TruyenHHH.com

[Edit_Hoàn] Kính Vạn Hoa Chết Chóc

Chương 53: Hiện thực

Starnight411

Có những người sẽ luôn cảm thấy ghét bỏ cuộc sống sinh hoạt bình đạm nhưng chỉ cần đã trải qua những chuyện ở thế giới bên trong cánh cửa thì đều sẽ phát hiện ra loại sinh hoạt bình đạm này cũng là một kiểu may mắn.

Từng dòng xe cộ, từng người đi đường, thậm chí là những đám mây ở chân trời, cỏ ở ven đường đều nhờ có thế giới bên trong cánh cửa làm nền mà trở nên đáng yêu hơn nhiều. Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí nằm ở ghế dựa trên mái nhà, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.

Bánh Gối cùng Hạt Dẻ cũng ở bên cạnh, Bánh Gối phe phẩy cái đuôi nhảy nhót trên mái nhà, mà Hạt Dẻ lại dựa vào bên cạnh hai người Lâm Thu Thạch, nằm bẹp ra, cùng bọn họ phơi nắng.

Qua một lát thì Trình Thiên Lí liền ngủ mất, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lâm Thu Thạch đang mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cãi nhau. Âm thanh này cách anh hơi xa, nếu dựa theo thính lực của người bình thường thì chắc chắn sẽ không nghe thấy nhưng Lâm Thu Thạch lại có thể dễ dàng nghe được tiếng động mà người thường khó có thể nhận biết này.

Vốn dĩ anh còn tưởng là những người khác trong biệt thự đang cãi nhau, nhưng cẩn thận lắng nghe thì lại cảm thấy có chút không đúng, bởi vì giọng nói này chính là của Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ.

"Tại sao cậu phải làm như vậy, Trình Nhất Tạ, nếu em trai cậu biết thì nhóc ấy cũng sẽ chẳng vui vẻ gì đâu." Đây là giọng của Nguyễn Nam Chúc, tuy rằng nghe qua có vẻ rất bình tĩnh nhưng dựa vào sự hiểu biết của Lâm Thu Thạch khi ở cùng cậu một thời gian thì ngữ khí này biểu hiện cho việc cậu đang thật sự tức giận.

"Cho nên em sẽ không để cho em ấy biết." Trình Nhất Tạ nói, "Nguyễn ca, em hiểu ý anh mà."

Nguyễn Nam Chúc: "Cậu thật sự hiểu?"

Trình Nhất Tạ nói: "Nhưng em đã không còn sự lựa chọn nào khác."

Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng cậu thật sự hiểu."

Lâm Thu Thạch chưa từng nghe thấy Nguyễn Nam Chúc dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy nói chuyện với người trong biệt thự, có vẻ như cậu đã hoàn toàn thất vọng với người trước mắt, cậu nói xong câu đó liền im lặng, Trình Nhất Tạ cũng không định tiếp tục giải thích.

Đoạn đối thoại này cứ như lọt vào sương mù, nếu không phải ngữ khí của cả hai người đều rất kỳ quái thì Lâm Thu Thạch cũng sẽ không cảm thấy là bọn họ đang cãi nhau, anh tự hỏi trong chốc lát, suy đoán việc này có khả năng là có liên quan đến Trình Thiên Lí nhưng cụ thể là chuyện gì thì tạm thời anh không thể đưa ra đáp án.

Ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm làm con người ta mơ màng muốn ngủ, sau khi xung quanh yên tĩnh lại, Lâm Thu Thạch cũng chậm rãi nhắm mắt. Ngay khi anh sắp chìm vào giấc ngủ thì một bóng người ập xuống trước mặt anh, Lâm Thu Thạch bừng tỉnh, sau khi mở mắt ra, anh liền nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng ở bên cạnh mình, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn anh.

Lâm Thu Thạch hoảng sợ, ngồi dậy khỏi ghế dựa, nói: "Có việc?"

Nguyễn Nam Chúc: "Chuẩn bị một chút, cùng tôi đi ra ngoài gặp vài người."

Lâm Thu Thạch nói: "Được...."

Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này liền xoay người rời đi, cũng không nói vì sao phải đi ra ngoài, sẽ đi gặp người nào.

