TruyenHHH.com

Edit Hoan Kinh Van Hoa Chet Choc

Sau khi thảo luận với Đàm Táo Táo, Nguyễn Nam Chúc rất nhanh đã xác định được manh mối của cô là gì.

Đó là cánh cửa thứ ba của Đàm Táo Táo nên cũng không quá khó khăn nhưng dù sao vẫn cần phải cẩn thận. Manh mối lần này chỉ có bốn chữ ----- Nữ nhân trong mưa.

Sau khi Nguyễn Nam Chúc biết được manh mối thì đã tự mình đi tìm hiểu trước, rồi mới nói lại một cách đơn giản cho Lâm Thu Thạch biết về manh mối lần này.

Người phụ nữ trong mưa là một bức tranh chân dung do một họa sĩ Ukraine vẽ ra, trong đó phác họa chân dung của một người phụ nữ có khuôn mặt trắng bệch, đầu đội mũ đen, bà ta nhắm mắt lại, nước mưa theo vành nón chảy xuống mặt bà ta, trên người bà ấy là một bộ đồ đen như là vừa tham gia tang lễ đi ra, biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo như trời đông giá rét.

Lâm Thu Thạch cũng từng thấy qua bức tranh này, đương nhiên chỉ là tranh sao chép lại bản gốc, người phụ nữ trong tranh có đôi mắt nhắm lại nhưng nhìn lâu sẽ sinh ra ảo giác như mắt bà ta chỉ đang khép hờ. Toàn bộ bức tranh được bao phủ bởi một vẻ âm u mang theo cả nước mưa ẩm ướt.

Bối cảnh của bức tranh này tương đối đặc biệt, đã qua tay ba người nhận mua. Mà cả ba người mua cuối cùng đều lựa chọn trả hàng, bởi vì sau khi bọn họ mua bức tranh này về liền bắt đầu bị một người phụ nữ mặc đồ đen đi theo như hình với bóng, thậm chí đến trong mơ cũng không tha. 

Người phụ nữ đó bắt đầu tiến về phía họ càng lúc càng gần, càng ngày càng gần hơn, cuối cùng bọn họ không chịu nổi tình trạng đó nữa liền hoảng loạn đem bức tranh trả về cho họa sĩ.

Bức tranh này đúng là làm người nhìn không thể quá yêu thích nổi, sau khi Lâm Thu Thạch xem xong liền tắt trang web đi.

Nguyễn Nam Chúc ngồi ở bên cạnh anh, đem vòng tay màu bạc đưa cho anh rồi đặc biệt dặn dò anh mấy ngày sau đều phải mang nó trên cổ tay, còn có một việc nhất định phải nhớ kĩ chính là sau khi vào trong cửa phải lập tức đem vòng tay tháo xuống, không được để những người khác nhìn thấy.

"Là vì sợ người của những tổ chức khác phát hiện sao?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đó là lý do đầu tiên nhưng thật ra vẫn còn một nguyên nhân khác?"

Lâm Thu Thạch nói: "Đó là?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn vòng tay trước mắt: "Bởi vì cái vòng tay này là một đồ vật bị nguyền rủa."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "À, đúng rồi, thật ra khuyên tai của anh cũng vậy, chỉ là hiệu lực không mạnh bằng thôi."

Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện sờ sờ cái khuyên trên lỗ tai của chính mình, sau khi thứ này bị Nguyễn Nam Chúc mạnh mẽ xỏ lên lỗ tai anh thì hầu như không có cảm giác tồn tại gì, thường ngày anh cũng không chú ý tới, khi nghe được Nguyễn Nam Chúc nói vậy mới có chút kinh ngạc: "Thứ bị nguyền rủa sao?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừm, nhưng cũng đừng lo lắng, thứ này căn bản là vô dụng, công dụng mạnh nhất cũng chỉ là để tìm người."

Nguyễn Nam Chúc đã nói vậy thì anh cũng yên tâm, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Mà nói đến đồ vật bị nguyền rủa thì Lâm Thu Thạch lại nhớ tới quyển sổ mà Nguyễn Nam Chúc mang ra từ trong cửa kia, anh vẫn không tìm được cách sử dụng nó, việc duy nhất có thể xác định chính là quyển sổ kia không thể ghi thêm bất cứ nội dung nào vào đó, bởi vì những gì được viết lên đều sẽ biến mất một cách không lý do.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh không cần phải vội, tác dụng của quyển sổ đó có thể từ từ tìm."

