[Edit_Hoàn] Kính Vạn Hoa Chết Chóc
Chương 90: Cánh cửa thứ mười
Giọng giả chắc chắn không thể luyện, đời này đều không thể luyện giọng giả, con gái cũng sẽ không làm, chỉ có kiên trì làm đàn ông mới có thể sống sót.Bởi vì Nguyễn Nam Chúc hỏi ra vấn đề này, làm Lâm Thu Thạch nơm nớp lo sợ mất vài ngày, anh sợ cậu đột nhiên muốn dẫn mình đi dạo trung tâm thương mại mua thêm vài bộ váy gì đó về.
Nhưng cũng may chuyện Lâm Thu Thạch lo lắng nhất không có xảy ra, vào buổi chiều một ngày nọ, Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, nói với Lâm Thu Thạch: "Đã gặp mặt bọn họ rồi, thời gian vào cửa cũng đã hẹn xong." Khi nói những lời này, Nguyễn Nam Chúc đang mặc một cái váy dài, trên mặt trang điểm đơn giản. Nhưng lớp trang điểm lần này không có làm dáng vẻ của cậu càng thêm xuất sắc mà ngược lại, lớp trang điểm cố tình làm nhạt những đường nét xinh đẹp trên mặt cậu, làm cậu nhìn có vẻ vô cùng bình thường.Nói thật, Lâm Thu Thạch không thể không bội phục kĩ thuật hoá trang của Nguyễn Nam Chúc, với dáng vẻ của cậu lúc này, đặt trong một đám người đảm bảo không có gì nổi bật, ngoại trừ chiều cao có vẻ không phù hợp ra.Mà cũng vì che dấu chiều cao thật, Nguyễn Nam Chúc cố ý làm ra dáng vẻ khom lưng thành cánh cung, làm cho cả người nhìn tràn ngập một loại cảm giác lúc nào cũng cúi người trước người khác, giống như một cây nấm sinh sống trong góc tường mang hơi thở ẩm ướt.Đương nhiên, sau khi về tới biệt thự cậu đã dẹp bỏ loại hơi thở đó rồi, Lâm Thu Thạch thấy cậu đi từ bên ngoài vào, có chút không kiên nhẫn kéo tóc giả trên đầu ra, tiện tay ném qua một bên, nói: "Đến lúc đó anh cùng tôi đi vào."Lâm Thu Thạch: "Tôi cũng đi cùng?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừm, cánh cửa mà họ đi vào hẳn là không có manh mối, cho nên sẽ có hơi phiền toái." Cậu nói, "Anh đi với tôi đi."
Tuy rằng Lâm Thu Thạch rất muốn tự mình đi báo thù cho Ngô Kỳ, nhưng anh vẫn có chút lo lắng: "Có khi nào họ sẽ hoài nghi hay không....."Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Chỉ cần vào cửa, bọn họ muốn hoài nghi như thế nào thì cứ hoài nghi đi." Có nghi ngờ thì sao chứ, cũng không thể trực tiếp đi ra khỏi cánh cửa.
Lâm Thu Thạch: "Cũng đúng." Anh rối rắm một lát, nhỏ giọng nói, "Tôi..... không cần mặc đồ nữ đúng không?"Nguyễn Nam Chúc nhướng mày nhìn anh: "Rốt cuộc là anh có ý kiến gì với đồ nữ vậy?"
Lâm Thu Thạch: "Còn không phải là vì tôi không học được giọng giả sao, nếu mặc đồ nữ thì lại phải giả làm người câm đó."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, nói thẳng: "Không phải cô bé câm rất đáng yêu sao."
Lâm Thu Thạch: "...." Mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề phải không?
Bất quá cuối cùng Nguyễn Nam Chúc cũng không cưỡng ép Lâm Thu Thạch, đồng ý cho anh không cần mặc đồ nữ trong chuyến đi này. Thời gian vào cửa là một tháng sau, dựa theo suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, cánh cửa bọn họ đi vào lần này có lẽ là suất của Thôi Học Nghĩa. Bởi vì từ biểu hiện của bạn gái Ngô Kỳ thì xem ra cô ấy chắc chắn không phải là tay già đời, sẽ không thể vào những cửa quá lớn. Mà thời gian vào cửa của những cánh cửa ở giai đoạn đầu đều tương đối gần nhau, sau một tháng là thời gian phù hợp để cửa thứ ba mở ra, hơn nữa bên kia còn tỏ vẻ thời gian vào cửa không quá cụ thể, việc này hoàn toàn tương ứng với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc.Trước khi vào cửa cùng với những người đó, Lâm Thu Thạch cũng cố ý thay đổi gương mặt, lần này vẫn là Nguyễn Nam Chúc ra tay, phải dùng tới một ít công cụ hoá trang chuyên nghiệp. Đem dáng vẻ của Lâm Thu Thạch thay đổi hoàn toàn.Lâm Thu Thạch nhìn chính mình trong gương, ngơ ngác nói: "Nam Chúc, cậu cũng lợi hại quá rồi đó."
Ngữ khí của Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt: "Muốn sống sót thì vẫn nên nỗ lực hơn một chút."Trưa hôm đó, hai người đến nơi hẹn gặp.
Giống với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, quả nhiên khi họ tới đây đã gặp được Thôi Học Nghĩa trong nhóm người.Thôi Học Nghĩa nhìn thấy anh thì ngây ra một lúc, ngay sau đó liền nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Tiếu Tiểu Vũ, sao cô lại làm thế này, sao lại dẫn người tới đây?" ----- Tên giả mà Nguyễn Nam Chúc nói với họ gọi là Tiếu Tiểu Vũ.Nguyễn Nam Chúc ngập ngừng nói: "Tôi, tôi đi sợ đi một mình lắm, anh ấy là bạn trai tôi....." Khi cậu nói lời này liền cẩn thận dùng ánh mắt xem xét Thôi Học Nghĩa, dáng vẻ vô cùng dễ bắt nạt, "Nếu mọi người không đồng ý, tôi sẽ kêu anh ấy đi về mà."
