Tiêu rồi, nuôi một tháng nuôi ra cảm tình. Tiếc hai đứa này quá biết làm sao bây giờ?"Minh Thiên suy tư: "Hình như căn nhà cạnh nhà anh họ bị để trống? Chúng ta có thể dọn nhà qua đó. Sau này bốn người chúng ta có thể cùng nhau nuôi Tiểu Bắc và Tiểu Tây."Chủ ý này quá hay, Đoàn Dịch lập tức đập tay: "Được! Còn có thể qua cọ cơm!"Hai người nhìn nhau cười, thông qua kế hoạch.Cùng lúc này, tại địa ngục xa xôi, Dương Dạ hắt xì một cái.Cố Lương hỏi anh ta: "Bị cảm à?""Không phải." Dương Dạ lo lắng sốt ruột, "Tự dưng anh có dự cảm xấu. Anh có cảm giác tương lai sẽ có rất nhiều người ăn bám anh, đòi anh nấu cơm cho ăn."Cố Lương suy nghĩ: "Em có thể giúp anh nấu canh trứng gà và thịt kho tàu vị nước máy."Dương Dạ tán đồng gật đầu: "Khá tốt. Ai tới cọ cơm, em cứ chiêu đãi như thế nhé!"·Một tháng sau.Dương Dạ và Cố Lương về thế giới hiện thực, Đoàn Dịch và Minh Thiên thuận lợi trở thành hàng xóm người họ, Dương Tiểu Bắc nghênh đón đợt kiểm tra tháng tiếp theo.Một tuần sau Cố Lương vui mừng cực kỳ, bởi vì Dương Tiểu Bắc thi được 100 điểm, vượt xa mong muốn của anh. Tối nay anh và Dương Dạ vừa lúc rảnh, vì thế Dương Dạ chủ bếp, anh phụ bếp, nấu một bữa tối phong phú tại gia, chiêu đãi Minh Thiên và Đoàn Dịch.Tay nghề nấu cơm của Dương Dạ thật sự quá tốt, Đoàn Dịch ôm tâm tình siêu vui đi cọ cơm, nhưng anh phát hiện biểu cảm Minh Thiên hơi nghiêm túc.Không chỉ có như thế, lúc ăn cơm, Minh Thiên vẫn duy trì nét mặt đoan trang mỉm cười, trả lời Cố Lương về vấn đề thành tích và giáo dục Dương Tiểu Bắc. Nhưng Đoàn Dịch giàu kinh nghiệm nhìn chằm chằm Minh Thiên, dễ dàng phát hiện hắn đang âm thầm trao đổi ánh mắt cùng Dương Tiểu Bắc.Đoàn Dịch tự hiểu trong lòng: Chỉ sợ thành tích của Dương Tiểu Bắc là phù du.Shhh, Cố Lương... Từ trước đến nay cực kỳ nghiêm khắc về mặt này.Đoàn Dịch thầm nghĩ, mình phải nghĩ cách bảo vệ Minh Thiên và Dương Tiểu Bắc.Vì thế trên bàn cơm, Đoàn Dịch lôi kéo Cố Lương nói chuyện. Dùng chủ đề hiện tại Cố Lương được phân công quản lý hệ thống thông tin và vấn đề hiệu suất thuật toán, Đoàn Dịch dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của Cố Lương. Đặc biệt mỗi lần Dương Tiểu Bắc đưa mắt ra hiệu Minh Thiên, Đoàn Dịch liền triển khai hành động, miễn cho Cố Lương phát hiện manh mối.Thường xuyên qua lại như thế, vài động tác nhỏ lọt vào mắt Dương Dạ.Dương Dạ cân nhắc một chút, trong lòng đoán được đại khái.Anh ta ngẫm nghĩ, Cố Lương Lương nên thả lỏng một chút, đừng quá nhọc lòng, lại vì chuyện này mà nổi giận, vì thế anh ta gia nhập hàng ngũ yểm hộ.Thế là dưới sự hộ giá của Dương Dạ và Đoàn Dịch, Minh Thiên và Dương Tiểu Bắc tạm thời thành công vượt qua cửa ải khó khăn. Cố Lương tạm thời chưa phát hiện... Mãi đến một tuần sau.Một tuần sau, Cố Lương nhận được điện thoại