Lâm Thu Thạch nói được.

Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ tâm trí của Lâm Thu Thạch đều đặt trên manh mối về người đàn bà trong mưa, nhưng manh mối về nó cũng không nhiều, hiện tại bức tranh này đã bị cấm trưng bày, lý do là khi trưng bày nó không ít người xem đều xuất hiện cảm giác không ổn thậm chí là sinh ra ảo giác. Mà tác giả của bức tranh cũng đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng về tinh thần. Đương nhiên, phía chính phủ đưa ra nhận định là do họa sĩ lúc vẽ tranh đã dùng màu vẽ bị ô nhiễm và cả vải vẽ tranh sơn dầu có vấn đề nên mới bị như vậy --- Nhưng rốt cuộc sự thật là gì thì không ai biết được.

Hiện tại bức tranh này đang ở đâu cũng là một bí ẩn nhưng hẳn là nó đã bị niêm phong.

Đàm Táo Táo cũng biết manh mối về cánh cửa của chính mình, cảm xúc của cô khá bình thản, so với Hứa Hiểu Chanh gió thổi cỏ lay cũng có thể khóc lóc thảm thiết ở trong cửa kia hoàn toàn là hai người khác nhau.

Đàm Táo Táo giải thích chuyện đó là vì kỹ thuật diễn xuất của cô quá xuất sắc, Nguyễn Nam Chúc nghe xong liền cười lạnh một tiếng.

"Anh cười cái gì?" Đàm Táo Táo thẹn quá hoá giận.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Làm sao, cô cười được còn không cho người khác cười?"

Đàm Táo Táo hừ một tiếng, nói: "Lần này anh có còn mặc đồ nữ không?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không mặc."

Đàm Táo Táo: "Vì sao không mặc...." Dường như cô ấy rất thất vọng.

Nguyễn Nam Chúc: "Không vì sao cả."

Khi hai người đang nói chuyện, Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh yên lặng múc múc kem ăn, Đàm Táo Táo đem ánh mắt chuyển qua trên người anh, làm nũng nói: "Lâm Lâm, anh khuyên anh ta đi, để anh ta tiếp tục mặc đồ nữ đi mà."

Lâm Thu Thạch: ".....Mặc hay không mặc thì có gì đặc biệt sao?"

Đào Táo Táo thở dài: "Haizz, mặt đẹp như vậy mà không mặc đồ nữ thì rất đáng tiếc đó."

Lâm Thu Thạch: "......" Sao anh cứ có cảm giác Đàm Táo Táo có ý đồ khác.

Rất nhanh liền tới lúc phải vào cửa, bởi vì chỉ là cánh cửa thứ ba nên Đàm Táo Táo cũng không thể khống chế thời gian vào cửa thật tốt được. Vì thế mà vào buổi tối nọ, Lâm Thu Thạch đang nằm ở trên giường ngủ liền đột nhiên bừng tỉnh, anh cảm thấy có một loại hồi hộp quen thuộc, giống như phòng ngủ đã sớm biến thành một nơi khác.

Quả nhiên, Lâm Thu Thạch vừa mở mắt ra liền nhìn thấy xung quanh mình không còn là vách tường nữa, mà đã xuất hiện mười hai cánh cửa, mười hai cánh cửa này tạo thành một hình tròn lấy anh là trung tâm mà vây quanh.

Lâm Thu Thạch từ trên giường ngồi dậy, nhanh chóng thay quần áo, tìm được cánh cửa thứ ba rồi hít sâu một hơi, mở cửa đi vào.

Cảnh tượng nháy mắt thay đổi.

Sau một trận choáng váng, mọi thứ xung quanh anh đều đã xảy ra biến hoá.

Trước mắt Lâm Thu Thạch xuất hiện một lâu đài cổ cao lớn, dường như lâu đài này cũng đã khá lâu đời, nó đứng sừng sững trong một rừng cây rậm rạp, xung quanh là hàng rào sắt cao lớn dày đặc đem toàn bộ lâu đài cổ vây kín.

