[Edit_Hoàn] Kính Vạn Hoa Chết Chóc
Chương 75: Thiên Sơn
Tuy bị Nguyễn Nam Chúc nói như vậy nhưng đúng là La Thiên Sơn không dám có loại ánh mắt kia.Nói cho cùng thì người có thể đi đến cánh cửa này mà vẫn mang theo vài phần nhã nhặn thì cho dù bề ngoài có biểu hiện vô hại tới đâu cũng chẳng thể là người lương thiện gì, mà cô gái xinh đẹp giống như người tự xưng là Chúc Manh trước mặt này, càng không giống đối tượng có thể trêu chọc vào."Nói đi, rốt cuộc anh tới tìm chúng tôi có chuyện gì?" Nguyễn Nam Chúc mở miệng hỏi."Là chuyện về chìa khoá." La Thiên Sơn nói, "Chúng tôi đã tìm được chỗ của chìa khoá, nhưng mà....." Nói tới đây, ngữ khí của anh ta trở nên có chút gian nan, "Nhưng mà chúng tôi không có cách lấy được nó."Nguyễn Nam Chúc: "Không có cách lấy được nghĩa là sao?"
La Thiên Sơn thật trực tiếp nói: "Không đủ thực lực."
Nguyễn Nam Chúc nghe được lời này, bày ra vẻ mặt cười như không cười: "Không đủ thực lực? Nhưng tôi cảm thấy anh em hai người rất mạnh mà."
La Thiên Sơn cũng không giải thích, chỉ nhún vai làm ra một tư thế bất đắc dĩ.
"Tiếp tục." Nguyễn Nam Chúc biết La Thiên Sơn còn có lời muốn nói chưa xong.La Thiên Sơn nói: "Cho nên tôi muốn cùng các người làm một giao dịch, tôi sẽ nói cho mọi người manh mối về chìa khoá....." Anh ta nói tới đây thì tạm dừng một lát.
Nguyễn Nam Chúc kiên nhẫn chờ lời nói kế tiếp của anh ta, vì dưới bầu trời này căn bản là không có bữa ăn nào không cần trả tiền.
"Nhưng khi mọi người rời khỏi nơi này thì phải gọi tôi với Thiên Thuỷ." La Thiên Sơn nói ra điều kiện của anh ta."Chỉ như vậy?" Trong mắt Nguyễn Nam Chúc xuất hiện một chút ý tứ đánh giá, dường như đang phán đoán xem lời nói của La Thiên Sơn có mấy phần là thật mấy phần là giả."Chỉ như vậy thôi." Ngữ khí của La Thiên Sơn vô cùng chắc chắn.Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, nói: "Nói đi."Lời này xem như cậu đã đồng ý với cái giao dịch mà La Thiên Sơn nói."Chìa khoá ở trong căn phòng bị đốt trụi kia." La Thiên Sơn mở miệng nói, "Nhưng điều kiện để lấy được chìa khoá vô cùng đặc biệt, nhất định phải đến vào buổi tối....."Lâm Thu Thạch nghe vậy thì hỏi ngược lại: "Hai người đã đi vào?"La Thiên Sơn lắc đầu: "Không có, chúng tôi chỉ nhìn thấy chìa khoá khi đứng ở cửa, không có đi vào."
"Vậy làm sao anh chắc chắn chìa khoá ở bên trong?" Tuy rằng biểu hiện của La Thiên Sơn rất thành khẩn nhưng Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy anh ta có chút vấn đề, chìa khoá trong cánh cửa có tác dụng quá quan trọng, người trước mắt làm sao có thể nhẹ nhàng nói ra vị trí của chìa khoá như thế, rốt cuộc là anh ta đang nói thật hay là có ý đồ gì khác?"Chúng tôi đã thấy được." La Thiên Sơn nói, "Lúc ấy cửa mở ra....."Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Cửa mở ra rồi thì vì sao hai người không thể đi vào?"Biểu tình trên mặt La Thiên Sơn có hơi xấu hổ, anh ta nói: "Bởi vì cặp mẹ con kia ở bên trong."Trầm mặc.Nguyễn Nam Chúc mở miệng: "Cho nên anh liền tới đây nói cho chúng tôi biết, muốn chúng tôi đi vào?" Anh hỏi, "Anh có thấy biển số nhà của chúng tôi không?"
La Thiên Sơn nhíu mày.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Thấy con số trên đó không? Phòng của chúng tôi mới là căn phòng cuối cùng, cho dù cả tầng này có bốc cháy hết thì chúng tôi cũng là người chết cuối cùng."
La Thiên Sơn thở dài: "Tôi cũng không có ý định kêu mọi người đi chịu chết, nếu mọi người đồng ý, chúng ta có thể hợp tác."
Nguyễn Nam Chúc: "Hợp tác như thế nào?"
La Thiên Sơn nói: "Chúng tôi sẽ phụ trách dẫn dụ cặp mẹ con trong căn phòng kia tới nơi khác, mọi người phụ trách lấy chìa khoá ra."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, nhướng mày: "Anh chắc chứ?"
La Thiên Sơn nói: "Tôi chắc chắn."
"Tôi không tin." Nguyễn Nam Chúc nói như thế, "Trừ khi hai người có thể bày tỏ một chút thành ý, ít nhất là làm mẫu một lần."La Thiên Sơn trầm mặc một lát: "Việc này quá nguy hiểm, chúng tôi không thể làm mẫu."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Vậy xin lỗi."
Tầm mắt của La Thiên Sơn và Nguyễn Nam Chúc chạm nhau, cả hai đều thấy được sự cố chấp không thể nào thay đổi trong mắt đối phương, anh ta thở dài nhưng không tiếp tục đàm phán nữa, đứng lên khỏi ghế, đi tới cạnh cửa, khi sắp ra khỏi cửa thì anh ta quay đầu lại đưa mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc, "Tôi chỉ muốn nói với mọi người, nếu thật sự đến cuối cùng, người sống sót nhất định sẽ là tôi và Thiên Thủy."Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.
"Gặp sau." La Thiên Sơn cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng dáng của anh ta, nhướn nhướn mày.
Lâm Thu Thạch hỏi: "Sao anh ta lại tự tin đến vậy?" Vừa nãy, lúc La Thiên Sơn và Nguyễn Nam Chúc trò chuyện, anh đã dùng gương đồng để chiếu vào chân anh ta, xác định La Thiên Sơn đúng là người sống.Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, cậu trầm giọng nói: "Nếu như La Thiên Sơn có thể nói như vậy thì khẳng định anh ta có con át chủ bài của chính mình."