Thôi Học Nghĩa đang muốn nói chuyện thì người phụ nữ bên cạnh đã vỗ lên vai hắn một cái, cười nói: "Thôi, cùng nhau tới cũng đúng mà, nhưng trong cánh cửa là một thế giới vô cùng nguy hiểm, nếu thêm một người, chúng tôi không thể bảo đảm an toàn của anh ta đâu nha, cô nghĩ kĩ rồi chứ?"Lâm Thu Thạch nắm chặt tay Nguyễn Nam Chúc, ngữ khí kiên định trả lời thay: "Không cần mọi người lo lắng cho tôi, tôi sẽ bảo vệ Tiểu Vũ.""Vậy là được rồi." Người phụ nữ nói: "Nếu hai người đã nghĩ kỹ rồi, chúng tôi sẽ không ngăn cản." Cô ta mỉm cười, vươn tay về phía Lâm Thu Thạch, nói, "Tôi tên là Lâm Tinh Bình, rất vui được quen biết hai người." Thái độ của cô ta vừa tự nhiên vừa hào phóng, có vẻ rất nhiệt tình, nếu không phải Lâm Thu Thạch đã sớm biết ý đồ của họ thì có lẽ sẽ tin thật."Dạ, dạ, cảm ơn chị." Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng tiến tới nói cảm ơn.Trước đó, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đã từng thảo luận về chuyện này, về chuyện có khi nào nhóm Thôi Học Nghĩa sẽ không đồng ý cho Lâm Thu Thạch vào cửa cùng hay không. Dựa theo phân tích của Nguyễn Nam Chúc, hẳn là bọn họ sẽ rất không muốn những người khác biết chuyện này, bởi vì dù sao bên ngoài cửa cũng là xã hội pháp trị, giết người thật sự rất phiền toái. Cho nên sau khi xem xét đến thân phận bạn trai của Lâm Thu Thạch, ngược lại họ sẽ nghĩ muốn đem anh vào thế giới của cửa để xử lý luôn cho gọn.Mà cho dù có không đồng ý cũng chẳng sao, một mình Nguyễn Nam Chúc cũng dư sức dọn sạch đám bọn họ.Bên Thôi Học Nghĩa có tổng cộng ba người, hai nam một nữ, người nam còn lại gọi là Cổ Nguyên Tư, hẳn là cố chủ lần này, người sẽ chính thức cướp cửa của Tiếu Tiểu Vũ. Khi họ đang nói chuyện, cảm xúc của Cổ Nguyên Tư luôn rất nôn nóng, thậm chí ánh mắt cũng không tập trung, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch.Lâm Thu Thạch nhìn thấy tất cả nhưng làm bộ như không phát hiện gì.Thời gian kế tiếp, bọn họ đều ở bên nhau.Lâm Tinh Bình bắt đầu vô tình cố ý tìm hiểu tin tức về Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, tuy rằng vấn đề hỏi ra đều tương đối uyển chuyển nhưng vẫn rất dễ dàng thấy được. Vấn đề Lâm Thu Thạch có thể trả lời thì sẽ trả lời, không thể trả lời thì tuỳ tiện lừa gạt bỏ qua.Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Thu Thạch, cả người đều toả ra một bầu không khí, em yêu anh quá, em yêu dáng vẻ này của anh quá đi.
Thôi Học Nghĩa nhìn thấy hình thức ở chung giữa hai người, trong mắt toát ra một tia ghê tởm, hiển nhiên là cảm thấy không khoẻ với sự dính lẹo của hai người.À, đã quên nói, gương mặt sau khi thay đổi của Lâm Thu Thạch có một dáng vẻ rất đáng ngại, dùng lời nói của Trình Thiên Lí thì đó chính là dáng vẻ làm cậu nhóc nhìn tới là ăn mất ngon, đến Trình Thiên Lí mà còn ăn không ngon thì đó chính là gương mặt cực kì xấu.Mỗi người họ ôm một tâm tư khác nhau, lẳng lặng chờ đợi cửa đến.Buổi tối tầm 10 giờ, Lâm Thu Thạch đột nhiên có một loại cảm giác, biểu tình của những người khác cũng hơi thay đổi, Lâm Tinh Bình đứng lên nói: "Tới rồi."Cô ta đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, bên ngoài vốn phải là hành lang khách sạn đã biến thành mười hai cánh cửa sắt màu đen.Trong đó có hai cửa đã bị dán giấy niêm phong lên, cửa lần này họ cần đi vào, là cánh cửa thứ ba."Đi thôi." Lâm Tinh Bình nhìn họ.Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đứng lên, Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, yếu đuối đáng thương nói: "Anh yêu, em sợ quá đi."Lâm Thu Thạch phối hợp với cậu, diễn kịch: "Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây."
"Đi thôi." Thôi Học Nghĩa nói, "Có chúng tôi ở đây, hai người sẽ không xảy ra chuyện đâu." Khi hắn nói những lời này đã nhìn thoáng qua Cổ Nguyên Tư.Cổ Nguyên Tư lộ ra một gương mặt tươi cười vô cùng miễn cưỡng.Làm người muốn cướp cửa, đây đương nhiên là lần đầu tiên Cổ Nguyên Tư vào cửa, sau khi nhìn thấy cửa sắt, cả người hắn ta đều run rẩy, tuy rằng đã cố che dấu, nhưng vẫn có chút rõ ràng.Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc coi như không phát hiện.Lâm Tinh Bình đi tuốt đằng trước, duỗi tay mở cánh cửa sát ra.Sau khi Lâm Thu Thạch đi vào cửa, cảm giác hình ảnh vặn vẹo một chút, sau đó liền thấy cảnh tượng xung quanh xuất hiện biến hoá.Anh đứng trên một con đường nhỏ lát đá, xung quanh là đều là những căn nhà nhỏ. Trời đang mưa to, nước mưa xôn xao cọ rửa trên mái hiên, trên mặt đất, cũng may lúc này Lâm Thu Thạch đang đứng dưới một mái hiên, nếu không có lẽ đã bị xối ướt cả người rồi.Nhà cửa xung quanh đều đóng kín, Lâm Thu Thạch tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã thấy được một cánh cửa lớn đang mở ra.Anh đi vào bên trong, thì thấy đã có vài người đứng đợi ở hành lang.Bởi vì trước đó đã nhớ kỹ cách ăn mặc của những người khác cho nên rất nhanh anh đã tìm được Nguyễn Nam Chúc ở trong góc.Thân hình của Nguyễn Nam Chúc ở trong cửa nhìn có hơi gầy yếu. Thật ra là bởi vì vết thương cậu phải chịu ở cánh cửa thứ chín trước đó còn chưa khỏi hẳn, loại thương tích chưa lành này được biểu hiện vô cùng rõ ràng bên trong cánh cửa ------Nguyễn Nam Chúc nhìn cực kì yếu đuối.Cậu mặc một thân váy màu nhạt, ngồi ở trong góc, cứ như một đóa bồ công anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan.Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt cậu, nói: "Tôi tên Dư Lâm Lâm."
"Tôi tên Chúc Manh." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chào anh.""Chào cô." Lâm Thu Thạch đến bên cạnh cậu, hỏi: "Đây là lần thứ mấy cô vào cửa?""Tôi là lần thứ hai." Nguyễn Nam Chúc đang nói chuyện với anh thì ngoài cửa có hai người đi vào, từ quần áo có thể nhìn ra đó là Lâm Tinh Bình và Thôi Học Nghĩa.Sau khi hai người bọn họ vào cửa đã nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, liền làm ra vẻ lơ đãng đi về phía hai người.Đương nhiên bọn họ không dám biểu hiện quá rõ ràng, đi tới chỗ cách bọn họ hơi xa liền dừng bước chân. Lâm Thu Thạch thấy thế, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.Đây là một cái sân tràn ngập phong cách Nhật Bản, bên cạnh là tường cao xây xung quanh, trong sân có một khu trông cây hoa anh đào rất lớn. Hẳn là hoa anh đào đang trong thời kì nở rộ, nhưng bởi vì trời vừa có mưa to, những cánh hoa anh đào đều bị rụng xuống, nằm hỗn độn trong bùn đất màu đen.Gió thổi đến khiến những chiếc chuông gió treo trên hành lang phát ra những tiếng đinh linh linh đầy rung động, nhưng tiếng chuông đã bị tiếng mưa rơi bao trùm.Cánh cửa này, là cửa thứ hai mà Lâm Thu Thạch không có manh mối về cửa, trên thực tế thì phải là cửa đầu tiên mới đúng, bởi vì cánh cửa kia còn có Nguyễn Nam Chúc mang theo manh mối ở bên cạnh."Sợ không?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên tiến đến nói nhỏ bên tai Lâm Thu Thạch.Lâm Thu Thạch nhìn cậu một cái, lắc đầu.
