TruyenHHH.com

Edit Hoan Kinh Van Hoa Chet Choc

Giang Tín Hồng bị bọn họ kêu ra ngoài một lần liền từ chối không muốn nói chuyện với họ lần nữa, ngồi ở trong phòng học không chịu động đậy đi ra. Bốn người đều rất bất đắc dĩ, vì không muốn làm cho những NPC khác chú ý, bọn họ đành phải quyết định ngày mai lại đến, lúc đó tiếp tục tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Giang Tín Hồng, vì nhìn qua thì có vẻ manh mối mấu chốt đang ở trên người cậu ta.

"Hôm nay cứ như vậy đi, trở về đi ngủ sớm một chút, tôi cũng mệt rồi." Nguyễn Nam Chúc ngáp một cái, nói.

"Được." Từ khi đi vào cánh cửa đến giờ hầu như Lê Đông Nguyên không hề phản đối quyết định nào của Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc nói cái gì, anh ta liền làm cái đó, có thể nói là vô cùng tri kỉ.

Bốn người tuỳ tiện ăn một chút liền đi về ký túc xá, tới cửa ký túc xá rồi thì lại nhìn thấy cô gái người mới kia đang mang vẻ mặt lo âu đi vòng vòng trước cửa.

"Xảy ra chuyện gì à?" Lâm Thu Thạch hỏi cô.

Cô gái kia ngập ngừng, do dự một hồi rồi mới mở miệng nói: "Cái đó..... Đồng đội của tôi....Mãi mà không thấy trở về."

"Hai người đã đi đâu?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Trường học cũ." Cô gái kia nói, "Tôi đi vệ sinh, lúc trở về thì phát hiện người kia đã không thấy đâu nữa, tôi tìm khắp toà nhà cũng không thấy hắn đâu, sau đó tôi thật sự rất sợ, liền trở về trước."

"Hắn biến mất ở trường học cũ?" Lê Đông Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời đã hoàn toàn tối đi bên ngoài, "Gấp cũng vô dụng, tôi khuyên cô nên đi nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai chúng tôi sẽ đi tìm cùng cô."

Tuy rằng biểu cảm của cô gái kia vẫn mang vẻ rất lo lắng như cũ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, xem ra cô cũng không muốn quay lại trường học cũ u ám kia vào lúc này.

Vì thế đoàn người trở lại phòng của mình, định nghỉ ngơi.

Trải qua nhiều lần ở trong cửa, tất cả mọi người đều rõ ràng ý nghĩa của việc mất tích là gì, ở cái nơi đâu đâu cũng là cạm bẫy tử vong như thế giới bên trong cánh cửa này, đột nhiên không thấy người đâu, thì cơ hội sống sót vô cùng nhỏ bé. Xem ra người đồng đội trong miệng cô gái người mới kia, chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều.

Bọn họ nằm ở trên giường, phân tích một chút những tin tức hôm nay tìm được.

Nguyễn Nam Chúc lại đưa ra một cái manh mối vô cùng quan trọng: "Không phải bọn họ sắp phải thi cuối kì sao?"

Lâm Thu Thạch: "Đúng vậy, làm sao à?"

Nguyễn Nam Chúc: "Thời tiết bây giờ chắc chắn không phải mùa đông, độ ấm lạnh vừa phải, còn có chút nóng, vậy thi cuối kì này không phải là cuối kì trước nghỉ đông."

Lâm Thu Thạch nháy mắt đã hiểu ý Nguyễn Nam Chúc: "Ý cô là bọn họ sắp thi đại học?"

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc, "Tôi cảm thấy đây là thời điểm mấu chốt nhất, một khi thi đại học kết thúc, bọn họ sẽ không phải học sinh của trường này nữa."

Hạ Như Bội cũng bừng tỉnh: "Cho nên kì thi cuối kì này thật ra là thi đại học, đây chính là thời hạn cuối cùng của chúng ta? Nếu..... Nếu chúng ta không thể tìm ra chìa khoá thì sao?"

Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Không thể tìm ra thì sẽ xảy ra hai loại khả năng, một là thời gian tìm kiếm của chúng ta sẽ luôn lặp đi lặp lại mấy ngày này, hai là quỷ quái đại khai sát giới, chỉ để lại một người sống sót, cửa sẽ tự động mở ra." ------ bất luận là loại tình huống nào, đều vô cùng không ổn.

Hạ Như Bội nghe vậy thì rụt rụt cổ, không nói gì nữa.

"Manh Manh, rốt cuộc cô đã đi qua mấy cánh cửa rồi." Lê Đông Nguyên đột nhiên lên tiếng hỏi, "Kinh nghiệm của cô rất phong phú đó."

"Mông tiên sinh, không ai dạy anh đừng tuỳ tiện hỏi át chủ bài của người khác sao." Nguyễn Nam Chúc đối với Lê Đông Nguyên một chút cũng không khách khí, "Huống hồ cho dù tôi lợi hại đến mức nào cũng sẽ không bằng thủ lĩnh của Bạch Lộc là anh đâu."

Lê Đông Nguyên nhướn mày: "Cũng chưa chắc đâu."

Bọn họ nói xong những chuyện này liền bắt đầu nghỉ ngơi.

Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm ván giường phía trên mình, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Một đêm không mộng mị, đây là một đêm an bình, Lâm Thu Thạch bình tĩnh nghênh đón ánh sáng mặt trời của ngày hôm sau.

Buổi sáng bảy giờ, bốn người đúng giờ rời giường, sau khi rửa mặt liền dự định sẽ cùng cô gái người mới ngày hôm qua đi đến trường học cũ xem xét tình huống.

"Tôi là La Hiểu Vũ." Cô gái người mới nhỏ giọng tự giới thiệu, hiển nhiên cô ấy đã một đêm không ngủ, phía dưới đôi mắt có một quầng thâm rõ ràng, biểu tình cũng tràn ngập lo sợ và nghi hoặc, "Ý mọi người là, hắn đã không còn sao...."

"Đại khái là vậy." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu hắn vẫn còn sống, không có khả năng ngủ một đêm ở trường học cũ." 

Nói vậy cũng đúng, La Hiểu Vũ ôm cánh tay, một bộ dạng cả người lạnh lẽo.

Bọn họ đi tới trường học cũ, thấy cửa sắt ở trường học cũ được mở ra mà không có khoá lại, La Hiểu Vũ nói cửa này là khi bọn họ tới đã mở ra, ngày hôm qua khi cô rời đi sợ sẽ bị người ta khoá lại ở bên trong nên đã dùng một cục đá chống lại, không nghĩ tới ngày hôm qua để như thế nào, hôm nay nó vẫn như vậy, nhưng mà nhờ vậy cũng có thể xác định, người nọ thật sự không có rời khỏi trường học cũ.

"Lúc ấy hai người mất liên lạc ở lầu nào?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Lầu bốn." La Hiểu Vũ nhớ rất rõ ràng, "Cuối lầu bốn có một lớp học, hình như là lớp hai năm hai...."

Nghe được hai chữ lớp hai này, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Trước tiên cứ đi lên xem sao." Lê Đông Nguyên nói.

Năm người hướng tới phía lầu bốn đi lên, Lâm Thu Thạch vừa đi vừa chăm chú lắng nghe âm thanh, bây giờ anh rất sợ sẽ nghe được loại âm thanh thùng thùng thùng như có người nhảy trên sàn nhà, bởi vì nó đại diện cho khả năng Tá Tử đang ở gần đây, nhưng cũng may bọn họ đi thẳng tới lầu bốn, âm thanh kia cũng không xuất hiện.

Trên tấm bảng tên của lớp học cuối cùng viết hai chữ Hán 'lớp hai' rất lớn, bọn họ nhìn vào phòng học thông qua cửa sổ, thấy được cảnh tượng bên trong.

Phòng học cũng không lớn, từ bên ngoài liền có thể nhìn không sót thứ gì, phòng học rỗng tuếch bày vài bộ bàn ghế chỉnh tề, cũng không có thấy người đồng đội trong miệng La Hiểu Vũ.