chủ nhiệm lớp.Sắc mặt anh họ xanh mét.Khi đó là buổi tối cuối tuần, Dương Dạ thấy Cố Lương đi lấy cây thước dạy học ngày thường dùng để dạy dỗ Dương Tiểu Bắc, nhanh chóng vọt ra cửa.Dương Dạ vội vàng cản anh lại: "Sao vậy Lương Lương?"Cố Lương vừa đi sang nhà Đoàn Dịch cách vách, vừa giải thích cực nhanh với Dương Dạ đã xảy ra chuyện gì.... Minh Thiên giúp Dương Tiểu Bắc gian lận kỳ thi tháng.Minh Thiên làm cho Dương Tiểu Bắc một cặp kính đặc biệt, trên kính có camera mini, có thể chụp ảnh đề thi gửi qua bên Minh Thiên. Đồng thời, Minh Thiên đưa cho bé một loại tai nghe nhét cực kỳ nhỏ, đeo tai nghe này lên, người ngoài căn bản nhìn không ra. Cứ như vậy, Dương Tiểu Bắc có thể thoải mái chép đáp án từ Minh Thiên.100 điểm đó đâu phải Dương Tiểu Bắc tự thi được?Là Minh Thiên thi hộ thì có!"Hả? Khụ... chủ nhiệm lớp phát hiện như thế nào?" Dương Dạ hỏi."Dương Tiểu Bắc đắc ý vênh váo, khoe khoang với bạn bè trong WC! Nó không ngờ thầy giáo ngồi xổm trong phòng WC bên cạnh!" Cố Lương tức giận ngùn ngụt, nắm chặt thước dạy học, "Mười phút trước Dương Tiểu Bắc ôm sách vở qua nhà bên cạnh, nói là muốn nhờ "anh trai Tiểu Thiên" phụ đạo, em còn đang vui. Hiện tại xem ra... Chỉ sợ toàn là do Minh Thiên đầu têu! Hôm nay em phải dạy dỗ nó! Còn nữa... Chuyện này chắc chắn Tiểu Dịch biết! Em không tha cho bọn nó!"Cách vách. Trong phòng khách.Nơi này nghiễm nhiên đã bị cải tạo thành khu trò chơi cỡ nhỏ.Ba người ngồi thành hàng trên thảm trước màn hình lớn... Minh Thiên, Đoàn Dịch, Dương Tiểu Bắc.Ba người đều treo cái mặt rượu đủ cơm no thỏa mãn mỉm cười, chơi trò chơi rõ là vui vẻ.Mới vừa đánh xong một ván sau, Đoàn Dịch buông tay cầm duỗi người, nói: "Tự dưng tôi có dự cảm xấu."Minh Thiên tán đồng gật đầu: "Em cũng cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.""Uầy" Đoàn Dịch nói, "Đừng nói là vụ Tiểu Bắc... Đã bị anh trai biết?"Đoàn Dịch vừa dứt lời, cửa phòng khách vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.Theo sát là giọng Cố Lương: "Đoàn Dịch! Minh Thiên! Dương Tiểu Bắc! Ba đứa đi ra ngay!"Đoàn Dịch nhấc Dương Tiểu Bắc ném vào ngực Minh Thiên, ngón tay chỉ hướng vườn hoa phía sau, lập tức bố trí chiến lược: "Em mang Tiểu Bắc đi trốn! Tôi cản phía sau!""Được. 20 phút sau tập hợp ở chỗ cũ." Minh Thiên nghiêm túc gật đầu với Đoàn Dịch, ôm Dương Tiểu Bắc lưu loát nhấc chân băng qua phòng khách, đi đến cuối hành lang, mở cửa ra, chạy ngang qua vườn sau nhà, liền mạch lưu loát chống tay lên tường nhảy ra ngoài. Đoàn Dịch liếc theo hắn, mặt không đổi sắc đi mở cửa: "Khụ, anh? Anh rể? Ha ha ha mời vào mời vào có chuyện gì thế!""Em làm anh quá thất vọng rồi!" Cố Lương lướt qua anh vào nhà, tầm mắt dừng ở ba tay cầm trong phòng khách, duỗi tay sờ màn hình tinh thể lỏng còn đang nóng, cuối cùng nhìn về phía cửa sau mở rộng...Quay đầu lại nhìn về phía Đoàn Dịch, vừa định hỏi "Dương Tiểu Bắc đâu, có phải Minh Thiên dẫn nó bỏ chạy", thoáng thấy Đoàn Dịch đang khoa tay múa chân với Dương Dạ, mà Dương Dạ thế mà làm thủ thế "Tôi biết rồi đừng có gấp tôi sẽ nghĩ cách".Cố Lương càng tức. "Có phải anh giúp bọn nó giấu tôi?! Dương Dạ, bao lâu nay, tôi cứ tưởng giữa chúng ta không bao giờ gian dối..."