"Tôi biết ngay là anh không có sợ mà." Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng thở dài, "Nói thật, tôi có chút hoài niệm dáng vẻ non nớt của anh khi vào cánh cửa thứ nhất rồi đó."Ít nhất là khi đó Lâm Thu Thạch sẽ lộ ra biểu tình hoảng sợ, đâu có giống như bây giờ, sóng to gió lớn cỡ nào cũng là một vẻ điềm nhiên.Hai người đang kề tai nói nhỏ thì từ cửa truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, có một người đàn ông lảo đảo đi vào, kêu lên: "Nơi này là chỗ nào chứ? Đây là đâu, các người là ai?!!"Nói thật, đã một thời gian rồi Lâm Thu Thạch chưa nhìn thấy người mới như vậy trong cánh cửa.Người nọ đang khóc lóc, Lâm Tinh Bình chợt lên tiếng, nói: "Anh bạn à, đừng kích động như vậy, nơi này là thế giới bên trong cánh cửa.""Thế giới bên trong cánh cửa? Thế giới bên trong cánh cửa là có ý gì?" Người đàn ông lộ ra vẻ mặt mờ mịt."Người sắp chết sẽ có thể đi vào bên trong cửa." Lâm Tinh Bình mỉm cười nói, "Đây là mạng sống mới là cửa ban cho chúng ta."Người đàn ông lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lại hỏi thêm vài vấn đề về thế giới trong cánh cửa.Mà Lâm Tinh Bình cũng rất có kiên nhẫn, giải đáp từng thắc mắc.Nhìn thấy đoạn trò chuyện của hai người, Lâm Thu Thạch bỗng nhớ tới tình cảnh của mình khi vào cửa lần đầu tiên.Lúc ấy hình như cũng có một người như vậy, gọi là Hùng Tất, là người giải đáp những nghi vấn cho anh, thái độ vô cùng tốt, thậm chí còn nguyện ý chia sẻ manh mối quan trọng với anh, nhưng thái độ của Nguyễn Nam Chúc đối với người đó rất kỳ quái, bây giờ nghĩ lại, hình ảnh trước mắt đúng là làm người ta cảm thấy quen thuộc mà.Có điều Hùng Tất rốt cuộc có phải người tốt hay không, Nguyễn Nam Chúc chưa bao giờ nói cho anh biết.Người vào cửa lần đầu tiên, đương nhiên sẽ mang theo sự sợ hãi, lúc này chỉ cần cho họ một chút thiện ý, sẽ rất dễ dàng đạt được sự tín nhiệm từ họ.Những người khác sẽ cảm thấy sự tín nhiệm của đám người mới này, có hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao ra khỏi cửa thì mọi người đều không quen biết nhau, nhưng đối với bọn Lâm Tinh Bình thì khác, cái bọn họ muốn, chính là những người mới vào cửa đầy hoang mang, rối loạn và cái gì cũng không biết như thế đấy.Mưa vẫn tiếp tục rơi, người trong sân cũng lục tục đến đủ.Một ông lão mặc Kimono xuất hiện ở bên ngoài, ông ta che một cái dù, đi tới giữa sân.Âm thanh thảo luận của mọi người dần trở nên yên tĩnh, đều quay đầu nhìn về phía ông lão kia.Ông lão mở miệng nói: "Hoan nghênh các vị đã đến nơi này du ngoạn." Giọng của ông ấy rất nhẹ nhàng, tràn ngập cảm giác suy yếu, nhưng dù nhỏ nhẹ vẫn không hề bị tiếng mưa to tầm tã này che đậy."Cái viện này, chính là nơi ở của mọi người, trên trấn còn có rất nhiều phong cảnh khác, các vị đều có thể đi xem." Tốc độ nói chuyện của ông lão rất chậm, "Nhưng nơi này thường xuyên có mưa, cho nên khi ra khỏi cửa.... Nhất định phải mang theo dù. Trước khi vào nhà, nhớ phải đem thân thể xử lý sạch sẽ, nếu không, sẽ sinh bệnh."Lâm Thu Thạch cẩn thận nhớ kỹ mỗi một câu của ông lão.
Trên thực tế thì mỗi lần họ vào cửa, NPC đầu tiên họ gặp được thông thường đều sẽ cung cấp cho họ những manh mối quan trọng nhất. Ông lão nói xong những lời này liền bắt đầu chia phòng.Lần này vào cửa tổng cộng có mười bốn người, trong đó có hai người là người mới, một người tương đối bình tĩnh, một người thì gần như sắp sụp đổ, cái người sắp sụp đổ kia chính là người bị Lâm Tinh Bình dụ dỗ, tên là Uông Vinh Hoa. Vốn dĩ sau khi hắn vào cửa đều là kêu khóc, nhưng dưới sự trấn an của Lâm Tinh Bình, hắn miễn cưỡng ổn định được tâm tình của bản thân, đương nhiên, đồng thời còn sinh ra sự tín nhiệm mãnh liệt đối với Lâm Tinh Bình."Cứ vậy là tin?" Nguyễn Nam Chúc vô cùng khinh thường người nọ.Lâm Thu Thạch nói: "Có thể hiểu được, dù sao thì ai cũng sẽ có tập tính chim non."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy liền dùng ánh mắt xem xét nhìn Lâm Thu Thạch: "Vậy sao anh lại không có?"
Lâm Thu Thạch: "....." Từ từ, sao lại xả đạn tới trên người tôi rồi.
Nguyễn Nam Chúc: "Là vì tôi không đủ tốt sao?"
Lâm Thu Thạch chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Thật ra tôi cũng có....."
Nguyễn Nam Chúc nghi ngờ: "Thật sự có?"
Lâm Thu Thạch: "Thật mà thật mà." Anh nhanh chóng chuyển qua đề tài khác, "Sắp chia phòng rồi."
Phòng ở đây được chia thành hai người một phòng, đương nhiên Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc sẽ ở cùng nhau, Lâm Tinh Bình và Cổ Nguyên Tư ở chung, Thôi Học Nghĩa và cái người mới bị Lâm Tinh Bình nhìn trúng kia ở một phòng khác.Những người khác cũng sôi nổi tổ đội, muốn mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi.Khi bọn họ tới nơi này, sắc trời còn tính là sớm, nhưng trì hoãn một lát như vậy, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm rồi. Hơn nữa bên ngoài còn đang mưa, cho nên rất nhanh đã tối đến mức duỗi tay không thấy rõ được năm ngón nữa.Lâm Thu Thạch vào phòng, mở đèn lên.
Ánh đèn trong phòng vô cùng ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng đảm nhận tác dụng chiếu sáng.Thay vì giường ngủ thì ở đây sử dụng những tấm tatami rất bình thường, sau khi Lâm Thu Thạch rửa mặt xong liền đi ra nằm, tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, ồn đến mức làm người ta đau đầu.Nguyễn Nam Chúc nằm ở bên cạnh Lâm Thu Thạch, sau khi cậu vào cửa hình như cơ thể đã bị thu nhỏ một chút, thân hình nhỏ nhắn cuộn thành một cục trên tấm tatami, nhìn qua vô cùng đáng yêu khiến người ta không nhịn được mà yêu mến.
Cậu ở dạng này và Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm ở ngoài cửa cứ như là hai người khác nhau vậy, Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn cậu một hồi lâu.Nguyễn Nam Chúc chú ý tới ánh mắt của Lâm Thu Thạch, hỏi: "Thích nhìn tôi đến vậy sao?"
Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ tới chuyện Cố Long Minh từng nói với anh trong cánh cửa kia, anh chớp chớp mắt nói: "Có phải trước kia chất lượng giấc ngủ của cậu không hề tốt đúng không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy." Cậu rất thản nhiên thừa nhận chuyện này, "Cơ bản là ở trong thế giới của cửa tôi đều không ngủ được."