"Không có." Lê Đông Nguyên nói, "Có lẽ là đã đi nơi khác rồi, rốt cuộc hai người đã tách ra như thế nào?"

La Hiểu Vũ nơm nớp lo sợ trả lời: "Lúc đó tôi đến bên kia đi WC, khi trở về liền phát hiện không thấy người đâu, sau đó cũng không tìm ra....."

"Chúng ta đi mấy tầng khác tìm xem?" Lâm Thu Thạch đề nghị.

"Cũng được." Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Năm người một hàng đi thẳng đến cầu thang, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, như là có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống, nện thật mạnh xuống sàn nhà.

Tất cả mọi người đều bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, mọi người tìm theo hướng âm thanh phát ra mà đi, rất nhanh liền phát hiện nơi phát ra âm thanh ---- đúng là lớp hai trước đó cái gì cũng không có kia.

Lúc này, phòng học trống vắng vốn chỉ có bàn ghế lại nhiều ra thêm một cái thi thể máu thịt mơ hồ, thi thể kia dường như là từ trên trần nhà rơi xuống, đem bàn ghế được sắp xếp gọn gàng trên sàn đập cho tan tác.

La Hiểu Vũ thấy một màn như vậy không tự chủ được hét lên, Hạ Như Bội biểu hiện tốt hơn cô ấy một chút, tốt xấu gì cũng không hét ra tiếng, chỉ dùng tay che miệng lùi lại vài bước thôi.

"Vào xem đi." Nguyễn Nam Chúc nói xong liền móc ra cái kẹp tóc, bắt đầu mở khoá.

Lâm Thu Thạch đã thành thói quen với động tác này của cậu rồi nên chỉ đứng bên cạnh im lặng nhìn, còn Hạ Như Bội lại có vẻ khá tò mò nhưng lại sợ hãi liền đứng ở xa nhón chân cúi đầu nhìn xem, tư thế đó thật ra cũng có vài phần đáng yêu.

Một lát sau, một tiếng răng rắc vang lên, ổ khoá không phức tạp lắm của khu dạy học cũ rơi xuống. Nguyễn Nam Chúc là người đầu tiên đẩy cửa đi vào, thấy được mặt đất đầy hỗn độn.

Lâm Thu Thạch đi theo phía sau cậu, sau khi đi vào phòng học rất nhanh cũng phát hiện chỗ không đúng: "Mấy thứ này...."

Nguyễn Nam Chúc: "Có ý tứ."

Xung quanh nơi thi thể rơi xuống, vậy mà còn có một đống sách nằm khắp nơi, từ xa nhìn lại thì những quyển sách đó hình như là sách giáo khoa của học sinh, lúc này những quyển sách đó nằm lung tung rối loạn xung quanh thi thể, nhìn cực kì quái dị.

Lá gan của Lê Đông Nguyên cũng rất lớn, anh ta trực tiếp đi đến bên cạnh thi thể, nhặt một quyển trong số đó lên: "Đúng là sách giáo khoa."

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc cũng đi qua, thấy được thứ trong tay Lê Đông Nguyên.

Thật sự là sách giáo khoa, hơn nữa tất cả đều là sách giáo khoa, số sách này đều bị người nào đó dùng màu đỏ vẽ lên những kí hiệu rối tung rối mù, dường như mỗi một tờ đều viết, đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết, cứ như một lời nguyền rủa độc ác.

Nguyễn Nam Chúc lại tuỳ tiện nhặt lên một quyển khác, cuốn sách này cùng với cuốn Nguyễn Nam Chúc cầm sẵn trên tay không khác nhau là mấy, nói ngắn gọn thì chính là trang nào cũng đầy các từ ngữ nguyền rủa đó. Nguyễn Nam Chúc tự hỏi một lát rồi đem cuốn sách đóng lại, sau đó lại lật trang đầu tiên ra, Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh cậu cho nên nhìn thấy rất rõ ràng, ở trang đầu tiên, có ba chữ viết thanh tú ghi: Lộ Tá Tử ---- đây thế mà lại là sách của Lộ Tá Tử!!