Mà dù sao đây cũng là những việc sớm muộn gì cũng biết, Lâm Thu Thạch thay quần áo, lên xe cùng Nguyễn Nam Chúc, lái xe hướng về phía thành phố.

Tới nơi rồi, chiếc xe liền đi vào một tiểu khu khá kín đáo, dường như nơi này chút đặc biệt, bảo vệ vô cùng nghiêm túc, Lâm Thu Thạch có chút tò mò: "Tiểu khu này dành cho những người như thế nào?"

"Người kinh doanh giàu có, chính trị gia có tầm ảnh hưởng, minh tinh đủ sự nổi tiếng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lát nữa chúng ta sẽ gặp một người tương đối đặc biệt, anh ở bên cạnh nghe là được."

"Được." Lâm Thu Thạch gật đầu.

Sau khi dừng xe, Nguyễn Nam Chúc mang theo Lâm Thu Thạch đi vào một biệt thự màu trắng xinh đẹp.

Đi vào trong, Lâm Thu Thạch liền thấy được một người quen, đúng là Đàm Táo Táo trước đó từng gặp qua. Lúc này cô mặc một thân váy dài màu trắng xinh đẹp, ưu nhã ngồi trên sô pha, trong tay còn bưng một ly rượu vang đỏ, thấy bọn họ liền lộ ra vẻ tươi cười có chút rụt rè.

Không thể không nói, nhìn qua thì trên người Đàm Táo Táo vẫn mang một khí thế mạnh mẽ, nhưng vấn đề là Lâm Thu Thạch đã từng thấy qua dáng vẻ của cô trong cửa rồi, cho nên hoàn toàn không cảm nhận được chút cảm giác áp bức nào.

"Thu Thạch, anh đã đến rồi." Đàm Táo Táo nhìn về phía anh cười nói, "Nguyễn ca...."

"Người kia đâu?" Nguyễn Nam Chúc đi đến trước mặt cô, đi thẳng vào chủ đề.

Đàm Táo Táo nói: "Còn chưa tới, cái anh này tính tình khá kiêu ngạo, nói chuyện cũng không được dễ nghe, mong anh đừng để ý, tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ anh ta."

Nguyễn Nam Chúc mang vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống bên cạnh cô.

"Anh ấy không quá tin vào những việc như quỷ thần." Đàm Táo Táo nói, "Tôi cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ gặp được cửa...."

Nguyễn Nam Chúc: "Chính miệng anh ta nói cho cô?"

Đàm Táo Táo: "Đúng vậy, lúc đó anh ấy cho rằng mình chỉ nằm mơ, cho nên..... Nguyễn ca, anh xem xem, việc này anh có thể nhận không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Đợi gặp được người rồi nói sau."

Đàm Táo Táo gật gật đầu.

Khi bọn họ đang nói chuyện, có một nam nhân đang đi vào từ bên ngoài, Lâm Thu Thạch chỉ nhìn thoáng qua liền lộ ra biểu tình kinh ngạc. Người này anh biết, hay nói chính xác hơn là không dưới 80% người dân trên đất nước này đều biết anh ta, đây chính là diễn viên nổi tiếng nhất cả nước ngay lúc này. Khác với những minh tinh khác, kĩ thuật diễn xuất của anh ta vô cùng nổi bật, từ trong nước thẳng đến ngoài nước, trước mắt còn đang chuyển sang làm đạo diễn, tự mình làm đạo diễn của vài bộ phim ăn khách khiến người người trầm trồ khen ngợi.

Đến cả Lâm Thu Thạch bình thường không quan tâm đến người trong giới giải trí cũng đã từng xem qua phim mà anh ta đóng.

"Trương Dặc Khanh." Đàm Táo Táo kêu ra tên của anh ta.

"Táo Táo." Từ tuổi tác tính qua thì Trương Dặc Khanh chính là tiền bối của Đàm Táo Táo, càng không cần phải nói đến địa vị trong giới nghệ sĩ, diện mạo của anh ta thuộc về loại sắc bén tràn đầy tính xâm lược, mới gặp sẽ làm người ta cảm thấy đó là một người vô cùng không dễ ở chung.

Mà dựa theo cách nói trước đó của Đàm Táo Táo suy ra, anh ta đúng thật là một người như vậy.

"Vị này chính là Nguyễn Nam Chúc, còn đây là Lâm Thu Thạch." Đàm Táo Táo mỉm cười giới thiệu, "Đây là hai người mà trước đó em từng nói cho anh biết....."