Lâm Thu Thạch: ".......Tôi cứ nghĩ là chỉ có mỗi tôi không ngủ được thôi chứ."
Nguyễn Nam Chúc: "Không phải thường ngày anh ngủ với tôi đều có chất lượng giấc ngủ khá tốt sao?"
Lâm Thu Thạch rơi vào sự trầm mặc.
Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đem tấm tatami của chính mình đẩy đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: "Cho nên, ngủ cùng nhau đi."
Lâm Thu Thạch ngầm đồng ý.
Bên ngoài đang mưa, Nguyễn Nam Chúc dựa vào bả vai Lâm Thu Thạch, hô hấp dần dần đều đặn.Lâm Thu Thạch cũng mông lung nhắm mắt.
Tiếng mưa rơi trên mặt đất, ồn đến mức đau đầu, thính lực của Lâm Thu Thạch quá nhạy bén, vẫn luôn không thể ngủ sâu, khi anh đang mơ mơ màng màng thì lại nghe được tiếng trẻ con đang hát một bài ca dao nào đó truyền đến từ bên ngoài.Mới đầu giọng này rất nhỏ, bị tiếng mưa rơi vùi lấp, nhưng dần dần, tiếng hát ca dao càng lúc càng lớn, Lâm Thu Thạch trực tiếp tỉnh lại.Anh nghe rõ những từ trong ca dao: Cây trúc phùng, cây trúc phùng, chim chóc trong lồng, không có lúc nào là muốn chạy ra, ngay trong đêm khi trời sắp sáng, hạc và rùa cùng trượt chân, người sau lưng đối mặt với ngươi, chính là ai?Bài ca dao liên tục lặp đi lặp lại, giọng trẻ con thanh thuý nhưng lúc này nghe qua lại vô cùng quỷ dị.Lâm Thu Thạch đang tự hỏi có nên đánh thức Nguyễn Nam Chúc hay không thì nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Nam Chúc: "Bên ngoài đang hát cái gì?" Cậu không có thính lực nhạy bén như Lâm Thu Thạch, chỉ có thể nghe được những âm thanh vụn vỡ lẫn trong tiếng mưa to tầm tã, nhưng không nghe rõ là gì."Là một bài đồng dao." Lâm Thu Thạch nói, "Muốn tôi đọc cho cậu nghe không?""Đừng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn chưa biết bài đồng dao này có tác dụng gì, anh đánh chữ vào điện thoại đi."Lâm Thu Thạch gật gật đầu, móc điện thoại ra bắt đầu đánh chữ.
Sau khi anh đem bài đồng dao gõ hết ra liền đưa cho Nguyễn Nam Chúc.Nguyễn Nam Chúc thấy được chữ trên màn hình.Sau khi cậu xem xong, đưa điện thoại trả cho Lâm Thu Thạch, nói: "Đây là một bài đồng dao của Nhật Bản, rất nổi danh."Lâm Thu Thạch tỏ vẻ chính mình chưa từng nghe qua.
"Thật ra bài đồng dao này vốn là một trò chơi, khi chơi, mấy đứa trẻ sẽ tụ tập thành một vòng tròn." Nguyễn Nam Chúc thấp giọng giải thích, "Một đứa trẻ đóng vai quỷ sẽ ngồi xổm trong cái vòng tròn đó, nó sẽ che mắt lại, khi bài đồng dao kết thúc, nếu có thể thành công chỉ ra thân phận của người đứng phía sau mình, vậy thì người phía sau nó sẽ chính là con quỷ tiếp theo."Lâm Thu Thạch: "..... Cho nên mấy đứa trẻ bên ngoài là đang chơi trò này?" Tiếng mưa rơi lớn như vậy, anh không cảm thấy sẽ có đứa trẻ nào đêm hôm khuya khoắc còn ở trong mưa chơi cái trò này, hiển nhiên rất có khả năng là mấy thứ dơ bẩn kia.
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lần này chúng ta không có manh mối, mọi chuyện đều phải cẩn thận.""Bọn họ thật sự không có manh mối?" Đối với chuyện này, Lâm Thu Thạch vẫn rất hoài nghi."Có lẽ là có, nhưng vì cái gì phải đem manh mối nói cho người phải chết chứ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách để giết chết chúng ta mà."Lâm Thu Thạch đã hiểu.
Bài đồng dao đó được lặp đi lặp lại đến hơn nữa đêm mới dần dần biến mất.Tiếng mưa to liên tục đến sáng ngày hôm sau, khi trời gần sáng thời tiết mới dần tốt hơn.Lâm Thu Thạch bị tiếng mưa làm ồn cả đêm, đến gần rạng sáng mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ bù, nhưng ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa, Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Ai vậy?""Là tôi." Giọng của Lâm Tinh Bình truyền tới, "Hai người còn không chịu dậy sao?"Nguyễn Nam Chúc nói: "Chị Lâm à, tôi còn muốn ngủ tiếp một lát, mọi người đi ăn cơm trước đi."
Dường như Lâm Tinh Bình có hơi không hiểu nổi Nguyễn Nam Chúc, hỏi: "......Ở chỗ này mà hai người cũng ngủ nướng được?"Nguyễn Nam Chúc mềm giọng nũng nịu: "Ngủ chung với anh yêu nhà tôi thì ngủ chỗ nào cũng ngon."
Lâm Tinh Bình: "......" Đột nhiên cô ta bị nhét cho một đống cẩu lương thì nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể nói hai người tới sớm một chút rồi xoay người rời đi.Lâm Thu Thạch nghe giọng điệu của cô ta thì đoán được lúc này trong lòng cô ta tám chín phần là đang bắt đầu mắng Nguyễn Nam Chúc là cái đồ não yêu đương ngu xuẩn rồi.Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Không thức dậy thật à?"Nguyễn Nam Chúc nói: "Không phải anh không ngủ được sao? Ngủ thêm một lát đi, tôi dậy trước."
Lâm Thu Thạch nói: "Không cần, tôi cũng không quá buồn ngủ." Anh ngồi dậy, "Đi ăn sáng trước."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Được."
Hai người thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, mở cửa phòng đi ra hành lang.Lúc Lâm Thu Thạch đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước chân lại, ánh mắt đầy sự nghi hoặc nhìn vào một chỗ trên hành lang."Đó là cái gì? Chiều hôm qua có ở đó không?"Nguyễn Nam Chúc nhìn theo ánh mắt của Lâm Thu Thạch thì nhìn thấy một con búp bê cầu nắng được treo ở cuối hành lang, đây là một con búp bê cầu nắng cực kỳ lớn, đầu nó to bằng một trái bóng rổ, phía trên dùng bút màu đen vẽ ra một gương mặt đơn giản.