Mà thi thể ở giữa phòng học cũng đúng thật là đã thiếu một chân, xem ra đúng là Lộ Tá Tử làm, chỉ là không biết lần này Lộ Tá Tử đã dùng cách gì khiến người này đọc ra những ca từ không nên đọc kia.

...............

Nhiếp Thành cùng La Hiểu  Vũ tới trường học cũ.

Khi La Hiểu Vũ nói muốn đi vệ sinh, Nhiếp Thành liền đứng ở cửa phòng học yên lặng chờ đợi. Toà nhà khu dạy học này yên tĩnh đến đáng sợ, hành lang trống rỗng, thậm chí đến tiếng nói chuyện cũng không vang lại. Nhiếp Thành liếc nhìn một vòng hành lang dài không thấy điểm cuối, đột nhiên có chút hốt hoảng khó nói thành lời, hắn móc điện thoại ra, đang định chơi một hai trò chơi nhỏ để giảm bớt cảm giác khẩn trương thì biểu tình liền trở nên cứng lại ----- hắn nghe được một loại âm thanh quái dị, âm thanh này là từ trong phòng học truyền đến, giống như tiếng nói chuyện khe khẽ của rất nhiều người làm cho lông tơ trên người hắn như muốn dựng ngược lên.

Trường học này đến một người cũng không có, sao có thể có tiếng nói chuyện khe khẽ của nhiều người được? Nhưng mà âm thanh nho nhỏ đó càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng biến thành tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ.

Nhiếp Thành chậm rãi di chuyển bước chân, đi đến cửa sổ bên cạnh, hắn nhìn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, rốt cuộc cũng thấy được nơi phát ra âm thanh ---- đúng là phòng học này.

Chỉ thấy phòng học vốn dĩ trống rỗng, không biết từ khi nào đã ngồi đầy học sinh, bọn họ có đứng có ngồi, biểu tình kích động dang thảo luận chuyện gì đó.

Một màn này thật sự làm người ta sợ hãi quá mức, Nhiếp Thành cũng không tự chủ được muốn lùi về phía sau, nhưng mà khi hắn đang định lặng lẽ rời đi thì bọn học sinh trong phòng học lại bắt đầu cùng nhau hát lên một ca khúc với giọng điệu quái dị: Tá Tử từ nhỏ kêu chính mình là Tá Tử thật là buồn cười nha, cô rất thích chuối nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn nửa quả thiệt là đáng thương nha, Tá Tử đi xa hẳn sẽ quên tôi rồi Tá Tử thiệt là cô đơn mà....

Nhiếp Thành chưa từng nghe qua bài hát có ca từ như vậy, tiếng ca làm hắn cảm thấy càng lúc càng lạnh, phảng phất như là đang ở mùa đông khắc nghiệt, hắn muốn di chuyển nhưng cứ có cảm giác cơ thể đã bị đông cứng lại.

"Tá Tử từ nhỏ kêu chính mình là Tá Tử thật là buồn cười nha, cô rất thích chuối nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn nửa quả thiệt là đáng thương nha, Tá Tử đi xa hẳn sẽ quên tôi rồi Tá Tử thiệt là cô đơn mà...." Tiếng ca vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại, người trong phòng học, đã phát hiện sự tồn tại của Nhiếp Thành.

Bọn họ quay đầu, nhìn về phía Nhiếp Thành đang đứng bên ngoài cửa sổ, khi mặt đối mặt với những người đó, Nhiếp Thành mới phát hiện, đôi mắt của những người này không hề có con ngươi, chỉ còn lại hai cái lỗ đen như mực phối hợp với sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên không phải người sống rồi.

Nhiếp Thành bị dọa lảo đảo vài bước, hắn há miệng thở dốc, nghe được bọn họ hát ra câu cuối cùng: " Chân tôi đã không còn rồi, người cho tôi có được không. Chân tôi đã không còn rồi, người cho tôi có được không......"