Lâm Thu Thạch đứng ở bên cạnh lùm cây, xung quanh không có ai. Sau khi vào cửa, anh vẫn không quên lời dặn của Nguyễn Nam Chúc, chuyện đầu tiên anh làm chính là tháo cái vòng bạc đang nằm trên cổ tay xuống.

Đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra tình huống sau khi vào cửa anh ở một mình, cũng may lúc mới vào cửa đều sẽ không xuất hiện cảnh tượng gì quá mức khủng bố, Lâm Thu Thạch vừa quan sát cảnh tượng xung quanh vừa đi về phía lâu đài cổ kia.

Hoàn cảnh ở đây cực kì vắng vẻ, những lùm cây có vẻ rất lâu rồi không có ai chăm sóc, rậm rạp xanh um, có chút dây leo đã bắt đầu mọc cao tới che khuất tầm mắt. Phía ngoài hàng rào sắt chính là đám sương mù dày đặc không nhìn thấy điểm cuối, đám sương mù bao phủ như là muốn cảnh cáo người nhìn, đừng dại dột mà tiến vào bên trong chúng.

Lâm Thu Thạch đi tới cửa lâu đài cổ, còn chưa đi vào anh đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc thét.

"Cứu mạng, cứu tôi với-----" Là giọng của một cô gái trẻ, cảm xúc của cô ta có vẻ đã hoàn toàn sụp đổ, tiếng khóc nghẹn ngào thê lương, làm người ta sinh ra cảm giác không đành lòng.

"Cô có thể nín được chưa, đã khóc tận một tiếng rồi." Có người vô cùng không kiên nhẫn khuyên nhủ, "Nếu cô thật sự không tin thì tự mình đi ra ngoài nhìn xem, thử xem có thể rời khỏi đây hay không."

Lâm Thu Thạch nghe được lời này liền hiểu được tình huống đang xảy ra bên trong, đại khái là lần nào vào cửa thì cũng sẽ xuất hiện người mới.

Người vừa đến thế giới này kiểu gì cũng sẽ chưa kịp thích ứng, mọi phản ứng dù có quái lạ đến đâu cũng đều có thể hiểu được.

Lâm Thu Thạch nghĩ vậy liền đẩy cánh cửa lâu đài cổ ra, đi vào trong.

Lúc này bên trong đã có năm người, có đứng có ngồi đều tập trung ở đại sảnh tầng một, bọn họ thấy Lâm Thu Thạch đi vào cũng không có ý định chào hỏi, biểu cảm trên mặt đa phần là lạnh nhạt và nghi ngờ.

Lâm Thu Thạch tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu quan sát xung quanh, rất nhanh, anh liền tìm được người mình muốn giữa đám người.

Bên trong góc, một nam nhân xinh đẹp mặc áo thun và quần bò đang ngồi, tuy rằng nam nhân đó ngồi trong góc nhưng vẫn cực kỳ thu hút ánh nhìn của những người khác. Bởi vì vẻ ngoài của cậu thật sự là quá xinh đẹp, đặc biệt là nốt ruồi lệ nơi khóe mắt kia càng khiến gương mặt cậu tăng thêm vài phần phong tình. Tuy rằng biểu cảm của cậu rất lạnh lẽo, khí chất cũng xa cách, nhìn có vẻ cực kỳ khó gần nhưng những người xung quanh vẫn không tự chủ được mà nhìn cậu nhiều thêm vài lần.

Có lẽ Lâm Thu Thạch đã hiểu thêm một nguyên nhân khiến Nguyễn Nam Chúc muốn giả gái, vì những cô gái xinh đẹp thì rất dễ bắt gặp nhưng chàng trai đẹp như vậy, lại quá khó tìm, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, thậm chí là hấp dẫn tới một vài sự để ý không nên có.

Nguyễn Nam Chúc cũng đã phát hiện tầm mắt của anh, cậu lạnh nhạt nhìn Lâm Thu Thạch một cái liền dời ánh mắt đi.

Hiển nhiên cô gái đang gào khóc kia là người mới, cô ta vừa vào thế giới này nên tạm thời vẫn chưa có khả năng tiếp nhận đối với hoàn cảnh quỷ dị ở nơi này, vì thế cô chỉ có thể dùng tiếng khóc để biểu đạt cho nội tâm sợ hãi đến cực độ của bản thân vào lúc này.