Nguyễn Nam Chúc: "Không có, đêm qua không có." Cậu vô cùng chắc chắn.Thật ra Lâm Thu Thạch cũng nhớ rõ là không có, nhưng anh sợ mình nhớ nhầm cho nên phải hỏi Nguyễn Nam Chúc để xác nhận, bây giờ Nguyễn Nam Chúc cũng nói không có, vậy nghĩa là nó thật sự không có nằm ở đó vào hôm qua.Hai người đi theo hành lang, đến phía dưới búp bê cầu nắng. Nó được treo không cao, Lâm Thu Thạch duỗi tay là có thể lấy nó, anh hỏi: "Có cần lấy xuống không?" Đồ vật ở nơi này, anh thật sự không dám tuỳ tiện động vào."Để tôi." Hẳn là Nguyễn Nam Chúc có con át chủ bài của mình cho nên rất tự tin vươn tay ra, định lấy con búp bê cầu nắng kia xuống.Nhưng búp bê cầu nắng vừa mới vào tay, vẻ mặt của cậu liền thay đổi, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, thấp giọng nói: "Hình như..... bên trong có đầu người."_________4739 chữ, 15 giờ 07 phút ngày 5 tháng 9 năm 2024
Nhưng cũng may chuyện Lâm Thu Thạch lo lắng nhất không có xảy ra, vào buổi chiều một ngày nọ, Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, nói với Lâm Thu Thạch: "Đã gặp mặt bọn họ rồi, thời gian vào cửa cũng đã hẹn xong." Khi nói những lời này, Nguyễn Nam Chúc đang mặc một cái váy dài, trên mặt trang điểm đơn giản. Nhưng lớp trang điểm lần này không có làm dáng vẻ của cậu càng thêm xuất sắc mà ngược lại, lớp trang điểm cố tình làm nhạt những đường nét xinh đẹp trên mặt cậu, làm cậu nhìn có vẻ vô cùng bình thường.Nói thật, Lâm Thu Thạch không thể không bội phục kĩ thuật hoá trang của Nguyễn Nam Chúc, với dáng vẻ của cậu lúc này, đặt trong một đám người đảm bảo không có gì nổi bật, ngoại trừ chiều cao có vẻ không phù hợp ra.Mà cũng vì che dấu chiều cao thật, Nguyễn Nam Chúc cố ý làm ra dáng vẻ khom lưng thành cánh cung, làm cho cả người nhìn tràn ngập một loại cảm giác lúc nào cũng cúi người trước người khác, giống như một cây nấm sinh sống trong góc tường mang hơi thở ẩm ướt.Đương nhiên, sau khi về tới biệt thự cậu đã dẹp bỏ loại hơi thở đó rồi, Lâm Thu Thạch thấy cậu đi từ bên ngoài vào, có chút không kiên nhẫn kéo tóc giả trên đầu ra, tiện tay ném qua một bên, nói: "Đến lúc đó anh cùng tôi đi vào."Lâm Thu Thạch: "Tôi cũng đi cùng?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừm, cánh cửa mà họ đi vào hẳn là không có manh mối, cho nên sẽ có hơi phiền toái." Cậu nói, "Anh đi với tôi đi."
Tuy rằng Lâm Thu Thạch rất muốn tự mình đi báo thù cho Ngô Kỳ, nhưng anh vẫn có chút lo lắng: "Có khi nào họ sẽ hoài nghi hay không....."Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Chỉ cần vào cửa, bọn họ muốn hoài nghi như thế nào thì cứ hoài nghi đi." Có nghi ngờ thì sao chứ, cũng không thể trực tiếp đi ra khỏi cánh cửa.
Lâm Thu Thạch: "Cũng đúng." Anh rối rắm một lát, nhỏ giọng nói, "Tôi..... không cần mặc đồ nữ đúng không?"Nguyễn Nam Chúc nhướng mày nhìn anh: "Rốt cuộc là anh có ý kiến gì với đồ nữ vậy?"
Lâm Thu Thạch: "Còn không phải là vì tôi không học được giọng giả sao, nếu mặc đồ nữ thì lại phải giả làm người câm đó."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, nói thẳng: "Không phải cô bé câm rất đáng yêu sao."
Lâm Thu Thạch: "...." Mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề phải không?
Bất quá cuối cùng Nguyễn Nam Chúc cũng không cưỡng ép Lâm Thu Thạch, đồng ý cho anh không cần mặc đồ nữ trong chuyến đi này. Thời gian vào cửa là một tháng sau, dựa theo suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, cánh cửa bọn họ đi vào lần này có lẽ là suất của Thôi Học Nghĩa. Bởi vì từ biểu hiện của bạn gái Ngô Kỳ thì xem ra cô ấy chắc chắn không phải là tay già đời, sẽ không thể vào những cửa quá lớn. Mà thời gian vào cửa của những cánh cửa ở giai đoạn đầu đều tương đối gần nhau, sau một tháng là thời gian phù hợp để cửa thứ ba mở ra, hơn nữa bên kia còn tỏ vẻ thời gian vào cửa không quá cụ thể, việc này hoàn toàn tương ứng với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc.Trước khi vào cửa cùng với những người đó, Lâm Thu Thạch cũng cố ý thay đổi gương mặt, lần này vẫn là Nguyễn Nam Chúc ra tay, phải dùng tới một ít công cụ hoá trang chuyên nghiệp. Đem dáng vẻ của Lâm Thu Thạch thay đổi hoàn toàn.Lâm Thu Thạch nhìn chính mình trong gương, ngơ ngác nói: "Nam Chúc, cậu cũng lợi hại quá rồi đó."
Ngữ khí của Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt: "Muốn sống sót thì vẫn nên nỗ lực hơn một chút."Trưa hôm đó, hai người đến nơi hẹn gặp.
Giống với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, quả nhiên khi họ tới đây đã gặp được Thôi Học Nghĩa trong nhóm người.Thôi Học Nghĩa nhìn thấy anh thì ngây ra một lúc, ngay sau đó liền nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Tiếu Tiểu Vũ, sao cô lại làm thế này, sao lại dẫn người tới đây?" ----- Tên giả mà Nguyễn Nam Chúc nói với họ gọi là Tiếu Tiểu Vũ.Nguyễn Nam Chúc ngập ngừng nói: "Tôi, tôi đi sợ đi một mình lắm, anh ấy là bạn trai tôi....." Khi cậu nói lời này liền cẩn thận dùng ánh mắt xem xét Thôi Học Nghĩa, dáng vẻ vô cùng dễ bắt nạt, "Nếu mọi người không đồng ý, tôi sẽ kêu anh ấy đi về mà."
Thôi Học Nghĩa đang muốn nói chuyện thì người phụ nữ bên cạnh đã vỗ lên vai hắn một cái, cười nói: "Thôi, cùng nhau tới cũng đúng mà, nhưng trong cánh cửa là một thế giới vô cùng nguy hiểm, nếu thêm một người, chúng tôi không thể bảo đảm an toàn của anh ta đâu nha, cô nghĩ kĩ rồi chứ?"Lâm Thu Thạch nắm chặt tay Nguyễn Nam Chúc, ngữ khí kiên định trả lời thay: "Không cần mọi người lo lắng cho tôi, tôi sẽ bảo vệ Tiểu Vũ.""Vậy là được rồi." Người phụ nữ nói: "Nếu hai người đã nghĩ kỹ rồi, chúng tôi sẽ không ngăn cản." Cô ta mỉm cười, vươn tay về phía Lâm Thu Thạch, nói, "Tôi tên là Lâm Tinh Bình, rất vui được quen biết hai người." Thái độ của cô ta vừa tự nhiên vừa hào phóng, có vẻ rất nhiệt tình, nếu không phải Lâm Thu Thạch đã sớm biết ý đồ của họ thì có lẽ sẽ tin thật."Dạ, dạ, cảm ơn chị." Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng tiến tới nói cảm ơn.Trước đó, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đã từng thảo luận về chuyện này, về chuyện có khi nào nhóm Thôi Học Nghĩa sẽ không đồng ý cho Lâm Thu Thạch vào cửa cùng hay không. Dựa theo phân tích của Nguyễn Nam Chúc, hẳn là bọn họ sẽ rất không muốn những người khác biết chuyện này, bởi vì dù sao bên ngoài cửa cũng là xã hội pháp trị, giết người thật sự rất phiền toái. Cho nên sau khi xem xét đến thân phận bạn trai của Lâm Thu Thạch, ngược lại họ sẽ nghĩ muốn đem anh vào thế giới của cửa để xử lý luôn cho gọn.Mà cho dù có không đồng ý cũng chẳng sao, một mình Nguyễn Nam Chúc cũng dư sức dọn sạch đám bọn họ.Bên Thôi Học Nghĩa có tổng cộng ba người, hai nam một nữ, người nam còn lại gọi là Cổ Nguyên Tư, hẳn là cố chủ lần này, người sẽ chính thức cướp cửa của Tiếu Tiểu Vũ. Khi họ đang nói chuyện, cảm xúc của Cổ Nguyên Tư luôn rất nôn nóng, thậm chí ánh mắt cũng không tập trung, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch.Lâm Thu Thạch nhìn thấy tất cả nhưng làm bộ như không phát hiện gì.Thời gian kế tiếp, bọn họ đều ở bên nhau.Lâm Tinh Bình bắt đầu vô tình cố ý tìm hiểu tin tức về Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, tuy rằng vấn đề hỏi ra đều tương đối uyển chuyển nhưng vẫn rất dễ dàng thấy được. Vấn đề Lâm Thu Thạch có thể trả lời thì sẽ trả lời, không thể trả lời thì tuỳ tiện lừa gạt bỏ qua.Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Thu Thạch, cả người đều toả ra một bầu không khí, em yêu anh quá, em yêu dáng vẻ này của anh quá đi.