Trương Dặc Khanh nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch chào hỏi, thái độ không nóng không lạnh.

"Cửa trước kia của tôi cũng chính là do bọn họ đi cùng, Nguyễn ca vô cùng đáng tin cậy, là một người rất khó mời trong lĩnh vực này." Đàm Táo Táo nói, "Có bọn họ, anh nhất định sẽ không...."

Lời của cô còn chưa nói xong Trương Dặc Khanh đã làm tư thế kêu cô dừng lại, anh ta nói: "Anh biết rồi."

Đàm Táo Táo: "Vậy anh....."

Trương Dặc Khanh: "Anh còn muốn suy xét lại một chút." Anh ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc ở đối diện, hai người đều không phải là người có tính tình tốt, một cái liếc mắt này dường như có đem theo tia lửa điện.

Đàm Táo Táo sửng sốt: "Nhưng cửa tiếp theo của anh sắp tới rồi, nếu đến lúc đó...."

Trương Dặc Khanh nói: "Còn có một tổ chức khác liên hệ với anh."

Nguyễn Nam Chúc: "Bạch Lộc?"

Trương Dặc Khanh nói: "Anh biết?"

Nguyễn Nam Chúc khinh miệt cười cười, anh đứng lên, nói với Lâm Thu Thạch: "Thu Thạch, chúng ta đi."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, đi theo phía sau Nguyễn Nam Chúc cứ như vậy mà rời đi.

Đàm Táo Táo thấy một màn như vậy liền luốn cuốn, nói: "Dặc Khanh, sao anh lại muốn tìm Bạch Lộc chứ? Hiện tại trong cái vòng này, Hắc Diệu Thạch chính là đáng tin cậy nhất đó, em đã rất vất vả mới...."

Trương Dặc Khanh nói: "Còn chưa thử qua thì làm sao biết cái nào đáng tin cậy nhất chứ." 

Đàm Táo Táo nghe vậy thì có chút tức giận: "Không phải em đã lấy mạng mình ra thử qua sao? Rốt cuộc là anh làm sao vậy, Bạch Lộc kia đã nói gì với anh...."

Nguyễn Nam Chúc nói đi là đi, không do dự chút nào, từ lúc đứng lên tới lúc ra cửa hoàn toàn làm lơ tiếng kêu gọi của Đàm Táo Táo, không quay đầu nhìn lại lấy một lần.

Đàm Táo Táo cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc rời đi.

Sau khi hai người lên xe, Lâm Thu Thạch có chút tò mò: "Nam Chúc, chúng ta cứ vậy mà đi sao?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."

Lâm Thu Thạch: "Là Lê Đông Nguyên làm?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ngoại trừ anh ta thì còn có thể là ai." Cậu cười như không cười, biểu tình cũng không còn căng thẳng như lúc ở trong kia, "Nhưng dù sao người này cũng có chút khó khăn, cũng là một việc phiền toái, giao cho bên Lê Đông Nguyên cũng được."

Lâm Thu Thạch nhớ tới biểu tình cao ngạo của Trương Dặc Khanh, cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nói rất đúng. Người như Trương Dặc Khanh vừa nhìn liền biết là loại không dễ ở chung, đúng là xem trên màn hình lớn không thể nào giống với việc trực tiếp đối mặt.

Nhưng nói đi nói lại thì Lâm Thu Thạch bắt đầu cảm thấy là Bạch Lộc đang cướp chuyện làm ăn của bọn họ, nhưng nhìn dáng vẻ của Nguyễn Nam Chúc lại cảm thấy có chỗ không đúng, cuối cùng anh không nhịn được mà hỏi: "Nam Chúc, sẽ không phải là do anh cố ý thả tin tức ra cho Bạch Lộc đâu đúng không?"

Vốn dĩ Nguyễn Nam Chúc đang lái xe, nghe được lời này bàn tay liền nắm chặt tay lái hơn một chút.

"Thật sự là anh?" Lâm Thu Thạch lập tức bắt được sự thay đổi rất nhỏ này của cậu, xác định suy đoán của mình, "Anh là người tiết lộ cho Bạch Lộc?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừm."

Lâm Thu Thạch: "Vì sao...."