Một lần rồi lại một lần, những lời này cứ như câu thần chú đầy ma lực, biểu tình của Nhiếp Thành cũng bắt đầu trở nên mờ mịt, môi hắn giật giật, thấp giọng nói ra một câu:  "Chân tôi đã không còn rồi, người cho tôi có được không...."

Những lời này vừa nói ra, trong phòng học nháy mắt liền trở nên yên tĩnh. Những gương mặt trắng bệch kia, tất cả đều nhếch môi tạo thành một nụ cười vô cùng quái dị.

Lúc này Nhiếp Thành mới bừng tỉnh, hắn lập tức hiểu ra mình đã phạm sai lầm liền xoay người muốn trốn đi, nhưng lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh thùng thùng thùng. Hắn hoảng loạn xoay đầu thì thấy một bóng ma hình người đứng ở hành lang, bóng người kia chậm rãi tới gần hắn, tiếng hát vẫn còn tiếp tục vang lên: Chân tôi đã không còn rồi, người cho tôi có được không......

Nhiếp Thành cảm thấy dưới chân truyền đến một trận đau nhức, trước mắt liền tối đen.

...............

Sau khi rời khỏi trường học cũ, nhóm Lâm Thu Thạch dự định tiếp tục tới tìm cậu học sinh Giang Tín Hồng kia để tâm sự.

Nhưng xem xét tới thái độ mẫn cảm của Giang Tín Hồng vào ngày hôm qua, Nguyễn Nam Chúc đề nghị đứng ở cổng trường chờ người, đem cậu ta bắt tới nơi nào đó mà không làm cho những người khác chú ý tới, tỉ mỉ hỏi thăm một lần.

Lê Đông Nguyên vẫn tích cực ủng hộ lời của Nguyễn Nam Chúc, hơn nữa còn tỏ vẻ chính mình có sức lực rất lớn, một mình anh ta là đã có thể đem Giang Tín Hồng bắt tới đây.

Lâm Thu Thạch đang thầm nghĩ cũng may đây không phải là thế giới hiện thực, nếu không bốn người đang lén lút như bọn họ sợ là đã sớm bị bảo vệ bắt đem đi trước rồi.

Lúc này đã là 6 giờ chiều, nhóm học sinh đều bắt đầu tan học. Dựa theo tình huống bình thường thì năm ba hẳn là sẽ phải ở lại trường để tham gia tiết tự học buổi tối, nhưng có vẻ là vì trường học này xuất hiện những sự việc kia nên học sinh ở đây đều sẽ rời khỏi trường trước 7 giờ tối. Trường học vốn rất náo nhiệt trong tích tắc liền trở nên an tĩnh hơn cả một nghĩa trang.

Bốn người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổng trường, nhưng đến hơn nửa ngày cũng không thấy Giang Tín Hồng đâu.

Cuối cùng Hạ Như Bội không nhịn được mà hoài nghi, nói: "Có phải chúng ta đã bỏ lỡ rồi không, sao mà đợi hoài vẫn không thấy Giang Tín Hồng đâu."

"Không có khả năng bỏ lỡ." Nguyễn Nam Chúc vô cùng tự tin đối với thị lực của chính mình, "Cậu ta đúng thật là không có đi ra."

"Chúng ta đến khu dạy học nhìn xem?" Lê Đông Nguyên đề nghị.

"Được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hai người canh chừng ở đây, Dư Lâm Lâm, anh đi cùng tôi qua đó."

Lâm Thu Thạch đang muốn nói được thì Lê Đông Nguyên lại cười như không cười mà chen ngang: "Manh Manh, như vậy không ổn lắm nha."

Nguyễn Nam Chúc nhướn mày: "Không ổn chỗ nào?"

Lê Đông Nguyên nói: "Lỡ như chúng tôi gặp Giang Tín Hồng ở cửa thì sao, cô không sợ chúng tôi tìm ra tin tức sẽ không nói cho cô biết à?"