Lâm Thu Thạch không nói gì.Nguyễn Nam Chúc trầm ngâm, nói: "Đợi tối nay xem có cơ hội hay không, tới căn phòng kia nhìn xem."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, khi bọn họ trò chuyện thì Trình Nhất Tạ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, không nói gì, mãi đến lúc này, cậu ta mới nhẹ nhàng nói ra một câu: "Trên người La Thiên Sơn cũng có mùi hương bị đốt trụi kia.""Cái gì?" Lâm Thu Thạch sửng sốt."Trên người anh ta cũng có, tuy rằng vô cùng nhẹ." Trình Nhất Tạ nói, "Nhưng đúng thật là tôi có ngửi thấy."Những lời này vừa nói ra, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều rơi vào trầm mặc.Trên người La Thiên Sơn cũng có mùi khét khi bị đốt trụi? Chẳng lẽ anh ta và những người bị thiêu chết kia có quan hệ gì đó? Nhưng La Thiên Sơn đúng thật là một con người hàng thật giá thật, trên người một người sống, sao lại có mùi vị đó."Ngày hôm qua có không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi Trình Nhất Tạ.Trình Nhất Tạ lắc đầu, rất chắc chắn nói: "Không có."Chuyện này vô cùng kỳ quái.Biểu tình của Nguyễn Nam Chúc thay đổi lên xuống, cậu nói: "Có lẽ lời La Thiên Sơn nói là sự thật."Lâm Thu Thạch: "Hửm?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh ta thật sự có con át chủ bài để sống sót tới cuối cùng."
Chỉ là bây giờ bọn họ còn chưa biết, con át chủ bài của La Thiên Sơn rốt cuộc là cái gì.Sắc trời dần dần tối xuống, lại tới một đêm nữa.Khi trở về phòng, Lâm Thu Thạch chú ý tới cái người gọi là Hạ tỷ kia đang đứng ở vách tường ngay hành lang bên cạnh niệm niệm cái gì đó, biểu tình dữ tợn tới đáng sợ.Tuy rằng giọng cô ta rất nhỏ nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể nghe được lời cô ta nói mãi trong miệng, cô ta đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu: Đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi -----Lâm Thu Thạch nhớ tới Tiểu Miên chết ngoài ý muốn trong tay Hạ tỷ vào sáng nay. Dựa theo quy tắc trong cánh cửa, chỉ sợ là Hạ tỷ này sẽ không sống qua đêm nay. Lâm Thu Thạch nghĩ như vậy liền không tiếp tục nhìn Hạ tỷ nữa, xoay người đi vào phòng của chính mình.
Sắc trời càng tối hơn, toàn bộ thành phố càng yên tĩnh. Bóng tối giống như một cái lồng đèn đem tất cả mọi người bao phủ bên trong.Ước chừng tới chín giờ, Lâm Thu Thạch nghe được trên hành lang truyền tới âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn. Anh nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ, phát hiện dường như hai người này đều không có nghe thấy.Lâm Thu Thạch chần chừ một lát rồi nói: "Hai người có nghe được tiếng gì không?"
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Âm thanh gì?"
Lâm Thu Thạch: "Tiếng gương vỡ vụn...." Anh nói, "Tôi ra ngoài xem được không?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Xem đi."
Vì thế, Lâm Thu Thạch đứng lên, đi tới mắt mèo trên cửa, nhìn thoáng qua bên ngoài.Nhưng vì vấn đề góc độ nên anh chỉ có thể nhìn thấy Hạ tỷ.Hạ tỷ vẫn đứng ở chỗ lúc nảy, chẳng qua là trong miệng không còn tiếp tục lẩm bẩm nữa, đôi mắt cô ta trừng lớn, nhìn thẳng về phía trước, tròng mắt cô ta trợn lên như sắp rớt ra khỏi hốc mắt rồi, Lâm Thu Thạch không thể biết được rốt cuộc Hạ tỷ đã nhìn thấy cái gì, nhưng anh thấy được một đôi tay ----- một đôi tay từ trong gương trên trần nhà, chậm rãi thò ra.Đôi tay kia vẫn còn nhỏ máu, cứ như vậy duỗi tới Hạ tỷ từ phía sau, ôm lấy đầu cô ta.Cả người Hạ tỷ run lên, dường như cô ta muốn phát ra tiếng hét chói tai nhưng tiếng kêu lại kẹt ở trong cổ họng, cô ta muốn xoay người để nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang ôm lấy đầu của chính mình, nhưng ngay khi thân thể cô ta đang di chuyển thì chỉ có cái đầu là vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng về phía trước.Một tiếng "Răng rắc" vang lên, Lâm Thu Thạch nghe được một tiếng vang giòn rụm, đó là âm thanh xương cốt bị bẻ gãy.Từ trong tấm gương trên trần nhà vươn ra một đôi tay thon dài, ôm lấy đầu Hạ tỷ, sau đó dùng sức như xoay kim đồng hồ, xoay đầu cô ta, cứ như vậy, sống sờ sờ bẻ đầu Hạ tỷ xuống.Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong yên tĩnh, không một tiếng động, hô hấp của Lâm Thu Thạch như muốn ngừng lại.Đôi tay kia chậm rãi thu trở về, trong sự hốt hoảng, dường như Lâm Thu Thạch nghe được tiếng cười duyên dáng thuộc về một thiếu nữ.Hạ tỷ cứ vậy mà chết rồi, thân thể cô ta ngã thẳng xuống đất, máu tươi trào ra ướt cả sàn nhà.Đúng lúc này, thân thể Lâm Thu Thạch chợt cứng lại, anh cảm thấy trên đỉnh đầu của chính mình, có một tầm mắt lạnh băng đang nhìn xuống. Lâm Thu Thạch chậm rãi ngẩng đầu, không biết từ khi nào, trong tấm gương trên đỉnh đầu anh đã xuất hiện một người đang ôm lấy cái đầu của Hạ tỷ, từ diện mạo nhìn ra được, cô ta chính là Tiểu Miên đã chết vào ban ngày......Tiểu Miên ở trong gương, Lâm Thu Thạch ở ngoài gương. Hai người cách một tấm thuỷ tinh mỏng, trầm mặc nhìn nhau. Lâm Thu Thạch nhìn ra trong ánh mắt của Tiểu Miên đã nhiều thêm một loại ác ý nồng đâm, cô ta chậm rãi buông lỏng tay, đầu của Hạ tỷ liền rớt ra khỏi gương, trực tiếp rơi trên người Lâm Thu Thạch.Sau đó, thân ảnh của cô ta cũng biến mất trong tấm gương kia."Lộc cộc" một tiếng, là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch thì thấy được nửa người Lâm Thu Thạch dính đầy máu tươi cùng với cái đầu người chết không nhắm mắt ở bên chân anh.Lâm Thu Thạch đơ mặt, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: "Làm sao bây giờ?"Nguyễn Nam Chúc đi tới trước mặt Lâm Thu Thạch, thấy cái đầu đầm đìa máu tươi kia, cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Quăng ra ngoài?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi..... Không muốn dùng tay cầm."
Nguyễn Nam Chúc: "À, vậy thì dùng chân." Cậu nói xong liền trực tiếp mở cửa ra, giơ chân đá bay cái đầu trên đất ra bên ngoài. Toàn bộ động tác đều vô cùng nhẹ nhàng, dường như cậu đã vô cùng thuần thục.
Lâm Thu Thạch ho khan hai tiếng: "Cô ta sẽ không tới tìm chúng ta báo thù chứ?"
"Báo thù chúng ta kiểu gì." Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nói, "Cũng không phải chúng ta giết cô ta, huống hồ nếu dám làm ra loại chuyện này mà còn sợ chết sao?" Cậu đang nói tới chuyện Hạ tỷ cố ý mang mấy người mới vào cửa, sau đó lấy mạng của họ ra làm thử nghiệm cho điều kiện tử vong.Lâm Thu Thạch thở ra một hơi, anh nhìn về tấm gương trên đỉnh đầu: "Hình như mấy thứ kia có thể thông qua gương đi tới khắp nơi....."