Thôi Học Nghĩa nhìn thấy hình thức ở chung giữa hai người, trong mắt toát ra một tia ghê tởm, hiển nhiên là cảm thấy không khoẻ với sự dính lẹo của hai người.À, đã quên nói, gương mặt sau khi thay đổi của Lâm Thu Thạch có một dáng vẻ rất đáng ngại, dùng lời nói của Trình Thiên Lí thì đó chính là dáng vẻ làm cậu nhóc nhìn tới là ăn mất ngon, đến Trình Thiên Lí mà còn ăn không ngon thì đó chính là gương mặt cực kì xấu.Mỗi người họ ôm một tâm tư khác nhau, lẳng lặng chờ đợi cửa đến.Buổi tối tầm 10 giờ, Lâm Thu Thạch đột nhiên có một loại cảm giác, biểu tình của những người khác cũng hơi thay đổi, Lâm Tinh Bình đứng lên nói: "Tới rồi."Cô ta đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, bên ngoài vốn phải là hành lang khách sạn đã biến thành mười hai cánh cửa sắt màu đen.Trong đó có hai cửa đã bị dán giấy niêm phong lên, cửa lần này họ cần đi vào, là cánh cửa thứ ba."Đi thôi." Lâm Tinh Bình nhìn họ.Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đứng lên, Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, yếu đuối đáng thương nói: "Anh yêu, em sợ quá đi."Lâm Thu Thạch phối hợp với cậu, diễn kịch: "Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây."
"Đi thôi." Thôi Học Nghĩa nói, "Có chúng tôi ở đây, hai người sẽ không xảy ra chuyện đâu." Khi hắn nói những lời này đã nhìn thoáng qua Cổ Nguyên Tư.Cổ Nguyên Tư lộ ra một gương mặt tươi cười vô cùng miễn cưỡng.Làm người muốn cướp cửa, đây đương nhiên là lần đầu tiên Cổ Nguyên Tư vào cửa, sau khi nhìn thấy cửa sắt, cả người hắn ta đều run rẩy, tuy rằng đã cố che dấu, nhưng vẫn có chút rõ ràng.Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc coi như không phát hiện.Lâm Tinh Bình đi tuốt đằng trước, duỗi tay mở cánh cửa sát ra.Sau khi Lâm Thu Thạch đi vào cửa, cảm giác hình ảnh vặn vẹo một chút, sau đó liền thấy cảnh tượng xung quanh xuất hiện biến hoá.Anh đứng trên một con đường nhỏ lát đá, xung quanh là đều là những căn nhà nhỏ. Trời đang mưa to, nước mưa xôn xao cọ rửa trên mái hiên, trên mặt đất, cũng may lúc này Lâm Thu Thạch đang đứng dưới một mái hiên, nếu không có lẽ đã bị xối ướt cả người rồi.Nhà cửa xung quanh đều đóng kín, Lâm Thu Thạch tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã thấy được một cánh cửa lớn đang mở ra.Anh đi vào bên trong, thì thấy đã có vài người đứng đợi ở hành lang.Bởi vì trước đó đã nhớ kỹ cách ăn mặc của những người khác cho nên rất nhanh anh đã tìm được Nguyễn Nam Chúc ở trong góc.Thân hình của Nguyễn Nam Chúc ở trong cửa nhìn có hơi gầy yếu. Thật ra là bởi vì vết thương cậu phải chịu ở cánh cửa thứ chín trước đó còn chưa khỏi hẳn, loại thương tích chưa lành này được biểu hiện vô cùng rõ ràng bên trong cánh cửa ------Nguyễn Nam Chúc nhìn cực kì yếu đuối.Cậu mặc một thân váy màu nhạt, ngồi ở trong góc, cứ như một đóa bồ công anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan.Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt cậu, nói: "Tôi tên Dư Lâm Lâm."
"Tôi tên Chúc Manh." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chào anh.""Chào cô." Lâm Thu Thạch đến bên cạnh cậu, hỏi: "Đây là lần thứ mấy cô vào cửa?""Tôi là lần thứ hai." Nguyễn Nam Chúc đang nói chuyện với anh thì ngoài cửa có hai người đi vào, từ quần áo có thể nhìn ra đó là Lâm Tinh Bình và Thôi Học Nghĩa.Sau khi hai người bọn họ vào cửa đã nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, liền làm ra vẻ lơ đãng đi về phía hai người.Đương nhiên bọn họ không dám biểu hiện quá rõ ràng, đi tới chỗ cách bọn họ hơi xa liền dừng bước chân. Lâm Thu Thạch thấy thế, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.Đây là một cái sân tràn ngập phong cách Nhật Bản, bên cạnh là tường cao xây xung quanh, trong sân có một khu trông cây hoa anh đào rất lớn. Hẳn là hoa anh đào đang trong thời kì nở rộ, nhưng bởi vì trời vừa có mưa to, những cánh hoa anh đào đều bị rụng xuống, nằm hỗn độn trong bùn đất màu đen.Gió thổi đến khiến những chiếc chuông gió treo trên hành lang phát ra những tiếng đinh linh linh đầy rung động, nhưng tiếng chuông đã bị tiếng mưa rơi bao trùm.Cánh cửa này, là cửa thứ hai mà Lâm Thu Thạch không có manh mối về cửa, trên thực tế thì phải là cửa đầu tiên mới đúng, bởi vì cánh cửa kia còn có Nguyễn Nam Chúc mang theo manh mối ở bên cạnh."Sợ không?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên tiến đến nói nhỏ bên tai Lâm Thu Thạch.Lâm Thu Thạch nhìn cậu một cái, lắc đầu.