Nguyễn Nam Chúc liếc mắt nhìn Lê Đông Nguyên một cái, hiển nhiên, tuy rằng Lê Đông Nguyên đang dùng anh ta làm ví dụ, nhưng lại ám chỉ rằng người anh ta lo lắng là Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch sẽ có điều dấu diếm, dù sao cũng là người đến từ hai tổ chức khác nhau, có nghi ngờ nhau cũng là chuyện bình thường.

"Không bằng cô và Hạ Như Bội canh chừng ở chỗ này đi, tôi cùng Dư Lâm Lâm đi qua kia nhìn xem." Lê Đông Nguyên nói, "Như vậy, chúng ta đều yên tâm."

Nguyễn Nam Chúc tự hỏi một lát, vậy mà lại đồng ý với lời đề nghị của Lê Đông Nguyên: "Cũng có thể." Cậu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Đi sớm về sớm."

Lâm Thu Thạch gật đầu.

Sau đó Lê Đông Nguyên cùng Lâm Thu Thạch liền bắt đầu đi về hướng khu dạy học, muốn xem thử rốt cuộc Giang Tín Hồng đang ở nơi nào. Dọc theo đường đi, Lê Đông Nguyên đều hỏi thăm chuyện về Chúc Manh, về mối quan hệ giữa Chúc Manh và Lâm Thu Thạch, và cả địa vị của Chúc Manh ở Hắc Diệu Thạch, mà Lâm Thu Thạch cũng không hề khách khí từ chối sự thăm dò của anh ta, dùng những câu trả lời tiêu chuẩn như là không biết, không rõ lắm,.... làm đáp án trả lời anh ta.

Lê Đông Nguyên bị đối xử như vậy cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm nhìn Lâm Thu Thạch, nói, người ở Hắc Diệu Thạch đều thú vị như vậy sao.

Lâm Thu Thạch: "Thú vị bình thường thôi."

Hai người bọn họ đi tới bên dưới khu dạy học thì thấy người bên trong gần như đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại mấy phòng học có sáng đèn, trong đó có lớp ba năm ba.

"Đi thôi, lên nhìn xem." Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch cùng anh ta đi lên lầu, tới tầng lầu của lớp ba năm ba, bọn họ vừa đi đến gần lớp học liền nghe được tiếng cãi nhau kịch liệt truyền đến từ bên trong, cẩn thận lắng nghe thì một giọng nói trong đó đúng là của Giang Tín Hồng mà bọn họ muốn tìm, dường như cậu ta đang cãi nhau với một người vì chuyện gì đó.

"Có phải lúc trước cậu đã biết chuyện gì rồi hay không ------" Đây là một giọng nói xa lạ, nhưng nghe có vẻ rất non nớt, hẳn là một học sinh.

"Tôi thì có thể biết được cái gì chứ!!! Tôi không biết gì hết, cậu đừng đến tìm tôi nữa, chờ đến lúc thi đại học xong, mọi chuyện sẽ kết thúc!" Cảm xúc của Giang Tín Hồng rất kích động.

"Kết thúc, sao có thể kết thúc chứ! Nếu cô ta đi theo đến đại học thì sao? Hơn nữa loại chuyện này sao có thể kết thúc trong một ngày chứ!" Giọng của người kia khi nói chuyện càng lúc càng lớn, thậm chí còn bắt đầu dùng sức đập lên bàn, "Cậu thật sự cái gì cũng không biết?"

"Tôi không biết! Tôi thật sự không biết!" Giang Tín Hồng nói, "Nếu tôi biết thì sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết thảm như vậy!!"

"Nhưng vì cái gì chỉ có cậu không chết----" Người nọ nói, "Chỉ có cậu, chỉ có cậu còn sống tốt!!"

Giang Tín Hồng bị những lời này chọc giận, phẫn nộ mắng ra những từ ngữ thô tục, "Con mẹ nó cậu nói vậy là có ý gì, cái gì gọi là chỉ có tôi là sống tốt, không phải cậu cũng vẫn còn sống sao!!"