Cô ta ngồi trên sô pha, nước mắt không ngừng rơi xuống, còn thường dùng ánh mắt sợ hãi và hoài nghi nhìn những người xung quanh, "Nơi này rốt cuộc là đâu, các người thả tôi ra đi có được không? Đây là chương trình trên TV sao? Tôi không muốn tham gia đâu mà, cầu xin các người đó----"

"Đã nói đây không phải là chương trình TV, con mẹ nó cô có thấy phiền không hả, vừa đến đã khóc, khóc tới nổi đầu tôi muốn nổ tung rồi." Một nam nhân trẻ tuổi rốt cuộc cũng không chịu nổi gào khóc chi thuật của cô ta nữa, vô cùng tức giận mà quát lên, "Muốn khóc thì cút ra ngoài mà khóc, đi đâu đều là chuyện của cô, đừng có ở đây làm phiền chúng tôi!"

Cô gái kia bị mắng liền nín, cô ta thấy dáng vẻ hung thần ác sát của người nam nhân trẻ kia liền cố gắng nhịn lại tiếng khóc trong cổ họng, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Trước cảnh tượng đó, những người khác đều ăn ý làm như không phát hiện. Thật ra sớm chấp nhận hiện thực mới là cách làm thông minh nhất, chỉ tiếc là khi đối mặt với sự thay đổi quá lớn của hoàn cảnh xung quanh, phần lớn mọi người đều rất khó có thể thích ứng một cách nhanh chóng được.

Cửa lâu đài cổ lại bị ai đó mở ra, từng người lần lượt đi vào.

Đàm Táo Táo là người cuối cùng bước vào, cô mặc váy dài màu cam, có một bông hoa màu trắng cài trước ngực, biểu cảm trên mặt vừa yếu ớt vừa đáng thương, thỉnh thoảng còn nức nở hai tiếng. Chỉ tiếc là lần này đã có người chiếm trước vai diễn này của cô, cô gái mới tới kia đã khóc hơn một tiếng đồng hồ, thế mà vẫn chưa định ngừng lại, sau khi bị người nam nhân trẻ tuổi kia mắng thì yên lặng chưa được năm phút đã bắt đầu khóc nức nở, tai của Lâm Thu Thạch đều bị cô ta khóc tới tê rần rồi.

Trong lâu đài cổ này có tổng cộng mười người, số nam nữ bằng nhau, trong đó có hai người mới, một người là cô gái đã khóc gần hai tiếng vẫn còn có thể tiếp tục cho ra nước mắt cùng với một thiếu niên tóc đen sau khi tiến vào liền trốn trong góc phòng run bần bật.

Sau khi mọi người đã đến đông đủ, trong lâu đài cổ liền vang lên một tiếng chuông nặng nề, ở chỗ ngoặt trên cầu thang xuất hiện một người đàn ông mặc đồ quản gia màu đen.

Người đàn ông kia đi vào trung tâm của bọn họ, nở một nụ cười hiền hòa, nói: "Cuối cùng các vị cũng đã tới, chủ nhân của tôi đã đợi từ rất lâu rồi, xin mời lên trên.

Vừa dứt lời hắn ta đã xoay người đi lên tầng hai.

Người có kinh nghiệm đều biết đây là tình tiết muốn tuyên bố điều kiện rời khỏi, tất cả đều lục tục đi theo phía sau. Tuy rằng hai người mới đều không biết là có chuyện gì nhưng họ cũng không dám rời khỏi đoàn, liền nhanh chân đi theo những người còn lại, đi lên tầng hai.

Lâu đài cổ này cực kỳ lớn, chỉ mới là cầu thang lên tầng hai thôi mà đã rất dài. Sau khi đi qua cầu thang dài đằng đẵng lại thêm một cái hàng lang dài hẹp, ánh đèn trên hành lang dần trở nên mờ đi, cuối cùng chỉ còn treo vài cây đèn dầu với ánh sáng mỏng manh. Mà phía sau đèn dầu là một vài bức tranh sơn dầu với phong cách kỳ lạ.