Nguyễn Nam Chúc dùng ngữ khí rất thong thả trả lời vấn đề của Lâm Thu Thạch, cậu nói: "Bởi vì tôi không thích phim của anh ta."

Lâm Thu Thạch: "....."

"Được rồi, tôi chỉ đùa một chút thôi." Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười, "Anh sẽ không thật sự tin rồi chứ."

Lâm Thu Thạch: "....." Sao mình cứ cảm thấy Nguyễn Nam Chúc đang nghiêm túc vậy ta.

"Dù sao cũng là người mà Đàm Táo Táo giới thiệu." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi phải cho cô ấy một chút mặt mũi chứ, nhưng mà nếu là do chính anh ta không muốn chấp nhận Hắc Diệu Thạch thì đó đã không còn là vấn đề của tôi nữa."

Lâm Thu Thạch: "Cho nên rốt cuộc là Bạch Lộc đã làm cách nào để đả động tới Trương Dặc Khanh vậy?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ai mà biết được." Cậu không hề quan tâm chút nào.

Sau khi hai người về đến nhà không bao lâu, Lâm Thu Thạch liền nhận được điện thoại của Đàm Táo Táo. Trong điện thoại cô vô cùng chân thành xin lỗi về chuyện lúc nảy, mong Lâm Thu Thạch khuyên nhủ Nguyễn Nam Chúc đừng nóng giận.

Lâm Thu Thạch: "Sao cô không tự gọi điện thoại nói với anh ấy?"

Đàm Táo Táo: "Tôi sợ...."

Lâm Thu Thạch: "...."

Đàm Táo Táo: "Anh không sợ Nguyễn ca sao?"

Lâm Thu Thạch: "Lúc đầu thì có chút sợ, hiện tại thì vẫn ổn."

Dáng vẻ lạnh nhạt của Nguyễn Nam Chúc đúng là sẽ làm người khác cảm thấy không dễ ở chung, nhưng sau khi ngủ chung vài lần trong cửa, Lâm Thu Thạch cảm thấy vẫn tốt mà.

"Anh thật lợi hại." Đàm Táo Táo cảm thán, "Tôi vẫn thích dáng vẻ mặc đồ nữ của anh ta hơn...."

Lâm Thu Thạch âm thầm chọc chọc một góc đen tối trong lòng của chính mình, ai mà không thích chứ.

Cửa tiếp theo chính là cửa thứ sáu của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc có nhắc tới việc có thể sẽ cùng Trình Thiên Lí đi vào. Nhưng mà trước mắt vẫn còn sớm, tình hình cụ thể còn chưa thể xác định được, Nguyễn Nam Chúc muốn Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Người mới có mười vạn câu hỏi vì sao tên Tần Bất Đãi mà Dịch Mạn Mạn mang về trước kia đã qua cánh cửa thứ hai, sau đó anh ta liền rơi vào một loại trạng thái hậm hực không muốn sống nữa. Không muốn ăn cơm cũng không muốn cử động, mỗi ngày đều an vị ở phòng khách, không đến mấy ngày đã gầy đi một vòng.

Lâm Thu Thạch có chút lo lắng cho anh ta, Trần Phi lại nói không cần quá khẩn trương, đây là quá trình mà mỗi người mới đều phải trải qua.

Lâm Thu Thạch vừa nghe đã thấy có chút kì lạ: "Quá trình nhất định phải trải qua?"

Trần Phi: "Đúng vậy, trên cơ bản là tất cả mọi người đều sẽ có một đoạn thời gian hận đời, phần lớn là ở thời gian của cửa thứ hai và thứ ba, một thời gian sau sẽ ổn thôi, nếu không thì hẳn là do người đó đã chết rồi."

Lâm Thu Thạch: ".....Nhưng sao tôi lại không có?"

Trần Phi liếc mắt nhìn anh một cách đầy đánh giá: "Có thể là do cậu có thần kinh thô đi."

Lâm Thu Thạch: "....."

Trần Phi nói: "Tôi cũng chỉ mới gặp qua hai người không có trải qua quá trình này, mang tâm tình bình thản chấp nhận mọi thứ, một người là cậu."

Lâm Thu Thạch: "Một người khác là Nguyễn Nam Chúc?"

Ai ngờ Trần Phi lại lắc đầu: "Người còn lại là Trình Thiên Lí."