 "Nếu không phải trước đó cậu nói cho tôi, tôi cũng sẽ không sống sót, bây giờ bọn họ đều đã chết rồi, tôi còn sống cũng có ý nghĩa gì, tôi nói cho cậu biết, Giang Tín Hồng, nếu để tôi biết được việc này thật sự có liên quan đến cậu...." Âm thanh kia trở nên vô cùng lạnh lùng làm người nghe lạnh cả người, "Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."

Giang Tín Hồng mắng: "Cậu cút đi cho tôi! Cái loại lấy oán trả ơn!"

Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: "Không cần cậu nói, tôi sẽ tự đi, còn cậu.......Tự mình cẩn thận một chút đi." Nói xong liền vọt ra khỏi phòng học, không chú ý tới Lâm Thu Thạch và Lê Đông Nguyên đang trốn ở chỗ ngoặt mà vội vội vàng vàng đi xuống lầu.

Giang Tín Hồng ở lại trong phòng học mắng thêm vài câu thô tục mới bình ổn được lửa giận trong lòng, đeo cặp sách từ trong lớp học đi ra.

Nhưng cậu ta vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lê Đông Nguyên và Lâm Thu Thạch, sắc mặt lập tức trở nên càng khó nhìn: "Rốt cuộc các người muốn làm cái gì, tôi đã nói tôi không biết cái gì hết!"

Lê Đông Nguyên mỉm cười: "Bạn học Giang, chúng tôi chưa hỏi cái gì mà."

Giang Tín Hồng nói: "Cái gì tôi cũng không biết------" Cậu ta lặp lại một lần nữa, xoay người muốn đi thì bị Lê Đông Nguyên túm lấy, giữ chặt.

"Anh làm cái gì vậy!!" Giang Tín Hồng bị kéo có chút tức giận.

Vẻ tươi cười trên mặt Lê Đông Nguyên nhạt đi một chút, anh ta nói: "Bạn học nhỏ, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Giang Tín Hồng nói: "Anh....."

Lê Đông Nguyên cắt ngang lời cậu ta: "Trường học này thường xuyên có người chết mà."

Giang Tín Hồng trợn tròn đôi mắt.

Lê Đông Nguyên nói: "Nếu cậu đột nhiên biến mất, cậu nói xem, bọn họ sẽ cảm thấy là cậu bị người giết hay là quỷ giết đây?"

Giang Tín Hồng không nói gì, hiển nhiên là đã bị những lời nói của Lê Đông Nguyên chặn họng, trường học này đã xảy ra vô số sự cố, những việc này đều thuộc loại có điều tra cũng không có kết quả. Có thể nói là người trong trường đều đã ngầm hiểu rằng đây là những chuyện không thể giải thích.

Huống hồ cậu ta còn có một thân phận đặc thù, chính là học sinh của lớp hai đã biến mất, cho dù không thấy cậu ta đâu, chỉ sợ những người trong trường cũng sẽ đem chuyện này nghĩ về hướng thần quái mà thôi.

"Được rồi, rốt cuộc là anh muốn biết cái gì." Giang Tín Hồng sau khi đánh giá hình thể kém xa Lê Đông Nguyên của bản thân liền quyết định từ bỏ giãy dụa, "Tôi biết cũng không nhiều lắm đâu!"

Lúc này Lê Đông Nguyên mới buông lỏng tay, khôi phục lại dáng vẻ cười tủm tỉm kia, Lâm Thu Thạch ở bên cạnh thầm nghĩ cái tên Lê Đông Nguyên đúng là cái bánh trôi nhân mè đen, bề ngoài thì lúc nào cũng cười dịu dàng trắng nõn nhưng tới lúc bổ ra thì đen xì, uy hiếp người khác mà lại làm tới thuần thục như vậy.

"Lâm Lâm, cậu đừng nhìn tôi như vậy." Có vẻ như Lê Đông Nguyên biết được Lâm Thu Thạch đang nghĩ gì, bèn thêm một câu giải thích, "Ngày thường tôi không có như vậy đâu."

Lâm Thu Thạch: "Ngày thường anh đều động thủ luôn đúng không?"

Lê Đông Nguyên: "Haha, cậu thú vị thật đó."