Nguyễn Nam Chúc cũng nhìn mặt gương, nhưng chưa nói gì.
Hạ tỷ đã chết đúng như họ dự đoán, lại còn chết thảm cực kì. Đại khái là bởi vì có chuẩn bị tâm lý nên Lâm Thu Thạch cũng không cảm thấy bị kích thích quá nhiều...... Nếu không có chuyện Tiểu Miên đem đầu người ném lên người anh.Ngay khi bọn họ đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài lại bắt đầu xuất hiện mùi hương đồ vật bị đốt trụi nồng đậm. Đúng như những gì họ suy đoán trước đó, hôm nay căn phòng bị đốt trụi lại tiếp tục cháy lan ra.Lâm Thu Thạch mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài liền thấy được đầu bên kia của hành lang đang cháy hừng hực, trong ngọn lửa dần dần lan ra xung quanh.
Mà phía sau ngọn lửa đó, vẫn là cặp mẹ con bị thiêu chết kia, lần này vị trí của hai người họ đã tiến lên trước thêm một chút.Cùng lúc đó, cũng có một phòng khác mở cửa, Lâm Thu Thạch thấy La Thiên Sơn và La Thiên Thủy đi ra từ bên trong."Thời gian không còn nhiều nữa." La Thiên Sơn chợt nói ra một câu như vậy.Anh ta vừa nói xong lời này, Lâm Thu Thạch cũng phát hiện ra căn phòng trước đó đã nhanh chóng bị lửa nhấn chìm ----- buổi tối hôm nay không chỉ có một phòng bị thiêu huỷ."Khụ khụ khụ khụ." Trình Nhất Tạ lại lần nữa bị sặc tới ho khan."Tôi hy vọng mọi người có thể suy nghĩ cẩn thận một chút." La Thiên Sơn nhàn nhạt nói.Nguyễn Nam Chúc nói: "Chúng tôi đã suy nghĩ rồi." Cậu và La Thiên Sơn nhìn cùng một chỗ ----- là chỗ hành lang đối diện, nơi cặp mẹ con kia đang lẳng lặng đứng đó, "Hai người bày tỏ thành ý, chúng tôi đi mạo hiểm."
La Thiên Sơn còn muốn nói cái gì nhưng La Thiên Thuỷ đã duỗi tay cản anh ta lại.Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng, với tính cách của La Thiên Thuỷ thì cô sẽ nói ra lời kích động nào đó nhưng không ngờ cô ta lại lạnh lùng gật đầu, nói: "Được, tôi cho các người xem thành ý của chúng tôi."Cô đi tới bên cạnh một tấm gương ở hành lang, sau đó vươn tay ra.Một màn thần kỳ xuất hiện, tay của La Thiên Thủy không hề bị cản trở chút nào mà duỗi thẳng vào trong gương ---- cô có thể xuyên qua ranh giới giữa thế giới trong gương và thế giới bên ngoài!Lâm Thu Thạch lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đến Nguyễn Nam Chúc cũng có hơi kinh ngạc.Nhưng La Thiên Thuỷ rất nhanh đã thu tay về, cô nói: "Tôi không thể ở trong đó thời gian quá dài." Cô nhìn về phía hai mẹ con bị thiêu chết ở cuối hành lang, nói "Đó là thế giới thuộc về bọn họ, nếu tôi ở trong đó quá lâu, sẽ không ra được nữa."Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng đầu: "Nếu cô có thể tự mình dẫn bọn họ rời đi thì vì sao anh trai cô không thể đi lấy chìa khoá?""Tôi phải có sự hỗ trợ của anh ấy mới có thể ra vào trong gương, anh ấy không có thời gian đi lấy chìa khoá." Dường như La Thiên Thủy có chút phiền chán việc giải thích, "Rốt cuộc mấy người có làm hay không?"Nguyễn Nam Chúc: "Chúng tôi nghĩ lại đã." Cậu vẫn chưa muốn đồng ý.
La Thiên Thuỷ cười nhạo một tiếng liền lôi kéo La Thiên Sơn đi vào phòng.Nhóm Lâm Thu Thạch cũng trở về phòng.Nguyễn Nam Chúc hỏi anh: "Thấy thế nào?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ: "Tôi cảm thấy có thể chấp nhận." Nếu chìa khoá thật sự ở căn phòng kia, sự mạo hiểm này đáng giá.
"Tôi cũng cảm thấy được." Hiển nhiên Trình Nhất Tạ cảm thấy vô cùng chán ghét cái thế giới này, khứu giác nhạy cảm của cậu ta ở nơi này cứ bị khói hung mãi, đúng là một loại tra tấn khó có thể miêu tả.Nguyễn Nam Chúc lại đang tự hỏi gì đó.
"Trước tiên cứ ngủ đã." Nhưng đến cuối cùng, Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa đưa ra đáp án cụ thể, chỉ nói họ đi ngủ.Lâm Thu Thạch cũng không ép buộc, sau khi rửa mặt liền trở về giường ngủ.Chỉ là trước khi đi ngủ, Lâm Thu Thạch sờ sờ túi tiền của chính mình, trong túi của anh có cái gương đồng xinh đẹp kia. Anh nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt hơi trầm xuống nhưng rất nhanh đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rơi vào trong mộng đẹp.Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm Lâm Thu Thạch và La Thiên Sơn gặp nhau ở nhà ăn.Thời gian ăn sáng mỗi ngày chính là thời gian số người trong đoàn đội đầy đủ nhất, Lâm Thu Thạch ngồi ở trong một góc hẻo lánh, bắt đầu dùng gương đồng xác nhận thân phận của những người xung quanh.Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh anh, trong miệng gặm một cái trứng gà luộc nên nói chuyện có hơi không rõ chữ, hỏi anh: "Thế nào rồi?"
Lâm Thu Thạch: ".......Thật là không ổn." Đoàn đội tổng cộng có mười bảy người, có thể xác định đã chết bao gồm Tiểu Nhan đã bị lửa thiêu chết, Văn Tĩnh chết vì đập vỡ gương, Tiểu Miên bị Hạ tỷ giết chết, và Hạ tỷ chết vì bị Tiểu Miên trả thù. Hẳn là còn mười ba người sống.
Nhưng khi Lâm Thu Thạch dùng gương đồng chiếu xung quanh thì phát hiện số người sống căn bản không có nhiều như anh tưởng tượng.Trong mười ba người này, có ít nhất bốn người, chân đã đổi hướng rồi ---- gót chân quay ra phía trước, mũi chân hướng về phía sau. Cử chỉ và hành vi của họ đều không khác gì người bình thường, nhưng chính bởi vì họ không khác gì người thường nên mới làm người ta có cảm giác sởn tóc gáy.Trình Nhất Tạ nhíu nhíu mi: "Chẳng trách càng ngày càng hôi." Mùi vị đó thật sự khó ngửi.Bọn họ đang nói chuyện thì La Thiên Sơn và La Thiên thuỷ cũng đúng lúc đi từ bên ngoài vào.Trong lòng Lâm Thu Thạch vừa tính toán vừa dùng gương đồng trong tay chiếu qua chỗ La Thiên Thuỷ, nhưng cảnh tượng xuất hiện trong gương đồng lại làm cậu ngây ngẩn cả người.Thậm chí Lâm Thu Thạch còn dụi dụi mắt, để xác định xem có phải bản thân nhìn lầm hay không.Bởi vì trong mặt gương vốn nên xuất hiện hai người, lúc này chỉ hiện ra một bóng dáng của La Thiên Sơn, anh ta xoay đầu, lộ ra một nụ cười dịu dàng với chỗ không khí bên cạnh, trong miệng còn đang nhẹ giọng nói cái gì đó.Lâm Thu Thạch: "....." La Thiên Thuỷ không thể xuất hiện trong gương đồng, việc này nghĩa là sao? Cô ta không phải người sao?