Lâm Thu Thạch: "......."

Trần Phi: "Sau đó chúng tôi thảo luận với nhau và cho ra kết luận có lẽ là vì cậu nhóc có chỉ số thông minh quá thấp, không thể hiểu rõ được loại chuyện như bên trong cửa."

Lâm Thu Thạch nhớ tới biểu tình trên mặt Trình Thiên Lí khi cậu nhóc đuổi theo sau mông Bánh Gối, vậy mà lại cảm thấy kết quả thảo luận của nhóm Trần Phi đúng là đáng tin thật.

"Nguyễn Nam Chúc cũng từng hậm hực như vậy sao?" Đây là vấn đề mà Lâm Thu Thạch tương đối tò mò.

"Hẳn là vậy." Trần Phi nói, "Chỉ là lúc ấy chúng tôi đều không ở đây cho nên cũng không rõ tình huống cụ thể, nhưng mà trước kia có nghe qua một người cũ nói về việc này, đúng thật là Nguyễn Nam Chúc từng có một đoạn thời gian hậm hực, sau đó mới tốt hơn."

Lâm Thu Thạch: "Vậy người cũ kia đâu?"

Trần Phi trầm mặc một lát: "Đã chết, khi tiến vào cánh cửa thứ chín cùng với Nguyễn Nam Chúc thì đã chết."

 Lâm Thu Thạch cảm thấy hô hấp của mình như cứng lại.

Dường như Trần Phi cũng không muốn nói nhiều về đề tài này, anh ta xua xua tay kêu Lâm Thu Thạch đừng nghĩ nhiều, dù sao bọn họ đều là những người cách chia ly và cái chết chỉ có một bước, chi bằng cứ tận hưởng những thú vui trước mắt, hưởng thụ cho tốt thời gian hiện tại.

Đúng là như vậy, Lâm Thu Thạch cảm thán trong lòng, thật ra những người trong ngôi biệt thự này đều có tố chất tâm lý đủ để vượt qua thử thách.

Trong khi Lâm Thu Thạch đang nghỉ ngơi thì Nguyễn Nam Chúc lại hoàn toàn không có ý định dừng lại tiết tấu của bản thân. Dường như cậu đã tạo thành thói quen thường xuyên ra vào trong cửa, một thời gian ngắn cũng phải đi vào cửa hai đến ba lần.

Dựa theo cách nói của cậu thì vào cửa càng nhiều sẽ có nhiều cơ hội tìm ra một ít quy luật hơn, cứ như là phản xạ có điều kiện vậy, chỉ cần nhìn đến hình ảnh thì đáp án cũng sẽ tự xuất hiện.

Đương nhiên, loại chuyện này chắc cũng chỉ có mỗi Nguyễn Nam Chúc dám làm, dù sao mỗi cánh cửa đều là nguy hiểm, mặc dù đã là một tay già đời cũng không dám đảm bảo lần nào bản thân cũng có thể an toàn đi ra ngoài.

Hôm nay Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lí cùng tới siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, dự định tối nay sẽ nấu lẩu ăn, trên đường về thì lại nhận được điện thoại của Ngô Kỳ hẹn anh ra ngoài ăn cơm.

"Tớ đã mua nguyên liệu nấu ăn rồi, hay là cậu cũng tới đây ăn đi?" Lâm Thu Thạch nói, "Tớ mua xương về hầm canh, định nấu lẩu."

"Được đó nha." Ngô kỳ luôn rất thích tay nghề của Lâm Thu Thạch, huống hồ từ sau khi Lâm Thu Thạch chuyển nhà, đã thật lâu rồi cậu ta chưa được tới nhà Lâm Thu Thạch ăn ké đó, "Đợi một lát, tớ tới ngay đây, có cần mang theo thứ gì không?"

Lâm Thu Thạch: "Cậu mang theo cái miệng tới là được rồi."

"Được." Ngô kỳ vui vẻ đáp.

Lâm Thu Thạch trở lại biệt thự, đem nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu nướng. Trình Thiên Lí và Trần Phi ở bên cạnh giúp anh xử lý mấy loại thịt và rau dưa. Trong biệt thự này chỉ có hai người biết nấu cơm, một người là Lâm Thu Thạch, một người là Lư Diễm Tuyết, mấy ngày nay Lư Diễm Tuyết đã ra ngoài du lịch thế nên trọng trách nấu cơm liền rơi xuống đầu Lâm Thu Thạch.