Ôi đờ mờ, lời này nghiêm trọng quá.Dương Dạ lập tức lạnh lùng trừng mắt Đoàn Dịch, quát lớn: "Cậu và Minh Thiên quá đáng lắm rồi! Sao có thể giúp Dương Tiểu Bắc gian lận?! Sao hai người dám liên hợp lừa anh cậu!"Đoàn Dịch: "Đm Dương Dạ anh là đồ mày rậm mắt to cũng phản bội!"Dương Dạ: "Nói hươu nói vượn, tôi phản bội bao giờ! Tôi vẫn luôn ở trong tim Lương Lương! Quá khứ hiện tại tương lai vĩnh viễn đứng bên em ấy!"Đoàn Dịch, Cố Lương: "............"Ba ngày sau.Dương Tiểu Bắc vẫn phải tiếp nhận phê bình.Mà Minh Thiên cũng theo Dương Tiểu Bắc tiếp nhận giáo dục phê bình cả buổi trưa."Trẻ con không hiểu chuyện thì thôi, nhưng thưa anh Minh Thiên, hành vi của anh thật sự không ổn chút nào. Người lớn phải hiểu chuyện! Tại sao anh dám giúp đỡ trẻ con gian lận thi cử?""Tam quan trẻ con cần uốn nắn từ nhỏ!""Mấy cái thứ mắt kính, tai nghe, có thể mang vào trường thi hả? Trẻ con tiếp xúc sớm với mấy thứ này không tốt!""Tôi cảm thấy cậu và Dương Tiểu Bắc mỗi người cần viết một bản kiểm điểm!"Mặt trời lặn về phía Tây, Minh Thiên và Dương Tiểu Bắc cùng nhau đi ra cổng trường học, song song thở dài.Ngoài cổng trường có một chiếc xe, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Đoàn Dịch tươi cười. Vẫy tay chào hai người, anh nói: "Nào, lên xe. Đừng xị mặt, dẫn cả hai đi ăn ngon nhé."Trẻ con ăn ngon rất dễ vui.Nghe có đồ ăn ngon, mây đen trên mặt Dương Tiểu Bắc lập tức không thấy tăm hơi. Bé vui mừng nắm tay Minh Thiên: "Anh trai Tiểu Thiên, được đi ăn ngon!"Minh Thiên cũng cười, bế Tiểu Bắc lên, để bé cưỡi trên cổ mình, sau đó cùng nhau đi tới gần Đoàn Dịch.Dưới hoàng hôn vô hạn, giọng Minh Thiên và Tiểu Bắc trò chuyện vui vẻ với nhau truyền tới tai Đoàn Dịch.Đoàn Dịch nhìn Minh Thiên như vậy, bỗng cảm thấy ấm áp từ đáy lòng.... Chắc là vì hiện tại Minh Thiên trông rất ấm áp. Có lẽ đây chính là pháo hoa nhân gian mà hắn vẫn luôn truy tìm. Thật ra những thứ Minh Thiên mong muốn đều rất đơn giản.Ờm... Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa hoàn toàn hạ màn. Lương Lương luôn được cưng chiều vẫn chưa chịu nguôi giận. Trên đường đi ăn cơm chiều, Minh Thiên và Đoàn Dịch cùng nhận được tin nhắn thoại từ Dương Dạ: "Nhiệm vụ dọn dẹp gara nhà tôi giao cho mấy cậu! Tôi vô cớ chịu liên lụy, hai người các cậu phụ trách giải quyết vấn đề!!!"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com