Lâm Thu Thạch không nói gì, duỗi tay đem gương đưa cho Nguyễn Nam Chúc, sau đó hất hất cằm về phía La Thiên Thuỷ, ý bảo cậu xem cảnh tượng trong gương.Nguyễn Nam Chúc nhận lấy gương đồng, nhìn cảnh tượng bên cạnh La Thiên Sơn trống không, cậu thấp giọng nói một câu, thật thú vị.
Trình Nhất Tạ cũng thấy được sự khác thường của La Thiên Thuỷ, cậu ta hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Cô ta không phải người?"Lâm Thu Thạch cảm thấy chính mình cũng không hiểu.
Nếu nói La Thiên Thuỷ không phải người thì tại sao chỉ có mỗi cô ta đặc biệt? Những người khác đều có đôi chân đảo ngược phương hướng, nhưng cô ta đến bóng dáng còn chẳng thấy.Mà cô ấy với La Thiên Sơn lại là quan hệ gì? Chẳng lẽ hai người này đều là NPC trong cánh cửa? Lâm Thu Thạch nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.Nghi hoặc cũ còn chưa được giải quyết đã xuất hiện thêm vấn đề mới rồi.Lâm Thu Thạch vuốt ve mặt kính bóng loáng của gương đồng, trong lòng hơi hơi thở dài.Nguyễn Nam Chúc thì trực tiếp đứng lên, đi về phía La Thiên Sơn và La Thiên Thuỷ.
Lâm Thu Thạch thấy thế, giật cả mình, đang muốn đứng dậy đi theo thì nghe được Nguyễn Nam Chúc nhàn nhạt nói: "Hai người ở chỗ này chờ, tôi đi qua đó nói chuyện với họ."Lâm Thu Thạch chỉ có thể nói được.
Trình Nhất Tạ gật gật đầu.Nguyễn Nam Chúc đi tới trước bàn La Thiên Sơn và La Thiên Thuỷ, từ trước đến nay La Thiên Thuỷ đều không vừa mắt với Nguyễn Nam Chúc, lần này cũng không ngoại lệ, thấy cậu liền tức giận nói: "Làm sao? Suy nghĩ xong rồi? Muốn gì thì nói thẳng, tôi đang đói bụng đó."Nguyễn Nam Chúc không nói lời nào, yên lặng nhìn La Thiên Thuỷ một cách chăm chú.
"Có việc gì sao?" La Thiên Sơn nhẹ giọng dò hỏi. Từ tính cách nhìn ra, hẳn là La Thiên Sơn ôn hoà hơn La Thiên Thuỷ rất nhiều, thế nhưng Lâm Thu Thạch càng nguyện ý nói chuyện với người như La Thiên Thuỷ hơn, ít nhất là vui buồn của cô đều thể hiện trên mặt.Nguyễn Nam Chúc vẫn không nói gì.
Hiển nhiên La Thiên Thuỷ đã bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Nguyễn Nam Chúc chọc cho dựng lông, đứng ngồi không yên nói: "Cô có tật xấu gì à? Nhìn chằm chằm tôi làm cái gì....." Dường như cô ta nghĩ tới cái gì đó, lớn tiếng nói, "Anh hai tôi có bạn gái rồi, cô đừng có mơ tưởng tới!!"La Thiên Sơn ngồi một bên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Thu Thạch đột nhiên có chút buồn cười.Trình Nhất Tạ chợt nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"Lâm Thu Thạch nghe vậy thì sửng sốt, lúc này anh mới phản ứng được, dựa theo thính lực của người bình thường, ngồi xa như vậy không thể nghe được nội dung trò chuyện của nhóm Nguyễn Nam Chúc bên đó, nhưng anh thì khác."La Thiên Thuỷ nói với Nguyễn Nam Chúc là anh trai cô ta có bạn gái rồi." Lâm Thu Thạch nhịn cười phiên dịch cho Trình Nhất Tạ.Trình Nhất Tạ nghe xong, trong mắt cũng hiện ra một chút ý cười."Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Hay cô có hiểu lầm gì với ánh mắt của tôi à?"La Thiên Thuỷ nghe vậy thì giận dữ tới đập bàn: "Cô nói vậy là có ý gì! Anh trai tôi ưu tú như vậy, cô dựa vào cái gì mà không vừa mắt anh ấy!"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhưng mà tôi đã có người yêu rồi."
La Thiên Thuỷ: "Ai? Cô thích ai!!!"
La Thiên Sơn lộ ra biểu cảm đau đầu, nói: "Thật ngại quá..... Xin hỏi cô tới tìm chúng tôi có chuyện gì? Thiên Thuỷ, em đừng nói nữa."
Hiển nhiên La Thiên Thuỷ còn muốn nói tiếp, nhưng bị La Thiên Sơn nắm tay cản lại mới lộ ra vẻ mặt không cam lòng mà nhịn xuống.Nhưng từ trong ánh mắt của cô ta có thể nhìn ra rõ ràng ---- sâu trong lòng cô đã đem Nguyễn Nam Chúc ra chửi vô số lần rồi."Tôi tới tìm anh để nói về lời đề nghị của anh ngày hôm qua." Nguyễn Nam Chúc kéo ghế ra, động tác vô cùng tự nhiên ngồi xuống trước mặt La Thiên Sơn, "Tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác."Ánh mắt La Thiên Sơn sáng bừng."Nhưng, manh mối của cửa này phải để cho chúng tôi lấy." Nguyễn Nam Chúc vừa nói chuyện vừa dùng đuôi mắt quan sát biểu cảm của La Thiên Thuỷ, "Có vấn đề gì không?""Không có." La Thiên Sơn nói, "Việc này chúng ta có thể thoả thuận như vậy."Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng đầu: "Hai người là anh em ruột à?""Đúng vậy, làm sao thế?" La Thiên Sơn cười cười, "Không giống à?"Nguyễn Nam Chúc: "Không giống."
La Thiên Thuỷ nhíu mày: "Tôi với anh hai có chỗ nào không giống....."
Lời trong miệng cô ta còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Nam Chúc dùng một câu nhẹ nhàng cắt đứt: "Người sống với người chết giống nhau chỗ nào?"Dường như trong nháy mắt, không khí lắng đọng lại, La Thiên Thuỷ ngạc nhiên tới trợn tròn mắt, mà ánh mắt của La Thiên Sơn lại trầm xuống như ánh chiều muộn, anh ta hỏi: "Cô có ý gì?""Ý trên mặt chữ." Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Em gái anh chết ở cửa thứ mấy?"La Thiên Sơn đứng bật dậy khỏi ghế, anh ta quát lên: "Câm miệng!"