Cũng may Lâm Thu Thạch không ghét nấu cơm cho nên lúc làm vẫn tính là vui vẻ.

Khi nồi lẩu nấu sắp xong thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Lâm Thu Thạch đi ra mở cửa, thấy Ngô Kỳ xách theo một thùng bia đứng ở ngoài cửa.

"Hehe, tớ mang cho mọi người một thùng bia đây." Ngô Kỳ nói.

"Được rồi, vào đi." Lâm Thu Thạch tránh ra một bên để Ngô Kỳ đi vào.

Đặt một bếp điện tử lên bàn ở phòng khách, lại đem nồi lẩu đặt lên trên liền có thể bắt đầu ăn.

Lâm Thu Thạch dọn chén đũa xong, nói: "Nam Chúc ở trên lầu sao? Để tôi đi kêu anh ấy."

"Hẳn là ở trên đó." Trần Phi nói, "Hôm nay không thấy anh ấy đi ra ngoài."

Lâm Thu Thạch đang định đi lên lầu kêu Nguyễn Nam Chúc thì thấy một mỹ nữ vóc dáng cao gầy ung dung thong thả đi từ trên lầu xuống. Cô gái xinh đẹp này trang điểm nhẹ nhàng, thân trên mặc sơ mi trắng bình thường, thân dưới là một chiếc quần tây đen thẳng tắp, nhìn qua đúng là kiểu nam nữ đều có thể mặc. Mái tóc dài mềm mại như thác nước trong xanh được cột thành kiểu đuôi ngựa, để lại vài sợi lơ đãng bay bay bên vành tai.

Ngô Kỳ nhìn đến mức hai mắt sáng bừng, vươn tay chọc chọc vào xương sườn của Lâm Thu Thạch: "Thu Thạch.....Cậu tồi quá, chỗ này của cậu có một cô gái xinh đẹp như vậy mà không nói cho tôi?"

Lâm Thu Thạch: "....." Biểu tình trên mặt anh đang rất phức tạp ----- bởi vì cô gái xinh đẹp này chính là Nguyễn Nam Chúc. Hẳn là mới vừa ra khỏi cửa, Nguyễn Nam Chúc còn chưa tháo tóc giả ra, thêm cả việc trang điểm đem những đường nét sắc bén trên gương mặt của cậu trở nên dịu dàng hơn, cho nên toàn thân đều toả ra một kiểu xinh đẹp trung tính.

Ngày thường cậu đã vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác mà lúc này đây cậu lại làm người ta không thể nào dời ánh mắt ra khỏi mình.

Nhìn dáng vẻ của Ngô Kỳ xem, đó là kiểu đang hận không thể xông lên để nhìn cho kĩ rồi thuận tiện xin luôn cái số điện thoại nữa.

Nguyễn Nam Chúc cũng thấy Ngô Kỳ, khoé mắt cậu khẽ nhướn lên, thấy cũng coi như không phát hiện, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Lâm Thu Thạch, lười biếng cầm lấy chén đũa trước mặt.

"Tôi không cho quá nhiều ớt vào, nếu cảm thấy không đủ đậm đà thì thêm chút gia vị." Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc không thể ăn quá cay, "Đây, nước chấm."

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, cầm đũa bắt đầu ăn.

Người đẹp, làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui, Nguyễn Nam Chúc khẽ há miệng ăn, dáng vẻ ăn uống cũng vô cùng ưu nhã.

Ngô kỳ bị cảnh trước mắt làm cho cả lòng ngứa ngáy, lại ngượng ngùng không dám nhìn chằm chằm người ta vì thế liền hoá thân thành con khỉ nhỏ, không ngừng trộm nhìn ngó.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, có chút dở khóc dở cửa.

Ở ngoài cửa Nguyễn Nam Chúc đội tóc giả nhưng khi đi vào bên trong cánh cửa, tóc giả sẽ trực tiếp biến thành tóc thật, hiển nhiên cậu cũng chú ý tới ánh mắt của Ngô Kỳ, động tác trên tay dừng lại.