"Tôi biết ngay là anh không có sợ mà." Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng thở dài, "Nói thật, tôi có chút hoài niệm dáng vẻ non nớt của anh khi vào cánh cửa thứ nhất rồi đó."Ít nhất là khi đó Lâm Thu Thạch sẽ lộ ra biểu tình hoảng sợ, đâu có giống như bây giờ, sóng to gió lớn cỡ nào cũng là một vẻ điềm nhiên.Hai người đang kề tai nói nhỏ thì từ cửa truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, có một người đàn ông lảo đảo đi vào, kêu lên: "Nơi này là chỗ nào chứ? Đây là đâu, các người là ai?!!"Nói thật, đã một thời gian rồi Lâm Thu Thạch chưa nhìn thấy người mới như vậy trong cánh cửa.Người nọ đang khóc lóc, Lâm Tinh Bình chợt lên tiếng, nói: "Anh bạn à, đừng kích động như vậy, nơi này là thế giới bên trong cánh cửa.""Thế giới bên trong cánh cửa? Thế giới bên trong cánh cửa là có ý gì?" Người đàn ông lộ ra vẻ mặt mờ mịt."Người sắp chết sẽ có thể đi vào bên trong cửa." Lâm Tinh Bình mỉm cười nói, "Đây là mạng sống mới là cửa ban cho chúng ta."Người đàn ông lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lại hỏi thêm vài vấn đề về thế giới trong cánh cửa.Mà Lâm Tinh Bình cũng rất có kiên nhẫn, giải đáp từng thắc mắc.Nhìn thấy đoạn trò chuyện của hai người, Lâm Thu Thạch bỗng nhớ tới tình cảnh của mình khi vào cửa lần đầu tiên.Lúc ấy hình như cũng có một người như vậy, gọi là Hùng Tất, là người giải đáp những nghi vấn cho anh, thái độ vô cùng tốt, thậm chí còn nguyện ý chia sẻ manh mối quan trọng với anh, nhưng thái độ của Nguyễn Nam Chúc đối với người đó rất kỳ quái, bây giờ nghĩ lại, hình ảnh trước mắt đúng là làm người ta cảm thấy quen thuộc mà.Có điều Hùng Tất rốt cuộc có phải người tốt hay không, Nguyễn Nam Chúc chưa bao giờ nói cho anh biết.Người vào cửa lần đầu tiên, đương nhiên sẽ mang theo sự sợ hãi, lúc này chỉ cần cho họ một chút thiện ý, sẽ rất dễ dàng đạt được sự tín nhiệm từ họ.Những người khác sẽ cảm thấy sự tín nhiệm của đám người mới này, có hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao ra khỏi cửa thì mọi người đều không quen biết nhau, nhưng đối với bọn Lâm Tinh Bình thì khác, cái bọn họ muốn, chính là những người mới vào cửa đầy hoang mang, rối loạn và cái gì cũng không biết như thế đấy.Mưa vẫn tiếp tục rơi, người trong sân cũng lục tục đến đủ.Một ông lão mặc Kimono xuất hiện ở bên ngoài, ông ta che một cái dù, đi tới giữa sân.Âm thanh thảo luận của mọi người dần trở nên yên tĩnh, đều quay đầu nhìn về phía ông lão kia.Ông lão mở miệng nói: "Hoan nghênh các vị đã đến nơi này du ngoạn." Giọng của ông ấy rất nhẹ nhàng, tràn ngập cảm giác suy yếu, nhưng dù nhỏ nhẹ vẫn không hề bị tiếng mưa to tầm tã này che đậy."Cái viện này, chính là nơi ở của mọi người, trên trấn còn có rất nhiều phong cảnh khác, các vị đều có thể đi xem." Tốc độ nói chuyện của ông lão rất chậm, "Nhưng nơi này thường xuyên có mưa, cho nên khi ra khỏi cửa.... Nhất định phải mang theo dù. Trước khi vào nhà, nhớ phải đem thân thể xử lý sạch sẽ, nếu không, sẽ sinh bệnh."Lâm Thu Thạch cẩn thận nhớ kỹ mỗi một câu của ông lão.
Trên thực tế thì mỗi lần họ vào cửa, NPC đầu tiên họ gặp được thông thường đều sẽ cung cấp cho họ những manh mối quan trọng nhất. Ông lão nói xong những lời này liền bắt đầu chia phòng.Lần này vào cửa tổng cộng có mười bốn người, trong đó có hai người là người mới, một người tương đối bình tĩnh, một người thì gần như sắp sụp đổ, cái người sắp sụp đổ kia chính là người bị Lâm Tinh Bình dụ dỗ, tên là Uông Vinh Hoa. Vốn dĩ sau khi hắn vào cửa đều là kêu khóc, nhưng dưới sự trấn an của Lâm Tinh Bình, hắn miễn cưỡng ổn định được tâm tình của bản thân, đương nhiên, đồng thời còn sinh ra sự tín nhiệm mãnh liệt đối với Lâm Tinh Bình."Cứ vậy là tin?" Nguyễn Nam Chúc vô cùng khinh thường người nọ.Lâm Thu Thạch nói: "Có thể hiểu được, dù sao thì ai cũng sẽ có tập tính chim non."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy liền dùng ánh mắt xem xét nhìn Lâm Thu Thạch: "Vậy sao anh lại không có?"
Lâm Thu Thạch: "....." Từ từ, sao lại xả đạn tới trên người tôi rồi.
Nguyễn Nam Chúc: "Là vì tôi không đủ tốt sao?"
Lâm Thu Thạch chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Thật ra tôi cũng có....."
Nguyễn Nam Chúc nghi ngờ: "Thật sự có?"
Lâm Thu Thạch: "Thật mà thật mà." Anh nhanh chóng chuyển qua đề tài khác, "Sắp chia phòng rồi."
Phòng ở đây được chia thành hai người một phòng, đương nhiên Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc sẽ ở cùng nhau, Lâm Tinh Bình và Cổ Nguyên Tư ở chung, Thôi Học Nghĩa và cái người mới bị Lâm Tinh Bình nhìn trúng kia ở một phòng khác.Những người khác cũng sôi nổi tổ đội, muốn mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi.Khi bọn họ tới nơi này, sắc trời còn tính là sớm, nhưng trì hoãn một lát như vậy, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm rồi. Hơn nữa bên ngoài còn đang mưa, cho nên rất nhanh đã tối đến mức duỗi tay không thấy rõ được năm ngón nữa.Lâm Thu Thạch vào phòng, mở đèn lên.
Ánh đèn trong phòng vô cùng ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng đảm nhận tác dụng chiếu sáng.Thay vì giường ngủ thì ở đây sử dụng những tấm tatami rất bình thường, sau khi Lâm Thu Thạch rửa mặt xong liền đi ra nằm, tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, ồn đến mức làm người ta đau đầu.Nguyễn Nam Chúc nằm ở bên cạnh Lâm Thu Thạch, sau khi cậu vào cửa hình như cơ thể đã bị thu nhỏ một chút, thân hình nhỏ nhắn cuộn thành một cục trên tấm tatami, nhìn qua vô cùng đáng yêu khiến người ta không nhịn được mà yêu mến.
Cậu ở dạng này và Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm ở ngoài cửa cứ như là hai người khác nhau vậy, Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn cậu một hồi lâu.Nguyễn Nam Chúc chú ý tới ánh mắt của Lâm Thu Thạch, hỏi: "Thích nhìn tôi đến vậy sao?"
Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ tới chuyện Cố Long Minh từng nói với anh trong cánh cửa kia, anh chớp chớp mắt nói: "Có phải trước kia chất lượng giấc ngủ của cậu không hề tốt đúng không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy." Cậu rất thản nhiên thừa nhận chuyện này, "Cơ bản là ở trong thế giới của cửa tôi đều không ngủ được."
Lâm Thu Thạch: ".......Tôi cứ nghĩ là chỉ có mỗi tôi không ngủ được thôi chứ."
Nguyễn Nam Chúc: "Không phải thường ngày anh ngủ với tôi đều có chất lượng giấc ngủ khá tốt sao?"
Lâm Thu Thạch rơi vào sự trầm mặc.
Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đem tấm tatami của chính mình đẩy đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: "Cho nên, ngủ cùng nhau đi."
Lâm Thu Thạch ngầm đồng ý.
Bên ngoài đang mưa, Nguyễn Nam Chúc dựa vào bả vai Lâm Thu Thạch, hô hấp dần dần đều đặn.Lâm Thu Thạch cũng mông lung nhắm mắt.
Tiếng mưa rơi trên mặt đất, ồn đến mức đau đầu, thính lực của Lâm Thu Thạch quá nhạy bén, vẫn luôn không thể ngủ sâu, khi anh đang mơ mơ màng màng thì lại nghe được tiếng trẻ con đang hát một bài ca dao nào đó truyền đến từ bên ngoài.Mới đầu giọng này rất nhỏ, bị tiếng mưa rơi vùi lấp, nhưng dần dần, tiếng hát ca dao càng lúc càng lớn, Lâm Thu Thạch trực tiếp tỉnh lại.Anh nghe rõ những từ trong ca dao: Cây trúc phùng, cây trúc phùng, chim chóc trong lồng, không có lúc nào là muốn chạy ra, ngay trong đêm khi trời sắp sáng, hạc và rùa cùng trượt chân, người sau lưng đối mặt với ngươi, chính là ai?Bài ca dao liên tục lặp đi lặp lại, giọng trẻ con thanh thuý nhưng lúc này nghe qua lại vô cùng quỷ dị.Lâm Thu Thạch đang tự hỏi có nên đánh thức Nguyễn Nam Chúc hay không thì nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Nam Chúc: "Bên ngoài đang hát cái gì?" Cậu không có thính lực nhạy bén như Lâm Thu Thạch, chỉ có thể nghe được những âm thanh vụn vỡ lẫn trong tiếng mưa to tầm tã, nhưng không nghe rõ là gì."Là một bài đồng dao." Lâm Thu Thạch nói, "Muốn tôi đọc cho cậu nghe không?""Đừng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn chưa biết bài đồng dao này có tác dụng gì, anh đánh chữ vào điện thoại đi."Lâm Thu Thạch gật gật đầu, móc điện thoại ra bắt đầu đánh chữ.
Sau khi anh đem bài đồng dao gõ hết ra liền đưa cho Nguyễn Nam Chúc.Nguyễn Nam Chúc thấy được chữ trên màn hình.Sau khi cậu xem xong, đưa điện thoại trả cho Lâm Thu Thạch, nói: "Đây là một bài đồng dao của Nhật Bản, rất nổi danh."Lâm Thu Thạch tỏ vẻ chính mình chưa từng nghe qua.
"Thật ra bài đồng dao này vốn là một trò chơi, khi chơi, mấy đứa trẻ sẽ tụ tập thành một vòng tròn." Nguyễn Nam Chúc thấp giọng giải thích, "Một đứa trẻ đóng vai quỷ sẽ ngồi xổm trong cái vòng tròn đó, nó sẽ che mắt lại, khi bài đồng dao kết thúc, nếu có thể thành công chỉ ra thân phận của người đứng phía sau mình, vậy thì người phía sau nó sẽ chính là con quỷ tiếp theo."Lâm Thu Thạch: "..... Cho nên mấy đứa trẻ bên ngoài là đang chơi trò này?" Tiếng mưa rơi lớn như vậy, anh không cảm thấy sẽ có đứa trẻ nào đêm hôm khuya khoắc còn ở trong mưa chơi cái trò này, hiển nhiên rất có khả năng là mấy thứ dơ bẩn kia.
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lần này chúng ta không có manh mối, mọi chuyện đều phải cẩn thận.""Bọn họ thật sự không có manh mối?" Đối với chuyện này, Lâm Thu Thạch vẫn rất hoài nghi."Có lẽ là có, nhưng vì cái gì phải đem manh mối nói cho người phải chết chứ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách để giết chết chúng ta mà."Lâm Thu Thạch đã hiểu.
Bài đồng dao đó được lặp đi lặp lại đến hơn nữa đêm mới dần dần biến mất.Tiếng mưa to liên tục đến sáng ngày hôm sau, khi trời gần sáng thời tiết mới dần tốt hơn.Lâm Thu Thạch bị tiếng mưa làm ồn cả đêm, đến gần rạng sáng mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ bù, nhưng ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa, Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Ai vậy?""Là tôi." Giọng của Lâm Tinh Bình truyền tới, "Hai người còn không chịu dậy sao?"Nguyễn Nam Chúc nói: "Chị Lâm à, tôi còn muốn ngủ tiếp một lát, mọi người đi ăn cơm trước đi."
Dường như Lâm Tinh Bình có hơi không hiểu nổi Nguyễn Nam Chúc, hỏi: "......Ở chỗ này mà hai người cũng ngủ nướng được?"Nguyễn Nam Chúc mềm giọng nũng nịu: "Ngủ chung với anh yêu nhà tôi thì ngủ chỗ nào cũng ngon."
Lâm Tinh Bình: "......" Đột nhiên cô ta bị nhét cho một đống cẩu lương thì nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể nói hai người tới sớm một chút rồi xoay người rời đi.Lâm Thu Thạch nghe giọng điệu của cô ta thì đoán được lúc này trong lòng cô ta tám chín phần là đang bắt đầu mắng Nguyễn Nam Chúc là cái đồ não yêu đương ngu xuẩn rồi.Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Không thức dậy thật à?"Nguyễn Nam Chúc nói: "Không phải anh không ngủ được sao? Ngủ thêm một lát đi, tôi dậy trước."
Lâm Thu Thạch nói: "Không cần, tôi cũng không quá buồn ngủ." Anh ngồi dậy, "Đi ăn sáng trước."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Được."
Hai người thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, mở cửa phòng đi ra hành lang.Lúc Lâm Thu Thạch đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước chân lại, ánh mắt đầy sự nghi hoặc nhìn vào một chỗ trên hành lang."Đó là cái gì? Chiều hôm qua có ở đó không?"Nguyễn Nam Chúc nhìn theo ánh mắt của Lâm Thu Thạch thì nhìn thấy một con búp bê cầu nắng được treo ở cuối hành lang, đây là một con búp bê cầu nắng cực kỳ lớn, đầu nó to bằng một trái bóng rổ, phía trên dùng bút màu đen vẽ ra một gương mặt đơn giản.
Nguyễn Nam Chúc: "Không có, đêm qua không có." Cậu vô cùng chắc chắn.Thật ra Lâm Thu Thạch cũng nhớ rõ là không có, nhưng anh sợ mình nhớ nhầm cho nên phải hỏi Nguyễn Nam Chúc để xác nhận, bây giờ Nguyễn Nam Chúc cũng nói không có, vậy nghĩa là nó thật sự không có nằm ở đó vào hôm qua.Hai người đi theo hành lang, đến phía dưới búp bê cầu nắng. Nó được treo không cao, Lâm Thu Thạch duỗi tay là có thể lấy nó, anh hỏi: "Có cần lấy xuống không?" Đồ vật ở nơi này, anh thật sự không dám tuỳ tiện động vào."Để tôi." Hẳn là Nguyễn Nam Chúc có con át chủ bài của mình cho nên rất tự tin vươn tay ra, định lấy con búp bê cầu nắng kia xuống.Nhưng búp bê cầu nắng vừa mới vào tay, vẻ mặt của cậu liền thay đổi, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, thấp giọng nói: "Hình như..... bên trong có đầu người."_________4739 chữ, 15 giờ 07 phút ngày 5 tháng 9 năm 2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com