Từ phản ứng của anh ta, Nguyễn Nam Chúc đã nhận được đáp án mà mình muốn, anh gật đầu: "Đừng căng thẳng, tôi cũng không có ác ý với hai người, chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi."La Thiên Thuỷ nhíu mày nhìn Nguyễn Nam Chúc."Hợp tác vui vẻ." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy rời đi. Xem ra hai người này thật sự là người từ bên ngoài vào cửa, không phải NPC trong cửa, nếu cậu đã nhận được đáp án là người, vậy chuyện hợp tác của họ với La Thiên Sơn, có thể tiếp tục.__________4535 chữ, 10 giờ 52 phút ngày 03 tháng 08 năm 2024
La Thiên Sơn thật trực tiếp nói: "Không đủ thực lực."
Nguyễn Nam Chúc nghe được lời này, bày ra vẻ mặt cười như không cười: "Không đủ thực lực? Nhưng tôi cảm thấy anh em hai người rất mạnh mà."
La Thiên Sơn cũng không giải thích, chỉ nhún vai làm ra một tư thế bất đắc dĩ.
"Tiếp tục." Nguyễn Nam Chúc biết La Thiên Sơn còn có lời muốn nói chưa xong.La Thiên Sơn nói: "Cho nên tôi muốn cùng các người làm một giao dịch, tôi sẽ nói cho mọi người manh mối về chìa khoá....." Anh ta nói tới đây thì tạm dừng một lát.
Nguyễn Nam Chúc kiên nhẫn chờ lời nói kế tiếp của anh ta, vì dưới bầu trời này căn bản là không có bữa ăn nào không cần trả tiền.
"Nhưng khi mọi người rời khỏi nơi này thì phải gọi tôi với Thiên Thuỷ." La Thiên Sơn nói ra điều kiện của anh ta."Chỉ như vậy?" Trong mắt Nguyễn Nam Chúc xuất hiện một chút ý tứ đánh giá, dường như đang phán đoán xem lời nói của La Thiên Sơn có mấy phần là thật mấy phần là giả."Chỉ như vậy thôi." Ngữ khí của La Thiên Sơn vô cùng chắc chắn.Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, nói: "Nói đi."Lời này xem như cậu đã đồng ý với cái giao dịch mà La Thiên Sơn nói."Chìa khoá ở trong căn phòng bị đốt trụi kia." La Thiên Sơn mở miệng nói, "Nhưng điều kiện để lấy được chìa khoá vô cùng đặc biệt, nhất định phải đến vào buổi tối....."Lâm Thu Thạch nghe vậy thì hỏi ngược lại: "Hai người đã đi vào?"La Thiên Sơn lắc đầu: "Không có, chúng tôi chỉ nhìn thấy chìa khoá khi đứng ở cửa, không có đi vào."
"Vậy làm sao anh chắc chắn chìa khoá ở bên trong?" Tuy rằng biểu hiện của La Thiên Sơn rất thành khẩn nhưng Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy anh ta có chút vấn đề, chìa khoá trong cánh cửa có tác dụng quá quan trọng, người trước mắt làm sao có thể nhẹ nhàng nói ra vị trí của chìa khoá như thế, rốt cuộc là anh ta đang nói thật hay là có ý đồ gì khác?"Chúng tôi đã thấy được." La Thiên Sơn nói, "Lúc ấy cửa mở ra....."Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Cửa mở ra rồi thì vì sao hai người không thể đi vào?"Biểu tình trên mặt La Thiên Sơn có hơi xấu hổ, anh ta nói: "Bởi vì cặp mẹ con kia ở bên trong."Trầm mặc.Nguyễn Nam Chúc mở miệng: "Cho nên anh liền tới đây nói cho chúng tôi biết, muốn chúng tôi đi vào?" Anh hỏi, "Anh có thấy biển số nhà của chúng tôi không?"
La Thiên Sơn nhíu mày.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Thấy con số trên đó không? Phòng của chúng tôi mới là căn phòng cuối cùng, cho dù cả tầng này có bốc cháy hết thì chúng tôi cũng là người chết cuối cùng."
La Thiên Sơn thở dài: "Tôi cũng không có ý định kêu mọi người đi chịu chết, nếu mọi người đồng ý, chúng ta có thể hợp tác."
Nguyễn Nam Chúc: "Hợp tác như thế nào?"
La Thiên Sơn nói: "Chúng tôi sẽ phụ trách dẫn dụ cặp mẹ con trong căn phòng kia tới nơi khác, mọi người phụ trách lấy chìa khoá ra."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, nhướng mày: "Anh chắc chứ?"
La Thiên Sơn nói: "Tôi chắc chắn."
"Tôi không tin." Nguyễn Nam Chúc nói như thế, "Trừ khi hai người có thể bày tỏ một chút thành ý, ít nhất là làm mẫu một lần."La Thiên Sơn trầm mặc một lát: "Việc này quá nguy hiểm, chúng tôi không thể làm mẫu."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Vậy xin lỗi."
Tầm mắt của La Thiên Sơn và Nguyễn Nam Chúc chạm nhau, cả hai đều thấy được sự cố chấp không thể nào thay đổi trong mắt đối phương, anh ta thở dài nhưng không tiếp tục đàm phán nữa, đứng lên khỏi ghế, đi tới cạnh cửa, khi sắp ra khỏi cửa thì anh ta quay đầu lại đưa mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc, "Tôi chỉ muốn nói với mọi người, nếu thật sự đến cuối cùng, người sống sót nhất định sẽ là tôi và Thiên Thủy."Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.
"Gặp sau." La Thiên Sơn cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng dáng của anh ta, nhướn nhướn mày.
Lâm Thu Thạch hỏi: "Sao anh ta lại tự tin đến vậy?" Vừa nãy, lúc La Thiên Sơn và Nguyễn Nam Chúc trò chuyện, anh đã dùng gương đồng để chiếu vào chân anh ta, xác định La Thiên Sơn đúng là người sống.Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, cậu trầm giọng nói: "Nếu như La Thiên Sơn có thể nói như vậy thì khẳng định anh ta có con át chủ bài của chính mình."
Lâm Thu Thạch không nói gì.Nguyễn Nam Chúc trầm ngâm, nói: "Đợi tối nay xem có cơ hội hay không, tới căn phòng kia nhìn xem."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, khi bọn họ trò chuyện thì Trình Nhất Tạ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, không nói gì, mãi đến lúc này, cậu ta mới nhẹ nhàng nói ra một câu: "Trên người La Thiên Sơn cũng có mùi hương bị đốt trụi kia.""Cái gì?" Lâm Thu Thạch sửng sốt."Trên người anh ta cũng có, tuy rằng vô cùng nhẹ." Trình Nhất Tạ nói, "Nhưng đúng thật là tôi có ngửi thấy."Những lời này vừa nói ra, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều rơi vào trầm mặc.Trên người La Thiên Sơn cũng có mùi khét khi bị đốt trụi? Chẳng lẽ anh ta và những người bị thiêu chết kia có quan hệ gì đó? Nhưng La Thiên Sơn đúng thật là một con người hàng thật giá thật, trên người một người sống, sao lại có mùi vị đó."Ngày hôm qua có không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi Trình Nhất Tạ.Trình Nhất Tạ lắc đầu, rất chắc chắn nói: "Không có."Chuyện này vô cùng kỳ quái.Biểu tình của Nguyễn Nam Chúc thay đổi lên xuống, cậu nói: "Có lẽ lời La Thiên Sơn nói là sự thật."Lâm Thu Thạch: "Hửm?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh ta thật sự có con át chủ bài để sống sót tới cuối cùng."