Lâm Thu Thạch thấy thế thì giật mình, còn tưởng là Nguyễn Nam Chúc giận, ai ngờ động tác tiếp theo của cậu là vươn tay nắm lấy mái tóc của chính mình, sau đó dùng sức kéo một cái----

Lộ ra một đầu tóc ngắn của chính mình.

"Phụt!!!" Thiếu chút nữa Ngô Kỳ đã bị nước miếng của bản thân sặc chết.

Nguyễn Nam Chúc nhướn mày, tiện tay ném tóc giả đi, tiếp tục dùng biểu tình lạnh nhạt ăn cơm.

"Đậu moá, đậu moá...." Ngô Kỳ nhỏ giọng mắng, kích động nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Thu Thạch, đây rốt cuộc là gái hay trai vậy?"

Hẳn là cậu ta đã bị kích thích quá mức nên cũng không làm trò nữa mà nói thẳng ra ngay trước mặt Nguyễn Nam Chúc.

Lâm Thu Thạch thương hại nhìn cậu ta: "Trai."

Ngô Kỳ: "...." Cậu ta mạnh mẽ lau mặt mình một hồi.

Lâm Thu Thạch: "Một người đàn ông có vóc dáng còn cao hơn cậu."

Ngô Kỳ xém chút nữa là rơi nước mắt, cậu ta cảm thấy nhận sai người không phải là thảm, thảm nhất chính là khi người ta ném tóc giả đi rồi, cậu ta vẫn cảm thấy người này đẹp muốn chết.

Lâm Thu Thạch nói: "Đừng nhìn, ăn đi nè." Anh gắp cho Ngô Kỳ một viên bò, an ủi tâm hồn mỏng manh sắp hỏng của cậu ta.

Ngô Kỳ thu hồi ánh mắt của chính mình, vừa nhai bò viên vừa lặng lẽ rơi lệ trong lòng, sau đó cả buổi đều mang dáng vẻ mất hồn mất vía.

Nguyễn Nam Chúc ăn uống rất vui vẻ, cậu ăn xong thì đi lên lầu đổi quần áo và trang sức rồi lại đi xuống.

Ngô Kỳ thấy cậu mặc đồ nam mới phát hiện người này có chút quen mắt, cậu ta hoảng hốt hỏi: "Thu Thạch, vì sao tôi vẫn cảm thấy anh ta rất đẹp vậy chứ."

Lâm Thu Thạch: "Bởi vì anh ấy đúng là rất xinh đẹp."

Ngô Kỳ: "Vậy cậu thích anh ta sao?"

Đại khái là giọng của cậu ta có chút lớn, Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ đang ngồi ở sô pha bên kia đột nhiên xoay đầu, nhìn về phía Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch: "....Thích." Anh có thể nói không thích sao, người dám nói bậy trước mặt Nguyễn Nam Chúc còn chưa sinh ra đâu.

Ngô Kỳ: "Tớ cũng thích huhuhu."

Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Nam Chúc, khắc tinh của những kẻ mê người đẹp.

Hôm nay, Ngô Kỳ đã chịu đả kích nghiêm trọng, trước khi đi đều là dáng vẻ hồn bay phách lạc. Lâm Thu Thạch không dám để cho cậu ta tự mình lái xe nên liền lái xe đưa cậu ta trở về.

Sau khi tới nơi ở của Ngô Kỳ, tên này xuống xe rồi còn phải đứng bên cạnh hút thuốc một hồi lâu, cuối cùng đau khổ nói: "Thu Thạch à, ở cùng một chỗ với người như vậy, lâu dài, cậu thật sự sẽ không cong sao?"

Lâm Thu Thạch không hiểu gì: "Cong, cái gì cong?"

Ngô Kỳ: "......."

Lâm Thu Thạch: "Cái gì gọi là cong?"

Ngô Kỳ: "Thì là......Thích đàn ông đó."

Lâm Thu Thạch: "Thích đàn ông?" Anh suy nghĩ trong chốc lát mới phản ứng được Ngô Kỳ vừa nói gì, "Sao mà được chứ, không phải vẫn còn có cô gái xinh đẹp sao?"

Ngô Kỳ: "Hả? Còn có cô gái xinh đẹp? Sao tớ không thấy?" Rõ ràng cả phòng toàn sinh vật giống đực mà.