Vì sao lại nói là phong cách kỳ lạ? Bởi vì hầu như không thể nhìn ra được chủ thể của những bức tranh sơn dầu này là gì, chúng vừa như là cảnh vật là vừa giống như là con người, một đám màu sắc tô vẽ lên mặt vải, hình thành một loại hình ảnh vặn vẹo, khiến cho người nhìn sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Trên sàn nhà trải một tấm thảm thật dày, ngăn cách tiếng bước chân của mọi người, toàn bộ hành lang yên tĩnh không một tiếng động chỉ có ánh sáng nhàn nhạt lập lòe.

Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ khép hờ, quản gia đi đến trước cửa, khom lưng kéo nó ra rồi quay lưng làm động tác mời với bọn họ.

Nguyễn Nam Chúc đi đầu, cậu tiến lên một bức, đi vào bên trong.

Lâm Thu Thạch theo sát phía sau, cùng trông thấy cảnh tượng trong phòng.

Thì ra đây là một phòng ăn, giữa phòng có một cái bàn ăn thật lớn, phía trên đã được bày biện đủ loại đồ ăn khác nhau. Phía cuối bàn ăn - vị chủ nhân trong miệng người quản gia - đang ngồi ở đó, một người đàn bà đội mũ và mặc váy đen. Bà ta có khuôn mặt rất gầy, sắc mặt trắng đến doạ người, cứ như là làm từ giấy vậy, đôi mắt đen sâu thẳm có hơi lớn hơn mức bình  thường, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn như là hai cái lỗ đen không thấy đáy, trên môi bà ta tô son đỏ tươi, lúc này hơi hé ra thành một nụ cười nhìn bọn họ --- miễn cưỡng coi là cười đi.

Hình ảnh này thật sự là khiến người nhìn cảm thấy không quá thoải mái, tất cả mọi người đều trở nên yên lặng, kể cả cô gái người mới vẫn luôn khóc lóc kia, cô ta đã sợ tới mức chết lặng rồi.

"Mời vào." Giọng của người quản gia lại truyền đến, "Xin mọi người cứ ăn tự nhiên."

Nguyễn Nam Chúc vẫn là người đầu tiên có hành động, cậu tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, cầm lấy cái khăn ướt đã được chuẩn bị sẵn để lau tay mình.

Lâm Thu Thạch ngồi xuống bên cạnh cậu.

Những người khác cũng từ từ ngồi xuống, sau khi tất cả mọi người ngồi xong hết, nữ chủ nhân cầm lấy cái lục lạc lắc lắc, tuyên bố bắt đầu dùng bữa. Từ đầu tới cuối bà ta đều không nói chuyện, đến biểu cảm trên mặt cũng không có chút biến hoá nào, bà ta yên lặng cầm lấy dao nĩa, bắt đầu chậm rãi ăn đồ ăn trên bàn.

Lâm Thu Thạch dùng đuôi mắt quan sát bà ta, anh chú ý tới tay của bà ta dường như có hơi lớn tới quá đáng, đốt ngón tay nhô ra, móng tay sắc nhọn phủ một màu xám trắng ảm đạm, đôi tay thật lớn đó vô cùng cẩn thận cầm lấy dụng cụ ăn uống, tinh tế cắt miếng bò bít tết vẫn có chút tơ máu được bày trên đĩa, sau đó xiên miếng thịt đã cắt ra đưa vào trong khoang miệng đỏ như máu của chính mình.

Hình ảnh này làm người nhìn cảm thấy vô cùng không khoẻ, Lâm Thu Thạch chỉ nhìn trong chốc lát mà thậm chí còn xuất hiện cảm giác nghi ngờ không biết bà ta có phải người hay không. Anh thu hồi ánh mắt thì lại chú ý tới Đàm Táo Táo ngồi bên cạnh mình cũng đã bắt đầu nhìn bà ta tới đờ cả người.....Cứ như bị thôi miên vậy.

Lâm Thu Thạch trầm giọng ho khan một tiếng, lôi lực chú ý của Đàm Táo Táo trở về.

"Ăn cơm đi." Lâm Thu Thạch hạ thấp giọng nói.

"Ừ." Đàm Táo Táo cũng phát hiện hành động vừa rồi của bản thân không đúng lắm, cô gật đầu, không dám nhìn tiếp, bắt đầu tập trung cắt bít tết.