Chỉ là bây giờ bọn họ còn chưa biết, con át chủ bài của La Thiên Sơn rốt cuộc là cái gì.Sắc trời dần dần tối xuống, lại tới một đêm nữa.Khi trở về phòng, Lâm Thu Thạch chú ý tới cái người gọi là Hạ tỷ kia đang đứng ở vách tường ngay hành lang bên cạnh niệm niệm cái gì đó, biểu tình dữ tợn tới đáng sợ.Tuy rằng giọng cô ta rất nhỏ nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể nghe được lời cô ta nói mãi trong miệng, cô ta đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu: Đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi -----Lâm Thu Thạch nhớ tới Tiểu Miên chết ngoài ý muốn trong tay Hạ tỷ vào sáng nay. Dựa theo quy tắc trong cánh cửa, chỉ sợ là Hạ tỷ này sẽ không sống qua đêm nay. Lâm Thu Thạch nghĩ như vậy liền không tiếp tục nhìn Hạ tỷ nữa, xoay người đi vào phòng của chính mình.
Sắc trời càng tối hơn, toàn bộ thành phố càng yên tĩnh. Bóng tối giống như một cái lồng đèn đem tất cả mọi người bao phủ bên trong.Ước chừng tới chín giờ, Lâm Thu Thạch nghe được trên hành lang truyền tới âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn. Anh nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ, phát hiện dường như hai người này đều không có nghe thấy.Lâm Thu Thạch chần chừ một lát rồi nói: "Hai người có nghe được tiếng gì không?"
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Âm thanh gì?"
Lâm Thu Thạch: "Tiếng gương vỡ vụn...." Anh nói, "Tôi ra ngoài xem được không?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Xem đi."
Vì thế, Lâm Thu Thạch đứng lên, đi tới mắt mèo trên cửa, nhìn thoáng qua bên ngoài.Nhưng vì vấn đề góc độ nên anh chỉ có thể nhìn thấy Hạ tỷ.Hạ tỷ vẫn đứng ở chỗ lúc nảy, chẳng qua là trong miệng không còn tiếp tục lẩm bẩm nữa, đôi mắt cô ta trừng lớn, nhìn thẳng về phía trước, tròng mắt cô ta trợn lên như sắp rớt ra khỏi hốc mắt rồi, Lâm Thu Thạch không thể biết được rốt cuộc Hạ tỷ đã nhìn thấy cái gì, nhưng anh thấy được một đôi tay ----- một đôi tay từ trong gương trên trần nhà, chậm rãi thò ra.Đôi tay kia vẫn còn nhỏ máu, cứ như vậy duỗi tới Hạ tỷ từ phía sau, ôm lấy đầu cô ta.Cả người Hạ tỷ run lên, dường như cô ta muốn phát ra tiếng hét chói tai nhưng tiếng kêu lại kẹt ở trong cổ họng, cô ta muốn xoay người để nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang ôm lấy đầu của chính mình, nhưng ngay khi thân thể cô ta đang di chuyển thì chỉ có cái đầu là vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng về phía trước.Một tiếng "Răng rắc" vang lên, Lâm Thu Thạch nghe được một tiếng vang giòn rụm, đó là âm thanh xương cốt bị bẻ gãy.Từ trong tấm gương trên trần nhà vươn ra một đôi tay thon dài, ôm lấy đầu Hạ tỷ, sau đó dùng sức như xoay kim đồng hồ, xoay đầu cô ta, cứ như vậy, sống sờ sờ bẻ đầu Hạ tỷ xuống.Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong yên tĩnh, không một tiếng động, hô hấp của Lâm Thu Thạch như muốn ngừng lại.Đôi tay kia chậm rãi thu trở về, trong sự hốt hoảng, dường như Lâm Thu Thạch nghe được tiếng cười duyên dáng thuộc về một thiếu nữ.Hạ tỷ cứ vậy mà chết rồi, thân thể cô ta ngã thẳng xuống đất, máu tươi trào ra ướt cả sàn nhà.Đúng lúc này, thân thể Lâm Thu Thạch chợt cứng lại, anh cảm thấy trên đỉnh đầu của chính mình, có một tầm mắt lạnh băng đang nhìn xuống. Lâm Thu Thạch chậm rãi ngẩng đầu, không biết từ khi nào, trong tấm gương trên đỉnh đầu anh đã xuất hiện một người đang ôm lấy cái đầu của Hạ tỷ, từ diện mạo nhìn ra được, cô ta chính là Tiểu Miên đã chết vào ban ngày......Tiểu Miên ở trong gương, Lâm Thu Thạch ở ngoài gương. Hai người cách một tấm thuỷ tinh mỏng, trầm mặc nhìn nhau. Lâm Thu Thạch nhìn ra trong ánh mắt của Tiểu Miên đã nhiều thêm một loại ác ý nồng đâm, cô ta chậm rãi buông lỏng tay, đầu của Hạ tỷ liền rớt ra khỏi gương, trực tiếp rơi trên người Lâm Thu Thạch.Sau đó, thân ảnh của cô ta cũng biến mất trong tấm gương kia."Lộc cộc" một tiếng, là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch thì thấy được nửa người Lâm Thu Thạch dính đầy máu tươi cùng với cái đầu người chết không nhắm mắt ở bên chân anh.Lâm Thu Thạch đơ mặt, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: "Làm sao bây giờ?"Nguyễn Nam Chúc đi tới trước mặt Lâm Thu Thạch, thấy cái đầu đầm đìa máu tươi kia, cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Quăng ra ngoài?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi..... Không muốn dùng tay cầm."
Nguyễn Nam Chúc: "À, vậy thì dùng chân." Cậu nói xong liền trực tiếp mở cửa ra, giơ chân đá bay cái đầu trên đất ra bên ngoài. Toàn bộ động tác đều vô cùng nhẹ nhàng, dường như cậu đã vô cùng thuần thục.
Lâm Thu Thạch ho khan hai tiếng: "Cô ta sẽ không tới tìm chúng ta báo thù chứ?"
"Báo thù chúng ta kiểu gì." Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nói, "Cũng không phải chúng ta giết cô ta, huống hồ nếu dám làm ra loại chuyện này mà còn sợ chết sao?" Cậu đang nói tới chuyện Hạ tỷ cố ý mang mấy người mới vào cửa, sau đó lấy mạng của họ ra làm thử nghiệm cho điều kiện tử vong.Lâm Thu Thạch thở ra một hơi, anh nhìn về tấm gương trên đỉnh đầu: "Hình như mấy thứ kia có thể thông qua gương đi tới khắp nơi....."
Nguyễn Nam Chúc cũng nhìn mặt gương, nhưng chưa nói gì.
Hạ tỷ đã chết đúng như họ dự đoán, lại còn chết thảm cực kì. Đại khái là bởi vì có chuẩn bị tâm lý nên Lâm Thu Thạch cũng không cảm thấy bị kích thích quá nhiều...... Nếu không có chuyện Tiểu Miên đem đầu người ném lên người anh.Ngay khi bọn họ đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài lại bắt đầu xuất hiện mùi hương đồ vật bị đốt trụi nồng đậm. Đúng như những gì họ suy đoán trước đó, hôm nay căn phòng bị đốt trụi lại tiếp tục cháy lan ra.Lâm Thu Thạch mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài liền thấy được đầu bên kia của hành lang đang cháy hừng hực, trong ngọn lửa dần dần lan ra xung quanh.