Lâm Thu Thạch bình tĩnh lại mới phát hiện hình như có chỗ không đúng, khi anh nói về cô gái xinh đẹp, khuôn mặt hiện lên trong đầu anh chính là mặt của Chúc Manh, nhưng mà Chúc Manh..... Thôi bỏ đi.

"Tớ đi đây, cậu bảo trọng." Ngô Kỳ vẫy vẫy tay về phía Lâm Thu Thạch, mang vẻ cô đơn đi lên tầng.

Lâm Thu Thạch nhìn theo dáng vẻ của cậu ta rồi rơi vào trầm tư.

Trở lại biệt thự, Trình Thiên Lí cùng mấy người Nguyễn Nam Chúc đang ngồi ở trên sô pha vừa cắn hạt dưa vừa chơi bài.

Trình Thiên Lí cầm trong tay hai lá bài, trên mặt là biểu tình cực kì đau khổ.

Lâm Thu Thạch thò đầu lại gần nhìn thử thì phát hiện cái thứ này đang giữ lại một đôi hai trên tay.

Lâm Thu Thạch: "....." Một lần nữa, anh lại bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của Trình Thiên Lí.

Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng đánh bài trong tay xuống, nói: "Đưa về rồi?"

Lâm Thu Thạch biết cậu đang hỏi Ngô Kỳ: "Ừ."

Nguyễn Nam Chúc: "Tinh thần rất yếu ớt."

Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: ".....Vẫn ổn mà." Người bình thường sao có thể sở hữu thần kinh thô giống như Trình Thiên Lí chứ.

Nguyễn Nam Chúc: "Cho nên lúc anh biết tôi là Nguyễn Bạch Khiết thì trong lòng nghĩ gì?"

Lâm Thu Thạch nghĩ lại một chút: "Không gì cả." Lúc ấy hình như anh rất bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật này.

"Không tệ." Nguyễn Nam Chúc phủi sạch vỏ hạt dưa trên tay.

Lâm Thu Thạch được khen thì hơi ngơ ngác, cũng hơi ngại ngùng, rồi anh hỏi ra một vấn đề mà bản thân đã muốn hỏi từ lâu: "Nguyễn ca, anh thích giả gái như vậy sao?"

Nguyễn Nam Chúc không trả lời mà đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của Lâm Thu Thạch, sau đó xoay xoay mặt anh: "Nhìn kĩ thì nền tảng của anh cũng không tồi đâu."

Lâm Thu Thạch: "Hả???"

Nguyễn Nam Chúc: "Lần sau tới lượt anh thử xem sao." Cậu buông lỏng tay, đứng lên, lộ ra một nụ cười mỉm không rõ ý tứ, "Đời người sống không được bao lâu, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt đi."

Lâm Thu Thạch: "......."

Anh mang vẻ mặt không hiểu gì đứng đó, Trình Thiên Lí và Trần Phi ở bên cạnh ném qua mấy ánh mắt thương hại.

Nguyễn Nam Chúc xoay người rời đi, Lâm Thu Thạch bị Trần Phi vỗ vỗ bả vai, nói: "Sao trong lòng lại luẩn quẩn mà hỏi ra câu này cơ chứ...."

Lâm Thu Thạch: "...."

Trần Phi: "Giờ thì hay rồi."

Lâm Thu Thạch hơi hoảng sợ, cảm thấy hình như bản thân đã làm một chuyện rất không nên làm. Anh nhìn về phía Trình Thiên Lí, ai ngờ lại bắt gặp biểu tình đau khổ trên mặt cậu nhóc, Trình Thiên Lí nói: "Không sao cả, chịu đựng một chút thì tốt rồi, chúng em đều là như vậy mà bước tiếp."

Lâm Thu Thạch: "......." Cho nên rốt cuộc là các người có ý gì vậy?

Nhưng nhóm Trần Phi lại không hề có ý định giải thích, xoay người chạy mất.

-----------

Tác giả có lời muốn nói: 

Hahahahahaha, có người muốn nhìn Lâm Thu Thạch giả gái sao?

Nguyễn Nam Chúc: "Không phải anh hỏi tôi có vui không sao, lần sau anh tự mình tới thử xem."

Lâm Thu Thạch: "Hả????"

____________

5012 chữ, 22 giờ 48 ngày 4 tháng 6 năm 2024

Bước vào mùa thi rồiiiiiii

Chúc mọi người thi tốt nhaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com