Mùi vị của đồ ăn thật ra cũng không tệ, bất kể là bữa chính hay là đồ ngọt đều có khẩu vị rất chuẩn. Chỉ là trong hoàn cảnh như vậy, mọi người thật sự không có tâm tư hưởng thụ đồ ăn ngon.

Nguyễn Nam Chúc thì vẫn luôn rất ung dung, từ đầu tới cuối đều không biểu hiện ra chỗ nào không thích ứng, ăn sạch sẽ khẩu phần của mình, đến hoa quả tráng miệng cũng không bỏ sót.

Cuối cùng bữa ăn lại biến thành hiện trường tất cả mọi người ngồi nhìn cậu ăn, vậy mà cậu cũng không cảm thấy mất tự nhiên, sau khi ăn xong thì chậm rãi buông dao nĩa xuống, lau miệng.

Cho đến khi người cuối cùng cũng ăn cơm xong, nữ chủ nhân đứng lên, đi về phía cửa.

Quản gia nói: "Mời các vị đi theo, chủ nhân muốn dẫn mọi người đi xem thứ mà mọi người chờ mong đã lâu."

Mọi người vội vàng đuổi kịp, đi theo nữ chủ nhân leo mãi trên cầu thang quanh co uốn lượn.

Không biết lâu đài cổ này rốt cuộc là có bao nhiêu tầng, Lâm Thu Thạch vừa leo lên trên vừa đếm số tầng, cuối cùng nữ chủ nhân đã dẫn bọn họ lên đến tầng bảy.

Bà ta đi tới cuối hàng lang ở tầng bảy, mở một cánh cửa ra rồi đi vào bên trong.

Mọi người đều không dám đi thẳng vào mà lựa chọn đứng ở ngoài quan sát một lát.

Căn phòng trước mặt hẳn là phòng vẽ tranh, bên trong chứa rất nhiều công cụ cần dùng đến khi vẽ, nhưng làm người nhìn chú ý nhất vẫn là tác phẩm tranh đã bị vải trắng phủ lên được đặt ở chính giữa căn phòng. Giọng người quản gia đúng lúc vang lên phía sau bọn họ, hắn ta nói: "Còn phải đợi thêm vài ngày nữa, bức tranh mà mọi người chờ mong đã sắp hoàn thành, thời gian mấy ngày tiếp theo, xin mọi người tạm thời kiềm chế sự hồi hộp của bản thân, thưởng thức một chút cảnh sắc bên trong lâu đài cổ này, chờ đến khi chủ nhân hoàn thành tác phẩm này rồi, nhất định sẽ để mọi người bình phẩm cho thoả thích."

Lâm Thu Thạch nghe xong câu này liền hiểu được thân phận của bản thân. Có vẻ như bọn họ chính là những người ngưỡng mộ kỹ năng hội họa của nữ chủ nhân này, mà bọn họ được yêu cầu phải ở chỗ này mấy ngày nữa, cho đến khi vị nữ chủ nhân này hoàn thành tác phẩm. Mà từ những tin tức này suy ra, chìa khoá mở cửa có khả năng sẽ liên quan tới tác phẩm cuối cùng của nữ chủ nhân kia.

"Xin các vị đừng quấy rầy chủ nhân của tôi tiếp tục sáng tác." Người quản gia nói, "Hôm nay cũng đã muộn rồi, mời mọi người sớm quay về phòng mình nghỉ ngơi."

Hắn ta nói xong lại dẫn mọi người quay về dưới tầng.

Phòng của bọn họ là ở tầng ba, mỗi người một phòng, chìa khoá phòng là tuỳ tiện chia ra, con số trên đó tương ứng với phòng của từng người.

Vận khí của Lâm Thu Thạch không tồi, vừa lúc ở đối diện với phòng của Nguyễn Nam Chúc nhưng Đàm Táo Táo lại tương đối xui xẻo bị chia tới một phòng trong góc, cô cầm chìa khoá, không chút hài lòng lẩm bẩm một hồi lâu.

Phòng rất lớn, bên trong cũng được trang trí rất đẹp. Chỉ là, từ chiếc giường cỡ lớn đến bàn trang điểm có phong cách phức tạp đều mang dấu vết của năm tháng.