Mà phía sau ngọn lửa đó, vẫn là cặp mẹ con bị thiêu chết kia, lần này vị trí của hai người họ đã tiến lên trước thêm một chút.Cùng lúc đó, cũng có một phòng khác mở cửa, Lâm Thu Thạch thấy La Thiên Sơn và La Thiên Thủy đi ra từ bên trong."Thời gian không còn nhiều nữa." La Thiên Sơn chợt nói ra một câu như vậy.Anh ta vừa nói xong lời này, Lâm Thu Thạch cũng phát hiện ra căn phòng trước đó đã nhanh chóng bị lửa nhấn chìm ----- buổi tối hôm nay không chỉ có một phòng bị thiêu huỷ."Khụ khụ khụ khụ." Trình Nhất Tạ lại lần nữa bị sặc tới ho khan."Tôi hy vọng mọi người có thể suy nghĩ cẩn thận một chút." La Thiên Sơn nhàn nhạt nói.Nguyễn Nam Chúc nói: "Chúng tôi đã suy nghĩ rồi." Cậu và La Thiên Sơn nhìn cùng một chỗ ----- là chỗ hành lang đối diện, nơi cặp mẹ con kia đang lẳng lặng đứng đó, "Hai người bày tỏ thành ý, chúng tôi đi mạo hiểm."
La Thiên Sơn còn muốn nói cái gì nhưng La Thiên Thuỷ đã duỗi tay cản anh ta lại.Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng, với tính cách của La Thiên Thuỷ thì cô sẽ nói ra lời kích động nào đó nhưng không ngờ cô ta lại lạnh lùng gật đầu, nói: "Được, tôi cho các người xem thành ý của chúng tôi."Cô đi tới bên cạnh một tấm gương ở hành lang, sau đó vươn tay ra.Một màn thần kỳ xuất hiện, tay của La Thiên Thủy không hề bị cản trở chút nào mà duỗi thẳng vào trong gương ---- cô có thể xuyên qua ranh giới giữa thế giới trong gương và thế giới bên ngoài!Lâm Thu Thạch lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đến Nguyễn Nam Chúc cũng có hơi kinh ngạc.Nhưng La Thiên Thuỷ rất nhanh đã thu tay về, cô nói: "Tôi không thể ở trong đó thời gian quá dài." Cô nhìn về phía hai mẹ con bị thiêu chết ở cuối hành lang, nói "Đó là thế giới thuộc về bọn họ, nếu tôi ở trong đó quá lâu, sẽ không ra được nữa."Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng đầu: "Nếu cô có thể tự mình dẫn bọn họ rời đi thì vì sao anh trai cô không thể đi lấy chìa khoá?""Tôi phải có sự hỗ trợ của anh ấy mới có thể ra vào trong gương, anh ấy không có thời gian đi lấy chìa khoá." Dường như La Thiên Thủy có chút phiền chán việc giải thích, "Rốt cuộc mấy người có làm hay không?"Nguyễn Nam Chúc: "Chúng tôi nghĩ lại đã." Cậu vẫn chưa muốn đồng ý.
La Thiên Thuỷ cười nhạo một tiếng liền lôi kéo La Thiên Sơn đi vào phòng.Nhóm Lâm Thu Thạch cũng trở về phòng.Nguyễn Nam Chúc hỏi anh: "Thấy thế nào?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ: "Tôi cảm thấy có thể chấp nhận." Nếu chìa khoá thật sự ở căn phòng kia, sự mạo hiểm này đáng giá.
"Tôi cũng cảm thấy được." Hiển nhiên Trình Nhất Tạ cảm thấy vô cùng chán ghét cái thế giới này, khứu giác nhạy cảm của cậu ta ở nơi này cứ bị khói hung mãi, đúng là một loại tra tấn khó có thể miêu tả.Nguyễn Nam Chúc lại đang tự hỏi gì đó.
"Trước tiên cứ ngủ đã." Nhưng đến cuối cùng, Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa đưa ra đáp án cụ thể, chỉ nói họ đi ngủ.Lâm Thu Thạch cũng không ép buộc, sau khi rửa mặt liền trở về giường ngủ.Chỉ là trước khi đi ngủ, Lâm Thu Thạch sờ sờ túi tiền của chính mình, trong túi của anh có cái gương đồng xinh đẹp kia. Anh nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt hơi trầm xuống nhưng rất nhanh đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rơi vào trong mộng đẹp.Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm Lâm Thu Thạch và La Thiên Sơn gặp nhau ở nhà ăn.Thời gian ăn sáng mỗi ngày chính là thời gian số người trong đoàn đội đầy đủ nhất, Lâm Thu Thạch ngồi ở trong một góc hẻo lánh, bắt đầu dùng gương đồng xác nhận thân phận của những người xung quanh.Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh anh, trong miệng gặm một cái trứng gà luộc nên nói chuyện có hơi không rõ chữ, hỏi anh: "Thế nào rồi?"
Lâm Thu Thạch: ".......Thật là không ổn." Đoàn đội tổng cộng có mười bảy người, có thể xác định đã chết bao gồm Tiểu Nhan đã bị lửa thiêu chết, Văn Tĩnh chết vì đập vỡ gương, Tiểu Miên bị Hạ tỷ giết chết, và Hạ tỷ chết vì bị Tiểu Miên trả thù. Hẳn là còn mười ba người sống.
Nhưng khi Lâm Thu Thạch dùng gương đồng chiếu xung quanh thì phát hiện số người sống căn bản không có nhiều như anh tưởng tượng.Trong mười ba người này, có ít nhất bốn người, chân đã đổi hướng rồi ---- gót chân quay ra phía trước, mũi chân hướng về phía sau. Cử chỉ và hành vi của họ đều không khác gì người bình thường, nhưng chính bởi vì họ không khác gì người thường nên mới làm người ta có cảm giác sởn tóc gáy.Trình Nhất Tạ nhíu nhíu mi: "Chẳng trách càng ngày càng hôi." Mùi vị đó thật sự khó ngửi.Bọn họ đang nói chuyện thì La Thiên Sơn và La Thiên thuỷ cũng đúng lúc đi từ bên ngoài vào.Trong lòng Lâm Thu Thạch vừa tính toán vừa dùng gương đồng trong tay chiếu qua chỗ La Thiên Thuỷ, nhưng cảnh tượng xuất hiện trong gương đồng lại làm cậu ngây ngẩn cả người.Thậm chí Lâm Thu Thạch còn dụi dụi mắt, để xác định xem có phải bản thân nhìn lầm hay không.Bởi vì trong mặt gương vốn nên xuất hiện hai người, lúc này chỉ hiện ra một bóng dáng của La Thiên Sơn, anh ta xoay đầu, lộ ra một nụ cười dịu dàng với chỗ không khí bên cạnh, trong miệng còn đang nhẹ giọng nói cái gì đó.Lâm Thu Thạch: "....." La Thiên Thuỷ không thể xuất hiện trong gương đồng, việc này nghĩa là sao? Cô ta không phải người sao?