Lâm Thu Thạch: "....." Anh ta vậy mà lại không phản bác.

Tay Giang Tín Hồng ôm ngực, hiển nhiên là vô cùng kháng cự việc ở cạnh Lê Đông Nguyên và Lâm Thu Thạch, cậu ta nói: "Hai anh hỏi nhanh đi, tôi còn phải về nhà nữa."

"Cậu vốn là học sinh của lớp hai đúng không? Người lúc nảy là bạn học của cậu ở lớp hai à?" Lê Đông Nguyên nói.

"Đúng vậy." Giang Tín Hồng nói, "Cậu ta cũng học lớp hai."

"Lớp hai của các cậu bây giờ còn lại mấy người?" Lê Đông Nguyên hỏi.

Giang Tín Hồng nói: "Chỉ còn lại hai chúng tôi."

Lê Đông Nguyên: "Cho nên hẳn là cậu biết về những việc mà Lộ Tá Tử đã làm trong trường đi?"

Khi nhắc đến cái tên này, ánh mắt của Giang Tín Hồng không thể giấu được nổi sợ hãi, thậm chí cả người cũng bắt đầu hơi run rẩy, cậu ta khẽ cắn môi, gật đầu.

"Kể một chút về chuyện đã xảy ra giữa các cậu và Lộ Tá Tử đi." Lê Đông Nguyên nói, "Còn có cả câu nói ngày hôm qua, cô ta là người không nên tồn tại là có ý gì."

Giang Tín Hồng giơ tay lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta nói: "Không có gì để nói, chỉ là lúc cô ta vừa đến lớp chúng tôi đã bị một số người bắt nạt, bọn đó bắt nạt Lộ Tá Tử quen thói....."

"Làm những việc như là viết đi tìm chết đi lên sách của cô ta?" Lê Đông Nguyên nói.

"Làm sao anh biết?" Giang Tín Hồng hoảng sợ nhìn về phía Lê Đông Nguyên.

"Điều chúng tôi biết còn rất nhiều." Lê Đông Nguyên cười cười, "Cho nên lúc cậu nói ra cái gì, tốt nhất là nên suy nghĩ cho kĩ rồi hãy nói, nếu để chúng tôi phát hiện có câu nào cậu nói không giống với những gì chúng tôi đã biết..... Vậy đừng trách chúng tôi không khách khí."

Giang Tín Hồng nuốt nuốt nước bọt.

"Cậu biết đấy, có đôi khi con người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nhiều." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu để cho người đang đứng bên cạnh cậu là tôi đây phải động tay, tôi cảm thấy lúc đó có khi cậu sẽ ước gì mình chết sớm hơn một chút đó."

Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh làm nền thầm nghĩ Lê Đông Nguyên có phải đã bị Nguyễn Nam Chúc nhập rồi không, sao mà diễn xuất tốt dữ vậy.

"Cậu nói xem, có đúng vậy không Lâm Lâm?" Lê Đông Nguyên còn không biết xấu hổ quay đầu lại chờ phản ứng của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch: ".....Đúng."

Lê Đông Nguyên còn nghịch ngợm nháy mắt về phía anh, Lâm Thu Thạch: "....." Từ góc độ nào đó thì Lê Đông Nguyên cũng cực kì hợp với Nguyễn Nam Chúc đó.

Thảm nhất chính là Giang Tín Hồng, thế mà cũng tin lời của Lê Đông Nguyên cho được, ánh mắt hoảng sợ liếc về phía Lâm Thu Thạch một cái, thậm chí còn yên lặng lui về phía sau một bước, cậu ta nói: "Tôi thật sự không biết nhiều lắm....."

Lê Đông Nguyên đặt câu hỏi: "Cho nên Lộ Tá Tử rốt cuộc đã chết thế nào?Tại sao bạn cùng lớp đều đã chết mà cậu lại là ngoại lệ, có thể sống yên đến giờ?"

Giang Tín Hồng nói: "Chuyện này phải nói từ ba năm trước đây....."

___________

4994 chữ, 11 giờ 49 phút ngày 21 tháng 5 năm 2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com