Dường như chủ nhân của lâu đài cổ này cực kỳ thích vẽ tranh, mỗi một phòng đều sẽ có một tác phẩm của bà ta được treo ngay giữa căn phòng. Có vẻ như bức tranh vẽ lâu đài cổ dưới màn mưa với gam màu u ám, Lâm Thu Thạch nhìn thoáng qua liền tháo bức tranh ra để nó dựa xuống mặt đất.

Bởi vì manh mối là người đàn bà trong mưa cho nên Lâm Thu Thạch vẫn cảm thấy nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn nó có liên quan tới tranh vẽ.

Sau khi rửa mặt, anh chuẩn bị lên giường thì theo thường lệ sẽ kiểm tra điện thoại một chút, anh cũng không bất ngờ chút nào khi nó đã mất tín hiệu.

Anh nằm trên giường một lát, đợi một khoảng thời gian vừa đủ liền bò dậy khẽ gõ cửa căn phòng đối diện.

Kẽo kẹt một tiếng, Nguyễn Nam Chúc mở cửa cho Lâm Thu Thạch vào.

"Nam Chúc." Sau khi đi vào, Lâm Thu Thạch chú ý tới trong phòng Nguyễn Nam Chúc cũng có một bức tranh, nhưng bức tranh này là vẽ lùm cây cỏ ở cửa lâu đài cổ, thời tiết trong đó vẫn là ngày mưa.

"Ừm." Có vẻ Nguyễn Nam Chúc vừa mới gội đầu, nước vẫn đang nhỏ giọt từ trên tóc, cậu đi qua một bên vừa lau tóc vừa nói, "Có phát hiện gì sao?"

"Trong bà ta quá giống với Người đàn bà trong mưa." Lâm Thu Thạch nói, "Cứ như là từ trong tranh đi ra vậy."

Nguyễn Nam Chúc gật đầu: "Đúng vậy."

Người mà Lâm Thu Thạch đang nói tới chính là nữ chủ nhân kia, chỉ cần đã xem qua bức tranh Người đàn bà trong mưa kia, nhìn thấy nữ chủ nhân của lâu đài cổ này chắc chắn đều sẽ nghĩ tới chuyện này.

Nguyễn Nam Chúc chỉ vào bức tranh treo trên vách tường kia: "Phòng của anh cũng có?"

Lâm Thu Thạch gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nội dung không giống nhau, của tôi là vẽ lâu đài cổ."

"Gỡ nó xuống đi." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Đã gỡ rồi." Lâm Thu Thạch nói, "Bên phía Đàm Táo Táo thì sao đây?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi định lát nữa sẽ qua đó xem sao, nếu không ổn thì cho cô ta vào ở chung."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh còn muốn nói gì không?"

Lâm Thu Thạch cho rằng Nguyễn Nam Chúc đang hỏi anh về manh mối nên anh liền lắc đầu, tỏ vẻ chính mình chưa có phát hiện gì khác, ngày mai phải đi xem lại.

Nguyễn Nam Chúc: ".....Thôi, không có gì."

Thật ra, nếu có thể, đương nhiên Lâm Thu Thạch cũng rất muốn ở cùng một chỗ với Nguyễn Nam Chúc, bởi vì hai người đều có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng lần này lại vướng phải yêu cầu cần bảo vệ của Đàm Táo Táo, cho nên anh chỉ có thể tạm chấp nhận một chút.

Lại cùng Nguyễn Nam Chúc nói mấy câu, Lâm Thu Thạch liền trở về phòng mình.

Kết quả anh vừa mới vào phòng liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy bức tranh vừa rồi bị anh gỡ xuống từ trên vách tường vậy mà đã quay lại chỗ cũ....

Lâm Thu Thạch: "......" Anh trầm mặc một lát rồi lại bước lên gỡ bức tranh kia xuống một lần nữa.

Lần này anh không đặt nó ở góc tường mà mở ngăn kéo ra đặt bức tranh vào trong, sau đó dùng ghế chặn ngăn kéo lại.

Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ bắt đầu có gió nổi lên, Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường nghe thấy tiếng gió nhẹ xuyên qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc xào xạc.

Trên trần phòng ngủ được treo một cái đèn thuỷ tinh rất đẹp, Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào nó rồi bắt đầu xuất thần. Anh biết bản thân nên ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, muốn ép buộc bộ não phải nghỉ ngơi thì tinh thần lại càng ngày càng tỉnh táo.