Lâm Thu Thạch không nói gì, duỗi tay đem gương đưa cho Nguyễn Nam Chúc, sau đó hất hất cằm về phía La Thiên Thuỷ, ý bảo cậu xem cảnh tượng trong gương.Nguyễn Nam Chúc nhận lấy gương đồng, nhìn cảnh tượng bên cạnh La Thiên Sơn trống không, cậu thấp giọng nói một câu, thật thú vị.
Trình Nhất Tạ cũng thấy được sự khác thường của La Thiên Thuỷ, cậu ta hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Cô ta không phải người?"Lâm Thu Thạch cảm thấy chính mình cũng không hiểu.
Nếu nói La Thiên Thuỷ không phải người thì tại sao chỉ có mỗi cô ta đặc biệt? Những người khác đều có đôi chân đảo ngược phương hướng, nhưng cô ta đến bóng dáng còn chẳng thấy.Mà cô ấy với La Thiên Sơn lại là quan hệ gì? Chẳng lẽ hai người này đều là NPC trong cánh cửa? Lâm Thu Thạch nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.Nghi hoặc cũ còn chưa được giải quyết đã xuất hiện thêm vấn đề mới rồi.Lâm Thu Thạch vuốt ve mặt kính bóng loáng của gương đồng, trong lòng hơi hơi thở dài.Nguyễn Nam Chúc thì trực tiếp đứng lên, đi về phía La Thiên Sơn và La Thiên Thuỷ.
Lâm Thu Thạch thấy thế, giật cả mình, đang muốn đứng dậy đi theo thì nghe được Nguyễn Nam Chúc nhàn nhạt nói: "Hai người ở chỗ này chờ, tôi đi qua đó nói chuyện với họ."Lâm Thu Thạch chỉ có thể nói được.
Trình Nhất Tạ gật gật đầu.Nguyễn Nam Chúc đi tới trước bàn La Thiên Sơn và La Thiên Thuỷ, từ trước đến nay La Thiên Thuỷ đều không vừa mắt với Nguyễn Nam Chúc, lần này cũng không ngoại lệ, thấy cậu liền tức giận nói: "Làm sao? Suy nghĩ xong rồi? Muốn gì thì nói thẳng, tôi đang đói bụng đó."Nguyễn Nam Chúc không nói lời nào, yên lặng nhìn La Thiên Thuỷ một cách chăm chú.
"Có việc gì sao?" La Thiên Sơn nhẹ giọng dò hỏi. Từ tính cách nhìn ra, hẳn là La Thiên Sơn ôn hoà hơn La Thiên Thuỷ rất nhiều, thế nhưng Lâm Thu Thạch càng nguyện ý nói chuyện với người như La Thiên Thuỷ hơn, ít nhất là vui buồn của cô đều thể hiện trên mặt.Nguyễn Nam Chúc vẫn không nói gì.
Hiển nhiên La Thiên Thuỷ đã bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Nguyễn Nam Chúc chọc cho dựng lông, đứng ngồi không yên nói: "Cô có tật xấu gì à? Nhìn chằm chằm tôi làm cái gì....." Dường như cô ta nghĩ tới cái gì đó, lớn tiếng nói, "Anh hai tôi có bạn gái rồi, cô đừng có mơ tưởng tới!!"La Thiên Sơn ngồi một bên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Thu Thạch đột nhiên có chút buồn cười.Trình Nhất Tạ chợt nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"Lâm Thu Thạch nghe vậy thì sửng sốt, lúc này anh mới phản ứng được, dựa theo thính lực của người bình thường, ngồi xa như vậy không thể nghe được nội dung trò chuyện của nhóm Nguyễn Nam Chúc bên đó, nhưng anh thì khác."La Thiên Thuỷ nói với Nguyễn Nam Chúc là anh trai cô ta có bạn gái rồi." Lâm Thu Thạch nhịn cười phiên dịch cho Trình Nhất Tạ.Trình Nhất Tạ nghe xong, trong mắt cũng hiện ra một chút ý cười."Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Hay cô có hiểu lầm gì với ánh mắt của tôi à?"La Thiên Thuỷ nghe vậy thì giận dữ tới đập bàn: "Cô nói vậy là có ý gì! Anh trai tôi ưu tú như vậy, cô dựa vào cái gì mà không vừa mắt anh ấy!"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhưng mà tôi đã có người yêu rồi."
La Thiên Thuỷ: "Ai? Cô thích ai!!!"
La Thiên Sơn lộ ra biểu cảm đau đầu, nói: "Thật ngại quá..... Xin hỏi cô tới tìm chúng tôi có chuyện gì? Thiên Thuỷ, em đừng nói nữa."
Hiển nhiên La Thiên Thuỷ còn muốn nói tiếp, nhưng bị La Thiên Sơn nắm tay cản lại mới lộ ra vẻ mặt không cam lòng mà nhịn xuống.Nhưng từ trong ánh mắt của cô ta có thể nhìn ra rõ ràng ---- sâu trong lòng cô đã đem Nguyễn Nam Chúc ra chửi vô số lần rồi."Tôi tới tìm anh để nói về lời đề nghị của anh ngày hôm qua." Nguyễn Nam Chúc kéo ghế ra, động tác vô cùng tự nhiên ngồi xuống trước mặt La Thiên Sơn, "Tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác."Ánh mắt La Thiên Sơn sáng bừng."Nhưng, manh mối của cửa này phải để cho chúng tôi lấy." Nguyễn Nam Chúc vừa nói chuyện vừa dùng đuôi mắt quan sát biểu cảm của La Thiên Thuỷ, "Có vấn đề gì không?""Không có." La Thiên Sơn nói, "Việc này chúng ta có thể thoả thuận như vậy."Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng đầu: "Hai người là anh em ruột à?""Đúng vậy, làm sao thế?" La Thiên Sơn cười cười, "Không giống à?"Nguyễn Nam Chúc: "Không giống."
La Thiên Thuỷ nhíu mày: "Tôi với anh hai có chỗ nào không giống....."
Lời trong miệng cô ta còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Nam Chúc dùng một câu nhẹ nhàng cắt đứt: "Người sống với người chết giống nhau chỗ nào?"Dường như trong nháy mắt, không khí lắng đọng lại, La Thiên Thuỷ ngạc nhiên tới trợn tròn mắt, mà ánh mắt của La Thiên Sơn lại trầm xuống như ánh chiều muộn, anh ta hỏi: "Cô có ý gì?""Ý trên mặt chữ." Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Em gái anh chết ở cửa thứ mấy?"La Thiên Sơn đứng bật dậy khỏi ghế, anh ta quát lên: "Câm miệng!"
Từ phản ứng của anh ta, Nguyễn Nam Chúc đã nhận được đáp án mà mình muốn, anh gật đầu: "Đừng căng thẳng, tôi cũng không có ác ý với hai người, chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi."La Thiên Thuỷ nhíu mày nhìn Nguyễn Nam Chúc."Hợp tác vui vẻ." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy rời đi. Xem ra hai người này thật sự là người từ bên ngoài vào cửa, không phải NPC trong cửa, nếu cậu đã nhận được đáp án là người, vậy chuyện hợp tác của họ với La Thiên Sơn, có thể tiếp tục.__________4535 chữ, 10 giờ 52 phút ngày 03 tháng 08 năm 2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com