Gió càng lúc càng lớn, Lâm Thu Thạch ngửi được một mùi tanh nhẹ thuộc về nước mưa, đó là mùi hương khi những giọt mưa rơi xuống mặt đất khô cằn, xộc lên một mùi tanh của đất và mưa rất đặc trưng. Vốn dĩ mùi mưa này chỉ có thể ngửi thấy thoang thoảng nhưng lúc này lại càng ngày càng nồng đậm, thậm chí xoang mũi của Lâm Thu Thạch đều bắt đầu tràn ngập mùi vị ẩm ướt đó.

Mắt Lâm Thu Thạch vẫn luôn nhìn trần nhà, đột nhiên anh ngây ngẩn cả người, không biết từ khi nào, trên đỉnh đầu anh bắt đầu hiện ra một vệt nước, trên tường trắng tinh nhìn có vẻ không rõ ràng lắm. Anh dùng sức dụi dụi mắt, mảng nước kia vẫn còn ở đó.... Đây không phải là do anh nhìn lầm.

Nhưng mà trên trần phòng của anh không phải nên là một căn phòng khác sao? Làm sao lại có nước thấm xuống được? Lâm Thu Thạch cảm thấy tình huống có chút không ổn, vệt nước kia càng ngày càng rõ ràng, thành một mảnh đen như mực, dường như nó còn đang mấp máy thay đổi. Anh không dám tiếp tục nằm ở trên giường, nhanh chóng đứng dậy bật đèn lên.

Sau khi ánh đèn sáng lên, Lâm Thu Thạch nhìn về phía trần nhà thì lại phát hiện trần nhà rỗng tuếch.... Không có gì cả.

Đó là ảo giác sao? Hay là một loại nhắc nhở? Lâm Thu Thạch thử tắt đèn đi, quả nhiên, sau khi đèn tắt, vệt nước màu đen kia lại xuất hiện, hơn nữa nó còn loang ra thêm một mảng lớn hơn so với vừa nảy, dần dần hình thành một hình thù kỳ lạ, giống như là.... sườn mặt của một người phụ nữ.

Lâm Thu Thạch lại bật đèn lên.

Anh nhìn bốn phía xung quanh, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo nó lại, sau đó chốt khoá.

Bên ngoài đã bắt đầu mưa, tuy rằng không lớn nhưng tiếng động tạo ra lại cực kỳ rõ ràng, hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống tán lá phát ra tiết tấu thanh thuý.

Lâm Thu Thạch liếc ra ngoài cửa sổ một cái, anh nhìn thấy sân vườn trong màn mưa.

Trong một góc sâu nhất của khu vườn, dường như có một bóng người xuất hiện ở đó, bóng người đó mặc áo mưa đội mũ đen, lẳng lặng đứng ở lùm cây, chăm chú nhìn về lâu đài cổ trước mặt, giống như một vị khách đi ngang qua, cũng giống như là người trở về.

Nhưng khi Lâm Thu Thạch nhìn kỹ lại thì bóng người kia đã biến thành bóng cây, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác xuất hiện do anh bị căng thẳng quá độ.

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích về manh mối một chút.

Một cánh cửa chỉ cung cấp một manh mối, nếu như người ở cửa thứ năm lấy được chìa khoá mở cửa thì cái rơi ra sẽ là manh mối của cửa thứ sáu, người đi luyện cấp dùng cấp độ cửa của người có cửa làm chuẩn.

Nếu bạn có manh mối, cánh cửa sẽ tự động khớp với manh mối đó, bình thường sẽ không có chuyện hai manh mối khớp với nhau, trừ một số trường hợp đặc biệt.

Lấy Đàm Táo Táo là ví dụ, cô ấy muốn vào cánh cửa thứ ba thì chỉ cần Nguyễn Nam Chúc lấy được manh mối từ cửa thứ hai của ai đó, cánh cửa thứ ba của Đàm Táo Táo sẽ lập tức khớp với manh mối đó.

Vì vậy, Nguyễn Nam Chúc mang theo Lê Đông Nguyên đi làm công, sau khi luyện một đống cửa thì sẽ lấy được một đống manh mối về cửa cấp thấp đóoooo.

________

5288 chữ, 1 giờ 25 phút ngày 14 tháng 3 năm 2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com